VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Góc lải nhải
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

» Cần spank ở bình dương
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime13/6/2022, 14:04 by Hieuyoni

» Tìm ker ảo
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime28/3/2022, 17:31 by xyzcv5

» Tìm ker nữ ở HN
LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Icon_minitime23/3/2022, 11:29 by bitter.chocolate

May 2024
MonTueWedThuFriSatSun
  12345
6789101112
13141516171819
20212223242526
2728293031  

Calendar Calendar


LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

+12
heohamhong20063002
Alice Trần
ccc1234
vsao23
Since
Thủy Phong
johnadam92
hjhgjmgh
Admin
Lâm Thiên Di
channn
An Đại Nhân
16 posters

Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 7/12/2015, 18:18

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Chương 1

“Không đi lộn tiệm đấy chứ?”

Lâm Phương Linh nhìn trước mắt cửa hàng “ĐŨA PHÉP THẦN KỲ” giống như cửa hàng bán đũa phép trong truyện Harry Potter nẳm lọt giữa những kiến trúc cao tầng thấy nó cực kỳ nhỏ bé, cửa hàng mang phong cách cổ điển hỗn tạp có chút trung hoa phong kiến lại có chút hơi thở Châu Âu cận đại. Linh đã mất một tiếng đồng để tìm đến nơi này như theo địa chỉ ghi trên diễn dàn spanking của một người bạn giới thiệu cho cô. Cô chỉ biết chút ít về spanking vì cô mới đến với nó gần đây, nhưng cảm giác thực tiễn lại hoàn toàn không có.

Gần đây cô cảm giác chán ngán muốn thử một chút hưng phấn từ spank, rất muốn thử khi bị đánh đòn là như thế nào. Cảm giác này có chút sợ hãi lại có chút chờ mong. Một chút phân vân, Linh vẫn quyết định đi vào cửa hàng lựa chọn một dụng cụ thích hợp để chơi trò spanking kì lạ này.

Leng…Keng

“Kính chào quý khách”

Người chào đòn là một nữ tiếp viên, dáng người cao gây, ba vòng chuẩn theo chỉ số người mẫu, khuôn mặt thanh tú nụ cười thân thiện quyến rũ. Công nhận tiêu chuẩn tuyển chọn nhân viên cửa hàng này lại cao như vậy. Nhưng Phương Linh lại bỏ qua cô tiếp viên nhìn Linh có chút quái dị lóe qua hưng phấn như đang nhìn một con mồi. Điều đó cho thấy cửa hàng này không tầm thường.

Phương Linh đi vào thấy cửa hàng không lớn, trình bày đơn giản sạch sẽ nhưng lại cảm giác có chút quái dị, kì lạ. Trước mắt là các tủ kính để các loại roi đủ hình dáng, đủ loại chất liệu, treo trên tường những cây roi lớn, đầy đủ dụng cụ. Nhỏ bạn nói không sai nơi đây đầy đủ đồ dùng cho người muốn chơi spanking, Linh nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò.

“Quý khách cần mua gì?” cô tiếp viên đi uyển chuyển ân cần chăm sóc khách hàng.

“Có thể giới thiệu một chút” Phương Linh đã tìm hiểu nhưng vẫn chưa hiểu nhiều về các dụng cụ này nên vẫn để ngươi có kinh nghiệm giải thích thì tốt hơn.

“Boss sẽ giải thích chi tiết những gì quý khách thắc mắc” cô tiếp viên chớp mắt cười thân thiện hướng dẫn Phương Linh đi đến quầy chính. Cô tiếp viên nhấn chiếc chuông trên tủ kính giọng nói có chút lười biếng “Boss, tỉnh dậy có khách đến”

Phương Linh trong lòng nghi hoặc cô tiếp viên ngày càng kì quái này, nghi hoặc chưa được bao nhiêu thì trước mắt xuất hiện một anh chàng siêu cấp mỹ nam, còn đẹp hơn diễn viên Hàn Quốc. Phương Linh sững sờ nên không biết anh ta làm thề nào xuất hiện trước mặt mình.

Boss xuất hiện cô tiếp viên đá lông nheo quyến rũ một cách trắng trợn. Anh chàng lạnh mặt liếc cô tiếp viên một cái rồi cười thân thiện nhìn Phương Linh, giọng nói mang theo chút lười biếng chưa tỉnh ngủ: “Nhóc con, mới chơi spank”

Nhóc con? Gọi như thế làm Phương Linh có chút bực bội: “Nhóc con? Tôi đã hai mươi tuổi rồi. Mới chơi thì đã sao”

“Hai mươi, nhóc con nhỏ hơn anh rất nhiều. Tính tình quật cường, không chịu thua” Anh chàng vẫn không giận khi nghe Phương Linh nói không lễ phép như thế, nghĩ nghĩ một chút lại nói sâu xa: “Rất thích hợp”

“Thích hợp cái gì? Mấy thứ này như thế nào?” Phương Linh có chút chán ghét nhìn khuôn mặt luôn tươi cười của anh ta, dù anh ta có đẹp trai nhưng không có hảo cảm chút nào. Linh chỉ chỉ những dụng cụ trong tủ kính trước mặt.

“Roi mây? Với người mới chơi như em không thích hợp xài roi mây.” Anh chàng lắc đầu giải thích cười bí hiểm như hồ ly quay sang nháy mắt với cô tiếp viên: “Nghiên Nghiên, đi lấy vài cây thước bản cho khách xem thử”

Nghiên Nghiên chuyển người dáng đi quyến rũ đi làm theo yêu cầu của boss
Cô tiếp viên này bị bệnh hay sao mà đi càng ngày như không có xương sống, còn anh chàng chủ tiệm này lại cười càng ngày càng giống hồ ly. Lĩnh nghĩ hình như mình giống như con mồi rơi vào miệng sói.

“Nhóc con xem, thích loại nào? Thước bản đúng chuẩn theo bộ giáo dục dài 7 tấc rộng 5cm dày 1cm, làm bằng gỗ tốt đảm bảo dẻo dai an toàn trong lúc chơi, đảm bảo thước không bị gẫy đang chơi lúc cao trào”

Anh chàng cầm từng loại thước giới thiệu

“Hay loại này ngắn hơn, trong giới spank rất thích sử dụng loại này dài 4 tấc rông 6cm dày 2cm, độ dày đảm bảo xài mãi mãi không bị gẫy. Còn loại này…”

Phương Linh nghe anh chàng dỡ hơi này giới thiệu đầu óc quay cuồng thước bản để dùng mà cũng nhiều loại đến thế. Lướt mắt nhìn từng loại không biết phải mua loại nào đột nhiên linh cảm chợt lóe nhìn về phía sau anh chàng dỡ hơi trên đó có cái giá để cây thước dài màu đen huyền, bóng loáng cảm giác thâm trầm giống như có hơi thở phát ra. Phương Linh chỉ về cây thước như đang mời gọi cô đánh gãy lời nói của anh chàng.

“Tôi lấy cái đó”

“Thực sự?” anh chàng cười bí hiểm nhìn cây thước đặt nghiêm trang trên giá rồi nhìn Phương Linh hỏi lại.

“Chắc chắn” Phương Linh gật đầu khẳng, không biết tại sao như có một tiếng gọi trong đầu bảo nhất định phải mua cho bằng được cây thước này.

“Nghiên Nghiên đi lấy thước” Anh chàng một tay chống cằm ánh mắt đầy mị lực nhìn thẳng Phương Linh, giọng nói chút ngã ngớn “Quý khách có biết nguyên tắc khi đi mua đồ tại cửa hàng này”

“Nguyên tắc gì? Chẳng phải mua đồ phải trả tiền?” Phương Linh kỳ lạ hỏi lại, cửa hàng nào mua đồ mà chẳng thế lại còn có nguyên tắc gì nữa

“No…No…chuyện đó là đương nhiên” Anh chàng chậc chậc, lắc lắc ngón trỏ cười hồ ly có chút rùng rợn giải thích: “Nguyên tắc cửa hàng là khách hàng mua món đồ nào trong đây thì phải bị đánh đòn tương xứng với giá trị món đồ đang mua”

“Cái gì? Mua đồ mà còn bị đánh đòn, đây là thế đạo gì?” Phương Linh xúc động muốn mắng chửi người, nhìn nụ cười hồ ly kia muốn nhào lên xé rách mặt anh ta, nguyên tắc gì mà quái đản trở về phải chửi con nhỏ đã giới thiệu cửa hàng này. Phương Linh cảm giác lạnh cả người rùng mình lui về sau lắp bắp nói: “Tôi…tôi…tôi không mua nữa, hẹn khi khác”
Phương Linh cảm giác cửa hàng đột nhiên u ám, quay đầu chạy đến cánh cửa, giật mạnh mấy lần nhưng không mở được.

Xoạt xoạt

Màn che cửa kính đồng loạt kéo xuống, cửa hàng chìm trong bóng tối chỉ còn lại hai bóng đèn mờ lấp lóe, cửa hàng chìm trong không khí rùng rợn. Phương Linh lạnh cả sống lưng từ từ quay đầu,lưng dựa sát vào cánh cửa nhìn về phía quầy chính thấy không rõ bóng dáng hai người. Phương Linh nuốt nuốt nước miếng, người hơi run run khi nghe giọng nói như đáng ở địa ngục vọng đến.

“Quý Khách muốn chạy”

“…” giờ muốn chạy cũng không kịp rồi, cửa mở không ra

“Nguyên tắc của cửa hàng là vào thì dễ còn ra thì khó.”

“…” làm sao bây giờ

“Quý khách muốn đi chỉ có một là mua một món hàng và bị hình phạt tương ứng.”

“Tôi không mua. Mở cửa, tôi muốn đi ra” Phương Linh cả người sợ hãi, lấy hết can đảm nói dù giọng nói có chút run run.

“Quý khách không học ngoan rồi hay chủ nhân cửa hàng như tôi giải thích quý khách nghe không hiểu” anh chàng âm thanh lạnh lùng âm u từ bốn phía vang tới như địa ngục sứ giả đến câu hồn.

Anh chàng thoắt một cái biến mất tại quầy đột nhiên xuất hiện trước mặt Phương Linh.
“A…” tiếng thét vang dội thẳng thẳng đển trời xanh của Phương Linh. Phương Linh từ từ chìm dần vào bóng tối hình ảnh mập mờ xuất hiện trước khi ngất xỉu là khuôn mặt trắng xanh nở nụ cười dữ tợn ma quỷ của anh chàng dỡ hơi kia.


An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 7/12/2015, 18:27

Chương 2

“A…”

Phương Linh giật mình thức dậy, mồ hôi ướt cả mái tóc, ánh mắt rưng rưng đang khóc kèm khủng hoảng do giấc mơ đáng sợ kia vì trong mơ cô bị một con hồ ly chín đuôi tra tấn, nhốt tại một căn phòng, cô bị trói nằm sấp trên giường quần bị kéo xuống còn cái mông trần chổng cao lên nhận hết sự ta tấn của nó. Nó dùng những cái đuôi như ngọn roi quất tới tấp cái mông của cô khiến cô đau đớn không chịu nổi rồi giật mình tỉnh giấc, may mắn chỉ là giấc mơ.

Nhìn bên ngoài cửa sổ, một màu tối đen hình như là giữa khuya, lại nhìn xung quanh bề bồn đồ đạc rơi lung tung trên sang nhà, chiếc giường màu trắng mềm cô đang nằm làm cô yên tâm hơn vì đó chỉ là giấc mơ. Liếc mắt nhìn dưới sàng là chiếc quần jean cô đã mặc hồi sáng, trong lòng nghi hoặc, khẽ nhúc nhích thân mình cứng đơ thì cơn đau phía dưới truyền đến làm cô đổ cả mồ hôi lạnh, khuôn mặt lập tức tái nhợt, mày nhíu lại còn miệng rên rỉ biểu hiện sự đau đớn thống khổ mà vị trí truyền đến là cái mông của cô.

Lấy tay xốc chiếc chăn lên, quay đầu nhìn là cái mông sưng lên gấp đôi bình thường, hai bên nhô cao lên hai ngọn núi, mông bị đánh cho bầm dập, bầm tím cả mông. Hơi nhúc nhích một chút là mông đau đớn làm cô muốn thét lên. Tình trạng mông là thật, cơn đau là thật như vậy đó không phải là giấc mơ.

Đây là chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhớ lại đi, đầu óc mình thật hỗn loạn rối tung.

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường là chiếc hộp rất xa lạ lại quen mắt.Nhìn chiếc hộp gỗ dài khắc đầy hoa văn cổ xưa làm nó thêm thâm trầm nội liễm. Đây là? Từng hình ảnh bắt đầu quay trở lại như cuốn phim làm Phương Linh nhớ ra chuyện gì xảy ra với mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tên hồ ly hỗn đản chết tiệt kia”

Giờ này Phương Linh đã hoàn toàn nhớ lại cái mông sưng tấy bầm tím của mình là do ai ban cho, cô nguyển rủa mười tám đời tổ tông của người đã hại cô thê thảm thế này.



“Hắc xì”

“Boss, anh bị cảm?” Nghiên Nghiên nằm sấp trên giường quay đầu nhìn boss bĩu môi khinh bỉ, chắc chắc bị người khác mắng chửi sau lưng. Cô cũng đang mắng anh ta đây, ngày hôm qua mới quất cho cái mông cô bầm dập, sừng vù, giờ lại bị hắn ta đè xuống đánh tiếp.

“Im miêng, nằm ngay ngắn lại, lộn xộn là anh đánh cho em nằm trên giường một tháng bây giờ” anh chàng vẫn cười như hồ ly, tay cầm roi mây đặt lên mông trần của Nghiên Nghiên vẫn bầm tím do trận đòn tối qua, cười khẽ nói: “chắc chắn nhóc con đang nguyên rủa mười tám đời tổ tổng nhà”

“Mắng cũng phải, nhóc con còn nhỏ mà anh lại ra tay tàn nhẫn như vậy…OW” Nghiên Nghiên mở miệng ủng hộ nhóc con nguyền rủa vị boss biến thái này thì mông nhận được một roi đau đớn, khẽ hừ một tiếng quay đầu lại chửi: “Đánh nhẹ chút, mông người ta còn đau”

“Đánh nhẹ? Người đang bị phạt cấm chống đối”
VÚT…CHÁT………OW
“Ai đứng kế bên xem rất hưng phấn?”
VÚT…CHÁT………OW
“Tại người ta lâu rồi mới xem thấy người khác bị đánh đòn mà….ow…giảm lực chút đi…đau quá đi mà”
VÚT…CHÁT………OW

“Hưng phấn nên đứng bên ngoài cổ vũ đánh mạnh tay nữa lên, kém chút nữa là tung hoa cổ vũ. Em là ai anh còn không biết nữa sao. Hừ”

VÚT…CHÁT………OW

“Xem người khác bị đánh đòn, không phải là em thì hưng phấn chứ sao. Chẳng lẽ khóc…ow…anh tạm nghĩ chút đi đau quá.” Nghiên Nghiên quay lại mặt hờn dỗi, bĩu môi nói “Anh tống cây thước đó đi thế nào nhóc con cũng hưng phấn cho mà xem” Nghiên Nghiên mỉm cười vui sướng khi có người gặp họa.

“Quỷ tinh nghịch. Hôm nay chỉ đánh 5 roi tạm tha cho em, lần sau mà dám lén đốt mấy cây roi của anh. Hừ, anh lấy hết hình cụ trong cửa hàng đánh nát cái mông của em” Anh buôn roi ngồi xuống cạnh giường, xoa xoa cái mông bầm tím lại hiện lên 5 vết roi, giọng nói cảnh cáo nhưng đầy sủng nịch. Đánh lên mông Nghiên Nghiên nhưng lòng anh quặn đau, nhưng bảo bối này cứ kiếm chuyện chọc giận anh, bị ăn đòn mãi mà không biết sợ.
“Ai biểu anh không đưa tiền để đổi bình gas, bếp gas xài không được thì em phải hy sinh mấy cây roi bảo bối của anh làm củi đốt để nấu cơm.” Nghiên Nghiên chu miệng phản bác, trong lòng lại bực bội, ai nấu cơm cho anh ăn, lấy có mấy bó roi mây làm củi để nấu cơm. Cơm thì anh ta ăn còn cô ăn 100 roi mây thay ăn cơm, thật bất công. Nên giờ mông đau còn bị anh ta phạt mỗi ngày đánh 5 roi trong một tuần lễ. Sao lúc nào người chịu thiệt cũng là cô.

Bốp…A

“Bị đánh sưng cả mông còn không biết hối cải, mấy cây roi đó em còn dám đốt. Mấy tên quỷ tinh bám trong cây roi đó may anh lấy chúng ra rồi chuyển sang mấy cây roi khác. Nếu không cái mông em bây không chỉ đơn giản bị anh đánh sưng đỏ bầm tím” Anh trong lòng bất đắc dĩ à, bảo bối càng ngày càng phá.
“Hừ, vậy nhớ đưa tiền cho em tiêu xài bằng không lại đem chúng nó làm củi đốt tiếp” Nghiên Nghiên vẫn cải bướng, nhúc nhích cái mông bị anh vỗ đau. Miệng thì mắng mình nhưng cô biết anh luôn giải quyết mọi chuyện rắc rối do cô gây ra.

“Lại tiền, em cũng cần tiêu tiền sao? Ba năm nay mới bán được một cây roi nên giờ không có tiền. Hừ, chúng ta sống vẫn cần ăn uống giống con người sao” Anh liếc mắt quỷ nghịch ngợm, lúc chuyển cửa hàng đến đây, bảo bối cứ đòi tiền để đi chơi, tiền là gì anh không cần, nói lên vô cùng bá đạo “Chúng ta muốn làm gì còn cần tiền hay sao? Hừ?”

“Không nói chuyện với anh nữa. em xem phim đây” Nghiên Nghiên hừ lạnh lấy điều khiển bật ti vi lên, anh không cho tiên xài thì cô qua trung tâm điện tử đối diện chôm, à không là qua đó mượn về xài, dù sao những đồ điện tử trong nhà toàn là qua bên đó mượn.

“Em quay hồi nào?” Anh nhìn hình ảnh quen thuộc trên tivi hiếu kỳ hỏi.

“Anh bảo em ghi lại tư liệu khách hàng, nhưng thời này là thời công nghệ cao nên trong nhà chỗ nào em cũng gắn máy quay hết. Anh muốn tìm tài liệu khách hàng rất tiện” Nghiên Nghiên nói chuyện vô cùng tự hào, hưng phấn nói tiếp: “ Anh sắp có hàng mới ipad quả táo bị sâu cắn. Mua cho em đi”

“Rất có lý. Em làm tốt lắm” Anh vỗ về cằm xem đoạn video trên tivi gật gật đầu đồng ý rồi liếc mắt bảo bối một cái, hừ giọng nói: “Không mua cho em, em cũng có cách để có mấy thứ này. Có cần anh xử tội em đi mượn đồ trái phép không”

“Vẫn không cần, chúng ta coi phim tiếp đi” Nghiên Nghiên xua tay từ chối, mông cô chịu không nổi trận đòn nào nữa nhìn vào tivi xem tiếp đoạn phim cô quay, cười vui sướng khi người gặp họa, nói: “Cuộc sống của nhóc con sau này sẽ thú vị lắm đây khi mang về vị đại ôn thần…hắc…hắc”

Nếu Phương Linh có mặt ở đây sẽ hét lớn chỉ vào mặt hai người chửi đồ biến thái, bệnh thần kinh vì hai người đang xem đoạn phim ghi lại cảnh bị đòn của cô xảy ra lúc 12 tiếng trước



12 giờ trước

Phương Linh mở từ từ đôi mắt, ánh sáng trắng khiến cô hơi nheo mắt lại theo thói quen lấy tay che mắt lại nhưng hai tay lại không thể nào động đậy được giống như bị buộc chặt lại không thể cử động. Điều này làm cô hoàn toàn bừng tỉnh, tinh thân rõ rang nhận xét hoàn cảnh xung quanh. Cô bị đặt nằm sấp trên giường, hai tay bị trói chặt vào thành giường, nhúc nhích hai chân cũng như vậy chắc cũng bị trói lại như thế.
Có một điều bất thường, là cái mông thấy rất mát, mát lạnh đến nổi cả da gà. Khó nhọc quay đầu về phía sau thì trước mắt hiện ra là cái quần bị kéo xuống tận đầu gối, cái mông trần bị đẩy lên cao do dưới bụng lót mấy cái gối dày. Tình trạng này làm Phương Linh vô cùng hoảng sợ, nhất định là cái tên dỡ hơi kia bày trò biến thái, lợi dụng lúc cô xỉu rồi trói cô lên giường trong tình trạng như thế này. Phải tìm cách rời khỏi nơi cây, nhưng dây cột chặt quá làm sao thoát khỏi bây giờ.

“Tỉnh?”

Giọng nói bất ngờ vang lên làm Phương Linh tạm dừng hành động vì cô biết giọng nói này là ai. Là tên hồ ly biến thái dỡ hơi.

“Ngươi là ai? Tên biến thái này mau thả ta ra” Phương Linh quay đầu nhìn về phía đối diện chiếc giường. Tên hồ ly biến thái đang ngồi trên chiếc ghế lớn như một vị vua còn cô tiếp viên không xương sống ngồi trên đùi còn đầu tựa lên vai tên biến thái.

“Chậc…chậc…vị khách này xem ra cứng đầu cỡ em đấy, bảo bối” Anh khẽ cười rồi nhìn sang bảo bối chậc chậc hai tiếng nói còn Nghiên Nghiên bĩu môi không có ý kiến. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Phương Linh lạnh lùng tuyên bố một cậu.

“GIỜ TRỪNG PHẠT BẮT ĐẦU”
An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 7/12/2015, 18:33


Chương 3

Boss biến thái tiến đên gần Phương Linh lạnh lùng mở miệng tuyên bố một câu

“GIỜ TRỪNG PHẠT BẮT ĐẦU”

“Boss, lộn kịch bản” Nghiên Nghiên di uyển chuyển đến gần đại boss mỉm cười nói tiếp “Chúng ta đâu ở thời Trung Cổ đâu mà nói câu đó”

Boss biến thái nghe bảo bối mình nói thể cũng sựt nhớ lại là câu thoại không thích hợp nên đành sửa miệng nói lại

“TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU”

Boss biến thái mỉm cười tươi nhìn như vô hại lại khiến Phương Linh rợn cả tóc gáy. Cô chỉ muốn đến cửa hàng mua một cây thước về nhà tự chơi hoặc rủ nhỏ bạn chơi spank nhưng trong tình cảnh này cô lại không muốn bị đánh mông chút nào. Phương Linh cảm giác giống như mình lọt vào động hô ly còn cái mông của mình chuẩn bị “làm thịt”. Phương Linh hít sấu dùng hết khí lực nguyền rủa tên hồ ly biến thái dỡ hơi kia.

“Bệnh thần kinh? Các người đây là giam giữ người trái phép. Mau thả tôi ra”

“Vì sao lại thả? Nhóc con muốn chơi spank nên hôm nay anh sẽ chơi spank với nhóc hoàn toàn miễn phí” Boss biến thái không tức giận ngược lại cười càng tươi như hoa nở “Nhóc con muốn rời khỏi nơi đây?”

“Hỏi dư thừa. Không rời khỏi nơi đây chẳng lẽ ở lại cho ngươi đánh. Thả tôi ra.” Phương Linh giận giữ vùng vẫy chỉ lại cổ tay cổ chân nhói đau, nhận thấy sự vùng vẫy là vô ích nên Phương Linh chuyển sang trừng mắt nghiến răng nghiến lợi với tên biến thái kia “Tôi không mua cây thước đó nữa. Để tôi đi”

“No… No… No… Theo nguyên tắc của cửa hàng khi khách hàng bước vào cửa hàng muốn rời đi chỉ có hai trường hợp” Boss biến thái lắc ngón trở, mỉm cười nháy mắt nhìn Phương Linh hảo tâm giải thích một chút, đưa hai ngón tay nói tiếp: “Duy nhất hai trường hợp.”
“Thứ nhất, quý khách bước vào cửa hàng xem mà không mua thì phải chịu phạt 50 roi thì mới được phép rời đi” Boss biến thái nói ra trường hợp thứ nhất không quên hỏi ý kiến của Phương Linh “Thế nào, nguyên tắc này hấp dẫn chứ? Đánh 50 roi có ít không hay cần tăng thêm”

Đây là thế đạo gì? Phương Linh mắt trợn trắng khi nghe điều này, nào có cửa hàng nào lại cư xử như thế, khách hàng không mua muốn rời đi thì phải chịu phạt đánh mông 50 roi. Vậy cô bước vào cửa hàng quái đản nào đây? Người ta thương nói khách hàng là thượng đế nhưng vơi cô thì hoàn toàn ngược lại.

Nghiên Nghiên nhìn thấy boss biến thái lại lâm vào suy tư về chuyện đổi mức độ hình phạt, khẽ lắc đầu, mỗi lần đụng tới chuyện này là quên mất xung quanh nên cô đành nhày ra giải thích tiếp:

“Thứ hai, quý khách vào cửa hàng lựa chọn được roi muốn mua thì phải trả đúng số tiền và bị đánh mông, số roi sẽ tương ứng với giá trị của cây roi được mua” Nói đến tiền mắt Nghiên Nghiên lóe sáng, lâu rồi mới bán được cây roi nên không thể bỏ lỡ được, hình như đã ba năm rồi thì phải. Lần này có tiền phải mua gì đây. Lại thêm một người rơi vào suy tư.

Phương Linh bắt đầu suy nghĩ, thứ nhất chỉ bị đánh 50 roi còn thứ hai vừa mất tiền vừa bị đánh. Cô muốn rời khỏi nơi ma ám quỷ quái này càng nhanh càng tốt. Rơi vào đường cùng lựa chọn chỉ có một,Phương Linh cắn răng nói ra từng chữ: “Tôi không mua vậy thì chỉ bị đánh 50 roi phải không?”

“No…No…No” boss biến thái bừng tỉnh vẫn làm động tác đó “Quý khách đã chọn cây thước chi bảo đó thì con đường chỉ có một là trường hợp thứ hai. Nào chúng ta bắt đầu”
“Khoan đã” Phương Linh mở miệng phản bác “Tôi chưa mua, không phải theo trường hợp đầu tiên sao”
“Ha ha” Boss biến thái cười khẽ “Nhóc con dù không chọn cậy thước này thì nó cũng đã chọn nhóc nên chỉ có một con đường phải đi. À, nhóc anh hỏi một lần nữa nhóc tự nguyện nhận hình phạt hay muốn bị ép buộc nhận hình phạt. Nên nhớ tự nguyện và ép buộc khác nhau rất lớn đây nhé.”

Nhìn cái bản mặt khó ưa của tên biến thái như ngươi thì biết mình nói là tự nguyện hay ép buộc có gì khác nhau. Phương Linh biểu cảm như sắp anh dũng hi sinh vì nước, à không dũng cảm hi sinh cái mông vì tự do. Cắn chặt răng phun ra hai chữ: “Tự nguyện”
“Rất tốt. Đây là câu nói sáng suốt nhất của nhóc từ lúc bước vào nơi đây” Boss biến thái biểu cảm không hề có ý khen thường mà như cười giễu vì tìm được món đồ chơi mới, boss biến thái quay đầu nhìn lại bảo bối vẫn trong tình trạng suy tư có biểu cảm vô cùng kì quái hay ‘bệnh cũ’ tái phát, ôn nhu gọi: “Nghiên Nghiên, chuẩn bị hình cụ để phục vụ quý khách ‘nhóc con chưa lớn” này”
“OK, đi liền” Nghiên Nghiên bừng tỉnh khi nghe boss chạy nhanh đi lấy hình cụ đại boss biến thái phục vụ khách hàng. Hôm nay cô vui sướng à vì người bị đánh đòn không phải cô nên có cơ hội chiêm ngưỡng người khác bị đánh mông à, hắc hắc.

Boss biến thái nghi hoặc nhìn bảo bối chạy nhanh như gió. Mông đau? Hồi sáng còn la làng đêm qua bị anh đánh đau giờ chạy nhảy nhanh như thế. Hừ, lần sau phải đánh mạnh tay hơn nữa. Nghiên Nghiên hứng phấn quá độ lại không biết mức độ thảm khốc của mình lại được boss biến thái tăng thêm một bậc.

Phương Linh nằm sấp trên giường, mông chổng lên cao sắp hưởng thụ “phục vụ” chu đáo từ tên dở hơi biến thái kia. Con nhỏ bạn trời đánh kia, dám giới thiệu mình đến cửa hàng quái dị này hại mình tiền mất tật mang. Hừ, thù này không trả thì không phải là Lâm Phương Linh. Hôm nay cái mông cô chịu bao nhiêu roi phải đánh lại nhỏ bạn kia gấp mười lần mới giải được nổi hận trong lòng mình.

Boss biến thái nhếch miệng cười thấy biểu cảm nhóc con vô cùng thú vị. Tên đại ôn thần kia đã tìm được một người ‘phục vụ’ thú vị.

“Boss, hình cụ đã mang đến” Nghiên Nghiên chạy nhảy tung tăng cầm cái khay trên đó để đầy đủ các loại roi làm từ các loại chất liệu khác nhau. Nghiên Nghiên cười tươi như hoa không bị ảnh hưởng khí thế thâm trầm âm u lạnh lùng của boss biến thái.

“Sao đem những thứ này?” Boss biến thái nghi hoặc, nhíu mày trừng mắt hờn giận lạnh lùng hỏi
“Thì anh bảo em đem hình cụ đến, không đúng sao?” Nghiên Nghiên ngờ ngác không hiểu vì sao boss biến thái lại biếu hiện giống như đau bụng kinh như vậy, vẫn hồn nhiên nói tiếp: “Đúng rồi mà, đây là những hình cụ anh thường dùng để đánh mông em, đầy đủ tất cả thước gỗ, thước kẻ, roi da, roi mây, thắt lưng…còn nữa cái bao tay. Đầy đủ hết”

Phương Linh quay đầu nhìn nhiều loại hình cụ, lông tơ đều dựng đứng lên hết. Cô tiếp viên này bị bệnh khó nói, rõ ràng cô chỉ mua có một cây thước gỗ mà cô ta lại mang muốn hết hình cụ trong cửa hàng. Phương Linh hoảng hốt kêu lên: “Này…”

Nhưng không ai thèm để ý đển vị khách quý như cô, vẫn hào hứng hội ý làm sao để phục vụ cái mông cô đến tình trạng tốt nhất.

“Bảo bối chúng ta đang thực hiện nguyên tắc cửa hàng chứ không phải đang chơi spank.” Boss biến thái giọng vẫn lạnh lùng nhưng không hề trách mắng, chỉ chỉ vào mấy hình cụ: “Em mang hết chúng nó đến đây làm gì? Cây thước ôn thần đâu?”

“Đại ôn thần nằm ở kia?” Nghiên Nghiên hướng mắt về cái bàn trong phòng thấy cây thước hơi nhúc nhích như phản đối Nghiên Nghiên gọi nó là đại ôn thần. Nghiên Nghiên liếc mắt người nào đó chu miệng nói “Boss, anh lại quên. Nguyên tắc cửa hàng trong mục 3 điều thứ 5 dòng thứ 7 có nói: những hình cụ trong cửa hàng phân loại theo từng cấp sẽ có mức độ phạt tương ứng. Ngoại trừ đại ôn thần, nó không biết thuộc cấp gì nhưng nó xếp hạng đứng đầu trên hết các hình cụ khác. Nên khi có khách hàng mua vị đại ôn thần này thì phải trải qua thử thách của các loại dụng cụ khác. Không đúng sao” Nghiên Nghiên chớp chớp mắt nghi vấn.

“Sai” Boss biến thái hừ lạnh, trừng mắt người nào đó không thuộc bài lại giả bộ hiểu biết “Cái mà em nói không phải đại ôn thần mà là tên roi mây hỗn đản kia, đã được bán cách đây 100 năm trước. Hừ, trở về học lại 1001 nguyên tắc cửa hàng. Ba ngày sau anh trả bài, không thuộc thì coi chừng cái mông của em. Đem cây thước đó lại đây” Boss biến thái ra lệnh lấy ra đôi bao tay màu đen mang vào. Đây là thói quen của anh khi tiến hành trò chơi spank này.

Nghiên Nghiên măt ủ rũ miêng lầm bẩm “Mình không có nhớ sai mà?” Nghiên Nghiên đặt cái khay lên bàn rồi lấy cái khay mà đại ôn thần nằm nơi đó, cây thước đen bóng ngắn chỉ dài khoảng 4 tấc đến 5 tấc, rộng khoảng 7-8cm, bề dầy chỉ có 1cm. Nghiên Nghiên nhìn cây thước trong lòng thầm mắng tại ngươi mà cô bị boss phạt học 1001 nguyên tắc, ba ngày làm sao mà thuộc, kiểu này mông cô đi đời nhà ma. Cây thước rung rung như đang cười nhạo cô, đáng đời.

“Boss, thước nè” Nghiên Nghiên đưa thước cho boss biến thái dậm chân quay trở lại bên ghế ngồi thẳng xuống rồi giật bắn cả người dậy vì quên mất cái mông còn đau, rên hừ hừ từ từ ngồi xuống ghế.
Boss biến thái cười nhẹ xem ai đấy đang giận lẫy, cầm đại ôn thần đi đến bên giương đặt cây thước lên mông Phương Linh cười giảo hoạt “Phục vụ quý khách có chút chậm trễ, để thể hiện sự chân thành phục vụ của cửa hàng, sẽ thưởng nóng cho quý khách 10 roi”

Phương Linh nghe thế hơi nghiêng đầu nhìn tên biến thái kia, muốn đánh thì đánh đi dù sao nãy giờ cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Thấy hắn ta đưa thước lên cao, cô quay đầu nhắm mắt chờ cơn đau giáng xuống mông, nhưng đợi lâu không thấy cây thước đáp xuống, thả lỏng cơ thể một chút thì nghe một tiếng xé gió vụt trong không khí và cái đau lan tràn khắp mông, mắt trừng to còn miệng la lớn.

VÚTTTT……CHÁTTTT……..AAAAA
An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 7/12/2015, 18:38

Chương 4

VÚTTTT……CHÁTTTT……..AAAAA

Boss biến thái hài lòng biểu hiện của nhóc con, nhìn bờ mông trắng nõn hiện dần lên vết hồng nhạt rất nổi bật. Đây chỉ là sự khỏi đầu mà thôi.

Mông đau rát từ từ lan dần thẳng đến tuyến thần kinh nhạy cảm kích thích từng tế bào đau đớn. Phương Linh nhăn mặt miệng thở dốc tay bấu chặt thành giường vì mông thực sự thực sự rất đau. Đây là cảm giác đánh mông sao? Thật khủng khiếp. Tên biến thái khốn kiếp kia đánh mạnh tay như vậy. Phương Linh mắt lạnh trừng boss biến thái, đáp lại cô là nụ cười nham nhở trêu tức của hắn, đây là hắn đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình tham gia vào trò chơi này. Cắn chặt môi, tay nắm thật chặc quyết chịu đau chứ không để tên biến thái hồ ly kia tiếp tục cười nhạo.

Boss biến thái nhíu mày thích thú, cây thước cũng rung rung biểu hiện sự thích thú, tốt lắm, tìm đúng đối tượng. Anh giơ thước lên cao rồi vụt mạnh xuống.

VÚT………CHÁT……ƯM….VÚT………CHÁT……ƯM….VÚT………CHÁT……….ƯM

Liên tiếp ba roi giáng xuống, vết hồng hồng làn dần khắp mông cơn đau của Phương Linh ngày càng tăng nhưng cô không thét lên cắt chặc môi để chịu cơn đau dồn dập.

VÚT………CHÁT…..ƯM….HỪ…HỪ

Mông của Phương Linh nhận được đòn ròi mạnh mẽ giáng xuống rất đều tay từ Boss biến thái. Anh đánh thẳng tay mười phần sức lực không có chút thương hương tiếc ngọc, anh chỉ biết giảm lực khi đánh cái mông của bảo bối nhà anh mà thôi, còn người khác muốn anh giảm lực không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.

VÚT……CHÁT…..ƯMM………….
VÚT……CHÁT…..HỪ…HỪ…ƯM
VÚT……CHÁT……HỪ…HỪ…ƯM
VÚT……CHÁT…..HỪ….HỪ…ƯM
VÚT……CHÁT…..HỪ…ƯMM……

“10 roi làm nóng có làm quý khách hài lòng” Boss biến thái cười cười, giật cánh tay phải trấn an cây thước đang rất hưng phấn, nhìn cái mông nhóc con toàn bộ chuyển sang màu hồng phấn, anh rất hài lòng.

Phương Linh thở phì phò gương mặt hơi ửng hồng vì nén đau không gào thét, chỉ mới 10 roi mông đã nóng hỏi, đau rát, khốn kiếp tên biến thái đánh dã man thế còn hỏi mình có hài lòng hay không, quay đầu trừng mắt nhấn mạnh từng chữ nói: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng”
“Cám ơn quý khách đã khen ngơi. 10 roi chỉ là phần thưởng” Boss biến thái thích thú nhìn mặt nhóc con biến sắc rất thú vị, không để ý nhóc con trừng mắt nói tiếp “ Theo nguyên tắc cửa hàng thì quý khách bị đánh đòn số roi sẽ tương ứng với giá trị của cây thước này. Mà cây thước này là vật chi bảo của cửa hàng…” Boss biến thái nghĩ nghĩ một chút quay sang hỏi Nghiên Nghiên “Bảo bối, em nghĩ nên đánh bao nhiêu roi đây” dù sao bảo bối muốn chơi nên cho bảo bối có cơ hội đùa một chút.

Nghiên Nghiên hai mắt sáng ngời bỏ túi bắp rang bơ lên trên bàn tràn đầy thức ăn, nước uống. Ai đó vừa rồi xem rất thích thú đây. Nghiên Nghiên quên cái mông đau chạy đến bên cạnh boss biến thái, nhìn nhìn rất chăm chú thành quả của boss, dùng tay vuốt vuốt cái mông hơi sưng đỏ nóng hỏi chậc chậc mấy tiếng: “Anh ra tay quá tàn nhẫn, mông chuyển sang màu hồng, hơi sưng, nóng phỏng cả tay…” Nghiên Nghiên nói thế nhưng khuôn mặt luôn cười không có chút thương xót cho Phương Linh, quay sang nhìn boss biến thái cười nói: “Nhưng rất đẹp à nha…”

“Quỷ tinh nghịch” Boss biến thái vuốt cái mũi bảo bối, cười sủng nịch “Nếu bảo bối đã thích thì anh đánh mạnh tay hơn nữa, vậy bảo bối nghĩ nên đánh bao nhiêu roi đây” boss biến thái sủng nịch nhin bảo bối hoàn toàn làm lơ ánh mắt giết người của Phương Linh
Chết tiệt, tên hồ ly biến thái chết bầm này đánh cô mới 10 roi đã đau thấu trời xanh giờ hắn ta muốn đánh mạnh hơn nữa. Phản đối, cô phản đối đây là cái mông của cô nhưng bản thân như cá nằm trên thớt có muốn phản đối vẫn vô dụng, chỉ mong cô tiếp viên tưng tửng kia phát cho cô một chút thiên tâm nói ra số roi ít một chút nhưng nghe câu kế tiếp của Nghiên Nghiên đã đánh thẳng Phương Linh xuống thẳng 18 tầng địa ngục.

“Đánh…200 roi đi” Nghiên Nghiên nghĩ nghĩ rồi hồn nhiên nói ra con số cũng không biết con số đó khủng khiếp cở nào với Phương Linh, cô bĩu môi nói tiếp: “Đánh quá ít làm mất mặt cây thước chi bảo này, mặc dù nó không nó mặt”

Cây thước rung kịch liệt giống như hưng phấn với việc đánh 200 roi, giống như phản đối Nghiên Nghiên nói nó không có mặt mũi.

“Tôi phản đối. Các người điên sao, đánh mông tôi 200 roi sao không đánh chết luôn đi, đánh như thế còn gì là cái mông”
Phương Linh hoàn toàn không thể nhẫn nhịn được nữa cơn giận bộc phát kịch liệt, mở miệng mắng chửi “Các người không được đánh 200 roi, tôi còn nhỏ cũng chỉ mới chơi sapnk, các người không thể đánh tàn nhẫn như vậy, mông tôi sẽ bị nát bét hết…”

Phương Linh tuôn ra một tràng lý dó nào là không thể đánh quá nhiều, không thể đánh quá mạnh nhưng thấy hai ngươi cười càng ngày càng tươi, cười càng ngày càng quỷ dị, Phương Linh run run giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Hai người cười như thế có ý gì?”
“Ha..ha..nhóc con em thật dễ thương” Nghiên Nghiên che miệng cười, tay vô bốp bốp lên cái mông nóng hỏi của Phương Linh, cười giải thích “Em cứ yên tâm tay nghề của boss, anh ấy đánh ba ngày ba đêm cũng đảm bảo không chết người, đảm bảo cái mông nhóc không bị nát bét thịt da lẫn lộn... Hắc hắc, Dù sao anh ấy mở cửa ra buôn bán sẽ không gây ra án mạng chết người. Và 200 roi sẽ qua mau thôi nên nhóc cứ từ từ hưởng thụ. Hắc hắc”

“Đầu chị không bị gì chứ?” Phương Linh thắc mắc điều này đã lâu cuối cùng cũng hỏi ra, cười lạnh “Chị có bình thường không? 200 roi cũng không phải 20 roi. Các người thật quá đáng”

Nghiên Nghiên nụ cười cứng ngắt, mặt giận tái đi khi nghe lời nói của Phương Linh, quay sang dậm chân giận dữ với boss: “Em bị người ta mắng? Không biết nhất định phải đánh 200 roi”

“Được rồi, đừng giận mau già. Trở về ngồi ăn bắp rang bơ uống nước ngọt tiếp đi. Anh sẽ xử lý” Boss biến thái hiểu ý bảo bối nhà mình vì sao phải là 200 roi, không phải lần trước đốt mấy bó roi mây của anh nên bị anh phạt 100 roi mây, đến bây giờ còn giận sẵn hôm nay có nhóc con nên mới phát tiết cơn giận đây mà, lắc đầu dỗ ngọt bảo bối. Thấy bảo bối an phần ngồi trên ghế anh mới quay sang nhìn Phương Linh, vẫn nụ cười hồ ly giả dối đó: “Quý khách có hài lòng với con số 200 roi này không”

Mỗi lần nhìn cái gương mặt yêu nghiệt chết bầm lúc nào cũng cười như hồ ly là cô tức muốn sôi máu, nếu cô nói không hài lòng thì hắn thế nào cũng tăng số roi lên 400 cho mà coi. Nhìn bản mặt chết bầm kia cảm giác nổi khuất phục trổi dậy, lòng tự trọng không cho phép cô cầu xin tên biến thái này, hít sâu một cái liều chết, quyết tuyệt nói: “200 roi thì 200 roi, ai sợ ai”

Phương Linh nói xong nằm lại ngay ngắn chờ đợi phục vụ 200 roi từ tên biến thái kia nên bỏ lỡ nụ cười tuyệt mỹ không hề giả tạo của boss biến thái, cây thước lại càng rung hơn nữa hình như hài lòng biểu hiện của Phương Linh.

“Tôi sẽ phục vụ quý khách bằng hình thức hoàn mỹ nhất” Boss biến thái giọng nói trở nên nghiêm túc không hề ngã ngỡn lười biếng như trước, đây là thái độ tôn trọng anh dành cho nhóc con, dũng cảm đối đầu không sợ sệt, lòng tự trọng rất cao, nhìn cây thước trong tay, đại ôn thần ngươi tuyển đúng người rồi. Boss biến thái cầm chắc cây thước đang hưng phấn nói: “ Chúng ta bắt đầu”.

CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….Ôi mẹ ơi, mông đau khủng khiếp…hưc…hức…đau quá…thật xui xẻo.

CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….Tên biến thái chết bầm, ta nguyển rủa mười đời tổ tông tám nhà ngươi.

CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….bà chị tiếp viên đáng chết kia, có một ngày tôi sẽ trả lại cho bị gấp mấy lần số roi tôi bị đánh.

CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….con nhỏ bạn chết tiệt, giới thiệu cái cửa hàng quái đản này, trở về gặp nó thù này tất báo.

CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….CHÁT….TÔI NGUYỀN RỦA TẤT CẢ CÁC NGƯỜI…ÔI ME ƠI…ĐAU QUÁ ĐI…

Boss biến thái vung thước rất đều tay, lực đánh xuống lúc nào cũng bằng nhau. Boss biến thái đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nghiêm túc của người có tư cách cầm roi.

Từng roi từng roi là sự dày vò đối với người lần đầu bị đánh như Phương Linh, cái mông càng ngày càng đau làm cô muốn thét lên nhưng cô lại không muốn mở miểng chỉ biết cắn chặt răng làm mờ môi rĩ máu vì chịu đau, cơn đau lan truyền từ mông trái sang mông phải rồi từ mông phải trở về mông trái, làn dần xuống tận đùi. Đầu bắt đầu nhức ông ông mồ hôi nhễ nhãi hơi thở dồn dập vì cô biết sắp tới giới hạn chịu đựng của mình rồi, mông bắt đầu tê dại không còn cảm giác nào nữa, nếu cái tên khốn kiếp kia tiếp tục đánh nữa chắc chắn cô sẽ ngất xỉu.

Khi Phương Linh tưởng rằng mình không thể chịu đựng thêm được nữa thì cây roi chạm vào mông dừng lại. Trận đòn đã kết thúc rồi chăng? Hay tên biến thái chết bầm kia nghỉ sức rồi đánh tiếp, cả ngưởi mệt rã rời còn cái mông chẳng còn cảm giác nào nữa, tầm nhìn trở nên mơ hồ, ý nghĩ trở nên mông lung thì nghe được tiếng nói ồ ồ hình như của tên biến thái kia nhưng cô lại chẳng nghe được gì.

“Chúc mừng quý khách vượt qua thử thách” Boss biến thái hài lòng với tình trạng hiện này của Phương Linh và cây thước cũng an phận không hề run run nữa, anh quay đầu nhìn bảo bối xem mùi ngon, hừ lạnh nói: “Nghiên Nghiên, đến chăm sóc cho nhóc con” anh nói xong rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.

Nghiên Nghiên bĩu môi đứng dậy, lúc nào cô cũng người dọn dẹp sau mỗi lần phục vụ của anh ta còn cô chưa bao giờ cầm thước đánh người khác lần nào. Nghiên Nghiên nhìn cái mông bầm tìm sưng lên gấp đôi so với bình thưởng, nhìn hai bên mông nhô cao lên giống hai quả núi, chậc chậc mấy tiếng, ra tay quá độc ác, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, trong lòng nói thế nếu boss biến thái mà làm như vậy thế nào cô cũng làm ầm ầm lên cho mà coi.

Nghiên Nghiên cởi trói cho Phương Linh thấy nhóc con không phản ứng gì, ngất xỉu rồi hả ta lay lay bả vai nhóc con gọi: “Tỉnh…tỉnh dậy nào nhóc…đánh chưa đến 100 roi mà xỉu rồi sao, sức chịu đựng yếu xìu thế” Nghiên Nghiên càng lay càng mạnh cũng chẳng để tâm Phương Linh đang đau khắp cả người.

“Bà chị già…đừng lắc…đau muốn chết” Phương Linh hơi mở mắt thì thào, tiếng mắng chửi rất nhỏ nhưng cũng đủ Nghiên Nghiên nghe hết.
“Hừ, ai là bà chị già…chị đây có lòng tốt đến giúp đỡ màn nói như thế đó hả” Nghiên Nghiên đứng chống nạnh chỉ tay thẳng vào Phương Linh, miệng thở phì phò tức giận, dám mắng chị đây, cho nhóc biết tay.

“Bà cô già…tôi không cần….chị cho tôi uống cái gì…khụ…khụ” Phương Linh hơi có chút sức lực chống đẩy thân mình, mở miệng từ chối thì có viên gì đó tắc vào trong miệng nuốt xuống, trừng mắt nhìn bà chị quái đản đang cươi rất ngu ngốc, nói: “Chị cho tôi ăn cái gì?”
“Đừng lo, là đồ tốt đấy. Giờ thấy cái mông bớt đau chưa” Nghiên Nghiên ta đây vểnh mũi mặt hất lên trời, nhìn rất đắt ý.

Phương Linh đang muốn mắng tiếp thì cảm giác cái mông bớt đau, cử động cũng thuận tiện hơn một chút, mặt nhăn nhó nhìn tình trạng cái mông quá thê thảm. Do tác dụng viên thuốc nên Phương Linh cử động thấy thuận tiện hơn mà cái mông không quá đau đớn, cô hiếu kỳ thuốc gì mà công hiệu tốt như vậy, mặc lại quần tò mò nhìn bà chị vẫn còn tự đắc hỏi: “Chị còn viên thuốc nào nữa không? Cho đi.” Phương Linh chìa tay ý bảo đưa thuốc đây.

“Hết rồi.” Nghiên Nghiên hừ lạnh, dám mắng chị đây là bà cô già muốn xin thuốc không có cửa đâu. Dù cô rất lớn tuổi nhưng không thể nói một cách trắng trợn như vậy, không thể chấp nhận được, hừ.

“Không có thì thôi” Phương Linh rút tay về bĩu môi, cho cũng không thèm, quay đầu đi cà nhắc ra khỏi phòng, dù thuốc giảm đau không ít nhưng đi vẫn còn rất đau vì cái quần jean bó sát cái mông sưng, đi mỗi bước đau nhói. Phương Linh rời đi không để ý Nghiên Nghiên cười đến quỷ dị.

“Sao rồi nhóc? Hưởng thụ thích chứ” Boss biến thái đứng bên quầy cười nói ngả ngớn khi thấy nhóc con lê từng bước đi đến, đẩy chiếc hộp gỗ dài khắc đầy hoa văn thần bí về phía Phương Linh, cười nói: “Hàng của nhóc đây. À, không cần trả tiền”

Hương thụ cái đầu nhà người? bị đánh đau thấy bà nội, mỗi lần nhìn mặt hắn ta Phương Linh tự nhiên xúc động muốn mắng chửi, nghi hoặc nhìn khuôn mặt tươi cười đến muốn tát mấy cái, không có âm mưu gì đây, cô hỏi lại: “Thật sự?”

“Thật 100%, không lừa nhóc, cây thước này là của nhóc” Boss biến thái biểu hiện vô cùng thật sự rồi đẩy chiếc hộp vuông nhỏ cũng khắc hoa văn khác: “Đây là hàng khuyến mãi, hộp cứu thương có các loại thuốc mỡ trị sưng tấy, tan máu bầm” Boss biến thái cười trêu tức, trong mắt tràn đầy ý cười thích thú.

Phương Linh nghĩ nghĩ rồi lấy cả hai hộp bỏ vào ba lô, dù sao cái mông còn đau trở về còn mua thuốc, có người cho lý gì không cần, nhìn vào khuôn mặt yêu nghiệt đáng ghét kia nói: “Không cám ơn, đi đây”

“Này nhóc, khoan đi”
“Gì nữa”

“Lấy danh thiếp này, lần sau đến mua nữa sẽ được giảm giá. Được rồi đi đi, hẹn gặp lại” Boss biến thái nhịn không được tiếp tục đùa giỡn.

Phương Linh nghiến răng lấy tờ danh thiếp, quay lưng nhanh chóng rời đi nơi quỷ quái này. Hẹn gặp lại? không bao giờ đến nơi này nữa, không bao giờ.
“Nhóc con, chúng ta sẽ rất nhanh gặp lại” Boss biến thái nhìn bóng dáng khuất sau cánh cửa cười bí hiểm nói.

“Lại nhìn, nhóc con đi rồi. Đóng cửa tiệm đi ngủ” Nghiên Nghiên vẫn còn giận vì câu ‘bà cô già’, giậm chân đùng đùng đi ra lớn tiếng nói.

“Bảo bối, mới qua giữa trưa. Vẫn còn sớm” Boss biền thái ôn nhu véo khuôn mặt tức giận đỏ bừng của bảo bối, ai làm bảo bối giận như thế: “bảo bối, có cho nhóc con uống thuốc chưa”

“Cho rồi” nói chuyện cọc lóc làm boss biến thái hờn giận, tự dựng đổ cơn giận sang anh.

“Không cho uống nhầm đây chứ?” Boss biến thái hỏi nhưng giọng nói giống như khẳng định

“Không có” dù có nhầm cũng không nói cho anh, cô cố tình cho uống nhầm đấy, viên thuốc đó giảm đau chỉ giảm đau tức thì, chỉ có công hiệu trong 1 giờ. Hừ, hết thuốc mông sẽ đau dữ dội mà boss kêu cô cho nhóc uống viên thuốc giảm đau tan máu bầm, uống nó vết bầm ở mông sẽ mau tan hơn. Phải nói công hiệu của 2 loại thuốc là một trời một vực. Dám mắng cô là bà cô già cho nhóc con đau chết.

“Hừ, nói dối. Em càng ngày càng quá đáng, càng sủng em em càng không coi anh ra gì. Lần này còn dám đổi thuốc.” Boss biến thái tức giận với cách cư xử bảo bối lần này rất quá đáng, anh lớn tiếng mắng “Nghiên Nghiên, làm như thế em có biết sẽ làm vết thương của nhóc con sẽ lâu lành hơn có biết không? Hừ, mới bị đòn tối hôm qua giờ mông quên đau. Vào đây, anh đánh cái mông em còn thê thảm hơn cái mông của nhóc con.”
Boss biến thái lôi Nghiên Nghiền vào căn phòng vừa rồi mặc kệ sự vùng vẫy la hét của cô “Anh, em biết lỗi rồi, đừng đánh, mông còn đau. Sau này em không dám nữa…..”

Một lúc sau
“AAAAAAA…….ĐAUUU……QUÁAA……CÓ AI KHÔNG CỨU TÔI VỚI”
Tiêng kêu thê lương thảm thương vô vọng của Nghiên Nghiên vang vọng khắp trời xanh bay ra ngoài trái đất, lan truyền đến Phương Linh đang đi xe buýt trở về nhà. Chết tiệt, Phương Linh thầm mắng bà cô già kia dám đưa thuốc giả cho mình, đáng chết, cái mông càng lúc càng đau, đứng muốn không xong. Lần sau phải làm bà cô già kia trả giá đại giới, hại cô thê thảm như thế này. Hừ.
An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by channn 7/12/2015, 19:54

=) ta nhớ có đọc chùa truyện này bên danhdon.com a~ .Nhớ không lầm thì linh hồn tên bạch ảnh thì phải a~ . Smile

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31237
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Lâm Thiên Di 7/12/2015, 20:20

wow! thích nhất là truyện này! au đăng lại truyện nè! nhanh ra chap mới nhé au! em sẽ xây nhà ở đây chờ chap luôn đó!
Lâm Thiên Di
Lâm Thiên Di
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 195
Points : 31032
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Admin 8/12/2015, 21:13

Nhảy hố sâu hun hút… Ai cứu tôi đi…
Admin
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 138
Points : 31030
Thanks : 11
Join date : 27/11/2015
Age : 21
Đến từ : Spanking Planet

https://lovevietnamspanking.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by hjhgjmgh 16/12/2015, 12:37

mong chap mới của tg nhen ☺

hjhgjmgh
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 49
Points : 30846
Thanks : 1
Join date : 02/12/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by johnadam92 2/1/2016, 18:15

hóng chap mới bạn ơi =)) hóng từ danhdon.com hóng tới bên này luôn

johnadam92
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 23
Points : 30546
Thanks : 1
Join date : 29/12/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Thủy Phong 9/3/2016, 15:22

Tiếp đi
Thủy Phong
Thủy Phong
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 42
Points : 29994
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 16/7/2016, 17:23

Chương 5

“ Chết tiệt, bà cô già đưa thuốc giả cho mình, cái mông lại đau”

Phương Linh nằm sấp trên giường chịu cơn đau tra tấn hành hạ, nhìn lại trên người quần áo vẫn là quần áo mặc hồi sáng. Thở dài, hóa ra cô sau khi từ cái cửa hàng quái đản đó về nhà uống viên thuốc giảm đau, bôi chút thuốc lên mông rồi lên giường ngủ đến tận bây giờ. Nhìn bầu trời đêm khuya, bụng đói cồn cào rồi nhìn lại cái mông, mình vẫn chưa mặc quần à. Tuy nhà này chỉ có mình cô nhưng không mặc quần đi lại trong nhà vẫn rất kì quái.

Phương Linh khó nhọc bước xuống giường, phải nói bây giờ từng cử động cũng làm cho cô đau đớn khó chịu, bước lại tủ quần áo cầm chiếc váy ngủ rồi đi vào nhà tắm. Linh nhìn cái mông sưng tấy đầy màu phản chiếu trong gương, thật thê thảm, tay thử chạm nhẹ cũng đau rát, mông có màu đỏ, màu xanh rồi màu tím, chậc chậc đúng nghĩa mông nở hoa. Tắm qua loa rồi mặc váy ngủ vào che khuất cái mông màu cà tím.

Lê từng bước vào nhà bếp, không có gì ăn lại nhìn xung quanh nhà cửa bề bộn lộn xộn, thở dài cảm thán không có chị giúp việc ở đây thật khổ à. Giải quyết xong tô mì gói trở về nghiên cứu cây thước trời đánh kia.

Phương Linh nhìn nhìn trên giường đặt chiếc hộp thần bí chứa cây thước, tay phải từ từ chạm tới gần, ngón tay vừa chạm vào chiếc hộp bỗng xuất hiện tia sáng chói mắt xuất hiện, lấy tay che mắt người hơi lui về phía sau nhưng vấp phải gì đó cả người mất thăng bằng ngã về phía sau mông chạm mạnh vào sàn nhà.

“A…ÔI MẸ ƠI…ĐAU CHẾT MẤT…” Phương Linh ôm mông đau đến chảy cả nước mắt, tay xoa xoa cái mông đau quỳ gối trên sàng nhà đau hít hà trừng mắt hình về chiếc hộp gỗ đã được mở bật tung ra nhưng bên trong lại không có gì cả, kinh ngạc thốt lên:
“Sao không có cây thước? Tên biến thái chết bầm kia dám lừa mình, hừ tưởng đâu tốt lắm thì ra là cái hộp rỗng, đồ lừa đảo”

“Ngài là chủ nhân mới của tôi”

Một giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên như gió mùa xuân lọt vào tai Phương Linh, cô giật mình trong nhà chỉ có mình cô làm gì còn có ai khác, quay đầu về nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy cái gì trước mặt hoàn toàn phủ nhận nhận thức từ trước đến giờ của cô, mắt trừng lớn miệng mở to biểu hiện hoàn toàn ngu ngốc nhìn hình ảnh mở ảo mông lung nhưng cũng biết đây là giống đực, một chàng trai dáng người đường nét lẫn ngũ quan vô cùng hoàn hảo. Đẹp đến như vậy, tên này có còn là con người sao?.

“Chủ nhân, nghi thức chào hỏi của ngài thực đặc biệt” Anh chàng lơ lửng tay cầm cây thước, miệng nói bình thản, gương mặt không có gì khác thường nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn biểu hiện vô cùng ngu ngốc của Phương Linh.

“Hả? Cái gì” Phương Linh ngơ ngác mở miệng phản ứng, chưa hoàn hồn trước sắc đẹp “quái thai” của anh chàng trước mặt. Bừng tỉnh rồi nhìn lại mình đang nửa quỳ nửa ngồi trên sàng nhà, vạt áo sau đước kéo lện lộ ra cái mông bầm tím, cô hoảng loạn đỏ mặt kéo áo hét lớn: “Không được nhìn.”

Anh chàng vẫn thản nhiên bay lơ lửng không phản ứng gì trước thái độ của Phương Linh, ánh mắt khép hờ, mở miệng nói: “Đã thấy toàn bộ nên chủ nhân, ngài không cần ngại ngùng.”

Phương Linh tức giận chỉnh sửa lại quần áo, đứng dậy nhìn thẳng vào tên quái đản bay lơ lửng kia. Phương Linh trấn định kiềm chế sự sợ hãi trong lòng cắn răng nói: “Ngươi là người hay là ma? Ngươi vì sao xuất hiện trong nhà của tôi”

“Không biết” Anh chàng trả lời mơ hồ “Xuất hiện ở đây vì ngài, ngài là chủ nhân của tôi nên chủ nhân ở đâu tôi ở đó”

“Chủ nhân? Ai là chủ nhân của ngươi” Phương Linh bực bội buổi sáng gặp tên biến thái đến tối lại gặp tên thần kinh trốn viện. Sao mà mình gặp tên nào đẹp trai là tên đó bệnh thần kinh, thật uổng phí. Phương Linh mất kiên nhẫn chỉ cửa sổ nói: “Mời ngươi bay khỏi nhà của tôi”

“Chủ nhân, đây là ngài chối bỏ tôi”

Anh chàng bỗng nhiên tức giận sát khí bừng bừng gió xoáy nổi lên thổi tung đồ đạc trong phòng, giọng nói âm trầm lạnh lùng như băng đá làm Phương Linh lạnh run, cảm giác này sao giống lúc tên biến thái bắt cô đi chịu hình phạt. Chẳng lẽ, đúng rồi hắn ta bay đến trước mặt cô và rồi cô lại chìm vào bóng tối. Chết tiệt, lại nữa, bọn họ chỉ có chiêu này hay sao.



Vài phút sau

Phương Linh bật tỉnh thấy mình nằm sấp trên giường, may mắn tay chân không bị trói, váy ngủ vẫn nằm ngay ngắn. Có phải cái mông cô đã an toàn, xoay người tìm kiếm tên thần kinh kia, bực mình trong một ngày bị dọa hai lần ngất xỉu. Tên thần kinh ở đâu?

Anh chàng gần như trong suốt cơ thể vẫn lở lững trong phòng, tối đen con ngươi không có gì dao động nhìn thẳng vào Phương Linh, giọng nói không có chút cảm xúc: “Chủ nhân, ngài tìm tôi”

“Lại là chủ nhân? Ta không phải là chủ nhân của ngươi” Phương Linh bực bội, sao cứ gọi nàng là chủ nhân mãi thế, người thì đẹp tiếc là bị bệnh. Phương Linh nhìn thẳng tên thần kinh thấy gì đó quen thuộc, kinh ngạc hỏi: “Sao ngươi lại cầm cây thước của ta?”
Phương Linh bực mình làm gì bay lơ lửng mãi thế, làm cô ngốc đầu lên nói chuyện mỏi chết, như hiểu được ý của Phương Linh anh chàng thả người xuống, chiếc ghế bàn học tự động di chuyển đến gần giường, rồi tự nhiên ngồi xuống thản nhiên nói:

“Nó là của ta”

“Sao lại là của ngươi? Nó là của ta” Phương Linh bạo nổi mắng chửi tự dưng nữa đêm lại có một tên trôm thần kinh, gặp hắn ta bộ dang không có cảm xúc cơn tức lại tăng thêm mở miệng lớn quát: “Nó là của ta, vì mua nó cái mông ta đã bị đánh thê thảm”
Phương Linh ủy khuất, nói đên đây lại muốn khóc tự dưng đi mua cây roi về chơi lại bị đánh đòn dã man đến như vậy, hiện giờ mông quá đau, hức hức.

Anh chàng không tức giận, nhận ra mình giải thích không rõ nên mở miệng nói tiếp: “Nó là ta, ta cũng là nó. Đơn giản là ta là linh thể bám trong cây thước này nên khi ngài mua nó về thì ngài là chủ nhân của ta.”

Linh thể? Là cái quái gì. Chuyện này là sao? Cái cửa hàng quái đản kia bán đồ không bình thường. Mà tên thần kinh này nhìn lại không bình thường, cô muốn chơi spank một cách bình thường nhất, đơn giản nhất chứ không cần một cái kì lạ quái thai như nó. Không được nhất định phải trả hàng lại cho tên biến thái kia. Mang tên này bên mình không biến là tốt hay xấu, hắn ta giống như hồn ma mà cô không muốn bị ma ám nên tránh càng xa càng tốt.

Phương Linh lẫm bẫm suy nghĩ lại không biết toàn bộ đều biểu hiện ra mặt nên anh chàng hoàn toàn đều thu vào trong mắt, mặt trở nên khó coi, hắc khi tản mát ra xung quanh, giọng nói trở nên âm lãnh: “Chủ nhân, ngài không cần tôi?”

“Phải, tôi không cần” Phương Linh chìm vào suy nghĩ làm sao để tống cây thước quỷ quái này đi thì nghe tiếng hỏi như vậy nên cô hồn nhiên, ngây thơ trả lời theo quán tính lại không biết mang đến hậu quả thảm khốc dành cho cô.

“Tốt lắm” anh chàng lời nói lạnh như băng làm Phương Linh run run, không thèm nhìn gương mặt cô tái nhợt vì hoảng sợ, đưa tay ra phía trước mặc niệm chú rồi lạnh lùng nhìn Phương Linh nói: “Ngài cần phải bị trừng phạt vì chối bỏ tôi. Khởi.”

Phương Linh sợ hãi nhìn không gian đột nhiên vặn vẹo, nhìn xung quanh căn phòng từ từ mờ dần không khí co thắt rồi vỡ nát tia sáng trắng làm lóa mắt, mắt khẽ nhắm, dần dần mở mắt ra, trước mắt là một căn phòng trống hoàn toàn màu trắng. trần nhà trắng, sàn nhà trắng, tường kín không có cửa số.

Xa xa tại cửa hàng boss biến thái nằm tà trên giường nhẹ nhàng xoa xoa cái mông sưng của Nghiên Nghiên, sủng nịch nhìn bảo bối ngủ say như mèo con trong lòng mình, híp mắt miệng thì thào cười thích thú: “Nhóc con thê thảm, đại ôn thân nổi giận. Đại ôn thần hận nhất là có người chối bỏ sự tồn tại của hắn. Nhóc con tự cầu phúc đi.”

Phương Linh nhận thấy hoàn cảnh như thế sững sờ rồi hoảng hốt nhận ra bản thân bất thường, cô đang mặc nguyên bộ đồ màu trắng, quan sát xung quanh phát hiện trong phòng chỉ có một vật dụng duy nhất là chiếc ghế dài màu trắng, điều này làm cô nuốt nước miếng, cảm thấy không ổn chút nào. Dù mới biết spank không lâu nhưng cũng đủ để cô nhận ra chiếc ghế dài đó dùng để làm gì? Chết mất, chạy thôi. Cửa ở đâu.

“Chủ nhân, ngài chạy không thoát” Anh chàng xuất hiện không còn là một hình bóng mập mờ mà là hình dáng chân thật hiện rõ đường nét hoàn mỹ, một nét đẹp được thượng đế ưu ái nhưng nụ cười lạnh lùng như ác ma nhìn thẳng Phương Linh.

“Ngươi định làm gì?” Phương Linh giật mình một chút vì sắc đẹp hoàn mỹ như điêu khắc, lấy lại tinh thần giật lui về sau không để ý cái mông đau âm ĩ, giọng lắp bắp hỏi: “Nơi này là ở đâu”

“Chào mừng chủ nhân đến…” Bạch Ảnh ánh mắt không chút dao động tia tình cảm nào, lạnh lùng phun ra bốn chữ:

“ KHÔNG…GIAN…TRỪNG…PHẠT”

An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 16/7/2016, 17:35

Chương 6

“ KHÔNG…GIAN…TRỪNG…PHẠT”

Bốn chữ như bốn hòn đá lần lượt nện vào đầu của Phương Linh là sắc mặt nháy mắt xanh mét khó coi. Cô mua về cây thước quái đản gì đây, hoảng hốt nhìn xung quanh, không gian khép kín hoàn toàn cửa chính không có, cửa sổ cũng không có. Vậy cô chạy đi nơi nao, miệng run run lui về sao: “Ngươi đừng lại đây?...Mau…Mau thả…ta ra”

“Không thể, đây là nơi để trừng phạt ngài vì chối bỏ sự tồn tại của tôi” Bạch Ảnh âm thanh lạnh lùng,sắc mặt đáng sợ, trong mắt lóe ra một tia cô đơn cùng câm hận.

“Trừng phạt ta?...không…không thể…như vậy” Phương Linh yếu ớt phản bác, mồ hôi lạnh chảy ướt cả áo. A, nghĩ cách, cách gì bây giờ? A, có rồi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cố gắng đứng thẳng thân mình, lấy lại bình tĩnh xua tay dõng dạt tuyên bố:

“Vậy coi như ta chưa nói, ta sẽ làm chủ nhân của ngươi” Tự bản thân phỉ nhổ chính mình, chưa từng có ai làm chủ nhân mà nhục nhã như mình phải hạ mình cầu xin.

“Quá muộn” Bạch Ảnh cười lạnh tròng mắt hận ý càng sâu, nhếch miệng trào phúng nói: “Lời đã nói ra không phải nói rút lại là coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Thấy ánh mắt hắn ta làm tim cô khẽ run run, có gì đó chạm vào làm cô đau nhói, tròng mắt một khoảng tịch mịch cô đơn, cô gần như nhìn thấy một phần bản thân mình trong đó. Trong lòng hối hận, ánh mắt thành khẩn hối lỗi nhìn hắn, rầu rĩ nói: “ Xin lỗi”

Bạch Ảnh hơi sửng sốt nghe Phương Linh nhận lỗi, ánh mắt khẽ dao động không còn nhiều hận ý như lúc trước nhưng giọng nói vẫn còn lạnh như băng: “Lời xin lỗi của ngài tôi không cần? Nếu xin lỗi giải quyết được thì còn cần cảnh sát”

A, lời thoại này hắn cũng biết. Phương Linh ngốc lăng còn rầu rĩ vì ai đó không nhận lời xin lỗi của cô, mím môi nhìn thẳng chân thành nói: “Vậy ta phải làm thế nào người mới tha lỗi cho ta.”

Nghe giọng nói chân thành làm Bạch Ảnh nhu hòa không ít, nhận thấy chủ nhân này cũng không tệ. Nếu dễ dàng tha thứ thì sẽ có lần sau, hừ không phạt chủ nhân sẽ có ngày lại nói không cần hắn nên lần này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ được, Bạch Ảnh lạnh lùng mở miệng:

“Muốn được tha thứ, chủ nhân, ngài cần sự trừng phạt tương ứng.” Bạch Ảnh chỉ về phía chiếc ghế dài màu trắng nói tiếp: “Chủ nhân, ngài biết cái ghế đó dùng để làm gì?”

Phương Linh nhìn chiếc ghế dài kia, cô không ngốc đến không biết nó dùng để làm gì, hai tay tự động ôm lấy mông lắp bắp: “Ngươi định đánh cái mông của ta. Không được” Mông còn đau lại bị đánh nữa thì nát mông mât, Phương Linh mặt khó coi năn nỉ cười cười nói: “Đổi cái khác được không?”

“Không được” Bạch Ảnh lạnh lùng phủ nhận, cười lạnh sự biểu hiện của ai đó, trào phúng: “Đây là thái độ hối lỗi của ngài. Nếu ngài không tự nguyện nhận trừng phạt thì chỉ có cách ép buộc ngài nhận hình phạt.”

“Ngươi hiểu lầm” Phương Linh thấy Bạch Ảnh trào phúng hành động chạy trốn của bản thân, lớn tiếng giải thích: “Đề nghị đổi cái khác là vì…vì” Phương Linh mặt hơi ửng đỏ cắn răng nói tiếp: “Vì cái mông của ta còn đau nên ta sợ chịu không nổi hình phạt”
“Chủ nhân, ngài yên tâm. Cái mông ngài sức chịu đòn rất tốt so với những gì ngài tưởng” Bạch Ảnh thản nhiên nói không quan tâm Phương Linh mặt càng ngày càng hồng, ánh mắt hơi lóe sáng rồi biến mất, bờ môi quyến rũ khẽ mở nói tiếp: “Chủ nhân, ngài có nguyện ý chấp nhận hình phạt”

Nghe câu hỏi Phương Linh tức muốn hộc máu, hồi sáng tên biến thái cũng hỏi cô như thế thì kết quả là cái mông bị đánh đau chết lên chết xuống. Giờ bản thân bị người khác nắm trong tay, thử hỏi cô làm gì có quyền quyết định, đành phải gật đầu không sợ chết nói: “Ta nguyện ý”

“Mời chủ nhân nằm sấp trên chiếc ghế dài kia” Bạch Ảnh ra hiệu cho Phương Linh đến chiếc ghế kia

Phương Linh ủ rũ đi đến chiếc ghế, dù muốn chơi spank nhưng trong ngày nhận 2 trận đòn tàn khốc ai mà chịu cho nổi, mà 2 lần đều bị nhận hình phạt tự nguyện trong ép buộc à, số thật đúng xui xẻo. Lần sau gặp nhỏ bạn phải đánh nó nát cái mông thì mới giải đi nổi uất ức trong lòng. Thở dài một hơi, chiếc ghế dài không cao trên đó để sẵn 2 chiếc gối dày, nhìn cũng biết công dụng nó là nâng cái mông lên hứng đòn rồi, leo lên nằm ngay ngắn, hai chân duỗi thẳng, mông nâng cao còn hai tay ôm lấy chân ghế nhưng cô lại quên mất một điều quan trọng.

“Chủ nhân, ngài chưa cởi quần” Bạch Ảnh lấy ra một thước bản dài 1m màu trắng không biết từ chất liệu nào nhưng lại vừa dày vừa dẻo, thấy Phương Linh hồi lâu chưa cởi quần nên lên tiếng nhắc nhở.

Phương Linh túng quẫn mặt đỏ vì biết chả có quyền thương lượng gì ở đây, có chút ngại ngùng vòng tay ra sau kéo quần xuống đầu gối thấy rõ cái mông còn sưng phồng, có màu đỏ bầm có phần màu hơi xanh tím. Phương Linh nhìn thấy Bạch Ảnh không biết từ đâu ra cây thước rất dài màu trắng, bề rộng cỡ 6-7cm, trên cây thước cũng có hoa văn phức tạp mà đường nét hoa văn có chút lóe lóe ánh sáng trắng, tên này cuồng màu trắng gớm, chậc chậc cây thước này cũng đẹp gớm luôn, nó đánh lên thế nào cái mông mình có đầy “hoa văn” của nó.

“Chủ nhân, ngài nghĩ ngài cần chịu phạt bao nhiêu roi?” Bạch Ảnh có chút nhíu mày nhìn tình trạng cái mông của Phương Linh. Hừ, tên biến thái đánh chỉ được như thế này tay nghề quá kém cỏi, mông hơi sưng phồng, mông màu đỏ bầm chiếm phần lớn giữa mông, lẫn chút xanh tím. Hừ, đánh còn quá nhẹ.

Bạch Ảnh nói như quyền quyết định trong tay Phương Linh nhưng nhìn cái mặt đầy sát khí của Bạch Ảnh làm cô nói không nên lời nên tùy ý nói: “Ngươi thấy ta cần phải bị đánh bao nhiêu thì cứ đánh” chết tiệt, sợ nói quá ít tên thần kinh tức giận thì cô lại thảm mà nói quá nhiều thì cái mông cô chịu không nổi, dù sao rơi vào tay ngươi muốn sống muốn chết tùy ngươi, Phương Linh rất muốn nói điều này nhưng chỉ dám nói trong lòng chứ nói ra cái mông cô tan nát mất.

Bạch Ảnh nhìn nhìn chằm chằm vào cái mông Phương Linh nhíu mày suy nghĩ rồi lạnh lùng tuyên bố bản án: “Đánh 50 roi”
“Hả, đánh 50 roi….Ơ, có thể giảm hình phạt xuống một chút được không?” Phương Linh nghe con số 50 roi, mông tự nhiên nhíu lại đau nhói như đang phản kháng, cô nhìn Bạch Ảnh cười miễn cưỡng đánh liều thương lượng một chút dù biết là không có đường sống nào.

“Đánh 60 roi. Ngài đã vi phạm nguyên tắc, để nhận được sự tha thứ ngài cần dũng cảm đối với hình phạt” Bạch Ảnh trong mắt ý cười chợt lóe mà qua rồi biến mất, nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Phương Linh cười trêu tức nói: “Đã cho ngài cơ hội nhưng ngài lại từ chối. Nếu ngài nói đánh 10 roi tôi cũng chỉ đánh ngài 10 roi mà thôi”

Bạch Ảnh nói tới đây cười trêu tức càng sâu là cho Phương Linh hận nghiến răng nghiến lợi muốn bão nổi chỉ thẳng vào mặt hắn thét lớn SAO NGƯƠI KHÔNG NÓI SỚM, TÊN HỖN ĐẢN.

Chủ nhân ngài không cần chửi lớn đến như thế, tôi đều nghe thấy tất cả tiếng lòng của ngài trong không gian trừng phạt này. Kết quả thế này là ngài tự tìm không thể trách ai cả, thật ra ngài là chủ nhân nên ngài cũng có chút quyền lợi tại nơi đây. Hừ, nhưng giờ không nói cho ngài biết phải đánh ngài một trận nên thân vì dám từ bỏ tôi. Bạch Ảnh híp mắt suy nghĩ, miệng tự nhiên cười hạnh phúc mà không hay biết. Quả nhiên là linh thể vô cùng phúc hắc nên Phương Linh làm sao mà đấu lại được.

Nụ cười này Phương Linh lại không thấy vì mãi trấn an bản thân sắp bị đánh đòn lần thứ 2, Phương Linh khóc không ra nước mắt, hối hận à, phải chi hồi nãy nói đại con số nhỏ nhỏ được rồi, còn cái miệng tài lanh này nữa, tự nhiên đi xin giảm án giờ thành bị đánh 60 roi, ôi mẹ ơi làm sao mà chịu cho nổi trận đòn này bây giờ. Hu hu, không chịu đâu.

Bạch Ảnh sém chút bật cười khi nghe được nội tâm suy nghĩ của Phương Linh. Chủ nhân thật dễ thương. Bạch Ảnh mỉm cười rồi lấy lại hình ảnh lạnh lùng không cảm xúc, che chắn không nghe suy nghĩ của chủ nhân. Bạch Ảnh cầm thước nhịp nhịp lên mông sưng của Phương Linh nói:

“Ngài nghe cho rõ, nguyên tắc khi bị phạt: đếm to số roi bị đánh, đếm sai sẽ đánh lại từ đầu; không lấy tay che mông, vi phạm phạt thêm 5 roi. Chỉ có 2 nguyên tắc này mong ngài nhớ rõ, nếu ngài làm sai không chỉ đơn giản là bị đánh 60 roi.”

Phương Linh hơi nhăn mặt vì bị cây thước vỗ đau, gật đầu tỏ vẻ đã nghe rõ, trong lòng khóc thét cái mông của chị, chị vô cùng xin lỗi em à vì một lần lầm lỡ đi vào cửa hàng quái đản quái thai đó nên đã hại em thê thảm đến như vậy. Em đau chị lại càng đau đôi ta cùng chịu khổ rồi, có ai chơi spank mà thê thảm tàn tạ như cô không, khổ…khổ…khổ.

May mắn Bạch Ảnh đã che chắn lại không đọc suy nghĩ của Phương Linh nếu không bây giờ khuôn mặt lạnh như băng cũng phải vỡ nát mà cười. Bạch Anh không biêt vẫn lạnh lùng cầm thước đặt lên mông Phương Linh mở miệng tuyên bố:

“HÌNH PHẠT BẮT ĐẦU”
An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 16/7/2016, 17:44

Chương 7

“HÌNH PHẠT BẮT ĐẦU”

Bạch Ảnh cầm thước nhịp nhịp trên mông rồi đưa lên cao sau đó vung mạnh xuống, không chút lưu tình nể mặt Phương Linh cái mông còn đang bị thương, thước chạm vào mông vang dội cả căng phòng.

“CHÁTTTTT………..A…HỪ…HỪ” mông đau điếng làm Phương Linh nhăn mặt cắn răng, ánh mắt hồng hồng như muốn khóc.
“Chủ nhân, ngài chưa đếm” Bạch Ảnh lạnh lùng nói dập tắt đường sống của Phương Linh “Roi này không tính. Đánh lại”

“Hừ…hức…hức…Mông ta đau quá” Phương Linh đôi mắt đầy hơi nước mông lung, mông đau rát lại không dám xoa, mở miệng ủy khuất nói: “Tính cho ta roi này đi, tại đau quá ta quên mất”

Bạch Ảnh có chút động lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, ánh mắt mông lung mang đầy hơi nước làm nội tâm có chút mềm mại nhưng giọng nói vẫn còn lạnh lùng: “Được rồi, chủ nhân nên nhớ rõ nguyên tắc bị phạt, có lần sau sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy”

“Hức…ta sẽ nhớ rõ mà…hức” Phương Linh cũng không quá vội mừng ép bản thân nhớ rõ nguyên tắc nếu không cái mông càng thê thảm. Phương Linh vừa dứt lời cây thước chạm mạnh vào mông phải tay bám chặt vào chân ghế, miệng rên rĩ điểm số

“CHÁTTT…Ưm….Hai” thêm một roi vào mông phải

“CHÁTTT….………Ba” vẫn là mông phải làm Phương Linh càng khó chịu

“CHÁTTT………….b…bốn” ôi mẹ ơi không biết đánh chỗ khác cứ đánh mông phải thế nào cái mông bị mất cân bằng, bên cao bên thấp thật khó coi.

Phương Linh vì quá đau nên điểm số càng lúc càng nhỏ dần làm Bạch Ảnh làm anh không hài lòng dừng tay lại nói: “Chủ nhân, đếm lớn tiếng lên”

Tên hỗn đản, đau thấy bà nội, mệt lã cả người, nói chuyện không ra hơi còn sức đâu mà đếm lớn tiếng, miệng thì thầm mắng thì cái mông phải lại một lần nữa nhận được một roi trời giáng đau mắt đổ thấy đôm đóm tay không chịu điều khiển vòng ra sau xoa cái mông phải nóng hỏi.

“CHÁTTTTTTT……….NĂM” miếng hét lớn tiếng điểm số

“Chủ nhân ngài phạm luật. Thêm 5 roi” Bạch Ảnh lạnh lùng nhìn cái mông phải bị đánh đỏ bầm sưng phồng hơn mông trái, khuôn mặt không cảm xúc không hề dao động tình cảm dù chi một chút trước cái mông thê thảm của Phương Linh.

Ôi mẹ ơi, cứu con. Gồng mình chịu đánh năm roi giờ thành con số 0, tay phài vỗ mạnh vào chân ghế thầm mắng cái tay không nghe lời tự dưng đi ra sau làm cái gì giờ lại bị đánh thêm 5 roi nữa. Trời ơi, khổ quá đi mà, mông đau quá đi mà…sao không ai thương xót cho cái mông của cô. Hu hu hu, cây thước chết bầm, linh hồn mỹ nam hỗn đản, cô không chơi spank nữa, đau quá đi.
“Chủ nhân, nên giữ chặt hai tay nếu không số roi càng ngày càng tăng” Bạch Ảnh hảo tâm nhắc nhở, đáy mắt có chút ý cười, biểu hiện của chủ nhân càng ngày càng đáng yêu. Nhanh kết thúc trận đòn này thôi, cầm thước vun thật đều tay nhắm thẳng về phía mông trái quất xuống.

“CHÁT….HU HU HU…SÁU” may mắn đánh bên mông trái.



“CHÁT…HỨC HỨC…B…BẢY” mông trái cũng được, mông phải vẫn còn quá đau.



“CHÁT….ƯM…ƯM…T…T…TÁM” híc híc, ôi mẹ ơi, tên thần kinh cái mông trái của tôi



“CHÁT…..HỪ…HỪ…HỪ…C..C..H..ÍN” đồ hỗn đản sao cứ nhằm một chỗ mà đánh..hức..hức



“CHÁT….HỪ….M…Ư..Ờ…I” chết tiệt làm ơn đánh chỗ khác, đau quá…giờ cả hai bên đều đau như nhau, cái mông của chị, chị xin lỗi các em nhiều lắm…hu…hu…hu



Phương Linh thấy mười roi đã qua đơi lâu vẫn chưa thấy roi nào rơi xuống nữ, híc híc vài tiếng quay đầu nhìn Bạch Ảnh xem hắn ta đang làm gì thì thấy hắn đứng bất động tay phải vẫn còn cầm cây thước trắng, ánh mắt nhìn chăm chú cái mông tội nghiệp của cô.

Dưới cái nhìn chăm chú kia cô cảm thấy mông càng ngày càng nóng, hắn ta làm gì mà nhìn như vây hay đang nghiên cứu làm thế nào hành hạ cái mông đáng thương. Nhìn sườn mặt tên thần kinh kia thấy rất đẹp trai nhưng độ độc ác hoàn toàn tỷ lệ nghịch, đánh đau dã man. Sao hắn ta nhìn mãi như thế, cứ nhìn như vậy dù cái mông không bị đánh nóng cháy thì dưới ánh nhìn chuyên chú đó thì cũng “bốc khói” đến “chết cháy”.

Bạch Ảnh nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Phương Linh nên quay lại nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe thấy mờ mờ vệt nước mắt lòng anh chấn động nhìn lại cái mông Phương Linh, ngực đột nhiên đau nhói khó tả, cảm giác thật kì lạ. Cây thước cầm trắng cầm trên tay, có một vệt đỏ mảnh bám trên thước rồi sau đó từ từ mờ dần biến mất theo các đường hoa văn, các đường hoa văn hơi lóe sáng hồng rồi tắt hẳn.

Bạch Ảnh tâm bình tĩnh trở lại cảm giác kì lạ biến mất trước ánh mắt nghi hoặc của Phương Linh quay sang lạnh giọng giải thích: “Chủ nhân, mông ngài chảy máu”

“Hả? Máu?” máu là sao, Phương Linh ngu ngơ rồi đột nhiên bừng tỉnh chẳng lẽ, quay đầu nhìn lại cái mông, thấy cái mông trái sưng phồng có vệt dài mỏng mảnh cái vài giọt máu rĩ ra, hình ảnh này cô khóc thét bất kể hình tượng:

“A, mông bị đánh chảy máu rồi…hu…hu…hu…tên hỗn đản, đánh mạnh tay đến như vậy…ô…ô…ô…người ta chịu nhận lỗi….hu…hu…hu…mà ra tay tàn nhẫn độc ác như vậy…ô…ô…ô….người ta đều xin lỗi…hic…hic...hic...không chịu đâu…bắt đền đi” Phương Linh nước mắt chảy ròng ròng khóc rống lên, mở miệng ủy khuất mắng chửi không ngừng: “Tên hỗn đản, đồ độc ác, ngươi đánh cái mông ta hủy dung luôn rồi, đồ nhẫn tâm không tim không phổi…ô…ô…ô…cái mông ta hết đẹp rồi”

Câu nói cuối cùng làm Bạch Ảnh chấn động, cây thước rơi xuống rồi biến thành làn khói biến mất, tay phải áp lên ngực, chẳng có gì bật này lên chỉ có trống rỗng tịch mịch. Bạch Ảnh cười đau xót đúng rồi anh không có tim, nhưng thấy Phương Linh khóc nhiều như thế lại thấy nơi trống rỗng ấy đau xót khó chịu. Dường như có tiếng nói thúc giục kêu anh đi đến bên cạnh an ủi Phương Linh. An ủi? Đó là gì anh không biết nhưng anh vẫn đi đến bên cạnh Phương Linh quỳ một gối tay phải vỗ nhẹ trên lưng giúp Phương Linh bình tĩnh lại.

“Hừ, người đòi phạt ta giờ đánh cả mông ta chảy máu rồi sao không đánh nữa đi” Phương Linh bị đánh mông chảy máu mất lý trí thấy Bạch Ảnh làm hành động như thế thật nực cười, bực bội cười lạnh: “Đánh đi, sao không đánh nữa đi”

“Ảnh không đánh chủ nhân nữa” Bạch Ảnh cũng không giận Phương Linh mắng gay gắt, ánh mắt ôn nhu, giọng nói mềm mại chân thành không còn lạnh lùng như lúc ban đầu. Bạch Ảnh cũng không biết hành động của mình cỡ nào ôn nhu mà chỉ biết hành động theo nội tâm thúc giục.

“Híc…híc…ngươi không đánh nữa” Phương Linh thấy gương mặt đẹp trai mê hồn nhìn cô rất nhu hòa không còn lạnh lùng nữa nên tức giận giảm một chút hỏi lại: “Híc…ngươi thật sự không đánh ta nữa”

“Thật sự, không đánh nữa” Bạch Ảnh gật đầu, vẫn tiếp tục vỗ nhẹ lưng của Phương Linh thấy cô từ từ ngừng khóc thấy động tác này của bản thân có hiệu nghiệm nên không dừng lại.

Phương Linh thấy tay lạnh như băng vẫn vỗ nhẹ lưng cô không có dấu hiệu dừng lại, nhíu mày suy nghĩ không đánh nữa thì cho cô rời khỏi cái ghế này đi chứ, hắn vỗ mãi thế thì thế nào phổi của cô cũng ho văng ra ngoài. Hay đây là hình thức phạt mới của hắn ta? Phương Linh ngu ngốc hiểu lầm Bạch Ảnh. Phương Linh muốn quay lại cái giường của cô nên chống tay đỡ thân người đứng dậy nhưng cơn đau ở mông làm cô đổ mồ hôi lạnh, tay run run trượt khỏi cả thân người sắp ngã xuống sàn nhắm mắt la lên

“A…” thấy cả người không chạm vào nền nhà cứng rắn lạnh băng mà nhào một vòng tay mềm mại lạnh như băng nhưng cô lại cảm thấy một chút ấm áp, mở mắt là khuôn mặt lãnh liệt đẹp trai chết người kia. Hắn ta ăn gì mà đẹp đến thần nhân phẫn nộ như vậy, thu hồi tinh thần nhìn lại tình cảnh bản thân, cô được hắn ta bế đúng tiêu chuẩn ôm công chúa, nhìn nhìn phía dưới, mặt cô đỏ lên vì cái quần chưa được kéo lên, hắng giọng lắp bắp nói: “Thả..thả ta xuống”

“Không được, mông chủ nhân chảy máu đi không được” Bạch Ảnh nhíu mày nếu anh không kịp thời bế chủ nhân lên thì vết thương ở mông sẽ nghiêm trọng, giọng nói có chút không hơn giận: “Ảnh sẽ bế chủ nhân”

Ảnh? Chắc là tên của hắn, tên cũng đẹp và dễ nghe phết, nghe Bạch Ảnh nói thế mặt cô càng đỏ vùi mặt vào trong ngực Bạch Ảnh dù sao cô đi không được thì để hắn lao động ôm cô đi, che dấu mặt xấu hổ rầu rĩ nói: “Đưa ta trở về phòng đi”

“Vâng, chủ nhân” Bạch Ảnh có chút thay đổi kì lạ từ lúc thấy vệt máu trên mông của Phương Linh, ánh mắt nhu hoa giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe như thấm vào ruột gan. Ôm chủ nhân một cách nhẹ nhàng như trân bảo rời khỏi không gian quay trở lại căn phòng ban đầu rồi nói: “Chủ nhân, đã trở lại”

“Chủ nhân…” thấy hồi lâu không nghe Phương Linh trả lời Bạch Ảnh gọi lần nữa thì thấy chủ nhân vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực anh ngủ say mê như mèo con, mày thường nhíu lại vì cơn đau.

Bạch Ảnh đặt Phương Linh nhẹ nhàng nằm sấp trên giường tránh đi vết thương ở mông, nhíu máy nhìn cái mông sưng phồng nghiêm trọng, hai bên mông đều có lằn thước rất rõ ràng sưng cao đỏ bầm xanh tím, chỗ lúc trước đỏ bầm chuyển sang xanh tím, nhất là vết rách bên mông trái. Bây giờ không xử lý vết thương sẽ rất lâu khỏi.

Bạch Ảnh cảm thấy năng lượng yếu dần, nhìn bàn tay thật thể từ từ chuyển sang trong suốt. Chỉ ở trong không gian trừng phạt anh mới có hình dáng thật còn ở bên ngoài anh sẽ trở nên trong suốt bóng dáng mơ hồ. Vận dụng năng lượng còn lại chút ít hóa thành thật thể ở bên ngoài nhưng không duy trì không được bao lâu nên anh phải nhanh tay xử lý vết thương cho chủ nhân.
Vẫy tay hòm thuốc bay đến, bên trong có các loại thuốc trị sưng tan máu bầm, nhíu mày tay phải chạm nhẹ vào vết rách trên mông ánh sáng trắng lóe sáng, vết rách thần kỳ từ từ khép lại thì bản thân anh cũng mập mờ lúc thì có hình thể thật lúc thì trong suốt, chứng tỏ năng lượng gần hết.

Lấy thuốc mỡ trị sưng tan máu bầm thoa đều lên mông Phương Linh, vừa xoa vừa ấn nhẹ cho tan máu bầm làm Phương Linh người khẽ run nhăn mặt miệng rên rĩ vì đau đớn, Bạch Ảnh thấy vậy nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Linh trấn an: “Chủ nhân, thoa thuốc sẽ không đau nữa, ngoan”

Bạch Ảnh có chút bất ngờ vì bản thân lại nói ra như thế nhưng thấy Phương Linh yên lặng không còn run nữa nên không suy nghĩ nhiều vẫn tiếp tục thoa thuốc cho chủ nhân. Đến khi thoa thuốc xong, thì anh dần trở nên trong suốt, nhìn bên ngoài tối đen như mực, Bạch Ảnh vươn tay vuốt nhẹ mặt Phương Linh, trên đó có hàng nước mắt trong suốt, đắp chăn cho chủ nhân còn miệng lẫm bẫm: “Chủ nhân, mong ngài sau này đừng phạm sai lầm gì. Nếu không Ảnh không thể nương tay như hôm nay. Chủ nhân, ngủ ngon.”

Bạch Ảnh nói xong nhìn chủ nhân thêm chút nữa, ánh mắt không che dấu lo lắng cùng tự trách không thể chăm sóc vết thương cho chủ nhân, rồi như làn khói biến mất, cây thước đen tuyền nằm ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ. Phương Linh ư nhẹ một tiếng, không còn nhíu mày đau đớn chìm vào giấc mộng đẹp.

An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by johnadam92 16/7/2016, 17:45

hóng chap =))

johnadam92
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 23
Points : 30546
Thanks : 1
Join date : 29/12/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by An Đại Nhân 16/7/2016, 17:49

Chương 8

“Ping….Ping….Ping”

Phương Linh nhíu mày hiển nhiên bị quấy rầy trong giấc ngủ, quơ tay kéo gối che đầu nhưng tiếng chuông vẫn reo mãi, bức mình quăng đi chiếc gối bất người dậy nhưng cơn đau làm cô rên rĩ ngã sấp xuống giường

“A…ui da…đau quá. Chết tiệt lại quên mất cái mông đang bị thương” Phương Linh đầu óc mơ màng dần dần thanh tỉnh nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra với cái mông của mình quay đầu nhìn lại tình trạng cái mông thở dài: “Đúng xui tận mạng à, có ai lần đâu chơi spank mà thê thảm như mình không, bây giờ cặp mông sưng phồng căng tròn gấp đôi, vết đỏ bầm xanh tím lan đều khắp mông. Í, kì lạ ghê, vết rách bên mông trái đâu rồi. Rõ ràng tối qua bị đánh rách da rách thịt chảy máu mà bây giờ đâu mất. Đâu thể nào lành nhanh như vậy?” Phương Linh ngu ngơ nghiêng đầu khó hiểu, nhìn trên bàn cây thước nằm ngay ngắn trong chiếc hộp rồi nhìn lại cái mông trái của mình nhớ lại khuôn mặt của Bạch Ảnh, ánh mắt nhìn cô đầy ôn hòa bừng tỉnh: “Chẳng lẽ…”

“Ping…Ping…Ping”

“Chết tiệt, ai mà sáng sớm lại quấy rầy giấc ngủ của người ta. Bực mình” Phương Linh khó chịu mở miệng mắng một tiếng, nhẹ nhàng bước xuống giường khẽ nhíu mày, ôi cái mông, vẫn còn đau thế. Phương Linh vào nhà tắm chỉnh trang một chút rồi mặc áo khoác đằng đằng sát khí đi ra mở cửa giống như muốn giết cái người đang bấm chuông inh ỏi kia.

“Ai đấy? Sáng sớm mà…” Phương Linh mở cửa khó chịu gặp người trước mắt cô lập tức hận nghiến răng nghiến lợi muốn nhào lên xé rách khuôn mặt đang cười, vì người này hại cô thê thảm như vậy, cắn răng phun ra từng chữ: “Là cậu…L M…TỐ…TỐ”

“Sớm? bây giờ là 10 giờ rồi đó cô nương. Giờ này còn ngủ” Lâm Tố Tố không bị ánh mắt sát khí của Phương Linh dọa sợ mà vẫn cười nói, từ nhiên đi vào phòng rồi quay lai nhìn Phương Linh chớp chớp mắt nói: “Tớ mà ngủ như cậu đến giờ này sẽ bị anh chàng spanker đẹp trai hào hoa phong nhã của tớ đánh cho cái mông nở hoa”

Lâm Tố Tố không bận tâm mặt Phương Linh càng ngày càng đen, tự nhiên đi đánh giá căn hộ chậc chậc mấy tiếng, Phương Linh đi chậm chậm theo sao vì đi nhanh mông sẽ rất đau mà cô lại không muốn con nhỏ trời đánh này biết tình trạng cái mông của cô, mất mặt hết.

Đột nhiên Tố Tố quay người lại đánh giá Phương Linh từ đầu tới chân rồi từ chân tới đâu, đánh giá vài lượt ánh mắt lóe sáng cười khặc khăc, cười cười đề nghị: “Phương Linh cậu sống như thế này, nhà cửa bề bồn không dọn dẹp…cậu như vậy, chậc chậc, đề nghị câu nên tìm một anh spanker càng sớm càng tốt.”

Phương Linh từ chối cho ý kiến nhìn Lâm Tố Tố mặc váy xòe tươi mát, mái tóc xoăn nhẹ còn trang điểm, con nhỏ này đi làm gì mà ăn mặc như thế, mệt con nhỏ này điệu đà quá mức, trong lòng thầm tính toán trả thù cho nó còn thê thảm hơn cô. Phương Linh lạnh nhạt mở miệng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

“Nói như vậy sẽ làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của tớ” Tố Tố cụp mắt giả bộ bi thương rồi đột nhiên cười hớn hở đi đến cầm tay Phương Linh lôi kéo: “Không có thì không thể đến chơi với cậu được sao. Lại đây tớ kể cho cậu nghe chuyện này, nhất định cậu sẽ thích”

“Đừng…đừng…đừng kéo nữa…A” Phương Linh phản ứng không kịp hành động của Tố Tố đã bị cô ấy lôi đến ghế sofa ngồi xuống, mông đau đơn làm Phương Linh hét lên, đổ mồ hôi lạnh còn mặt mày tái mét, chết mất bị lộ rồi.

“Linh, cậu…cậu….” Tố Tố trố mắt nhìn phản ứng của Phương Linh thấy vô cùng quen thuộc, nhìn Phương Lình ngã nằm nghiêng trên sofa con hai tay ôm lấy mông miệng rên rĩ. Tố Tố giác ngộ rồi nhìn Phương Linh cười lớn: “Ha ha, Phương Linh cậu bị đánh đòn…ha ha ha…đánh mông nở hoa…ha..ha..ha” Tố Tố ôm bụng cười không ngừng.

“Cấm cười. chết tiệt, cậu còn cười thì tớ đoạn tuyệt quan hệ” Phương Linh híp mắt ánh mắt sắc bén chỉa thẳng Tố Tố, lạnh lùng hét lớn: “Còn không mau đỡ tớ dậy”

“Xin lỗi không cười nữa” Tố Tố nhịn cười đi đến đỡ Phương Linh đi về phòng vừa đi vừa nói “Vừa rồi thấy tướng đi của cậu có chút kì lạ thì ra cậu bị đánh đòn. Lúc trước rủ cậu chơi spank thì cậu không chơi giờ tự nhiên chơi nhiệt tình đến như vậy. Chậc chậc, thấy cậu đi không nổi là biết mông cậu bị đánh thê thảm rồi. Nhanh nhanh, mau về phòng cho tớ xem “hoa văn” trên mông cậu đi” Tố Tố không hề có chút đau xót khi biết mông Phương Linh bị thương mà còn hí hửng nhanh chóng đưa Phương Linh để tiến hành “kiểm tra” toàn diện.

Phương Linh mông bị đè mạnh đau nhói nên giờ đi muốn không nổi nên để Tố Tố dìu đi về phòng, nghe bên tai những lời của Tố Tố làm cô mặt mày từ trắng xanh chuyển sang đỏ bừng rồi tái mét và cuối cùng đen mặt nghe con nhỏ bạn trời đánh muốn xem mông cô. Đời trước cô tạo nghiệt hay sao mà đời này lại quen được nhỏ bản dỡ hơi trời đánh như nó.

Phương Linh được trở về phòng nằm sấp trên giường nhận thấy hành động của Tố Tố ngăn lại nói: “Cậu làm gì?”

“ y, ây, chúng ta đều chơi spank, coi có một chút có sao đâu với lại mông cậu bị đau, không bôi thuốc sẽ rất lâu khỏi.” Tố Tố cười cười mắt sáng ngời đúng tình hợp lý nói tiếp: “Hai tuần nữa đi học rồi, chẳng lẽ cậu định ôm cái mông sưng đi học hay sao. Mà cậu ở có một mình không thể tự mình chăm sóc vết thương được. Tớ nói có đúng không?”

Phương Linh nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cũng đúng, cái mông càng ngày càng đau mà bản thân cô lại không tự mình chăm sóc. Nhìn cái mặt cười đáng yêu mà yêu không nổi của Tố Tố, thù “mông” nhất định phải trả, nhớ đấy đến lúc coi ngươi còn cười được hay không, dù sao bị người ta xem mông trần cũng không phải chuyện dễ chấp nhận nhất là người có ý đồ xấu như con nhỏ dỡ hơi này, cắn môi hờn dỗi vùi mặt vào gối nói: “Làm đi”

Lâm Tố Tố mặt vui sướng, chà chà tay mỉm cười từ từ kéo quần Phương Linh đến đầu gối mới dừng lại, sau đó trố mắt miệng há hộc kinh ngạc vết thương ở mông trông rất thảm thương, cái mông sưng phồng gấp đôi, mông màu đỏ bầm xanh tím lan đều khắp mông, nhất hai vết roi hiện rất rõ hai bên mông bầm tím nặng nhất, Tố Tố đáy lòng thầm than nghi hoặc ai đánh nhỏ này dã man như vây nhưng mở miệng chậc chậc giống như tán thưởng.

“Linh, cậu cũng chịu chơi ghê, mông sưng tím. Tớ tò mò ai đánh mông cậu thê thảm đến như vậy. Là nam hay nữ?” Tố Tố mắt sáng ngời nghi hoặc hỏi

Là linh hồn đó, mà nói ra sợ không ai tin nên Phương Linh vẫn vùi đầu vào gối im lặng không trả lời rồi đột nhiên mông bị chọt đau nhói là cô tức giận quay đầu trừng mắt quát lớn: “Cậu làm gì vậy? Có biết đau lắm không. Thấy tớ như vậy cậu vui lắm chứ gì?”

“Làm gì có…làm gì có…không vui một chút nào. Thật sự đó” Tố Tố xua tay cười giả nai nhưng trong lòng rất muốn cười lớn vì nhìn cái mông cậu bị đánh rất buồn cười nhưng không thể biểu hiện ra ngoài được. Ai biểu hồi đó rủ chơi còn nói cô là bệnh thần kinh, đáng đời. Tố Tố miệng cười đột nhiên cứng lại thấy biểu hiện của Phương Linh có chút khác thường hỏi: “Này, mặt cậu đỏ thế, bị sốt hả”

Tố Tố sờ trán Phương Linh thấy có chút nóng, vui đùa biến mất nét, mặt lo lắng thật sự nói: “Cậu bị sốt thật rồi? Bị bệnh sao không nói sớm.” biết nó bị bệnh cô cũng không độc ác mà đùa giỡn.

Phương Linh sờ trán thấy nóng thật hèn chi lúc thức dậy thấy cả người lạ lạ thì ra phát sốt, cười khổ, không ngờ lại đổ bệnh.
“Không được rồi, nhất định là vết thương dẫn đến phát sốt. Phải xử lý vết thương và hạ sốt cho cậu mới được.” Lâm Tố Tố sốt ruột lo lắng vỗ tay bừng tỉnh nói: “A, biết rồi. Gọi bác sĩ đến” nói làm liền lấy di động ra gọi

“Dừng lại, cậu điên rồi, tớ như vậy sau gọi bác sĩ. Đi mua thuốc là được rồi” Phương Linh hoảng hốt cái mông cô như vậy sao dám gặp người, lớn tiếng ngăn hành động của Tố Tố lại nhưng hoàn toàn thất bại.

“Cậu yên tâm, bác sĩ này…” Tố Tố chớp chớp mắt nhìn cái mông Phương Linh cười nói: “…rất ‘chuyên nghiệp’ về vấn đề này…” di chuyển tầm mắt nói chuyện điện thoại: “Chị Ngọc, em Tố Tố đây…ở đây có bệnh nhân bị nơi đó….rất nghiêm trọng…phát sốt rồi. À địa chỉ đây…còn nữa nhớ mua bánh…” Tố Tố kể hàng dài thức ăn rồi mới chịu kết thúc.

“Cậu gọi ai?”

“Lát nữa sẽ biết” Tố Tố nhìn Phương Linh cười bí hiểm rồi đi chuẩn bị khăn với nước đá, thở dài điều gì làm cậu ra nông nổi như vậy. Tình trạng của nó làm cô rất lo lắng, chỉ mong sao nó…hazzz






ps: bão chương mới xong rồi đấy nhé. từ từ đọc rồi comment nhiều nhiều. sai khi đọc xong nhớ ghé qua Sủng Thần để đọc tiếp nhé
An Đại Nhân
An Đại Nhân
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 574
Points : 31406
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Since 16/7/2016, 23:59

Aiwgooo :3 thích quá :3 hóng nhé au

Since
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 98
Points : 30937
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by vsao23 17/7/2016, 00:22

hóng chap ms nha lâu lăm ms đọc lại

vsao23
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 148
Points : 30931
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by ccc1234 17/7/2016, 09:16

Truyện hay quá, hóng a~

ccc1234
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 30785
Thanks : -1
Join date : 04/12/2015

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Alice Trần 17/7/2016, 17:14

Hóng lâu rồi mà h mới có chương mới
Thích quá

Alice Trần

Tổng số bài gửi : 5
Points : 29055
Thanks : 0
Join date : 24/05/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by heohamhong20063002 17/7/2016, 18:55

<3<3<3

heohamhong20063002
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 87
Points : 29193
Thanks : 0
Join date : 19/05/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Biibo 30/7/2016, 08:19

Hay quá

Biibo
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 99
Points : 28505
Thanks : 0
Join date : 28/07/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by kakikoe 30/7/2016, 10:41

Hóng tiếp ah~~~ Lâu lâu mới thấy au post chương mới~~~

kakikoe
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 24
Points : 30194
Thanks : 0
Join date : 02/02/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by rong con 30/7/2016, 12:25

Tiếp nha An, truyện rất hay đó~~~

rong con
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 25
Points : 28485
Thanks : 0
Join date : 22/07/2016

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Mai0 8/9/2019, 10:58

Tiếp đii Tiểu An Tử ~ Hayy aw
Mai0
Mai0

Tổng số bài gửi : 4
Points : 17454
Thanks : 0
Join date : 28/07/2019

Về Đầu Trang Go down

LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT Empty Re: LINH HỒN SPANKER ĐÁNG CHẾT

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết