VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Góc lải nhải
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

» Cần spank ở bình dương
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime13/6/2022, 14:04 by Hieuyoni

» Tìm ker ảo
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime28/3/2022, 17:31 by xyzcv5

» Tìm ker nữ ở HN
Bộ tứ siêu quậy Icon_minitime23/3/2022, 11:29 by bitter.chocolate

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar


Bộ tứ siêu quậy

Go down

Bộ tứ siêu quậy Empty Bộ tứ siêu quậy

Bài gửi by JessiePhuong 15/8/2018, 10:07

Khuê Anh diện cho mình chiếc áo kiểu trơn màu hồng phấn, tay lở kết hợp cùng chiếc váy xòe màu đen. Trông nhỏ như một cô công chúa khi kết hợp với giày búp bê trắng đơn giản cùng mái tóc dài uốn cúp phần đuôi. Giống như Khuê Anh với style đơn giản, nó chọn một chiếc áo thun trắng trơn, khoác chiếc áo sơ mi sọc kiểu cùng chiếc quần jeans đen ôm. Càng tuyệt vời hơn nữa khi nó chọn mang đôi converse classic đen. Cả hai cùng nhau bước vào chiếc mercedes-benz SS-Class mà Tuấn Anh đang đợi, tiến ra khỏi căn biệt thự mini.
.......
7h tối tại 1 nhà hàng Việt Nam
- "Hai! Hình như lâu rồi mình chưa ăn ngoài chung phải không ta ? Hình như hơn 5 tháng rồi đó Cún mới có cảm giác này lại? Sẽ còn hạnh phúc nữa khi mẹ có ở đây ha anh !". Khuê Anh nói, đồng thời gắp miếng bánh xèo cho vào miệng, miếng bánh giòn hòa quyện vào nước mắm ngọt, một vị ngon kì lạ vừa chạm vào đầu lưỡi, cô nhắm mắt lại tận hương mọi hương vị của nó.
Điều đó khiến Tuấn Anh bật cười, nụ cười đáng yêu nhưng đang che giấu cái nhói tim xé xương xé thịt trong anh khi nghe nhắc đến từ "mẹ". Nó nghe sao thiêng liêng, thân thương, tình cảm thế kia nhưng sao mà xa quá vậy . Ước gì có mẹ. Cũng hình như là gần 7 năm con chưa đươc gọi "mẹ" thì phải và cũng ngần ấy thời gian con chưa được nhìn thấy mẹ. Giờ này mẹ sao rồi, mẹ có khỏe không? Con nhớ mẹ lắm! Đó là những gì đang trong đầu Tuấn Anh bấy giờ.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hàng số điện thoại hiện lên, anh nhìn vào màn hình đang sáng, chợt ngẩn người ra, đứng hình, tay chân như đông cứng lại. Mặt anh bắt đầu tái xanh, mồ hôi túa ra. Thấy lâu anh không bắt máy, cả Hoàng Anh và Khuê Anh đều cảm thấy hơi lạ, cùng nhìn vào chiếc điện thoại đang rung: XXX- đó là tất cả những thông tin có được về số điện thoại trên màn hình. Khuê Anh tay chân cũng bắt đầu cứng lại, nhỏ gần như không cử động, cặp mắt được mở to hết cỡ, chứa đầy sự ngạc nhiên, sợ hãi. Khác với Tuấn Anh và Khuê Anh thì Hoàng Anh rất bình tĩnh, nhấc máy lên:
- Dạ alô, con là Hoàng Anh.
- Uhm, 30 phút nữa ta sẽ về tới nhà.
- Dạ.
Một cuộc đối thoại ngắn gọn, không chút cảm xúc vừa kết thúc. Hoàng Anh khẽ gật đầu và cùng hai người còn lại về nhà với tâm trạng không mấy gì vui.
Ở đầu bên kia, ông người đàn ông khoảng năm mươi, mặc đồ vest đen lịch lãm. Khuôn mặt ông có nét khá tuấn tú, thông minh, rất giống Tuấn Anh nhưng lại lạnh lùng, không chút cảm xúc. Kế bên là một người phụ nữ tầm bốn mươi, trông bà thật thanh lịch khi điểm cho mình bộ jumpsuit trắng cùng đôi giày cao gót trắng, được thiết kế một cách nhã nhặng rất giống với kiểu giày của Khuê Anh. Họ đều là những người đứng đầu tập đoàn KIDO hay nói cách khác là ba mẹ của ba anh em kia.
....... Về đến nhà...........
- Ta sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Có một đối tác ở công ty xây dựng Hoàng Kim ngày mai muốn dùng cơm với gia đình ta. Nrues kí được hợp đồng này ta sẽ có rất nhiều thuận lợi trong việc xây dưng thêm một trung tâm thương mại mới ngay lòng quận 1, cái nơi đất chật người đông này ( Tiếng Anh ) .
Ông John ngồi trên chiếc sofa màu kem ngoài phòng khách, nói. Xung quanh, bốn con người còn lại chỉ ngồi yên lắng nghe, im lặng, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cảm xúc hạnh phúc khi người mẹ được nhìn mặt các con của mình đã khôn lớn, giỏi giang lại còn xinh đẹp. Nỗi đau lòng cũng dâng lên , tự trách khi bổn phận làm mẹ bản thân không thể thực hiện. Suốt bao nhiêu năm không có mình mà các con vẫn khỏe mạnh,khôn lớn, giỏi giang thì người mẹ này có phải trở nên vô dụng. Nỗi xúc động của các con khi gặp lại người mang nặng đẻ đau mình sau bao năm xa cách. Bây giờ, điều duy nhất trong đầu ba anh em chỉ muốn chạy đến ôm hôn mẹ mình và thông báo cho cả thế giới biết rằng mình đã đi đến được tận cùng của niềm hạnh phúc- được gặp mẹ. Tuy nhiên niềm hạnh phúc dâng trào cũng đồng nghĩa với sự căm thù đến tận xương tủy nổi lên theo. Suốt bao năm qua, mẹ đã ở đâu khi chúng con cần mẹ nhất, mẹ đang làm gì vào những lúc chúng con cần mẹ hơn bất kì thứ gì trên đời. Khi chúng con bị bệnh nặng, chúng con cần sự quan tâm của mẹ, dù một chút thôi, thì mẹ đang làm gì ? Khi chúng bạn nó kể cho tụi con nghe về những chuyến du lịch cùng mẹ bọn nó thì liệu chăng mẹ có biết tui con ghen tị đến mức nào không? Suốt 7 năm qua mẹ đã làm gì trong những ngày Tết đoàn viên quý giá kia? Mẹ ở bên cha liệu mẹ có đủ hạnh phúc ; hạnh phúc khi bỏ mặc những đưa con ngây dại ở
nơi xa xôi ; hạnh phúc khi ở cùng cái con người mà vì đồng tiền lời lãi mà nhẫn tâm " đưa" máu mủ của mình ở lại bơ vơ, tự nương tựa nhau mà sống suốt chừng ấy năm kia ? Đáng ra tụi con phải ghét mẹ lắm nhưng không hiểu sao ngay lúc này đây con lại rát hạnh phúc vì chỉ đơn giản là được nhìn thấy mẹ bằng xương bằng thịt.
Trái ngược với tát cả những điều đó thì người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa ấy sao lại quá vô tình. Cặp mắt nâu đen, hệt như Hoàng Anh, sao mà lại lạnh lùng, băng giá thế kia ? Ông đang suy nghĩ làm sao để có thể kí được hợp đồng này mà thôi.
Chợt có tiếng gõ cửa: anh thư kí thân tín của chủ tịch bước vào, trên tay cầm một sấp tài liệu, đưa cho ông rồi thì thầm gì đó và bỏ ra ngoài. Nhận được sấp tài liệu, ông lướt sơ qua rồi nhìn Tuấn Anh một cách lạnh lùng, nó còn hơn băng tuyết nơi những chú chim cánh cụt sinh sống, nói :
- Gặp ta ở thư phòng ( tiếng Anh).
........... Tại thư phòng..............
- Con nghĩ sao nào ? Tại sao con lại làm vậy? Con đã bỏ qua một cơ hội tiến rất xa, con có biết không ? ( tiếng Anh) - Ông John vẻ mặt vô cùng tức giận, quát vô mặt Tuấn Anh.
- Thưa chủ tịch. Con không nghĩ con làm sai ! Con không thể vì công ty, vì tập đoàn lớn mà lại có thể vứt bỏ niềm đam mê - thành quả nhỏ nhoi của của 2 em được ! Con không nhẫn tâm đến mức đó! ( tiếng Anh ) - Tuấn Anh oan ức, lạnh lùng cãi lại.
BỐP
Ta cấm con! - Vì không thể kiềm cơn nóng giận, ông tát Tuấn Anh đau điếng. Tuấn Anh người khỏe mạnh, anh đau thể xác thì ít, nhưng lại cực kì đau lòng. "Cha à, có thật không !!? Ngay cả những đứa con mang máu mủ của mình mà ông còn không tôn trọng thì ông xứng đáng là cái gì cơ chứ.". Đó là những gì trong đầu Tuấn Anh bây giờ.
- Con biết rõ mục đích chủ tịch về đây, Hoàng Anh cũng vậy. Nhưng còn Khuê Anh, con muốn nó như những đứa trẻ bình thường, được vòng tay che chở , dạy bảo của người cha. Có lẽ nó cũng đủ lớn để hiểu hoặc đã hiểu nhưng con vẫn muốn chủ tịch dành cho nó một chút yêu thương, một chút quan tâm. - Tuấn Anh cố gắng nhẹ giọng, anh cố gắng hết mức chỉ mong có chút thương cảm nơi kẻ chỉ biết sự nghiệp. Nhìn vào, ai mà có thể tưởng tượng được đây là lời nói của một người con với cha mình. Ông John cũng không mấy bận tâm vì trong đầu ông chỉ suy nghĩ một chuyện.
- Sẵn đây, có lẽ chủ tịch cũng biết, tháng trước, công ty JP ta bị vướng vào một vụ kiện ăn cắp bản quyền làm cho ta thiệt hại khá lớn. Tuy nhiên, con đã khắc phục lại số tiền, thậm chí còn tăng mức độ tin cậy của khách hàng nhưng vụ này xảy ra đều là do lỗi của con không cẩn thận. Con sẽ chịu phạt. Vừa nói Tuấn Anh vừ chống hai tay xuống, chổng mông cao lên.
Những thứ mà Tuấn Anh khai ra ban nãy như đánh trúng vào suy nghĩ của ông, khiến cơn nóng giận tăng lên, không thể kiềm được, ông với lấy cây roi da gần đó, trút hết cơn giận của mình nảy giờ vào mông Tuấn Anh. Anh chỉ biết một từ là chịu đựng vì anh cũng chẳng biết phài làm gì hay đúng hơn là chẳng thể làm gì.
Hơn 15 phút đã trôi qua, những âm thanh "Vút... chát " cứ đều đặn vang lên, càng ngày, lực đạo càng mạnh không chút nương tay . Lực đạo của một người đàn ông Tây thật sự ghê gớm, chưa kể John đã từng tham gia vào quân đội Canada, vượt qua những bài kiểm tra thể lực khắc nghiệt nhất. Mông của Tuấn Anh đã đầy máu, nhưng không hiểu sao anh vẫn không xin tha hay thậm chí một tiếng kêu đau cũng không có. Phải chăng anh đã quá chai lì với đòn roi hay do điều đó không đáng... Khuôn mặt anh tái mét, không còn một giọt máu, mồ hôi cứ thi nhau lăn xuống má anh, cả người như nóng ran.
Vút... chát  Vút... chát Vút... chát Vút... chát Vút... chát (x2)
   - Con đã lớn rồi, mọi hành động phải cận trọng.
Vút... chát Vút... chát Vút... chát Vút... chát Vút... chát Vút... chát (x4)
  Ông quăng roi xuống đất. Mặc kệ những thương tích trên người Tuấn Anh, ông tiến ra cửa phòng , không quên để lại câu nói ớn lạnh:
   - Thanh danh ta có bị ảnh hưởng gì thì đừng trách ta.
     Có lẽ vì đã quá quen với chuyện này, anh chỉ cười nhẹ. Một nụ cười lạnh nhạt hiện lên rồi nhanh chóng bị dập tắt....
........JP......

JessiePhuong
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 17
Points : 30447
Thanks : 0
Join date : 29/11/2015
Age : 22

Về Đầu Trang Go down

Bộ tứ siêu quậy Empty Re: Bộ tứ siêu quậy

Bài gửi by JessiePhuong 15/8/2018, 10:08

Chapter 2:
5h sáng hôm sau,cũng là thứ hai...
- Ơ cô chủ đang làm gì vậy ?
Cái này là chuyện của tôi mà.
Dì Hai mới xuống bếp thì thấy Khuê Anh đang cặm cụi chuẩn bị buổi sáng, dì Hai ngạc nhiên hỏi.Nghe thấy vậy, Khuê Anh chỉ quay lại cười nhẹ, một nụ cười của sự tinh mơ sáng sớm còn chút say ngủ:
- Dạ con biết nhưng mấy bữa này mấy cái này là của con . Hihi. Còn sớm, dì đi nghỉ xíu đi, hồi nữa có j con kêu dì dậy.
Chỉ đến đây dì Hai đã tinh ý nhận ra chuyện này nên lịch sự về phòng
- À tui hiểu rồi, vậy tui xin phép.
Vừa thấy dì Hai đóng cửa phòng, nhỉ liền quay sang phía nhà vệ sinh ở tầng lửng.
- Bo, xuống đây phụ em coi. Nóng quá nè.
Lúc này, Hoàng Anh vừa vệ sinh cá nhân xong, ra khỏi phòng tắm.
- Xí, tự làm đi, có nhiêu đó làm cũng đòi phụ.
Vừa nói anh vừa nhảy xuống nhà bếp bưng phụ hai tô phở nóng hổi ra phía bàn ăn. Vừa xong , từ trên cầu thang, John và bà Hân ( mẹ của ba anh em) cũng vừa đi xuống. Thấy vậy, cả hai đứa đồng thanh:
- Dạ tụi con chào chủ tịch, tụi con chào mẹ. Chúc hai người buổi sáng tốt lành.
Hai vợ chồng chỉ gật đầu nhẹ rồi định tiến ra cửa. Khuê Anh nhanh chóng chặn bước tiến của hai người, nhanh nhảu nói :
- Con mới làm đồ ăn sáng xong, hai người ngồi ăn chung cho vui. Hôm nay có món phở bò mẹ với chủ tịch thích đấy.
Nghe mà mát lòng, bà Hân vui vẻ quay sang hỏi ý kiến ông John nhưng chỉ được trả lời bằng một cái lắc đầu nhẹ. Bà buồn bã quay sang từ chối khéo:
- Thôi được rồi....
Hiểu nhanh, Hoàng Anh chen vô, nói một lèo nhưng chẳng mấy hi vọng:
- Coi như cái này là tiệc gặp lại sau 4 năm và là tiệc chia tay được không? Con biết hai người trăm công nghìn việc nhưng tranh thủ thời gian ở Việt Nam, hai người có thể..... ở lại với con một chút không ?
... Trên bàn ăn, ông John cứ một đũa gắp vào tô phở mà mắt cứ không ngừng chăm chú vào chiếc smartphone, chẳng buồn khen chê một câu. Trong khi đó, hai anh em lại gắp lia lịa cứ như đã bị bỏ đói cả tuần. Còn bà Hân, bà chỉ buồn bã và có lỗi ngắm nhìn hai đứa con của mình. Trong đó, tim gan như thắt lại khi nghĩ về ba đứa con mình yêu thuơbg sinh ra mà lại quá thờ ơ với chúng nó. Bà thấy có lỗi lắm, nhưng chẳng biết làm gì hơn. Và rồi việc ai nấy làm....
Bữa sáng ấy trôi qua trong im lặng, sự im lặng của một bữa cơm gia đình, một bữa cơm chia tay không biết ngày gặp lại. Sau đó, đôi vợ chồng lại đi về với công việc trên chiếc limosine rời khỏi căn biệt thự mini. Trước khi đi, bà Hân cứ quay đầu về một hướng với nét mặt buồn bã, không muốn rời xa, đó là phòng của Tuấn Anh.....
.........
Tuấn Anh nổi tiếng là có lòng tự trọng cực kì cao, hướng ngoại nhưng lại sống nội tâm nên cũng chẳng ngạc nhiên khi mỗi lần đau buồn hay có tâm sự, anh lại nhốt mình vào căn phòng, bao giờ bình tĩnh, thư thả mới ra. Hiểu được điều đó nên hai đứa chẳng muốn làm phiền nên sau đó cũng thay đồ rồi lên xe đi ra ngoài nhưng không quên để lại mẫu giấy ở bếp
" Tụi em đi học, có phở bò hồi sáng em làm, có đói thì nhờ dì Hai hâm lại rồi ăn. Còn nữa, ... đi rồi, ăn xong rồi đi "
Chiếc xe hơi đen cứ theo những cơn gió mát mẻ của trời đầu thu....
Tại phòng Tuấn Anh, anh đang nằm ngủ- nằm sấp vì thương tích của trận đòn tối qua đâu có theo gió mà bay đi... Bỗng một tin nhắn hiện lên, làm anh cũng theo quáng tính mà lồm cồm ngồi dậy
From Minh Hiệp
Ê tối hôm qua đến giờ, mắt t giật quá, tối nay đi bar không? Dạy xong t qua đón mày với thằng Đức. Sẵn báo mày để tao quên luôn tháng sau hai đứa kia thi lên đai, đai đen hai đẳng..
Nhắn lại xong, Tuấn Anh cũng khó khăn ngồi dậy rồi vào vệ sinh cá nhân và lắp đầy cái bao tử rỗng của mình.
•••
Ở trường...
Tiết 1- giờ Hóa
Chỉ mới đầu năm học nên có lẽ chưa ai làm quen ai nhiều nên chuyện chẳng biết tính cách nhau là chuyện thường nhưng có lẽ không ai không biết cô tiểu thư nửa mùa- Thanh Như. "Nàng'' là con gái của một gia đình tương đối bình thường; cha làm nhân viên kế toán của công ty JLP, là chức dưới của Phong Đức-anh trai Phong Đăng, còn mẹ là nội trợ. Vì ỉ ba là kế toán của công ty lớn, lương nhiều nên suốt ngày tiêu tiền hoang phí; vì ỉ mình là học sinh giỏi hạng 1 ba năm liền 6; 7; 8 ở cái lớp thường với cái điểm phẩy "cao ngất ngưởng" -8.3 mà năm nay được vào lớp chọn mà nghênh mặt chẳng coi ai ra gì.
Tất nhiên, thân phận của hai anh em Hoàng anh, Khuê Anh chưa mấy ai biết đến trừ hai đứa bạn thân trời đánh Hàn Tuyết, Phong Đăng nên họ cũng dễ dàng bắt gặp được cái vẻ tự cao tự đại của cô nàng Thanh Như ấy, chứ nếu không thì có mấy trò vui để coi...
Giờ Hóa bắt đầu, thầy Phong bước vào lớp với vẻ mặt không cảm xúc thường ngày, ngay lập tức, cả lớp đứng dậy, không ai bảo ai mà tự giác. Vì trước đó tập thể 9A1 đã thống nhất việc chào giáo viên vào lớp là việc tự giác, tùy vào ý thức của mỗi người và sự tôn trọng của mình dành cho giáo viên chứ không phải là sự bắt buộc của lớp trưởng.
Giờ học đầu tiên nên thầy Phong chẳng muốn làm gì mới mà chỉ là củng cố kiến thức lại lớp 8 bằng những bài tập cần thiết. Thầy cho 5 bài tập cho lớp có thời gian 25 phút tức 5 phút cho mỗi bài rồi sẽ cho từng bạn lên sửa bài.
Thế mà mới 10 phút trôi qua, 4 siêu quậy đã làm xong, rồi gục xuống bàn đợi thời gian trôi qua. Vừa mới gục xuống, cái miệng của Thanh Như la lên méc thầy:
- Thầy ơi, bốn bạn kia không chịu làm bài mà nằm gục xuống bàn kìa thầy.
Vừa nói nó vừa chỉ tay về phía 4 " con nai vàng ngơ ngác" đang giật mình nhìn nhau với vẻ mặt vừa bực vừa thắc mắc. Thầy Phong thừa biết tụi nó làm xong rồi nhưng cũng giả vờ lên tiếng:
- Bốn bạn kia ngồi ngay ngắn lại làm bài đi.
Nghe những lời của thầy, Hàn Tuyết quay mặt sang ngơ ngác nhìn Khuê Anh ý muốn hỏi là con Thanh Như đó làm cái trò khỉ j vậy. Còn Hoàng Anh thì chồm sang vuốt lưng Phong Đăng ý kêu nó hạ hỏa, kiềm chế lại. Hiểu ý bạn mình, Đăng quay sang gật đầu rồi cặm cụi giả vờ ghi ghi cái gì đó. Đến giờ sửa bài, thầy Phong hỏi xem có ai muốn lên sửa bài không thì lại cái giọng vừa chua vừa nhão đó vang lên:
- Thầy ơi thầy để em lên sửa bài cho thầy, mấy bài này chắc mấy bạn trong lớp không ai biết làm đâu, em lên làm mẫu cho thầy.
Nghe vậy cơn tức của Đăng đã lên cực độ. Đường đường là dân Hóa chuyên thế mà bị một con nhỏ vô danh vô tính sỉ nhục nhưng nó chỉ chồm sang Hoàng Anh nói nhỏ:
- Tao không ưa con này rồi đó , m coi trò vui nè.
Khi con Thanh Như bước lên bảng như sự đồng ý của thầy cũng như sự khó chịu của cả lớp thì bất ngờ
" ẦM"
Mặt chạm đất là những j ta có thể thấy ở bạn tiểu thư nửa mùa này.
Cả lớp cười ầm lên, con nhỏ thì đỏ mặt vì quê con Phong Đăng thì là nụ cười đắc thắng, mãn nguyện.
"Nàng" ấy cũng đâu có vừa, Thanh Như vội vàng đứng dậy trong tiếng cười rộ của cả lớp, bễu môi, mặt giả nai, mếu mếu khóc:
- Thầy ơi thầy, bạn lớp trưởng gạt chân em kìa thầy...
"Ối giời ơi, cái trò méc thầy trẻ con đó nữa thiệt chứ, thế kỉ XXI rồi mà lị"
Khuê Anh liếc Thanh Như đang đứng kế bên mình, nói thầm đủ để con nhỏ đó nghe thấy. Tưởng đâu nó thấy quê mà im lặng lên bảng, ai ngờ lại cái giọng chua chát đó vang lên:
- Thầy ơi thầy bạn Khuê Anh sỉ nhục em.
Thầy Phong nhìn nét mặt ngây thơ vô tội của hai đứa mà ngán ngẩm:" Lớn rồi mà như con nít ấy. Đang nhức đầu mà còn gặp chuyện này, hai tiểu quỷ này tự nhiên thêm dầu vô lửa. Hết cách rồi".
- Khánh Đăng, Khuê Anh lên đây.
Thầy kêu hai đứa lên, đi theo đó , lục trong cặp lấy ra một cây roi mây thon , mỏng vụt vụt vào không khí.
Trước khi lên bảng chịu trận, cả hai đứa đều để ý tới nụ cười đắc thắng trên môi Thanh Vy.
Vừa lên, Khánh Đăng vốn quá hiểu ý thầy Phong nên cúi xuống xắn ống quần lên khỏi bắp chân. Khi Đăng vừa đứng lên, quay người lại thì bất ngờ:
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT.... CHÁT...
Năm roi liên tiếp quật vào hai bắp chuối của Đăng tạo nên năm vết lằn đỏ chạy dài... Thầy Phong dừng lại, lên tiếng quát:
- Thân là con trai tại sao anh lại chơi mấy cái trò như vậy với mấy bạn nữ, lại còn chơi trong tiết tôi nữa. Anh đó, riết không nói không dạy là anh muốn làm gì thì làm hả.
Chẳng biết làm gì hơn, coi như hôm nay xui đi, Khánh Đăng chỉ biết đáp lại cho có lệ:
- Dạ em xin lỗi thầy...
Tiếng "thầy" vừa dứt thì...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
Tiếng roi vun vút vang lên trong sự yên lặng đáng sợ . Cả lớp đều im lặng, trừ một số bạn thút thít khóc vì những bạn nữ tiểu thư ấy sợ sệt trước những âm thanh chẳng máy vui tai, vừa sợ vừa suýt soa ngưỡng mộ lớp trưởng hotboy của trường.
Trong lúc theo dõi trận đòn ấy, Khuê Anh vừa chuẩn bị tinh thần mà cũng vừa để ý cô bạn yêu dấu đang rưng rưng nước mắt rồi khẽ ra hiệu cho Hoàng Anh dỗ dành cô nàng.
Thầy dừng tay, lần này, giọng thầy có vẻ điềm tĩnh hơn:
- Thả ống quần xuống. Người em cần xin lỗi không phải là tôi.
Câu nói ngắn gọn, đủ để Khánh Đăng hiểu làm gì tiếp theo. Nó kéo ống quần xuống, lê lết lại chỗ Thanh Như:
- Xin lỗi bạn. Mình mong bạn tha thứ.
Ngắn gọn, xúc tích, Đăng quay mặt đi về chỗ mình không quên để lại ánh mắt chẳng mấy thiện cảm....
Xong 1 đứa, còn một em nữa...
Khuê Anh đang đứng căng thẳng nhìn thầy, nhưng đâu đó vẫn chứa sự vui vẻ, tinh nghịch. Thầy Phong quay sang Khuê Anh :
- Cô có cần tôi hướng dẫn cần làm gì hay không?
Không nói gì thêm, nhỏ ngoan ngoãn xòe hai tay ra trước ngực, bàn tay duỗi thẳng, đang chuẩn bị cho một trận đòn... Có vẻ hài lòng, thầy Phong giơ cao roi lên chuẩn bị thì đột nhiên:
- Thầy thầy nói vậy thôi chứ thầy tha cho em đi thầy.
Nhỏ rụt tay lại, mỉm cười nhìn thầy. Không thấy trả lời, Khuê Anh lại đưa tay ra lại nhưng chưa kịp để thầy vung roi thì...:
- Thôi mà thầy ơi, thầy đánh đau lắm, thầy đừng đánh em mà, em biết lỗi rồi mà.
Cơn giận bắt đầu nổi lên, thầy Phong định cho nhỏ một tràng nhưng chưa kịp làm j..:
- Thôi được rồi thầy ơi, cho em xin lỗi, thầy đánh đi mà, thầy đừng có chửi thầy ơi, tội mấy lớp khác không học được đó thầy, bên lớp 9/2 kế bên đang kiểm tra Văn đó thầy, mắc công làm đứt nguồn cảm hứng của tụi nó đó thầy.Hihi
Cả lớp chính thức lúc này cười ầm lên vì sự tinh nghịch mà đáng yêu của nó. Bỗng nó trở nên im phăng phắc bởi một âm thanh khác...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT...
Trước đó cho dù có than đau nhưng một khi đã bắt đầu thì Khuê Anh hoàn toàn ý thức được và có trách nhiệm cho mọi hành động của mình nên cô chẳng la lối om sòm, hay òa khóc như mấy bạn gái khác trước những cây roi mây mỏng dài, quất mạnh lên tiếp vào đôi tay nhỏ bé... mà chỉ im lặng..... Đó là  sự chấp nhận hay do không đáng để phản kháng??!
- Là con gái sao cô không ăn nói nết na gì hết vậy, ăn nói vô ý vô tứ vậy thiệt khôg ra cái j cả. Tôi không muốn nói nhiều nữa.
- Dạ, em xin lỗi thầy. Mình XIN LỖI BẠN Như vì có những lời lẽ không hay.
Nhỏ nói to , muốn dằn mặt con Thanh Như. Rồi nhỏ nhảy về chỗ để lại ánh mắt " chẳng biết nói j" của thầy Phong.
Về đến chỗ thì việc đầu tiên Khue Anh làm không j khác ngoài việc lau nước mắt trên mặt Hàn Tuyết, nói nhỏ bên tai Hàn Tuyết:
- Thôi mà, đừng khóc nữa, t bị đánh t còn chưa khóc thì sao m phải khóc dùm t, hửm? Mà m đưa chai thuốc cho thằng Đăng chưa?
Vừa nói xong, Khánh Đăng chồm lên ghé bên tai Khuê Anh:
- T có trò mới nè, hợp tác với t không ? Ra chơi t nói rõ cho
Sau đó lớp học lại trả lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó cùng âm thanh giảng bài vang vọng của thầy... và nó chỉ dừng lại khi tiếng trống chuyển tiết vang lên
.......JP......

JessiePhuong
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 17
Points : 30447
Thanks : 0
Join date : 29/11/2015
Age : 22

Về Đầu Trang Go down

Bộ tứ siêu quậy Empty Re: Bộ tứ siêu quậy

Bài gửi by JessiePhuong 15/8/2018, 10:10

Chapter 3:
TÙNG ...TÙNG... TÙNG
     Âm thanh của tiếng trống trường vang lên mang theo niềm vui của các bạn ở khắp phương lớp học và sự hối hả cũng kèm theo trên những trang kiểm tra 15 phút đang dang dở ......
Lớp 9a1 bỗng trở nên vui tươi hơn, thoải mái hơn khi vừa trải qua 2 tiết học gian nan nhất tuần- tiết Hóa thầy Phong căng thẳng và tiết Văn cô Hoài buồn chán . Và cả lớp cùng nhau ùa ra sân, hòa mình vào sự nhôn nhịp của sân trường.
Bốn bạn trẻ này cũng thế, nhanh chóng chạy vào căn tin để làm đầy cái bụng rỗng từ sáng đến h. Thế nhưng chưa kịp mua j cả thì âm báo tin nhắn của 4 chiếc điện thoại vang lên.
  " Đến phòng thực hành Công Nghệ liền. Tôi cho các em 3 phút. Đừng trễ.
                            From: Evil Boss"
      Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến 4 đứa hoang mang, vắt giò lên cổ mà chạy. Chạy lên tận tầng 3, chạy với cái bụng đói, chạy không biết tại sao phải chạy.
           PHÒNG CÔNG NGHỆ 8h35 sáng
Phong Đăng, Hoàng Anh, Khuê Anh, Hàn Tuyết tới nơi thì đồng loạt cuối đầu chào thầy Phong, người đang đứng trước cửa, khoanh tay dựa tường , ánh mắt nhìn uy nghiêm, lạnh lẽo nhưng đượm buồn. Kế bên thầy là ông thầy Việt công nghệ đáng ghét của tụi nó. Nhớ lại lúc trước thì cũng " nhờ" ổng mà cả đám mới lên trò quậy phá, bị phát hiện,... và hàng loạt chuỗi kinh hoàng kéo theo đó.
    Nhìn thấy 4 siêu quậy của lớp, thầy Phong đứng lên , nhìn vào tụi nó đang thi nhau mà thở, hé mở một nụ cười duyên dáng, đáng yêu. Cười vì ít nhất tụi nó còn nghe lời mình răm rắp, không kêu ca, thắc mắc hay phàn nàn như trước kia.
         " Các em nhớ hồi đầu năm các em đã làm j ở căn phòng này ko ? " Câu hỏi của thầy Phong làm tụi nó tái xanh mặt mày.
       " Dạ, có chứ thầy. Mà có chuyện j không thầy ??? " Cố gắng giả nai hết mức có thể, gượng cười, Khánh Đăng lên tiếng.
        " Vậy tốt, tôi muốn các em vào mỗi giờ ra chơi, cuối mỗi buổi học, thì lên đây quét dọn lớp học, trực nhật trong vòng 1 tháng, kể từ bây h. Đây có thể coi như sự hối lỗi các em dành cho thầy Việt. Nếu làm tốt, tôi có thể cân nhắc các em giữ lại được hạnh kiểm tốt"
       Lời ra lệnh như sét đánh ngang tai, ai cũng ngây người ra, Bốn đứa nhìn nhau ngán ngẩm rồi cùng nhau đồng thanh.
       " Dạ, tụi em biết rồi"
      Sau đó thầy Phong gật đầu rồi quay sang chào thầy " Vịt" rồi sải chân hướng về phòng giáo viên. Vừa khuất bóng, nụ cười ranh mãnh trên khóe môi thầy Việt xuất hiện.
    Thế là 4 đứa hì hục dọn cái bãi chiến trường của bọn lớp 8 học bồi dưỡng Công Nghệ bày ra. Dọn xong thì cũng đã hết giờ ra chơi.
                              ..........
     Những ngày sau đó mọi chuyện xảy ra như thường lệ cho đến ngày cuối cùng 4 đứa trực tại văn phòng thầy Việt.
       - Đứa nào dám hút thuốc ? Tôi   hỏi lại lần nữa trước khi tôi báo cho thầy chủ nhiệm và phụ huynh mấy em.
    Thầy Việt quát vào 4 gương mặt ngơ ngác.
         - Em không hiểu ý thầy lắm, nhưng em chắc chắn tụi em không bao giờ hút thuốc và cũng không ngu đến mức mà vô đây để h......
  BỐP
Hoàng Anh chưa nói hết câu thì đã được ăn bạt tay của thầy Việt. Âm thanh làm Khuê Anh và Hàn Tuyết giật nảy mình, quay qua phía Hoàng Anh với sự bất ngờ, sững sốt. Đáp lại 2 cặp mắt quan tâm ấy chỉ là 1 cái lắc đàu ý nói "đừng quan tâm" của Hoàng Anh.  Cậu không ôm má, chỉ ngước lên nhìn thầy với ánh mắt khinh thường, hai tay cậu nắm chặt kìm chế cơn giận. Thầy Việt không để ý, thầy chĩa ngón trỏ vào mặt 4 đứa, quát lên :
    - Tụi em đừng có mà lừa tôi, mấy em qua mặt tôi không nổi đâu. Hôm qua mấy em là người dọn dẹp, đóng cửa ra về cuối. Sáng hôm nay lúc vào văn phòng tôi đã thấy vương vãi trên sàn toàn tàn thuốc. Chứng cứ rành rành ra đó chứ tôi đâu có điên mà đổ thừa cho mấy em.
       - Thầy suy luận sao cũng được, đó là chuyện của thầy , em không quan tâm nhưng em khẳng định với thầy là   tụi em không bao giờ hút thuốc, thưa thầy.
     Phong Đăng nãy giờ im lặng thì cũng lên tiếng. Vẻ mặt điềm đạm, một chút bất cần, chán nản của cậu nhướn mày lên nhìn thầy Việt làm thầy như tức điên lên.
    - Đăng, ai dạy em cái thói nói chuyện hỗn hào với người lớn như vậy, HẢ ?
      Từ đằng xa thầy Phong đang đi tới, trên tay cầm 1 cái usb nhỏ. Thấy thầy Phong bước đến, cả 4 đứa đồng loạt cúi đầu chào thầy. Không để ý đến 3 đứa còn lại, thầy chỉ hướng mắt về phía Khánh Đăng với sự không hài lòng rồi chuyển mắt sang, đưa cho thầy Việt cái usb:
      - Xin lỗi vì đã làm phiền thầy nhưng thầy vào đây nói chuyện với tôi một xíu được không ?
      Trước khi vào phòng, thầy Phong liếc qua Phong Đăng một cái làm cậu khẽ rùng mình. Nãy giờ cậu chỉ cúi mặt xuống, không dám ngẩn lên để nhìn vào mắt thầy Phong. Lúc hai thầy vừa vào phòng, Hàn Tuyết lên tiếng, ánh mắt có chút hạnh phúc:
      - Thầy Phong đến minh oan cho mình á. Nhưng mà còn Đăng, tao hơi lo cho mày á nha.
       Nửa câu sau, Hàn Tuyết trầm mặt hẳn đi, hướng mắt về phía Đăng. Nghe xong, cậu quay lưng  bước đi:
     - Chuyện gì tới rồi sẽ tới, tụi bây lo chi cho mệt não. Mệt quá. Tao đi ra đây cái nha.
    Vừa đi, Phong Đăng vừa cười vừa đưa tay vẫy chào 3 đứa còn lại.
   - Ừa, đi đâu thì đi mà để ý giám thị nha.
     Khuê Anh hướng Phong Đăng lên tiếng rồi cả 3 kiếm chỗ nào đó ngồi chờ 2 thầy.
      ...........
5 phút sau,
     Điện thoại Khuê Anh rung lên, nhỏ nhận được tin nhắn của thầy Phong
"  Mấy em về lớp học đi rồi thầy nói chuyện với mấy đứa sau, cuối giờ học kêu Đăng lên phòng nghỉ giáo viên nam gặp thầy nha. 
                                       From: Evil Boss"
   Còn Hoàng Anh,  nó thấy Phong Đăng đi lâu quá không thấy quay lại thì cúp tiết đi tìm. Nơi đầu tiên Hoang Anh tới là địa bàn của tụi nó. Nói " địa bàn" cho sang trọng vậy thôi chứ thiệt ra chỉ là một gốc cây khuất bóng người được đặt ở khu vực được cho là bị ma ám của trường. Vì tin đồn thất thiệt đó mà không mấy ai dám lại gần gốc cây ấy nên đương nhiên chẳng có ai biết bức tường sau cái cây là chỗ thích hợp nhất để gặp anh " Tương Lèo"
    Đúng như dự đoán, Phong Đăng đang ngồi ở gốc cây ấy, ánh mắt vô hồn hướng về một khoảng không trong không gian.  Nghe giọng của Hoàng Anh, Đăng mới bừng tỉnh lại.
    - Ê, làm cái khỉ gì mà ngây người  ra thế thằng kia.  Mới xa tao có mấy phút mà nhớ tao rồi hả.
    - Nhớ mày cái đ*t của tao á. Làm gì mà lâu thế thằng kia ?!!
   Hoàng Anh lắc đầu rồi cột dây giày, để chuẩn bị trốn.
    - Bà nội cha mày! Cái đ*t của mày t đ*o cần. Cần làm chi để bị hứng đòn quài.
      Phong Đăng cũng đứng dậy để chuẩn bị
     -  Kệ mày, mày cần j thì đâu đến lượt tao quan tâm! Đứa nào ra sau là con chó.
    Vừa dứt lời, Đăng nhảy lên bức tường lấy thế leo ra ngoài. Hoàng anh cũng chả chậm hơn bao nhiêu, chẳng mấy chốc cả hai đã qua được tới mặc bên kia của bức tường.
     - Bới người ta có hai đứa trốn học   kìa
    Giọng nói này phát ra từ Quang Duy- bạn trai của Khuê Anh. Anh đang ngồi trên chiếc xe moto cỡ vừa, khoác chiếc áo khoác đen để che đi chiếc áo đồng phục của trường phổ thông chuyên thành phố. Tay anh cầm chiếc nón bảo hiểm chuyên dụng để đi phượt, còn tay còn lại thì nhấn liên tục vào chiếc điện thoại đang bật máy ảnh.
      - Bớt vừa ăn cướp vừa la làng đi ông ơi.
    Hoàng Anh nhảy xuông trước Phong Đăng một xíu, nhanh nhảu nói.
    - Nói thêm tiếng nào nữa là tao gửi qua thầy Phong của tụi bây đó nha. Đợi đến lúc đó chỉ còn việc chờ roi thôi.
    - Thôi thôi bớt đi ông ơi, ông gửi coi xem ông có lành lặn không mà dám nói ai. Ê mà ông đi đâu vậy, có phi vụ nào không ?
    - Không em, tại chán quá nên trốn ra đây chạy vòng vòng chơi thôi. Tình cờ gặp hai đứa nên tắp vô xíu thôi.
     - Uhm, vậy thôi, giờ chắc em với H.Anh cày liên mịn xíu cái đã.
     - Ok, hai đứa chơi vui, cẩn thận 2 cái áo đồng phục nghe chưa.
     - Xí, chưa đến lượt anh phải lo đâu.
     - Tốt, bye hai đứa.
     - Bye anh.....
   Nói chuyện với Quang Duy một lúc rồi ai đứa kéo nhau đi đánh liên minh....
                 ............

     Cuối buổi học....
Cốc cốc...
- Đăng hả ? Mở cửa vào đi
Phong Đăng mở cửa bước vào, hơi máy lạnh phà ra làm dịu đi hẳn cái nóng của buổi trưa gay gắt.
     - Em chào thầy.
     - Ừ em ngồi đi. Thầy có chuyện muốn nói.
     Nói rồi thầy Phong chỉ tay vào chiếc gường đặt ở đối diện mình. Chiếc giường được phủ grap màu trắng tinh khôi, sạch sẽ kèm theo 2 cái gối nằm được đặt đầu giường trông rất tiện nghi. Phong Đăng ngồi xuống thì thầy lên tiếng:
     - Cái chuyện hồi sáng là do sơ xuất của thầy Việt. Thay mặt thầy Việt cho thầy gửi lời xin lỗi đến 4 đứa em nha. Thầy trách oan cho tụi em rồi. Kì này thầy Việt có nói là cho mỗi đứa 1 cột điểm miệng 10 coi như chuộc lỗi. Còn chi tiết thì thầy không tiện nói ra.
      - Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ chuyển lời xin lỗi của thầy đến mấy đứa kia nhưng em xin trả lại thầy mấy con điểm 10. Tụi em không cần.
     - Nếu không còn việc j nữa thì  em chào thầy.
   Nói xong Đăng đứng dậy quay lưng bước ra cửa.... Thầy Phong vốn đã đoán trước vụ này, xem ra lòng tự trọng của cậu này khá cao . Trước khi Đăng ra khỏi phòng, thầy Phong không quên "dặn dò" nó :
      - Cuối tuần sau nhớ đến họp trung  đội đúng giờ nha. Thầy có nhiều thứ cần tính sổ với em lắm đó à nha.
    Thầy Phong cười  rồi vẫy tay chào Đăng. Đóng cửa lại, mặt Đăng bỗng tái mét khi nghe 2 chữ trung đội. Dường như 2 tháng rồi từ khi Đăng tạm thoát khỏi nó. Nó rùng mình rồi cũng bước đi.
Sáng hôm sau....
     Xin mời em Khuê Anh lớp 9a1 xuống phòng nghe nhìn 2 có việc cần. Xin nhắc lại, mời em Khuê Anh xuống phòng nghe nhìn 2 có việc cần.
-Rồi tèn ten có biến rồi. Chết m chưa....
- Good luck to you. Chúc m toàn thây trở về nha bae
- Fighting. Cái này do m ăn ở tốt số quá thôi. Ráng đi
     Hàn Tuyết với Hoàng Anh rồi Phong Đăng lần lượt nói  với Khuê Anh vs nụ cười tươi roi rói.
   - Trời, tao sắp bị đòn mà tụi bây vui dữ vậy . Tao thua bây luôn rồi đó.
    Nhỏ Khuê Anh cười, lắc đầu nhìn tụi nó rồi quay đầu bước lên phòng nghe nhìn ở tầng 3 .
                            ............
     -Dạ, con chào cô.
À thì ra là con mẹ Tổng phụ trách đội, làm nhỏ hú hồn, tưởng thầy Phong chứ.
   Phù
Nhẹ hẳn người. Khuê Anh nghĩ thâm rồi bước vào bên trong.
    Cô phụ trách đội mang cái tên khá đẹp- Thục Linh, đang đứng khoanh tay giữa phòng. 1 tay cầm xấp giấy mỏng mỏng gì đó còn 1 tay thì cầm cây roi mây. Khi Khuê Anh vừa bước đứng đối diện cô thì 1 âm thanh ko mấy êm tai vang lên.
CHÁT....
    Cây roi đã để lại trên đùi Khuê Anh một lằn đỏ.
       - Em nhìn đi nè.
    Cô Linh giơ xấp giấy trước mặt Khuê Anh. Nổi bật ở trang đầu là " BẢN KẾ HOẠCH CHUẨN BỊ ĐẠI HỘI CÔNG NHÂN VIÊN CHỨC LẦN XII"
       - Ơ chết, em quên.
Khi thấy dòng chữ đó, Khuê Anh không khỏi bất ngờ.
  Chuyện là vầy. Khuê Anh là thành viên trong Ban chấp hành trường. Đợt này, cô tổng phụ trách đội giao cho Khuê Anh quản lí, điều kiển việc chuẩn bị phong họp, gửi thư xác nhận cho giáo viên và công nhân viên trong trường. Đáng ra việc này cần phải hoàn thành từ 2 ngày trước bởi ngày mốt đã là đại hội rồi. Thế mà giờ này, Khuê anh chưa chuẩn bị j hết.
     - Cho em xin lỗi cô. Em hứa sẽ không có lân sau đâu
     - Hứa hẹn hoài, từ  lần này qua lần khác. Tôi  mệt mỏi với em quá rồi. Xòe tay ra.
     - Ơ.... cô.... nhưng....
     - Không có nhưng nhị j hết. MAU LÊN. Tôi không có nhiều thời gian đâu.
    - Dạ.....
Khuê Anh lí nhí trả lời, kèm theo việc giơ 2 bàn tay ra trước ngực.
  CHÁT.... CHÁT.... CHÁT.
   - Á á đau cô đau
   - Tôi không muốn tình trạng này tái diễn nghe không.
   CHÁT.... CHÁT...... CHÁT
..... - Á đau cô
   - Đây là lần cuối trước khi tôi cắt chức em đó nha. LIỆU HỒN.
   CHÁT... CHÁT... CHÁT.. CHÁT....
Sau 10 roi, tay của Khuê Anh đã sưng lên màu đỏ, nóng rát vô cùng.
     - Em xin lỗi cô , em đi hoàn thành liền đây, em xin lỗi cô, em chào cô.
Vừa nói xong, Khuê Anh cúi đầu chào cô rồi ôm hai bàn tay đỏ chót ra ngoài.
    Sau đó, nhỏ liền lên lớp 9a4, 9a6 thông báo với mấy bạn nam có phận sự sau giờ học ở lại tập trung  phòng hội trường A để sắp bàn ghế. Vừa xong, nhỏ liền lấy xấp giấy A4 để ở văn phòng đội lên lớp....
      RẦM
    -  Ê ghi tên mấy thầy cô dùm tao coi. Tay t đau quá hà.
  Vừa nói Khuê Anh thả xấp thư xác nhận xuống dưới bàn rồi giơ tay lên cho 3 đứa còn lại coi.
   - Đỏ thiệt, bà Linh đánh mày hả, đáng đời lắm. Ghi vui nha bae.
   Hoàng Anh ngó lên cho có lệ rồi cúi xuống với cái laptop bấm bấm cái gì đó tiếp.
   - Tội chưa kìa, thôi ráng làm nha. Yêu cưng.
Còn Hàn Tuyết, cô quay sang nói với Khuê Anh rồi cũng chăm chú chỉnh lại cái tóc mái.
    - Làm thì làm nhưng mà đâu dễ vậy đâu mày. 1  ly trà sữa KOI lớn nha.
    Phong Đăng dừng bấm điện thoại ngước lên nhìn Khuê Anh.
- Thiệt á ả, tụi bây sao lại nỡ đối xử với nhau vậy chứ. Ừ. Trà sữa thì trà sữa. Giúp tao đi, không là bà Linh đánh nát mông tao luôn á.
Hàn Tuyết nghe chữ trà sữa lật đật  dẹp gương vô, quay qua:
   -Ok cưng, 1 ly lục trà trân châu rau câu lớn nha. T ghi khối 6&7 cho.
Hàn Tuyết nháy mắt với Khuê Anh cáu rồi giật lấy tầm 20 tờ giấy.
    - Thôi tao không uống trà sữa nhưng mà việc nhà 2 tuần , chơi không?
   Hoàng Anh cũng dừng bấm bám lại ,nhìn Khuê Anh. Nhỏ cũng đưa Hoàng Anh xấp 10 tờ giấy nói:
  - Sao cũng được. Anh ghi khối 8& 9 dùm e .
  - Ê còn Đăng, mày tổng hợp sắp xếp lại đi rồi chiều đi phát cho giáo viên với tao.
Khuê Anh liệng cho Đăng mớ còn lại rồi quay lên gục xuống bàn nghỉ ngơi.....
........JP........


JessiePhuong
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 17
Points : 30447
Thanks : 0
Join date : 29/11/2015
Age : 22

Về Đầu Trang Go down

Bộ tứ siêu quậy Empty Re: Bộ tứ siêu quậy

Bài gửi by JessiePhuong 15/8/2018, 10:11

Chapter 4:
Cuối cùng thì đại hội công nhân viên chức cũng diễn ra 1 cách suông sẻ.....
........Hai tuần sau đó.....
TOÀN TRUNG ĐỘI 2 TẬP HỢP
Chỉ vài giây sau đó, 4 hàng dọc, 10 người đứng ngay ngắn thẳng tắp.
THÔI
NGHỈ
Sau hiệu lệnh, tất cả đều đồng loạt chuyển sang tư thế nghỉ, chân trái bước sang bên trái, khoảng cách rộng bằng vai, hai chân thẳng tự nhiên, đồng thời hai tay đưa về sau lưng, bàn tay trái nắm cổ tay phải, bàn tay phải vẫn nắm, lòng bàn tay hướng về phía sau.
Trong đó có Khuê Anh, Hoàng Anh, Phong Đăng, Quang Duy, ..... và còn có cả...... thầy Phong.
Chuyện là vầy. Đây là đội đặc nhiệm đặc biệt được thành lập để huấn luyện, rèn luyện kĩ năng để trở thành những con át chủ bài trong quân đội. Toàn đại đội hơn 200 thành được tổng chỉ huy quân đội trực tiếp giám sát, được phân bổ trên toàn nước, cụ thể: trung đội 1 ở Hà Nội, trung đội 2 ở Hồ Chí Minh, trung đội 3 ở Huế, trung đội 4 ở Bến Tre. Ở mỗi trung đội có một trung đội trưởng, và trung đội trưởng trung đội 2 là Hoài Phong.
Ở đây, thành viên là những người được tuyển chọn, huấn luyện một cách khắc khe cả về trình độ, kĩ năng lẫn đạo đức.
- Mục đích triệu tập hôm nay là để thông báo cho mấy đứa biết về lịch biệt huấn 3 tuần sắp tới. Sau đợt này mấy đứa sẽ có 1 trận tác chiến với đội ABY ở Lào Cai. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.
- RÕ.
Cả trung đội đồng thanh. Âm thanh vang cả 1 vùng sân trong doanh trại.
- Tất cả, GIẢI TÁN.
- RÕ.
Sau những âm thanh hùng hồ ấy, mọi người đi vào tư thế chào tay rồi vẫn theo hàng lối chạy đều về phía phòng sinh hoạt.
Sau đó, thời gian biểu của đợt biệt huấn được phát ra. Ai nấy đều nhìn vào nó rồi đồng loạt ngã đều nằm sải lai dưới nền sàn. Rồi những tiếng than bắt đầu kêu lên
- Đm, con quỷ đội lốt người kia kì này phụ trách tụi mình 4 môn lận đó.
Chắc t không sống nổi đến trận tác chiến đâu.
Giọng nói quen thuộc từ Hoàng Anh vang lên.
- Ừa, cẩn thận cái mồm nữa đó nhá.
Cái giọng từ bên ngoài từ từ bước vô. Cả đám lật đật đứng dậy chào lễ. Đứa nào đứa đó mặt mày tái mét.
- NGHỈ. Mấy đứa cứ nghỉ ngơi đi. Khuê Anh, Hoàng Anh, Phong Đăng theo tôi.
Vừa dứt lời, Hoài Phong bước về phía phòng họp trước mặt. Mang tiếng là phòng họp cho oai thôi chứ cũng chẳng ai muốn vào đó cả. Bởi đó là nơi mà những hành vi vi phạm, chống đối,... sẽ bị xử lí.
Bước vào phòng cuối cùng, Khuê Anh bấm khóa cửa lại rồi nhanh chóng bước vào hàng với 2 người còn lại.
- NGHỈ.
Hoài Phong đứng tư thế nghỉ trong quân đội trước mặt 3 đứa.
- Hôm nay tôi không phải là thầy mà là cấp trên của 3 em. RÕ CHƯA
- RÕ.
- Vậy ta bắt đầu. Đợt huấn luyện này, tôi muốn các em làm mật giám. Các em được quyền đánh đậu hoặc rớt bất kì thành viên nào mà các em cho là không đủ tư cách. Đợt huấn luyện này sẽ là bài kiểm tra bất ngờ để chọn thành viên cho đợt tác chiến sắp đến, đồng thời các thành viên được chọn sẽ là những con át chủ bài chính thức trong quân đội nhân dân Việt Nam. Trách nhiệm của các em hết sức to lớn.... và tôi tin các em được không ?
- RÕ. ĐỘI ĐẶC CHIẾN 01 NHẬN NHIỆM VỤ ĐƯỢC GIAO.
- Tốt, còn bây giờ... Khuê Anh ra ngoài, Hoàng Anh và Phong Đăng ở lại.
- Rõ.
Khuê Anh đưa tay lên chào rồi quay lưng bước ra ngoài.
........................................................................
* Flashback*
   Bên trong phòng, cả hai đều đứng yên, không dám nhúc nhích, cũng chả dám động đậy gì. Tụi nó thừa biết tội tụi nó là lớn lắm, có thể bị đi tù mục xương.
     - Hai đứa biết hai đứa phạm tội gì rồi phải không ? Có cần tôi phải nói lại không ?
     - Dạ không, đó là tội làm lộ bí mật quốc gia.
     Hai đứa ỉu xìu, đồng thanh trả lời.
   - Trả lời như vậy HẢ? CHÁT ... CHÁT
     Thầy Phong quát lên rồi lấy chiếc roi da quất vào mông hai đứa đang chổng lên.
   - CÓ CẦN TÔI NHẮC LẠI KHÔNG ?
  -  DẠ KHÔNG
    Lần này thì hai đứa trả lời lớn hơn nhưng run hơn, nói đúng hơn là quíu.....
    Và rồi thì âm thanh của tiếng roi chạm vào da thịt vang lên một cách đều đặn, nghe cứ như nó đã có từ lâu rồi và dường như chưa có dấu hiệu dừng lại.....
     Tận 30 phút sau, âm thanh rợn người ấy mới dừng lại. Thầy Phong mặc kệ cả hai đang mồ hôi đầm đìa, mặt mày tái hẳn đi, bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, phát ra âm thanh rõ to. Ở bên trong, Hoàng Anh và Phong mệt mỏi đứng dậy từ từ, cả hai như mất hết sức lực.... và rồi gục hẳn dưới sàn lúc nào không hay.
   Tầm cỡ 1 tiếng sau, cả hai mới bước ra..... Trong khoảng thời gian đó, Khuê Anh đã " triệu hồi nhà thuốc di động" và đợi bên hông phòng. Thấy 2 thằng con trai bước ra, Khuê Anh cùng Hàn Tuyết hớt hải chạy ra đỡ. Nhỏ đưa cho mỗi thằng 1 chai nước, cả hai tụi nó tu chai nước như chưa từng đc uống nước lâu lắm rồi.
   - Hai thằng bây đáng đời lắm. Vậy mới chừa được cái tội, may mà thầy không báo cáo lên cấp trên đấy nhá.
  - Mày câm mẹ mày đi. Tụi t không còn hơi sức mà đấu khẩu với mày đâu. - Hoàng Anh cau mày lại.
  - Thôi thôi, lo dìu hai đứa bây về nhà đã rồi t coi coi sao. Chứ đứng đây riết làm gì. - Hàn Tuyết nhảy lại kéo tay 2 đứa con trai về phía mình.
    Tụi nó thì chả còn sức lực j nữa mà giữ hình tượng, cả hai lã người ra, hai mắt lờ đờ hẳn.
...
   Về đến nhà của Phong Đăng, cả hai thằng lăn xuống giường mà gục xuống, chả còn hơi sức mà làm gì nữa. Cả hai nhanh chìm vào giấc ngủ, mặc cho Khuê Anh và Hàn Tuyết đứng nhìn mà lắc đầu.
- Tao chịu thua hai thằng này rồi nhưng mà kể ra cũng tội. - Hàn Tuyết chỉnh cho thằng đó nằm ngay ngắn lại, bước ra ngoài chuẩn bị cháo để khi hai tụi nó dậy có cái mà húp.
- Tội quần gì mày ơi, tại tụi tao không đc nói cho mày biết thôi chứ tội chúng nó bị đánh vậy là nhẹ lắm rồi. Ai biểu ngu thì chịu đi.
    Khuê Anh nói vậy thôi chứ cũng lo cho anh mình dữ lắm, xót lắm chứ bộ đùa, chưa kể tụi nó là anh em sinh đôi.
.......JP.........

JessiePhuong
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 17
Points : 30447
Thanks : 0
Join date : 29/11/2015
Age : 22

Về Đầu Trang Go down

Bộ tứ siêu quậy Empty Re: Bộ tứ siêu quậy

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết