Nguyện Mãi Thương Một Người
+9
Caduoipro98
123456
Khỉ
Phan thuy kieu
Suoifang
Biibo
lavareherb
Vân Nhu
Nhược Hàn
13 posters
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Trang 1 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Nguyện Mãi Thương Một Người
Vương Hạ Du con gái độc nhất của Đại Tướng Vương Hạ Dương và hoa hậu phu nhân Lâm Du Châu. Từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa và mọi thứ tuyệt nhiên theo ý mình, không hẳn là không còn biết trên dưới nhưng Hạ Du sớm đã quen với cuộc sống "Đã nói 1 không ai dám nói"
Vương Hạ Du nổi tiếng sống khép kín và khó gần, tính tình lại càng trầm mặc hơn khi chứng kiến cái chết của phu nhân Lâm Du Châu trong một lần dã ngoại, cả gia đình Vương Hạ Du bị ám sát, Phu Nhân vì đỡ cho Đại Tướng nên đã qua đời ngay trước mắt Hạ Du, năm đó chỉ mới vừa lên 6. Mọi uất ức căm hờn đều đè lên vai người cha, mối quan hệ vì thế càng khó hàn gắn hơn, Hạ Du quyết tâm trở thành Quân Nhân để trả thù nhà.
10 năm trôi qua, Hạ Du lao đầu vào học không ngừng nghỉ, kết quả cũng vì thế mà không ngừng tăng lên, riêng có môn Ngoại Ngữ là dậm chân tại chỗ bị vì Hạ Du vốn yêu tiếng nói dân tộc và ghét tiếng ngoại quốc. Để rèn luyện sức khỏe và tăng cường bảo vệ bản thân, Hạ Du đã được Hạ Dương gợi ý vào môi trường Đại Chủng Viện, đương nhiên, Hạ Du đâu có lí gì lại từ chối. Nội trú cũng tốt, đã không hợp nhau ở gần sớm muộn cũng xảy ra bất hòa, ở xa, thế cũng hay.
Ngày Hạ Du đến Đại Chủng Viện, tất cả đã được thu xếp ổn thỏa, đương nhiên, thân phận thật sự của Hạ Du hoàn toàn được giấu nhẹm. Hạ Du được xếp vào lớp khoảng 20 người, độ tuổi từ 16 trở lên, có vẻ Hạ Du là người nhỏ tuổi nhất thì phải. Chủ giáo là một phụ nữ hơn 40, Hạ Du tỏ vẻ không bằng lòng lắm. Cứ nghĩ là một nam nhân nào đấy uy quyền hơn, nhưng Hạ Du đâu ngờ rằng, người phụ nữ này sau này sẽ khiến mình "đau khổ" không chỉ về thể xác mà còn cả về tinh thần.
Chủ giáo - Phúc Ân là biệt hiệu của Người, phong thái điềm tĩnh và xuất sắc trong tất cả các lĩnh vực. Bữa học đầu tiên, lại là Ngoại Ngữ - tiết học mà Hạ Du căm ghét nhất trên đời, nên chẳng màng chép bài hay chú ý nghe giảng mà ngồi vẽ gì đấy không rõ hình thù, bất chợt nghe tiếng gọi:
- Vương Hạ Du
Hạ Du nghe tên bèn đứng dậy chờ người phía trên lên tiếng, nhưng không, người ấy không nói năng gì, quay lên và tiếp tục bài giảng của mình. Hạ Du bực dọc:
- Thái độ đó là thế quáii nào?
Hạ Du ghét nhất là phải đứng giữa bao nhiêu người thế này, thật mất mặt. Cũng may, chỉ còn 15 phút nữa là hết tiết rồi. Tỏ vẻ không đoái hoài gì đến Hạ Du, Phúc Ân cầm giáo án và ra ngoài. Tâm trạng Hạ Du đang không vui vẻ gì mấy. Bỗng một chị gái trong lớp đến vỗ vai Hạ Du:
- Chị là Lan Viên. Còn em?
- Vương Hạ Du
- Tên rất đẹp, nhưng khoan nói tiếp. Em phải đi theo Người lên Thư Phòng đấy?
Hạ Du hơi ngạc nhiên nhíu mày:
- Tại sao?
- Đó là quy tắc, những ai bị Người phạt đứng sau giờ học đều phải có mặt ở Thư Phòng, em cứ đến đấy thì sẽ rõ.
Chị cười, nụ cười thập phần nguy hiểm, nhưng Hạ Du lại lờ đi:
- Tôi không quan tâm.
- Rồi em sẽ phải hối hận đấy!
Chị để lại câu sặc mùi đe dọa nhưng không làm Hạ Du nhà ta e sợ.
Về phần Phúc Ân, chờ mãi vẫn không thấy nó xuất hiện, tỏ vẻ không hài lòng, không tin nó không biết quy tắc này, chẳng qua là cố chấp không tuân theo. Phúc Ân đứng dậy và đi thẳng về phía lớp học. Hạ Du nghe tiếng gọi:
- Phúc Ân, người đang gọi em kià!
Hạ Du không chút phản ứng lại vùi đầu vào tay tiếp tục ngủ. Phúc Ân buộc lòng đi vào nắm tay và lôi con người bướng bỉnh kia ra khỏi lớp, mọi người còn lại đều trố mắt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, trước giờ không ai dám chọc giận Phúc Ân như vậy. Tiểu Du, mới ngày đầu đi học mà đã gây họa, số em khó sống rồi.
- Tiểu Du! Con đang xem thường ta đúng không?
- ....
- Lời ta nói con chẳng màng quan tâm?
- ....
- Đến quy tắc con cũng không tuân theo?
- ....
- Nếu con nghĩ nơi đây để con tự tung tự tại như ngoài kia, thì ngày mai, con có thể rời khỏi đây. Ta đây, cũng không muốn quản một người đến sơ yếu lí lịch cũng không công khai như con.
- Thực sự, không thể rời khỏi đây - Tiểu Du giờ đây mới lên tiếng.
- Không thể? Vì sao?
- .... - lại im lặng và không trả lời
- Không thể nói? Con bị ép buộc đến đây sao?
- Không, hoàn toàn do tự nguyện
- Vậy lí do nào khiến con có thái độ cố chấp và bướng bỉnh với ta như vậy?
- ....
- Hay con nghĩ ta không đủ tư cách để dạy dỗ con?
Hạ Du thoáng giật mình, vì vốn dĩ bản thân nghĩ như vậy mà. Phản ứng nhỏ ấy không thể qua mắt Phúc Ân được.
- Vậy, đúng là con nghĩ thế rồi.
- ....
- Ta không nghĩ có một ngày nào đó, ta phải chứng minh rằng mình có năng lực để dạy dỗ một ai đó.
- ....
- Đương nhiên, ta thừa sức chứng minh cho con thấy, hơn nữa cũng đủ khả năng để ép buộc con làm theo những gì ta muốn, hay thậm chí có thể phạt đòn để uốn nắn con? Con tin điều đó không?
- ....
- Nhưng ta không muốn làm như vậy. Đơn giản, ta muốn tự con thừa nhận tư cách của ta và tự giác chịu phạt nếu con cảm thấy mình sai. Ta không áp đặt suy nghĩ của ta vào con, trước giờ ta không quen như vậy. Hơn nữa, ta cũng không muốn ngay bữa học đầu tiên đã đem biện pháp cứng nhắc để trách phạt con. Con hiểu chứ?
- ....
- Con không muốn hỏi ta lí do vì sao ta phạt con đứng à?
- ....
- Vì con không tập trung và làm việc riêng trong giờ giảng của ta. Con biết đấy, đó là một hành động hết sức không tôn trọng người khác. Và ta hoàn toàn không hài lòng.
- ....
- Con không muốn nói gì với ta sao?
- Sẽ cố gắng khắc phục.
- Được, hãy nhớ điều con đã nói. Bây giờ con có thể về lớp.
Tiểu Du cuối đầu chào và ra khỏi Thư Phòng, trong đầu mông lung những suy nghĩ không đầu không cuối. Điềm đạm đến như vậy sao? Kiên nhẫn đến như vậy sao? Và hình như có chút yêu thương trong từng câu nói? Tiểu Du đừng ngộ nhận, không thể nào đâu.
Quay về ngày đầu tiên, cái hôm mà Phúc Ân lần đầu gặp Tiểu Du. Tiểu Du được dẫn đi tham quan khu Đại Chủng Viện nhưng lại từ chối và bảo sẽ tự đi một mình. Tưởng đâu sẽ thế thật, ai dè lại kiếm một nơi góc khuất nằm ở đấy, tay gác trên trán, không biết nghĩ gì và vì gì, nước mắt chợt trào ra khỏi khóe, Phúc Ân vô tình nhìn thấy một cảm giác khó tả sốc thẳng vào người. Chú mèo hoang từ đâu đi đến liếm giọt nước mắt ấy, Tiểu Du giật mình ngồi bật dậy?
- Em từ đâu đến đây?
- Meo meo
- Ấy, chân em bị thương rồi, chắc vướng vào hàng rào đúng không? Đợi ta chút, hình như trong balo có hộp y tế.
- Meo meo
- Rồi, đưa chân đây nào. Chỉ đau một chút khi thuốc sát trùng vào thôi, sẽ mau qua. Thật đấy!
- Meo meo
- Giỏi lắm
Băng vết thương cho chú mèo xong, chú ta dụi dụi đầu vào chân Tiểu Du, tỏ vẻ như vô cùng cảm kích.
- Hihi, ta biết rồi, không có gì đâu, không cần cảm ơn.
Sr Phúc Ân nép bên tường, nghe nói thế chợi mỉm cười.
- A, ta có bánh, em đói không? Chúng ta cùng ăn nhé!
- Meo meo
- Tốt lắm...
Thế là cả hai cùng ăn ngon lành.
Cảnh tượng ấy, người chưa một lần quên, đến giờ nghĩ lại vẫn bất giác mỉm cười:
- Con nói chuyện với chú mèo còn nhiều hơn ta. Trong mắt con? Ta thật chất còn không bằng một con mèo?
Lại cười, hiếm khi nào người cảm thấy vui vẻ như vậy.
Vương Hạ Du nổi tiếng sống khép kín và khó gần, tính tình lại càng trầm mặc hơn khi chứng kiến cái chết của phu nhân Lâm Du Châu trong một lần dã ngoại, cả gia đình Vương Hạ Du bị ám sát, Phu Nhân vì đỡ cho Đại Tướng nên đã qua đời ngay trước mắt Hạ Du, năm đó chỉ mới vừa lên 6. Mọi uất ức căm hờn đều đè lên vai người cha, mối quan hệ vì thế càng khó hàn gắn hơn, Hạ Du quyết tâm trở thành Quân Nhân để trả thù nhà.
10 năm trôi qua, Hạ Du lao đầu vào học không ngừng nghỉ, kết quả cũng vì thế mà không ngừng tăng lên, riêng có môn Ngoại Ngữ là dậm chân tại chỗ bị vì Hạ Du vốn yêu tiếng nói dân tộc và ghét tiếng ngoại quốc. Để rèn luyện sức khỏe và tăng cường bảo vệ bản thân, Hạ Du đã được Hạ Dương gợi ý vào môi trường Đại Chủng Viện, đương nhiên, Hạ Du đâu có lí gì lại từ chối. Nội trú cũng tốt, đã không hợp nhau ở gần sớm muộn cũng xảy ra bất hòa, ở xa, thế cũng hay.
Ngày Hạ Du đến Đại Chủng Viện, tất cả đã được thu xếp ổn thỏa, đương nhiên, thân phận thật sự của Hạ Du hoàn toàn được giấu nhẹm. Hạ Du được xếp vào lớp khoảng 20 người, độ tuổi từ 16 trở lên, có vẻ Hạ Du là người nhỏ tuổi nhất thì phải. Chủ giáo là một phụ nữ hơn 40, Hạ Du tỏ vẻ không bằng lòng lắm. Cứ nghĩ là một nam nhân nào đấy uy quyền hơn, nhưng Hạ Du đâu ngờ rằng, người phụ nữ này sau này sẽ khiến mình "đau khổ" không chỉ về thể xác mà còn cả về tinh thần.
Chủ giáo - Phúc Ân là biệt hiệu của Người, phong thái điềm tĩnh và xuất sắc trong tất cả các lĩnh vực. Bữa học đầu tiên, lại là Ngoại Ngữ - tiết học mà Hạ Du căm ghét nhất trên đời, nên chẳng màng chép bài hay chú ý nghe giảng mà ngồi vẽ gì đấy không rõ hình thù, bất chợt nghe tiếng gọi:
- Vương Hạ Du
Hạ Du nghe tên bèn đứng dậy chờ người phía trên lên tiếng, nhưng không, người ấy không nói năng gì, quay lên và tiếp tục bài giảng của mình. Hạ Du bực dọc:
- Thái độ đó là thế quáii nào?
Hạ Du ghét nhất là phải đứng giữa bao nhiêu người thế này, thật mất mặt. Cũng may, chỉ còn 15 phút nữa là hết tiết rồi. Tỏ vẻ không đoái hoài gì đến Hạ Du, Phúc Ân cầm giáo án và ra ngoài. Tâm trạng Hạ Du đang không vui vẻ gì mấy. Bỗng một chị gái trong lớp đến vỗ vai Hạ Du:
- Chị là Lan Viên. Còn em?
- Vương Hạ Du
- Tên rất đẹp, nhưng khoan nói tiếp. Em phải đi theo Người lên Thư Phòng đấy?
Hạ Du hơi ngạc nhiên nhíu mày:
- Tại sao?
- Đó là quy tắc, những ai bị Người phạt đứng sau giờ học đều phải có mặt ở Thư Phòng, em cứ đến đấy thì sẽ rõ.
Chị cười, nụ cười thập phần nguy hiểm, nhưng Hạ Du lại lờ đi:
- Tôi không quan tâm.
- Rồi em sẽ phải hối hận đấy!
Chị để lại câu sặc mùi đe dọa nhưng không làm Hạ Du nhà ta e sợ.
Về phần Phúc Ân, chờ mãi vẫn không thấy nó xuất hiện, tỏ vẻ không hài lòng, không tin nó không biết quy tắc này, chẳng qua là cố chấp không tuân theo. Phúc Ân đứng dậy và đi thẳng về phía lớp học. Hạ Du nghe tiếng gọi:
- Phúc Ân, người đang gọi em kià!
Hạ Du không chút phản ứng lại vùi đầu vào tay tiếp tục ngủ. Phúc Ân buộc lòng đi vào nắm tay và lôi con người bướng bỉnh kia ra khỏi lớp, mọi người còn lại đều trố mắt kinh ngạc xen lẫn hoảng sợ, trước giờ không ai dám chọc giận Phúc Ân như vậy. Tiểu Du, mới ngày đầu đi học mà đã gây họa, số em khó sống rồi.
- Tiểu Du! Con đang xem thường ta đúng không?
- ....
- Lời ta nói con chẳng màng quan tâm?
- ....
- Đến quy tắc con cũng không tuân theo?
- ....
- Nếu con nghĩ nơi đây để con tự tung tự tại như ngoài kia, thì ngày mai, con có thể rời khỏi đây. Ta đây, cũng không muốn quản một người đến sơ yếu lí lịch cũng không công khai như con.
- Thực sự, không thể rời khỏi đây - Tiểu Du giờ đây mới lên tiếng.
- Không thể? Vì sao?
- .... - lại im lặng và không trả lời
- Không thể nói? Con bị ép buộc đến đây sao?
- Không, hoàn toàn do tự nguyện
- Vậy lí do nào khiến con có thái độ cố chấp và bướng bỉnh với ta như vậy?
- ....
- Hay con nghĩ ta không đủ tư cách để dạy dỗ con?
Hạ Du thoáng giật mình, vì vốn dĩ bản thân nghĩ như vậy mà. Phản ứng nhỏ ấy không thể qua mắt Phúc Ân được.
- Vậy, đúng là con nghĩ thế rồi.
- ....
- Ta không nghĩ có một ngày nào đó, ta phải chứng minh rằng mình có năng lực để dạy dỗ một ai đó.
- ....
- Đương nhiên, ta thừa sức chứng minh cho con thấy, hơn nữa cũng đủ khả năng để ép buộc con làm theo những gì ta muốn, hay thậm chí có thể phạt đòn để uốn nắn con? Con tin điều đó không?
- ....
- Nhưng ta không muốn làm như vậy. Đơn giản, ta muốn tự con thừa nhận tư cách của ta và tự giác chịu phạt nếu con cảm thấy mình sai. Ta không áp đặt suy nghĩ của ta vào con, trước giờ ta không quen như vậy. Hơn nữa, ta cũng không muốn ngay bữa học đầu tiên đã đem biện pháp cứng nhắc để trách phạt con. Con hiểu chứ?
- ....
- Con không muốn hỏi ta lí do vì sao ta phạt con đứng à?
- ....
- Vì con không tập trung và làm việc riêng trong giờ giảng của ta. Con biết đấy, đó là một hành động hết sức không tôn trọng người khác. Và ta hoàn toàn không hài lòng.
- ....
- Con không muốn nói gì với ta sao?
- Sẽ cố gắng khắc phục.
- Được, hãy nhớ điều con đã nói. Bây giờ con có thể về lớp.
Tiểu Du cuối đầu chào và ra khỏi Thư Phòng, trong đầu mông lung những suy nghĩ không đầu không cuối. Điềm đạm đến như vậy sao? Kiên nhẫn đến như vậy sao? Và hình như có chút yêu thương trong từng câu nói? Tiểu Du đừng ngộ nhận, không thể nào đâu.
Quay về ngày đầu tiên, cái hôm mà Phúc Ân lần đầu gặp Tiểu Du. Tiểu Du được dẫn đi tham quan khu Đại Chủng Viện nhưng lại từ chối và bảo sẽ tự đi một mình. Tưởng đâu sẽ thế thật, ai dè lại kiếm một nơi góc khuất nằm ở đấy, tay gác trên trán, không biết nghĩ gì và vì gì, nước mắt chợt trào ra khỏi khóe, Phúc Ân vô tình nhìn thấy một cảm giác khó tả sốc thẳng vào người. Chú mèo hoang từ đâu đi đến liếm giọt nước mắt ấy, Tiểu Du giật mình ngồi bật dậy?
- Em từ đâu đến đây?
- Meo meo
- Ấy, chân em bị thương rồi, chắc vướng vào hàng rào đúng không? Đợi ta chút, hình như trong balo có hộp y tế.
- Meo meo
- Rồi, đưa chân đây nào. Chỉ đau một chút khi thuốc sát trùng vào thôi, sẽ mau qua. Thật đấy!
- Meo meo
- Giỏi lắm
Băng vết thương cho chú mèo xong, chú ta dụi dụi đầu vào chân Tiểu Du, tỏ vẻ như vô cùng cảm kích.
- Hihi, ta biết rồi, không có gì đâu, không cần cảm ơn.
Sr Phúc Ân nép bên tường, nghe nói thế chợi mỉm cười.
- A, ta có bánh, em đói không? Chúng ta cùng ăn nhé!
- Meo meo
- Tốt lắm...
Thế là cả hai cùng ăn ngon lành.
Cảnh tượng ấy, người chưa một lần quên, đến giờ nghĩ lại vẫn bất giác mỉm cười:
- Con nói chuyện với chú mèo còn nhiều hơn ta. Trong mắt con? Ta thật chất còn không bằng một con mèo?
Lại cười, hiếm khi nào người cảm thấy vui vẻ như vậy.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Ngày thứ 2, theo báo cáo Phúc Ân nhận được thì Vương Hạ Du hoàn toàn là một người khó gần, ngại giao tiếp và cực kì trầm tính. Người thầm nghĩ hay còn lạ chỗ nên mới thế, đợi vài hôm nữa thử xem, ta không tin tính tình con mãi trầm mặc như vậy.
Giờ học Võ, là giờ Tiểu Du tuyệt đối tập trung và nghiêm túc, đương nhiên đây là mục đích của nó mà. Nó phải giỏi, phải giỏi, cực kì giỏi thì mới có thể đấu lại bọn sát thủ kia. Đang nghĩ miên man thì Tiểu Du bị một người chung lớp gạt chân, ngã nhào xuống đất. Không biết là vô tình hay cố ý nhưng khuôn y bỗng nhếch lên vẽ thành một nụ cười. Phúc Ân nhìn thấy lập tức đi đến tay đỡ Tiểu Du, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Nhật Giang, ta nghĩ con nên nói lời xin lỗi.
Kẻ gây họa như vừa bị bắt thóp, mặt mày cuối gầm, không ngờ hành động nhỏ thế này cũng bị người bắt gặp. Rõ ràng đã nhìn quanh không thấy bóng dáng Người đâu nên mới ra tay cơ mà. Nhật Giang không biết rằng, từ đầu giờ đến giờ, Phúc Ân không một giây rời mắt Tiểu Du.
- Và con có nghĩ ta nên có hình phạt đích đáng giành cho con không?
- Con thực sự xin lỗi.
- Không phải với ta.
Nhật Giang quay qua nhìn Tiểu Du chưa kịp mở miệng thì Tiểu Du đã nhảy vào:
- Không cần, tôi không sao.
Nói rồi, Tiểu Du quay lưng bỏ đi. Thật tình, sao đau thế này, Tiểu Du thầm nghĩ, bộ dạng thật thê thảm với dáng đi khập khiễng, sao Vương Hạ Du ta lại có ngày rơi vào hoàn cảnh này, thật là... đi được vài bước thì cảm giác mình được nhất bổng lên, là Người - Phúc Ân. Tiểu Du giật mình toan vùng vẫy đã bị người chặn đầu:
- Đừng cử động, nếu không muốn bị thương thêm.
- Có thể tự đi được.
- Đừng để ta nhắc lại lần 2.
Cặp mặt cương nghị của Phúc Ân khiến Tiểu Du không dám manh động, dẫu gì ở trong vòng tay người, cảm giác cũng rất ấm áp a~!
Đến Thư Phòng của mình. Phúc Ân nhẹ nhàng đặt Tiểu Du lên ghế, đi lấy hộp y tế, có vẻ bị trặc chân rồi. Tay Phúc Ân vừa đụng vào chân Tiểu Du đã nhíu mày, vì quá đau, nhanh nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ, không phiền người bận tâm.
- Con còn dám nói? Thử lập lại câu đó lần nữa xem? Xem ta không quản con nghĩ gì mà đem con đi giáo cho một trận?
Lạnh cả sống lưng, có vẻ người không có ý đùa, nhưng cớ vì sao lại nóng giận như vậy chứ? Mình nói gì hơi quá sao - Hạ Du nghĩ thầm
- Ta không muốn nghe lại điều đó thêm một lần nào nữa. Hãy nhớ kĩ? Nếu còn lập lại, đừng trách ta nhẫn tâm.
- ....
- Ở yên đấy, đợi ta đi lấy đồ ăn trưa đến.
Phúc Ân nói tay xoa đầu Tiểu Du rồi quay lưng đi.
- Con người này, thật kì lạ. Sao cứ nóng lạnh thất thường thế nhỉ?
- Cứ ở gần con là ta không còn là chính mình. Xin con đấy, đừng để chính ta phải làm con đau.
Ở Phòng Ăn, không khí thật căng thẳng đến mức chỉ cần một con ruồi bay ngang cũng đủ làm nó chết ngợp.
- Ta không cần biết con hành động như vậy vì lí do gì? Nhưng cho dù là lí do gì thì hành động ấy cũng không thể chấp nhận được.
- Con đã biết sai
- Ta đã dạy các con phải yêu thương lẫn nhau, em ấy còn nhỏ, lại lần đầu đến đây chưa quen là điều tất nhiên. Ta mong các con có thể giúp đỡ lẫn nhau, và trong lớp sẽ không có một thành viên nào tách rời tập thể.
- Dạ con hiểu
- Thưởng phạt phân minh. Ta phạt con trực lớp trong vòng 1 tuần. Có thấy không hợp lí?
- Con xin chấp nhận phạt.
- Được rồi. Các con hãy dùng cơm, ta về phòng trước.
- Dạ, người đi.
Đợi bóng Phúc Ân đi khuất, lúc này, Nhật Giang mới càu nhàu:
- Tao thấy có vẻ người rất quý con nhóc đấy.
- Ừ, hình như thế.
- Vì mày mà tao bị phạt, vụ này còn lâu tao mới bỏ qua.
Phúc Ân đem cơm vào Thư Phòng nhìn quanh không thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu, bị thương như vậy rồi, còn đi đâu thế không biết, thật khiến người khác sinh khí. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Du đâu. Phúc Ân lại phải ghé qua phòng ăn:
- Bảo Hạ Du đến gặp ta.
- Dạ thưa, không phải em ấy ở cùng người sao ạ? Em ấy sớm đã ko có ở đây.
Bé con này, lại đi đâu thế không biết. Lòng Phúc Ân bỗng chốc sôi như lửa đốt, tìm khắp nơi nhưng không cách nào tìm ra Tiểu Du.
- Tiểu Du, con đang ở đâu?
Ở khuôn viên nhỏ khuất xa
- Hãy trả con mèo ấy cho tôi, rồi các người muốn gì cũng được.
- Haha! Muốn gì cũng được sao? Để tao nghĩ xem phải trả thù mày thế nào đây?
Tay Nhật Giang tóm cổ con mèo, khiến người Tiểu Du phụt lửa, nhưng bọn chúng có tận 3 người, Tiểu Du có thể làm được gì hơn nữa lại còn đang bị thương ở chân. Chú mèo con kêu gào thảm thiết
- Làm ơn, đừng làm nó đau.
Tiểu Du đành xuống nước cầu xin, tay nắm chặt thành nắm đấm. Lần đầu tiên phải nhục nhã như vậy.
- Haha, buồn cười chưa kìa.
Bỗng thêm một tên chạy tới nói nhỏ vào tai Nhật Giang gì đấy, làm cô nàng cười lên khoái chí.
- Tao nghĩ ra rồi. Mày muốn tụi tao tha cho con mèo thối này đúng không? Chỉ cần mày trốn ở một nơi nào đó, không để ai phát hiện ra, giờ học chiều nay tuyệt đối không được có mặt. Lúc đó, tụi tao sẽ trả con mèo này cho mày, được chứ?
Tiểu Du không ngần ngại trả lời ngay:
- Được, tôi đồng ý. Nhưng làm cách nào để tôi biết rằng các người không lừa tôi.
- Mày nghĩ tụi tao cần con mèo này à, mong mau đến tối để quăng nó lại cho mày phức đi được.
- Hãy giữ đúng những gì các người nói.
Giờ học chiều đã đến, Phúc Ân vẫn không thể tìm thấy Tiểu Du đâu, nhờ những người khác tìm cũng không thấy bóng dáng Tiểu Du đâu.
- Tiểu Du, đừng để ta tìm được con. Nếu không....
Phúc Ân gằng giọng, suốt cả buổi dạy, người không tài nào tập trung được.
- Con bé đấy cũng khá chứ, trốn ở ngóc nào mà chẳng ai tìm ra. Hâha
Tiếng cười rộ lên đánh động Phúc Ân, người bước xuống:
- Con còn muốn bị phạt thêm sao?
- Dạ không ạ, con xin lỗi.
Khẽ đưa ánh nhìn nghiêm đến đứa học trò mình, vài cọng lông vàng mỏng tanh dính trên áo. Phúc Ân nghĩ, lại nghịch ngợm gì nữa đây rồi.
- Thay ngay cái áo đó ra, nếu con không muốn mình bị bệnh.
Nói rồi Phúc Ân quay lưng đi, nên không nhìn thấy được khuôn mặt tái đi xanh nhợt của Nhật Giang. Xém chết, trong gan tấc, nếu người biết được, e rằng mạng sống khó giữ.
Cuối cùng trời cũng tối, giờ học cũng xong, Tiểu Du đứng chờ bọn Nhật Giang ở chỗ cũ. Cuối cùng cũng cứu được em rồi, mèo con. Số là cả chiều, Tiểu Du loay hoay tìm chỗ núp, là phát hiện ra nhà kho bỏ hoang đầy bụi bặm, không còn cách nào khác, Tiểu Du đành chen vào tìm góc nhỏ để núp, bị vài cạnh gỗ cứa vào chân, chảy máu đau rát, bụng lại trống trơn vì chưa kịp ăn gì. Chỉ đem một ít bánh nhưng vì là phần của mèo con nên cũng không dám ăn, mệt mỏi và đói cồn cào, Tiểu Du cố ép mình chợp mắt, cuối cùng cũng đã qua. Cho mèo con ăn xong trời cũng sập tối, Tiểu Du mới lén lút quay về phòng mình. Vừa bước vào một bước đã muốn thụt lùi về sau 3, 4 bước.
- Sao? Sao người lại ở đây?
Tiểu Du ấp úng không nói nên lời khi nhìn thấy Phúc Ân đang ngồi trên giường mình, chị Lan Viên mặt mày tái ngắt đứng ngay phía sau, thật là không thể tin vào mắt mình mà.
- Nhìn lại bộ dạng của con đi. Mau tắm rửa rồi lên Thư Phòng gặp ta. 30 phút sau không thấy mặt con thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Giọng điệu không nóng không lạnh, nói rồi bỏ đi không quan tâm phản ứng của người ở lại. Ra khỏi phòng, Phúc Ân hít lấy một hơi dài rồi thở ra. May mà kìm được mình không ôm chầm lấy Tiểu Du.... và rồi giáo cho một trận tại đấy.
Phần Tiểu Du nghe giọng của người thì thập phần đoán được có vẻ người đang rất giận, nên cũng nhanh tay đi đến Thư Phòng quên luôn việc băng lại vết thương ngay chân.
Cốc cốc cốc
- Vào đi.
Tiểu Du đẩy cửa bước vào, đầu cúi gầm, thật không dám nhìn vào ánh mắt người đối diện.
- Con đang thử thách sự kiên nhẫn của ta đúng không?
- ....
- Con thấy ta nhường một bước nên lấn tới mười bước sao?
- Hoàn toàn không có.
- Vậy con giải thích với ta như thế nào về tất cả những gì con đã làm?
- ....
- Còn không mau nói
- Chỉ là, không có gì để giải thích.
- Con không nghĩ là mình sai?
- Có sai
- Vậy nói đi, con đã sai những gì?
- Tự ý bỏ học
- Còn gì nữa?
- Thật sự không biết.
- Được để ta phạt lỗi đấy rồi kể tiếp tội của con. Đến đây.
Phúc Ân đặt tay nhịp nhịp trên đùi mình. Tiểu Du thầm than, không phải chứ.
- Có thể phạt cách khác không?
Tiểu Du ngập ngừng
- Còn chậm trễ, ta phạt gấp đôi
Biết không còn cách nào khác, Tiểu Du đành đi đến, nằm ngang qua đùi Phúc Ân, thật quá mất mặt, không còn gì có thể mất mặt hơn.
Mặt Tiểu Du đỏ bừng, tai vì thế cũng đổi màu theo, có vẻ đang run thì phải. Tay của Phúc Ân vừa chạm lên mông, Tiểu Du đã nhắm tịt mắt, gồng chặt người co rút lại.
- Chưa đánh đã sợ sệt thế này? Vậy cớ vì sao lại khiến ta lo lắng đến phát điên như vậy hả Tiểu Du? Ta thật sự rất tức giận đấy con có biết không? - Phúc Ân thầm nghĩ.
- 20 cái đánh tay, con có ý kiến gì không? - miệng hỏi tay nhịp nhịp trên mông, muốn đem đứa nhỏ hù dọa đến chết mà.
Miệng chưa kịp trả lời mà cả thân mình Tiểu Du đã đi trước một nhịp, run lên mà không hỏi ý kiến thân chủ.
- Không... có... ý... kiến...
Ấp úng, ngập ngừng, giọng đứt quãng
Thật không thể nhẫn tâm, rất muốn đỡ bé con đứng dậy, xoa lưng rồi dỗ dành lần sau không được thế nữa. Nhưng rồi lại cản mình yếu lòng, nếu làm thế chỉ sợ sau này muốn quản, cũng không quản nổi nữa. Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, mở đường cho ai kia thêm một cơ hội:
- Nhưng nếu con có một lí do đích đáng để giải thích cho việc này, ta sẵn sàng bỏ qua cho con.
Nhưng có người vẫn phớt lờ sự nhân nhượng đó:
- Con không có gì để giải thích
Thật đáng để sinh khí, nhóc con bướng bỉnh vậy, vẫn muốn để ta phạt con thế này con mới chịu sao?
- Vậy ta đánh đây.
BA.... BA... BA ...
Ba phát đánh đầu với 5 phần lực chỉ ở mông bên phải, bắt đầu thấy đau, Tiểu Du vẫn còn chịu được.
BA... BA.....BA...
Lại tiếp tục là bên phải lực có chỉ tăng tuyệt đối không giảm, cảm giác nóng rát vồn dập, Tiểu Du gồng người chịu đòn, sao chỉ đánh mãi một bên vậy cơ chứ?
BA... BA... BA... BA...
Thái độ cố chấp chịu đòn khiến Phúc Ân không hài lòng, tăng lực đánh liên tục 4 phát cũng bên phải. Tiểu Du cắn chặt môi ngăn không cho bản thân mình kêu lên.
- Nếu con còn tiếp tục cắn môi, ta sẽ đánh lại từ đầu.
Tiểu Du nghe thấy thì phát hoảng, không dám cắn môi nữa. Tay Phúc Ân hiện giờ đã dừng đánh, đặt lên mông phải và cố định ở đấy, nóng, đau, rát, khó chịu, tóm gọn là rất rất khó chịu đấy...
- Con đã nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
BA... AAA - vừa dứt câu trả lời đã bị Phúc Ân đánh bất ngờ vẫn bên phải, Tiểu Du không kịp kìm lại bất giác kêu lên, một giọt nước mắt rơi xuống. Phúc Ân khẽ mỉm cười, còn biết sợ, biết vâng lời, vẫn còn dạy dỗ được. Như chỉ đợi có thể Phúc Ân liền đổi qua bên trái, và đánh liên tục.
BA...BA... BA...
Tiểu Du không dám cắn môi, chỉ sợ bị đánh lại từ đầu thì mông sẽ đến thảm thôi, nữ giới sao lực tay mạnh thế không biết. Tiểu Du thầm than.
- Cả trưa và chiều nay con đã đi vậy hả? Con có biết ta lo lắng lắm không? Ta đã đi tìm con khắp nơi, may là bây giờ con mới xuất hiện, nếu lúc ấy để ta tìm được con, ta đảm bảo sẽ không nhẹ nhàng như giờ và cũng không đảm bảo sẽ giữ được thể diện của con trước mặt bao người.
- ....
Như vậy mà còn bảo là nhẹ nhàng ư? Có nhầm lẫn không vậy. Nguyên một mỏ than ở Quảng Ninh xuất hiện trong tâm trí Tiểu Du.
- Tiểu Du, vẫn là con không muốn trả lời ta?
- ....
Tiểu Du sao có thể nói là vì một con mèo cơ chứ, hơn nữa lại còn là mèo hoang. Quy định ở đây không cho nuôi động vật, nói ra chẳng phải tội chồng thêm tội sao? Tiểu Du vẫn cần mông để ngồi a~!
BA... BA... BA - lực tay lại thêm mạnh hơn
Tiểu Du không dám kêu to, sợ mất mặt ấy mà, chỉ còn rên khẽ trong miệng, trong đầu chỉ mong Người hãy dừng lại đi, đừng đánh nữa, Tiểu Du đau lắm, nhưng có gan cỡ nào Tiểu Du cũng không dám xin tha... chỉ sợ khiến Phúc Ân giận thêm, đánh thêm thì lại thêm khổ.
BA.... BA... BA...
Nhóc con ngốc này, sao lại không chịu nói, đau còn không kêu lên, lại còn không xin tha, chỉ cần con mở miệng xin tha thôi, biết đâu ta sẽ mềm lòng mà tha cho con?
Cuối cùng, cũng kết thúc, Tiểu Du mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe thầm mừng, cuối cùng cũng đã qua rồi. Những tưởng đã xong nhưng nào phải vậy.
- Xong rồi
Tiểu Du tự nhủ rồi vội chống tay đứng lên, nhưng câu nói của người kia khiến toàn thân Tiểu Du mềm nhũng.
- Đã xong đâu con vội cái gì?
Muốn đem ta đây đánh cho chết chắc? Đau lắm rồi cơ mà. Muốn đánh thêm sao khi nãy không ra tay nhẹ nhẹ chút đi. Cứ tưởng không nhẫn tâm ai ngờ đâu nhẫn tâm không tưởng.
- Con nằm sấp lên đó đi
Phúc Ân đứng dậy, nhường chỗ đấy cho Tiểu Du, Tiểu Du lúc này không dại dột gì lại đem ý định chống đối người kia, nếu còn muốn có mông để ngồi. Toát cả mồ hôi lạnh khi Tiểu Du nhìn thấy Phúc Ân đi đến với cây thước gỗ trên tay...
- Không phải người định...
Tiểu Du đáng thương nói không nên lời, ấy vậy mà người kia vẫn tỉnh bơ như không hề gây nên tội lỗi gì.
- Đã xong tội của con đâu? Tội này của con nặng hơn nên phải phạt bằng thước gỗ mới xứng.
Tiểu Du thật đáng thương
- Con có biết điều ta ghét nhất là gì không? Là học trò của ta không biết tự giữ gìn sức khỏe của mình. Và nay con đã phạm ngay vào điều ta ghét nhất.
- Ơ...
- Ơ a gì? Con nói đi, trưa nay ta đã dặn con làm gì?
- Ở yên trong phòng và đợi người
- Vậy mà con đã làm gì?
- ....
- Còn bướng bỉnh không nhận lỗi, hay đợi ta dùng thước đánh đến khi nào con nhận lỗi mới thôi? - Hù dọa thế, chớ có nhẫn tâm mà làm, hơn nữa đó cũng không phải là phong cách của người.
- A không, đã biết lỗi.
- Tốt! Nhưng tội ấy tạm thời sẽ xử sau. Quan trọng là lỗi con đã bỏ bữa, cả trưa lẫn chiều, ta biết chắc giờ trong bụng con chưa có gì hết. Bỏ buổi trưa 5 thước, buổi chiều 5 thước. Nếu còn tái phạm ta đánh gấp đôi.
Có ai đó giúp Phúc Ân bỏ ngay thói quen nhẫn tâm vừa nói vừa nhịp thước trên mông người khác không? Quả là rất tàn nhẫn đấy. Tiểu Du giờ đau lắm, lại còn cả 10 thước, sao có thể chịu nổi đây. Người biết con chưa có gì trong bụng cớ sao lại còn nhẫn tâm phạt nặng con như vậy? Rốt cục là người có thương con không? Có hay không?
- Con có ý kiến chỉ không?
- Con... - giọng sợ sệt
- Con thế nào?
- Con chỉ là... thấy 10 thước là quá nhiều
- Quá nhiều? Ta còn định sẽ tăng thêm đấy chứ! Hay là ta....
- Không, con thấy ổn rồi.
Phúc Ân thầm cười, con bé này...
BA
BA
BA
Từng thước rơi xuống cách đều, quả là đau hơn đánh bằng tay rất nhiều, Tiểu Du bật khóc, như sợ Phúc Ân nhìn thấy, Tiểu Du vùi thẳng mặt vào tay, người run lên theo từng tiếng nấc, điệu bộ thật làm ai đó đau lòng.
BA
BA
BA
Tiểu Du đau quá, không kiềm được mà theo phản xạ nghiêng người và đưa tay che lấy cái mông tội nghiệp. May vừa lúc Phúc Ân dừng tay kịp nếu không thước kia đã rơi vào tay Tiểu Du.
- Tiểu Du, không được nháo - Giọng nghiêm nghị, khẽ chau mày
- Con đau lắm - nước mắt nước mũi tèm lem.
- Bỏ tay ra và nằm ngay ngắn lại.
Thật tâm xót xa nhưng vẫn cố nghiêm giọng, cứ thế này người bị nội thương là cái chắc...
- Con... con... - ấm ức không nói nên lời
Sao cứ nhất định phải phạt con thêm mới được? Lần đầu mà không thể nhân nhượng với con một chút được sao?
- Thêm 5 thước.
Tiểu Du nghe thấy thì hoảng, vội nằm ngay ngắn lại.
- Người ghét con
- Ta rất thương con
- Không đúng
- Phạt con ta thật tâm rất đau
- Con không tin, con ghét người
- Nhưng ta vẫn thương con.
Tay Phúc Ân vịn ngay thắt lưng, nhanh chóng hạ xuống 3 thước, chỉ mong cảnh tượng đau lòng này sớm trôi qua.
BA
BA
BA
Tiểu Du không kìm được kêu thảm:
- Con đau... đau lắm.
- 5 thước kia có thể nợ. Chỉ còn 1 thước, nhanh qua thôi.
BA
Tiểu Du gục đầu, thở phào, sao có thể nặng tay như vậy, thước cuối đáng lí phải nhẹ tay hơn chứ. Nhóc con ngốc, đã nhẹ tay lắm rồi nhưng mông nhóc con đang trong quá trình nhạy cảm, nên thế đấy.
Khẽ xoa lưng và tiến đến đỡ Tiểu Du dậy, vuốt lại mái tóc rối xòa trước trán, lau vội khuôn mặt lấm lem, Phúc Ân yêu thương hỏi:
- Giận ta lắm đúng không?
- ....
- Đúng là giận lắm rồi, để ta tính luôn tội không vâng lời ta để con dỗi luôn một thể.
Tiểu Du nghe vậy thì nhào đến ôm chầm lấy cổ Phúc Ân, khóc lóc thảm thiết:
- Không, đừng mà, con đau lắm rồi, người đừng phạt nữa, đừng phạt nữa mà...
- ....
Phúc Ân nhất thời bất động trước hành động bất ngờ của Tiểu Du, thật không biết khóc hay nên cười.
- Con... con không dám tái phạm nữa đâu... mà... - vừa khóc vừa nói giọng thương cảm không kể siết.
- Ta chỉ phạt bằng tay, không phạt thước nữa, có được không?
- Dù gì cũng rất đau, người đừng phạt nữa mà - Tiểu Du dựa đầu vào vai Phúc Ân ra sức năn nỉ.
- Có sức làm sai thì phải ráng sức chịu chứ? Đúng không?
- Con không nghĩ sẽ bị phạt thế này đâu...
Lại khóc òa lên, dụi đầu vào vai Phúc Ân liên tục. Tay Phúc Ân ôm sau lưng Tiểu Yết, nhẹ nhàng xoa xoa trấn an. Thật tâm không muốn khoảnh khắc này trôi qua. Nhưng cuối cùng cũng cắn môi đẩy Tiểu Du ra, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Còn không nghe lời ta sẽ đổi ý.
- Con... con... nghe... mà...
Lại cực nhọc leo xuống khỏi người Phúc Ân rồi nằm ngay trên đùi người. Nhanh chóng Phúc Ân kéo ngay chiếc quần của Tiểu Du xuống
- Người đừng...
- Không được nháo.
Bị la với âm điệu lớn, Tiểu Du rụt tay lại. Thật xấu hổ. Toàn mông phủ một màu đỏ có nơi lại bầm tím thẫm đỏ lại, chắc do thước chồng lên nhau, Phúc Ân thầm trách mình sao lại nặng tay đến vậy.
Lại còn bắt tháo y, người rõ ràng một lòng nhẫn tâm đối xử với con.
Ta chỉ là muốn xem rõ vết thương con, để tránh nặng tay, khiến con ngoại thương.
Một căn phòng, hai con người hai ý nghĩ.
BA - AAAAA - Một bạt tay đánh xuống, Tiểu Du kêu thảm.
- Còn dám không nghe lời ta?
- Con... không... dám...
BA - lần này thì kìm được, Tiểu Du nắm chặt tay.
- Còn dám tự ý bỏ đi?
- Con... không.... dám
BA
- Nhớ kĩ, tuyệt đối không tái phạm.
- Con... không... dám
- Ngoan lắm...
- Con đau... - giọng thập phần ủy khuất
- Xong rồi, không đánh nữa. Tiểu Du ngoan, hứa, tuyệt đối không được có lần sau, đánh con đau, ta còn đau hơn. Có biết không?
- ....
Phúc Ân chẳng màng Tiểu Du trả lời mà dang tay ôm luôn người vào lòng mà vỗ về.
Giờ học Võ, là giờ Tiểu Du tuyệt đối tập trung và nghiêm túc, đương nhiên đây là mục đích của nó mà. Nó phải giỏi, phải giỏi, cực kì giỏi thì mới có thể đấu lại bọn sát thủ kia. Đang nghĩ miên man thì Tiểu Du bị một người chung lớp gạt chân, ngã nhào xuống đất. Không biết là vô tình hay cố ý nhưng khuôn y bỗng nhếch lên vẽ thành một nụ cười. Phúc Ân nhìn thấy lập tức đi đến tay đỡ Tiểu Du, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Nhật Giang, ta nghĩ con nên nói lời xin lỗi.
Kẻ gây họa như vừa bị bắt thóp, mặt mày cuối gầm, không ngờ hành động nhỏ thế này cũng bị người bắt gặp. Rõ ràng đã nhìn quanh không thấy bóng dáng Người đâu nên mới ra tay cơ mà. Nhật Giang không biết rằng, từ đầu giờ đến giờ, Phúc Ân không một giây rời mắt Tiểu Du.
- Và con có nghĩ ta nên có hình phạt đích đáng giành cho con không?
- Con thực sự xin lỗi.
- Không phải với ta.
Nhật Giang quay qua nhìn Tiểu Du chưa kịp mở miệng thì Tiểu Du đã nhảy vào:
- Không cần, tôi không sao.
Nói rồi, Tiểu Du quay lưng bỏ đi. Thật tình, sao đau thế này, Tiểu Du thầm nghĩ, bộ dạng thật thê thảm với dáng đi khập khiễng, sao Vương Hạ Du ta lại có ngày rơi vào hoàn cảnh này, thật là... đi được vài bước thì cảm giác mình được nhất bổng lên, là Người - Phúc Ân. Tiểu Du giật mình toan vùng vẫy đã bị người chặn đầu:
- Đừng cử động, nếu không muốn bị thương thêm.
- Có thể tự đi được.
- Đừng để ta nhắc lại lần 2.
Cặp mặt cương nghị của Phúc Ân khiến Tiểu Du không dám manh động, dẫu gì ở trong vòng tay người, cảm giác cũng rất ấm áp a~!
Đến Thư Phòng của mình. Phúc Ân nhẹ nhàng đặt Tiểu Du lên ghế, đi lấy hộp y tế, có vẻ bị trặc chân rồi. Tay Phúc Ân vừa đụng vào chân Tiểu Du đã nhíu mày, vì quá đau, nhanh nói:
- Chỉ là vết thương nhỏ, không phiền người bận tâm.
- Con còn dám nói? Thử lập lại câu đó lần nữa xem? Xem ta không quản con nghĩ gì mà đem con đi giáo cho một trận?
Lạnh cả sống lưng, có vẻ người không có ý đùa, nhưng cớ vì sao lại nóng giận như vậy chứ? Mình nói gì hơi quá sao - Hạ Du nghĩ thầm
- Ta không muốn nghe lại điều đó thêm một lần nào nữa. Hãy nhớ kĩ? Nếu còn lập lại, đừng trách ta nhẫn tâm.
- ....
- Ở yên đấy, đợi ta đi lấy đồ ăn trưa đến.
Phúc Ân nói tay xoa đầu Tiểu Du rồi quay lưng đi.
- Con người này, thật kì lạ. Sao cứ nóng lạnh thất thường thế nhỉ?
- Cứ ở gần con là ta không còn là chính mình. Xin con đấy, đừng để chính ta phải làm con đau.
Ở Phòng Ăn, không khí thật căng thẳng đến mức chỉ cần một con ruồi bay ngang cũng đủ làm nó chết ngợp.
- Ta không cần biết con hành động như vậy vì lí do gì? Nhưng cho dù là lí do gì thì hành động ấy cũng không thể chấp nhận được.
- Con đã biết sai
- Ta đã dạy các con phải yêu thương lẫn nhau, em ấy còn nhỏ, lại lần đầu đến đây chưa quen là điều tất nhiên. Ta mong các con có thể giúp đỡ lẫn nhau, và trong lớp sẽ không có một thành viên nào tách rời tập thể.
- Dạ con hiểu
- Thưởng phạt phân minh. Ta phạt con trực lớp trong vòng 1 tuần. Có thấy không hợp lí?
- Con xin chấp nhận phạt.
- Được rồi. Các con hãy dùng cơm, ta về phòng trước.
- Dạ, người đi.
Đợi bóng Phúc Ân đi khuất, lúc này, Nhật Giang mới càu nhàu:
- Tao thấy có vẻ người rất quý con nhóc đấy.
- Ừ, hình như thế.
- Vì mày mà tao bị phạt, vụ này còn lâu tao mới bỏ qua.
Phúc Ân đem cơm vào Thư Phòng nhìn quanh không thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu, bị thương như vậy rồi, còn đi đâu thế không biết, thật khiến người khác sinh khí. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Du đâu. Phúc Ân lại phải ghé qua phòng ăn:
- Bảo Hạ Du đến gặp ta.
- Dạ thưa, không phải em ấy ở cùng người sao ạ? Em ấy sớm đã ko có ở đây.
Bé con này, lại đi đâu thế không biết. Lòng Phúc Ân bỗng chốc sôi như lửa đốt, tìm khắp nơi nhưng không cách nào tìm ra Tiểu Du.
- Tiểu Du, con đang ở đâu?
Ở khuôn viên nhỏ khuất xa
- Hãy trả con mèo ấy cho tôi, rồi các người muốn gì cũng được.
- Haha! Muốn gì cũng được sao? Để tao nghĩ xem phải trả thù mày thế nào đây?
Tay Nhật Giang tóm cổ con mèo, khiến người Tiểu Du phụt lửa, nhưng bọn chúng có tận 3 người, Tiểu Du có thể làm được gì hơn nữa lại còn đang bị thương ở chân. Chú mèo con kêu gào thảm thiết
- Làm ơn, đừng làm nó đau.
Tiểu Du đành xuống nước cầu xin, tay nắm chặt thành nắm đấm. Lần đầu tiên phải nhục nhã như vậy.
- Haha, buồn cười chưa kìa.
Bỗng thêm một tên chạy tới nói nhỏ vào tai Nhật Giang gì đấy, làm cô nàng cười lên khoái chí.
- Tao nghĩ ra rồi. Mày muốn tụi tao tha cho con mèo thối này đúng không? Chỉ cần mày trốn ở một nơi nào đó, không để ai phát hiện ra, giờ học chiều nay tuyệt đối không được có mặt. Lúc đó, tụi tao sẽ trả con mèo này cho mày, được chứ?
Tiểu Du không ngần ngại trả lời ngay:
- Được, tôi đồng ý. Nhưng làm cách nào để tôi biết rằng các người không lừa tôi.
- Mày nghĩ tụi tao cần con mèo này à, mong mau đến tối để quăng nó lại cho mày phức đi được.
- Hãy giữ đúng những gì các người nói.
Giờ học chiều đã đến, Phúc Ân vẫn không thể tìm thấy Tiểu Du đâu, nhờ những người khác tìm cũng không thấy bóng dáng Tiểu Du đâu.
- Tiểu Du, đừng để ta tìm được con. Nếu không....
Phúc Ân gằng giọng, suốt cả buổi dạy, người không tài nào tập trung được.
- Con bé đấy cũng khá chứ, trốn ở ngóc nào mà chẳng ai tìm ra. Hâha
Tiếng cười rộ lên đánh động Phúc Ân, người bước xuống:
- Con còn muốn bị phạt thêm sao?
- Dạ không ạ, con xin lỗi.
Khẽ đưa ánh nhìn nghiêm đến đứa học trò mình, vài cọng lông vàng mỏng tanh dính trên áo. Phúc Ân nghĩ, lại nghịch ngợm gì nữa đây rồi.
- Thay ngay cái áo đó ra, nếu con không muốn mình bị bệnh.
Nói rồi Phúc Ân quay lưng đi, nên không nhìn thấy được khuôn mặt tái đi xanh nhợt của Nhật Giang. Xém chết, trong gan tấc, nếu người biết được, e rằng mạng sống khó giữ.
Cuối cùng trời cũng tối, giờ học cũng xong, Tiểu Du đứng chờ bọn Nhật Giang ở chỗ cũ. Cuối cùng cũng cứu được em rồi, mèo con. Số là cả chiều, Tiểu Du loay hoay tìm chỗ núp, là phát hiện ra nhà kho bỏ hoang đầy bụi bặm, không còn cách nào khác, Tiểu Du đành chen vào tìm góc nhỏ để núp, bị vài cạnh gỗ cứa vào chân, chảy máu đau rát, bụng lại trống trơn vì chưa kịp ăn gì. Chỉ đem một ít bánh nhưng vì là phần của mèo con nên cũng không dám ăn, mệt mỏi và đói cồn cào, Tiểu Du cố ép mình chợp mắt, cuối cùng cũng đã qua. Cho mèo con ăn xong trời cũng sập tối, Tiểu Du mới lén lút quay về phòng mình. Vừa bước vào một bước đã muốn thụt lùi về sau 3, 4 bước.
- Sao? Sao người lại ở đây?
Tiểu Du ấp úng không nói nên lời khi nhìn thấy Phúc Ân đang ngồi trên giường mình, chị Lan Viên mặt mày tái ngắt đứng ngay phía sau, thật là không thể tin vào mắt mình mà.
- Nhìn lại bộ dạng của con đi. Mau tắm rửa rồi lên Thư Phòng gặp ta. 30 phút sau không thấy mặt con thì đừng trách ta nhẫn tâm.
Giọng điệu không nóng không lạnh, nói rồi bỏ đi không quan tâm phản ứng của người ở lại. Ra khỏi phòng, Phúc Ân hít lấy một hơi dài rồi thở ra. May mà kìm được mình không ôm chầm lấy Tiểu Du.... và rồi giáo cho một trận tại đấy.
Phần Tiểu Du nghe giọng của người thì thập phần đoán được có vẻ người đang rất giận, nên cũng nhanh tay đi đến Thư Phòng quên luôn việc băng lại vết thương ngay chân.
Cốc cốc cốc
- Vào đi.
Tiểu Du đẩy cửa bước vào, đầu cúi gầm, thật không dám nhìn vào ánh mắt người đối diện.
- Con đang thử thách sự kiên nhẫn của ta đúng không?
- ....
- Con thấy ta nhường một bước nên lấn tới mười bước sao?
- Hoàn toàn không có.
- Vậy con giải thích với ta như thế nào về tất cả những gì con đã làm?
- ....
- Còn không mau nói
- Chỉ là, không có gì để giải thích.
- Con không nghĩ là mình sai?
- Có sai
- Vậy nói đi, con đã sai những gì?
- Tự ý bỏ học
- Còn gì nữa?
- Thật sự không biết.
- Được để ta phạt lỗi đấy rồi kể tiếp tội của con. Đến đây.
Phúc Ân đặt tay nhịp nhịp trên đùi mình. Tiểu Du thầm than, không phải chứ.
- Có thể phạt cách khác không?
Tiểu Du ngập ngừng
- Còn chậm trễ, ta phạt gấp đôi
Biết không còn cách nào khác, Tiểu Du đành đi đến, nằm ngang qua đùi Phúc Ân, thật quá mất mặt, không còn gì có thể mất mặt hơn.
Mặt Tiểu Du đỏ bừng, tai vì thế cũng đổi màu theo, có vẻ đang run thì phải. Tay của Phúc Ân vừa chạm lên mông, Tiểu Du đã nhắm tịt mắt, gồng chặt người co rút lại.
- Chưa đánh đã sợ sệt thế này? Vậy cớ vì sao lại khiến ta lo lắng đến phát điên như vậy hả Tiểu Du? Ta thật sự rất tức giận đấy con có biết không? - Phúc Ân thầm nghĩ.
- 20 cái đánh tay, con có ý kiến gì không? - miệng hỏi tay nhịp nhịp trên mông, muốn đem đứa nhỏ hù dọa đến chết mà.
Miệng chưa kịp trả lời mà cả thân mình Tiểu Du đã đi trước một nhịp, run lên mà không hỏi ý kiến thân chủ.
- Không... có... ý... kiến...
Ấp úng, ngập ngừng, giọng đứt quãng
Thật không thể nhẫn tâm, rất muốn đỡ bé con đứng dậy, xoa lưng rồi dỗ dành lần sau không được thế nữa. Nhưng rồi lại cản mình yếu lòng, nếu làm thế chỉ sợ sau này muốn quản, cũng không quản nổi nữa. Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, mở đường cho ai kia thêm một cơ hội:
- Nhưng nếu con có một lí do đích đáng để giải thích cho việc này, ta sẵn sàng bỏ qua cho con.
Nhưng có người vẫn phớt lờ sự nhân nhượng đó:
- Con không có gì để giải thích
Thật đáng để sinh khí, nhóc con bướng bỉnh vậy, vẫn muốn để ta phạt con thế này con mới chịu sao?
- Vậy ta đánh đây.
BA.... BA... BA ...
Ba phát đánh đầu với 5 phần lực chỉ ở mông bên phải, bắt đầu thấy đau, Tiểu Du vẫn còn chịu được.
BA... BA.....BA...
Lại tiếp tục là bên phải lực có chỉ tăng tuyệt đối không giảm, cảm giác nóng rát vồn dập, Tiểu Du gồng người chịu đòn, sao chỉ đánh mãi một bên vậy cơ chứ?
BA... BA... BA... BA...
Thái độ cố chấp chịu đòn khiến Phúc Ân không hài lòng, tăng lực đánh liên tục 4 phát cũng bên phải. Tiểu Du cắn chặt môi ngăn không cho bản thân mình kêu lên.
- Nếu con còn tiếp tục cắn môi, ta sẽ đánh lại từ đầu.
Tiểu Du nghe thấy thì phát hoảng, không dám cắn môi nữa. Tay Phúc Ân hiện giờ đã dừng đánh, đặt lên mông phải và cố định ở đấy, nóng, đau, rát, khó chịu, tóm gọn là rất rất khó chịu đấy...
- Con đã nghe rõ chưa?
- Đã rõ.
BA... AAA - vừa dứt câu trả lời đã bị Phúc Ân đánh bất ngờ vẫn bên phải, Tiểu Du không kịp kìm lại bất giác kêu lên, một giọt nước mắt rơi xuống. Phúc Ân khẽ mỉm cười, còn biết sợ, biết vâng lời, vẫn còn dạy dỗ được. Như chỉ đợi có thể Phúc Ân liền đổi qua bên trái, và đánh liên tục.
BA...BA... BA...
Tiểu Du không dám cắn môi, chỉ sợ bị đánh lại từ đầu thì mông sẽ đến thảm thôi, nữ giới sao lực tay mạnh thế không biết. Tiểu Du thầm than.
- Cả trưa và chiều nay con đã đi vậy hả? Con có biết ta lo lắng lắm không? Ta đã đi tìm con khắp nơi, may là bây giờ con mới xuất hiện, nếu lúc ấy để ta tìm được con, ta đảm bảo sẽ không nhẹ nhàng như giờ và cũng không đảm bảo sẽ giữ được thể diện của con trước mặt bao người.
- ....
Như vậy mà còn bảo là nhẹ nhàng ư? Có nhầm lẫn không vậy. Nguyên một mỏ than ở Quảng Ninh xuất hiện trong tâm trí Tiểu Du.
- Tiểu Du, vẫn là con không muốn trả lời ta?
- ....
Tiểu Du sao có thể nói là vì một con mèo cơ chứ, hơn nữa lại còn là mèo hoang. Quy định ở đây không cho nuôi động vật, nói ra chẳng phải tội chồng thêm tội sao? Tiểu Du vẫn cần mông để ngồi a~!
BA... BA... BA - lực tay lại thêm mạnh hơn
Tiểu Du không dám kêu to, sợ mất mặt ấy mà, chỉ còn rên khẽ trong miệng, trong đầu chỉ mong Người hãy dừng lại đi, đừng đánh nữa, Tiểu Du đau lắm, nhưng có gan cỡ nào Tiểu Du cũng không dám xin tha... chỉ sợ khiến Phúc Ân giận thêm, đánh thêm thì lại thêm khổ.
BA.... BA... BA...
Nhóc con ngốc này, sao lại không chịu nói, đau còn không kêu lên, lại còn không xin tha, chỉ cần con mở miệng xin tha thôi, biết đâu ta sẽ mềm lòng mà tha cho con?
Cuối cùng, cũng kết thúc, Tiểu Du mồ hôi ướt đẫm, đôi mắt đỏ hoe thầm mừng, cuối cùng cũng đã qua rồi. Những tưởng đã xong nhưng nào phải vậy.
- Xong rồi
Tiểu Du tự nhủ rồi vội chống tay đứng lên, nhưng câu nói của người kia khiến toàn thân Tiểu Du mềm nhũng.
- Đã xong đâu con vội cái gì?
Muốn đem ta đây đánh cho chết chắc? Đau lắm rồi cơ mà. Muốn đánh thêm sao khi nãy không ra tay nhẹ nhẹ chút đi. Cứ tưởng không nhẫn tâm ai ngờ đâu nhẫn tâm không tưởng.
- Con nằm sấp lên đó đi
Phúc Ân đứng dậy, nhường chỗ đấy cho Tiểu Du, Tiểu Du lúc này không dại dột gì lại đem ý định chống đối người kia, nếu còn muốn có mông để ngồi. Toát cả mồ hôi lạnh khi Tiểu Du nhìn thấy Phúc Ân đi đến với cây thước gỗ trên tay...
- Không phải người định...
Tiểu Du đáng thương nói không nên lời, ấy vậy mà người kia vẫn tỉnh bơ như không hề gây nên tội lỗi gì.
- Đã xong tội của con đâu? Tội này của con nặng hơn nên phải phạt bằng thước gỗ mới xứng.
Tiểu Du thật đáng thương
- Con có biết điều ta ghét nhất là gì không? Là học trò của ta không biết tự giữ gìn sức khỏe của mình. Và nay con đã phạm ngay vào điều ta ghét nhất.
- Ơ...
- Ơ a gì? Con nói đi, trưa nay ta đã dặn con làm gì?
- Ở yên trong phòng và đợi người
- Vậy mà con đã làm gì?
- ....
- Còn bướng bỉnh không nhận lỗi, hay đợi ta dùng thước đánh đến khi nào con nhận lỗi mới thôi? - Hù dọa thế, chớ có nhẫn tâm mà làm, hơn nữa đó cũng không phải là phong cách của người.
- A không, đã biết lỗi.
- Tốt! Nhưng tội ấy tạm thời sẽ xử sau. Quan trọng là lỗi con đã bỏ bữa, cả trưa lẫn chiều, ta biết chắc giờ trong bụng con chưa có gì hết. Bỏ buổi trưa 5 thước, buổi chiều 5 thước. Nếu còn tái phạm ta đánh gấp đôi.
Có ai đó giúp Phúc Ân bỏ ngay thói quen nhẫn tâm vừa nói vừa nhịp thước trên mông người khác không? Quả là rất tàn nhẫn đấy. Tiểu Du giờ đau lắm, lại còn cả 10 thước, sao có thể chịu nổi đây. Người biết con chưa có gì trong bụng cớ sao lại còn nhẫn tâm phạt nặng con như vậy? Rốt cục là người có thương con không? Có hay không?
- Con có ý kiến chỉ không?
- Con... - giọng sợ sệt
- Con thế nào?
- Con chỉ là... thấy 10 thước là quá nhiều
- Quá nhiều? Ta còn định sẽ tăng thêm đấy chứ! Hay là ta....
- Không, con thấy ổn rồi.
Phúc Ân thầm cười, con bé này...
BA
BA
BA
Từng thước rơi xuống cách đều, quả là đau hơn đánh bằng tay rất nhiều, Tiểu Du bật khóc, như sợ Phúc Ân nhìn thấy, Tiểu Du vùi thẳng mặt vào tay, người run lên theo từng tiếng nấc, điệu bộ thật làm ai đó đau lòng.
BA
BA
BA
Tiểu Du đau quá, không kiềm được mà theo phản xạ nghiêng người và đưa tay che lấy cái mông tội nghiệp. May vừa lúc Phúc Ân dừng tay kịp nếu không thước kia đã rơi vào tay Tiểu Du.
- Tiểu Du, không được nháo - Giọng nghiêm nghị, khẽ chau mày
- Con đau lắm - nước mắt nước mũi tèm lem.
- Bỏ tay ra và nằm ngay ngắn lại.
Thật tâm xót xa nhưng vẫn cố nghiêm giọng, cứ thế này người bị nội thương là cái chắc...
- Con... con... - ấm ức không nói nên lời
Sao cứ nhất định phải phạt con thêm mới được? Lần đầu mà không thể nhân nhượng với con một chút được sao?
- Thêm 5 thước.
Tiểu Du nghe thấy thì hoảng, vội nằm ngay ngắn lại.
- Người ghét con
- Ta rất thương con
- Không đúng
- Phạt con ta thật tâm rất đau
- Con không tin, con ghét người
- Nhưng ta vẫn thương con.
Tay Phúc Ân vịn ngay thắt lưng, nhanh chóng hạ xuống 3 thước, chỉ mong cảnh tượng đau lòng này sớm trôi qua.
BA
BA
BA
Tiểu Du không kìm được kêu thảm:
- Con đau... đau lắm.
- 5 thước kia có thể nợ. Chỉ còn 1 thước, nhanh qua thôi.
BA
Tiểu Du gục đầu, thở phào, sao có thể nặng tay như vậy, thước cuối đáng lí phải nhẹ tay hơn chứ. Nhóc con ngốc, đã nhẹ tay lắm rồi nhưng mông nhóc con đang trong quá trình nhạy cảm, nên thế đấy.
Khẽ xoa lưng và tiến đến đỡ Tiểu Du dậy, vuốt lại mái tóc rối xòa trước trán, lau vội khuôn mặt lấm lem, Phúc Ân yêu thương hỏi:
- Giận ta lắm đúng không?
- ....
- Đúng là giận lắm rồi, để ta tính luôn tội không vâng lời ta để con dỗi luôn một thể.
Tiểu Du nghe vậy thì nhào đến ôm chầm lấy cổ Phúc Ân, khóc lóc thảm thiết:
- Không, đừng mà, con đau lắm rồi, người đừng phạt nữa, đừng phạt nữa mà...
- ....
Phúc Ân nhất thời bất động trước hành động bất ngờ của Tiểu Du, thật không biết khóc hay nên cười.
- Con... con không dám tái phạm nữa đâu... mà... - vừa khóc vừa nói giọng thương cảm không kể siết.
- Ta chỉ phạt bằng tay, không phạt thước nữa, có được không?
- Dù gì cũng rất đau, người đừng phạt nữa mà - Tiểu Du dựa đầu vào vai Phúc Ân ra sức năn nỉ.
- Có sức làm sai thì phải ráng sức chịu chứ? Đúng không?
- Con không nghĩ sẽ bị phạt thế này đâu...
Lại khóc òa lên, dụi đầu vào vai Phúc Ân liên tục. Tay Phúc Ân ôm sau lưng Tiểu Yết, nhẹ nhàng xoa xoa trấn an. Thật tâm không muốn khoảnh khắc này trôi qua. Nhưng cuối cùng cũng cắn môi đẩy Tiểu Du ra, khuôn mặt nghiêm nghị:
- Còn không nghe lời ta sẽ đổi ý.
- Con... con... nghe... mà...
Lại cực nhọc leo xuống khỏi người Phúc Ân rồi nằm ngay trên đùi người. Nhanh chóng Phúc Ân kéo ngay chiếc quần của Tiểu Du xuống
- Người đừng...
- Không được nháo.
Bị la với âm điệu lớn, Tiểu Du rụt tay lại. Thật xấu hổ. Toàn mông phủ một màu đỏ có nơi lại bầm tím thẫm đỏ lại, chắc do thước chồng lên nhau, Phúc Ân thầm trách mình sao lại nặng tay đến vậy.
Lại còn bắt tháo y, người rõ ràng một lòng nhẫn tâm đối xử với con.
Ta chỉ là muốn xem rõ vết thương con, để tránh nặng tay, khiến con ngoại thương.
Một căn phòng, hai con người hai ý nghĩ.
BA - AAAAA - Một bạt tay đánh xuống, Tiểu Du kêu thảm.
- Còn dám không nghe lời ta?
- Con... không... dám...
BA - lần này thì kìm được, Tiểu Du nắm chặt tay.
- Còn dám tự ý bỏ đi?
- Con... không.... dám
BA
- Nhớ kĩ, tuyệt đối không tái phạm.
- Con... không... dám
- Ngoan lắm...
- Con đau... - giọng thập phần ủy khuất
- Xong rồi, không đánh nữa. Tiểu Du ngoan, hứa, tuyệt đối không được có lần sau, đánh con đau, ta còn đau hơn. Có biết không?
- ....
Phúc Ân chẳng màng Tiểu Du trả lời mà dang tay ôm luôn người vào lòng mà vỗ về.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Tiểu Du vẫn còn giận lắm, nhưng mệt quá rồi chẳng buồn đẩy người ra nữa.
- Ta đi lấy gì đó cho con ăn nhé!
Tiểu Du khẽ lắc đầu
- Sao lại lắc đầu, con phải ăn gì đi chứ?
Tiểu Du càng nghĩ càng ức, cớ vì sao cứ vừa đánh vừa xoa thế này, Tiểu Du ghét người, ghét kinh khủng. Người có biết cả chiều qua Tiểu Du đã phải chịu đựng những gì không? Lần đầu tiên Tiểu Du bị như vậy, tủi thân, nước mắt cứ rơi liên tục, ướt cả vai áo Phúc Ân.
- Sao lại khóc nhiều hơn thế này? Ta đã sai sao?
- Người không sai, là con sai.
Giọng rõ ràng là đang giận dỗi.
Tiểu Du cố gắng dùng sức đẩy Phúc Ân ra, khiến cho ai đó như vừa bị đánh trọng thương.
- Con có thể về phòng được chưa?
Giọng nói như ko muốn ra hơi nữa rồi, sự quan tâm này của ta, con thực sự không cần đến. Phúc Ân không trả lời, nhưng tay dần buông người Tiểu Du ra. Cứ làm những gì con muốn đi, ta sẽ không ép uổng con.
Tiểu Du lấy hết sức bình sinh bước xuống khỏi người Phúc Ân, bước được vài bước người lại loạng choạng, chân kia thì trật, chân còn lại thì bị thương. Phúc Ân thoáng nhìn thấy vết máu dính trên ống quần, vừa định đứng lên kéo Tiểu Du lại, đã thấy con bé mất thăng bằng, đổ người xuống may vừa chụp lấy kịp, Phúc Ân đem cả con người bé nhỏ kia ôm trọn vào lòng đặt lên giường mặc cho Tiểu Du hết cho con xuống, lại còn con tự đi được, nói ko thành câu, lại còn tiếp tục ương bướng. Phúc Ân thấy Tiểu Du thành ra dạng này, thật không muốn chấp nhất nó.
Nhẹ nhàng kéo ống quần lên, Tiểu Du bị một vết cứa dài ngay chân may là không sâu lắm, Phúc Ân chợt nhíu mày, nhất định phải làm cho ra lẽ. Băng cẩn thận vết thương cho Tiểu Du, Phúc Ân nhẹ nhàng ra ngoài, và rồi quay lại với tô cháo nóng trên tay. Đỡ Tiểu Du ngồi dậy, giọng Phúc Ân xót xa
- Rời mắt con chỉ một buổi, mà nhìn xem con thành ra dạng gì rồi?
- ...
- Con không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình sao? Vì gì lúc nào cũng để mình bị thương?
- ....
- Mau ăn đi, để còn có sức nổi giận với ta chứ. Đúng không?
- ....
Phúc Ân vừa nói, vừa đưa muỗng cháo đến cho Tiểu Du.
- Con vì gì mà lại biệt tăm cả buổi? Chân con vì gì mà bị thương? Cả người con vì gì mà lấm lem toàn bụi đất? Con vì gì mà bướng bỉnh thà chịu đòn chứ không hé nửa lời như vậy? Còn rất nhiều câu hỏi ta muốn hỏi con dẫu biết chắc con sẽ tiếp tục im lặng không trả lời.
- ....
- Nhưng ta vẫn muốn nói ra để con biết.... ta lo lắng cho con đến mức nào? Phạt con cũng chỉ vì quá thương và lo lắng cho con thôi. Con hiểu không?
- ...
- Kể từ giờ ta sẽ không hỏi thêm điều gì nữa, nếu điều đó con không muốn. Nhưng, đừng để chuyện này lập lại thêm lần nào nữa, vì ta không biết mình có kiềm chế được để không trách phạt con không. Ở đâu cũng có luật lệ của nó, và con biết cả ta và con điều không có quyền đi ngược lại mà. Đúng không?
- ....
Cố gắng lắm Tiểu Du chỉ ăn được nửa chén cháo, mặc dù, đây là vị cháo ngon nhất từ trước đến giờ mà Tiểu Du từng ăn. Tiểu Du về phòng theo như ý mình muốn, chứ không phải chủ ý của ai kia.
- Em bị phạt sao?
Ở đây, Tiểu Du được xếp ở chung phòng với Lan Viên, vừa thấy nó chị tới hỏi
- ...
- Người là thế đấy, thưởng phạt rất công minh. Nhưng, chị thấy người rất lo lắng cho em. Lần đầu tiên chị cảm nhận được sự bất an của người khi tìm khắp nơi mà không thấy em.
- ....
- Em có thể làm những gì em muốn, nhưng đừng khiến những người yêu thương em phải đau lòng vì em.
Một giọt nước mắt Tiểu Du rơi xuống, cố né ánh nhìn của Lan Viên, Tiểu Du nhẹ giọng:
- Em muốn ra ngoài một lát.
- Có cần chị đi cùng không? Chị thấy sắc mặt em không được tốt.
- Em không sao. Em muốn được một mình.
Lần đầu tiên Tiểu Du nói chuyện đầy thiện cảm với Lan Viên như vậy. Một dấu hiểu cho một quan hệ tốt.
Tiểu Du toan tìm đến nơi quen thuộc để gặp mèo con. Đang đi thì bỗng nghe tiếng cười mỉa mai:
- Đi kiểu đó thì chừng nào mới đến nơi hả nhóc con? - Là Nhật Giang
- ....
- Bộ dạng này, hình như là vừa bị phạt thì phải? Hahaha
- ....
- Tao không biết vì sao trên đời này lại có một đứa ngốc như mày? Con mèo hoang ấy có gì để khiến mày liều mạng để bảo vệ nó chứ?
- Những người như các người sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.
- Ý mày bảo tụi tao toàn là những đứa ngu ngốc sao?
- Đấy là do các người tự nói, không phải tôi.
- Mày dám!
Nhật Giang tức giận tiến tới nắm lấy cổ áo Tiểu Du. Tiểu Du không một giây sợ sệt, ngữ điệu thật khiến người khác rùng mình:
- Nếu các người còn dám đụng vào những thứ thuộc về tôi, thì tôi dám chắc sẽ không để yên cho các người đâu.
- Nực cười! Mày đang đe dọa tụi tao đấy à?
- Thử xem tôi sẽ làm thật hay đơn giản chỉ là đe dọa.
Một đứa ghé sát vào tai Nhật Giang thì thầm:
- Thôi tạm thời bỏ qua cho nó đi, coi chừng người khác thấy.
- Liệu hồn mày đấy!
Đúng là không nên gây sự vào lúc này, nếu có người trông thấy thì hỏng, Nhật Giang gằn giọng rồi hất Tiểu Du ra, Tiểu Du va mạnh vào cây cột gần đấy, đau kinh khủng không còn đủ sức để gượng dậy nữa, Tiểu Du ngồi dựa đầu vào nó, nước mắt cứ thế chảy thành dòng, Tiểu Du không biết mình đang làm đúng hay sai nữa, Tiểu Du cảm thấy bất lực, cứ nghĩ đến ánh mắt xót xa đầy thất vọng của Phúc Ân là Tiểu Du không ngăn được mình ngừng khóc...
- Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi.
Tiểu Du mệt quá thiếp luôn ở đấy. Phúc Ân ở phòng mình đứng ngồi không yên, cuối cùng là phải ghé qua phòng Tiểu Du nhưng lại không thấy Tiểu Du đâu, Phúc Ân cùng Lan Viên vội vã đi tìm:
- Vẫn còn không biết sợ, vẫn còn có thể chạy nháo? Con muốn ta phải làm sao với con thì mới được đây?
Cuối cùng cũng tìm được, dáng người nhỏ bé ấy thật khiến người ta xót xa. Phúc Ân nhẹ nhàng bế Tiểu Du về phòng, người nói với Lan Viên:
- Hãy thay ta quan tâm đến Tiểu Du nhiều hơn, thay ta an ủi và động viên em ấy, vì dường như những điều đó, ta không thể làm được ngoài việc khiến con bé khóc và chịu nhiều đau đớn.
- Xin người đừng nghĩ như vậy, con tin em ấy rất yêu quý người, chỉ là chưa muốn tỏ ra thôi.
- Cảm ơn con rất nhiều. Các con ngủ ngon.
- Vâng, chúc người ngủ ngon ạ.
- Đêm nay, chắc lại thức trắng đêm rồi con ạ.
Phúc Ân cười, nụ cười đầy mệt mỏi rồi quay về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, chú của Tiểu Du đến thăm con bé. Vừa trông thấy đứa cháu bé bổng của mình, ông đã nổi trận lôi đình.
- Mau gọi người tổng quản đến đây cho tôi.
- Dạ vâng, ngài cho gọi tôi.
Tiếng đập bàn "RẦM"
- Đâu phải ông không biết, Tiểu Du là ai? Tiểu Du là đứa cháu duy nhất của tôi, cớ vì sao chỉ mới ở đây 2 ngày, mà con bé lại trở nên như vậy hả? Tôi đã rất tin tưởng các người nên mới để cháu tôi ở đây, xem xem các ông đã làm gì với con bé, có tin tôi sẽ đóng cửa luôn Đại Chủng Viện của các người không? Nếu anh trai tôi mà biết, tôi không dám đảm bảo số mạng của các người sẽ thế nào đâu, có biết không?
- Xin ngài hãy bình tĩnh, tôi sẽ lập tức làm việc với người chủ giáo lớp Tiểu Du. Vì những ngày qua tôi bận công tác, nên chưa nói rõ trường hợp đặc biệt của Tiểu Du với người chủ giáo nên mới xảy ra sự cố đáng tiếc này. Tôi lập tức đi sửa chữa sai lầm.
Phúc Ân được mời lên phòng làm việc
- Tại sao cô lại làm như vậy hả? Tiểu Du chính là con gái duy nhất của Đại Tướng Vương Hạ Dương đấy, cô làm thế chẳng khác nào muốn đem cả Chủng Viện này phá tan.
Phúc Ân không ngạc nhiên gì mấy khi biết được tin này, vì người đã sớm đoán được thân phận thật sự của Tiểu Du. Phúc Ân điềm tĩnh trả lời:
- Dù cho có mang thân phận nào, khi đã vào đây thì đều là học trò dưới sự quản giáo của tôi. Và không lý nào tôi lại nhắm mắt cho qua sai lầm của Tiểu Du chỉ vì con bé là con của Đại Tướng.
- Cô....
Chú của Tiểu Du nghe thấy thì thật sinh khí.
- Cô nghĩ Tiểu Du là ai mà lại có quyền đem con bé đi đặt ngang hàng với những đứa trẻ kia. Có phải là cô chán sống rồi không?
- Tôi chỉ làm theo phận sự của mình
- Mau lập tức cắt chức và dẫn cô ta về văn phòng làm việc.
- Nhưng, thưa ngài...
- Còn không mau thi hành.
RẦM
- Dừng lại...
Tiểu Du từ đâu xông của bước vào. Nắm lấy áo cấp dưới của chú.
- Nếu dám đụng vào người đó, thì các người chết chắc.
- Chúng tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.
- Tiểu Du, con đang làm gì ở đây? - chú giật mình khi thấy sự xuất hiện của Tiểu Du.
- Chú, đừng xen vào chuyện này. Tất cả là do con, và hoàn toàn là tự nguyện.
- Tiểu Du, con đang nói gì vậy? Xem họ làm gì với con đây? Làm sao có thể nói cho qua là cho qua được. Còn người này - chú chỉ vào Phúc Ân - ta nhấn định bắt cô ta trả giá vì những gì đã gây ra cho con.
Ánh mắt của Tiểu Du bỗng trở nên sắc lạnh:
- Chú, đây là lần cuối cùng con nói đến vấn đề này. Nếu bất kì ai cho dù là chú, dám đụng đến người đó, thì đừng trách con nhẫn tâm.
- Con....
Tiểu Du nói rồi toan quay lưng đi thì...
- Đứng lại.
- ...
Tiểu Du khựng người là giọng của Phúc Ân.
- Còn biết trên dưới gì nữa không? Ai cho phép con nói chuyện với người lớn bằng cái giọng điệu ấy hả?
Ánh mắt của Tiểu Du chợt chùng xuống, con là vì người nên mới thế đấy, tại sao người vẫn dùng giọng điệu lạnh lùnh ấy để đối xử với con. Tại sao?
Như nhận ra sự đặc biệt của người tên Phúc Ân này đối với đứa cháu bé bỏng của mình, ông liền hạ giọng:
- Tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình, Phúc Ân, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không vậy?
- Vâng, thưa ngài
Phúc Ân trả lời, vừa lúc đó chú quay qua nháy mắt với Tiểu Du ý bảo mau đi đi, chú vừa cứu Tiểu Du một bàn thua trong thấy, người đàn ông uy quyền này trước mặt đứa cháu của mình cuối cùng chỉ là người đàn ông yếu đuối với sự yêu thương vô hạn dành cho đứa cháu.
- Thật ngại quá, tôi không biết phải làm sao cho phải với hành động hồ đồ vừa rồi của mình.
- Không sao thưa ngài. - Phúc Ân đáp
- Rõ là tôi biết một người như cô không sợ uy quyền và cường quyền thật sự hiếm có, nhưng vì tôi quá lo lắng cho Tiểu Du nên....
- Vâng, tôi có thể hiểu mà.
- Vừa rồi, cũng đủ cho tôi biết cô có tầm quan trọng như thế nào đối với Tiểu Du nhà tôi. Và có lẽ cô là người mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm có thể dạy dỗ và bên cạnh Tiểu Du.
- ....
- Cô biết không? Tuy so sánh như thế này có hơi thất lễ nhưng đây là lần thứ 2 tôi thấy Tiểu Du ra sức bảo vệ một ai đó như vậy. Cô biết đối với Tiểu Du điều gì là quan trọng nhất không? Chính là những chú chó chú mèo đấy. Lần đầu tiên tôi thấy là Tiểu Du ra sức bảo vệ một chú chó con bất chấp hậu quả sẽ xảy đến với mình. Còn lần này là cô. Tôi rất xin lỗi... tôi...
- Quan trọng? Bảo vệ một chú chó? Bất chấp hậu quả? Vậy thì... chẳng lẽ là...
Phúc Ân lẩm nhẩm một mình, và rồi như nhận ra một điều gì đó.
- Cô, Phúc Ân... cô đang làm sao vậy?
- À không, thưa ngài.
- Tôi rất hi vọng cô sẽ quan tâm và dạy dỗ thật tốt cho Tiểu Du, Tiểu Du... thật sự rất cần những người như cô.
- Tôi rất sẵn sàng.
- Hãy nói cho tôi biết khi nào cô cần sự giúp đỡ, đây là số điện thoại của tôi. Rất cảm ơn cô.
- Vâng, tôi sẽ gọi cho Ngài khi nào tôi cần. Giờ thì tôi có việc phải giải quyết, hẹn gặp ngài khi khác ạ.
- Cô đừng đi phạt Tiểu Du của tôi nhé... haha!
- Việc nào cần phạt phải phạt thôi ngài ạ. Tôi không để Tiểu Du khiến mình yếu lòng đâu.
- Haha, cô phải vất vả nhiều rồi.
Bước ra khỏi đấy, với quá nhiều mảnh ghép rời rạc mà giờ đây, chắc chắn Phúc Ân đã tìm ra câu trả lời cho chính mình.
- Nghĩ đến hôm qua tao vui quá, chắc nó bị người phạt nặng lắm nhỉ?
- Chắc rồi, cứ nhìn bộ dạng nó là biết
- Đáng đời.
- Hahaha
- E hèm, xem ra học trò của tôi ở đây vui vẻ quá nhỉ?
Phúc Ân từ đâu xuất hiện khiến bọn nó xém ngất xỉu...
- Hôm qua, chắc tụi con có điều gì đó vui lắm đúng không? Kể ta nghe với được không?
- Dạ không có gì vui lắm đâu ạ
Giọng Nhật Giang thập phần sợ sệt.
- Vậy sao? Mà hình như ở trường ta có nuôi mèo thì phải. Ta thấy người con có mùi những chú mèo đấy.
- Sao ạ? Sao lại thế được? Rõ rành đã tắm rất kĩ sao lại....
- Này...
Nhật Giang giật mình tuôn cả trành may mà tụi bạn kịp thúc người để phanh nó lại. Phúc Ân khẽ nhíu mày.
- Con lén ta nuôi mèo sao?
- Dạ không phải ạ
- Còn không mau nói thật.
- Thật sự con mèo đó không phải của con mà là của Tiểu Du ạ.
- Tiểu Du? Nói vậy, việc Tiểu Du mất tích cả chiều hôm qua có liên quan đến con đúng không?
- Không, tụi con hoàn toàn không làm gì cả.
Nhật Giang hoảng hốt
- Con làm sao thế? Ta chỉ định hỏi con có gặp Tiểu Du và con mèo của em ấy trước lúc em ấy mất tích đúng không?
- Dạ... không... ạ...
- Con còn dám dối ta, vậy con giải thích với ta thế nào về chiếc áo dính đầy lông mèo của con chiều hôm đó?
- Dạ.... con... con
Nhật Giang hoảng sợ thật sự
- Hay để ta nói giúp con, rằng các con đã bắt con mèo của Tiểu Du để uy hiếp em ấy và buộc em ấy không được có mặt trong giờ học buổi chiều hôm qua, đúng không?
- Người.... người đã biết tất cả...
- Ta thật sự thất vọng về các con.
- Tụi con xin lỗi...
- Xin lỗi người, mong người bỏ qua cho tụi con.
- Các con có biết không? Đáng lí tối qua Tiểu Du có thể nói tất cả cho ta biết để tránh việc bị ta trách phạt. Nhưng các con có biết vì sao em ấy không làm như vậy không?
- ....
- Vì em ấy sợ ta sẽ trách phạt các con, sợ các con vì thế mà thêm thù ghét em ấy, sợ các con sẽ tiếp tục quậy phá và đe dọa chú mèo...
- Tụi con...
- ....
- Tụi con cảm thấy rất xấu hổ về hành động của mình.
- Nếu tụi con hiểu được vậy thì tốt rồi. Ta không đến đây để trách phạt tụi con, vì ta tôn trọng quyết định của Tiểu Du thà rằng mình bị ta phạt còn hơn là để ta phạt tụi con.
- Tụi con thật sự xin lỗi.
- Ta nghĩ đó là câu con không cần phải nói với ta, hãy thể hiện cho ta biết các con đã biết lỗi của mình cụ thể qua những hành động..
- Tụi con đã hiểu
- Và ta không mong điều nà tiếp tục lặp lại. Vì lúc đó, ta không biết ta sẽ làm gì với tụi con đâu.
Thật khiến cho ngta sởn gai óc
- Tuyệt đối sẽ không lặp lại những hành động tương tự.
- Cảm ơn người đã bỏ qua cho tụi con.
Phúc Ân không trả lời mà bỏ đi, cứ như sợ nếu còn nán lại ở đó thêm phút giây nào nữa sẽ không kiềm được mình mà gây nên những hậu quả không lường trước được. Phúc Ân bỏ đi đến một nơi
- Biết ngay là con ở đây mà...
- Ơ... người
Tiểu Du hốt hoảng khi thấy Phúc Ân, vội giấu chú mèo ra sau lưng. Phúc Ân nhíu mày:
- Con giấu gì ở sau lưng đấy?
- Con... dạ không...
- Muốn nói dối ta...?
Tiểu Du chưa kịp nói hết câu Phúc Ân đã chặn ngang, kèm theo cái cú nhẹ vào đầu... uiiii
Phúc Ân khụy gối ngồi đối diện Tiểu Du
- Mèo con ra đây với ta nào.
- Meo meo
Thật khiến Tiểu Du sửng sốt
- Tối qua có đứa hư quá, ngủ bụi luôn lại còn quên cho mèo con ăn. Buộc ta phải đến cho chú mèo đây ăn giúp đấy.
- Người...
- Tiểu Du hư, lần sau còn dám qua mặt ta, ta nhất định không bỏ qua cho con.
- Ta đi lấy gì đó cho con ăn nhé!
Tiểu Du khẽ lắc đầu
- Sao lại lắc đầu, con phải ăn gì đi chứ?
Tiểu Du càng nghĩ càng ức, cớ vì sao cứ vừa đánh vừa xoa thế này, Tiểu Du ghét người, ghét kinh khủng. Người có biết cả chiều qua Tiểu Du đã phải chịu đựng những gì không? Lần đầu tiên Tiểu Du bị như vậy, tủi thân, nước mắt cứ rơi liên tục, ướt cả vai áo Phúc Ân.
- Sao lại khóc nhiều hơn thế này? Ta đã sai sao?
- Người không sai, là con sai.
Giọng rõ ràng là đang giận dỗi.
Tiểu Du cố gắng dùng sức đẩy Phúc Ân ra, khiến cho ai đó như vừa bị đánh trọng thương.
- Con có thể về phòng được chưa?
Giọng nói như ko muốn ra hơi nữa rồi, sự quan tâm này của ta, con thực sự không cần đến. Phúc Ân không trả lời, nhưng tay dần buông người Tiểu Du ra. Cứ làm những gì con muốn đi, ta sẽ không ép uổng con.
Tiểu Du lấy hết sức bình sinh bước xuống khỏi người Phúc Ân, bước được vài bước người lại loạng choạng, chân kia thì trật, chân còn lại thì bị thương. Phúc Ân thoáng nhìn thấy vết máu dính trên ống quần, vừa định đứng lên kéo Tiểu Du lại, đã thấy con bé mất thăng bằng, đổ người xuống may vừa chụp lấy kịp, Phúc Ân đem cả con người bé nhỏ kia ôm trọn vào lòng đặt lên giường mặc cho Tiểu Du hết cho con xuống, lại còn con tự đi được, nói ko thành câu, lại còn tiếp tục ương bướng. Phúc Ân thấy Tiểu Du thành ra dạng này, thật không muốn chấp nhất nó.
Nhẹ nhàng kéo ống quần lên, Tiểu Du bị một vết cứa dài ngay chân may là không sâu lắm, Phúc Ân chợt nhíu mày, nhất định phải làm cho ra lẽ. Băng cẩn thận vết thương cho Tiểu Du, Phúc Ân nhẹ nhàng ra ngoài, và rồi quay lại với tô cháo nóng trên tay. Đỡ Tiểu Du ngồi dậy, giọng Phúc Ân xót xa
- Rời mắt con chỉ một buổi, mà nhìn xem con thành ra dạng gì rồi?
- ...
- Con không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình sao? Vì gì lúc nào cũng để mình bị thương?
- ....
- Mau ăn đi, để còn có sức nổi giận với ta chứ. Đúng không?
- ....
Phúc Ân vừa nói, vừa đưa muỗng cháo đến cho Tiểu Du.
- Con vì gì mà lại biệt tăm cả buổi? Chân con vì gì mà bị thương? Cả người con vì gì mà lấm lem toàn bụi đất? Con vì gì mà bướng bỉnh thà chịu đòn chứ không hé nửa lời như vậy? Còn rất nhiều câu hỏi ta muốn hỏi con dẫu biết chắc con sẽ tiếp tục im lặng không trả lời.
- ....
- Nhưng ta vẫn muốn nói ra để con biết.... ta lo lắng cho con đến mức nào? Phạt con cũng chỉ vì quá thương và lo lắng cho con thôi. Con hiểu không?
- ...
- Kể từ giờ ta sẽ không hỏi thêm điều gì nữa, nếu điều đó con không muốn. Nhưng, đừng để chuyện này lập lại thêm lần nào nữa, vì ta không biết mình có kiềm chế được để không trách phạt con không. Ở đâu cũng có luật lệ của nó, và con biết cả ta và con điều không có quyền đi ngược lại mà. Đúng không?
- ....
Cố gắng lắm Tiểu Du chỉ ăn được nửa chén cháo, mặc dù, đây là vị cháo ngon nhất từ trước đến giờ mà Tiểu Du từng ăn. Tiểu Du về phòng theo như ý mình muốn, chứ không phải chủ ý của ai kia.
- Em bị phạt sao?
Ở đây, Tiểu Du được xếp ở chung phòng với Lan Viên, vừa thấy nó chị tới hỏi
- ...
- Người là thế đấy, thưởng phạt rất công minh. Nhưng, chị thấy người rất lo lắng cho em. Lần đầu tiên chị cảm nhận được sự bất an của người khi tìm khắp nơi mà không thấy em.
- ....
- Em có thể làm những gì em muốn, nhưng đừng khiến những người yêu thương em phải đau lòng vì em.
Một giọt nước mắt Tiểu Du rơi xuống, cố né ánh nhìn của Lan Viên, Tiểu Du nhẹ giọng:
- Em muốn ra ngoài một lát.
- Có cần chị đi cùng không? Chị thấy sắc mặt em không được tốt.
- Em không sao. Em muốn được một mình.
Lần đầu tiên Tiểu Du nói chuyện đầy thiện cảm với Lan Viên như vậy. Một dấu hiểu cho một quan hệ tốt.
Tiểu Du toan tìm đến nơi quen thuộc để gặp mèo con. Đang đi thì bỗng nghe tiếng cười mỉa mai:
- Đi kiểu đó thì chừng nào mới đến nơi hả nhóc con? - Là Nhật Giang
- ....
- Bộ dạng này, hình như là vừa bị phạt thì phải? Hahaha
- ....
- Tao không biết vì sao trên đời này lại có một đứa ngốc như mày? Con mèo hoang ấy có gì để khiến mày liều mạng để bảo vệ nó chứ?
- Những người như các người sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.
- Ý mày bảo tụi tao toàn là những đứa ngu ngốc sao?
- Đấy là do các người tự nói, không phải tôi.
- Mày dám!
Nhật Giang tức giận tiến tới nắm lấy cổ áo Tiểu Du. Tiểu Du không một giây sợ sệt, ngữ điệu thật khiến người khác rùng mình:
- Nếu các người còn dám đụng vào những thứ thuộc về tôi, thì tôi dám chắc sẽ không để yên cho các người đâu.
- Nực cười! Mày đang đe dọa tụi tao đấy à?
- Thử xem tôi sẽ làm thật hay đơn giản chỉ là đe dọa.
Một đứa ghé sát vào tai Nhật Giang thì thầm:
- Thôi tạm thời bỏ qua cho nó đi, coi chừng người khác thấy.
- Liệu hồn mày đấy!
Đúng là không nên gây sự vào lúc này, nếu có người trông thấy thì hỏng, Nhật Giang gằn giọng rồi hất Tiểu Du ra, Tiểu Du va mạnh vào cây cột gần đấy, đau kinh khủng không còn đủ sức để gượng dậy nữa, Tiểu Du ngồi dựa đầu vào nó, nước mắt cứ thế chảy thành dòng, Tiểu Du không biết mình đang làm đúng hay sai nữa, Tiểu Du cảm thấy bất lực, cứ nghĩ đến ánh mắt xót xa đầy thất vọng của Phúc Ân là Tiểu Du không ngăn được mình ngừng khóc...
- Con xin lỗi, con thật sự xin lỗi.
Tiểu Du mệt quá thiếp luôn ở đấy. Phúc Ân ở phòng mình đứng ngồi không yên, cuối cùng là phải ghé qua phòng Tiểu Du nhưng lại không thấy Tiểu Du đâu, Phúc Ân cùng Lan Viên vội vã đi tìm:
- Vẫn còn không biết sợ, vẫn còn có thể chạy nháo? Con muốn ta phải làm sao với con thì mới được đây?
Cuối cùng cũng tìm được, dáng người nhỏ bé ấy thật khiến người ta xót xa. Phúc Ân nhẹ nhàng bế Tiểu Du về phòng, người nói với Lan Viên:
- Hãy thay ta quan tâm đến Tiểu Du nhiều hơn, thay ta an ủi và động viên em ấy, vì dường như những điều đó, ta không thể làm được ngoài việc khiến con bé khóc và chịu nhiều đau đớn.
- Xin người đừng nghĩ như vậy, con tin em ấy rất yêu quý người, chỉ là chưa muốn tỏ ra thôi.
- Cảm ơn con rất nhiều. Các con ngủ ngon.
- Vâng, chúc người ngủ ngon ạ.
- Đêm nay, chắc lại thức trắng đêm rồi con ạ.
Phúc Ân cười, nụ cười đầy mệt mỏi rồi quay về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, chú của Tiểu Du đến thăm con bé. Vừa trông thấy đứa cháu bé bổng của mình, ông đã nổi trận lôi đình.
- Mau gọi người tổng quản đến đây cho tôi.
- Dạ vâng, ngài cho gọi tôi.
Tiếng đập bàn "RẦM"
- Đâu phải ông không biết, Tiểu Du là ai? Tiểu Du là đứa cháu duy nhất của tôi, cớ vì sao chỉ mới ở đây 2 ngày, mà con bé lại trở nên như vậy hả? Tôi đã rất tin tưởng các người nên mới để cháu tôi ở đây, xem xem các ông đã làm gì với con bé, có tin tôi sẽ đóng cửa luôn Đại Chủng Viện của các người không? Nếu anh trai tôi mà biết, tôi không dám đảm bảo số mạng của các người sẽ thế nào đâu, có biết không?
- Xin ngài hãy bình tĩnh, tôi sẽ lập tức làm việc với người chủ giáo lớp Tiểu Du. Vì những ngày qua tôi bận công tác, nên chưa nói rõ trường hợp đặc biệt của Tiểu Du với người chủ giáo nên mới xảy ra sự cố đáng tiếc này. Tôi lập tức đi sửa chữa sai lầm.
Phúc Ân được mời lên phòng làm việc
- Tại sao cô lại làm như vậy hả? Tiểu Du chính là con gái duy nhất của Đại Tướng Vương Hạ Dương đấy, cô làm thế chẳng khác nào muốn đem cả Chủng Viện này phá tan.
Phúc Ân không ngạc nhiên gì mấy khi biết được tin này, vì người đã sớm đoán được thân phận thật sự của Tiểu Du. Phúc Ân điềm tĩnh trả lời:
- Dù cho có mang thân phận nào, khi đã vào đây thì đều là học trò dưới sự quản giáo của tôi. Và không lý nào tôi lại nhắm mắt cho qua sai lầm của Tiểu Du chỉ vì con bé là con của Đại Tướng.
- Cô....
Chú của Tiểu Du nghe thấy thì thật sinh khí.
- Cô nghĩ Tiểu Du là ai mà lại có quyền đem con bé đi đặt ngang hàng với những đứa trẻ kia. Có phải là cô chán sống rồi không?
- Tôi chỉ làm theo phận sự của mình
- Mau lập tức cắt chức và dẫn cô ta về văn phòng làm việc.
- Nhưng, thưa ngài...
- Còn không mau thi hành.
RẦM
- Dừng lại...
Tiểu Du từ đâu xông của bước vào. Nắm lấy áo cấp dưới của chú.
- Nếu dám đụng vào người đó, thì các người chết chắc.
- Chúng tôi xin lỗi, thực sự xin lỗi.
- Tiểu Du, con đang làm gì ở đây? - chú giật mình khi thấy sự xuất hiện của Tiểu Du.
- Chú, đừng xen vào chuyện này. Tất cả là do con, và hoàn toàn là tự nguyện.
- Tiểu Du, con đang nói gì vậy? Xem họ làm gì với con đây? Làm sao có thể nói cho qua là cho qua được. Còn người này - chú chỉ vào Phúc Ân - ta nhấn định bắt cô ta trả giá vì những gì đã gây ra cho con.
Ánh mắt của Tiểu Du bỗng trở nên sắc lạnh:
- Chú, đây là lần cuối cùng con nói đến vấn đề này. Nếu bất kì ai cho dù là chú, dám đụng đến người đó, thì đừng trách con nhẫn tâm.
- Con....
Tiểu Du nói rồi toan quay lưng đi thì...
- Đứng lại.
- ...
Tiểu Du khựng người là giọng của Phúc Ân.
- Còn biết trên dưới gì nữa không? Ai cho phép con nói chuyện với người lớn bằng cái giọng điệu ấy hả?
Ánh mắt của Tiểu Du chợt chùng xuống, con là vì người nên mới thế đấy, tại sao người vẫn dùng giọng điệu lạnh lùnh ấy để đối xử với con. Tại sao?
Như nhận ra sự đặc biệt của người tên Phúc Ân này đối với đứa cháu bé bỏng của mình, ông liền hạ giọng:
- Tôi rất xin lỗi vì hành động vừa rồi của mình, Phúc Ân, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không vậy?
- Vâng, thưa ngài
Phúc Ân trả lời, vừa lúc đó chú quay qua nháy mắt với Tiểu Du ý bảo mau đi đi, chú vừa cứu Tiểu Du một bàn thua trong thấy, người đàn ông uy quyền này trước mặt đứa cháu của mình cuối cùng chỉ là người đàn ông yếu đuối với sự yêu thương vô hạn dành cho đứa cháu.
- Thật ngại quá, tôi không biết phải làm sao cho phải với hành động hồ đồ vừa rồi của mình.
- Không sao thưa ngài. - Phúc Ân đáp
- Rõ là tôi biết một người như cô không sợ uy quyền và cường quyền thật sự hiếm có, nhưng vì tôi quá lo lắng cho Tiểu Du nên....
- Vâng, tôi có thể hiểu mà.
- Vừa rồi, cũng đủ cho tôi biết cô có tầm quan trọng như thế nào đối với Tiểu Du nhà tôi. Và có lẽ cô là người mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm có thể dạy dỗ và bên cạnh Tiểu Du.
- ....
- Cô biết không? Tuy so sánh như thế này có hơi thất lễ nhưng đây là lần thứ 2 tôi thấy Tiểu Du ra sức bảo vệ một ai đó như vậy. Cô biết đối với Tiểu Du điều gì là quan trọng nhất không? Chính là những chú chó chú mèo đấy. Lần đầu tiên tôi thấy là Tiểu Du ra sức bảo vệ một chú chó con bất chấp hậu quả sẽ xảy đến với mình. Còn lần này là cô. Tôi rất xin lỗi... tôi...
- Quan trọng? Bảo vệ một chú chó? Bất chấp hậu quả? Vậy thì... chẳng lẽ là...
Phúc Ân lẩm nhẩm một mình, và rồi như nhận ra một điều gì đó.
- Cô, Phúc Ân... cô đang làm sao vậy?
- À không, thưa ngài.
- Tôi rất hi vọng cô sẽ quan tâm và dạy dỗ thật tốt cho Tiểu Du, Tiểu Du... thật sự rất cần những người như cô.
- Tôi rất sẵn sàng.
- Hãy nói cho tôi biết khi nào cô cần sự giúp đỡ, đây là số điện thoại của tôi. Rất cảm ơn cô.
- Vâng, tôi sẽ gọi cho Ngài khi nào tôi cần. Giờ thì tôi có việc phải giải quyết, hẹn gặp ngài khi khác ạ.
- Cô đừng đi phạt Tiểu Du của tôi nhé... haha!
- Việc nào cần phạt phải phạt thôi ngài ạ. Tôi không để Tiểu Du khiến mình yếu lòng đâu.
- Haha, cô phải vất vả nhiều rồi.
Bước ra khỏi đấy, với quá nhiều mảnh ghép rời rạc mà giờ đây, chắc chắn Phúc Ân đã tìm ra câu trả lời cho chính mình.
- Nghĩ đến hôm qua tao vui quá, chắc nó bị người phạt nặng lắm nhỉ?
- Chắc rồi, cứ nhìn bộ dạng nó là biết
- Đáng đời.
- Hahaha
- E hèm, xem ra học trò của tôi ở đây vui vẻ quá nhỉ?
Phúc Ân từ đâu xuất hiện khiến bọn nó xém ngất xỉu...
- Hôm qua, chắc tụi con có điều gì đó vui lắm đúng không? Kể ta nghe với được không?
- Dạ không có gì vui lắm đâu ạ
Giọng Nhật Giang thập phần sợ sệt.
- Vậy sao? Mà hình như ở trường ta có nuôi mèo thì phải. Ta thấy người con có mùi những chú mèo đấy.
- Sao ạ? Sao lại thế được? Rõ rành đã tắm rất kĩ sao lại....
- Này...
Nhật Giang giật mình tuôn cả trành may mà tụi bạn kịp thúc người để phanh nó lại. Phúc Ân khẽ nhíu mày.
- Con lén ta nuôi mèo sao?
- Dạ không phải ạ
- Còn không mau nói thật.
- Thật sự con mèo đó không phải của con mà là của Tiểu Du ạ.
- Tiểu Du? Nói vậy, việc Tiểu Du mất tích cả chiều hôm qua có liên quan đến con đúng không?
- Không, tụi con hoàn toàn không làm gì cả.
Nhật Giang hoảng hốt
- Con làm sao thế? Ta chỉ định hỏi con có gặp Tiểu Du và con mèo của em ấy trước lúc em ấy mất tích đúng không?
- Dạ... không... ạ...
- Con còn dám dối ta, vậy con giải thích với ta thế nào về chiếc áo dính đầy lông mèo của con chiều hôm đó?
- Dạ.... con... con
Nhật Giang hoảng sợ thật sự
- Hay để ta nói giúp con, rằng các con đã bắt con mèo của Tiểu Du để uy hiếp em ấy và buộc em ấy không được có mặt trong giờ học buổi chiều hôm qua, đúng không?
- Người.... người đã biết tất cả...
- Ta thật sự thất vọng về các con.
- Tụi con xin lỗi...
- Xin lỗi người, mong người bỏ qua cho tụi con.
- Các con có biết không? Đáng lí tối qua Tiểu Du có thể nói tất cả cho ta biết để tránh việc bị ta trách phạt. Nhưng các con có biết vì sao em ấy không làm như vậy không?
- ....
- Vì em ấy sợ ta sẽ trách phạt các con, sợ các con vì thế mà thêm thù ghét em ấy, sợ các con sẽ tiếp tục quậy phá và đe dọa chú mèo...
- Tụi con...
- ....
- Tụi con cảm thấy rất xấu hổ về hành động của mình.
- Nếu tụi con hiểu được vậy thì tốt rồi. Ta không đến đây để trách phạt tụi con, vì ta tôn trọng quyết định của Tiểu Du thà rằng mình bị ta phạt còn hơn là để ta phạt tụi con.
- Tụi con thật sự xin lỗi.
- Ta nghĩ đó là câu con không cần phải nói với ta, hãy thể hiện cho ta biết các con đã biết lỗi của mình cụ thể qua những hành động..
- Tụi con đã hiểu
- Và ta không mong điều nà tiếp tục lặp lại. Vì lúc đó, ta không biết ta sẽ làm gì với tụi con đâu.
Thật khiến cho ngta sởn gai óc
- Tuyệt đối sẽ không lặp lại những hành động tương tự.
- Cảm ơn người đã bỏ qua cho tụi con.
Phúc Ân không trả lời mà bỏ đi, cứ như sợ nếu còn nán lại ở đó thêm phút giây nào nữa sẽ không kiềm được mình mà gây nên những hậu quả không lường trước được. Phúc Ân bỏ đi đến một nơi
- Biết ngay là con ở đây mà...
- Ơ... người
Tiểu Du hốt hoảng khi thấy Phúc Ân, vội giấu chú mèo ra sau lưng. Phúc Ân nhíu mày:
- Con giấu gì ở sau lưng đấy?
- Con... dạ không...
- Muốn nói dối ta...?
Tiểu Du chưa kịp nói hết câu Phúc Ân đã chặn ngang, kèm theo cái cú nhẹ vào đầu... uiiii
Phúc Ân khụy gối ngồi đối diện Tiểu Du
- Mèo con ra đây với ta nào.
- Meo meo
Thật khiến Tiểu Du sửng sốt
- Tối qua có đứa hư quá, ngủ bụi luôn lại còn quên cho mèo con ăn. Buộc ta phải đến cho chú mèo đây ăn giúp đấy.
- Người...
- Tiểu Du hư, lần sau còn dám qua mặt ta, ta nhất định không bỏ qua cho con.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hôm qua ta vừa qua huanvanforum đu bộ này. Ai dè hôm nay đã được author post qua đây. Ta đỡ phải chạy qua chạy lại rồi. Xúc động quá :'(
Nhược Hàn- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 626
Points : 31576
Thanks : 8
Join date : 15/06/2016
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Tử Du dễ thương wa
So sánh của ông chú hay nha~
Ủng hộ au nè!!!mau ra chap mới nha
So sánh của ông chú hay nha~
Ủng hộ au nè!!!mau ra chap mới nha
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30807
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
- Hãy giữ con lại, và bảo con đừng đi, làm ơn.
Dáng người nhỏ nhắn ấy ôm chặt từ phía sau lưng người kia, vòng tay vừa ngay bụng mặt áp khít vào lưng khóc ướt một mảng lớn trên áo.
Ấy vậy mà, người kia vẫn là nhất quyết gỡ lấy bàn tay đang ôm chặt ấy ra và bỏ đi ko nói thêm lời nào.
Uất hận, đau đớn, tổn thương khiến 2 con người ấy dường như ko thể nói nên lời, câu nói muốn thoát ra dường như lại nghẹn ứ ngay cổ... bất lực... chính là hoàn toàn bất lực.
- Em đừng như thế nữa có được ko? Kể từ giờ chị sẽ luôn bên cạnh em, quan tâm em và quan tâm luôn phần của người nữa.... mọi chuyện rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ ổn thôi, em gái ạ!
-----------------------
Hnay lại đến giờ học Ngoại Ngữ, Tiểu Du chúa ghét môn này, phiền phức chết đi được.
- Cả lớp lấy tập ra nào!
- Vâng ạ!
- Vì lát nữa ta sẽ cho ktra nên các con tuyệt đối tập trung nghe giảng, ghi chép đầy đủ để còn làm bài.
Tiểu Du mặt mày hậm hực đem tập để trên bàn, ktra ấy? Mặt mày Tiểu Du tối sầm lại, thật muốn đập đầu vào gối chết ngay cho rồi.
Vẫn là ko thể tập trung được, Phúc Ân người đang nói gì vậy cơ chứ? Đầu óc của Tiểu Du cứ như đang lơ lửng chín tầng mây chắc sắp tới cửa thiên đàng rồi. Tay chống cằm, Tiểu Du cứ thế nuông chiều bản thân đi phiêu lưu cùng cơn gió, áng mây, bài giảng Phúc Ân kết thúc khi nào? Đừng hỏi, Tiểu Du cũng ko biết nữa. Cho đến khi tờ giấy ktra đặt trước mặt Tiểu Du.
- Con đang nghĩ gì vậy? Chẳng tập trung gì hết? Bài ktra này mà điểm liệt, ta nhất định ko bỏ qua cho con.
Tiểu Du nghe thấy toát cả mồ hôi, tờ giấy này, dòng chữ này, ý nói gì thế? Tiểu Du thật ko biết.
30 phút trôi qua, Tiểu Du ko viết nổi một chữ trừ tên mình. Lan Viên thấy thế bèn thúc lấy tay Tiểu Du, đưa bài sát qua, lén lút đọc nhỏ đáp án. Tiểu Du nghe ko rõ "hở" lên một tiếng, ngay lập tức bị nhắc
- Lan Viên ko được bày bài cho Tiểu Du, để nó tự làm.
Kèm theo là ánh mắt đáng sờ sợ đó, thật khiến người đối diện rùng mình.
- Thật là... người có cần phải như thế với con ko? Đúng là người vốn dĩ ko ưa gì con nên mới đối xử với con như thế.
Tiểu Du tủi hờn, buông bút chả buồn làm bài nữa, mặc dù chỉ mới làm được 3/40 câu. Nộp bài, Tiểu Du mặc định mình khó sống qua đêm nay, và quả nhiên là thế.
- Cả lớp nghỉ, Tiểu Du ở lại ta gặp.
- Chúng con chào người
Đưa bài ktra về phía Tiểu Du, Phúc Ân tỏ vẻ ko hài lòng:
- Con xem mình đang làm gì đây? 45" đánh được 3 câu mà đã sai hết 2 câu, còn lại bỏ trắng? Con đang đùa giỡn với ta đấy à?
"Thật là, cái số quánh lụi ko bao giờ trúng! Sao mình lại nhọ đến nhỉ? Chỉ biết trách ông trời luôn phụ người hiền" - Tiểu Du thầm than.
- Ta cho con 2' để trình bày lí do
- Con... con ko thích môn này
- Nên bỏ luôn và ko chịu học?
- ...
- Đưa tập vở của con đến đây.
- Sao ạ? - Tiểu Du giật mình
- Ta nói con ko nghe rõ sao? Đem tập vở của con đến đây...
"Tiêu tùng rồi... hic hic"
RẦM - TIỂU DU
- Hai buổi qua ta dạy con chỉ viết có 3 dòng như vậy sao?
- ....
- Trước khi vào học ta đã nhắc nhở con về việc này chưa?
- ....
Nhất thời bất động, Tiểu Du ko biết phải nên trả lời như thế nào, Phúc Ân người đáng ghét lắm, luôn đưa Tiểu Du vào tình huống khó xử.
- Tiểu Du! - Gọi tên với âm lượng hơi lớn
- Dạ.. rồi... - Giật mình Tiểu Du vội trả lời
- Con không nghe lời ta?
- ....
- Có phải lần trước phạt còn nhẹ nên con không biết sợ?
- Không phải... con...
- Đã hứa với ta thế nào?
- Con...
- Vậy nói xem ta sẽ phải phạt con ra sao đây?
- Người đừng... con lập tức chép bài đầy đủ, có được ko?
- Con có ý xin ta tha sao?
Phúc Ân khẽ nhíu mày, thật muốn đem Tiểu Du đem đi dọa sợ phát hoảng. Tiểu Du ngỡ mình đã chọc giận Phúc Ân nên cắn răng tiến về phía người đang ngồi, nằm ngay ngắn trên đùi người. Thầm mong người sẽ nhẹ tay vì hành động tự giác này.
- Người phạt đi, con ko có ý xin tha
Phúc Ân xém tí đã bật cười thành tiếng, bé con này đang nghĩ gì trong đầu vậy, ta chỉ muốn khẳng định lại một lần nữa thôi, cớ vì sao lại đâm ra sợ sệt rồi cầu ta đánh mông thế này?
- Được, là con yêu cầu ta, ko hối hận?
Vừa nói, tay Phúc Ân lại đặt trên mông Tiểu Du mà nhịp nhịp, Tiểu Du ngàn lần hối hận vì hành động dại dột vừa rồi của mình... nhưng cũng kiềm bản thân run lên khẽ lắc đầu...
- Con nhiều tội lắm: Tội thứ nhất: Không nghe lời ta, tội thứ 2: không chép bài, tội thứ 3: không nghiêm túc trong ktra, tội thứ 4: bỏ bài làm giấy trắng, và còn tội thứ 5: bị điểm liệt.
- ....
Vừa nói tay lại còn nhịp nhịp trên mông, thói quen gì mà oái ăm thế ko biết, Tiểu Du sợ toát cả mồ hôi, 2 tội cùng chẳng phải là cùng một gốc sao? Lại còn tách ra thế kia thì không đúng là muốn đem Tiểu Du đánh đến mức không ngồi nổi hay sao?
- Vì nhiều tội như thế ta sẽ ko giới hạn số lượng phạt.
- Sao?
Tiểu Du giật mình
- Hiện giờ đã cảm thấy hối hận rồi?
Người thật tàn nhẫn... Tiểu Du thầm oán, nhưng giờ đi thú nhận là đã hối hận thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Lại lắc đầu, điều bộ 10 phần đến 9 phần là đang giận dỗi.
- Vậy ta đánh đây.
BA - một đánh tay không lưu tình rơi xuống, Tiểu Du nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, nắm chặt tay, hẳn là để lại ngay 5 dấu tay...
BA
BA
BA
BA
BA
Lực tay không hề có ý giảm, lần lượt bên phải rồi bên trái không lưu tình hạ xuống những phát đánh tay nảy lửa chỉ vì người giận Tiểu Du cố chấp chịu đòn...
BA
BA
BA
BA
BA
- Là con cắn môi? Ta bây giờ sẽ đánh lại từ đầu...
- Không... người...
Mắt Tiểu Du đỏ hoe đã rưng rưng
- Đây không phải lần đầu ta nhắc nhở con? Còn dám tự cắn môi làm mình bị thương ta lập tức đi lấy thước gỗ hỏi tội con...
BA
BA
BA
BA
BA
Toàn mông nóng, rát khiến Tiểu Du không kiềm được mà nước mắt tự rơi ra, với lực tay người chắc chắn hiện giờ toàn mông của Tiểu Du đã phủ một màu đỏ.
BA
BA
BA
BA
Tiểu Du thoáng quẫy đạp chân, người vì lực đánh không nhẹ kia đã tháo đầy mồ hôi ướt đẫm áo, người khẽ run nhẹ phát ra từng tiếng nấc nghẹt ứ trong miệng.
BA
BA
BA
BA
Biểu tình thật khiến người kia đau lòng chết đi sống lại. Tiểu Du đã cố lắm rồi nhưng là vẫn không kìm được muốn giải cứu cái mông tội nghiệp kia đang nóng, rát, đau lên từng hồi. Vội đưa tay về phía sau mà che chắn...
- Con đau... hức... hức... đau... hức
BA
Nhưng lập tức đã bị giữ lại ngay thắt lưng
- Ta có cho phép con đưa tay ra phía sau thế này không?
- Con... đau lắm... mà...
BA
BA
- Là con cầu ta phạt? Không phải sao?
Câu nói thật khiến người nằm kia tủi hờn bật khóc nức nở, rồi gào toáng lên
- Người ghét con... người vốn dĩ không ưa con....
- Tiểu Du...
- Con vì gì mà phải như vậy? Là con sợ chọc giận người mà phải tự giác nhận phạt, con thật mong người sẽ vì thương con mà tha cho con hay chút ít sẽ nhẹ tay với con hơn. Nhưng cuối cùng thì sao? Là con sai, ngay từ đầu là con đã sai, đã ảo tưởng rằng người thật sự thương con, quan tâm con nhưng sự thật là không phải vậy, người ghét con, người sớm đã xem con như cái gai trong mắt...
- Tiểu Du, con...
- Ngay ngày mai.... con lập tức rời khỏi đây, để người không phải thấy mặt con rồi tức giận mỗi ngày.
BA ---- AAA
BA ---- ƯMMM
BA ----- HƯMMMM
Nhưng câu nói ấy như một chưởng trực tiếp đả thương Phúc Ân, người giận giữ đánh liên 3 phát liền rồi không kiềm được mình mà la lên:
- Tiểu Du, con đã nói xong chưa hả?
Hức hức... người Tiểu Du cứ run lên từng đợt liên tục, khuôn mặt đỏ ửng lên, nước mắt nước mũi chảy dài lấm lem như một chú mèo con...
Phúc Ân liền dựng sốc Tiểu Du dậy
- Con muốn rời khỏi ta? Được, bây giờ ta lập tức lấy thước gỗ đánh cho con một tháng không thể bước nổi xuống giường xem con còn dám chạy nháo đòi bỏ ta đi...
- Hức... hức... người...ghét con... thì còn muốn giữ con lại làm gì.... hức hức
Phúc Ân vừa quay lưng bước được vài bước nghe thấy liền lập tức trở lại, nắm chặt lấy bờ vai bé nhỏ đang run rẩy ấy...
- Ai nói là ta ghét con? Ai bảo là ta muốn con đi? Tại sao con cứ luôn giữ ý nghĩ đấy trong đầu vậy hả? Ta là một lòng lo lắng cho con, yêu thương con, nên cũng dần muốn đánh mất đi chính mình rồi đây! Con cứ một tiếng là nói ta ghét con, hai tiếng là muốn bỏ đi, con nói xem ta ghét con mà lại tổn hao thời gian lo lắng khi con biệt tăm cả buổi, phát điên lên khi không tìm được con, rồi đau lòng chết được khi con bị thương?
- ....
- Con nghĩ đánh phạt con đau ta không đau hay sao? Ta đau gấp trăm lần con, còn điều gì đau đớn hơn khi tự mình gây ra vết thương cho người mình vốn yêu thương nhất...? Con nghĩ ta vui lắm sao? Ta hạnh phúc khi nhìn thấy con khóc đúng không?
Phúc Ân khóc, lần đầu tiên Tiểu Du thấy người khóc.... vì mình sao? Tiểu Du nhất thời không tin vào mắt mình...
- Người... đừng... khóc... con...
Phúc Ân giật mình vội chùi nhanh đi 2 hàng nước mắt...
- Con về phòng đi...
- Không... con không về...
Tiểu Du nhào tới ôm chặt lấy Phúc Ân...
- Con xin lỗi, là con sai, con sai rồi, con tuyệt đối không dám nói thế nữa...
- Tiểu Du...
Phúc Ân toan đẩy Tiểu Du ra đã bị Tiểu Du gồng lại và ôm chặt hơn...
- Người phạt con đau thế chưa bôi thuốc lại còn muốn đuổi con đi sao?
Tiểu Du òa khóc, nhất thời khiến Phúc Ân bối rối, lên tiếng dỗ dành, vỗ nhẹ vào lưng trấn an...
- Tiểu Du ngoan, không khóc nháo nữa, ta lập tức xoa lưng bôi thuốc cho con, có được không?
- ...
Tiểu Du lúc này mới chịu buông Phúc Ân ra. Lớp quần nhẹ nhàng được cởi ra, ửng đỏ lên hết thế này thì hỏi làm sao không khóc nháo?
- Hứa với ta từ nay về sau không tùy tiện nói như thế nữa, ta sẽ rất đau lòng đấy, có biết không?
- Con hứa....
- Ta biết Tiểu Du ngoan mà, ta luôn thương con, dẫu ta có làm gì thì xin con hãy luôn tin rằng ta luôn thương con...
- Người hứa với con đi...
- Về việc gì nào?
- Người sẽ luôn thương con, bên cạnh con, sẽ không bỏ rơi con cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, có được không?
- Được chứ Tiểu Du, ta hứa
Phúc Ân nhẹ nhàng xoa nhẹ lên mái tóc rối xù của Tiểu Du và đặt lên đấy một nụ hôn... Tiểu Du vì khóc nháo cả buổi nên đã mệt lã người ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt không buông tay Phúc Ân ra.... cứ thế Phúc Ân ngồi cạnh Tiểu Du cho đến lúc mặt trời dừng khuất sau bụi cây già....
- Người....
- Chịu dậy rồi sao?
Phúc Ân nhìn Tiểu Du đang mắt nhắm mắt mở hỏi.
- Người ở đây luôn từ sớm đến giờ sao?
- Con còn hỏi? Nhìn xem con có chịu buông tay ta ra đâu...
Tiểu Du giật mình vội buông tay Phúc Ân ra....
- Con xin lỗi...
- Không sao, con bé ngốc này... chắc con đói rồi, để ta đi lấy gì đó đến cho con... ngày mai sẽ phải là ngày "vất vả" đấy...
Tiểu Du thoáng không tin, vì nếu Tiểu Du không nhầm thì ngmai là chủ nhậ, là ngày được nghỉ cơ mà, sao có thể...? Mà đúng là "vất vả" thật... trong khi bao người nô đùa ngoài sân thì trong đây, Tiểu Du phải ngồi học Ngoạii Ngữ với Phúc Ân.. đây mới đúng nghĩa là "đau khổ" này... huhu
- Con hiểu chứ?
- Vâng ạ
- Đấy, xem xem, tiếp thu khá nhanh, chẳng qua là lười, không chịu học thôi..
Vừa nói Phúc Ân vừa tiện tay nhéo mũi Tiểu Du...
- Uiiidaaa... đau con...
- Đây là bài hôm trước con bỏ trắng đấy, con làm thử xem...
- Ấy? Lần trước con đánh sai rồi nè...
- Đúng vậy, để ta chỉ con...
- Không cần đâu, con tự làm được rồi...
Tiểu Du trưng bộ dạng tập trung siêu cao độ " thấy ghét"
- Được thôi, con tự làm đi, sai một câu ta đánh một roi...
Câu nói dửng dưng của Phúc Ân khiến Tiểu Du sởn gai óc
- Hừm, con nghĩ lại rồi, hay là mình cùng làm bài đi nha!
Tiểu Du mặt mày giả lã nhìn Phúc Ân cười "lương thiện"
- Nhóc con lém lỉnh này
Kèm theo là cái cú nhẹ vào đầu
- Uiii... hì hì...
"Tiểu Du ngốc, con đừng hòng không cần ta...."
---------------------
- Giả dối, hoàn toàn là giả dối.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Yêu Tiểu Du wa
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30807
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hay quá au ơii
Biibo- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 99
Points : 30505
Thanks : 0
Join date : 28/07/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Đã 3 năm trôi qua kể từ ngày Tiểu Du rời khỏi Đại Chủng Viện. Ngoại hình vì thế cũng thay đổi khá nhiều, không còn là nhóc con bé tí thuở trước. Nhưng có điều làn da trắng, mái tóc đen, cặp mắt khi xưa thoáng chút âu sầu nay lại có thêm chút lãnh đạm và giận dữ.
3 năm - Tiểu Du không hề có thiện chí kết thân với bất cứ ai, ngoài... Lan Viên - người chị năm đó ở Đại Chủng Viện - hiện là người luôn đi cùng để chăm sóc Tiểu Du.
---------------- Đôi lời -------------
Tôi là Lan Viên, hẳn ai cũng đã biết tôi chứ? Cách đây 3 năm, ngày mà Tiểu Du rời đi, tôi được chủ giáo Phúc Ân phó thác sứ mạng hộ tống Tiểu Du, đương nhiên em ấy không hề biết đến chuyện này, và đây cũng là bí mật mà tôi buộc phải giấu kín với Tiểu Du.
Tôi thực không hiểu rõ tiền bối Phúc Ân - Người đang thật sự nghĩ gì, một mặt lại đối xử tàn nhẫn bảo Tiểu Du ra khỏi Đại Chủng Viện năm ấy, 1 mặt lại muốn tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Du? sau khi cho tôi biết thân phận thật sự của Tiểu Du - Con gái duy nhất của Đại Tướng Vương Hạ Dương - Và tương lai cũng là người đứng đầu của Gia Tộc Họ Vương - một Gia Tộc quyền lực nhất thời bấy giờ. Tôi thoáng chút rùng mình kinh ngạc, không ngờ bấy lâu nay mình lại ở chung với một người có thân phận quyền quý như vậy. Vì sự kính trọng tiền bối - vị chủ giáo đáng ngưỡng mộ cũng là ân nhân đã cứu mạng tôi năm xưa và vì yêu quý Tiểu Du từ tận tâm can tôi đã quyết định, dùng cả sinh mạng này để bảo vệ và chăm sóc cho Tiểu Du.
Những ngày đầu tiên rời khỏi Đại Chủng Viện, không ngày nào là tôi không thấy Tiểu Du khóc. Tôi đau lòng nhìn con bé tự nhấn chìm mình trong đau khổ, tuyệt vọng mà không thể làm được gì, đôi lúc chính tôi cũng muốn nói tôi ở đây là vì Người, Người đã gửi tôi đến đây để chăm sóc em, tôi biết chắc em đã đỡ tổn thương hơn hiện giờ, nhưng tôi không thể làm được vì lời hứa năm đó, tôi bất lực nhìn Tiểu Du vật lộn với tổn thương không dễ gì nguôi ngoai ấy.
Dần dần em trở nên lạnh lùng và sắt đá hơn, 3 năm qua tôi chưa lần nào thấy em cười, đôi lúc tôi cố gợi lại những tình cảm đáng quý giữa người với người hy vọng phần nào đó có thể sưởi ấm trái tim sắt đá của em, nhưng không, đáp lại tôi vẫn là giọng điệu lạnh đến rợn người ấy:
- Tôi sinh ra đã là người mang dòng máu Gia Tộc Họ Vương và được nuôi dưỡng để trở thành người đứng đầu Gia Tộc Họ Vương, tôi cần phải mạnh mẽ hơn, những tình cảm yếu đuối vô dụng đó không giúp gì được cho tôi cả.
Em phớt lờ sự quan tâm của tất cả mọi người xung quanh, tôi biết, dù tỏ ra mạnh mẽ như thế, nhưng nổi đau năm xưa chưa một lần phôi phai trong tâm trí Tiểu Du.
Năm nay Tiểu Du tròn 18 tuổi, cái tuổi trẻ đẹp nhất lại được Tiểu Du bó chặt chốn này, khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được Tiểu Du tham gia Khóa Tu Mùa Hè 7 ngày ở Chủng Viện Hàn Băng - một chủng viện tiếng tăm và ưu tú nhất vùng. Những tưởng Khóa Tu này sẽ đem lại sự an lạc nơi tâm hồn Tiểu Du, nhưng tôi đã không ngờ được rằng...
------------ Chủng Viện Hàn Băng -----
Người vừa bước vào tỏ khí phách ngất trời ai ai cũng phải ngước nhìn tỏ vẻ e ngại, Vương Hạ Du - sớm sinh ra để là trung tâm của mọi sự chú ý. Người đi phía sau có vẻ thân thiện hơn, nhưng ánh mắt chỉ chú ý đến người phía trước - Lan Viên - người thân cận nhất của Vương Hạ Du.
Bước vào lớp, người Tiểu Du thoáng chốc dậy sóng, đã lâu rồi, không ngồi lại nơi như thế này, môi Tiểu Du khẽ chếch lên vẽ thành nụ cười chua chát, ai nhìn vào cũng thoáng rùng mình.
Những kí ức của 3 năm trước, không một khắc nào Tiểu Du quên. Nhưng ngta nói rằng: "Hận càng nhiều ắt còn thương rất nhiều" có lẽ cũng đúng vs Tiểu Du chăng?
Khóa tu có hơn 500 đồ sinh được chia thành nhiều lớp tùy theo độ tuổi, mỗi lớp khoảng 30 người để học những kiến thức cần thiết, trang bị kĩ năng để bước vào những hoạt động tập thể tiếp theo. Tiểu Du được xếp vào lớp A34, toàn những con nhà quyền quý xếp chung một chỗ, chỉ có thân phận Tiểu Du là chưa được công khai.
- Sao? Có một đồ sinh có lý lịch không rõ ràng à?
Người nói thể hiện sự bất bình
- Dạ đúng thưa Viện Trưởng, nhưng theo em được biết, họ rất quyền lực, tốt nhất chúng ta không nên dây vào hay làm lớn thêm, thưa Viện Trưởng.
- Điều này... chợt làm ta nhớ đến...
- Sao ạ?
- Thôi không có gì? Mau sắp xếp, 1 giờ sau ta sẽ ghé sang lớp ấy!
- Dạ, thưa Viện Trưởng.
------------- Tại lớp A34 ------------
Có một kẻ từ sớm đến giờ cứ liên tục gục mặt ngủ, chẳng màng quan tâm thế sự nên nhận bao ánh nhìn bất bình rồi xầm xì to nhỏ, chỉ khi tiếng đằng hắng của Lan Viên vang lên nơi góc tường, tất cả mới trở nên im lặng. Người chủ giáo độ chừng 30 lên tiếng:
- Mạn phép mời người ra khỏi lớp, để tôi có thể bắt đầu giờ dạy.
- Tôi không thể đi.
Lan Viên lạnh lùng lên tiếng
- Tôi yêu cầu người nhà đồ sinh ra khỏi lớp, nếu không tôi sẽ tiến hành cưỡng chế.
- Cứ làm như các người muốn
- Thôi đi, tôi chẳng sao cả, chị mau ra ngoài đi.
Tiếng Tiểu Du vang lên, tuy nhỏ vừa đủ nghe nhưng uy lực vô cùng. Lan Viên ngập ngừng:
- Nhưng.. nhưng mà...
- Tôi bảo chị cứ ra ngoài
- Thôi được, chị sẽ đợi em ngoài lớp.
Tiểu Du chẳng màng đáp lại tiếp tục vùi mặt vào tay ngủ tiếp. Chủ giáo Giang Châu tỏ vẻ khó chịu, nếu không phải vì... nơi đây toàn con nhà quyền quý có thế lực, thì chắc chắn Giang Châu đã lôi nhóc con bướng bỉnh không có phép tắc kia phạt cho một trận rồi. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn vui vẻ với mục giới thiệu làm quen hướng dẫn thành thục như bấm máy chạy.
Lan Viên yểu sìu bước ra ngoài, vừa ngước lên đã giật mình hoảng hốt:
- Người... người là...
- Lan Viên
- Đúng là người rồi, Phúc Ân tiền bối! Tại sao người lại ở đây?
- Ta hiện là Viện Trưởng của Chủng Viện Hàn Băng này, con không biết sao?
Phúc Ân khẽ cười
- Không ngờ có thể gặp con ở đây? Chẳng phải ta đã giao cho con...? Không lẽ Tiểu Du...?
Lan Viên cuối gầm mặt
- Dạ đúng vậy thưa tiền bối, Tiểu Du em ấy đang ở đây...
- Viện trưởng, viện trưởng người làm sao vậy?
Giọng hai người theo sau vội lay người Phúc Ân hỏi han, khi thấy vẻ mặt thất thần ấy.
"Tiểu Du, ta phải đối mặt với con như thế nào đây?"
Hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, Phúc Ân lãnh đạm đáp:
- Ta kông sao, chúng ta đi thôi.
- Tiền bối, con xin người, xin người đừng vào trong ấy.
Lan Viên đứng chắn ngang Phúc Ân, Phúc Ân nở nụ cười trấn an
- Con đừng lo, sẽ không sao đâu. Ta biết ngày này thế nào cũng sẽ đến, đâu thể trốn tránh mãi được..
- Tiền bối...
- Dù Tiểu Du tìm ta để thanh toán ân oán, ta cũng sẽ không chốn chạy, huống chi con bé đến đây chỉ để học khóa dự tu...
- Nhưng thưa Tiền Bối, em ấy không hề biết người đang ở đây.
- Duyên phận đã sắp xếp một chút bất ngờ dành cho Tiểu Du và cả ta khi cả 2 tình cờ gặp ở đây, không phải sẽ thú vị lắm sao?
Phúc Ân cười vỗ vai Lan Viên rồi đi mất.
- Viện Trưởng đến, mời cả lớp đứng.
Phúc Ân liếc mắt sang dãy bàn cuối phòng, nơi có thân hình quen thuộc ấy, lòng chợt dâng vài gợn sóng...
------------- 3 năm trước -------
- Này, con mau về phòng ngủ đi
- Con không muốn, con muốn ngủ ở đây với người.
- Không được, người khác nhìn vào sẽ ganh tị, bảo rằng ta đã quá thiên vị con.
- Nhưng người có thế đâu mà sợ, người chẳng phải lúc nào cũng la mắng con sao? Nếu ngta không nghĩ người muốn "trù dập" con thì đã quá tốt rồi.
Ôi trời ơi, coi cái mỏ chu chu dám cãi tay đôi với ta kìa.
- Hôm nay còn dám nói tay đôi với ta, xem ra đúng là ta còn quá "nhân từ" nên con chẳng xem ta ra gì hết đúng không? Được, hôm nay ta sẽ cho con biết thế nào là lễ độ.
Phúc Ân cười hiểm ác, một chiêu ấn sấp Tiểu Du trên giường, hai tay bị khóa chặt sau thắt lưng không thể nào nhúc nhích được. Tiểu Du la hoảng:
- Đừng mà, người mau thả con ra đi
- Thả con ra, đừng mơ nữa. Con xem trong Chủng Viện này có ai dám to gan lớn mật nói năng kiểu đó với ta không?
BA BA BA
Vừa dứt câu, Phúc Ân đã nhanh chóng kéo ngay chiếc quần của Tiểu Du xuống kèm theo 3 phát đánh tay không nhân nhượng đã hạ xuống mông Tiểu Du.
- Aaaaaaa... sao có thể đánh con như thế được? Người xem trong Chủng Viện này có ai suốt ngày hở chút là bị người đè ra lột quần đánh mông như con không? Con ít ra cũng đã 15t đâu phải trẻ lên 3...
- Còn không biết sợ? Còn dám trả treo? Xem ra không cho con nếm mùi là không được rồi...
BA BA BA
BA BA BA
BA BA BA
Phúc Ân không nhân nhượng đánh xuống, nhưng cũng rất chú ý đến phản ứng thái độ của Tiểu Du.
- Thế nào, đã biết sợ chưa? Còn dám vô lễ như thế với ta không?
- ....
- Nếu con không trả lời ta sẽ đánh tiếp đấy, lúc đó đừng trách vì sao không có mông để ngồi.
- Người chỉ là ỷ lớn bắt nạt con
- Này, sao dám nói thế hả? Nhóc con không sợ trời không sợ đất này
- Đương nhiên, trước đây thì không nhưng giờ người đã biết con là ai rồi mà, con là Vương Hạ Du - người thừa kế huyết thống gia tộc họ Vương quyền lực khét tiếng rồi, sao người cứ tùy tiện đánh con như thế, người không sợ con sẽ con người đến lấy mạng người sao?
Rồi lè lưỡi trêu ngươi Phúc Ân.
- Ta không quan tâm con là ai? Có thân phận thế nào? Đối với ta con vẫn như đứa nhóc bướng bỉnh cứng đầu, buộc ta không đánh con là không được đấy thôi. Còn đòi lấy mạng ta, ta nghĩ bây giờ con mới là người xin ta tha mạng nhỏ này đấy!
BA BA BA
BA BA BA
BA BA BA
- Con nghĩ ta không dám đụng đến con? Quá sai lầm, ta trước giờ chẳng biết sợ ai đâu!
- Con cũng thế, trước giờ con chẳng sợ ai đâu... - nói cao giọng
- Hửm - Phúc Ân nhíu máy nhìn
- Nhưng giờ thì khác rồi, có người khiến con không sợ cũng phải sợ mà.
Phúc Ân đang cố gắng nhịn cười
Nhóc con kia đang cố gắng không cho mình khóc.
- Con đến đây là muốn ngủ với người, chứ không đến cầu người đánh mông đâu...
Giọng nó nhỏ tí
- Hửm, con nói sao?
- Con biết con sai rồi, con không nên vô lễ với người, nhưng mà giờ con... con...
- Con thế nào?
- Người vịn tay con đau...
- A... được rồi
Phúc Ân vừa buông tay ra, Tiểu Du đã nhanh chóng kéo quần lên và nhảy bổ lên người Phúc Ân.
- Này, mau xuống, có muốn bị đòn không đây.
- Người đã đánh con rồi mà, mông con còn đau lắm đó, người mau ôm con dỗ con ngủ đi, con buồn ngủ lắm rồi...
Nói rồi Tiểu Du kéo lấy 2 tay Phúc Ân ôm mình lại, còn mình ôm lấy cổ Phúc Ân, đầu gật trên vai người.
- Nhóc con lắm trò này, haizzz thôi được rồi, ngủ ngoan nào, mai ta sẽ tính sổ với con sau.
Phúc Ân vỗ vỗ mông Tiểu Du buông giọng đe dọa. Tiểu Du mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền, bất giác nói:
- Con thương người nhiều lắm.
- Ta cũng rất thương con
Phúc Ân yêu chiều nhìn đứa nhỏ ngủ trên vai mình, đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ đó vào lòng:
- Ta cũng muốn được ôm con ngủ cùng mãi như thế này...
---------------- Lớp A34 ----------
- Viện trưởng
Tiếng gọi của cô Giang Châu kéo Phúc Ân về lại hiện thực
- Viện trưởng, người không sao chứ?
- À, ta không sao
Nở nụ cười thân thiện chào cả lớp, Phúc Ân rảo bước đến dãy bàn cuối ấy, thực chỉ muốn ôm lấy thân ảnh này vào lòng cho nguôi nỗi thương nhớ, tay run run chạm vào lưng xoa xoa nhẹ, giọng như không thể bình tĩnh:
- Còn muốn ngủ đến lúc nào đây?
Tiểu Du chợt lạnh sống lưng, hành động này, hành động này..., khốn kiếp là kẻ nào chứ..
- Đừng động vào tôi
Tiểu Du xoay người hung hăng hất bàn tay kia khỏi lưng mình.
- Vương Hạ Du
Tiểu Du giật mình khi thấy người đứng trước mặt mình, là kẻ đó, là kẻ đó sao? Là mơ, mơ đúng không? Sao có thể? Sao có thể?
- Lâu quá không gặp lại con, Vương Hạ Du.
Vương Hạ Du, Vương Hạ Du, đến cách gọi cũng đã thấy xa đến thế này, sao không phải là Tiểu Du mà lại là Vương Hạ Du? Không, ngươi đang nghĩ cái gì thế này, đau lòng ư? Không, kẻ đó không xứng đáng, tỉnh lại đi.
- Đừng nói theo kiểu đã từng quen biết nhau.
Tiểu Du chếch môi cười lạnh rồi bỏ ra khỏi lớp học.
Giây phút Tiểu Du đi khỏi, người Phúc Ân cứng đờ như không thể cử động được. Đã lường trước được thế này, nhưng tâm sao lại quá đau?
- Lan Viên chuyện này là thế nào? Mau giải thích đi
- Chị thật sự xin lỗi, chị không hề biết rằng...
- Thôi, được rồi, chúng ta mau rời khỏi đây.
- Không thể được, cổng Học Viện chỉ mở khi khóa học kết thúc.
- Bắt buộc họ phải mở ngay cho tôi
Tiểu Du hét toáng lên
- Thì ra, qua chừng ấy năm con vẫn là đứa hèn nhát muốn chốn chạy và không dám đối diện với hiện thực.
- Ngươi nói gì?
- Ta nói cho con biết, ở đâu cũng có những quy tắc của nó, và khi ta đang ở đây con đừng hòng sẽ phá vỡ những quy tắc đó. Đừng mong rời khỏi đây.
- Im ngay
- Con không muốn ân đền oán trả với ta sao? Cớ gì vừa gặp đã muốn bỏ chạy? Khi xưa ta đã nhìn nhầm con rồi.
- Đừng giở giọng khiêu khích tôi
- Con cũng đừng nghĩ ta không dám làm gì con, rồi con sẽ phải hối hận đấy.
Nói rồi Phúc Ân quay lưng bỏ đi.
- Khốn kiếp
RẦM
- Khốn kiếp
RẦM
- Khốn kiếp
RẦM
- Tiểu Du, mau dừng lại
- Buông tôi ra
- Tiểu Du
Tay Tiểu Du đập liên tục vào tường đến bật máu. Chưa khi nào Lan Viên thấy Tiểu Du như thế này. Khó khăn lắm Lan Viên mới ngăn được Tiểu Du.
- Viện Trưởng, tôi có tin xấu
- Chuyện gì?
- Dạ thưa Viện Trưởng, Tiểu Du ngay khi người rời đi đã rất tức giận, liên tục đập tay vào tường đến chảy máu, nhưng nhất định không chịu chữa trị ạ!
- Sao lại để xảy ra như vậy hả? Lập tức đưa con bé đi chữa trị, nếu không được thì cứ cưỡng chế bắt buộc con bé đi. Nếu ai trong số các ngươi làm con bé bị thương thì đừng trách ta.
- Dạ thưa Viện Trưởng.
Tại phòng y, Tiểu Du đang bị trói ngay ghế.
- Ai cho phép cái ngươi làm như vậy?
Tiểu Du không lạnh không nóng hỏi
- Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, đừng làm khó chúng tôi.
- Lệnh của ai?
- Dạ...
- Là của ta.
Phúc Ân từ đâu bước vào
- Mau thả tôi ra
- Ta nhắc lại cho con nhớ, cái mạng nhỏ này của con đang ở trong tay ta, chớ làm điều cuồng ngông, vì ta không biết ta sẽ làm gì với con đâu.
- Ngươi...
Phúc Ân nói rồi quay lưng bỏ đi
- Ta xin con đấy, đừng để chính ta phải làm con đau.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hay wa tiếp đi au
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30807
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Biibo- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 99
Points : 30505
Thanks : 0
Join date : 28/07/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Một ngày mới lại bắt đầu:
- Tiểu Du, hôm nay em dậy sớm quá
- Ừm, tôi muốn đi dạo một vòng
- Chị sẽ đi cùng em
- Định không để cho tôi chút không gian riêng tư nào sao?
- À... chị
Lan Viên thoáng bối rối
- Tôi đi rồi về ngay thôi
Ở phía kia hình như có tiếng người, Tiểu Du từng bước đi tới
- Chết đi
- Ngươi chết đi
Một đám người chừng trạc tuổi Tiểu Du đang vây đánh một cô bé hình như cũng đồng tuổi . Khoan đã, tay nó đang ôm gì vậy, là một con chó sao? Sự giận dữ đang sục sôi trong người Tiểu Du.
- Dừng tay lại
Cả đám 4 tên nghe thấy đều đồng loạt quay lại.
- Ngươi là đứa nào?
- Các người không cần biết
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Đại Thiếu Gia của gia tộc Trần đấy
Nói rồi tên đó thẳng tay chọi một cục đất vào người Tiểu Du, nhưng Tiểu Du nhà ta vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì, giọng lạnh hơn băng
- Ta không quan tâm ngươi là ai.
- Oắt con láo toét này, khôn hồn thì biến đi, đừng xen vào chuyện của bọn ta
- Nếu ta cứ thích xen vào thì sao?
- Ngươi dám, tụi bây, cho nó một bài học vì dám chọc giận Đại Thiếu Gia ta
Một cuộc hỗn chiến xảy ra, 4 đấu 1, e là cũng không vừa sức cho lắm.
Ồ may quá, 4 tên kia đều bại trận dưới tay Tiểu Du, ai nấy đều rất thê thảm
- Này, cậu ơi cẩn thận tên kia có dao
- Khốn kiếp, tránh không được rồi.
Xoẹt
Lưỡi dao cứa ngang qua vai một đường dài, may là không sâu lắm. Vẫn còn hên là né kịp nếu không hậu quả sẽ rất khôn lường.
- Cậu không sao chứ?
Tay Tiểu Du ôn vội lấy vết thương bên vai trái. Giọng trầm tĩnh
- Không sao
- Cậu tên gì vậy?
- Hạ Du
- Được, còn tớ là Bình An, Để tớ băng vết thương cho cậu
Nhanh tay kéo Tiểu Du đến căn nhà nhỏ.
- Từ từ, dừng lại
- Cậu mau lên, đưa vai đây, cha tớ có ít thuốc trị thương đây
- Khoan đã, cậu, không được phép chạm vào tớ như vậy.
- Sao lại không, tớ cũng là một đồ sinh như cậu thôi, chẳng qua cha tớ là cảnh vệ ở Học Viện này, không lẽ vì thế mà tớ không được chạm vào cậu?
- Ơ.. không phải... chỉ là
- Chỉ là... chỉ là cái gì, mau đưa vết thương của cậu đây, mà cậu cũng là đồ sinh gia đình trung lưu vào đây học khóa tu à?
Thoáng chút bối rối, Tiểu Du trả lời
- Ờ ờ, đúng vậy.
- Thế thì tốt rồi, tớ cứ sợ cậu là Tiểu Thư, Thiếu Gia của một gia tộc nào đó thôi.
Bình An cười còn Tiểu Du ngạc nhiên
- Sao cậu lại phải sợ? Mà cha cậu là cảnh vệ mà cậu lại không biết võ để phòng thân sao? Thật là...
- Ai nói với cậu là tớ không biết? Tớ thật sự còn giỏi võ hơn cái bọn công tử bột chuyên bắt nạt người khác ấy
- Vậy tại sao cậu không đánh cho bọn chúng tơi tả đi.
Vừa nói chuyện tay Bình An thoăn thoắt giúp Tiểu Du sát trùng và băng bó vết thương, đôi lúc Tiểu Du nhăn mặt vì đau, ồ băng khéo thật đấy!
- Tớ không làm vậy được, nếu tớ đụng đến họ, cha tớ sẽ bị đuổi việc và tống vào ngục, trước giờ chưa có ai dám đụng vào bọn họ hết, cậu là người đầu tiên đấy, tớ rất lo cho cậu.
- Cậu đừng lo thừa, tớ chả sao đâu, nhất định tớ sẽ bắt chúng đến xin lỗi cậu.
- Tớ xin cậu đấy, cậu đừng gây họa nữa, chỉ nhiêu đó thôi chả biết cái mạng nhỏ của cậu còn giữ được không nữa là...
- ...
- Cậu xem, tay thì bị thương phải băng bó, giờ đến vai cũng bị, cậu thật đúng là chuyên gia gây họa mà.
Tiểu Du cười hì hì, hiếm khi thấy được cậu ấy cười thế này
- Cậu cười xinh thật í, nếu cậu là nam nhân chắc tớ xiêu lòng vì cậu mất thôi, nào là chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, dung nhan tuyệt vời, lại còn thêm nụ cười tỏa nắng, thật khiến ngta cảm nắng.
- Này, cậu lảm nhảm gì đó
- Tớ đùa thôi
- Mà con chó khi nãy cậu ôm???
- À là Putin cục cưng của tớ, nó chơi thân với Batman, con mèo của Viện Trưởng lắm
- Mèo của Viện Trưởng?
- Đúng vậy... còn Viện Trưởng cũng...
Chưa kịp nói hết câu, Tiểu Du cùng Giang Châu đã nghe tiếng người la hét
- Nó ở trong đây, mau vào bắt nó cho ta...
- Tiểu Du, tớ sợ quá
- Đừng lo, sẽ ổn thôi
- Chính là con nhỏ này, nó đã đánh ta, bắt lấy nó.
- Các người là ai?
Tiểu Du lạnh giọng hỏi
- Là người của Viện Trưởng, được lệnh đến đây bắt ngươi về vì đã gây mất trật tự nơi Học Viện
- Không cần động tay, ta sẽ tự đi.
- Tiểu Du...
Bình An kêu với
- Đứng lại, ngươi phải ở đây, cấm tuyệt đối ko được đi đâu hết.
-...
- Nếu không ngươi tự biết hậu quả rồi chứ gì... hahaha
- Tiểu Du... Tiểu Du..
--------- lớp A34 -----------
RẦM
- Vương Hạ Du, tại sao con dám cả gan gây ra cớ sự này hả?
- ....
- Mau trả lời ta!
- ...
Thấy thế, tên Đại Thiếu Gia nhanh nhảu nhảy vào, giọng giả vờ ỷ khuất
- Dạ thưa Viện Trưởng, chúng con đang chơi lỡ bắn ít đất vào cậu ấy, dù đã xin lỗi nhưng cậu ấy vẫn cố tình gây sự với tụi con.
- Dạ đúng vậy thưa Viện Trưởng
Phúc Ân dường như giận đến rung người, con, con từ khi nào đã trở nên như thế hả Tiểu Du? Cố gắng bình tĩnh nhất có thể, Phúc Ân hỏi:
- Hạ Du, nói cho ta biết có đúng như vậy không?
- ...
Vẫn là sự im lặng đến bức người ấy
Đại Thiếu Gia tỏ vẻ đắc ý, ta biết là ngươi đang sợ, thấy cũng đáng thương nhưng ta buộc phải cho ngươi một bài học để lần sau không dám đụng đến ta nữa.
- Viện Trưởng, cậu ấy không nói gì có nghĩa là đã gián tiếp nhận lỗi rồi, người mau xử phạt bạn ấy đi ạ
- Hạ Du, ta hỏi con một lần nữa, con có gì để giải thích cho việc này không?
Tiểu Du mau lên, hãy tự biện minh cho chính mình đi, hãy nói là tụi nó đã gây sự với con trước, hoặc là tụi nó đã cố tình ném đất vào con nên con mới chống trả, bất kì lí do nào cũng được, con hãy nói đi, để ta có thể tìm cách để bảo vệ cho con, đừng để ta phải phạt con ngay tại chỗ này. Tiểu Du con à, làm ơn.
Nhưng đáp lại sự chờ mong ấy của Phúc Ân lại là câu trả lời:
- Không có gì để giải thích
- VƯƠNG HẠ DU
- ....
- Được nếu con đã muốn vậy ta sẽ làm theo ý con, người đâu mang mộc thước đến đây.
Vừa lúc ấy, Lan Viên biết tin, vội nhào tới:
- Tiền bối, con xin người đừng làm như vậy. Tiền bối, Tiểu Du không thể làm ra chuyện đó đâu, xin người hãy nghĩ lại
- ....
- Tiền bối, nếu người làm thế mọi chuyện sẽ càng trở nên khó cứu vãn hơn.
- ...
- Tiền bối, con xin người
- Mau đưa Lan Viên rời khỏi đây
- Không Tiền bối, người đừng làm vậy, tiền bối...
Một bàn gỗ được đưa tới lập tức Tiểu Du bị áp chế nằm sấp lên bàn, 2 chân 2 tay đều bị trói theo hình chữ thập, đụng vào vết thương, Tiểu Du chỉ biết mím môi chịu đựng.
Tay Phúc Ân cầm thước, vẫn là thói quen khi xưa sao? Vẫn là nhịp nhịp trên mông hỏi tội như hỏi tội hài tử bé bỏng năm đó của mình. Nhưng không hiểu sao, lần này lại đau lòng quá như vậy?
- Ta hỏi con một lần nữa, có phải con đã cố ý gây sự đánh Vân Phong ( Đại thiếu gia) cùng những người khác không?
- ...
- Con mau nói đi
- Không có gì để nói
Tại sao con cứ mãi cố chấp bướng bỉnh cứng đầu mà không thay đổi được một chút nào vậy hả?
- Được, vậy chắc con đã biết rõ lỗi của mình, 50 thước!
- 50, là 50 sao? trước đây chưa từng thấy người phạt ai nhiều như vậy, nhóc con này thật xấu số
Những người đứng ngoài thầm than
Tiểu Du chả biết nghĩ gì mà kẽ cười lạnh một khắc.
- Ta đánh đây!
BA BA BA
BA BA BA
BA BA BA
Bao thước không lưu tình rơi xuống, Tiểu Du cố gắng gồng người giảm bớt cơn đau, nhưng mỗi lần gồng lên là chạm phải vết thương ở tay, nay lại thêm bị trói chặt, không tài nào nhút nhích được, bộ dạng thê thảm vô cùng.
BA BA BA
BA BA BA
BA BA BA
Chưa lần nào Tiểu Du bị đòn đau như thế này, nhưng tâm càng đau hơi, sự kiêu ngạo không cho phép Tiểu Du hé môi nửa lời.
BA BA BA
BA BA BA
- Nếu con dám cắn môi ta sẽ đánh lại từ đầu
BA BA BA
BA BA BA
Tiểu Du mặc, mặc tất cả những gì xấu nhất có thể xảy ra với mình, hiện giờ, chỉ là không được hèn nhát kêu đau lên tiếng, không thể làm vậy, Tiểu Du vẫn tiếp tục cắn chặt môi
BA BA BA
BA BA BA
Phúc Ân lực đánh xuống không hề nhẹ, là cố tình cảnh cáo thái độ cố chấp của Tiểu Du, nhưng dường như nó đang cho phản ứng ngược lại
BA BA BA
BA BA BA
- Con còn dám cắn môi, thêm 5 thước
Phúc Ân đang dần mất kiểm soát chính mình, con đang nghĩ gì đây Tiểu Du, con nhất định phải cố gắng chống đối ta đến cùng như thế sao? Ta sớm trong mắt con đã là... như chưa từng tồn tại? Hãy nói cho ta nghe là con đang rất đau, con đang ủy khuất, con đang rất giận dỗi ta đi.
BA BA BA
BA BA BA
Cơn mưa roi trút xuống không ngừng, phủ đều cả mông, đau rát vô cùng, chưa kể những thước lệch qua vùng giao giữa mông và đùi lúc Phúc Ân tức giận, nhiều thước còn nằm chồng lên nhau, tất cả hợp với nhau gây nên sức sát thương quá lớn, hơn nữa lại không thể nhúc nhích, Tiểu Du chưa bao giờ phải chịu đòn nhiều như thế này.
BA BA BA
BA BA BA
BA BA BA
- Thêm 10 thước
Nước mắt không kìm được mà thi nhau chảy ra. Môi bị Tiểu Du cắn đến bật máu, đầu nổi đầy gân, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tái tím, mồ hôi ướt đẫm trên áo, nhỏ giọt xuống nền nhà có khi đi cùng cả giọt máu đỏ thắm
- Viện trưởng, không...
- Xin người, con bé không thể chịu được đâu
Mặt cho bao người xin giúp Tiểu Du, Phúc Ân vẫn lạnh lùng, là con ép ta đi đến bước đường này:
- Đem khăn tới đây, cho Hạ Du cắn vào để con bé không cắn môi nữa
BA BA BA
BA BA BA
Mông đã xuất hiện vài vệt đỏ sẫm dần hiện lên sau những thước không lưu tình của Phúc Ân, sao? Cái gì vậy? Vai trái, vai trái của con bé đang thấm màu đỏ tươi, cả bàn tay trái vết thương hôm trước cũng đang rỉ máu, Tiểu Du là con đang bị thương nhiều thế sao?
BA BA
Tiểu Du nằm bất động gục đầu xuống bàn. Có người hô lên:
- Con bé ngất rồi.
- Bị thương ở vai, tay và cả mông nữa
- Viện Trưởng xin người dừng lại nếu không chữa trị kịp thời, con bé sẽ chết vì mất máu.
Có người xì xầm
- Phạt cứ như muốn lấy luôn mạng con bé
- Nhưng nó cũng quá cứng đầu đi, tôi nghe nói nó là con nhà quyền quý
- Chuyện này xem ra không nhỏ rồi
Phúc Ân loạng choạng xém ngã gục, đưa tay ra lệnh mau đưa Tiểu Du đi.
- Ta đã làm gì với con rồi đây, trời ơi!
Tay Phúc Ân nắm chặt lấy cái khăn dính đầy máu, ôm chặt lòng ngực, nước mắt chảy thành dòng
------------- Phòng Y ---------
- Tạm thời đã qua nguy hiểm, máu cũng đã cầm được, chỉ là cùng một lúc mang quá nhiều vết thương, lại sáng sớm không có gì trong bụng, khiến cơ thể không chịu đựng nổi mà ngất đi, cần phải tịnh dưỡng và tránh tuyệt đối không được chạm vào vết thương.
- Dạ, tôi cảm ơn
- Cảm ơn
Trong phòng hiện giờ chỉ có Phúc Ân và Lan Viên.
- Tại sao? Tại sao? Người lại tàn nhẫn như vậy? Hả?
- ....
- Phải nhất định đánh đến khi con bé ngất đi thế này thì mới được sao?
- ...
- Con đã quá sai lầm khi đưa con bé tới đây, người hãy xem mới 2 ngày thôi mà con bé đã trở thành thế nào đi?
- ...
Phúc Ân nghẹn lời không thể nói lên câu gì? Nước mắt chảy loạn xạ ướt đẫm cả khuôn mặt vốn phúc hậu ấy nay đã toàn vẻ khắc khổ.
Đã 1 ngày trôi qua rồi Tiểu Du vẫn chưa tỉnh và cũng đã 1 ngày rồi Phúc Ân chưa rời khỏi phòng y. Lan Viên nói khàn cả cổ họng Phúc Ân mới chịu rời về phòng 1 tí để nằm nghĩ, Lan Viên âu sầu nhìn thân ảnh quen thuộc kia cứ nằm bất động nơi đó.
- Kìa mưa rồi sao? Có một ít đồ cần phải lấy vào ngay mới được.
Lan Viên vội đi ngay, khi thấy trời bắt đầu rơi từng hạt mưa bay trong gió, lúc đầu là nhỏ sau đó mưa cứ lên dần dần lên, mưa như tuôn như trút hết những nỗi niềm mà cả 2 con người ấy phải cùng nhau gánh chịu.
- Tiểu Du
Lan Viên sững người khi quay lại không thấy Tiểu Du đâu cả, mưa lớn thế này, còn đang bị thương lại đi đâu nữa thế không biết! Phúc Ân biết tin cũng vội vội vàng vàng đi tìm người ngay. Có trời mới biết 2 người đó đang nghĩ gì trong đầu.
- Hạ Du, sao cậu lại đứng đó làm gì, mưa to lắm, chúng ta vào nhà thôi!
Bình An lo lắng nhìn dánh lưng Tiểu Du phía trước cứ mãi đội mưa nhìn về đâu xa xôi kia
- Mặc tớ, cậu cứ vào đi
- Sao tớ có thể bỏ mặc cậu được. Chẳng phải vì tớ nên cậu mới bị phạt đấy sao?
- ....
- Được, nếu cậu muốn thế tớ sẽ ở đây luôn với cậu!
Cả 2 đâu biết có một dáng người ướt đẫm phía sau từ từ tiến tới, giọng đầy vẻ chua xót:
- Hai đứa còn định đứng ở đây đến bao giờ?
Bình An giật mình quay lại:
- Viện... viện trường... người...
- Bình An, con mau vào trong đi
- Viện trưởng con...
- Bình An nghe lời ta, vào trong ngay, đừng để mình bị cảm lạnh
- Nhưng còn Hạ Du, Hạ Du bạn ấy...
- Ta tự có cách giải quyết
- Viện trưởng, con xin người đừng phạt Hạ Du, cậu ấy vì cứu con nên mới đụng tới Đại Thiếu Gia.
- Con nói sao?
- Hạ Du vì muốn bảo vệ con và cả Putin nữa... nên cậu ấy mới.. mới
Bình An nói đến đây thì không ngăn được bản thân mình bật khóc. Bình An rõ ràng, rất quý người bạn mới quen này.
- Được rồi, con đừng nói gì nữa, ta đã hiểu rồi, ta biết mình nên làm gì vì thế con hãy tin ta và vào nhà trước đi, ta và Tiểu Du sẽ vào sau!
Nói rồi Phúc Ân đưa tay đầu Bình An mỉm cười trấn an. Cảm giác đau lòng này, Tiểu Du, ta đã phạm sai lầm đến lần thứ 2 rồi!
Nghe tiếng bước tiến về phía mình, Tiểu Du vẫn đôi mắt nhắm nghiền ấy, lạnh lùng cất giọng:
- Đừng lại đây
- Tiểu Du
- Tiểu Du... ( quay lại, nở nụ cười chua xót) đừng bao giờ gọi tôi như vậy thưa Viện Trưởng!
- Tiểu Du... ta
- TÔI BẢO ĐỪNG LẠI ĐÂY
Phúc Ân vừa đi nhanh tới đã khựng người lại bởi tiếng quát to của Tiểu Du. Ráng kìm người thở nhẹ một tiếng trấn an lòng mình, Phúc Ân nhẹ giọng
- Tiểu Du, con vào trong đi, có được không?
- Từ bao giờ Viện Trưởng bắt đầu để tâm đến tôi?
Tiểu Du cười, nụ cười chua chát nhất từ trước đến giờ Phúc Ân từng thấy, tâm không ngừng rung lên 1 nhịp.
- Tiểu Du
- Rời khỏi đây và để tôi yên.
- Ta sẽ không đi nếu như con còn ở đây.
Trời cứ đổ mưa ào ạt, và 2 con người kia cứ cứng đầu hứng chịu tất cả.
- Không đi? Được thôi, vậy tôi sẽ đi
Đứng quá lâu, chân bước lên trụ cũng không vững nữa, Tiểu Du mất thăng bằng ngã nhào xuống đất trước khi Phúc Ân kịp chạy đến đỡ lấy, người Tiểu Du đập mạnh xuống nền đất, một phát đem tâm Phúc Ân đánh đến trọng thương, người hốt hoảng kêu lớn:
- Tiểu Du, Tiểu Du, con không làm sao chứ? Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn ta đi connnn...
Ông trời cứ vô tình đổ mưa, hai người họ có khóc hay không? Chỉ có ông ấy mới biết!
Vết thương ấy, lại một lần nữa rỉ máu, đúng cả hai nghĩa, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Ây nha~
Xem coi cảm động muốn rơi nước mắt luôn
Au ơi mau ra chap mơi nha, bị cuồng truyện này rồi
Xem coi cảm động muốn rơi nước mắt luôn
Au ơi mau ra chap mơi nha, bị cuồng truyện này rồi
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30807
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hay quá au ơi. Ra chap mới nha
Biibo- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 99
Points : 30505
Thanks : 0
Join date : 28/07/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hình như mình đang bị bơ, mọi người có vẻ không thích truyện mình viết cho lắm *cảm thấy tủi thân* hức hức
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30355
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Suoifang- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 53
Points : 32453
Thanks : 2
Join date : 10/01/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Trx hay lắm tg...có ai bơ đâu
Phan thuy kieu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 69
Points : 32089
Thanks : 0
Join date : 17/02/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Up chap moi di tg ơi
Phan thuy kieu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 69
Points : 32089
Thanks : 0
Join date : 17/02/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
truyện hay lắm tác giả ơi
Khỉ- Moderators
- Tổng số bài gửi : 117
Points : 31927
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Au ơi nhanh ra chap dj hóng wa à
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30807
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
đọc en nờ lần vẫn là rất cảm động =.=
au ơi trốn rồi hả (
au ơi trốn rồi hả (
Khỉ- Moderators
- Tổng số bài gửi : 117
Points : 31927
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Au ới ời ơi...mau mau ra chap mới nha..ủng hộ au
123456- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30111
Thanks : 2
Join date : 30/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hóng truyện của au
Caduoipro98- Tổng số bài gửi : 3
Points : 29533
Thanks : 0
Join date : 23/10/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Truyện hay lắm nạaaa <3
Ủng hộ bạn nhoaaaa
Ủng hộ bạn nhoaaaa
Bà Chồn❤️- Admin
- Tổng số bài gửi : 188
Points : 33129
Thanks : 23
Join date : 28/11/2015
Age : 28
Đến từ : TP.HCM
Trang 1 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Similar topics
» Thường mọi người đi spank ở đâu thì an toàn ạ ?
» Tìm kee nam, nữ ở Hà Nội hoặc Thái Nguyên
» Một chút yêu thương
» Truyện Tình thương vĩ đại
» Tìm người dạy dỗ qua fb=))
» Tìm kee nam, nữ ở Hà Nội hoặc Thái Nguyên
» Một chút yêu thương
» Truyện Tình thương vĩ đại
» Tìm người dạy dỗ qua fb=))
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0