VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Góc lải nhải
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

» Cần spank ở bình dương
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime13/6/2022, 14:04 by Hieuyoni

» Tìm ker ảo
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime28/3/2022, 17:31 by xyzcv5

» Tìm ker nữ ở HN
Quay đầu vẫn thấy anh  Icon_minitime23/3/2022, 11:29 by bitter.chocolate

April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Quay đầu vẫn thấy anh

+14
heohamhong20063002
Pipi
hjhgjmgh
Yurin
vsao23
channn
Linhtinh
Polyedre
sao bang
Lâm Thiên Di
Cua Ngang Ngược
tieuyeutinh
rosa^^
hoavosac
18 posters

Trang 1 trong tổng số 2 trang 1, 2  Next

Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 24/4/2016, 00:34

12 tuổi, tôi- không có một ấn tưọng hay kí ức gì về cái bạn hay gọi là tuổi thơ. Thậm chí tôi là ai? Tên gì? Ba mẹ,anh chị em, họ hàng... Những thứ đại loại như thế,mà lẽ ra cơ bản ai cũng phải biết, thì tôi, lại không biết.
Bạn thấy lạ chứ? Ngay tôi cũng thấy vô cùng lạ lẫm nũă là. Nhưng gìơ chũn chẳng quan trọng bằng việc tôi hiểu mình may mắn dường nào. Không bị quẳng vào cô nhi viện, còn có "nhà" . Đưọc ăn ngon, mặc đẹp, đưọc đi học.
À, tôi còn có tên - Như Quỳnh. Quản gia Trung và ngưòi giúp việc gọi tôi là Quỳnh tiểu thư.
Từ lúc ý thức đưọc mình tồn tại đến nay đã đưọc 4 năm rồi. Mọi thứ dần trôi, chầm chậm và tẻ nhạt. Tôi chẳng quan tâm quá khứ gì đó nũă, trưóc mắt phải ngoan ngoãn yên phận. ( Vì cũng chẳng còn chỗ để đi nếu bị đá đít khỏi đây)
24/4/2016.....
Nhịp điệu khác thưòng trong "nhà" đánh thức tôi. Vâng, trời vẫn nóng bức. Mọi thứ vẫn tinh tươm, sạch sẽ, "nhà" tôi vẫn to lớn như thế. Nhưng thực sự có gì đó rất khác. Những ngưòi hầu dưói kia bận hơn mọi ngày. Rèm cửa mới, thảm mới, bình hoa mới, cả cái áo của cún Lucia cũng mới. Rồi bọn họ xếp hàng dài ở cửa, nghiêm trang long trọng như quân ngũ. Có khách sao?
Không có khả năng. 4 năm qua ở đây, ngoài tôi, "lực lượng " ngưòi hầu hùng hậu và Lucia thì chưa từng có ai lạ đặt chân vào. Không nói quá thì ngưòi bấm chuông còn không có. Còn hơn cả nhà tù vì nó còn có người thăm nuôi
Quay lại hiện tại,8h37 phút sáng, tôi đứng trên ban công, một chút tò mò nhìn xuống. Chiếc xe hơi tiến vào. Tự dưng tôi căng thẳng.
Ngưòi đó bưóc xuống, thong thả điềm đạm. Nhưng nắng chói quá, kịp thấy bộ vest đen lịch lãm thì ngưòi đã khuất bóng. Rốt cuộc, là ai? Lòng tôi lóe lên một dự cảm gì không rõ...

Muốn biết là ai chờ chap sau sẽ rõ

Xin hết chap 1. Nào gìơ toàn đọc Free Lần đầu viết truyện nên có gì mọi người bỏ qua cho.

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by rosa^^ 24/4/2016, 11:44

Hay lắm bạn! Ủng hộ hai tay hai chân nè, sớm ra chap mới nga tg Smile

rosa^^

Tổng số bài gửi : 1
Points : 30021
Thanks : 0
Join date : 08/02/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 24/4/2016, 13:06

Hóng nè...nhanh ra chap nha au ơi

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Cua Ngang Ngược 24/4/2016, 14:13

Tiep di au oi

Cua Ngang Ngược

Tổng số bài gửi : 7
Points : 29367
Thanks : 0
Join date : 14/04/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Lâm Thiên Di 24/4/2016, 15:56

ủng hộ au nha! chờ chap!!!
Lâm Thiên Di
Lâm Thiên Di
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 195
Points : 30942
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 24/4/2016, 20:17

Chap 2: ĐÃ TỪNG QUEN ? (1)
“Bạn gì ơi”
….
“Nè, đừng có nói chuyện với nó chi tốn nước bọt, nó bị câm đó”
“Nhìn bộ dạng tự kỉ đó đi, chẳng biết là đương kim nhà nào!”
“Nè, có cần thì so thử coi nhà ai nhiều tiền hơn rồi hẵng lên mặt!!”
Bạn bè nghĩ về tôi như vậy. Tất nhiên không phải tôi câm đâu, chỉ là nghe nhiều và ít nói hơn họ thôi. Cũng bởi họ quá ồn ào còn tôi không thích thế. Đời. Biết sao cho vừa lòng hết được.
…..”Kệ tụi nó đi. Mấy đứa này suốt ngày không có gì làm ngoài tô son nên nổi hứng thôi!”
Đó là Trâm- đứa tôi thích nhất vì nó không quá ồn, lại chơi tốt, dễ thương. Dễ thương ở đôi mắt xanh biển lai Tây tinh nghịch. Da thì trắng bóc, mái tóc hạt dẻ cột cao. Thích hơn là Trâm khá nhỏ nhắn, cách tôi 1 cái đầu.(Dù tôi đã vào loại “lùn quý phái “ rồi)
4 năm chung bàn nên 2 đứa càng quấn quít, yêu quý nhau. Lắm lúc tôi đang buồn chán hết sức, nó xuất hiện, giương cặp mắt cún con rủ rê tôi đi hết chỗ này chỗ nọ mặc tôi làm bộ càu nhàu.
Ây, hình như tôi lạc đề rồi. Đang định giải đáp thắc mắc cho bạn mà. Rằng vì sao tôi tỉnh bơ ở trong cái “nhà” to tướng này dù đã quên sạch mọi thứ. Thậm chí ở như nó là của tôi.
Ngày mùa hạ bốn năm về trước…
Con bé 12 tuổi(tôi đấy) tỉnh dậy trong ngơ ngác với cái chân bó bột, đầu cũng bó nốt. Nó nhìn thế giới đầy lạ lung, sợ hãi. Còn bác sĩ, y tá, người hầu đứng xung quanh giường bệnh, đầy lo lắng. Ai cũng hỏi dồn “Con thấy trong người thế nào?”, “còn đau chỗ nào không?, “uống chút nước nhé” ,…. Làm nó phát hoảng, khóc nức nở một hồi. Dần dần bình tĩnh, được bác quản gia hiền hậu kể lại mọi chuyện. Không rõ đúng sai nhưng chợt thấy rất tin tưởng, ấm áp.
Ra là nó mồ côi từ nhỏ, sống ở cô nhi viện. Hôm đó các nhà tình nguyện quyên góp tiền cho đi chơi. Vậy mà cả đoàn, chỉ duy nhất 1 chiếc xe đứt phanh giữa chừng đâm vào vách đá. Mình nó may mắn thoát chết. Ông chủ tình cờ đi công tác ngang qua giúp đỡ. Sau đó nghĩ thế nào lại nhận nuôi, đặt là Như Quỳnh. Và tôi, được sinh ra lần thứ 2, như một kì tích cuộc đời.
…………………..
8h45 phút
Cốc!Cốc!
- Quỳnh tiểu thư, ông chủ gọi cô xuống ăn sáng- Tiếng chị Lan kéo tôi về thực tại
- Sao?..Dạ được, em xuống ngay
Rốt cuộc cũng tới ngày này, tôi biết mà. Ông trời sao để tôi ung dung sung sướng lâu được ! Hồi hộp quá. Người đó trông thế nào nhỉ? Bác Trung, chị Lan kêu bằng ông chủ. Vậy hẳn phải lớn tuổi chút. Cũng đúng, có được cơ ngơi này chắc phải già dặn, từng trải lắm. Cỡ Bill Gates chẳng hạn. Hay có thể là bước đột phá lớn trong giới kinh doanh: Trẻ trung, năng động, và anh tuấn như Song Joong Ki oppa của tôi? Mà dẫu sao, tôi hiểu mình nợ người đó một ân tình nuôi dưỡng .
Mỗi bước xuống cầu thang là đầu tôi nặng thêm 1 kg câu hỏi. Đến phòng ăn rồi. Tim tôi ngừng đập.
Người đó, phong thái y lúc bước vào. Điềm đạm từ tốn mà uy nghiêm thế nào. Áo khoác xám vắt trên lưng ghế, chăm chú đọc báo. Tôi cảm nhận được hàn khí bức người. Chết tiệt ! Vẫn không thấy nỗi mặt mũi. Báo ơi là báo !
1s
2s

10s
…..
30s
_Con chào anh, không. Bác, chào bác.- Chết tiệt ! Mấp máy nửa ngày phun được một câu mà tôi nghe còn không hiểu
Là óc quan sát của tôi có vấn đề? Nhìn qua đúng là anh, nhưng dáng vẻ lại thâm trầm như bác..
Sau câu chào hỏi hết sức ngây ngô và đáng yêu của tôi, ở đây lại giảm mấy độ rồi.
Không có hồi âm. Thật biết cách làm đối phương khó xử nha.
_Tiểu thư, ông chủ kêu cô ngồi- Chắc nhận ra sự bối rối của tôi, bác Trung lên tiếng.
Mà khoan, từ từ đã. Kêu ngồi thì cứ trực tiếp kêu ngồi, sợ tôi không nghe thấy nên nhờ bác Trung? Hey, vẫn là bỏ đi, đó là ân nhân của tôi, muốn thế nào thì là thế ấy vậy. Chắc do bác ấy(hay anh ấy) ít nói giống tôi rồi.
Thức ăn đã dọn lên bàn đầy đủ, có món tôi thích nữa này. Nhưng rồi, tôi nhìn nó, bụng đánh trống liên hồi, nó cũng trìu mến nhìn tôi. Tôi đây lại cẩn thân quan sát ai kia. Đói chết tôi rồi! Nhưng người ta chưa đụng đũa thì có cho vàng tôi cũng không dám ăn trước đâu. Cái này có được gọi là khổ tâm không chứ ..
Đang cúi gầm mặt , tôi nghe tiếng gấp báo. Người đó có thần giao cách cảm với tôi thật, đã hiểu được tiếng lòng của tôi đấy sao? Mô phật sắp được cứu rồi. Tôi chậm rãi ngước lên….
End chap 2(1)
Cuối cùng em đã hiểu cảm giác gõ xong thì mất bài rồi. * chùi nước mắt tèm lem* Mong Cả nhà cho ý kiến. Em cứ thấy sao sao ấy.

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by sao bang 24/4/2016, 20:35

ủnh hộ ban, hay lắm ạ

sao bang
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 43
Points : 30806
Thanks : 3
Join date : 27/11/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Polyedre 24/4/2016, 21:21

Kiểu như Lôi dận Mạch khê ấy à?

Polyedre

Tổng số bài gửi : 9
Points : 29749
Thanks : 0
Join date : 07/03/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 24/4/2016, 21:24

Của Ân Tầm bạn nhỉ. Mình chưa đọc, chỉ theo cảm giác viết ra thôi

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 24/4/2016, 22:23

Cắt ngay khúc gay cấn à [gào thét], truyện hay quá, mong là sớm có chap nữa nha au

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 2/5/2016, 21:35

Chap 2(2)
…………Trâm cứ luôn miệng lảm nhảm bên tai tôi mỗi khi nó thấy tôi trầm ngâm “nhìn đời”. Nó nói tôi:”Mày không có gì làm sao? Suốt ngày cứ suy nghĩ như mấy bà cụ vậy!!”. Hết cách, tôi cũng không hiểu mình nữa, nhưng cứ ít nói, nội tâm như vậy riết rồi quen. Nhưng nói gì thì nói, tôi dù gì cũng mới là con bé lớp10 thôi, cũng ham chơi, mê giày, thích son và các oppa như người ta vậy. Chỉ là tôi không quá vồn vã, và cuồng có mức độ
……………………………..
Đến đâu rồi nhỉ, à. Tôi chậm rãi ngước lên… Cái gương mặt này, sao , sao lại …. Sao lại đẹp như vậy?? Trời ơi!! Mấy chục năm Wink chinh chiến phim Hàn mà chưa thấy ai có nét đẹp lạ lung này cả. Anh có cái gương mặt trẻ trung năng động mà nam tính, góc cạnh. Cặp mắt ấy, thâm sâu khó đoán, nhìn xoáy vào tôi. Khó thở quá. Ôi cái cự li này, không phải gần quá rồi sao? Tôi đoán anh 25 thôi. Nhưng lông mi lại dài như vậy… Thật làm người ta điên đảo. Từ quyến rũ hay mê mệt có đủ lột tả hết vẻ soái của anh không?
Thiệt tình, nếu đó là người khác thì đã lập tức đến xin chữ kí, chụp vài tấm hình rồi. Khổ nỗi, vẻ lạnh lùng, có chút buồn chán, bất cần đó làm tôi sợ sợ thế nào. Huống hồ đây là tình huống khác rồi.
Lập tức cúi đầu xuống né ánh nhìn dò xét kia. Vẫn im ắng. Người gì đâu.
Lại 5 s nữa. Anh thích nhìn hơn nói. Tôi chấp nhận. Nhưng mà đói quá rồi. hic.
_ Quỳnh, từ nay tôi là người giám hộ của em. Không cần cảm thấy biết ơn nhưng hãy cư xử cho tử tế vào –thanh âm ấm áp nhưng xa xôi. Rồi kéo ghế, lấy áo, lên lầu.
Ôi, tôi đơ toàn tập. Ai tốt bụng cho tôi biết đây lại là thể loại gì nữa? Trăm năm mở miệng một lần mà nói đúng 24 chữ như tạt nguyên xô nước lạnh vào mặt. Không gì, không gì. Tôi cũng đang cảm thấy rất nóng. Sau này hẳn là khó sống.
_Tiểu thư nên tập quen dần, ông chủ nhìn như vậy chứ thật ra tốt lắm!
_ Dạ, không sao, cháu sẽ cố gắng .
Tôi đâu đòi hỏi gì nhiều, mấy năm nay mọi người xử với tôi rất tốt, lúc nào cũng nghĩ cho cảm nhận của tôi, yêu thương tôi. Tôi từ lâu đã xem nơi này là gia đình mình. Cùng lắm hôm nay có thêm thành viên nữa. Cũng không mất mát gì. (Sao tôi lại có cảm giác tôi là chủ nhà vậy??) 
…………………………..
10 h
Buồn quá, hôm nay nghỉ lễ mà Trâm không đến rủ rê như mọi lần. Tôi chờ điện thoại chán thì lượn xuống nhà dưới. Dáo dác 1 hồi .Không thấy cái người mặt băng đâu. Chắc ở trên phòng rồi.
_ Ông chủ mới tới công ty thưa tiểu thư- bác Trung lên tiếng
_Dạ?.. Không , cháu không có tìm.- giật cả mình. Nói xong muốn tự vả vào mặt. Đi lên đi xuống. Ngó ngang ngó dọc. Trên trán viết luôn chữ “tìm trẻ lạc “ mà còn chối được.
Nhưng bữa nay cũng đi làm sao. Siêng năng quá mức. Tôi biết nhà anh có 1 công ty B&B, cũng là tên trường “hoàng gia “ nổi tiếng tôi đang học, dạy cả 3 cấp. Bấy nhiêu đã đủ hiểu cơ ngơi này đồ sộ chừng nào.
10h15 tối
Sau khi quăng bỏ tự trọng, lếch xác qua nhà Trâm, giật đầu con sâu đang ngủ nướng dậy. Chúng tôi đi phượt nhỏ khắp nơi. Ăn chơi xả láng các kiểu. Hình cũng chụp tràn bộ nhớ. Và bây giờ. Tôi mò về.
Mọi người chắc ngủ hết rồi. Tôi không muốn gây náo động nên chả bật đèn, cứ như vậy cởi giày, rón rén lên phòng. Đi từng bước một , từng bước một..
_ AA!!
Tôi đụng phải cái gì rồi. Bức tường? Không, cái này mềm mềm, cao cao. Rõ là một người. Đèn vụt sáng.
Nhẹ nhàng ngước lên. Là ANH. Giờ này không ngủ, tự dưng đứng sừng sững ở đây hù tôi. Đầu tôi mới tới ngực anh. Đứng hình trong tích tắc, tôi vội lùi xa bán kính 8m. Sợ chết xong rồi lại hồi hộp.
Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt không cảm xúc đó. Cũng vẫn đẹp trai. (Hết nói nổi tôi). Tôi nhìn quanh, mọi người đã bị tôi đánh thức , và đang nhìn tôi, thoáng thấy họ cũng hồi hộp như tôi. Thật lạ. Sớm muộn cũng có ngày tôi đi luôn vì cái không khí ngột ngạt này.
_Mấy giờ ?
Đang hỏi tôi, phải không? Trả lời đại vậy:
_Dạ, 10h 20
_Sau này không về sau 10h, đã rõ? – Giọng nói thêm mấy phần uy nghiêm , trầm trầm
_Dạ, dạ
Anh không nói gì thêm, quay người lên phòng.
Phù! Tôi đi chết đây. Vĩnh biệt thế giới.
_Tiểu thư, ông chủ đã rất lo cho cô- Chị Lan lên tiếng
_Phải đó tiểu thư, sau này cô nên chú ý giờ giấc hơn
Tôi không nghe nhầm. Người mặt băng lo cho tôi??Lúc nãy vẫn mặc áo vest. Thật sao?
End chap 2. Mấy ngày rồi không có hứng viết . Có gì mọi người bỏ qua Razz Razz Razz Razz





hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 2/5/2016, 21:59

Đẹp trai, lạnh lùng kết nha. Mong tg sớm cho chap nữa nha

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Linhtinh 3/5/2016, 15:30

Hay, nhanh nhanh ra chap mới đi bạn.

Linhtinh
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 13
Points : 29813
Thanks : 0
Join date : 01/03/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by channn 3/5/2016, 20:11

^^ chap mới nha

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31147
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by vsao23 3/5/2016, 23:11

cho chap ms nha b tr hay lắm

vsao23
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 148
Points : 30841
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Yurin 3/5/2016, 23:12

vừa kết thúc truyện đã có truyện hay đọc , ôi yêu au quá
Yurin
Yurin
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 384
Points : 31235
Thanks : 79
Join date : 28/11/2015
Age : 28
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 3/5/2016, 23:16

Chap 3:
ĐOÀNG!!!
Tiếng súng dậy sấm đất trời. Lòng người chết lặng . Cái đêm mưa gió bão bùng ấy ….
……………………..
Quá khứ- bạn đã nghe qua đúng không? Ừ, mỗi con người ta sinh ra đều có quá khứ của riêng mình. Ta trưởng thành cùng nó. Quá khứ mang hồi ức tươi đẹp hẳn sẽ là động lực vun vén hiện tại và tương lai .Nhưng nếu chẳng may. Chỉ là nếu chẳng may nó chẳng êm đềm như mong đợi thì lại là một câu chuyện khác. Bạn có thể chọn lựa dẹp bỏ tất cả ra phía sau, bắt đầu cuộc sống mới. Cũng có thể giữ lại, khóa kín ở một nơi chỉ bạn mới biết.
Còn tôi, hoàn toàn khong rõ phải làm gì mới đúng. Như đã nói, tôi không nhớ gì về nó cả. Vậy có nên ra sức tìm kiếm nó không? Nếu có, phải bắt đầu từ đâu? Như thế nào? Không dưới chục lần tôi tự hỏi mình. Bởi ngoài câu chuyện mơ hồ kể vội về kì tích sống lại như phim của tôi, bác Trung không nói gì thêm. Tôi tự tra thông tin về cô nhi viện gặp tai nạn năm ấy. Bặt vô âm tín. Hỏi tên thì ai cũng nói không rõ, lại có vẻ lãng tránh, tôi cung không muốn làm khó họ. Có chăng còn điều gì uẩn khúc?
……………………….
Ngày tôi thả ga về muộn cung là lần thứ 2 tính đến thời điểm hiện tại tôi được mặt đối mặt với anh. Rồi liền những tuần tiếp sau, sau nữa: tôi đi học về, căn nhà trống trãi; Vẫn phải ăn cơm một mình; coi ti vi một mình; Lúc tôi say giấc, anh về; Tôi dậy 5h30, xe anh vừa lăn bánh. Anh như minh tinh nổi tiếng, muốn gặp còn khó hơn lên trời.
Nhưng tôi chẳng mấy để tâm, chỉ thấy con người này thật lạ. Vừa về nước đã lao đầu vào công việc, làm như lần cuối cùng được sống. Mà đâu tới lượt tôi ý kiến, người ta đường đường là chủ tịch 1 tập đoàn kinh tế lớn, phải lo đủ thứ việc trên đời.
………………………..
_Ê! Chiều nay có tiết má Loan, cúp đi, tao không ưa bả- Con Trâm giựt tóc đau điếng làm tôi hét toáng lên.
_Gì?? Mày điên rồi! Tiết bà Loan mà dám cúp. Bả xử đẹp tao với mày luôn. Thiên hạ đồn bả không dễ vụ này đâu, làm tới đó.
_Trời ơi!! Quỳnh ơi! Nay ấm đầu hả? Sao tự nhiên hiền lành dữ vậy ta. Mọi lần tao với mày cúp hoài mà.
_Thôi đi cô, lần này khác, lạng quạng là chết đó!
_Nhát quá, tin tao, không sao đâu. Với mày đâu thích học kinh doanh. Đi đi rồi tao làm người mẫu cho mày chụp hình 1 bữa đã luôn. Nha!!Nha!!Nha!!
_Rồi, rồi cô- Vậy là bạn Quỳnh kiên quyết của chúng ta đã bị dụ dỗ đầy ngoạn mục bởi cái miệng dai như đỉa đó.
Hết tiết sáng, tôi về nhà. Anh không ở đây, như mọi bữa. Ăn cơm xong, tôi như con mèo nhỏ phóng lên phòng, đóng cửa, chuẩn bị các thứ cần thiết cho buổi bỏ trốn chiều nay. Và cũng như mọi bữa: 1 cái đầm xanh biển xinh xắn, 1 cái nón rộng vành nâu nhạt dễ thương, 1 cái máy ảnh canon. Tuyệt. Xếp mọi thứ vào cái ba lô gọn gàng và lên đường thôi.
Cuộc “vượt ngục” diễn ra trót lọt. Chúng tôi hẹn nhau ở quán nước gần nhà để thay quần áo, rồi quẩy banh từ Cà Mau lên Hà Nội. Nó ăn uống như hạm, còn tôi tha hồ chụp cả trăm tấm hình đẹp ngất ngây con gà Tây. Thật là thích quá!!
À, bạn biết không, tôi cũng thuộc dạng khá đó chứ. Được cái da trắng này, ngoại hình ưa nhìn, tóc ngắn quyến rũ này. Mỗi tội nấm lùn di động  . Mà 2 đứa lùn lùn, trắng trắng, xinh gái, nhoi nhoi đi kế bên nhau thì y như rằng ai cũng không rời mắt nổi (Chị quá tự tin đi ạ)
_Nè! Về thôi, 5h rồi, tan học hồi 4h rưỡi đó.
_Mới chơi có mấy tiếng tự nhiên đòi về. Bữa lễ còn đi tới tối mà gái!
_Ờ cô, vì đi tới tối nên tui sắp chết đó .
_Gì? Sao chết, bộ nhà cưng có ai la hả??
_À, thì có…
_Có ai cũng kệ, tao biết 1 chỗ mới mở cho mướn xe đạp đôi, bữa nay chơi thử luôn.
_Còn nữa hả? ….Ừ thôi, đi đi- Dù sao anh tới khuya mới về, tôi điện cho bác Trung nói đi giải trí sau giờ học căng thẳng là xong ngay. Vừ hợp tình, hợp lý như thế mà.
Con Trâm đúng là chúa ăn chơi. Chỗ nào có đồ ăn, đồ uống ngon hay cái gì lạ là nó biết trước tiên. Cái không rành duy nhất là đường. Khổ nỗi tôi cũng vậy. Không ít lần 2 đứa khốn đốn ra trò. Hôm nay không ngoại lệ:
_Nè, sao nãy giờ đạp vòng vòng hoài vậy, cả tiếng rồi, về lố giờ người ta chửi chết-Tôi sốt ruột.
_Ừ, ừ, giờ tao đang đạp về nè.
20 phút
_ Đạp đổ mồ hôi mà có thấy chỗ nào quen đâu, 7 h mấy rồi. Hay là, lạc rồi hả?
_Đã nói không đâu, đừng có hối tao, từ từ
_Nhỏ này…
_Kìa!- nó lại nhảy vô họng tôi ngồi- cái hẻm kìa, thấy chưa! Tao nhớ là trúng phóc mà- nó hớn hở, cực lực rẽ vô
_Ê, nhưng hình như đâu phải chỗ này đâu mậy, lạ hoắc hà
Đúng là không phải thật. Cuối hẻm mà vẫn vắng que, không thấy cái bảng cho thuê ban chiều. Con Trâm hụt hẫng trông thấy. Nó nhìn tôi, mặt ỉu xìu, thở dài 1 hơi.
_Thôi, kiếm gì bỏ bụng rồi tính tiếp, đói quá- Tôi vỗ vai an ủi nó. Lo thì lo sốt vó lên nhưng “có thực mới vực được đạo” chớ.
Chúng tôi quay đầu xe, vừa đói vừa mệt lả ra.
_Mấy cô em đi đâu vậy hả. Xinh quá vậy- 1 trong số 5 thanh niên từ xa đi lại
Thôi rồi, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi. Theo kinh nghiệm của 1 sắc nữ cuồng phim thì vào lúc bon chúng định giở trò lưu manh. Mọt soái ca xuất hiện làm anh hung cứu mỹ nhân. Kế đó 4 mắt nhìn nhau, dòng điện chạy qua, blab la bla. Chuyện tình đẹp như mơ xin phép bắt đầu.
Nhưng đời chẳng phải mơ, đề nghị bạn Quỳnh bớt ảo tưởng . Đây là hẻm cụt, cây cối um tùm, xung quanh hoang vắng. Điều này nghĩa là gì? Không còn nghi ngờ. Chúng tôi chết chắc!
Con Trâm vẫn nắm chặt tay tôi, đứng ra trước mặt tôi, như kiểu gà mẹ vẫn che chở gà con trước diều hâu vậy. Đây là điểm làm tôi yêu quý nó nhiều hơn. Yêu quý cái khí khái mạnh mẽ, không bao giờ khuất phục trước bất cứ thế lực nào của nó. Nó sinh ra là để bảo vệ, che chở cho người khác.
Tuy nhiên, đặt trong tình huống này chắc không thể giúp ích, còn làm bọn chúng hứng thú hơn. Tôi đã khao khát biết mấy trở về ngày trường mở lớp luyện võ. Nhất định tôi sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ như trước.
_Bây giờ tao đếm từ 1 tới 3, chạy thật nhanh nha! Chạy bất chấp hiểu chưa- Tôi thì thầm vào tai nó, giờ chỉ có chạy là thượng sách. Hy vọng dáng người nhỏ nhắn ít ra hữu hiệu lúc này. Trời phật phù hộ.
Nó gật đầu, chân khẽ nhích chuẩn bị. Lần này không xong thì mất hết.
_1
_2- Tôi nhẩm đếm phía sau, tay siết chặt. Còn bọn chúng càng tới gần
_2 rưỡi- Tim tôi muốn rớt ra ngoài
_Dừng lại!
Ai? Rốt cuộc là ai? Hả? Ai mà xuất hiện đúng lúc quá vậy trời!
Tiếng bước chân chậm rãi rảo phía xa.
Đèn đường soi rọi, in hắt bóng người tiến đến.
2 đứa tôi nhìn, bọn chúng cung nhìn
.
.
.
.
.
ANH!
End chap 3. Mọi người ngủ ngon, ôi thật mệt…
Mình đăng song song cả hai diễn đàn bên Huấnvan luôn để xem thêm ý kiến của mọi người. Xin cảm ơn

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by vsao23 4/5/2016, 07:35

mong chờ chap tiếp theo của b

vsao23
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 148
Points : 30841
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 6/5/2016, 20:41

Khi nào chap mới sẽ lên sóng vậy au ơi, mong quá đi thôi...

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 6/5/2016, 23:00

Chap 4: AI NỢ AI ?
6h35 phút chiều, phòng tiếp khách WBB:
Một thiếu niên anh tuấn bất phàm dáng vẻ lười nhát, tựa người trên bộ sô pha sang trọng . Đầu gối lên tay , chân bắt chéo, tay kia kẹp vào điếu thuốc cháy quá nửa. Khuôn mặt lại có vẻ vui thích, hưởng thụ cảnh tượng trước mắt. Nhưng đối phương hình như đã mất kiên nhẫn, hét lên:
_Trịnh Thiếu Phàm cậu rốt cuộc muốn gì hả? Tôi đã đích thân đến đây mà cậu còn lên mặt sao?
_Chủ tịch Trần bớt nóng. Đây là bộ dạng ông mượn tiền người khác sao?- Anh ta tư thế vẫn vậy, lạnh nhạt lên tiếng, còn có chút đùa cợt
_Nếu không phải đường cùng, tôi đã chẳng tới đây để tên miệng còn hôi sữa như cậu miệt thị!
_Còn không phải chủ tịch sợ vay nơi khác sẽ mất thể diện Trần gia quen hô phong hoán vũ trên thương trường sao?
_Cậu cao ngạo như vậy, chắc không sợ có ngày WBB bị phanh phui đâu?
_ Phải xem tên nào có bản lĩnh đó chứ. Tổ chức đen của chúng tôi hoạt động chẳng dưới 30 năm, cho vay nặng lãi, buôn bán vũ khí xuyên lục địa. Biết thì ai cũng biết. Chỉ có làm là không làm được gì thôi !- Anh nhếch miệng cười, rít một hơi thuốc, cặp mắt sắc bén.
_Hay là không đùa nữa. Alex! Cậu làm nốt việc còn lại với chủ tịch đây cho tốt vào, tôi còn việc. Hy vọng AU sớm lấy lại phong độ để đối đầu với B&B chúng tôi.
……………………………
Anh hướng phía nhà xe, thật mệt mỏi, hôm nay cần về sớm chút. Con bé đó...
_Trịnh tổng, điện thoại của anh , từ trường học. 2 tiếng trước đã có gọi – Marry chạy đến.
_Cảm ơn cô
…………………………….
_Dừng lại!
Đám thanh niên lập tức tản ra. Hai cô gái bé nhỏ sau lưng mừng thầm. Sắp được cứu rồi.
Bọn chúng bực tức nhìn nhóc con phá đám đó đang chậm rãi bước. Nhất định phải cho nó một trận:
_Mày là ai? Muốn giữ mạng thì xéo ngay! Nếu không đừng trách! Không biết ngũ hổ tướng nổi danh khu này sao?- Tên cầm đầu hổ báo quát
Anh vẫn bình chân như vại, cười to:
_Câu đó đúng ra phải là tôi nói, lâu rồi cũng muốn vận động xương cốt một chút vậy
_Tụi bây, đập chết m* nó cho tao!!
Anh là ai? Quý tử họ Trịnh giày dạn cả 2 thương trường kinh tế, đến tay máu mặt nhất cũng nể 8,9 phần. Huống hồ mấy món võ “múa rìu qua mắt thợ “ này sao làm khó được anh.
Tính chừng dưới 2 phút bọn chúng đã nằm phục dưới đất, nhăn mặt đau đớn, rồi chạy bán mạng.
Anh nhìn qua con bé, bảo đảm nó không sứt mẻ gì mới thở ra một cái, lại lạnh nhạt:
_Lên xe.
2 nhóc con chừng vẫn còn run, nắm chặt tay nhau lủi thủi chui vào ghế sau.
Ô tô lăn bánh đến biệt thự của Trâm. Quỳnh xuống theo, dặn dò mấy câu rồi chúng ôm chầm nhau. Tình bạn này đúng là hiếm có (Vâng, nhưng tiếc là chút nữa nó không giúp được chị rồi).
Còn mỗi anh và nó. Không khí tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng xe cộ tấp nập ngược xuôi. Nó len lén nhìn anh rồi lại rất nhanh quay đi. Anh đúng là fan cuồng nhiệt của Hồ Quang Hiếu.
8h10 phút , chiếc xe tiến vào khuôn viên rộng lớn, người hầu đón chào 2 bên. Mà sao lúc này nó có cảm giác bất an nhỉ ? Không đâu , không đâu, chẳng qua trên đường đi “giải trí sau giờ học căng thẳng” vô tình lạc thôi. Bình thường mà. Anh chắc không làm khó nó.
Nhỏ nhẹ bước phía sau , tim đập thình thịch. Nó thấy hơi sợ nhưng muốn ăn cơm nhiều hơn.
_Đứng đó
_Dạ?- Nó dừng phắt lại, ngạc nhiên
Anh chợt xoay người, nhìn vào cặp mắt mèo ngây thơ kia
_Tôi từng nói em nên cư xử tử tế, đúng không?- giọng nói uy nghiêm làm xung quanh bỗng chốc căng thẳng
_D..dạ.- Nó bị khuôn mặt đã băng nay còn băng hơn của anh dọa sợ thật rồi. Lần trước cũng không tới nỗi thế này mà. Anh là đang muốn ám chỉ cái gì?
Anh nhìn chằm chằm, nó run bần bật.
_Mấy lần trốn học rồi?
_Dạ?- Nó giật mình, như sét đánh ngang tai, sao anh biết được?? Nó với Trâm chuyên nghiệp như vậy còn gì. Rõ đã nhờ mấy đứa chơi thân xíu điểm danh giùm. Hơn nữa còn cố tình ngồi bàn cuối. Lúc ra khỏi nhà mặc đồng phục chỉnh chu đàng hoàng. Kế hoạch tác chiến hoàn hảo này sao lại bị phát hiện ?? Lẽ nào… Thôi rồi, bạn Quỳnh thân mến đã quên mất cuộc đời này Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều. Bạn có đương nhiên thù cũng có. Mà thù còn nhiều hơn bạn thì xong. Quan trọng là trả lời sao? Để coi đâu 4 năm qua, ừ một tuần buồn thì 3 buổi, vui thì 1,2 buổi. Nếu mà nhân lên thì…Trời! Có khi nó sẽ dọn đồ ra khỏi nhà mất vì cái tội đã ở ké còn không biết phận. Ôi mới có 4 năm thôi đã phải chia tay mi rồi nhà ơi!! Nó sẽ nhớ lắm, buồn lắm ..
_Tôi đang hỏi em, không nghe thấy?- Anh vẫn quan sát cô bé trước mặt, có chút mất kiên nhẫn.
_Em, em rất xin lỗi, lần sau em hứa sẽ không như vậy nữa, em hứa! Anh, anh đừng đuổi em- Nó quýnh lên. Thấy anh im lặng, liền quỳ xuống, bắt đầu rưng rưng:
_Anh đừng đuổi..- Nó lặp lại, mắt đỏ hoe.
_Quỳnh! Tôi có nói đuổi em không?- Cái đầu nhỏ ngây ngô đó chắc tự suy diễn bậy bạ nãy giờ, đã 16 rồi mà hệt con nít. Anh muốn cười nhưng nhanh chóng lấy lại nét uy nghiêm vốn có.
_Dạ, à, không. Hic.. (Vậy mà tưởng chị trưởng thành lắm chứ, mới đụng xíu làm lố lên)- Nó biết mình bị hớ rồi, liền nín dứt, ngước mặt đáng thương thăm dò người đó.
_Không đuổi nhưng không thể không phạt, đem đến đây!- Anh buông 1 câu nhẹ tênh làm nó hoảng, mọi người cũng hoảng. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ tới lớn họ thấy anh có biểu cảm khác biệt, mỉm cưỡng có thể gọi là giận. Anh …sẽ đánh nó ?
Không còn nghi ngờ. Cây chổi lông gà được mang tới, kính cẩn giao cho anh. Nó muốn xỉu tới nơi. Đã từng nghe qua phạt đòn, nhưng đâu ngờ hôm nay lại xảy đến với mình. Bình thường nó hay cầm chổi để phụ mấy chị dọn dẹp, cảm thấy chổi hết sức thân quen và dễ mến. Giờ lại chán ghét nó kinh khủng khiếp.
_ Ông chủ, tiểu thư lần đầu phạm lỗi, hơn nữa mấy năm nay trốn học là do ông già này quản lý lơ là hết. Ông chủ đừng phạt tiểu thư.- bác Trung đúng là cứu tinh đời nó, là người cha thứ 2 nó yêu thương hết mực. Nó nghe xong mừng rơn, bác từng kể một tay bác chăm sóc anh từ bé, anh sẽ nể lời thôi phạt nó.
_Lời tôi đã nói ra chưa bao giờ có chuyện rút lại.- Vậy là hiểu. Lòng người khó đoán. Xem ra anh cương quyết dạy cho nó bài học rồi.
_Đứng dậy. Đứng cho vững. Tôi thấy em nhúc nhích lập tức đánh lại. Rõ không?- Anh nghiêm nghị ra lệnh.
_Dạ, hic.- Nó khổ sở đứng lên, hôm nay thật quái gở, trốn mà chưa coi ngày, vừa mới gặp bọn lưu manh về thì đã đụng phải mặt băng ác quỷ. Tình cảnh này, Ngọc Hoàng muốn giúp cũng không nổi. Nhưng kể ra chịu vài roi còn hơn cuốn gói đi chớ.
Chát!
_A!- Nó chưa chuẩn bị tinh thần liền ăn một roi đau điếng vào bắp chân, liền ngồi thụp xuống xoa lấy xoa để.
_Đánh lại.- Ai kia âm trầm lên tiếng, mặc bé con lần đầu ăn đòn đang thút thít tội nghiệp.
Nó đau lắm, vẫn gượng dậy. Anh… đáng sợ!
Chát!
Sức lực người học võ đánh xuống như xé da thịt. Hai lằn đỏ chót hiện lên. Thoáng thấy nước mắt trào ra.
_Roi này cho tội trốn học. Trường không phải chợ để em muốn đến là đến, muốn đi lập tức đi. Em đừng quên mấy đứa trẻ bất hạnh ngoài kia cũng mong mỏi đến trường. Còn tôi có thể cho chúng điều đó chứ không chỉ đặc biệt riêng em. Nên em cũng đừng cho mình cái quyền tự ý hành sự.
Nó biết mình sai rồi. Nó biết anh đã tốt với nó lắm, vừa nhận nuôi, vừa để nó học hành tử tế. Mà nó lại làm anh thất vọng. Càng nghĩ lại càng nức nở.
Chát!
Đau, đau quá! Nó loạng choạng, cố giữ chặt đôi chân nhỏ.
_Roi này vì tội chạy đi lung tung. Không biết đường thì nói với tài xế chở. Em nghĩ mình tài giỏi? Tôi nói em này, nếu lúc đó không phải tôi tình cờ thấy em thì em còn mạng hay sao? Em nghĩ chạy thật nhanh là sẽ thoát? Quá ngây thơ hay ngu ngốc? Chát!
Anh. Câu nào anh nói cũng rất đúng. Nó thật ra đâu tự tin sẽ thắng. Tất cả đều đánh liều thôi. Cũng may mà anh ở đó. Bằng không đã chết tức tưởi rồi. Nhớ lại còn thấy rùn mình.
Chát!
_AA!!- Nó lại thất thanh, mặt mày tèm lem. Bác Trung, chị Lan, mọi người đều nóng ruột cho nó. Bao giờ dừng lại đây??
_Roi cuối này tôi nhắc nhở em. Sau này có lỗi phải tự giác nhận và chịu trách nhiệm lấy. Để tôi phát giác ra thì không đơn giản như vậy.
Anh quăng roi lên phòng. Nó khụy xuống một tay xoa chân, tay kia quệt lệ chảy dài. Chị Lan đỡ nó dậy an ủi, bôi thuốc chu đáo, bác Trung sai người hâm nóng cơm canh dọn lên. Bữa ăn không chút nào ngon miệng( đau quá mà) lại làm nó hiểu thêm 1 điều. Anh, tuy bề ngoài lạnh nhạt mà cũng giống bác Trung và các chị, cũng thương nó. Chỉ là, mỗi người có cách thương khác nhau mà thôi.
End chap 4. Đã để cả nhà đợi lâu. Cảm ơn cả nhà ủng hộ. Chúc ngủ ngon ạ flower bounce Sleep

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hjhgjmgh 8/5/2016, 15:12

Hay lắm bạn

hjhgjmgh
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 49
Points : 30756
Thanks : 1
Join date : 02/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Pipi 12/5/2016, 20:08

Tiếp tục ngóng chương mới

Pipi

Tổng số bài gửi : 6
Points : 29256
Thanks : 0
Join date : 25/04/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 12/5/2016, 21:31

Hóng nà...mong mau có chap mới

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by hoavosac 13/5/2016, 22:40

Chap 5: ÂN CẦN
Đêm mưa tầm tã.
Chiếc xe hơi chạy băng băng trên sườn núi. Bất chợt. Không thể thắng sao? Nó xoay vòng rồi lao vào vách đá. Tất cả…chìm vào bóng tối…
Con bé tỉnh dậy, ôm lấy cái đầu đau buốt, nhìn quanh. Thật kì lạ. Mấy tuần gần đây nó luôn mơ thấy những thứ lạ lùng đan xen, như cuốn phim hành động. Nhưng không có xem bộ nào mà. Phải chăng, là vụ tai nạn năm đó? Cũng không giống, viện cô nhi đâu dùng xe hơi đi du lịch nhỉ?
---------------------------
_Tiểu thư, cô dậy rồi, ông chủ chờ cô ăn sáng!
_Dạ…Sao ạ?. Không, em xuống ngay.- Anh hôm nay không đi làm sao? Còn có nhã hứng chờ nó ăn cùng.
Nhanh chóng mặc đồng phục, chải chuốt một chút, ngắm nghía một chút. Ưm. Rất xinh rồi nhé! (Bây giờ nói chị không xinh cũng đâu có được - -)
Nó xuống phòng ăn. Mọi thứ đã dọn lên từ lúc nào. Anh cũng ngồi đó, đọc báo từ lúc nào. Giống hệt cái ngày đầu anh tới. Chỉ là bây giờ cảm giác không còn hồi hộp nữa, Còn có chút ngượng ngùng. (Thì bởi, bị quánh xong nên ngượng. Còn là trai đẹp nữa chứ!)
Nó kéo ghế thật nhẹ nhàng, ngồi xuống, lại nhìn anh. Anh gấp báo, đặt lên bàn, nhìn nó. Oh. Cứ tưởng nó bị đói như bữa trước nữa rồi. Anh đã bắt đầu thấu hiểu tấm lòng của người khác đây.
_Anh, chúc anh sáng tốt lành!
_À, anh, cho em xin lỗi, chuyện hôm qua. Em, sẽ không như thế nữa. Em hứa!
_Anh, cảm ơn anh, Anh dạy rất đúng. Và..
_Được rồi, đồ ăn sẽ nguội.
Nó đã lấy hết dũng khí để nói ra. Nói như lần cuối cùng còn sống. Nhẹ nhõm làm sao! Mà lời anh hôm nay như gió thoảng êm đềm vậy, không còn cái lạnh lẽo trước kia.
Bữa sáng trôi qua bình yên. Trái cây và rau câu được dọn lên. Nó ngon miệng thưởng thức một hồi.(Muốn hết dĩa)
_Tối qua không ngủ được sao?- Anh đột nhiên hỏi
_Dạ?- Tiêu luôn. Sáng nay chỉ lo nghía tổng thể mà quên bẵng cái chi tiết, nhất định đã để lộ cặp mắt gấu trúc. Nhưng cũng tại nó, bị đòn xong vẫn có tâm trạng chỉnh sửa hình tới khuya.
_Chị Lan! Lát nữa mua ít cỏ thơm về. Trời nóng, đốt lên sẽ dễ ngủ hơn.
_Dạ, ông chủ.
Chuyện gì thế này? Anh, sợ nó khó ngủ, đang dặn dò chuẩn bị cỏ thơm cho nó? Ngạc nhiên nha! Kì nha! Không ngờ luôn nha! Mua vé số nay chắc chắn trúng độc đắt!! Vừa mới mơ lạ lùng xong thì thấy anh lạ lùng. Số chữ cũng nhiều hơn bình thường nữa. Hay là, anh đang dằn vặt lương tâm vì đã đánh nó quá mạnh? (Thua bà chị. Có 5 roi hà. Lố hết sức)
--------------------
Xe dừng trước cổng trường. Nó buồn chán leo xuống. Tài xế có phải rảnh rỗi lắm không, nhà gần như vậy còn đòi chở. Lẽ nào, tài xế cũng không muốn mà ai kia muốn… quản lí nó!! Thôi xong. Chấm dứt tháng ngày con chim nhỏ bay lượn khắp trời xanh. Còn tưởng anh tốt đẹp gì cơ.
_Ê Quỳnh dễ thương của tao!!!- Con Trâm từ đâu bay lại quàng cổ nó. Xem bộ mặt hớn hở kìa. Nó đâu biết Quỳnh dễ thương đã bị nó hại thê thảm chừng nào chứ.
_Mà, tao giận mày rồi con- Đạo lí gì. Nó còn chưa tính sổ thì nhỏ này sáng sớm lên mặt giận nó. Không hiểu nổi.
_Sao nữa đây cô?
_Còn sao. Mày quen anh soái ca nhưng không kể tao nghe. Giận.- Ra là vậy. Soái với chả ca, nghe hoài mắc mệt.
_Cái đó, từ từ tao kể, ha- Nó qua loa.
-----------------------
Reng reng reng!
Giờ ra chơi. Nó ở căn tin, chờ con Trâm đang nhiệt tình chen chúc.
_A!
Ly nước ở đâu đổ ào lên người nó.
_Con đ* câm kia! Đui hả mậy? Không nhìn đường hả?- Giọng nói chát chúa cứ oang oang lên thu hút mọi sự chú ý. Người trước mặt dầu thơm nức mũi, trang điểm diêm dúa.
_Sao lại trơ mặt ra nữa? Còn không xin lỗi?
_Chị à, em không có đui. Đường rộng thênh thang. Em đã đứng sát vào rồi, chị tự tông trúng. Chị phải xin lỗi em mới đúng. – Nó bực mình nhưng vẫn nhẹ giọng lịch sự.
_Cha! Con ranh hỗn láo này! Anh Khánh nghĩ gì mà thích mày chứ! Tao sẽ dạy cho mày bài học lễ phép.- Nói đoạn cô ta giơ tay định đánh
_Nè bà cô già! Đừng có đụng cái tay bẩn vô người bạn tui.- Vâng. Con Trâm “người hùn” anh dũng đi tới, chắn đằng trước, liếc xéo nó một cái, khẽ trách- Sao mày hiền dữ vậy, giỏi ăn hiếp tao thôi.
Linh tính mách bảo sắp có chuyện dở xảy ra.
_Coi kìa tụi bây! Có 1 đứa lo bao đồng nữa. Thật thú vị nha.- Cô ta cười khẩy- Đã vậy, tụi tao sẵn sàng dạy dỗ !
Cô ta sấn tới. Con Trâm xông lên. Nó nhào vô tính kéo ra nhưng 2,3 bà chị khác cũng hùa theo. Vậy là nó liều mình lâm trận. Cuộc chiến cấu xé, đánh tát diễn ra vô cùng gay go, ác liệt, có lẫn những tiếng chửi rủa ai động lòng người. Xung quanh reo hò cổ vũ vang dội. Hai đứa nó coi nhỏ con chứ sung hết sức làm phe địch hơi đuối.


_DỪNG LẠI!!! Đang làm cái gì???- Tiếng gọi uy quyền cắt ngang đám hỗn loạn.
Chúng nó bò dậy, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch. Đau quá!
Thầy giám thị hung thần hét lên:
_ Tất cả giải tán. MAU!! Còn mấy đứa lên văn phòng làm việc!! Dám đánh nhau. To gan lắm !!
Vậy là. Chúng nó lủi thủi theo sau, bồi hồi xao xuyến.
End chap 5.

hoavosac
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 29
Points : 30203
Thanks : 2
Join date : 25/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by tieuyeutinh 13/5/2016, 22:52

Tem tem ♡♡♡

tieuyeutinh
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 140
Points : 30678
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Quay đầu vẫn thấy anh  Empty Re: Quay đầu vẫn thấy anh

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 1 trong tổng số 2 trang 1, 2  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết