VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Góc lải nhải
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

» Cần spank ở bình dương
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime13/6/2022, 14:04 by Hieuyoni

» Tìm ker ảo
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime28/3/2022, 17:31 by xyzcv5

» Tìm ker nữ ở HN
[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Icon_minitime23/3/2022, 11:29 by bitter.chocolate

April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

+2
miknagn
Cỏ Dại
6 posters

Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 6/10/2017, 16:31

CHAP  1
- Appa ya, lại đi từ thiện nữa sao? – Cậu nhóc 13 tuổi lại phụng phịu khi mới sáng sớm bị lôi dậy ăn mặc tươm tất chuẩn bị đến cô nhi viện.
- Seungri à con đừng có mè nheo nữa, đến đó để thấy con còn được sung sướng và hạnh phúc hơn biết bao nhiêu người. – Ông Lee từ tốn giải thích cho cậu con trai cưng hiểu.
- Chán quá chán, mấy chỗ đó chẳng có gì để chơi cả. Thế mà tuần nào cũng phải đi từ chỗ này đến chỗ khác.
- Được rồi, đi với ba rồi muốn đi đâu ba dẫn cho đi. Được chưa đại ca của tôi. – Ông cười trừ xoa đầu cậu chủ nhỏ.
- Vậy thì còn chấp nhận. – Cậu cười mãn nguyện.
Cô nhi viện hôm nay cậu phải đến đó là một ngôi nhà khá nhỏ nằm ở sâu trong một con hẻm cụt dài ngoằn nghoèo. So với sự ồn ào nhộn nhịp vốn dĩ của thủ đô Seoul này thì nơi đây quả thật rất yên tĩnh và lý tưởng để tìm sự bình yên trong tâm hồn. Đây không phải là trung tâm tình thương hay viện từ thiện gì nổi tiếng được nhiều người quan tâm, đó chỉ đơn giản là một cái nhà ở riêng và nhận nuôi vài đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, nên tự nhiên trở thành một viện mồ côi nho nhỏ.
Chủ nhà này là một người phụ nữa đã đứng tuổi, thường gọi là cô Han. Trông bề ngoài thì có thể đoán được, cuộc đời của cô Han đã trải qua rất nhiều sóng gió, đã hứng chịu biết bao bão táp cuộc đời, tuy vẻ bề ngoài mang đến cho người ta cảm giác khó gần nhưng thực tế lại là người rất đỗi dịu dàng và yêu thương trẻ nhỏ.
- Chào cô Han, không biết chúng tôi đến nhiều người thế này có phiền không gian yên tĩnh của cô và bọn trẻ không? – Ông Lee tươi cười cúi đầu chào và ôn nhu lên tiếng.
- Chúng tôi cảm ơn ông còn không hết nữa thì phiền gì. Nhưng cũng hi vọng mọi người trật tự và giữ yên lặng một tí. – Người phụ nữ cũng nhẹ nhàng đáp trả lại.
- Cảm ơn cô, chúng tôi sẽ lưu ý. Con đã nghe dặn chưa, phải thật ngoan và không gây rối đó. – Ông Lee hiền từ quay lại căn dặn đứa con trai nhỏ của mình.
- Cậu bé dễ thương quá, là con trai của ông sao? – Cô Han nhìn Seungri rồi cười thật tươi và nói.
- Vâng, thằng bé trông lớn vậy thôi chứ nó nghịch lắm.
- Ba à, có cần phải vậy không? – Seungri mặt nhăn như khỉ quay sang trách móc.
- Thôi đừng nhiều lời nữa, chúng ta vào nào. – Nói rồi ông nắm tay cậu con trai nhỏ của mình bước vào trong cùng cô Han.
Vẫn như mọi lần, hai cha con sẽ đi một vòng quanh nhà thăm thú và bắt chuyện hỏi han một vài đứa trẻ đang chơi đùa, sau đó ông Lee sẽ vào văn phòng chính hoặc phòng khách để trò chuyện cùng quản lý hay người phụ trách ở đó, còn Seungri sẽ được thoải mái chơi với lũ trẻ. Sau khi thấy ba mình cùng cô Han vào phòng khách, Seungri một mình lon ton chạy ra khu vườn phía sau nhà. Cậu rất thích không khí ở đây, thoáng đãng và thật yên tĩnh. Thật ra những lần trước, bảo đi chơi với bọn trẻ ở cô nhi viện chứ lần nào cậu cũng chỉ ngồi một mình đợi ba nói chuyện xong rồi ra về. Lũ trẻ ở những chỗ đó khá kiêu, chẳng hiểu được nuôi dạy thế nào nhưng chỉ cần thấy được cho tiền hoặc cho quà là lại chui vào phòng cùng nhau chơi với món đồ đó. Bản thân cậu cũng chẳng có hứng thú gì với tụi nó nên cũng thôi. Nhưng những đứa trẻ ở đây không giống như vậy, bọn nó khá dè dặt với cậu. Nói những đứa cho nhiều chứ thật ra chỉ có bốn thằng con trai. Mà nói bốn thằng con trai cũng chẳng phải, cả bốn nhóc đó đều lớn tuổi hơn cậu. Phải rồi, nhà nhỏ thế này mà làm sao có thể nhận nhiều được chứ. Đang hứng thú ngắm nghía những bông hoa trong vườn, Seungri bỗng thấy từ xa có bóng dáng của một cậu nhóc dáng người mảnh khảnh nếu không gọi là ốm tong teo, gương mặt dù còn bé thế mà trông cũng khá lạnh lùng và sắc sảo, đang ngồi thơ thẩn dùng bút chì nguệch ngoạc gì đó. Hiếu kì, cậu tiến lại gần xem thử. Trời ạ, cậu ta vẽ cái khỉ gì chẳng hiểu, toàn là mấy cọng mì với mấy quả trứng gà tí hon, chẳng biết ra cái món gì (ông nội ơi, là khuôn nhạc và nốt nhạc =.=)
- Cậu đang vẽ gì mà tớ xem chẳng hiểu gì hết vậy? – Seungri gãi đầu hỏi ngớ ngẩn.
- Ai cần cậu hiểu! – Lạnh lùng, cộc lốc.
- Thì tớ không hiểu mới hỏi chứ bộ, có cần phũ vậy hông? – Thường chỉ cần nghe vậy là cậu tự động bỏ đi chỗ khác, không biết sao bây giờ lại giở giọng mè nheo với cái tên này.
- Có nói cậu cũng không biết. Mà, cậu làm gì ở đây?
- Tớ ra đây ngắm hoa. Còn cậu ngồi đây làm gì? Chỉ để vẽ mấy thứ linh tinh như này đó hả? – Cậu rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh người kia.
- Ừ! – Chỉ một chữ rồi lại cúi xuống tiếp tục nguệch ngoạc mấy thứ mà Seungri cho là cọng mì và quả trứng.
- Cậu cũng thích hoa sao? – Sau một ngồi im lặng, nhóc kia lên tiếng hỏi nhưng mắt vẫn không rời tờ giấy.
- Uhm, từ khi còn nhỏ xíu tớ đã thích hoa và có một cảm hứng đặc biệt với hoa. Ba tớ bảo ngày xưa nếu tớ không ngủ được, chỉ cần được nhìn một cành hoa hồng rồi nghe tiếng mẹ ru tự động sẽ đi vào giấc ngủ.
- Kì lạ vậy sao?
- Uhm, mà nói chuyện nãy giờ chưa tự giới thiệu. Tớ là Seungri, 13 tuổi. Còn cậu thì sao, giới thiệu đi cho dễ xưng hô. – Seungri cười toe.
- Dẹp cái chữ “tớ” của cậu đi. Tôi hơn cậu 2 tuổi đấy. – vô tình nhìn thấy nụ cười đó, ai kia bỗng ngơ ra, rồi lại tiếp tục phũ.
- À, thì giờ đổi. Anh tên gì?
- Ji Yong.
- Cái gì Ji Yong?
- Kwon Ji Yong. Lắm điều.
- Người ta quan tâm người ta mới hỏi chớ bộ. Người ta thân thiện đáng yêu quá trời sao anh phũ phàng quá dạ.
- Thôi ngay cái giọng mè nheo của cậu đi.
- Anh không thích em thế này sao? Ai cũng bảo Seungri thế này dễ thương lắm mà, anh không thấy em dễ thương sao?
- Không!
Hết sức phũ phàng. Cậu tính mè nheo thêm vài câu nữa thì có tiếng cô Han gọi cậu ra về. Mặc dù Ji Yong lạnh lùng vậy đó nhưng không hiểu sao cậu lại đặc biệt thích cậu bé này. Đứng lên phủi phủi vài cái chuẩn bị ra về, cậu quay ngoắc lại nói:
-Em về đây, tạm biệt anh. Lần sau em lại đến nữa nhé. Em nhớ tên anh rồi, là Kwon Ji Yong. Anh cũng phải nhớ kĩ tên em, là Lee Seungri nhé.
Nói rồi cậu tung tăng chạy ra chỗ ba rồi về nhà. Cuộc gặp mặt này đã khiến cậu trở nên thích thú với việc đi từ thiện nhàm chán của appa. Kể từ hôm đó thì tuần nào cậu cũng đến đây, và cậu làm quen thêm được anh cả Seung Hyun 16 tuổi, anh cùng tuổi Ji Yong nhưng lại rất ấm áp và thân thiện Young Bae 15 tuổi, và anh hay cười Dae Sung 14 tuổi. Trừ cái con người lạnh lùng già trước tuổi kia không đoán được nội tâm bên trong như thế nào ra thì còn lại đều rất yêu mến cậu nhóc hiếu động và dễ thương này. Ông Lee thấy con mình quen được những người anh, người bạn tốt, còn được họ yêu quý thì không khỏi vui mừng. Ông bà xưa có câu mưa dầm thấm lâu, cái sự mè nheo và đu bám level max của bạn Seungri đã khiến cho ai đó bớt lạnh lùng và quay về đúng với lứa tuổi một chút.
---------------------------------------------------------
Một năm sau
Sáng hôm nay tiết trời khá lạnh, cũng phải thôi, đầu đông rồi. mới hôm qua Seoul cũng vừa trở mình thay áo mới, đón đợt tuyết đầu mùa trắng tinh khôi. Cô Han như thường lệ đi chợ từ sớm, bốn cậu nhóc ở nhà mỗi người làm một việc riêng của mình. Mãi đến khi cô về, tự dưng hôm nay lại gọi cả đám ra phòng khách, chẳng biết có chuyện gì.
- Mấy đứa à, hôm nay nhà mình đón thêm thành viên mới. Tụi con có thấy vui không?
- Cô à, nhà chật lắm rồi đó. – Dae Sung lên tiếng.
- Cơm cũng không đủ ăn đâu cô – Seung Hyun hùa theo.
- Con không nghĩ là nhà mình có thể cho thêm một người nữa. – Young Bae từ tốn nói.
- Tụi con thật là. Cô đã nhận thì chắc chắn cô sẽ lo được cho mấy đứa. Thằng bé rất dễ thương, chắc chắn tụi con sẽ thích. Vô đây nhanh lên kẻo lạnh. – Cô Han nói rồi kéo tay cậu nhóc đang đứng run rẩy ngoài cửa.
- SEUNGRIIII… - Cả ba người quá đỗi ngạc nhiên cùng đồng thanh hét lên. Duy có một người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng vì không quan tâm, khi nghe đến hai chữ đó bỗng dưng quay phắt lại.
- Trái đất này thật tròn nhỉ! – Ji Yong nhếch mép.


Được sửa bởi Cỏ Dại ngày 6/10/2017, 16:35; sửa lần 1.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 6/10/2017, 16:32

CHAP 2
*Flashback*
- Seungri, là con phải không Seungri? – Cô Han đang trên đường đi chợ về bỗng nhìn thấy một đứa trẻ quần áo nhếch nhác đang co ro ngồi bên vệ đường. Dáng vẻ đó rất quen thuộc, theo trực giác mà cô tiến lại gần rồi nhận ra cậu.
- C…ô H…an… - Giọng nói lạc đi và có phần đứt quãng vì đói và rét. Gương mặt trầy trụa vài chỗ vì cuộc ẩu đả kinh hoàng và đôi mắt sưng to vì khóc quá nhiều.
- Là cô, là cô đây. Tại sao con lại thành ra như vầy. Đã có chuyện gì xảy ra? – Cô lo lắng hỏi dồn dập.
- C…ó rấ…t nhiều… ngư…ời t…ới. Ch…ém …giết. B…a… m…ẹ t…ất… c…ả c…hế…t – Lời nói không trọn vẹn, cậu lại nấc lên, nước mắt lại chảy tràn.
- Thôi được rồi, cô dẫn con đi ăn gì đó nha, rồi cô sẽ nghe chuyện sau.
Cô Han đau lòng dẫn cậu đến một quán cóc ven đường, mua vài món cho cậu ăn lót dạ. Vừa hay trên TV lại phát đúng tin tức về việc gia đình Seungri do bị lừa gạt nên làm ăn thua lỗ, công ty phá sản và bị chính người bán đứng dẫn người đến giết chết cả nhà. Cậu lúc đó được mẹ ôm chặt trong lòng cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, quá sợ hãi, cậu không dám thở và cuối cùng may mắn thoát chết. Nhà của cậu, ba mẹ cậu, tất cả đều không còn. Cậu hận là cậu còn quá nhỏ để có thể đi tìm kẻ đã hại gia đình cậu. Cậu hận là luật pháp đã bị đồng tiền che mắt khi cảnh sát không hề có ý giải quyết vụ án này. Nhưng cậu hận thì làm được gì chứ? Ai tin cậu, ai tin lời một đứa trẻ đang trong cơn hoảng loạn khi chính mắt mình nhìn thấy từng người từng người trong gia đình bị giết mà không thể làm gì được. Nhà không còn, người thân cũng mất hết, không ai để dựa dẫm, Lee Seungri này biết đi đâu về đâu đây? Vật vã ba ngày trời, rồi cậu gặp được cô Han.
- Ôi đứa trẻ đáng thương này, làm sao con có thể chịu đựng được chứ!
Vừa xem tin tức cô vừa đau xót xuýt xoa. Quay đầu lại thì đứa trẻ kia nước mắt cũng tràn ra tự bao giờ. Cậu gục đầu xuống, những kí ức kinh hoàng chỉ xảy ra vừa mới đây thôi, lần nữa lại sống dậy, mạnh mẽ, mãnh liệt như thiêu đốt từng tế bào trên người cậu. Đôi vai nhỏ lần nữa lại run lên, hai bàn tay chẳng hẹn mà siết chặt vào nhau đến hằn đỏ, cơ thể bất giác thu lại như cố né tránh cái gì đó đang đe dọa mình, tiếng nấc ngắt quãng vô thức vang lên, nước mắt từng giọt cũng theo nỗi ám ảnh mà tuôn ra không ngừng. Hình ảnh đó, ai mà không đau lòng cơ chứ!
- Con về ở với cô nhé! – Cô Han đau lòng nhẹ giọng nói.
- … - Cái lắc đầu rụt rè khe khẽ thay cho câu trả lời của cậu.
- Nhìn cô đi Seungri, cô có thể lo cho con, có thể bảo vệ con mà. – Cô dịu dàng nâng đầu cậu lên để ánh mắt kia đối diện với mình, tay cô khẽ lau đi những giọt nước mắt đau thương trên đôi mắt đã sưng đỏ đó.
- Cô… con… con có thể… sao?
- Chỉ cần con mệt mỏi, cô sẵn sàng để con tựa vào. Tin cô, hãy để cô thay ba mẹ chăm sóc cho con. Được không? – Giọng nói ôn nhu đều đều cũng có phần nghẹn ngào vì đau lòng và xúc động.
Cậu không nói gì, chỉ từ từ nhích lại, nhẹ nhàng gục đầu lên đôi vai gầy mà vững chắc của cô, vòng tay khẽ siết chặt để tìm chút điểm tựa an yên sau bao bão giông đầu đời. Vậy là từ nay, cậu chính thức trở thành trẻ mồ côi.
- Chúng ta về nhà nào! – Hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười nắm lấy bàn tay bé nhỏ, truyền thêm niềm tin và sức mạnh cho trái tim bị tổn thương vẫn chưa kịp lành. Nụ cười đó, là sự bắt đầu cho một ngày mai tươi sáng hơn, mạnh mẽ hơn.
*End Flashback*
- Seungri à, tại sao em lại ở đây? Sao bộ dạng của em lại như thế này? – Dae Sung sau một hồi ngạc nhiên thì nhìn kĩ lại Seungri, cậu hoảng hồn nên hỏi dồn dập.
- Có chuyện gì xảy ra với em sao? – Young Bae cũng lên tiếng lo lắng.
- Em… em… - Cậu né tránh ánh nhìn của mọi người, càng không biết trả lời như thế nào cho phải.
- Em nó đang mệt, cô sẽ nói với tụi con sau. Seungri à, giờ con lên lầu nghỉ ngơi đi, vẫn còn một phòng trống trên đó. Cũng may hôm qua cô vừa mới dọn dẹp tươm tất. Seung Hyun dẫn em lên, trải nệm cho nó nằm nghỉ đi. Thằng bé đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
- Dạ.
Nói rồi Seung Hyun dẫn cậu lên tầng, trải nệm, đỡ cậu nằm xuống ngay ngắn, đắp chăn đàng hoàng rồi thấy cậu đã yên giấc thì mới đi xuống.
- Gia đình Seungri vừa mới xảy ra chuyện không hay, hiện tại nó không có chỗ nào để đi, cũng không có ai chăm sóc nên cô mới đem nó về đây. Dù sao tụi con cũng đã quen biết thằng bé một năm rồi, chắc cũng không phiền lòng nếu cô để nó ở lại sống với chúng ta đúng không?
Mọi người đều gật gù. Tuy nhiên có mỗi Ji Yong là không phản ứng. Cô Han nhìn thái độ đó của anh thì khẽ chau mày.
- Con không đồng ý sao Ji Yong?
- Con không có ý kiến, cô quyết định sao cũng được! – Anh trả lời một cách hờ hững.
- Hừ! Với lại sẵn đây cô cũng muốn hỏi, Seungri vừa trải qua một cú sốc lớn, thêm cả thằng bé vẫn chưa quen ở đây nên việc ở một mình một phòng khá bất tiện. Cô muốn một trong bốn đứa sang ở với thằng bé một thời gian để nó thích nghi rồi tính tiếp. Ở đây cô thấy Seungri khá thích Ji Yong, vậy con qua ở cùng em có được không? – Cô Han ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.
- Con không muốn – Anh dứt khoát.
- Tại sao? – Cô lại nhíu mày.
- Con không thích thằng bé đó. Với lại nó cũng đâu còn nhỏ gì, tại sao lại phải lo lắng thái quá như vậy?
- Chẳng phải cô vừa nói Seungri tâm trạng nó không được tốt sao? Hôm nay con sao vậy hả Ji Yong, bình thường con là một đứa hiểu chuyện và cũng không phải ghét bỏ gì Seungri, nhưng tại sao từ nãy đến giờ con luôn tỏ ý chống đối? – Giọng cô có vẻ khá bực mình.
- Con không phản đối việc nó về đây sống, nhưng con không thích ở cùng phòng với nó và con cảm thấy việc đó là không cần thiết.
- Con…
- Thôi được rồi, con sẽ sang ở cùng Seungri, mọi người đừng cãi nhau nữa. – Thấy tình hình căng thẳng, Young Bae vội lên tiếng xoa dịu tình thế.
- Em thấy được đó, dù sao Young Bae hyung cũng dịu dàng gần gũi hơn, chứ Ji Yong hyung kiệm lời lắm, sang cũng không giải quyết được gì. – Dae Sung cũng nói thêm vào.
- Cậu muốn bỏ tớ sang ở cùng thằng nhóc đó sao Young Bae? – Ji Yong lúc này thật sự khó chịu vì anh đã quen có người bạn thân ở bên cạnh mình.
- Thôi mà, chỉ một thời gian thôi. Đợi thằng bé ổn định rồi tớ sẽ về phòng cùng với cậu được chưa. Đừng nói với tớ là thiếu hơi tớ cậu không sống nổi đấy nhé.
- Tớ nghĩ lại rồi, tớ sẽ sang ở với nó. Cậu ở yên trong phòng của mình đi – Như vừa nghĩ ra thứ gì đó, Ji Yong liền đổi ý.
- Cái thằng này, mới một phút trước còn một mực không chịu. Tính khí thất thường thế là cùng.
- Được rồi quyết định vậy đi. Khi nãy cô vội dẫn Seungri về nhà cho nó nghỉ ngơi mà quên mất chưa mua cho nó vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân. Cô đi đây, ở nhà mấy đứa làm gì làm cũng phải dọn dẹp nhà cửa rồi nấu cơm đấy nhé!
- Dạ! – Cả 4 người đồng thanh đáp.
Sau khi cô Han đi rồi, hội ba ông tám chụm đầu lại bàn tán chuyện về Seungri, hiếu kì không biết rốt cuộc nhà cậu xảy ra chuyện gì mà hôm nay trông cậu thê thảm đến vậy, cả về thể xác lẫn tinh thần. Vừa hay có một người không quan tâm, buồn chán không có gì làm nên với tay bật TV xem để giết thời gian thì ngay đúng kênh phát lại tin tức sáng nay, sẵn giải đáp luôn thắc mắc cũng những tên hiếu kì nhàn rỗi mà không cần phải nhiều lời. Sau khi xem tin tức xong, cả ba đều xuýt xoa hiểu được vấn đề, trong lòng bất giác dấy lên cảm xúc xót thương cho thằng nhóc ở tầng trên, và một chút cho bản thân mình. Chẳng phải dù hoàn cảnh không giống nhau, nhưng ba người đều cũng đã trải qua khoảng thời gian một khoảnh khắc mọi thứ của mình đều biến mất hay sao? Mỗi người một cảm xúc riêng, nhưng chung quy lại chỉ một tên gọi đó là sự đau lòng cho quá khứ đã qua. À, vẫn còn một người, một người cũng đó quá khứ chẳng mấy tươi sáng, dòng hồi ức cũng đang vô tình xẹt ngang tác động đến từng nơron thần kinh não. Cảm xúc trong anh giờ đây là vừa đau lòng, vừa thỏa mãn.
- Đây chính là báo ứng.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 6/10/2017, 16:32

CHAP 3
Cũng đã một tuần kể từ ngày Seungri về đây sống và ở chung phòng với Ji Yong. Cậu nhận ra sự thay đổi kì lạ trong thái độ của anh. Cậu vẫn nhớ lần cuối khi hai người gặp nhau, anh vẫn được xem là vui vẻ với cậu, thỉnh thoảng xoa đầu và cười với cậu, dù vẫn hay nói năng cộc lốc và lơ cậu nhưng vẫn quan tâm cậu. Vậy mà chỉ mấy ngày không gặp, anh đã vẽ nên một khoảng cách vô cùng lớn giữa hai người mà chính cậu cũng không biết lý do tại sao, mình đã làm sai điều gì. Ở cùng một phòng, đến cái liếc mắt anh còn không thèm liếc chứ đừng nói là nói chuyện với cậu. Thời gian đầu do không để ý nên cậu vẫn hay đùa với anh, nhưng từ sự hờ hững vô tâm đến lạnh lùng anh dành cho khiến cậu suy nghĩ. Khi dường như đã nhìn nhận rõ vấn đề, cậu trở nên dè dặt, không dám đến gần anh. Mặc dù trong lòng rất muốn đứng trước mặt anh hỏi thẳng “Rốt cuộc thì tại sao anh lại như vậy? Rốt cuộc em làm gì sai để phải chịu cái thái độ đó của anh?” Nhưng suy cho cùng vẫn là cậu không có can đảm. Vết thương mất hết người thân quá sâu rồi, nó vẫn chưa kịp lành, cậu không chắc bản thân mình sẽ đủ mạnh mẽ để chịu thêm bất kì đả kích nào nữa. Cho nên cứ thà né tránh, cứ thà biện hộ cho bản thân mình một lý do, ít ra bản thân sẽ không phải cảm thấy đau lòng vì quá trông chờ vào câu trả lời của người khác để rồi lại thất vọng.
Cũng đã mấy lần cậu hỏi Young Bae về thái độ của Ji Yong, cậu luôn nhận được câu trả lời rằng “Em đừng để tâm, đừng suy nghĩ nhiều, tính nó là như vậy”. Ừ, cứ cho là như vậy đi, cứ vin vào đó mà tự trấn an bản thân rằng sẽ không bị bỏ rơi lần nữa. Nhưng mà Lee Seungri cậu không mạnh mẽ như cậu tưởng, có những khi cảm giác bị hắt hủi tràn ngập trong lòng thì lại muốn bỏ đi. Bỏ đi? Đi đâu? Quay về kiếp tứ cố vô thân sao? Cậu không đủ khả năng để tự chống chọi với cái xã hội khắc nghiệt ngoài kia, không đủ kiên cường để vượt qua sự cô đơn. Và cậu quyết định ở lại, làm người vô hình trước mặt người đó là được rồi. Đột nhiên, cậu cảm thấy mùa đông ở Seoul năm nay, lạnh hơn những năm trước nhiều. Lạnh ngoài da, và lạnh trong lòng.
Không biết vì cớ gì hôm nay mọi người đều đi vắng, cậu nhàm chán ở nhà hết nằm rồi lại ăn, ăn no căng bụng thì ườn ra sofa xem hoạt hình. Chẳng có gì làm nữa thì lại lục tục đi dọn dẹp nhà cửa. Tính ra hồi trước nhà cậu chỉ thuộc dạng có của ăn của để, không phải quá giàu như triệu phú hay tỉ phú này nọ, bản thân cũng chẳng phải làm việc gì nặng nhọc nhưng cũng không phải dạng công tử bột, cho nên từ khi về đây sống, cậu cố gắng học hỏi làm việc nhà để phụ với cô và các anh. Mặc dù vẫn còn vụng về, nhưng đó là cả một sự phấn đấu đầy quyết tâm.
Cậu chăm chỉ dọn dẹp từ phòng khách, nhà bếp, tới nhà vệ sinh, rồi vào phòng của từng người lau dọn. Cả buổi sáng dọn dẹp chỉ còn phòng anh và cậu nữa là xong. Loay hoay quét quét rồi lau lau xong chỗ của cậu, nhìn sang chỗ anh, cậu đột nhiên chần chừ phân vân. Nên làm, hay không nên làm? Đứng trơ một hồi cậu cũng quyết định cầm xô và chổi qua giải quyết cái ổ của Ji Yong. Haiz, làm rồi mới thấy, anh gọn gàng tươm tất hơn cậu nhiều, nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian để dọn dẹp và sắp xếp. “Ế, cái gì đây nhỉ, từ đó đến giờ anh ấy vẫn duy trì cái sở thích vẽ tranh cọng mì và quả trứng này sao? Sao vẽ nhiều thế nhỉ, mà trông cũng có ra món gì đâu”. Trời ơi, từng ấy năm Lee Seungri vẫn nghĩ những thứ trên tờ giấy của Kwon Ji Yong là cọng mì và quả trứng, không khôn ra được xíu nào. Là nên trách Seungri quá ngu ngốc, hay nên trách Ji Yong quá kiệm lời không chịu giải thích cho cậu hiểu? Dù thế nào thì số phận của những tờ giấy đó cũng bị cậu cho vào bao rác và tống đi về một nơi nào xa lắm với ý nghĩ rằng “Nên bỏ bớt thôi, vẽ nhiều thế này hẳn là anh ấy thèm lắm. Dù không biết là món gì nhưng mình có nên thử làm cho anh ấy không nhỉ?”
Nghĩ là làm, cậu hớn hở chạy ra tiệm tạp hóa gần đó mua vài gói mì và mấy quả trứng về làm món mì xào trứng. Cũng may khi trước có ngó qua xem cô đầu bếp làm cho mọi người dưới bếp ăn nên cậu cũng biết được cách làm. Sau một hồi chật vật thì món mì xào cũng xong, trông không đẹp mắt lắm nhưng test thử thì ăn được, không đến nỗi chết người. Rồi cậu hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy note nhỏ nhỏ, dán lên mép đĩa rồi lấy lồng bàn đậy lại chờ anh về với hi vọng anh sẽ vui và bất ngờ.
Gần trưa, đang ngồi xem siêu nhân tiện tay tiện chân bắt chước thì Ji Yong mở cửa bước vào. Vừa nhìn thấy anh cậu lập tức thu lại mọi hành động, đứng lên lí nhí:
- Hyung về rồi. Anh đói…
Chưa kịp nói tròn câu thì Ji Yong đã phóng lên tầng rồi, cậu tiu nghỉu ngồi xuống tiếp tục cuộc chiến siêu nhân của cậu. Lại chưa được bao lâu thì
- LEE SEUNGRIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
Tiếng hét giận dữ của anh làm cậu hoảng hồn rớt luôn cái điều khiển TV xuống. Cậu vội chạy lên phòng, không biết có chuyện gì xảy ra.
- Hyung, chuyện gì vậy?
- Cái xấp giấy trên bàn của tôi, đâu rồi? – Anh hạ giọng, cố kìm nén cơn tức giận.
- À xấp giấy vẽ mì và trứng hả, em thấy anh vẽ nhiều quá nên trong lúc dọn dẹp em đã gom lại vứt đi rồi. – Cậu giải thích.
- Vứt đi? “Bốp” Ai mượn vậy? Ai cho cậu tự tiện đụng vào đồ của tôi? Ai bảo với cậu cái đó là mì và trứng hả? – Ngay sau 2 chữ “vứt đi” thì một cái tát mạnh giáng xuống mặt cậu, làm cậu loạng choạng ngã xuống. Đau quá, tay cậu ôm lấy má vừa bị đánh, quay sang nhìn Ji Yong đang rất tức giận.
- Hyung…
- Cậu còn nói nữa? Cậu có biết nó quan trọng với tôi như thế nào không hả? – Vừa nói anh vừa rút dây lưng đang mang ra, gập đôi lại rồi thuận thế đánh liên tiếp vào mông cậu.
- Chát… chát… chát… Cái đó là những bài hát cả tôi dùng hết tâm sức để viết cả tháng nay. Chát …. Chát … chát… Cái đó là khuôn nhạc và nốt nhạc, mì gì trứng gì đều không phải cậu hiểu chưa? Chát… chát … chát… Ngày mai tôi phải nộp để dự thi tuyển vào YGEnt, bây giờ cậu vứt đi hết thì tôi còn gì để nộp? Chát… chát… chát… Tôi không ngờ, cậu không chỉ vô dụng mà lại còn ngu ngốc, hết sức ngu ngốc.
Cậu nằm đó và chịu đựng. Chịu đựng sự giận dữ của anh, chịu đựng cái nóng rát trên mặt, và chịu đựng cả những dây lưng đau buốt đang không ngừng hạ xuống ở phía sau. Anh nói đúng, cậu quá ngu ngốc, cậu vứt đi thứ quan trọng của anh, cậu vứt đi tâm huyết của anh, cậu vứt đi cơ hội của anh. Cậu đáng bị trừng phạt, đáng bị đánh.
- Chát…chát…chát… Vốn dĩ tôi không muốn để tâm đến một đứa như cậu, nhưng cậu nhìn xem cậu đã làm gì với tôi? Chát… chát…chát…
- Ji Yong dừng lại đi! Em đang làm cái gì vậy hả? Sao lại đánh Seungri? – Seung Hyun đi làm về nghe tiếng quát tháo, vội chạy lên thấy cảnh tượng này liền ngăn anh lại.
- Anh bỏ em ra! Hôm nay em phải giết chết cái tên ngu ngốc này! Chát… chát…
- Anh bảo em thôi em có nghe không? Như vậy là đủ rồi – Seung Hyun bực mình dằn lấy dây lưng quăng xuống đất rồi đẩy Ji Yong ra.
- Sao vậy, chuyện gì mà lại lớn tiếng như vậy? – Vừa hay Young Bae và Dae Sung cũng vừa về tới nhà.
- Young Bae và Dae Sung ở lại chăm sóc Seungri, còn Ji Yong theo anh về phòng. – Seung Hyun nói rồi kéo tay anh đi cùng mình.
- Ji Yong, em xin lỗi – Cậu cố níu lấy ống quần của anh rồi thều thào.
Anh không nói gì, bỏ đi một nước cùng Seung Hyun.
Young Bae nhanh chóng đỡ Seungri nằm lại ngay ngắn trên nệm, còn Dae Sung thì chạy đi lấy thuốc thoa cho cậu. Nhẹ nhàng kéo quần xuống, nhìn lằn xanh lằn đỏ dọc ngang chi chít mà cả hai không khỏi đau lòng. Ji Yong quả thật ra tay nặng quá! Dae Sung cẩn thận thoa thuốc cho cậu, vừa thoa vừa thổi cho cậu đỡ đau. Còn Young Bae thì xoa lưng cậu, dùng khăn nhẹ lau mồ hôi vương trên lưng, trên cổ và cả gương mặt nhợt nhạt của cậu.
- Đau quá thì cứ khóc, đừng cố chịu đựng! – Young Bae ôn nhu nói.
- Em không sao! Là em có lỗi, em đã vứt hết những bản nhạc của anh ấy. Em…
- Thì ra nguyên nhân là vì vậy sao, thảo nào Ji Yong hyung giận dữ như vậy. Seungri không phải anh nói em nhưng lần này em thật sự hồ đồ, tất cả đều là tâm huyết của anh ấy, có cả những bữa không ăn và những đêm thức trắng nữa. Nói đi cũng phải nói lại, Ji Yong hyung kì thực quá nặng tay rồi. – Dae Sung thở dài.
- Bây giờ phải làm sao? Ngày mai… anh ấy… - Seungri dè dặt.
- Em đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện đã lỡ rồi có nghĩ nữa cũng không giải quyết được gì. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, để anh nói chuyện với cậu ấy, sẽ không sao đâu. – Young Bae trấn an cậu.
Do quá mệt, Seungri cũng chìm vào giấc ngủ.
*Phòng Seung Hyun*
Anh lấy một chai nước lạnh đưa cho Ji Yong.
- Uống đi rồi bình tĩnh lại!
- …
- Nói cho anh biết, có chuyện gì mà đánh Seungri nặng như vậy? – Seung Hyun nhẹ giọng hỏi.
- Bản thảo nhạc dự thi của em ngày mai, cậu ta vứt đi hết rồi! – Chỉ một câu ngắn gọn để tổng quát lại cả câu chuyện.
- …
Seung Hyun hiểu. Anh không thể trách mắng Ji Yong lúc này. Anh đã từng chứng kiến Ji Yong vì những bản nhạc đó mà cả ngày không ăn một hạt cơm, nhiều đêm liền thức trắng khiến người vốn dĩ đã ốm lại còn tong teo hơn. Chỉ đợi đến khi cô Han quật cho vài roi thì mới ăn qua loa đại khái một chút, nhắm mắt nghỉ cho có rồi lại vùi đầu vào những khuôn nhạc và nốt nhạc. Đối với Ji Yong, những bản nhạc đó quý giá và quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Anh khẽ thở dài, bước tới vỗ vai đứa em trai đang vò đầu bứt tóc, vừa bực dọc vừa lo lắng không biết nên làm như thế nào.
- Dù sao chuyện cũng đã lỡ, anh tin là Seungri không cố ý. Em cũng đã đánh nó một trận rồi, thôi coi như qua mà tha thứ đừng giận nó nữa. Anh biết những bản nhạc đó là tâm sức của em, nhưng hãy nghĩ thoáng đi. Một người tài năng như em, không thể nào chỉ vì lần sơ suất này mà chịu nản lòng chùn bước, đúng không?
- Em cần có thời gian suy nghĩ, em qua phòng Young Bae đây. – Nói rồi anh đứng dậy bỏ đi.
- Ừ, phải suy nghĩ tích cực lên, biết chưa?

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by miknagn 7/10/2017, 12:03

Đăng hết lun đi tg ơi

miknagn
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 72
Points : 28772
Thanks : 10
Join date : 19/06/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 7/10/2017, 14:55

CHAP 4
Vì những việc vừa mới xảy ra, trong nhà không khí im ắng đến ngột ngạt. Mỗi người đều bận với cảm xúc riêng của mình, chẳng ai màng đến việc ăn cơm luôn. Seungri thì ngủ mê man.Ở phòng Seung Hyun và Dae Sung, Seung Hyun sau khi nhận điện thoại của cô Han bảo rằng đi leo núi với bạn tối nay không về thì thả người ra giường nghĩ bâng quơ, Dae Sung thì mãi chăm chút cho bộ sưu tập Doremon của mình. Ở phòng Young Bae, Ji Yong cũng đã chìm vào giấc ngủ cùng với mớ bòng bong trong đầu, Young Bae thì ngồi đó nhìn cậu bạn thân của mình, chốc chốc lại thở dài.
Không khí thật ảm đạm cho đến chiều Seung Hyun xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Nói vậy thôi chứ anh chỉ xuống lấy nguyên liệu theo thực đơn đã đưa ra sẵn, đầu bếp chính là Dae Sung vẫn đang lười biếng nằm ườn trên phòng. Vừa mới mở đèn đập vào mắt Seung Hyun là cái đĩa mì được đậy kín do Seungri làm ban sáng, anh hiếu kì bước lại gần và mở cái lồng bàn ra. Đĩa mì trông chẳng ngon mắt mà nó cũng đã nguội ngơ nguội ngắt từ lâu, ở mép đĩa có dán miếng giấy. Đọc những chữ viết trên tờ giấy note, Seung Hyun mỉm cười khẽ lắc đầu. Anh vội chạy lên tầng gọi ba người xuống xem. Dae Sung và Young Bae ngạc nhiên đến há hốc mồm.
- Seungri làm đó sao? Wow, cậu ấy mới đến mà sao biết Ji Yong nhà ta thích ăn món mì xào trứng mà làm cho Ji Yong vậy nhỉ? – Young Bae xuýt xoa.
- Đúng đó, thật ganh tị quá đi – Dae Sung hùa theo.
- Anh cũng gato muốn chớt – Seung Hyun phụ họa.
- Thôi đi, nói cho mọi người biết, thứ Kwon Ji Yong này ghét nhất trên đời chính là cái gì liên quan tới mì và trứng, nhất là những thứ đó do Lee Seungri làm! – Sau một chút ngỡ ngàng ban đầu thì Ji Yong bước lại hất đĩa mì vào sọt rác rồi bước thẳng lên tầng. Ba người đứng dưới này ngó lên ngán ngẩm lắc đầu.
- Núi lửa này chắc còn lâu mới nguội. – Dae Sung chép miệng phát biểu rồi vào bếp làm bữa tối. Nhìn đĩa mì của Seungri mà trong lòng tiếc hùi hụi “Không ăn thì để mình hâm lại mình ăn. Nhà đã thiếu trước hụt sau mà còn phí phạm”.
Nhìn thấy cậu bạn thân vẫn bực dọc thằng nhóc vì cái chuyện cỏn con như vậy khiến Young Bae quá sức là khó chịu. Anh đuổi theo Ji Yong lên phòng.
- Tối nay tớ ngủ ở đây. Tạm thời tớ không muốn nhìn thấy mặt thằng nhóc đó. – Ji Yong chán nản nói.
- Kwon Ji Yong, nói cho tớ biết vì lý do gì mà cậu lại đối xử với Seungri như vậy?
- Như vậy là như thế nào? Tại sao cậu lại hỏi vậy?
- Cậu đừng có vờ như không biết tớ muốn nói gì. Trước đây cậu không hề đối xử với Seungri như vậy. Tại sao từ ngày nó chính thức về sống với chúng ta, thì cậu lại trở nên lạnh lùng, khó chịu, xa lánh thậm chí hôm nay còn đánh nó nữa.
- …
- Ji Yong, chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tớ không hiểu cậu? Nói cho tớ biết đi, rốt cuộc thì tại sao? – Young Bae thật sự muốn giải đáp khúc mắc trong lòng bao lâu nay của mình. Và của cậu nhóc phòng bên nữa.
- Được, cậu muốn biết lý do chứ gì? Cậu ta, chính là con trai của Lee Won Joon.
- Cậu nói ai cơ? Seungri là con trai của Lee Won Joon, kẻ đã hãm hại gia đình cậu hơn tám năm trước sao? Cậu có chứng cứ gì chứng minh chứ?
- Ngày cuối cùng cậu ta đến chơi, chính mắt tớ đã thấy ông ta và chính tai tớ đã nghe cậu ấy gọi ông ta là “ba”. Tớ cũng đã hỏi thẳng ông ta rồi, chính ông ta cũng nhận ra tớ. Lúc đó, ông ấy bảo hãy cho ông ấy giải thích.
- Vậy ông ta đã nói gì? – Young Bae tò mò.
- “Tất cả chỉ là hiểu lầm. Xin cháu hãy nghe ta nói, chỉ một lần thôi” ông ta đã nói với tớ như vậy. Nực cười. Bố tớ bị ông ta hại đến phá sản phải tự tử, mẹ tớ vì quá sốc nên lâm trọng bệnh rồi qua đời, bỏ lại tớ một mình chống chọi với cuộc đời này. Để rồi ông ta đến nói với tớ chỉ là hiểu lầm thôi sao? – Nước mắt chực trào trên đôi mắt ngỡ như đã vô cảm từ lâu.
- Nhưng Ji Yong à, Seungri không có lỗi. Chính cậu ấy cũng vừa trải qua sự mất mát đó thôi. Seungri, cũng đáng thương như chúng ta mà.
- Đáng thương sao? Đời cha ăn mặn đời con khát nước. Đó là cái giá cậu ta phải trả cho những gì mà cha cậu ta đã gây ra cho gia đình tớ. – Ji Yong nói với giọng chua chát.
- Bây giờ có nói gì với cậu cũng bằng thừa, cậu tự mình suy nghĩ cho kĩ đi. Tớ tin cậu không phải là người vô tình không biết suy nghĩ như vậy. Còn nếu đúng thật cậu như vậy, coi như suốt thời gian qua tớ đã nhìn lầm người, chọn lầm bạn.
“Thì ra là vậy sao. Ra đó chính là lý do khiến anh đối xử với em như vậy. Nhưng mà ba em, tuyệt đối không phải loại người đi hãm hại người khác. Em sẽ thay ba, chuộc lỗi với anh. Nhưng em cũng sẽ chứng minh cho anh biết, ba em, Lee Won Joon tuyệt đối là người trong sạch”.
Phải, cậu đã nghe thấy tất cả, cậu đã biết tất cả. Đau quá, nơi ngực trái đau quá. Nhưng lại không tài nào khóc được. Vốn dĩ cậu chợt tỉnh dậy do khát nước nên đứng dậy toan xuống bếp lấy nước uống, rồi vô tình nghe được cậu chuyện này, cậu chẳng còn tâm trạng. Chẳng phải cố ý đâu, nhưng mà sao nước mắt cứ chảy. Khóc thì làm được gì chứ? Yếu đuối thì làm được gì chứ? Cậu không khóc, cũng chẳng còn nước mắt để khóc. Ngày cậu mất đi ba mẹ, cậu đã khóc hết nước mắt rồi. Bây giờ ngồi một chỗ mà khóc, thì có giải quyết được gì. Phải hành động. Đúng vậy, phải hành động thôi. Lee Seungri này có thể chẳng có cái gì tốt, nhưng trí nhớ của cậu tuyệt đối không thể khinh thường. Và cậu quyết định, viết lại tất cả bản nhạc cho Ji Yong.
Cũng thật may, lúc sáng cậu đã coi qua hết tất cả những bản nhạc của anh không sót tờ nào, cho nên bây giờ có thể vẽ lại tất cả được. Nhưng lại có hai vấn đề vô cùng nan giải xảy ra. Thứ nhất là cậu vẽ không có đẹp như anh. Mặc dù nhớ rất rõ hình dáng và vị trí của từng quả trứng, í lộn, nốt nhạc trên khuôn nhạc, nhưng khi vẽ ra lại không thể giống được như lúc cậu tưởng tượng. Thành ra hí hoáy cả buổi, vẽ, rồi bôi, rồi vẽ, rồi lại bôi, muốn rách cả tờ giấy mà vẫn không được như bản gốc, thật đau khổ quá đi mà. Còn vấn đề nan giải thứ hai chính là cái mông bầm dập te tua của cậu. Bị anh đánh lằn ngang dọc tả tơi mà bây giờ phải cố gượng ngồi trên cái ghế gỗ cứng ngắc này để vẽ thì quả là một cực hình. Nhưng mà, vì anh, cậu phải cố gắng. Những thứ này ngày mai anh cần, đêm nay bằng bất cứ giá nào, cậu cũng phải vẽ lại bằng hết cho anh.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Ji Yong bỗng cảm thấy hiếu kì không biết tên nhóc kia thế nào rồi. Nghĩ lại thì thật sự anh cũng hơi quá đáng với cậu, dù thế nào thì tập nhạc cũng mất cả rồi, ban trưa bị đánh nhiều thế, lại còn trong lúc anh đang tức giận không kiểm soát được bản thân, không biết thương thế ra sao rồi. Ngó qua thấy Young Bae đang say giấc, nhớ lại những lời người bạn thân này nói, Ji Yong không khỏi suy nghĩ. Xuống bếp rót ly nước uống, dự định lên mò lại chỗ của mình xem còn sót lại được gì không, rồi viết lại được bao nhiêu thì viết. Coi như là có cố gắng đến cùng, không được tuyển cũng sẽ đỡ hối tiếc hơn. Đang nghĩ ngợi lung tung chợt thu vào ánh nhìn của anh là mảnh giấy note đính ở cái mép dĩa mì bị rơi ra do anh hất đổ ban chiều. Bước lại gần nhặt mảnh giấy lên và đọc những dòng chữ trong đó, khóe môi anh bất giác cong lên khoe ý cười. “Hyung, ăn ngon miệng” kèm theo cái mặt cười nhe răng. Cái thằng nhóc này!

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 7/10/2017, 14:56

miknagn đã viết:Đăng hết lun đi tg ơi
Mình viết chưa hết mà =))))

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 8/10/2017, 19:57

CHAP 5
Uống xong ly nước tinh thần cũng tỉnh táo hơn, Ji Yong nhẹ bước lên tầng về phòng của anh và cậu. Vừa mở cửa ra đã thấy cậu ngủ gục trên bàn, gối đầu lên xấp giấy, tay vẫn còn cầm cái bút chì được chuốt nhọn. Chẳng biết vẽ cái gì mà hăng say tới nỗi ngủ luôn trên bàn, với cả bị đánh như thế thì làm sao mà ngồi nổi không biết. Hận thì hận, giận thì giận, nhưng cuối cùng anh vẫn quan tâm cậu. Tiến lại gần để xem Seungri vẽ gì, Ji Yong hoàn toàn bất ngờ khi thấy cậu ngồi vẽ lại những bản nhạc cho mình, mà theo định nghĩa của cậu là những sợi mì và những quả trứng gà. Ở đầu tờ giấy còn có nét chữ run run của cậu “Ji Yong, xin lỗi. Em thật sự không cố ý”. Cái tên này, tôi bảo cậu ngốc có sai đâu. Ai mượn thức đêm thức hôm thế này vẽ lại cho tôi chứ. Công nhận trí nhớ của cậu tốt thật. Anh tự viết mà còn không nhớ hết chính xác, cậu chỉ xem qua một lần mà nhớ rõ vị trí từng nốt nhạc như vậy. Có điều vẽ xấu quá đi thôi, nhìn chẳng ra cái gì (Người ta có lòng tốt vẽ cho mà còn đòi hỏi >.<)
Anh định bỏ mặc cậu, nhưng nhìn thấy những gì cậu làm cho anh thì anh không nỡ, thế là nhẹ nhàng đi tới gỡ cái viết chì ra, định bụng sẽ bế cậu lên nệm nằm ngủ cho thoải mái. Không ngờ chỉ một động tác nhỏ đã làm cậu thức giấc. Dụi dụi mắt để nhận thức xem xem mình đang ở đâu, vô tình cử động mạnh làm động vết thương phía sau, cậu “A” lên một tiếng rồi quay đầu lại thì bắt gặp anh.
- Hyung… - Cậu lí nhí.
- Ngủ sao không xuống nệm, lại ngồi đây? – Anh lạnh giọng.
- Em… em định vẽ lại cho hyung…
- Khỏi, lại kia nằm – Anh ra lệnh.
- Nhưng mà em…
- Có nghe không?
- …
Cậu nghe lời anh toan đứng lên lại nệm nằm, vừa mới chống tay đứng dậy thì lại động vết thương làm cậu loạng choạng té. May mà Ji Yong đỡ kịp rồi không nói không rằng dìu cậu lại, đặt cậu nằm nghiêng xuống nệm để tránh chạm vết thương, sau đó anh lại đi ra ngoài. Cậu nghĩ rằng anh không muốn thấy mặt cậu, chỉ là vô tình vào tìm đồ thì thấy cậu như vậy thôi chứ vẫn chưa tha thứ cho cậu. Nghĩ vậy khiến cậu có chút buồn. Vậy đó nhưng chưa được bao lâu thì Ji Yong quay trở lại, trên tay cầm theo lọ thuốc.
- Quay người lại!
- Hyung, để em tự làm được rồi. Anh ngủ đi.
- Tôi không thích nói một câu hai lần.
- …
Đúng là độc tài, nói gì cũng phải nghe mới được. Cậu lặng lẽ xoay người nằm sấp xuống rồi để mặc anh muốn làm gì làm. Anh nhẹ nhàng kéo quần cậu xuống, khẽ nhăn mặt khi thấy vết thương của cậu do chính mình gây ra. Ban chiều đã được thoa thuốc, đáng lẽ đỡ hơn nhiều rồi mà chỉ tại cái tên lanh chanh này thích lo chuyện bao đồng nên giờ không những không bớt mà còn sưng to hơn.
- Thân mình không biết lo, còn lo được cho tôi? – Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng thoa thuốc rồi thổi thổi cho cậu. Cử chỉ hết sức dịu dàng và ôn nhu làm ai đó cảm thấy ấm lòng.
- Lỗi tại em…
- Dù sao cũng mất cả rồi, lát nữa tôi sẽ viết lại cái khác. Coi như tôi xui xẻo.
- Anh có còn giận em không? – Seungri dè dặt hỏi, hướng ánh nhìn lên cái nhìn đang chăm sóc cho cậu kia mà trong lòng mong đợi.
- Giận cậu thì được ích lợi gì? Xong rồi, ngủ đi.
Thoa thuốc xong, Ji Yong cẩn thận kéo quần cậu lên, đắp chăn lại cho cậu rồi lại đằng bàn ngồi viết nhạc.
- Hyung…
- Sao chưa chịu ngủ?
- Anh có thể viết lại những bài hát đó kịp không?
- Ngủ đi!
- Trong những bài hát đã mất, anh thích nhất bài nào?
- Tất cả. Tôi đã nói tôi không thích nói một câu hai lần.
- Vậy anh đem lại đây, em cùng làm lại với anh. – Seungri táo bạo đề nghị.
- … - Ji Yong nhíu mày quay lại nhìn cậu.
- Em vẽ không được nhưng em nhớ rất chính xác vị trí của những nốt nhạc anh đã viết trong những tờ cũ. Cùng làm đi, em sẽ chỉ vị trí cho anh viết lại, sẽ nhanh hơn nhiều so với anh làm một mình đó.
Anh suy nghĩ về lời đề nghị của cậu. Đúng chớ bộ, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn là một mình anh, chưa kể những bài hát cũ có rất nhiều bài anh tâm đắc, mà trí nhớ siêu phàm của thằng nhóc này thì khi nãy chính anh cũng đã công nhận rồi. Thôi thì cùng làm, có lợi cho mình mà. Thế là Ji Yong cầm xấp giấy và xách cái đèn bàn lại nằm cạnh bên cậu.
Cứ vậy hai người, một người chỉ chỉ trỏ trỏ, một người hí hoáy tô tô vẽ tới gần sáng thì cũng xong. Lúc này Seungri đã quá mệt nên gục xuống ngủ luôn, còn Ji Yong phải viết thêm lời bài hát vô nữa thì mới hoàn thành. Sau khi xong xuôi mọi thứ, anh ngồi dậy khẽ vươn vai một cái, rồi lại ngắm nhìn cái thằng nhóc bên cạnh đang say sưa ngủ. Nhìn cậu ngủ bình yên như thế, đáng yêu như thế, anh tự hỏi mình tại sao lại phải đối xử với cậu lạnh nhạt và vô tâm như vậy chứ. Anh khẽ đưa bàn tay mình chạm vào mái tóc màu nâu hạt dẻ thật mềm, thật mượt của cậu, vuốt vuốt chải chải rồi bất giác mỉm cười. Để ý kĩ mới thấy, thằng bé ốm quá, ốm hơn cả anh nữa, mà Ji Yong là còi rồi đó nha =))) Ây, gương mặt cũng nhợt nhạt xanh xao, hai cái quầng thâm thì khỏi nói, càng ngày càng đen xì. Nhen nhóm đâu đó trong tim, một chút cảm giác muốn bảo vệ đứa trẻ này. Nhưng rất nhanh thôi, hình ảnh người cha bế tắc nhảy từ sân thượng xuống chết tại chỗ, hình ảnh người mẹ bệnh tật ra đi trong sự bất lực của anh lại xuất hiện dập tắt mọi yêu thương anh dành cho cậu.
Kể từ ngày hôm đó, Ji Yong cũng không còn quá lạnh lùng với Seungri như ngày trước nữa, nhưng anh với cậu vẫn giữ một khoảng cách vô hình cố định nào đó. Bản thân cậu cũng nhận thức được anh hận ba cậu, anh hận mỗi khi nhìn thấy cậu thì lại nhớ đến quá khứ đau thương ngày trước, nên cậu cũng khá cẩn trọng mỗi khi đối diện với anh. Không còn mè nheo, không còn đu bám như một năm trước nữa. Mọi chuyện sẽ cứ êm đềm như vậy nếu như một tai nạn bất ngờ không may xảy ra cướp đi sinh mạng cô Han, người phụ nữ hiền từ suốt đời lam lũ và là người thân cuối cùng của cả năm anh em. Giờ đây, mọi trách nhiệm đều đổ lên vai Seung Hyun. Anh có nhiệm vụ phải chăm sóc tốt cho mấy đứa em và cho chính bản thân mình nữa. Trong nhà vắng đi một người, cứ ngỡ như ngôi nhà rộng thêm mấy chục mét vuông, trống trải đến đơn độc.
Sau sự ra đi của cô Han, cả năm người đều có sự thay đổi, không nhiều thì cũng ít. Đáng chú ý nhất chính là Seungri. Thực tế thì kể từ khi ba mẹ cậu mất đi, cậu đã tập cho mình cách sống mạnh mẽ và độc lập, không dựa dẫm vào bất kì ai. Cậu không còn thích hoa nữa, nhưng sự nhạy cảm với hoa vẫn không mất đi. Cậu trở nên sợ hãi với cái chết, sợ hãi với việc phải đối diện với cái chết của người thân mình. Cậu nuôi dưỡng và cố gắng từng ngày để thực hiện giấc mơ trở thành cảnh sát, để tự bản thân cậu có thể tìm ra và chính tay cậu bắt giữ người đã giết gia đình cậu. Và có lẽ bây giờ lại có thêm một lý do nữa để cậu trở thành cảnh sát, chính là tìm ra sự thật về mối quan hệ của ba cậu và gia đình Ji Yong vào tám năm về trước.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by holic 9/10/2017, 20:35

TvT tui thích bộ nì lắm nè. Bữa forum bên kia sập tiếc quá trời quá đất luôn. Quá trời truyện hay

holic
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 20
Points : 28131
Thanks : 1
Join date : 15/08/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 10/10/2017, 10:02

CHAP 6
Thấm thoát một mùa đông nữa lại đến, trời Seoul lúc này trở lạnh, nhiệt độ lên xuống thất thường khiến cơ thể con người cũng trở nên lười biếng. Ji Yong lần đó nhờ sự giúp đỡ, à phải nói là chuộc lỗi mới đúng, nhờ Seungri mà anh đã được tuyển vào làm việc tại công ty giải trí nổi tiếng nhất nhì Hàn Quốc YGEnt. Mặc dù không nói ra như trong lòng anh vô cùng cảm kích cậu, khoảng cách giữa hai người nhờ đó cũng dần rút ngắn. Cả năm qua mọi người đều bận rộn nên nhân dịp này Seung Hyun đề nghị cả nhà cùng đi cắm trại ở núi Seolrak. Tất nhiên, ăn chơi mà, hưởng ứng liền khỏi suy nghĩ. Thế là vào thứ bảy đẹp trời, mọi người xuất phát đi tận hưởng kì nghỉ cuối năm của mình. Trên xe, năm anh em hát hò rất vui vẻ, có khi la hét mà xe nào đi ngang cũng phải nhìn. Phụ trách cầm lái là Young Bae, do tính cách ôn nhu hiền hòa nên cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cách anh ấy lái xe. Phải nói, Young Bae lái xe cực kì cẩn thận, nói trắng ra là chạy với tốc độ rùa bò nên đến tận trưa thì cả đám mới đến nơi. Rồi chưa kể đường núi nữa, đâu thể nào vác nguyên cái xe hơi leo lên, tính luôn thời gian cả đám cuốc bộ lên núi tập thể dục cũng là xế chiều. Mệt bở hơi tai, thế là mất toi ngày thứ bảy.
Gọi là núi nhưng do đây là một điểm du lịch khá hút khách của Hàn Quốc nên địa hình nơi đây cũng không phải là quá hiểm trở. Cả năm người chọn cho mình một chỏm đá khá bằng phẳng và vắng người, trải bạt ra nghỉ ngơi tạm. Đến khi mặt trời khuất bóng thì Seung Hyun gọi các em lại, phân chia nhiệm vụ. Anh, Young Bae, Dae Sung sẽ phụ trách phần nấu nướng và đốt lửa, Ji Yong và Seungri phụ trách phần dựng trại để tối có chỗ ngủ đàng hoàng. Ji Yong anh quả thực không hề hài lòng với sự phân chia này, chỉ cần ở riêng với nhau là cả anh và cậu lại trở nên ngượng ngùng, tự trói mình vào những suy nghĩ riêng của bản thân.
- Hyung à, em không thích dựng trại, đổi em qua làm bên nấu nướng đi. – Ji Yong nói.
- Em không thích dựng trại hay là không thích làm cùng Seungri? Thôi anh đã quyết rồi cứ vậy mà làm, đừng có lằng nhằng nữa tối rồi. Mấy đứa đi thôi!
Seung Hyun dứt khoát rồi khoác tay Young Bae và Dae Sung cùng đi. Để lại hai người ở đây tràn ngập không khí ngượng ngùng. Anh và cậu cứ ngồi đó, mỗi người nhìn một hướng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
- Ji Yong hyung, bây giờ dựng trại phải làm thế nào? Em trước giờ chưa hề thử qua. Nhưng phải làm liền thôi, một hồi tối là không thấy đường.
- Chúng ta có đem dây và bạt, chỉ thiếu tre để dựng khung. Bây giờ mình soạn những thứ mình có ra trước, rồi sau đó sẽ đi tìm tre sau. – Ji Yong nói rồi đứng dậy bắt đầu công việc.
Mặc dù không thích thật, nhưng anh là người công tư phân minh, một khi đã làm việc thì hoàn toàn nghiêm túc và tất cả mọi người trong mắt anh đều như nhau, tuyệt đối không để tình cảm xen vào. Nhưng lại có một vấn đề xảy ra chính là Seungri thực sự quá vướng víu tay chân. Cái gì cậu cũng lóng nga lóng ngóng không biết làm. Mặc dù Ji Yong đã hướng dẫn sơ qua rồi nhưng rốt cuộc những thứ cậu làm xong anh đều phải làm lại. Kết quả là tự anh làm tất còn nhanh hơn là để cậu cùng làm. Bản thân Seungri cũng biết mình vô dụng, đứng đây chỉ tổ làm anh thấy khó chịu, cậu đành ngồi sang một bên nhìn anh làm. Quả là người chuyên nghiệp có khác, không có như cậu. Vô dụng, ngu ngốc.
Ngồi một hồi quá sức là buồn chán, Seungri chợt nhớ ra khi nãy Ji Yong nói cần kiếm tre, giờ cậu cũng rảnh rang không có việc gì làm, thôi thì thay vì ngồi đây vô dụng thì đi tìm tre vác về cho anh làm, anh cũng đỡ cực. Nghĩ rồi cậu đứng dậy xin phép anh.
- Hyung, em đi tìm tre nhé?
- …
Vì quá chuyên tâm làm việc mà Ji Yong không nghe thấy Seungri nói gì. Còn cậu lại tưởng anh im lặng là đồng ý, thế là hớn hở đi tìm tre mang về. Seungri ơi là Seungri, thôi thà cậu ngồi một chỗ đi, đi làm chi để có một chuyện khác xảy ra. Cậu là trẻ em không biết đường đó. Đường đi bình thường có bảng hiệu có đèn giao thông đồ cậu còn không biết thì đường núi cậu càng mù tịt, có chán không cơ chứ. Đi mãi đi mãi mà không thấy tre, chỉ toàn thấy mấy cây trơ cành trụi lá, đụng cái là gãy chứ đừng nói là đem về làm khung dựng trại ngủ. Trời thì càng ngày càng tối, nhiệt độ giảm dần khiến thời tiết vốn đã lạnh lại còn lạnh hơn. Không biết cậu đi tới nhầm cái nơi quỷ quái nào mà không có một bóng người, muốn hỏi đường về cũng không hỏi được. Dù có áo khoác bông dày nhưng vẫn không thể chống chọi được với cái tiết trời lạnh đến âm độ này. Giờ không biết đi thế nào, cậu đành cứ lần mò về phía trước mà đi.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
Bỗng dưng cậu vấp một cục đá khá to rồi mất đà té lăn theo triền dốc…
Quay trở lại nơi năm người cắm trại, sau một hồi cũng được gọi là rất chật vật thì ba người phụ trách nấu nướng mới quay về với một mớ củi trên tay. Vừa tới nơi thấy Ji Yong đang cặm cụi buộc các nút dây vào mấy cây gần đó để căng lều, Seung Hyun ngó quanh quất không thấy Seungri đâu liền hỏi.
- Ji Yong a, Seungri đâu rồi.
- Cậu ta chẳng làm được gì cả, không ngồi ở đây thì chắc đi vòng vòng quanh đây hoặc chui vào góc nào ngủ rồi cũng nên. – Anh hờ hững đáp, tay vẫn tiếp tục công việc của mình.
- Ji Yong a hình như không phải đâu, em và Young Bae hyung vừa ngó quanh quất xung quanh rồi, không hề thấy Seungri. Cậu ấy đâu thể nào bé nhỏ đến nỗi tụi em soi đèn pin mà vẫn không thấy chứ hyung. – Dae Sung giọng tỏ vẻ lo lắng lên tiếng.
Nghe vậy, Ji Yong liền khựng lại, anh tự mình soi xét xung quanh. Quả thật là cậu không có ở đây.
- Rốt cuộc em trông chừng Seungri cái kiểu gì mà để nó đi đâu cũng không biết. Mọi người chia nhau tìm thằng bé về rồi sáng mai về nhà anh hỏi tội em sau. Không có ăn chơi gì nữa hết. – Seung Hyun thật sự nổi giận.
Không khí bây giờ thật sự rất căng thẳng. Lo lắng bao trùm cả bốn người anh vì lỡ lạc mất cậu em út. Trời tối thế này, cậu đi đâu được cơ chứ? Bốn người chia nhau đi tìm, vừa chạy vừa gọi to tên cậu. Trực giác mách bảo thế nào, Ji Yong chạy hướng về phía đường cây trơ trụi lá, vừa chạy vừa hô to “Lee Seungri, cậu đang ở đâu? Lee Seungri, cậu ra đây ngay cho tôi! Cậu đúng là cái đồ vô tích sự, chỉ biết gây phiền phức cho người khác. Cậu ra đây ngay, tôi nhất định sẽ cho cậu một trận. Lee Seungri!” Nhưng đáp trả lại anh chỉ là tiếng xào xạc của gió chạm vào những cành cây. Không hề có bất cứ tiếng trả lời nào. Lúc này anh thật sự lo lắng, cậu không thể có chuyện gì xảy ra được. “Cậu vẫn chưa biết tại sao tôi ghét cậu. Cậu vẫn chưa biết ba cậu đã làm gì gia đình tôi. Tôi vẫn chưa đòi lại được món nợ tám năm trước. Lee Seungri, cậu tuyệt đối không được có chuyện gì”. Lời nói ra lạnh lùng vậy thôi, chứ tận sâu trong lòng Ji Yong, anh yêu thương cậu biết bao. Nhưng anh vẫn chưa chịu chấp nhận điều đó, anh vẫn dùng quá khứ đau thương để chối bỏ cảm giác muốn được gần gũi với cậu.
- Ư…ư…cứu…cứ..u…
- Seungri, là cậu phải không? – Nghe được tiếng thì thào, Ji Yong vội vàng hỏi lại rồi thật im lặng tập trung nghe.
- Ji Yong… Ji Yong hyung… em… Seung…ri đây…
- Cậu đang ở đâu, nói nhanh lên, tôi đến ngay! – Nghe giọng thều thào cùng hơi thở yếu ớt của cậu, Ji Yong càng trở nên lo lắng hơn.
- Em… không biết… Em bị té… Ở dưới này tối lắm…
- Tôi biết rồi. Cậu ngồi yên đó, tôi xuống liền.
Ji Yong lập tức ngồi xuống, sải chân men theo triền dốc từ từ tuột xuống. Thị giác của anh khá tốt nhưng bây giờ thật sự quá tối để nhìn thấy gì, lúc đi lại vội vàng quên mang theo đèn pin hay điện thoại gì cả, nên đành dựa theo cảm giác của đôi tai xác định phương hướng mà đi. Hi vọng đúng là chỗ này.
- Seungri, cậu đang ở đâu? Cậu có mang theo điện thoại không, mau bật lên để tôi xác định được vị trí của cậu!
Đúng rồi nhỉ, sao cậu lại không nghĩ ra. Dù lúc này cậu chỉ muốn ngủ, như cậu vẫn cố sức lấy tay lần mò trong túi lấy ra chiếc điện thoại, bật nó lên cho có chút ánh sáng để Ji Yong nhìn thấy cậu. Ngay khi xác định được vị trí của Seungri, anh nhanh chóng đến đó.
- Seungri à, tôi đây, cậu có sao không? – Anh lo lắng.
- Hyung… em lạnh…
- Mặc áo của tôi, mặc của tôi này! – Anh vội cởi cái áo khoác của mình ra toan choàng cho cậu, nhưng Seungri đã chặn lại.
- Đừng! Anh sẽ cảm.
- Đến giờ phút này mà còn lo cho tôi. Cậu xem cậu đã thành dạng gì rồi kìa. – Anh có phần lớn tiếng.
- Em không muốn anh bệnh. Anh, ôm em được không?
- …
Ji Yong sững người một chút rồi cũng ôn nhu mở rộng áo khoác của mình ra, ôm trọn cậu đang co ro vào lòng.
- Ấm quá…
- Đáng lẽ tôi nên mặc cái áo rộng hơn.
- … - Đột nhiên không biết nói gì, nhưng giờ đây cậu thấy thật hạnh phúc.
- Cậu đứng lên về được không? Hay tôi cõng? Mọi người rất lo lắng cho cậu.
- Em xin lỗi, em tự đi được mà.
- Vẫn cái tính bướng bỉnh không chừa. Nói còn không nói nổi lấy sức đâu mà đi.
- Vậy anh hỏi làm gì?
Lee Seungri hôm nay ăn phải thứ gì mà to gan, dám trả treo với cả Ji Yong.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 11/10/2017, 10:46

CHAP 7
Trên đường đi, cả hai lại im lặng. Cái chính là chẳng biết nói gì và bắt đầu từ đâu.
- Hyung, em xin lỗi.
- Lỗi gì mà xin?
- Em không nên chạy lung tung để bị lạc làm các hyung lo lắng…
- Cũng biết vậy nữa sao?
- …
- Tôi…xin lỗi. Vì đã không để ý đến cậu.
- Không phải lỗi của anh, là tại em.
- Thôi được rồi, cậu mệt rồi đó. Ngủ đi.
Vòng tay ai đó ở phía sau khẽ ôm chặt cổ người đằng trước một chút, cái đầu nghiêng nghiêng cố ý vô thức ngả vào hõm cổ người kia, cảm được trái tim đang thổn thức vì thứ tình cảm không thể diễn tả thành lời. Ji Yong cõng cậu đi chậm, thật chậm. Anh hít thở không khí trong lành buổi đêm để ổn định tinh thần, để nhìn nhận lại tình cảm của chính bản thân. Rốt cuộc yêu thương và thù hận, đối với thằng nhóc này, anh dành cho nó cái nào nhiều hơn kia chứ?
Về đến nơi cắm trại cũng hơn 12h đêm, cả ba người Seung Hyun, Young Bae, Dae Sung tìm kiếm đến mệt lả vẫn không thấy Seungri đâu, lại sợ lạc đường nên quyết định quay về nơi cắm trại dựng cho xong cái lều để có chỗ ngủ trước đã, rồi tính gì thì tính. Vừa xong xuôi cái trại thì thấy Ji Yong cõng Seungri về, Seung Hyun cũng có phần hạ hỏa nhưng nói hết giận thì không hề. Hai cái đứa này đã phá hoại cả buổi đi chơi tưởng như là tuyệt vời của cả nhà. Năm người ăn qua loa vài miếng sandwich đem theo sẵn cho qua bữa chứ cũng chẳng còn tâm trạng nướng thịt hát hò nhảy múa như dự định ban đầu nữa, ai cũng lộ vẻ mệt mỏi cả rồi.
Tối nay Ji Yong bị bắt ngủ cạnh Seungri để chuộc một phần lỗi vì anh trai mà không chăm sóc tốt cho em út. Anh cũng không muốn đôi co, thêm nữa thực sự anh cũng muốn chăm sóc cho cậu nên được mặc định hôm nay Ji Yong làm em trai ngoan biết nghe lời anh cả.
Dường như đã quen việc thức khuya nên dù mệt mỏi cỡ nào anh cũng không thể ngủ sớm được, tất nhiên là trừ mấy đêm liền không chịu ngủ thì chỉ cần đặt lưng lên giường là đã không biết gì rồi. Quay sang nhìn cậu ngủ bên cạnh, nhìn thấy những vết trầy xước do bị trượt chân khi nãy, lòng anh bỗng chốc nhói lên một cơn. Đột nhiên cậu nhíu mày dữ dội, đầu cứ lắc qua lắc lại liên tục, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như tắm, môi mấp máy câu gì đó với sự sợ hãi tột độ. Ji Yong nằm kế bên, lần đầu tiên thấy cậu như vậy anh không khỏi giật mình. Tần suất những hành động kì lạ của cậu càng lúc càng tăng khiến anh vô cùng lo lắng. Không biết làm thế nào, anh xoay người nằm nghiêng qua đối mặt với cậu, dùng tay mình giữ lấy tay cậu rồi xoa xoa một cách dịu dàng để trấn an, sau đó ôn nhu ôm cậu vào lòng rồi lại nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu. Cứ như vậy, Seungri cũng thôi không quẫy đạp nữa, Ji Yong cũng từ từ đi vào giấc ngủ.
Do đêm qua mơ thấy ác mộng không ngủ thẳng giấc nên hôm nay cậu ngủ suốt đường về. Về tới nhà mặt trời cũng ngả bóng khuất dạng, mọi người nhanh chóng ai về phòng nấy tiếp tục công cuộc nghỉ ngơi khôi phục sức khỏe của mình. Thiệt tình, đi chơi gì mà còn mệt hơn cả đi làm. Đợi Seungri yên giấc trên phòng, Ji Yong qua phòng Seung Hyun.
- Dae Sung à em sang phòng Young Bae ngủ bữa nay đi, để ở đây anh có chuyện muốn nói với Ji Yong.
Sau khi Dae Sung rời khỏi phòng, không khí bỗng chốc trở nên u ám.
- Ji Yong à, rốt cuộc thì đối với em Seungri là cái gì? Nó không phải em trai em sao?
- …
- Anh không biết giữa hai đứa có chuyện gì, nhưng sự việc ngày hôm qua thật sự khiến anh quá thất vọng.
- Em xin lỗi… - Từ nãy đến giờ Ji Yong vẫn chỉ cúi gằm mặt xuống đất.
- Lỡ như hôm qua không tìm thấy Seungri rồi sao? Lỡ như hôm qua nó gặp chuyện gì mà mình không đến kịp thì phải làm thế nào? Dù em có không thích nó thì em cũng nên có trách nhiệm của một người anh mà trông chừng nó cho cẩn thận chứ!
Ji Yong quỳ đó chịu trận, thật sự anh cũng chẳng biết nói gì với Seung Hyun. Thái độ mập mờ với Seungri, lúc lạnh lùng lúc quan tâm, là thật. Cậu đi lạc có một phần trách nhiệm của anh vì anh không coi chừng cậu cẩn thận, cũng là thật. Vậy thì biện minh gì nữa bây giờ?
- Hôm qua sau khi tìm được thằng bé về, thấy em quan tâm lo lắng cho nó anh thật sự rất vui. Nhưng sai lầm của em thì không thể bỏ qua được. Hôm nay anh phạt, hi vọng là lần đầu, cũng là lần cuối anh nhắc nhở về mối quan hệ của hai đứa.
- Dạ, em biết rồi.
- Nói nãy giờ khát nước mỏi miệng quá, thôi phạt lẹ rồi nghỉ ngơi, anh mày cũng mệt quá rồi. – Seung Hyun xua xua tay đứng dậy đến lấy cái roi mây để ở góc tường.
- Tự anh mà, em đâu có mượn anh nói mà anh than với thở - Ji Yong bỉu môi.
- Cái thằng khỉ, sắp bị đòn tới nơi mà còn trả treo với anh hả. Tin anh đánh cho khỏi ngồi được luôn không. Leo lên nằm sấp xuống nhanh lên. Lẹ anh mày còn đi ngủ. (au: Đanh đá, con mẻ hết sức đanh đá =)))))
Ji Yong máy móc làm theo.
- Thấy bị phạt bao nhiêu là đáng đây?
- Em để anh quyết định. Người sai là em, em đồng ý chịu mọi trách nhiệm. – Anh dứt khoát. Tính Ji Yong rất rõ ràng, cái nào ra cái nấy. Một khi chấp nhận chịu phạt thì sẽ cam tâm tình nguyện, không có dây dưa kì kèo.
- Được rồi. Dù năm chúng ta có những hoàn cảnh khác nhau, đến từ những nơi khác nhau, thậm chí mang năm cái họ khác nhau, nhưng đã cùng nhau trải qua những khoảng thời gian khó khăn nhất cũng như hạnh phúc nhất thì cũng là anh em một nhà rồi. Đối với anh, tình cảm của anh em chúng ta là quý giá nhất, dù có thế nào cũng không được đánh mất tình cảm này. Anh mong rằng mấy đứa cũng sẽ nghĩ như vậy.
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Sau màn lải nhải của Seung Hyun là một loạt tiếng roi khô khốc chạm vào da thịt. Ji Yong nằm im, tay bấu chặt dra giường, môi cắn lại chịu đau. Seung Hyun không đánh hết sức mà còn đau thế này, nhớ lại lần trước trong cơn tức giận mà anh quật dây lưng tới tấp vào mông Seungri, chắc là cậu cũng đau như vậy, thậm chí là nhiều hơn nữa. Vậy tên ngốc ấy vẫn nằm im chịu trận, tối còn cố ngồi viết lại cho anh mấy bản nhạc. “Lee Seungri nhà cậu, tên ngố nhà cậu, tại sao cậu làm tôi muốn ghét cũng không thể ghét được và không có lý do gì để ghét cậu hết vậy?”
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
- Aaaaaaaaaa…
- Ủa ai la vậy? Ông già này đổi roi mây thành cái gì đánh không đau mà thấy nặng như đá đè lên người vầy nè! – Ji Yong thầm nghĩ.
- Seungri! Em vào đây làm gì? – Seung Hyun bất ngờ.
- Hyung à anh đánh đau quá đi! – Chạy vô đỡ cho anh bị trúng một roi nên Seungri làu bàu.
- Là tự em nhào vào ngay lúc anh đang phạt Ji Yong, la cái gì nữa!
- Sao anh lại đánh anh ấy chứ? Anh ấy không có lỗi, là tự em đi lung tung nên lạc. Anh có phạt thì phạt em nè, đừng có đánh anh ấy. – Seungri giải thích.
- Thế nằm xuống đi anh phạt luôn. Nhắc mới nhớ cái tội em tự tiện đi lung tung làm tụi anh lo anh chưa xử.
- Anh làm thiệt hả? – Cậu hoảng hốt.
- Anh có nói đùa bao giờ! – Seung Hyun thấy vẻ mặt của cậu thì buồn cười lắm mà phải cố trưng vẻ mặt nghiêm túc.
- Seungri còn mệt, tha cho nó đi. Lỗi của em, phạt mình em thôi là được rồi. – Cả Seung Hyun và Seungri đều không ngờ Ji Yong lên tiếng xin tha cho cậu.
- Xem kìa xem kìa bênh nhau dễ sợ chưa. Anh buồn ngủ rồi không phạt nữa. Tránh ra chỗ khác cho anh ngủ. – Seung Hyun cất cái roi rồi xua tay đuổi Ji Yong xuống.
- Hyung à em đang trọng thương đó, tối nay em ngủ ở đây nha! – Ôi đại ca lạnh lùng nhất nhà cũng biết mè nheo nữa.
- Thôi thôi, em về chăm sóc cho Seungri đi. Sắc mặt của nó còn kém lắm đó. Hai đứa về phòng lẹ đi cho anh ngủ.
- Hyunggg, em cũng là em trai của anh đó!
- Biết rồi, đi lẹ đi!
- Thật là… - Ji Yong hừ nhẹ một tiếng.
- Hai đứa lúc nào cũng như này thì tốt biết bao! – Seung Hyun nằm nhắm mắt, gác tay lên trán và nói.
- Hyung à đủ rồi ngủ đi. Lèm bèm có một bài nãy giờ hoài không mệt sao? – Ji Yong đến phát nản với ông anh quá là nhây.
Về đến phòng, anh mệt mỏi thả người xuống cái nệm êm ái. Từ hôm qua tới giờ, quá mệt mỏi. Seungri sau khi đỡ anh nằm xuống, cậu chạy ra ngoài lấy thuốc vào thoa cho anh.
- Anh đau lắm không?
- Đau.
- Em xin lỗi.
- Đợi tôi bị đánh gần xong mới nhào vô. Có tâm ghê! – Anh đùa mà giọng vẫn lạnh.
- Ơ, biết vậy khi nãy em ở ngoài luôn – Cậu cũng trêu lại. Ít khi có dịp Ji Yong chịu giỡn, phải tranh thủ.
- …
- Khi nãy tự nhiên xông vô làm gì, bị lãnh một roi. Có sao không? – Anh hỏi nhưng không nhìn cậu.
- Em không sao mà. Anh mới là người có sao. Để em thoa thuốc cho nha!
- Ừ! – trước giờ anh toàn là người phục vụ thằng nhóc này, hôm nay để nó chăm sóc lại, cũng nên hưởng thụ.
Cậu nhẹ nhàng kéo cái quần jean của anh xuống, rồi đến quần nhỏ. Cậu cực kì cẩn thận, từ từ sợ động vào sẽ đau.
- Trời ơi bầm tím hết rồi. Seung Hyun hyung ác quá! – Seungri nhìn thấy vết tích mà đau lòng.
- Không sao. Vẫn chưa là gì như hồi tôi đánh cậu. Xin lỗi, vì khi đó đánh cậu nặng như vậy.
- Hyung… - Seungri mắt ngấn nước.
- Bôi thuốc lẹ đi! Cậu tính phơi mông tôi tới chừng nào? – Ji Yong khẽ gắt, giọng nói thập phần xấu hổ.
- Dạ dạ…
Cậu cẩn thận bôi từng chút, từng chút, vừa thoa vừa chu môi thổi thổi như cái cách anh làm hồi trước. Người đang nằm hưởng thụ kia cũng cảm thấy trong lòng có gì đó lâng lâng, cảm động.


Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 15/10/2017, 23:39

CHAP 8
Sau chuyến đi chơi cực kì cực kì bể vừa rồi thì năm anh em nhà này chẳng ai còn hứng thú đi núi nữa cả. Cái kết quả đáng ghi nhận nhất đó chính là sự thay đổi thái độ của Ji Yong dành cho Seungri. Lúc cậu bị lạc mất, anh thật sự nhận ra cậu chẳng liên quan gì đến quá khứ của anh, hà tất anh phải dày vò cậu và chính bản thân mình. Rõ ràng, anh có tình cảm với cậu, chỉ là anh không chịu chấp nhận nó. Chỉ đến khi cậu rời xa anh, tưởng như anh sẽ mất cậu mãi mãi, thì anh mới biết đối với anh, cậu quan trọng đến nhường nào. Cho nên, kể từ bây giờ, anh sẽ sống thật với cảm xúc của bản thân. Quan tâm cậu, che chở và bảo vệ cậu.
Ji Yong để ý, dạo gần đây cậu hay gặp ác mộng, ngủ không ngon. Anh phải thường xuyên ôm cậu vào lòng, trấn an, vuốt lưng cậu để cậu an yên trở lại. Đêm hôm nay, đang ngủ anh bất giác quay người về phía cậu, tay quờ quạng toan ôm cái thân hình nhỏ bé vào mình thì chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo của dra giường. Mở mắt dậy, trước mắt anh là một màu đen kịt, rất khó để nhận diện mọi thứ xung quanh. Mọi thường khi ngủ đều mở đèn ngủ vì Seungri sợ bóng tối, nhưng tại sao hôm nay đèn ngủ lại không mở, còn Seungri cậu đã đi đâu? Tỉnh táo lại, Ji Yong để ý ở góc bàn cạnh cửa sổ, cậu đang ngồi cuộn người ở đó. Anh đứng dậy tiến lại gần rồi ngồi cạnh cậu. Lúc này mới nhận ra được tình trạng hiện tại của Seungri, cả người toát mồ hôi, toàn thân run rẩy. Anh nhích về phía cậu thêm một chút, đưa tay vòng qua cổ, kéo đầu cậu lại ngả vào vai mình. Cậu không kháng cự, cư nhiên theo hành động đó mà ngả vào bên vai gầy của anh. Nhưng chưa được bao lâu thì cậu lại ngẩng đầu lên, quay qua tựa lại vào cạnh bàn. Nhìn hành động của Seungri, Ji Yong nhích lại gần cậu hơn nữa, khẽ nhíu mày và nhẹ giọng nói.
- So với vai tôi, cạnh bàn êm hơn sao?
- …
Cậu không nói gì, quay sang hướng ánh mắt về phía anh. Nhìn kĩ mới thấy, mắt cậu đã sưng đỏ lên vì khóc quá nhiều. Ji Yong đau lòng nhìn bộ dạng của cậu lúc này, vẫn kiên quyết nhưng ôn nhu đưa tay vòng qua cổ cậu lần nữa, để cậu ngả vào bờ vai của mình lần nữa.
- Lại mơ thấy ác mộng sao?
- Mấy hôm nay em lại mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó, cảnh tượng tất cả người thân chết trước mắt em - Cậu khẽ gật đầu rồi nói.
- Đừng chịu đựng một mình, hãy dựa vào vai tôi! – Anh vừa nói, vừa dịu dàng vuốt những sợi tóc rối bết trên gương mặt cậu, tay kia ôm trọn đỉnh đầu nhẹ nhàng xoa xoa thay cho lời trấn an.
- Anh không hận em, ghét em nữa sao?
- Tại sao?
- Vì em là con trai của Lee Won Joon.
- Cậu biết hết rồi sao? – Anh thoáng ngạc nhiên.
- …
- Từ khi nào?
- Khi anh nói chuyện với Young Bae hyung, em vô tình nghe được…
- …
- Xin lỗi, Ji Yong. Em thay ba xin lỗi anh.
- Không cần. Giờ những chuyện đó đã là quá khứ, tôi không nghĩ đến nữa.
- Vậy thật là anh không còn hận ba em… và em nữa? – Cậu thắp lên tia vui mừng.
- Không
- …
- Tôi vẫn không thể tha thứ cho ba cậu. Còn cậu, tôi hận rằng bản thân mình không thể hận cậu được.
- …
- Bởi vì cậu đối với tôi, thực quan trọng.
- … - Cậu khẽ ngẩng đầu lên, nhìn anh như không tin những gì mình vừa nghe được.
- Tôi thích cậu! – Ji Yong cũng cúi xuống nhìn Seungri với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
- Anh… anh có thể nói lại lần nữa không? Em nghe không rõ. – Đến lúc này thì cậu thật sự bất ngờ, đến mức không còn tin vào tai mình đã nghe thấy gì.
- Tôi đã nói tôi không thích nói một câu hai lần.
- …
- Lee Seungri, anh yêu em!
Cậu đột nhiên thoát khỏi vòng tay anh, ngồi thẳng người dậy, nhìn anh với ánh mắt không còn gì là ngạc nhiên hơn.
- Sao vậy? Không chấp nhận sao? – Anh nhìn cậu, hỏi với giọng rất thản nhiên.
- Em cũng yêu anh, Ji Yong! – Seungri lập tức nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt.
Cuối cùng thì cậu cũng đã nói ra được cái tình cảm mà cậu đã chôn giấu bao lâu nay. Ai đó đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc thật ấm áp mà đã lâu rồi mới xuất hiện trên gương mặt anh.
- Bây giờ đi ngủ được chưa?
Cậu gật gật đầu rồi theo anh lại chỗ ngủ. Tối nay Seungri không nằm trên gối, vì đã có tay anh để gối lên. Nằm trong vòng tay anh, rúc đầu vào khuôn ngực gầy nhưng rắn chắc của anh, cảm nhận được hơi thở đều đều ấm áp của anh, cậu cảm thấy an yên biết nhường nào.
- Ji Yong, em đã nói với anh chưa?
- ?
- Vai của anh rất êm. Hơn cạnh bàn nhiều.
- Ngủ đi. Không cần em nói anh cũng biết. – Ji Yong cười toe, xoay người ôm hẳn cậu vào lòng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay, có hai trái tim hòa cùng nhịp đập. Bình yên, hạnh phúc.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by PTPhương 16/10/2017, 23:02

tiếp đi aaa

PTPhương

Tổng số bài gửi : 2
Points : 30020
Thanks : 0
Join date : 07/02/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 17/10/2017, 23:19

CHAP 9
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tận đỉnh đầu mà vẫn có hai con sâu ôm nhau cứng ngắc ngủ chưa chịu thức dậy. Seung Hyun đợi mãi chẳng thấy hai đứa em của mình đâu, bụng đói cồn cào mà Dae Sung nhất quyết không cho anh ăn, bảo đợi đủ 5 người thì mới bắt đầu bữa sáng. Anh bực dọc lắm nhưng chẳng dám làm gì cậu, Dae Sung mà giận là tới cơm cũng không có mà ăn chứ đừng nói là có nhưng không được ăn. Bao nhiêu món ăn ngon bày ra trước mắt lại không được ăn chỉ vì hai đứa chết tiệt kia vẫn còn đang ngủ khiến Seung Hyun và Young Bae tâm trạng không hề tốt chút nào. Hai người thay phiên nhau đứng dưới này la đến khản cổ mà trên kia vẫn không có động tĩnh gì, tức mình, lên tận phòng dựng đầu dậy luôn. Mở cửa phòng ra, hai người vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt, nhưng cũng rất nhanh thôi cái đói cồn cào kéo Seung Hyun và Young Bae nhào tới sút một phát vào mông hai cái người đang say sưa ngủ không biết trời trăng gì kia.
- CÓ BIẾT GIỜ NÀY MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢAAAAA???? – Tiếng quát tháo đồng thanh vang lên.
- Vì hai con sâu tham ngủ mấy đứa mà hyung mày sắp đói chết rồi đây này. Dậy mau cho hyung ăn cơm rồi còn đi làm nữa. – Seung Hyun vừa mạnh bạo kéo rèm cửa ra vừa cằn nhằn.
Ánh nắng gay gắt của buổi sáng không còn sớm nữa dội thẳng vào phòng khiến cả hai người lười biếng đang xoa mông vì vừa mới bị đá đau ngồi bật dậy dụi dụi mắt. Ji Yong đứng dậy vươn vai một cái, cúi xuống nhìn Seungri mặt vẫn còn ngu ngu đang dụi dụi đôi mắt thâm quầng.
- Dậy thôi nào, Seungri! – Giọng nói đầy yêu thương và ngọt ngào.
Cậu tranh thủ làm nũng, đưa tay ra chờ đợi. Người kia hiểu ý liền cười hiền, đưa tay ra kéo cậu đứng dậy. Có hai người nào đó chứng kiến cảnh tượng xảy ra từ nãy giờ không khỏi bất ngờ, da gà nổi khắp toàn thân. Hôm nay chắc có bão lớn, gió giật ít nhất cấp 10 chứ không vừa!
Cuối cùng thì cũng được ăn. Đồ ăn hôm nay tự nhiên ngon quá thể do bụng đói meo râu rồi. Không khí bàn đang hôm nay có gì đó là lạ, sáu con mắt đang rất chăm chú ngó vào hai cái con người hôm nay bỗng dưng tình cảm quá mức.
- Ji Yong, hyung ăn cái này đi. Rất tốt cho cơ thể đó! – Seungri cười cười gắp thức ăn bỏ vào chén cho anh.
- Em cũng ăn đi, ăn nhiều vào. Ốm tong teo rồi, không được cướp nickname Còi của anh! – Ji Yong liên tục gắp hết món này tới món khác cho cậu.
- Này này, hai người xem ba người chúng tôi là vô hình hả. Seungri à, Ji Yong hyung à, đồ ăn là em nấu đấy nhé, tại sao không gắp cho em? Muốn chiều nay không có cơm ăn không? – Dae Sung cà nanh lên tiếng.
- Đây hyung!
- Đây Sungie!
Anh và cậu liền cùng lúc gắp thức ăn cho Dae Sung, cùng đồng thanh nói, xong lại nhìn nhau rồi cười khúc khích. Seung Hyun và Young Bae ngồi đối diện nhìn với vẻ mặt không thể nào ngu hơn, Dae Sung thì cười tít mắt với cái chén đầy thức ăn.
- Hai đứa bớt bớt giùm anh đi. Sáng nay vì hai bây ham ngủ mà giờ này anh vẫn còn ở nhà, chắc chắn bị trừ lương rồi. Cho nên chiều nay để anh yên lành về nhà, anh không muốn hứng gió mưa bão bùng đâu. – Seung Hyun ảo não nói.
- Tớ cũng vậy đó. Ji Yong à mặc dù rất vui khi thấy hai người yêu thương nhau như vậy nhưng tớ thật sự không quen hình ảnh của cậu bây giờ. Cứ thế này thì chiều nay có bão thật đó. – Young Bae ra sức gật gù.
- Trời đẹp mà hyung. Mấy anh cứ lo vớ vẩn, hôm qua em xem dự báo thời tiết đài khí tượng họ bảo trời hôm nay đẹp lắm. – Seungri nhìn ra ngoài rồi ngây thơ nói.
- … - Đến bó tay với cái thằng ngốc này.
- Tại sao tôi không được như vậy, chúng tôi đang yêu mà? – Ji Yong thản nhiên vừa đưa cơm vào miệng vừa nói.
- HẢ, CÁI GÌ??? – Lần này là cả ba người kia đồng thanh với giọng đầy bất ngờ. Seung Hyun xém chút còn phun hết cơm ra ngoài.
- Gì mà ngạc nhiên dữ vậy? Tôi và cậu ấy yêu nhau không được sao? – Anh thì cứ bình thản như vậy trong khi cậu ngồi kế bên mặt đã đỏ như quả gấc.
- Không…không, chỉ là… em quá ngạc nhiên thôi… - Dae Sung lắp bắp rồi tiếp tục ăn nốt phần của mình.
- Tớ…tớ cũng vậy… - Young Bae chẳng được gì chỉ được cái hùa theo.
- Anh ăn hết nổi rồi anh đi làm đây. Nhìn hai đứa nó thêm chút nữa chắc anh khỏi đi làm. Yêu thì yêu có cần làm quá vậy không? – Seung Hyun đứng lên dẹp chén rồi khẽ rùng mình.
- Thì anh thử yêu đi, có khi còn lố hơn cả em. – Câu nói của Ji Yong làm cả đám ngồi bịt miệng cười tủm tỉm.
- “Cốp” – Hậu quả cho việc dám giỡn mặt với anh cả là một cái cốc rõ đau vào đầu.
- Sao hyung đánh Yong của em? Ảnh nói đúng mà! – Seungri dẩu môi trách móc, xoa xoa chỗ Seung Hyun vừa cốc anh.
- … Thôi tôi đi làm! – Seung Hyun thật không còn lời nào để nói với hai con người này. Ghét thì ghét dữ lắm mà tới chừng thương thì không còn để ai trong mắt nữa.
Ngày tháng trôi qua, cũng đã đến lúc tạm biệt căn nhà tuy nhỏ bé nhưng chất chứa bao kỉ niệm này để dọn đến một nơi thoải mái, rộng rãi và thuận tiện hơn cho công việc và học tập của cả 5 anh em. Ji Yong bây giờ đã là nhạc sĩ có tiếng trong YGEnt, công việc khá bận rộn, Dae Sung lúc nay đang thực hiện một đề tài nghiên cứu khá phức tạp nên trong nhà cũng cần ít nhất 2 chiếc xe hơi để thuận tiện trong việc di chuyển đi lại. Tuy nhiên ngôi nhà cũ lại nằm trong con hẻm quá sâu và chật hẹp, xe ô tô rất khó khăn để lui tới nên đây cũng là một phần lý do họ chuyển nhà.
Ban đầu khi chuyển đến nhà mới có hơi khó thích nghi một chút, nhưng rồi mọi việc cũng dần vào quỹ đạo của nó. Năm nay là năm Seungri thi đại học, một cột mốc hết sức quan trọng trong cuộc đời của cậu. Kì thi này sẽ quyết định cậu đó thể thực hiện được ước mơ trở thành cảnh sát của mình hay không. Vì vậy cho nên ngay từ đầu năm cậu dồn hết tâm sức học hành thật chăm chỉ, không những làm bài trên lớp mà cậu còn vào thư viện tìm thêm bài tập để làm thêm ở nhà.
Tần suất học tập của Seungri phải nói là maximum luôn, có mấy bữa cậu chỉ ăn đại khái qua loa rồi chui lên phòng ngồi vào bàn học bài. Đêm ngủ có khi Ji Yong giật mình tỉnh giấc thấy cậu vẫn đang cặm cụi ghi ghi chép chép. Lúc đầu anh nghĩ cậu chăm học vậy là tốt, nhưng số đêm cậu thức trắng càng ngày càng tăng khiến anh không khỏi đau lòng. Chẳng phải cậu bây giờ, là hình ảnh của anh bất chấp tất cả không cần biết mọi thứ xung quanh để viết nhạc trước kia hay sao?
Đang bức bối với đống công thức khó giải, Seungri cảm nhận được vòng tay phía sau đang ôm chặt mình, cùng hơi thở ấm áp đều đều phả vào bên cổ.
- Em làm anh thức giấc sao? – Cậu nhẹ buông cái bút đang cầm trên tay, khẽ mỉm cười.
- Em mệt rồi.
- Vẫn còn bài chưa làm xong, anh ngủ trước đi em làm xong rồi em ngủ sau.
- Ngồi bao lâu rồi vẫn chưa giải được? – Ji Yong nhẹ giọng hỏi.
- Một tiếng rồi! – Cậu thiểu não trả lời.
- Vậy thì nên đi ngủ thôi. Có ngồi nữa cũng nghĩ không ra. – Ji Yong với tay thu dọn sách vở giúp cậu.
- Nhưng hyung…
- Nghe lời anh. Anh không muốn em giống anh ngày trước.
Nhìn thấy tia đau lòng trong ánh mắt kiên nghị anh dành cho cậu, Seungri liền ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng Ji Yong lại giường thả mình vào giấc ngủ. Vừa mới đặt lưng nằm xuống, nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cậu liền ngủ say. Nhìn cậu ngủ, anh đưa tay vuốt gương mặt mệt mỏi của cậu, chải lại những lọn tóc rối mù của cậu, rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn ngọt ngào.
- Rõ ràng là não bộ và tinh thần của em đều đã đình công hết rồi, sao vẫn cứ cố sức như vậy. Bảo bối ngốc – Anh thì thầm bên tai cậu, nở nụ cười rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Ai đó, chẳng biết có nghe được không, hay mơ thấy tiên cảnh gì đó, mà khóe môi cong lên ý cười hạnh phúc.

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 21/10/2017, 12:02

CHAP 10
Nói về Dae Sung, tuy chỉ mới sinh viên năm nhất nhưng tính tình chăm chỉ, vì vậy cậu sớm được giáo sư gợi ý nên làm một đề tài nghiên cứu khoa học để sau này thành tích tốt nghiệp cao hơn. Dae Sung nghĩ đây vừa là cơ hội, vừa là thử thách dành cho bản thân nên nhanh chóng chọn đề tài và bước vào thực hiện dưới sự hướng dẫn của giáo sư. Nhìn hai đứa em chăm chỉ học tập, các hyng rất vui. Dù đi làm về mệt nhưng cũng cố gắng mua hoặc cùng nhau nấu món gì đó bổ dưỡng cho hai đứa nhỏ có sức học hành. Mặc dù đồ ăn họ nấu không ngon bằng của Dae Sung.
Dạo gần đây Dae Sung ngỏ ý nhờ Young Bae tập cho cậu lái xe. Một phần vì cậu đi lại nhiều chỗ cách xa nhau, đi bus hoặc tàu điện ngầm thì phí mất một khoảng thời gian chờ xe, nên cậu muốn tập lái xe để mình có thể chủ động hơn trong việc đi lại. Ban đầu Young Bae còn ngần ngại và một mực từ chối với lý do rằng cậu còn nhỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thằng bé này từ nhỏ vốn cẩn thận và suy nghĩ có trước có sau nếu như không muốn nói rằng cậu già trước tuổi, thêm cả thấy cậu mỗi ngày đi đi về về mệt mỏi như thế anh cũng không đành lòng. Thế là mỗi buổi chiều chủ nhật Young Bae dành ra khoảng hai đến ba tiếng tập cho Dae Sung lái xe. Cậu học tập rất chăm chỉ và lái xe thật cẩn thận. Bởi vì chính cậu là người đề nghị hyung chỉ bảo cho mình nên cậu nhất quyết phải học và tập luyện nghiêm túc, không thể để hyung phiền lòng và lo lắng vì mình. Chừng khoảng hơn một tháng thì Dae Sung được Young Bae cho phép lái xe đi trên đường ngoài. Tất nhiên mấy ngày đầu vì còn lo lắng nên anh xin nghỉ phép mấy ngày để đi cùng cậu. Sau khoảng một tuần thấy tình hình ổn định rồi thì anh mới yên tâm để cậu đi một mình.
Từ ngày được lái xe riêng, việc học tập và đi lại để làm bài nghiên cứu thuận tiện và đỡ mệt nhọc hơn, vì vậy mà tinh thần cậu hoàn toàn phấn chấn, càng hăng hái học tập hơn nên kết quả cũng có phần tốt hơn khi trước. Điều này khiến cậu rất vui.
Sau một năm đầy vất vả thì Seungri chính thức bước vào kì thi đại học đầy căng thẳng, còn Dae Sung đang hồi hộp chờ đợi kết quả bài nghiên cứu của mình đã nộp vào hai tuần trước. Ji Yong lúc nào cũng bên cạnh Seungri nếu không có việc phải đến công ty, động viên mà cũng không quên nhắc nhở cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Bây giờ mà đổ bệnh thì coi như công sức cậu bỏ ra trong thời gian vừa qua mất trắng.
Hôm nay, vừa đi thi về, Seungri nhận được tin bài nghiên cứu của Dae Sung giành được điểm cao nhất trong tất cả các đề tài dự thi, khiến cậu quên đi mệt mỏi liền nhảy cẫng lên, nhào tới ôm lấy hyung của mình và miệng không ngừng chúc mừng anh. Dae Sung vì quá bất ngờ trước hành động của Seungri, chưa kịp thủ thế đã bị cậu nhảy hẳn lên người, trụ không được lâu thế là cả hai ngã lăn xuống đất làm cả nhà được một phen cười thích thú.
Lâu lắm rồi Seungri mới cảm nhận được buổi tối ở Seoul mát mẻ như thế này, khác hẳn với cái nóng oi bức của mùa hè vào ban ngày.
- Thi xong tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều đúng không? – Ji Yong hít một hơi rồi quay sang cậu cười thật tươi.
- Vâng, hyung! – Nụ cười trên môi cậu cũng tươi tắn không kém gì anh.
- Ăn kem không?
- Ăn chứ!
Trên con đường dọc bờ sông Hàn thơ mộng, hai chàng trai nắm tay nhau tươi cười thật hạnh phúc. Dừng chân ngồi xuống ở một ghế đá hướng mắt ra khung cảnh của dòng sông, Seung Ri vừa liếm láp cây kem vừa hỏi bâng quơ.
- Ji Yong à, em có chuyện muốn hỏi anh?
- Nói đi!
- Tại sao lại yêu em?
- … Cần có lý do sao? – Anh quay sang nhìn cậu, nét mặt cậu vẫn thản nhiên như vậy, anh hướng ánh nhìn trở về khung cảnh trước mặt, hỏi lại Seungri.
- Cần chứ!
- Tại sao?
- Bởi vì em là một đứa vừa vô dụng, vừa ngốc nghếch. Trong khi anh lại là một người hoàn hảo như vậy. Tại sao lại yêu một đứa như em?
- Seungri, quay lại đây!
- Sao anh không…
Vừa mới quay qua, chưa kịp nói hết câu, những chữ sau cậu định nói đã bị nuốt bởi nụ hôn mãnh liệt và ngọt ngào của Ji Yong. Nụ hôn không sâu, vừa đủ để thể hiện tình yêu anh dành cho cậu. Dứt môi ra, bốn mắt nhìn nhau tựa hồ như có dòng điện đang chạy ngang qua cơ thể, trái tim không hẹn mà tự dưng đập liên hồi.
- Hyung…
- Ăn kem tiếp đi! – Ji Yong quay đi để che giấu sự ngượng ngùng của chính mình.
- … - Seungri cũng không biết nói gì, quay lại tiếp tục ăn cây kem đang ăn dở của mình.
- Anh không quan tâm em thông minh hay ngốc nghếch. Anh không quan tâm em là ai. Anh chỉ biết anh yêu em vì em là Lee Seungri. Lý do này, em hài lòng không?
- Ji Yong…
- Gì?
- …
Thấy im lặng, anh quay sang nhìn cậu. Vừa mới quay qua thì Seungri đã nhướn người tới đặt lên môi anh một nụ hôn. Nụ hôn của cậu không mãnh liệt như anh ban nãy, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng. Hơi bất ngờ vì sự chủ động của cậu, nhưng ngay lập tức Ji Yong liền nhắm mắt và đáp trả nụ hôn đó.
- Em yêu anh. Chỉ cần ta yêu nhau. Như vậy là đủ rồi. – Seungri nhìn anh, trong lòng lúc này ngập tràn hạnh phúc.
- Chúng ta về thôi nào! – Ji Yong đứng dậy, nắm tay Seungri cùng nhau về nhà với tâm trạng cực kì vui vẻ.
*Vài tuần sau*
Hiện tại Seungri đang chen chúc giữa đám người để tìm trên danh sách đậu đại học có tên mình hay không. Dò tới dò lui, dò xuôi dò ngược vẫn không tìm thấy tên mình, cậu thật sự rất lo lắng và hồi hộp. Ở nhà, các hyung cũng lo lắng không kém, nhất là Ji Yong, anh đứng ngồi không yên, cầm điện thoại trong tay mà không dám gọi cho cậu. Anh cứ đi qua đi lại làm Seung Hyun chóng hết cả mặt.
- Ji Yong, em ngồi yên không được hả?
“Reng… reng… reng…” – Bỗng điện thoại Seung Hyun reo lên. Số lạ, không biết ai gọi nữa.
- Alo – Seung Hyun bắt máy.
- Alo, anh có phải là người nhà của Kang Dae Sung không. Chúng tôi là cảnh sát trụ sở Seoul.
- Phải, tôi là anh trai của Dae Sung. Cảnh sát các anh gọi tôi có việc gì? – Giọng anh trở nên lo lắng.
- …
- Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.
Không biết bên kia nói những gì mà sau khi nghe điện thoại xong mặt Seung Hyun tối sầm lại, sự lo lắng tăng lên gấp bội khiến cho Ji Yong và Young Bae cũng hốt hoảng theo. Dae Sung nói cậu phải lên trường sửa chữa lại đề tài nghiên cứu một chút để đại diện cho trường tham gia kì thi xét chọn cấp quốc gia. Trên đường đi cậu đã gây ra chuyện gì? À không, người như Dae Sung không thể gây chuyện được. Phải nói là cậu gặp phải chuyện gì mà dính líu tới cảnh sát cơ chứ?
- Hyung à, có chuyện gì vậy? – Young Bae lo lắng hỏi.
- Anh ra ngoài tí, hai đứa trông nom nhà cửa. Về anh sẽ nói sau. – Nói rồi Seung Hyun phóng thẳng ra cửa.
Về phần Seungri, cuối cùng thì cậu cũng tìm thấy tên mình trên danh sách. Cậu vỡ òa sung sướng nhảy cẫng lên, vừa huơ chân múa tay vừa la hét “Tôi đậu rồi. Tôi làm được rồi!” mặc kệ cho mọi người xung quanh đang nhìn cậu với ánh mắt kì dị. Seungri lúc này rất muốn gọi ngay để báo cho Ji Yong biết, nhưng suy đi nghĩ lại thì cậu muốn tận mắt nhìn thấy các anh vui mừng vì thành quả của mình nên quyết định không gọi, về nhà rồi trực tiếp thông báo luôn. Cậu sợ mình hoa mắt nên chạy vào coi lại lần nữa, thậm chí còn kéo bao nhiêu người lại hỏi đây có đúng là chữ Lee Seungri hay không. Khi đã chắc chắn rồi thì cậu nhanh chóng lấy xe đạp về nhà, vừa chạy vừa hát rất vui vẻ.
- Mọi người ơi, em… - Vừa về đến nhà, cậu hí hửng chạy vào khoe với mọi người thì thấy Seung Hyun, Ji Yong, Young Bae đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt ủ dột. Nhìn thấy các anh như vậy, niềm vui của cậu giảm đi một nửa, nụ cười trên môi cũng không còn.
- Các anh sao vậy? Có chuyện gì sao?
- … - Mọi người không ai nói gì, chỉ cúi thấp đầu.
- Sao không ai trả lời em hết vậy? Ji Yong, nói cho em biết có chuyện gì? Dae Sung hyung đâu rồi? – Seungri lo lắng chạy tới lay tay anh.
- Dae Sung đang ở trong phòng. Cậu ấy có chuyện rồi… - Ji Yong buồn bã nhìn cậu.


Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Mika Pinky 24/10/2017, 00:39

huhu, thank tg nhiều lắm. Hóng mỗi ngày luôn nhaaaaaa

Mika Pinky

Tổng số bài gửi : 2
Points : 29012
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 26/10/2017, 01:34

CHAP 11
- Anh ấy có chuyện gì? Ảnh bị làm sao mấy hyung giải thích rõ đi đừng làm em lo lắng.
- Cậu ấy trên đường đi gây tai nạn. Không phải cố ý, cũng không phải hoàn toàn lỗi của Dae Sung. Nhưng vấn đề là… đã có một người chết vì tai nạn đó… - Seung Hyun kể lại sự việc.
- Bây giờ anh ấy thế nào rồi? – Seungri lo lắng hỏi.
- Từ lúc về đến giờ nó chỉ giam mình trong phòng thôi. Chắc là Dae Sung sốc và buồn lắm. – Young Bae thở dài.
Bầu không khí lại rơi vào sự im lặng đáng sợ. Hơn ai hết họ đều biết và rất hiểu Dae Sung. Tuy bề ngoài cậu nhí nhố hay cười thế thôi, nhưng lại là con người cực kì nhạy cảm và rất dễ tổn thương. So với tuổi thật của mình, Dae Sung quả thật chín chắn và trưởng thành hơn rất nhiều. Sự việc lần này không chỉ liên quan trực tiếp đến cậu, cáo buộc cậu chính là nguyên nhân gây ra cái chết cho người kia, mà nó vô tình còn khơi gợi lại kí ức đau thương đã trở thành vết thương lòng sâu hoắm tưởng như đã quên từ lâu của Dae Sung. Chuyến du lịch định mệnh năm cậu 10 tuổi, một tai nạn xe hơi kinh hoàng xảy ra do một tên say rượu trong lúc không làm chủ được tốc độ đã cướp đi sinh mạng ba mẹ cậu, khiến cậu trở thành trẻ mồ côi với nỗi ám ảnh đáng sợ kéo dài ngay cả trong giấc mơ. Bản thân bốn người còn lại tự hỏi rằng, liệu Dae Sung có thể vượt qua được chuyện này hay không? Càng nghĩ, lại càng khiến mọi người lo lắng.
Buổi tối, sau khi ăn chiều qua loa thì ai về phòng nấy, bầu không khí tuyệt đối không khá khẩm hơn. Do Dae Sung đang buồn nên Seung Hyun chuyển sang phòng Young Bae ở tạm một thời gian. Anh biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, cậu ấy thật sự cần ở một mình và yên tĩnh. Về phía Ji Yong và Seungri, sau khi về phòng, cậu mệt mỏi thả người lên giường, trong lòng bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện của Dae Sung. Nhìn thấy cậu như vậy, Ji Yong nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
- Em vẫn chưa báo kết quả cho anh biết. Nhìn thái độ của em lúc sáng là đậu rồi phải không?
- … - Cậu gật đầu.
- Ôi Seungri của anh giỏi quá! Thưởng gì cho em bây giờ nhỉ? – Anh cười.
- Nhưng bây giờ chuyện đó đâu còn quan trọng đâu hyung. – Cậu quay qua nhìn anh.
- Sao lại không quan trọng chứ? Em đã vất vả thế nào mới đậu được đại học. Hồi sáng vui thế kia mà lại bảo không quan trọng là thế nào? – Ji Yong xoa đầu cậu.
- Chuyện của Dae Sung hyung…
- Em đừng quá bận tâm, chuyện gì cũng có cách giải quyết cả. Hơn nữa tai nạn lần này không phải là lỗi của cậu ấy, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
- Có thật không anh?
- Anh có nói dối em bao giờ chưa? Bây giờ đã là sinh viên rồi, phải chuyên tâm học hành biết chưa cậu cảnh sát tương lai. Chuyện gì cũng đã có các hyung ở đây rồi, dù thế nào đi nữa bọn anh cũng sẽ bảo vệ em và Dae Sung. Có hiểu không?
- Ji Yong à… - Cậu nhích lại ôm lấy anh.
- Ngoan, ngủ thôi nào. Khi nào nhập học anh sẽ cùng đi với em. – Ji Yong xoa xoa mớ tóc rối của Seungri và dỗ ngọt.
Ngày hôm nay thật dài. Ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, vui có, buồn cũng có. Nhưng dù có bất cứ khó khăn nào, năm anh em chúng ta nhất định sẽ cùng kề vai sát cánh vượt qua tất cả.
Thật may mắn khi Dae Sung được kết luận là vô tội sau vài ba lần đến sở cảnh sát để trình bày về sự việc và kiểm tra một vài thứ cần thiết. Gia đình nạn nhân cũng không cáo buộc cậu là kẻ giết người và bắt bồi thường, tai nạn này thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn và Dae Sung hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này. Gần đây tới lui sở cảnh sát cùng cậu, luôn túc trực bên cạnh cậu chính là SeungHyun. Anh đã rất lo lắng sợ rằng Dae Sung sẽ bị kết án, nhưng cuối cùng anh đã có thể thở phào nhẹ nhõm và nở nụ cười khi nghe kết luận từ phía cảnh sát. Nhưng vấn đề chính là nằm ở Dae Sung, dù có được trắng án thì tâm trạng của cậu vẫn không khá lên được chút nào. Về đến nhà cậu chỉ cúi gằm mặt xuống như mọi hôm, chẳng nói tiếng nào lủi thẳng lên phòng khóa trái cửa lại. Seung Hyun tường thuật tóm tắt mọi chuyện cho cả nhà nghe, ai nấy nghe xong đều vui mừng vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc ăn mừng khi tâm trạng của Dae Sung vẫn chẳng khá hơn. Cậu vẫn còn tự dằn vặt chính bản thân mình.
Kể từ sau khi không phải đến sở cảnh sát nữa, Dae Sung luôn tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống gì cả. Đợi khi mọi người không có ở nhà, cậu mới ra ngoài, đi bộ đến nhà thờ gần đó để cầu nguyện. Sau đó lại chui rút vào căn phòng tối ở một mình. Dù cho mọi người có nhỏ nhẹ khuyên nhủ, hay là la mắng cậu, Dae Sung vẫn cứ như vậy không hề lên tiếng. Dae Sung cậu đã làm được cái gì nên hồn mà lại gây họa lớn như thế này. Dù cho cảnh sát bảo cậu vô tội, dù cho người nhà của nạn nhân kia không truy cứu trách nhiệm mà còn an ủi cậu nữa, nhưng làm sao mà cậu tha thứ cho bản thân mình được chứ. Trước kia ba mẹ cậu bị tai nạn chết, cậu hận người tài xế kia đến thấu xương, nhưng ông ta cũng đã bỏ mạng vì chính lỗi lầm của mình, cậu còn hận làm gì nữa chứ? Giờ đây, cậu đã gây ra cái chết cho một người, nhưng hiện tại lại chẳng hề hấn gì, chẳng phải là quá khốn nạn sao? Cậu tự thấy bản thân mình thật ghê tởm, thật khốn nạn. Nhắm mắt lại thì cảnh tượng ngày hôm đó lại xuất hiện, khi cậu bước xuống xe và được bảo rằng có một người bị kẹt dưới gầm xe của cậu. Cậu hoảng hốt biết chừng nào, cậu lo sợ biết chừng nào. Và khi nghe rằng người đó đã chết, cậu suy sụp hoàn toàn. Cái gì là vô tội, cái gì là không phải trách nhiệm của cậu? Người đó kẹt dưới gầm xe cậu và chết đó. Là lỗi của cậu, là lỗi của Kang Dae Sung này. Cậu cứ như vậy, đã từng hơn một lần nghĩ tới cái chết, nhưng cuối cùng là vẫn vì những con người là anh em ở ngoài kia mà không đủ can đảm.
Đã gần một tuần rồi, Dae Sung cứ như vậy. Và dường như không thể làm ngơ chịu đựng thêm được nữa, chiều hôm đó vừa đi làm về, Seung Hyun giận dữ chạy lên gõ cửa phòng và hét lớn.
- KANG DAE SUNG, EM MỞ CỬA RA NGAY CHO ANH! CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN.
- …
- Nếu em không mở cửa, thì từ nay không còn anh em gì nữa cả!
Vừa dứt câu, cửa phòng bật mở…

Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Cỏ Dại 26/10/2017, 01:36

CHAP 12
Seung Hyun bước vào. Căn phòng này cũng đã hơn một tuần rồi anh xa nó. Tối, tối lắm, không có một chút ánh sáng nào. Seung Hyun tự nhận thị giác của bản thân không được tốt nên anh không thể nhìn thấy bất kì thứ gì khác ngoài một màu đen. Lần mò công tắc bật đèn lên, cuối cùng thì anh cũng nhìn rõ được ở phía giường kia có một con người đang nằm vùi đầu vào chăn, không buồn ngẩng mặt lên xem hyung nó thế nào. Seung Hyun đau lòng bước lại, nhẹ giọng nói.
- Sungie à, ra ăn cơm với hyung đi!
- …
- Dae Sung, ngẩng mặt lên nhìn anh. Nằm vậy em không khó thở sao?
- Nếu anh vào đây chỉ để nói như vậy thì anh đi ra đi. Em muốn ở một mình! – Cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng, giọng nói yếu ớt vô cùng.
- Đủ rồi đó Dae Sung, em định như thế này cho đến bao giờ nữa hả? Tỉnh lại đi, tỉnh táo lại cho hyung! – Seung Hyun có phần lớn tiếng.
- Anh ra ngoài đi!
- Không đi. Hôm nay anh phải làm cho em tỉnh người ra.
Đã cố hết sức kìm nén nhưng thái độ của Dae Sung thật sự làm cho Seung Hyun tức giận. Anh bước đến giá treo đồ lấy cái thắt lưng, gập đôi lại, nhanh chóng tiến đến chỗ cậu giật phăng cái chăn ra và đánh.
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
- Anh biết em vì chuyện đó mà buồn, mà tự trách mình. Nhưng đó không phải lỗi của em. Tại sao em cứ phải hành hạ bản thân trong khi tất cả mọi người không ai trách cứ gì em chứ?
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
- Em như thế này, em có nghĩ đến các hyung, có nghĩ đến Seungri không? Em có biết khi em xảy ra chuyện mọi người đã lo lắng cho em như thế nào không? Seungri đậu đại học, đó là chuyện vui nhất trong cuộc đời của nó, nhưng vì chuyện của em mà thằng bé chẳng có được niềm vui trọn vẹn. Mấy hôm nay cứ về đến nhà là nó lại hỏi “Dae Sung hyung thế nào rồi? Anh ấy đã ăn uống gì chưa?” rồi lại lo lắng cho em. Em có thấy như vậy là bất công với nó hay không?
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
Chát…chát…chát…
- Em còn định như thế này cho đến bao giờ? Em có biết, nhìn em như vậy, anh đau lòng lắm không, Kang Dae Sung? Anh tự thấy mình là kẻ vô dụng khi chính người mình yêu thương nhất đang bị tổn thương mà bản thân lại không thể làm được gì cho em.
- Hyung…
Nãy giờ nằm im chịu đựng, nghe những lời Seung Hyun nói mà trái tim cậu đau lên từng hồi như có ngàn vạn mũi kim đâm vào đánh thức tất cả sự yếu đuối trong cậu. Giọt nước mắt cứ thế lăn dài làm ướt một mảng dra tự khi nào. Rồi đến giới hạn cuối cùng, khi nghe giọng run rẩy của anh bảo cậu là người mà anh yêu thương nhất, cậu quay sang đối diện với ánh mắt của anh.
- Xin lỗi, anh không làm được gì cho em, không có tư cách đánh em. – Seung Hyun theo dòng cảm xúc mà khóe mắt cũng rưng rưng. Buông thõng dây lưng, anh toan bước ra ngoài thì có một bàn tay níu lại. (au: đánh cho đã rồi kiu không có tư cách =.=)
- Hyung, đừng đi…
Anh quay lại, nhìn thấy đôi mắt bé tí vốn hay cười ấy giờ tràn ngập nước thì không khỏi đau lòng. Dae Sung đã cố gượng ngồi dậy để níu tay anh. Bao lâu nay ở một mình, cậu đã rất sợ cô đơn. Seung Hyun nhanh chóng bước tới ôm chầm lấy cậu, nghẹn giọng nói.
- Đừng như vậy nữa được không, hyung đau lòng lắm. Dae Sung của anh mạnh mẽ lắm, hay cười lắm. Hứa với anh, quay lại là Dae Sung của ngày trước, hãy xem chuyện này như một sự cố ngoài ý muốn. Có được không?
- Hyung, em xin lỗi…
- Được rồi, đừng xin lỗi nữa. Ngoan, để hyung bôi thuốc cho nhé!
Giọng Seung Hyun vốn dĩ đã trầm ấm, khi đặt tất cả yêu thương vào lời nói thì đặc biệt càng dịu dàng ngọt ngào hơn bao giờ hết. Cậu nhẹ gật đầu rồi để anh đỡ mình nằm xuống. Nhìn những lằn roi do mình gây ra trên mông cậu, Seung Hyun thật sự xót xa. Nhẹ nhàng thoa thuốc cho cậu, rồi xoa đầu cậu, rồi ngập ngừng.
- Sungie, em còn nhớ ngày chúng ta còn nhỏ, chỉ vì nghịch phá ham chơi mà anh lỡ tay làm chết con chó nhỏ mà cô Han yêu quý nhất. Cô không nói gì, chỉ ngồi thừ nhìn con chó, lặng lẽ đem nó đi chôn, rồi buồn bã bỏ ăn suốt mấy ngày. Cô bảo cô không giận anh, nhưng thà cô cứ đánh anh, mắng anh còn hơn để anh nhìn thấy cô như thế. Chính lúc đó anh cũng tự dằn vặt bản thân mình như em bây giờ. Nhưng rồi có một cậu bé đã đến bên cạnh an ủi anh, cười thật tươi với anh, xoa dịu mọi tội lỗi trong anh. Kang Dae Sung, chính em ngày đó đã khuyên anh thế nào, chẳng lẽ em quên cả rồi hay sao. Kang Dae Sung, cậu bé ngày xưa đâu rồi, anh muốn nhìn thấy cậu bé ấy một lần nữa.
- Hyung… – Dae Sung bồi hồi nhớ lại chuyện ngày đó.
- Từ nhỏ, người gần gũi với anh nhất là em, người luôn quan tâm ở cạnh bên anh là em. Anh cũng không biết từ khi nào, đối với anh em không còn đơn thuần là đứa em trai nhỏ nữa. Dae Sung, trái tim anh đã lỗi nhịp trước em, nó vì em mà đau thắt từng cơn khi thấy em phiền muộn, nó vì em mà run lên hạnh phúc mỗi khi thấy em cười. Dae Sung, anh… dường như đã yêu em rồi…
- Hyung…
- Ây, lại nói nhảm nhí với em rồi. Em chỉ cần biết rằng khi em xảy ra chuyện, anh rất muốn bên cạnh chăm sóc và bảo vệ em. Em vui anh cũng vui, em buồn anh cũng đau lòng không kém.
- Đối với em, anh là người anh trai tốt nhất, là người luôn hiểu và bên cạnh bảo vệ chăm sóc em. Hyung, em hiểu, em biết tình cảm anh dành cho em là như thế nào. Vì em cũng vậy…
- Dae Sung, ý em là…
- Là em cũng yêu anh, đồ ngốc! – Cậu ngồi dậy chủ động ôm lấy anh.
- Thật sao? Em chấp nhận thật sao Dae Sung? – Seung Hyun thật sự bất ngờ.
- Thật! Anh nghĩ em đang nói dối sao? – Cậu thì thầm bên tai anh.
- Anh hạnh phúc quá Dae Sung à! – Seung Hyun càng ôm cậu chặt hơn.
- Sungie, chiều nay em nấu cơm cho hyung ăn được không? Anh thật sự không ăn nổi đồ ăn của mấy đứa kia nấu. Chỉ mới mấy ngày anh sút hẳn mấy kí rồi này. – Seung Hyun nhớ lại cái bụng rỗng của mình thì bắt đầu phụng phịu.
- Bày tỏ với em chỉ để mua chuộc em nấu cơm cho anh ăn thôi sao? – Cậu đẩy nhẹ anh ra rồi cười hiền.
- Anh rất nhớ nụ cười này của em, Dae Sung à!
- Nịnh quá rồi. Anh biết dẻo miệng từ khi nào vậy? – Cậu trêu.
- Anh nói thật mà. Thôi ra nấu cơm cho anh ăn đi, anh đói lắm rồi.
- Em còn đau đó. Khi nãy mới đánh người ta giờ còn đòi người ta nấu cơm cho ăn.
- Anh cõng em, em không nỡ bỏ đói hyung đâu đúng không? – Seung Hyun mếu máo.
- Thôi được rồi, cùng đi thôi. Em cũng nhớ cái bếp quá rồi.
Thế là hai người nắm tay vui vẻ vào bếp chuẩn bị bữa tối. Dae Sung mở tủ lạnh ra xem còn những thứ gì để nấu. Trước mắt cậu chỉ toàn trứng gà và thức ăn đóng hộp. Cậu nhăn nhó, không có mình là mấy người này lại làm biếng, chẳng nấu nướng gì để ăn cả. Những thứ này thì nấu được món gì đây không biết nữa.
- Hyung à, rốt cuộc là thời gian qua mọi người chỉ toàn ăn đồ đóng hộp thôi chứ chả nấu nướng gì cả sao?
- So với đồ ăn tụi này nấu thì những thứ đó ngon hơn gấp mấy lần đó Dae Sung à!
- Hyung đi siêu thị với em đi, chứ trong tủ lạnh chẳng có gì để nấu cả.
- Ok liền!


Cỏ Dại
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 16
Points : 29453
Thanks : 3
Join date : 05/04/2016

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Tun Nhi 17/8/2019, 16:21

Bạn Cỏ ơi mình thích tập truyện này từ nhỏ rồi, mình đọc từ mấy năm trước bên huấn văn forum mà bên đó xoá diễn đàn rồi nên bạn có thể up tiếp cho mình đọc ko

Tun Nhi

Tổng số bài gửi : 1
Points : 17141
Thanks : 0
Join date : 17/08/2019

Về Đầu Trang Go down

[Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau Empty Re: [Nyongtory] Chỉ cần ta yêu nhau

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết