VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Góc lải nhải
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

» Cần spank ở bình dương
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime13/6/2022, 14:04 by Hieuyoni

» Tìm ker ảo
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime28/3/2022, 17:31 by xyzcv5

» Tìm ker nữ ở HN
Vị Hôn Phu Của Tôi Icon_minitime23/3/2022, 11:29 by bitter.chocolate

April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar


Vị Hôn Phu Của Tôi

Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 21:58

- Tên truyện: Vị Hôn Phu Của Tôi (婚約者)

- Tác giả: Yui (唯)

- Nhân vật: Yuri và Koji

*Truyện này của tác giả người Nhật, cách trình bày này nọ của họ hơi khác, và mình sẽ giữ nguyên layout của tác giả nhé!

---- J tự biết văn phong mình không hay nhưng mà J rất thích dịch cho nên cũng muốn ham hố chút chút! Và vì đây cũng là truyện đầu tiên J dịch nên sai sót là điêu không tránh khỏi...

Có gì xin các bạn cứ thẳng thắn góp ý, J sẽ cố gắng cải thiện  ('。✪ω✪。`)
Lưu ý: không được re-up nơi khác.

[Edited]
Editor :JandNon ( Wattpad) đã xin phép editor
Nguồn :https://www.wattpad.com/story/79279142-v%E1%BB%8B-h%C3%B4n-phu-c%E1%BB%A7a-t%C3%B4i


Được sửa bởi channn ngày 5/7/2018, 22:32; sửa lần 1.

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 21:59

Vì anh ấy phải tham dự một buổi hội thảo ở Đức, nên tôi cũng đi đến đây♪

Tôi tự hỏi đây có được gọi là chuyến du lịch trước khi kết hôn không nhỉ?

Anh ấy năm nay 39 tuổi, là một phó giáo sư.
Tuy hai chúng tôi cách nhau đến 19 tuổi nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm

Dù sao hiện tại nó cũng là trào lưu mà

Anh ấy không phải dạng người đẹp trai hào nhoáng nhưng lại rất thông minh.
Không phải yêu một người được kính trọng cũng tốt sao?

Hơn nữa, chắc là do sự cách biệt về tuổi tác, anh ấy thật sự rất ngọt ngào luôn.

Mục đích của chuyến du lịch lần này là đi công tác, nên anh ấy nhất quyết không cho tôi theo.
Nhưng tôi chơi chiêu nhõng nhẽo, liên tục nói rằng "em muốn đi với anh mà", cuối cùng anh cũng dẫn tôi theo.

"Sau buổi hội thảo hôm nay, anh phải đi uống với các giáo sư, chắc anh sẽ về trễ đó. Em cứ ngủ trước đi, đừng chờ anh nhé."

Nghe giống như mấy cặp vợ chồng son vậy

"Ngày mai, 2 đứa mình đi chơi ha, ráng chịu đựng 1 ngày nha, em yêu"

Hihi. Ngọt ngào quá trời.

"Trời chập tối thì không được ra ngoài . Đây không phải ở Nhật đâu. Nguy hiểm rình rập khắp nơi đó. Được chứ?
Nếu có gì xảy ra, thì cứ gọi điện đến ban thư ký nhé"

Nói hoài, em biết rồi mà.

"Sau 8h tuyệt đối không ra khỏi phòng nha. Có ai gõ cửa cũng không được mở đâu đó."

Trời, em đâu phải con nít đâu mà!

Anh ấy thực sự lo lắng cho mình~

Aa, nhưng mà chán quá.

Vào giờ trưa, tôi đi cafe một mình và cũng có một buổi chiều thật đẹp. Nhưng mà quyển sách mang theo cũng đọc xong rồi, xem TV thì lại không hiểu người ta nói gì.

Thật sự là chán quá đi!

Tôi quyết định đi ra ngoài một chút.

Anh ấy chỉ nói là không được ra ngoài vào lúc trời chập tối thôi mà, chỉ cần về phòng trước khi anh ấy về là ok thôi.

Mang theo ví, đúng rồi, và cả quyển sách dạy hội thoại tiếng Đức nữa~

Thử hỏi dân địa phương xem có quán nào ngon không~

Nói đến Đức thì chắc chắn phải là bia rồi ha~

Nghe nói là người Đức khá khó tính, nhưng thật bất ngờ rằng không phải thế.
Tôi thậm chí còn được một ông chú trung niên khao một chầu nữa, vui quá đi.

Đồ ăn ở đây cũng quá trời ngon♪

Dù tôi không hiểu được ông ấy nói gì, nhưng dù sao tôi cũng muốn nói tiếng cám ơn với ông ấy

Ế?! Chú phải về sao?!

Đang nhậu vui vậy mà..

Aa! Nhắc mới nhớ.. giờ là mấy giờ rồi nhỉ?
Chết rồi, quên mang theo đồng hồ rồi!

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:00

Phải trở về khách sạn ngay thôi.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, hên quá, anh ấy chưa về.

Vừa mới nghĩ thế xong thì anh ấy đã về tới.

Vừa kịp lúc ♪ May mắn ghê ♪

"Mừng anh trở về ♪"

"Mừng trở về gì chứ! Vừa mới đi đâu về đúng không?!"

Ế?! Bị bại lộ rồi sao?

"Anh về trước nhưng không thấy em đâu cả, nên anh phải đi kiếm khắp nới đó!"

Tiếp theo là một bài cằn nhằn từ anh.

Thường thì anh ấy rất hiền, dễ chịu và hiếm khi nổi giận. Nhưng một khi đã giận rồi thì siêu ồn ào và lắm điều.

Nghe anh ấy cằn nhằn suốt 10 phút, tôi thực sự cảm thấy đủ mệt rồi.

"Nè, không phải em đã nói xin lỗi anh rồi mà!"

"Không được! Lần này này anh phải rầy em thật nặng mới được!"

"Tại sao chứ!!!???"

"Rốt cuộc là anh luôn cưng chiều và đánh giá thấp em rồi.
Càng ngày em càng bướng bỉnh và vô lễ!"

"Ừ, vậy thì sao chứ."

"Nè, em không thèm tỏ ra hối lỗi một chút nào sao!"

Lập tức, anh nắm lấy tay tôi kéo tôi đứng dậy khỏi sofa, rồi đẩy tôi nằm sấp xuống chiếc giường gần đó.

"Với đứa nhóc xấc xược như em thì phải dạy dỗ bằng cách này mới được!"

*Bốp*

"Hả, gì vậy?"

*Bốp*

"Không chịu đâu! Anh đang làm gì vậy?!"

"Không giữ được lời hứa thì bị phạt thôi!"

*Bốp* *Bốp*

"Phạt kiểu này kỳ cục quá đi!"

"Không có gì kỳ hết! Em xứng đáng bị phạt!"

*Bốp* *Bốp*

"Dù sao em cũng qua tuổi thành nhân rồi mà!
Chỉ có con nít mới bị đánh thôi mà!!"

[T/N: ở Nhật, 20t là độ tuổi thành nhân, là lúc 1 ng được xã hội công nhận là 1 người trưởng thành, người lớn]

"Có người lớn nào mà không thể giữ nổi dù chỉ 1 lời hứa không ha?

Em mà còn vô lễ nữa là anh phạt nặng hơn đó"

Nói xong, anh ấy kéo váy tôi lên và kéo vạt áo lên đến eo.

"Anh làm cái gì vậy? Đừng mà! Quần trong của em bị nhìn thấy hết thì sao!"

"Không lần lo lắng chuyện đó đâu."

Trước khi tôi kịp hỏi ý anh ấy là sao, thì quần chíp đã bị kéo xuống,

"Không chịu đâu! Đừng mà!"

Dù có phản đối và cố gắng đứng dậy đến mấy, do bị tay anh đè chặt lên eo nên tôi không thể đứng lên được.

*Chát* *Chát*

Đau quá! Đau hơn nhiều so với lúc trước.

*Chát* *Chát*

"Sao vậy? Thử xấc xược xem nào?
Mới bị đánh có nhiêu đó thôi mà."

Sao anh ấy lại xấu tính thế không biết.
Có hàng tỉ điều tôi muốn nói ra, nhưng bị đánh đau quá nên không thể nói ra nổi.

"Này này, sao im lặng vậy, cô nàng ngổ ngáo?"
Từ nay về sau, có ngoan ngoãn hơn được không?"

Híc, đau quá. Dừng lại đi mà.

"Chỉ xin lỗi bằng miệng không đủ đâu, anh muốn em phải thật sự cảm thấy hỗi lỗi.

Phải hứa với anh là sẽ không bao giờ thất hứa nữa"

Tức anh quá nhưng đau quá rồi.
Hứa gì em cũng hứa hết, đừng đánh nữa mà.

"Không phải chỉ ở Đức, khi về Nhật cũng vậy, phải nghe lời anh nói cẩn thận, không được làm việc gì nguy hiểm nữa nha?"

Em sẽ nghe mà, em sẽ làm theo mà.

"Nếu em mà còn tỏ ra ngỗ nghịch như vậy... Nghe cho kỹ đây.
Nếu mà em quên thì anh sẽ làm cho em phải nhớ ra đó."

*Cháttttttttttt*

"Giống như vậy. Ok, nhớ chưa?"

Huhu, đánh mạnh như vậy, em sẽ quên hết những việc cần nhớ mất thôi.
Em đã không thông minh rồi, trí nhớ em cũng kém nữa mà.

Buộc miệng vô lễ với anh, vừa định lấy tay che lại, nhưng trễ mất rồi.

"Mới đó đã quên rồi sao, hãy nhớ cho kỹ lời anh vừa nói đó.
Bao nhiêu lần cũng được, anh sẽ phạt cho đến khi em nhớ ra thì thôi.
Nhưng hôm nay mà phạt em tiếp thì ngày mai mất công em lại ngồi ăn hay ngồi xe bus đi chơi lại không được nữa."

Cái miệng này cứ như được bôi dầu, chưa kịp suy nghĩ thì lời đã đi ra.
Cứ không giữ được như lúc nãy, ngày mai chắc lại tiếp tục khóc.

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:00

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 2: Máy Bay


Chuyến du lịch Đức đáng lẽ ra phải rất tuyệt vời vậy mà giờ nó lại thay đổi 180 độ.

Từ một chàng trai dịu dàng, ngọt ngào giờ lại biến thành một gã bảo hộ có khuôn mặt đáng sợ.

Dù anh có làm gì, cũng không thay đổi được ác cảm đó.

Dù có tươi cười rồi nói tha thứ thì cũng làm cho tôi bán tín bán nghi.

Đã vậy còn cứ nhắc đi nhắc lại mấy câu như "Từ nay về sau, cứ hễ em tỏ ra xấc xược là anh sẽ phạt em đó." hay là "Đương nhiên là khi trở về Nhật cũng vậy." suốt trên máy bay.

Đủ lắm rồi, em không chịu nổi đâu.
Lỡ người ngồi gần đó nghe thấy thì sao.

Tôi tự biết mặt mình đã đỏ ửng hết cả lên, tự cảm thấy xấu hổ nên đã nhanh chóng đứng dậy.

Ngồi trong toilet, tôi đã hạ nhiệt được một chút.
Trên máy bay khác hẳn trên xe lửa, vì nó không có đường nào để trốn, ghét thật.

Hút chút xíu thuốc nào.

Từ toilet trở về ghế ngồi, tôi tìm trong đám hành lý trên kệ lấy ra gói thuốc lá nhỏ và định trở lại toilet lầnn nữa thì anh ấy đột nhiên nắm mạnh lấy tay tôi.

"Đi đâu đó?"

"Nhà vệ sinh."

"Không phải vừa mới đi sao?

Mà đang cầm gì trên tay đó, đưa anh coi nào."

Eh? Tôi có linh cảm không hay chút nào.

Chỉ cầm mỗi gói thuốc đi thật là bại quá. Phải chi mang luôn túi xách theo thì tốt rồi.

Chỉ cần nói là đi trang điểm lại hay gì đó khác là quá hợp lý vậy mà...

"Rõ ràng là em biết mọi ghế đều cấm hút thuốc mà đúng không" *

"Em biết, nhưng mà toilet đâu phải là ghế đâu...."

"Còn cãi bướng là anh phạt nặng hơn nhá.
Tỏ ra ngoan ngoãn và xin lỗi thì có hay hơn không."

Anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo bàn tay đang được giấu sau lưng ra phía trước và lấy món đồ tôi đang cầm trên tay đi.

"Quả nhiên. Giờ thì đi đến toilet như em muốn nào."

"Eh? Anh cho em hút thuốc sao?"

Chỉ là ngạc nhiên hỏi anh vậy thôi, ngay lúc đó, *bốp* , bị anh phát vào mông.

"Còn hỏi câu đó được sao, cần phải phạt em thật nặng mới được."

Eh? Không chịu đâu.

Không chống cự lại được, bị anh nắm tay và lôi vào toilet.

Sự chú ý của những người xung quanh đều đổ dồn vào 2 chúng tôi, tôi không thể kháng cự hay chống đối được nữa, và bị kéo vào nhà vệ sinh.
Cả váy lẫn quần lót đều bị kéo xuống, rồi bị anh đánh thật mạnh.

"Aa... đau quá!!"

"Người khác sẽ nghe thấy tiếng em đó"

Những lời độc địa mà anh nói ra, miệng không ngừng lại được, ngẩng mặt lên lại thấy vẻ mặt đang thương của mình trong gương.
Tất cả những điều đó, tôi thật sự căm ghét! Đủ rồi mà!

"Tụi mình đang gây phiền phức cho những người muốn sử dụng nhà vệ sinh đó.
Nếu anh cứ chiếm dụng như vậy là không được đâu!"

"Cái miệng em cái gì cũng nói được ha.
Nhưng mà em nói cũng đúng, 5 phát nữa thì anh sẽ ngừng"

Vậy có nên vui mừng không nhỉ?

"Đau quá!"
"Em không chịu nỗi nữa đâu!"
"Em xin lỗi mà!"
"Anh tha cho em đi!"
"Em sẽ ngoan mà!"

5 phát liên tục không ngừng, thật ngoài sức tưởng tượng.

Khi ra chúng tôi khỏi toilet, mọi người đang cười khúc khích.

Tôi thực sự chỉ muốn đào lỗ chui xuống.
Mong cho về đến Nhật càng sớm càng tốt.

Về đến chỗ ngồi, tôi không dám nhìn ai, chỉ lấy tấm mền trùm qua đầu giấu kín khuôn mặt đỏ bừng và cái mông đau mà ngủ.
Đang trong lúc tuyệt vọng mà anh ấy còn nói với cái giọng gian ác...

"Khi về đến Nhật, nhất định em sẽ bị phạt thật nặng đó."

Nghe câu đó xong thì ai mà ngủ cho được chứ!
Aaaaaaaaaaaaa!! Anh thật là ác độc!

Tôi muốn rút lại suy nghĩ lúc nãy, cứ ở trên đây hoài đi, đừng đáp xuống Nhật nữa!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[T/N]

* Ở một số nơi công cộng có khu vực dành riêng cho mấy người hút thuốc.

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:01

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 3: Quản Gia


Anh ấy vừa mới thuê quản gia đến nhà.

"Vì có quá nhiều thứ cần chuẩn bị cho hội thảo, đến cả việc nhà anh cũng không động đến được"

Dù có thật đi nữa, nhưng tại sao phải làm vậy chứ? Còn có em mà...
Mà nói vậy thôi, chứ trước giờ tôi có làm việc nhà bao giờ đâu..

Nhưng dù sao anh chẳng thèm hỏi tôi mà đã đi thuê quản gia rồi, thật là đáng ghét.

Đã đính hôn với nhau rồi thì ít ra bàn với nhau một tiếng vẫn hơn chứ.

"Anh đã thuê quản gia rồi, nên anh nghĩ nếu em học cách làm một ít việc nhà vì tương lai sau này thì hay biết mấy"

Tôi dường như có thể mường tượng được cuộc sống hôn nhân sau này đằng sau câu nói ấy.
Sự giận dỗi mới nãy đột nhiên biến mất.

Đúng nhỉ, không thể nói rằng mình không làm được,

ít nhất cũng phải làm được những gì anh hay làm chứ ha.

Đang vô lo suy nghĩ thì chợt nhận ra hôm nay là ngày quản gia đến.

Vừa nhìn thấy người quản gia, tôi cảm thấy giựt mình.

Nói đến quản gia thì bình thường ai cũng nghĩ đến một bà cô trung niên phải không nào?
Giống như trong mấy bộ phim truyền hình vậy đó.

Nhưng đằng này, người được thuê đến lại là một cô gái xinh đẹp tầm hai mươi mấy tuổi.

Gì chứ? Tại sao một con nhỏ tầm tuổi tôi lại đến đây chứ?
Có phải là do anh ấy cố ý thuê cô ta đến không đây?

Không ưa chút nào.
Đang có ý định cướp anh ấy từ tôi sao.


"Em nên nhìn Sayuri-san mà học hỏi kìa!"

Không thể tha thứ được cho cái trò đùa khó hiểu này của anh ấy.

Tôi ném hết đống thức ăn mà Sayuri-san nấu vô thùng rác và hét lên
"Mấy cái này đến tôi còn nấu được đó!"

"Em đang làm cái quái gì vậy!!"

Tiếng hét của tôi bị lấn áp đi bởi tiếng hét người lớn của anh ấy.

"Đi theo anh!"

Anh nắm tay tôi thật mạnh, và kéo tôi đến phòng ngủ.

"Anh đã nói là nếu em làm gì sai, anh sẽ dạy dỗ em ngay tại nhà anh đúng chứ?
Sao em dám làm lãng phí thức ăn, cô bé hư hỏng này!"

"Em đâu phải là cô bé! Em đã lớn rồi mà!!"

Dù có nói gì đi nữa nhưng rồi quần trong vẫn bị cởi xuống làm lộ mông ra, thời gian nhục mặt đã đến.

"Đã nói là đau rồi mà! Dừng lại đi!"
"Kỳ lạ quá đi! Em đã là người lớn rồi mà!"
"Đau! Chuyện này bất thường quá mà!"

"Năm nay em 20t rồi đó!"
"Nè, em nói là dừng lại rồi mà!"

"Cô bé ngỗ nghịch, không thể ngoan ngoãn một chút được sao?
Cứ xấc xược với anh thì sẽ như thế nào ha? Anh từng nhắc rồi đó"

Ưưưưưư~~~~

"Ngoan ngoãn mà nói tiếng xin lỗi được không?"

"... Xin thì xin..."

"Nói gì đó?"

"Em sẽ xin lỗi đàng hoàng mà!"

"Được rồi, vậy thì đi xin lỗi Sayuri-san đàng hoàng đi"

Eh? Không phải xin lỗi anh sao? Xin lỗi cô ta á?
Không bao giờ có chuyện đó.
Nhưng mà tôi ghét bị mông bị nở hoa hơn.

Trở lại phòng ăn, tôi rửa sạch đám chén đĩa vừa bị quăng lúc nãy.

"Mau đi xin lỗi đi!"

Tôi lạnh lùng nói với con người vừa nhắc nhở mình

"Biết rồi."

Còn cái con kia thì đang nở nụ cười chiến thắng.


Tôi ghét phải xin lỗi, tôi cũng ghét bị phạt.

Không một chút suy nghĩ, tôi vượt mặt anh ấy, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Đủ lắm rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi đi nữa em cũng mặc.

Chạy trốn được rồi thì về thằng nhà luôn!

... dù là định làm vậy nhưng....
Vừa chạy đi đã bị bắt lại liền.
Cuối cùng cũng không thể tẩu thoát khỏi phòng ăn.

"Có muốn anh làm chuyện giống hồi nãy ngay trước mặt Sayuri-san không?"

"Không đời nào!!"

"Vậy, giờ em muốn sao?"

Tôi suy nghĩ khoảng 3 phút.

Xin lỗi cô ta thì thật là nhục mặt mà.
Tôi thật sự căm ghét chuyện này.

Nhưng, bị đánh... trước mặt cô ta..
Lại còn là mông trần... như con nít...
Chuyện này lại càng không được.

"Xin lỗi cô."

Cuối cùng cũng nói được nhưng nhỏ như tiếng muỗi vo ve vậy,
nhưng dù sao giọng cũng có vẻ thành thật mà.

Sự im lặng kéo dài như thế kỷ, làm tôi tưởng anh ấy sẽ bắt mình nói lại lần nữa.

Vừa ngẩng mặt lên nhìn anh...
"Em thiệt tình, biết làm sao đây." Anh nở nụ cười gượng gạo và tha cho tôi.

Tốt quá.
Không cần phải lặp lại lần 2.

"Giờ thì đi theo anh."

"Eh? Đi đâu chứ?"

"Phòng ngủ."

"Eh? Tại sao chứ?"

"Tính sổ với em vụ chạy trốn lúc nãy."
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 4: Đính Hôn


Ngày tôi tròn 18t cũng chính là ngày chúng tôi tuyên bố đính hôn.

Từ trước đó, do ba tôi khá thích anh ấy nên anh rất hay đến nhà tôi.

Ngay từ lần đầu quen biết, có vẻ ba tôi đã mong anh ấy trở thành con trai của ông rồi.

"Cho em làm cô dâu của anh nha?!"

Mọi chuyện bắt đầu kể từ lúc tôi nói ra câu đó.

Tôi khi đó vẫn đang là cô nhóc trong độ tuổi cắp sách đến trường.
Và vì anh thường xuyên đến chơi như vậy nên tôi và anh biết nhau rất rõ.
Tôi thậm chí còn rất ngưỡng mộ anh.

Anh ấy hay đi chơi với tôi, giúp tôi học,
do đó tôi hoàn toàn không thể cưỡng lại được sức hút của anh.
Vào bữa tiệc sinh nhật ấy, bạn tôi hỏi

"Anh ấy cầu hôn bằng cách nào thế?"

Có vẻ là vậy nhưng thật ra thì không.

"Bí mật!" - Tôi nói với cô bạn.
Sau đó tôi dần dần cảm thấy buồn, và quyết định rời khỏi phòng tiệc.

Tôi về phòng mình và ngồi lên ghế sofa.
Đang lơ đãng nhìn xa xăm bên ngoài,
thì thấy anh gõ cửa và bước vào phòng.

"Sao vậy em?"

"Em không sao hết"

"Nhân vật chính mà lại biến mất thì coi sao được chứ"

"Vậy anh làm thay em cũng được mà"

"Em mệt sao? Thấy khó chịu chỗ nào à?"

"Không phải. Là tâm trạng em không vui thôi"

Tôi cười toe toét với anh ấy, và anh đáp lại bằng tiếng cười hô hô.

"Em ích kỷ thiệt ha"

"Đến giờ anh mới biết sao?"

Nói ra những lời mỉa mai âu cũng là nét đặc trưng của tôi.
Nhất định sẽ không thua anh đâu.

"Anh biết chứ, anh đã dõi theo em từ khi em còn nhỏ xíu kìa.
Nhưng mà anh vẫn nhắm mắt làm ngơ từng việc một,

vì dù sao cho đến hôm nay em vẫn là con gái của ngài giáo sư."

Eh? Vậy ra đó là suy nghĩ trước giờ của anh sao.

"Nhưng... từ nay trở đi mọi chuyện sẽ khác thôi"

Khác? Chuyện gì chứ?

"Em là hôn thê của anh đúng không?
Tức là anh phải có trách nhiệm với em và đó là nhiệm vụ của anh"

Trách nhiệm gì? Nhiệm vụ gì chứ?

"Nếu vợ anh mà cứ ương ngạnh như vậy thì sẽ phiền lắm"

Nhưng tụi mình đã đính hôn rồi mà.
Anh định làm gì? Hủy hôn sao?

"Không bao giờ! Chỉ là dạy dỗ em lại thôi."

Dạy dỗ sao? Từ đó chẳng phải chỉ dùng cho con nít sao?

"Thì em vẫn chỉ là một đứa nhóc đó thôi."

Em 18 rồi đó!
Tuổi này được đính hôn rồi nha.

"18t à, không phải vẫn là con nít hay sao.

Hơn nữa, tính tình của em, chẳng khác gì một đứa nhóc."

Anh nói gì chứ. Thật là bất lịch sự mà.

"Kể từ nay hãy cùng sửa chữa từng chút một ha."

Nhìn cái khuôn mặt đang tươi cười của anh, tôi cảm thấy ớn lạnh.

Aa, cảm giác ngay lúc này giống y hệt cái cảm giác sợ hãi của ngày hôm đó.

Lúc này, tôi đang nằm trên đầu gối của anh.

Thật là nhớ lời mình hét lên lúc đó "Em thật sự không hiểu!!"

Giờ thì tôi đã hiểu quá rõ rồi.

Lời cầu hôn thì chưa thấy đâu,
lời cảnh báo đã thành hiện thực

Thật sự là tức đến nỗi không nói được với ai mà!

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:01

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 5: Xâm Nhập


Chào các bạn!

Tuần rồi bệnh tới bệnh lui không mần được gì hết *cúi đầu tạ lỗi*

Nói thật thì nhìn tốc độ post bài của các bạn khác mà J tự cảm thấy thẹn với lòng :"<

J cũng muốn tăng tốc nhưng công việc không cho phép a... :"<

Mà dù sao J cũng sẽ ráng post bài, có thể sẽ chậm nhưng sẽ cố gắng không đẻ các bạn chờ quá lâu! Mong các bạn thông cảm ^^

Cám ơn các bạn!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh ấy... lúc ở trường sẽ ra sao nhỉ?

Không cưỡng lại được sự tò mò của bản thân, tôi quyết định đến đó một lần.
Rộng thật ha~ Khác hoàn toàn so với trường của mình.

Trên bãi cỏ có quá trời các cặp đôi,
cảnh tượng mà một nữ sinh viên không thể nghĩ tới.

Tôi ghé vào quán CAFE làm một tách trà nóng.

Khách vào quán CAFE mỗi lúc một đông hơn.

Tôi làm quen với một vài người trong quán CAFE,
họ chính là sinh viên của lớp anh ấy dạy.

Anh ấy có đến khoảng 200 sinh viên lận

Với con số đó thì làm sao có thể thấy hết cả lớp được nhỉ?!

Sự tò mò dâng cao, tôi quyết định thử tham gia buổi học của anh.

Nhẹ nhàng lẻ vào trong... cuối cùng cũng nhìn thấy được anh ấy rồi...
Nhưng dần dần tôi lại thấy buồn ngủ và thiếp đi mất.

Vừa giật mình tỉnh giấc đã thấy anh đứng bên cạnh mình rồi

"Hãy đến phòng nghiên cứu sau giờ học!" anh nói.

Chết rồi....

Đã ngồi tuốt phía sau rồi mà..


"Sao nào, tiểu thư. Có chuyện gì sao?"

Uh...

Anh ấy ngồi với tư thế rất thoải mái trên chiếc ghế sofa dài,

tôi cố gắng không nhìn vào mắt anh.

"Chả là..."

"Sao?"

"Tại em muốn nhìn thấy anh lên lớp mà"

"Còn giờ học của em thì sao?"

.... Sao mà có thể trả lời được chứ.

"Vừa đúng lúc, giờ dạy khi nãy là giờ cuối của hôm nay.

Chúng ta có thể từ từ mà nói chuyện ha. Lại đây nào."

Chẳng lẽ nào? Ở đây sao? Đây là nơi làm việc cơ mà.

"Dĩ nhiên, vì em làm sai, nên anh sẽ phạt em ngay tại đây"

Ááááááá... Không đùa chứ!!

Tôi bị anh kéo đến nằm lên đùi của anh.

*bốp* *bốp*

"Thật là... em nghĩ cái quái gì vậy!"

Tại vì, tại vì....
Em không thích anh ve vãn với mấy cô nữ sinh đâu.

Hơn nữa, em muốn thấy anh lên lớp mà.

Cảnh đó em chưa bao giờ được thấy.

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp**bốp* *bốp*

*bốp* *bốp**bốp* *bốp*

"Này, cần phải nói gì nào?"

"Em xin lỗi."

"Được rồi, ngoan lắm. Giờ thì đi về thôi."

Anh dẫn tôi đến một quán Ý gần trường đại học.

"Đồ ăn ở đây ngon đúng không?"

"Anh từng đến đây với ai đó rồi chứ gì?!"

Tôi nói với vẻ hờn dỗi, anh mỉm cười đáp lại.

"Đi với mấy ông giáo sư chứ ai"

"Thiệt không đó?!"

Thấy tôi vẫn còn mang vẻ hờn dỗi,

anh liền đút cho tôi ăn hết món tráng miệng.

No căng bụng rồi.

Tôi cảm thấy lâng lâng hạnh phúc.

He he he..

Chúng tôi tay trong tay đi đến bãi đậu xe.

Anh mở cửa ghế kế bên tài xế,
khi tôi đã ngồi vào thì anh đóng cửa lại.

Ngoài những lúc đánh tôi ra, thì anh là một người lịch lãm, nhã nhặn mà tôi cực kỳ yêu.

Khi anh đã ngồi vào ghế lái, tôi bèn hỏi
"Tiếp theo mình đi đâu nhỉ?"

"Về nhà anh"

Eh, không phải là lái xe đi dạo sao?

Về nhà anh cũng được nhưng mà ....

"Tụi mình vẫn còn việc phải giải quyết mà"

Eh? Gì vậy? Gì chứ?

"Thì phải phạt học sinh hư ngủ gật trong giờ học chứ sao"

Eh~~~~~~~~~~~~~~!!!
Như vậy bất công quá mà!

"Em không chịu đâu! Nhất định không!"

"Em mà la lớn lúc ở phòng nghiên cứu, thì sẽ rất phiền phức nên anh mới tha.

Phần còn lại, về đến nhà nhất định anh sẽ phạt em thật nặng để chỉnh đốn em lại."

Ehhh, đủ rồi mà. Lúc nãy là nặng lắm rồi mà.

"Chuẩn bị tinh thần trước đi, cô bé nghịch ngợm của anh"

Hic... Làm sao mà chuẩn bị tinh thần được chứ!!

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:01

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 6: Bữa Tiệc Valentine


Tôi đã dành nguyên một ngày hôm qua để nướng bánh.
Không phải do thứ 7 là ngày nghỉ đâu, hôm đó đúng ra tôi phải đến trường.

Nhưng thật ra là do tôi muốn tặng cho người ấy vào ngay đúng ngày thứ 7, ngày lễ tình nhân.
Tôi đã đính hôn rồi, cũng đã qua tuổi 20 rồi. Một người vừa mới lớn như tôi cũng cần có thời gian rảnh chứ.

Anh ấy bận đi làm, tôi thì có giờ học, cho nên dù có nói thế nào thì thứ 7 thật sự bất khả thi!
Mọi chuyện ra sao thì đã rõ như ban ngày rồi còn gì, anh ấy hứa rằng chúng tôi sẽ hẹn hò vào Chủ nhật.

Đúng thật là thời gian rảnh rỗi của người lớn mà

"Tuy đây là lần đầu làm bánh, nhưng mình nhất định sẽ không thất bại đâu" - Tôi nhủ thầm với lòng mình

"Bánh chocolate siêu thành công! "

Tôi đã mua quyển sách dạy làm bánh cùng với số lượng lớn chocolate và bơ...
Tuy cũng có thất bại, nhưng mất cả ngày để làm cho xong chiếc bánh chocolate...

Tôi rất hài lòng với thành công mỹ mãn này.

Khắp nhà bao phủ bởi mùi hương ngọt ngào.

Chiếc bánh thành công thứ 2 tôi tặng cho papa, và papa đã vui sướng thưởng thức nó.

Tôi trang trí chiếc hộp đã mua bằng miếng ren hình trái tim, bọc bằng giấy gói đỏ và ruy băng vàng.

Rồi viết vào trong tấm thiệp mà tôi chọn lựa siêu cẩn thận một câu đơn giản "St.Valentin's Day - From.Yuri" (Mừng ngày thánh Valentin - Từ Yuri)
Và buộc dây ruy băng thành hình bông hồng.

Xuất sắc! Cứ như mới đi mua ở tiệm về!

Sau đó tôi bỏ chiếc hộp vào trong túi giấy. Xong rồi! Hoàn hảo.

Tôi thay một chiếc váy đuôi cá.
Mặc chiếc áo khoác satanh mỏng, cùng chiếc áo len cashmere và khăn choàng.

Ra vẻ người lớn nhỉ!!

Đến trước gương và xoay 1 vong! Ok.. quá ưng ý!

Hôm nay chúng tôi không đi ăn ngoài mà sẽ ăn tối ở nhà anh ấy.
Tuy tôi không giỏi khoảng đó nhưng cả 2 sẽ cùng nhau nấu ăn.

Bữa trưa anh ấy nấu cho tôi, còn bữa tối 2 người sẽ cùng làm.

Việc đó cũng hơi giống người lớn há!

Hihi... Anh ấy có đang đợi mình không ta?!

"Em đang ở sảnh, gần tới rồi 。◕‿◕。"

Tôi vừa đứng chờ trước cửa thang máy vừa nhắn tin.

Mới tầng 17 thôi sao. Tôi thực sự không thích chờ đợi chút nào.

Aa, có thư gửi đến à? Để lấy rồi mang lên giùm anh luôn.

Vì tôi luôn đứng sau quan sát nên tôi cũng nhớ số thùng thư rồi.

Khi mở thùng thư ra thì thấy thư báo trong thùng hàng giao tận nhà.

Làm theo hướng dẫn và mở thùng ra...
Cái gì đây? Chocolate à? 5 phong lận á?
Từ ai đây? Danh sách toàn tên của nữ.
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 6: Bữa Tiệc Valentine - Trang 2


Thật là bực bội!

Tôi lôi hết toàn bộ cái đám trong thùng hàng ra và vứt hết cái đám đó cùng với chiếc bánh tôi làm vào thùng rác kế bên thùng hàng.

Đi về!!

Ngay lúc đó điện thoại đổ chuông, biết chắc là ai đang gọi nên tôi không thèm bắt máy luôn.
Lén xem điện thoại rồi tắt nguồn. Tôi đi về hướng nhà ga.

Tức quá! Tức quá! Tức quá!

"Định đi đâu đó tiểu thư?"

Anh ta xuất hiện ngay cổng soát vé duy nhất của nhà ga.
Tại sao chứ? Sao anh có thể đến đây trước tôi được??

"Hôm nay hẹn đến anh mà đúng không?"

phù..

"Lên xe đi nào"

Hứ..

Tôi im lặng định đưa tiền vào máy bán vé thì liền bị anh ấy chặn lại.

*Bộp*

Anh đánh nhẹ vào 1 bên mông của tôi, tôi giật mình ngẩng lên nhìn.
Hôm nay là lần đầu điên tôi thấy nhìn thấy khuôn mặt khá là đáng sợ này của anh.

"Tôi đã nói với em nếu cứ tỏ ra bướng bỉnh thì kết cục sẽ ra sao hả."

Đang giật mình và cảm thấy đôi chút hoảng sợ, nên tôi không thể phản kháng lại được và cứ để anh kéo đi.
Anh đẩy tôi vào trong xe, khoảng 5p sau chúng tôi về đến nhà anh.

Lúc nãy đi bộ tốn quá trời thời gian.

Chắc do vậy nên anh ấy mới đuổi theo kịp.
Hay có lẽ là vì tôi lững thững bước đi.

Từ bãi đậu xe dưới hầm chung cư, chúng tôi vào trong thang máy.

Cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi lúc này không phải là ánh nhìn đầy ngọt ngào mà tôi tưởng tượng ngày hôm qua.

Nếu tôi nhìn anh vào lúc này chắc có lẽ tôi sẽ bị hóa đá mất thôi. Đáng sợ. Đáng sợ. Anh thật đáng sợ.

*Bing*

Một giọng nói lớn phát ra, không phải là từ trong phòng anh ấy mà là từ ở trước cửa

"Cái gì đây?"

Anh chỉ vào chiếc hộp các-tông duy nhất nằm trong thùng rác.

Tôi ngẩng lên nhìn chiếc túi mà tôi đã tìm kiếm và lựa chọn cẩn thận đựng chiếc bánh mà tôi đã tỉ mỉ làm ra, giờ đây đang méo mó xiêu vẹo đến đang thương trong thùng rác.

"Cái này là của Yuri đúng không?"

Sợ hãi, quá sợ hãi, sợ đến nổi không thể khẳng định và càng không thể phủ định được.
Không thể mở miệng ra, cơ thể cũng không di chuyển nổi.

Tại... tại vì... Không thể ngưng cảm giác sợ hãi này lại được
Tại.... không biết từ lúc nào mà tôi cảm nhận được nỗi khiếp sợ này.
Dù vị hôn phu lớn tuổi này chỉ là cấp dưới? hay đàn em của papa.

Dù khi anh bị la rầy, hay lúc bị đánh dù có đau đến mấy, tôi vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào trong anh.
Thế nhưng bầu không khí lúc này thì lại dường như cứ mãi đóng băng.

Tại sao lại như vậy?

"Nhặt nó lên. Đi vào trong. Nhanh lên"

Nghe theo lời anh, tôi rụt rè nhặt chiếc túi đáng thương ấy lên, cùng với đám chocolate thấy ghét kia.

So với chiếc bánh méo mó của tôi, những thỏi chocolate kia vẫn lấp la lấp lánh,
Điều này thật sự làm tôi không khỏi buồn bực.

Hmm

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài từ trên cao, kèm theo giọng nói mạnh mẽ dứt khoát từng chữ một

"Đến đây"

Anh nắm chặt lấy tay tôi, 1 lần nữa, 2 người dường như lại rơi vào một không gian nhỏ hẹp.
Chỉ khoảng 1 tiếng trước thôi, tôi còn nghĩ rằng hôm nay mình sẽ được tận hưởng một ngày tuyệt vời..
Sẽ được chìm đắm trong buổi tiệc valentine đậm chất người lớn...

"Đặt chiếc bánh lên đây coi. Aa, méo mó đến đáng thương nhỉ"

"Em đã cố công làm cho tôi thế mà.."

"Nào, ngồi xuống đây và nhìn thẳng vào mắt tôi nào"

"Trước đây em đã từng lãng phí thức ăn, và kết quả ra sao còn nhớ không?"

"Tại sao lại vứt nó đi?"

"Yuri chính là người đã vứt mà đúng không? Sao vậy?"

Bộ quần áo mà tôi đã cất công lựa chọn cho bữa tiệc người lớn,
Từ đầu đến chân không có một chút gì che chắn, không có chút gì bảo vệ, thật sự rất mỏng.

Vậy mà bị kéo nằm trên đùi anh, cơ thể bị anh giữ chặt, chiếc váy siêu ngắn bị anh lật lên dễ dàng.

Lớp trang điểm mà tôi cố công đánh lên, tất cả đã bị những giọt lệ rớt xuống và cuốn trôi đi mất.

Khi lớp trang điểm trôi hết cũng thần chú hóa đá được hóa giải,
khi cả 2 cùng ăn chiếc bánh méo mó ấy,

khi anh đi lấy bữa trưa nguội lạnh mà anh đã nấu,
khi nắng chiều chiếu rọi vào căn phòng,
trên chiếc sofa trắng tinh, nơi mà tôi không thể ngồi nổi nếu không có mấy chiếc gối mềm,
khi tôi ngồi trên chiếc gối nhỏ đặt trên đùi anh, anh vòng tay ôm lấy tôi.

Đúng thật là "bữa tiệc Valentine" mang đậm chất trẻ con.

Dù bị anh quở trách vì đã vứt cái bánh đi,
dù bị quở trách vì đã tự ý bỏ về,
dù bị quở trách vì đã vứt chocolate mà ban thư ký hay học trò đã tặng anh,
dù bị quở trách vì dám vứt những món quà mà bản thân mình hay người khác đã chuẩn bị chu đáo,

dù bị quở trách vì đã trốn học ngày thứ 7 chỉ để làm bánh,

dù bị quở trách vì ăn mặc quá sặc sỡ, không thể phủ nhận được, nhưng tôi vẫn bỏ qua mà không trách anh gì hết.

Nhưng dù câu tiếng anh này có sai ngữ pháp đến mức nào, thì cũng không được trách tôi đâu nhé.....

Was it a romantic adult's sweet Valentine today?
No!It was a hot child's salty Valentine today.

(Câu cuối mình khỏi dịch nhe... Các bạn hiểu sao thì hiểu há :"> )

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:02

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 7: Thuốc



Tôi cùng anh ngồi trên chiếc ghế sofa tại nhà anh, thong thả xem phim.
Cảm giác này thật tuyệt. Nó có đôi chút giống với buổi hẹn hò của người lớn

Ngoài ra, hôm nay có một sự kiện lớn diễn ra ở nhà anh.

2 chúng tôi cùng nhau nấu bữa tối... Àh, mà nói vậy thôi..
Chứ tôi chỉ làm có mỗi món xà lách trộn à,

còn anh ấy phụ trách cả việc nướng thịt lẫn nấu súp luôn.

Hăng hái phát biểu "Em làm được tất!" bước vào trong bếp,
Làm màu rồi cắt trúng tay, sau đó còn vô ý làm đổ hết nồi lẩu đang sôi,
Rồi anh không cho tôi cầm dao hay đụng đến bếp luôn. Nếu mà nhớ cách nấu ăn thì hay quá!

Việc mà tôi làm được chỉ có trộn xà lách, trang trí bàn ăn,
nấu mấy món sử dụng lò vi sóng thôi. Tôi thấy hơi buồn với chính mình.

Mà gần đây, tôi đã đăng ký lớp dạy nấu ăn rồi.

Dù vậy nhưng đối với một người mới còn chưa biết cách cầm dao như tôi thì thật sự tôi chẳng có tí hứng thú nào đâu.

Valentine năm sau, tôi nhất định sẽ nấu thật nhiều món ăn ngon cho mà xem.
Tôi ngồi cưởi tủm tỉm. Vừa nghĩ đến năm sau, tôi cười một cách tinh quái.

"Bộ có gì vui lắm sao mà ngồi cười một mình vậy?"

"Làm gì có!"

Vừa nói xong tôi lại bật ra một ràn cười he he he.

"Chắc không phải chuyện gì xấu xa đâu nhỉ, được rồi, anh sẽ ráng chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra."

Á, ảnh biết mình nghĩ gì sao?

"Mà sao cũng được. Hôm nay tụi mình ăn nhiều quá ha, no căng bụng rồi"

A! Đúng rồi! Xém tí thì quên mất!

"Sao thế?"

Tôi tìm trong túi xách và lấy ra 3 viên thuốc màu đen.

"Em bị bệnh hả? Có nóng sốt gì không? Nếu thấy mệt thì để anh chở về cho.

Hay em có muốn vào phòng nằm nghỉ không?"

Anh đừng có tự nhiên mà trưng ra bộ mặt của mấy ông bố như vậy chứ.

"Không có, không có. Em có bị bệnh gì đâu, vẫn khỏe mà"

"Vậy cái đó là gi? Đưa anh xem nào!"

Anh chộp lấy cái hộp thuốc, và đọc kỹ nhãn dán trên thân hộp.
Xấu hổ quá đi thôi.

Thôi rồi... Lúc này mà lén uống thì hay biết mấy.

"Anh sẽ tịch thu cái này. Yuri, đến đây."

"Sa... sao chứ?"

Tịch thu á? Ý anh là sao.
Vả lại, "đến đây" là sao?
Mỗi khi anh nói câu đó, thì chắc chắn là chuyện không hay rồi.

Khi tôi đang định bước lùi thì anh ôm chầm lấy tôi.

Gì... gì đây chứ?

Lần này quả thật là một sự ngạc nhiên thú vị.
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 7: Thuốc - Trang 2


Đột nhiên được anh ôm thật chặt, tôi tuy hơi ngạc nhiên nhưng thật sự rất vui.
Không hiểu chuyện gì đang xảy
ra, nhưng mặt tôi lại đang nở nụ cười toe toét.

"Yuri, em quả là một cô bé rắc rối ha."

"Eh?"

"Từ nay về sau không được uống loại thuốc này thêm một lần nào nữa đó.
Em hiểu chứ?"

"Sao vậy anh?"

"Em không biết gì sao? Tin tức trên TV cũng nói rồi mà.
Thuốc hiện nay đang được bán được dán nhãn là thuốc giảm cân...
Nhiều người uống loại thuốc này vào thì đổ bệnh, có người còn tử vong luôn đó"

"Chuyện đó thì em biết rồi. Nhưng mà thuốc trên TV nói là hàng trung quốc mà.
Thuốc em mua là hàng Mỹ nên không có vấn đề gì đâu mà."

"Em biết mà vẫn uống sao?"

"Em đã nói là loại này với loại kia khác nhau rồi mà."

"Nếu em không biết thì anh còn bỏ qua."

Vừa nói xong, anh đột nhiên kéo tôi nằm lên đùi anh.
Ch.. chết rồi! Cái tư thế này là mình không xong rồi!

"E... em đâu có biết đâu! Em không biết thiệt đó!"

"Có tin là anh tính thêm tội nói dối luôn không."

Aá.. thất bại rồi!

"Hãy nhớ cho kỹ chuyện này đó"

Aaa! Không chịu đâu!!

*bốp* *bốp* *bốp*

Chiếc váy dễ thương tôi chuẩn bị cho buổi hẹn, giờ đây nó đã...
Chẳng bao giờ anh chịu giữ gìn váy em cẩn thận giùm cả!

Đúng thiệt, mình mặc cái váy da lộn kia thì hay biết mấy. (1)

Dù trời lạnh, tuy cái váy này làm bằng sa-tanh nhưng mà dễ thương nên tôi mới chọn
Đáng lẽ ra không nên mặc nó.

Cơ mà... đâu cần thiết phải hối hận chuyện đó vào lúc này,
vì dù sao váy cũng đã bị kéo lên đến tận eo và bị giữ chặt mất rồi.

"Anh làm váy em bị nhăn mất thôi!!"

"Thật sự là không thấy lo sợ hay hối lỗi gì hết sao hả, cô bé hư này."

Tuy có chút ngạc nhiên nhưng việc này thực sự rất nghiêm trọng đó!

Bất chợt anh buông eo tôi ra làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong chốc lát.
Rồi anh kéo dây kéo xuống và cởi váy tôi ra.

"Áááááá! Không được! Vậy thì quá đáng lắm! Dừng lại đi mà!

"Tại em nói không thích váy bị nhăn mà. Vậy thì cởi hết ra là tốt nhất rồi"

"Thì anh đừng lật váy em lên, cứ để nó bình thường mà đánh thôi cũng được mà!"

"Không! Đánh qua lớp váy thì chả có tác dụng.
Nếu không đánh trực tiếp vào mông thì chắc chắn em sẽ tiếp tục phạm sai lầm này thêm lần nữa"

"Không... không bao giờ có chuyện đó đâu mà! Đánh trên váy cũng đã đau quá trời rồi"

"Em cần bị đánh đau hơn nữa mới được. Hứa với anh rằng em sẽ bỏ uống loại thuốc này đi!"
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 7: Thuốc - Trang 3


"Không được! Em phải uống! Em muốn giảm cân mà! Em muốn đẹp hơn!"

"Vừa không chịu nhận lỗi, rồi cũng không bớt lẻo miệng đi một chút nào...
Chả thấy có tác dụng gì hết ha. Không có tác dụng thì có cố gắng cũng vô dụng thôi."

"Tác dụng cái gì chứ? vô dụng gì chứ! Em đâu cần sự cố gắng đó của anh đâu!"

Chiếc quần lót dễ thương, mà tôi mua cùng với áo ngực,
giờ đây đã chung số phận với cái váy, bị kéo xuống tận mắt cá chân.

Trên chiếc sofa đẹp đẽ dành cho 2 người, cũng vẫn chỉ có 2 người,
nhưng không hiểu sao bộ dạng của tôi lúc này lại có vẻ ngu ngốc.

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Đau!! Đau quá!"

"Em mà làm điều gì nguy hiểm, anh nhất định sẽ không tha.
Không phải khi ở Đức anh đã nói điều này rồi sao"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Đừng đánh nữa mà! Cái đó đâu có nguy hiểm gì đâu mà!"

"Không! Anh nhất định không tha cho em.
Em có biết hết thành phần của thuốc đó không?
Có biết nó sẽ ảnh hưởng như thế nào không?
Có biết vì sao uống thuốc đó vào thì không tăng cân nữa không?"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Đừng mà! Đau! Đau lắm mà!!
Trên vỏ hộp có ghi thành phần thuốc rồi mà!
Ảnh hưởng á.. Không phải nó sẽ giúp em giảm cân sao!
Tại sao thì... tại vì nó được sản xuất ra để vậy mà!"

"Em hoàn toàn không biết gì về nó mà cũng dám uống.
Anh đã nói nó nguy hiểm thì có nghĩa là nó nguy hiểm."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Mấy người khác uống vô cũng ổn hết mà!"

"Không được sử dụng thuốc này khi đang bệnh,
Phụ nữ mang thai hay đang cho con bú không được sử dụng,
Nếu có tiền sử bệnh, hãy hỏi ý kiến bác sĩ trước khi sử dụng.
Nói anh nghe có chỗ nào ổn với cái hướng dẫn sử dụng kiểu này chứ"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaaa! Loại thuốc nào cũng ghi vậy mà"

"Đúng. Dù là loại thuốc nào đi nữa thì cũng trở thành thuốc độc được hết đó.
Không phải cứ khỏe mạnh là uống thuốc nào cũng được đâu"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Họ ghi là dành cho phụ nữ muốn giảm cân mà.
Em muốn giảm cân nên uống thì có vấn đề gì chứ!!"

"Tôi thật sự quên mất mức độ dẻo miệng của em rồi."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Áááááá~ Đau!! Đau quá!!"

"Nếu cơ thể bị tàn phá, thì cơn đau mà em phải chịu đựng không chỉ có vậy đâu.
Hơn nữa, nếu chết thì em sẽ mất tất cả đó.
Nếu mạng sống của em bị tước mất, thì cả em và tôi sẽ phải làm sao đây.
Em không cần phải giảm cân đâu, Yuri à. Em cứ như vậy là đẹp rồi."
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaaaa, chờ chút... đau... khoan đã..."

"Không được. Nếu tôi không trừng trị thích đáng thì em chắc chắn sẽ không chịu hiểu ra mà."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"E.... em hiểu rồi mà. Em sẽ không mua nó nữa đâu mà"

"Phần thuốc còn dư cũng không được uống luôn đó"

Á... bị bại lộ rồi à. Anh ấy cứ như dần dần đọc được hết mạch suy nghĩ của tôi vậy.

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huhu... Đau! Sao chứ? Em đã nói gì đâu!"

"Phạt vì cái suy nghĩ bất chính của em đó"

"Anh cứ như chuyên gia vậy á...."

"Em hoàn toàn không biết hối lỗi là gì ha."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huhu.... Đau!! Được... được rồi mà! Em vứt!! Em sẽ vứt hết mà!"

"Chút nữa tôi sẽ kiểm tra túi xách của em.
Rồi ngày mai khi đến đón em, tôi sẽ kiểm tra phòng em luôn.
Và tôi sẽ thu hết đám thuốc đó. Hiểu chưa?"

Do không muốn bị đánh thêm nữa, tôi thực sự rất ghét điều này,
nên tôi buộc phải nói "Em hiểu rồi"

"Được rồi. Không bao giờ được mua hay uống thuốc đó lần nữa. Hứa đi."

"Em biết rồi!"

"Còn một câu quan trọng chưa nói đó"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Ưưư~ Em xin lỗi"

"Được rồi. Đến giờ thì đã hiểu ra chút nào chưa hả, cô bé bướng bỉnh hay gây chuyện?"

"Hiểu rồi mà!"

"Thái độ vẫn có vẻ chưa hiểu ha, cô nhóc ngỗ nghịch. Nằm trên đùi tôi rồi mà vẫn còn mạnh miệng nhỉ"

"Đâu... đâu có đâu. Em biết lỗi rồi mà"

"Có thiệt là biết lỗi không đó cô!? Mà thôi, được rồi"

"Nếu vậy thì buông em ra đi mà"

"Không."

"Tại sao chứ? Em biết lỗi rồi mà. Em cũng xin lỗi luôn rồi còn gì!"

"Cái thái độ đó không là đủ để bị thêm một trận rồi đó.

Bộ quên rồi sao? Cô bé nói dối"

"Eh?"

Cổ họng tôi tự phát ra tiếng kêu nghe hài đến kỳ lạ.

"Hãy thật lòng tự kiểm điểm đi. Nếu đến ngày mai em vẫn thấy đau thì tốt quá ha.
À mà... ngày mai, đánh đòn em thêm lần nữa thì tốt hơn nhỉ."

"Tại sao chứ??"

"Ngày mai, có vẻ em sẽ quên sạch lời em hứa, rồi tiếp tục cãi cố lần nữa"

"S.. sao mà c..." có vẻ là có nhỉ

"Bây giờ thì phạt em tội nói dối. Ngày mai nếu còn lý sự cùn hay cằn nhằn, phàn nàn thì tôi đánh lại từ đầu ha."

Nói vậy là tôi đoán được trước là cái mông này đến mai chắc vẫn còn đau.

Sau đó, tôi đã nằm trên đùi anh mà khóc sướt mướt.

Và dĩ nhiên, vào ngày hôm sau...

"Anh định đi tàn phá phòng của một đứa con gái sao? Chẳng lẽ anh lại đi làm cái việc nhẫn tâm như vậy sao!"

Sau những lời đó, cuối cùng một lần nữa tôi lại ở trong bộ dạng giống y hôm qua nhưng lần này là ở trên chiếc sofa bên cạnh giường của chính mình. Không còn lời nào để diễn tả.

Đúng thật là... chính bản thân tôi cũng khâm phục cái miệng hay nói bừa của mình luôn.

-------------------------------------------------------------------------------------

T/N:

(1) da lộn: còn được gọi là suede, là 1 loại da may quần áo, vật dụng nhé.

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:03

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 8: Tắm Hơi


chap này up hơi trễ, xin lỗi các bạn vì sự lầy lội này :">

mà cũng do 2 ngày nay modem wifi nhà mình bị hư nên không sơ múi được gì hết :"> thông cảm cho J nha~

Giờ thì mời các bạn đọc~ Very Happy

----------------------------------------------------

Do sở thích của papa nên trong nhà tôi có hẳn một phòng tắm hơi.

Tuy nó có kích thước hơi nhỏ chỉ dành 1 người sử dụng thôi.

Hồi nhỏ tôi cứ nghĩ rằng nhà nào cũng có một phòng tắm hơi như vậy hết.

Đến khi lớn hơn thì tôi lại nghĩ nó chỉ làm vướng víu nhà cửa hơn thôi.

Nhưng gần lại hình như tôi sử dụng phòng tắm hơi còn nhiều hơn cả papa nữa.


Đây cũng là 1 phương pháp giảm cân mà hén?

Uống một ly nước đây,
sau đó tôi mặc một bộ quần áo dài tay và bước vào phòng tắm hơi.

Mồ hôi cứ tuôn ra như mưa.

Tôi có thể cảm nhận được rằng mình đang ốm đi từng ngày, tôi thực sự rất vui sướng.

Lần đâu tắm hơi, tôi chỉ chịu được khoảng 3 phút mà thôi.

Nhưng dạo gần đây, tôi có thể chịu được trong khoảng thời gian dài hơn nhiều rồi.

Phá kỷ lục của bản thân dần dần đã trở thành mục tiêu mới của tôi.

Tôi cũng cố tình mặc đồ cho thật dày vào,

như là chuyển từ áo ngắn tay sang áo dài tay chẳng hạn.

Khi mà hoàn thành được mục tiêu do bản thân đề ra, tôi cảm thấy siêu vui.

Àh... việc giảm được cân nặng cũng vậy luôn.

Mỗi ngày tôi đều vẽ đồ thị theo dõi.
Chứng kiến đường vẽ đi xuống trở thành niềm vui của tôi hằng ngày.
100 gram cũng được, miễn có giảm là ok.

Còn nếu tăng thì phòng tắm hơi thẳng tiến.


Ngày hôm nay, trong lúc tắm hơi tôi đã đọc xong nguyên 1 cuốn sách.

"Yuri!"

"Eh?"

"Em đang làm gì đó?"

"Có gì không anh?"

Đột nhiên cửa phòng mở ra,
tôi giật mình đứng dậy, và cảm thấy choáng váng.

"Yuri!"

"Em thiệt tình!"

Anh bế tôi lên và mang qua phòng tắm kế bên,

sau đó anh dùng vòi sen xối từ đầu xuống chân tôi.

Lạnh muốn chết luôn.

Sau khi tôi thay bộ pyjama,

anh lại bế tôi lên phòng ngủ.

Anh dán miếng dán làm mát lên trán và cổ tôi,

rồi dùng máy sấy sấy khô tóc tôi.

Ếeeee, anh ấy vừa bế tôi theo kiểu công chúa á? (1)

Một học giả với thân hình mỏng manh mà mạnh đến vậy sao.

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 8: Tắm Hơi - Trang 2


Đúng là sức đàn ông có khác ha.

Đang thầm thán phục về sức mạnh đàn ông,
thì người đàn ông trước mặt tôi... không hiểu sao lại biến thành mẫu đàn ông lúc tức giận nữa.

"Anh nghe giáo sư nói là em vào phòng tắm hơi, nhưng chờ cả 30p rồi vẫn không thấy ra.

Anh thấy lo nên đến xem sao. Cũng may là đến kịp. Em thật là.."

"Nhưng sao anh lại giận?"

"Em làm gì ở trong đó? Ở hoài không ra... chắc hẳn là uống thuốc hay làm gì đó không hay"

"Làm gì đó không hay á? Em chỉ vào phòng tắm hơi của nhà mình thôi mà cũng không được sao?"

"Đi vào phòng tắm hơi mà không thèm đề ý thời gian, rồi cũng không uống đủ nước nữa chứ"

"Em cũng có ước chừng mà!"

"Hơn nữa, quá hư!"

"Tại sao chứ?"

"Quá thiếu hiểu biết! Em thật là...! Mà em cũng đâu cần thiết phải giảm cân làm gì chứ!"

"Tại anh không hiểu được cảm xúc của phụ nữ thôi."

"Ừ, tôi không hiểu đó. Tôi thấy em khá ốm rồi đó. Mà hơn nữa, em có chịu hiểu cho cảm xúc của đàn ông lần nào chưa?"

Eh? Cảm xúc của đàn ông... gì chứ?

Anh đẩy tôi ngồi xuống bên mép giường.

Chẳng lẽ nào? Trong một thoáng má tôi ửng hồng với niềm hi vọng trong lòng.

Anh nắm lấy 2 tay tôi và kéo về phía mình, để tôi nằm lên trên đùi anh.

"Tôi không có kêu em nằm đó nghỉ ngơi đâu!"

"Em vẫn còn khỏe như thế thì không cần nghỉ ngơi đâu"

"Không đâu! Á... chóng mặt quá!"

"Tiểu thư nói dối à, đang nằm mà cũng chóng mặt được sao?"

"À... ờh.... chắc là do thiếu máu nhỉ?"

"Không chắc mình đang nói gì mà cũng đòi người khác tin ha.

Miệng em nói dối, tôi để mông em chịu phạt thay há"

"Aaaaaaaaa!!!"


"Đau mà!"

"Em phải lập tức ngừng chế độ giảm cân của em cho tôi.
Em chỉ toàn áp dụng các phương pháp phi khoa học thôi"

"Tại sao? Ốm mới đẹp mà!"

"Tôi thì muốn em đầy đặn hơn chút nữa.

Hơn nữa, chế độ của em, toàn gây nguy hiểm cho chính em mà thôi"

"Anh toàn nói quá! Aaa.. đau! đau mà!!"

"Đủ rồi mà! Đau quá!"

"Hiểu rồi! Em không giảm cân nữa! Em hiểu rồi mà!!"

"Chỉ cần em không giảm cân là được chứ gì!"

Thấy tôi chưa thực sự hối lỗi nên anh vẫn tiếp tục đánh.

Tuy nhiên, gần đây tôi đã nhận ra 1 chuyện.

Những ngày mà tôi bị anh phạt, tôi cũng đã sụt ký a.

Giảm cân bằng cách bị đòn á?

Tuyệt đối không.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[T/N]

(1) bế kiểu công chúa là giống như hình này nè ↓

(link full size: [You must be registered and logged in to see this link.]



channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:04

Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 9: Thở Dài


Chào các bạn!

Kể từ chap lần trước thì cũng 2 tuần rồi hén. Lầy lội hẳn ra :">

2 tuần rồi công việc nó cứ dồn dập, thời gian ngủ ko đủ nữa nên mình không thể edit được chap mới... xin lỗi rất nhiều~ 2 ngày cuối tuần cố gắng dành thời gian để edit chap này~

Nhân tiện mình nói luôn, truyện này được tác giả chia làm 2 phần, phần đầu có 10 chap. Cho nên mình sẽ ráng trong tuần tới edit và publish chap cuối (của phần 1) và sau đó sẽ nghỉ 1 thời gian~ :"

Giờ thì mời các bạn đọc truyện~

p/s: chap 9 và 10 viết theo góc nhìn của Koji-san~

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Vị hôn thê yêu dấu của tôi... rõ ràng là không có năng lực học hỏi.

À không, không có khả năng nhận biết lỗi mới đúng chứ nhỉ?

Và tôi đã được nếm trải chuyện đó một cách dễ dàng.

.........................................

"Rồi, đây là cái gì?"

Tôi lấy được hộp thuốc trong lúc cô ấy đang chuẩn bị lén uống.

"Bí mật"

Cô ấy đặt ngón tay trên môi rồi cười tít mắt.
Cô bé này, hẳn là em biết mình vừa chọc giận tôi đúng không?

Haizz...

Tôi vô ý thức mà phát ra tiếng thở dài.

"Thở dài không tốt đâu. May mắn chạy trốn anh hết luôn đó"

Do ai mà tôi mới thở dài chứ?
Mà vận may chạy trốn em thì đúng hơn đó.
Phải tịch thu thôi.

"Túi xách."

"Eh?"

"Đưa đây. Anh kiểm tra"

"Xâm phạn quyền riêng tư. Anh làm vậy là không được đâu"

"Nếu không khóa cái miệng lắm lời đó lại, nhất định em sẽ hối hận"

Món đò nằm ở trên cùng của túi xách, quả nhiên, là thuốc của một nhà sản xuất đáng ngờ nào đó"

"Hãy uống 30p trước khi ăn"

Nhìn thấy dòng chữ đó, tôi lại buông thêm một tiếng thở dài nữa"

"Có còn nhớ anh đã nói không được dùng thuốc nữa không?"

"Àh, cái đó.. uống sau bữa ăn để cắt giảm lượng calories.

Còn cái này thì khác. Người ta nói là phải uống trước bữa ăn.
2 cái đó khác nhau hoàn toàn mà"

Trước khi vận may của tôi chạy trốn hết, tôi phải lấy lại hết.
[ý anh ấy là ngừng thở dài và hành động á]

"A! Không được! Anh làm gì đó?"

"Có vẻ trận đòn lần trước không xi nhê gì với em nhỉ.

Lần này phải trị em đến nơi mới được"

"Lần này với lần trước khác nhau mà!!"
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 9: Thở Dài - Trang 2


"Đó không phải là vấn đề ở đây. Lần đó anh cũng nói rồi.
'Em không được phép uống thuốc nữa.' 'Thuốc nào cũng trở thành thuốc độc được hết.'
'Không phải cứ là người khỏe mạnh thì uống thuốc nào cũng được'
Anh đã nói đến vậy mà em còn..."

"Ch... chắc là em quên rồi"

"Được. Tôi sẽ khắc phục chuyện này.
Tôi sẽ làm cho em không bao giờ quên một lần nào nữa."

"Aa, không! Dừng lại đi! Aaaa, không mà! Đừng cởi ra mà!"

"Không được. Lần này tôi phải phạt em thật nặng"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp**bốp**bốp**bốp**bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaaaaaaaa! Đau.... đau mà!"

Tôi đánh liên tục với tốc độ nhanh nên cũng ngăn cái miệng xấc xược ấy lại một chút.
Cứ hễ cô ấy mở miệng ra thì vận may của tôi bị cướp đi.

"Ngoài ra, tôi cũng cấm em ăn kiêng rồi đúng không. 
Lần trước, em đã hứa rồi còn gì. Hôm nay tôi cộng thêm phần đó luôn."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaaa, dừng chút, đau, anh dừng chút đi mà"

"Không được. Tôi phải trừng trị em thích đáng.

Chỉ nói bằng miệng thôi thì Yuri sẽ không nhớ được gì hết"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huhu, dừng... dừng lại đi, đau, đau quá!"

"Vậy sao, tốt quá. Em cũng biết đau là gì há?"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaa! Đ... đau mà, dừng, dừng lại, xin anh đó!"

"Nhất định không được. Như vậy chưa đủ. Em còn chưa hối lỗi nữa kìa"

"Sao lại không chứ?"

Câu hỏi bất ngờ của cô ấy dường như đã tiếp thêm lực vào cánh tay đang giơ lên của tôi.

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Áaaaa! Đaaau! Huhu, đaaaauuuuuuu!"

"Thứ nhất, em không mập, nên không cần phải giảm cân"

"Nh... nhưng, aaaa, em muốn giảm cân mà!!"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Không chịu đâu, aaaaa! Đủ rồi! Huhuu... đau!"

"Thứ hai, dù là ăn kiêng nhưng phương pháp hoàn toàn sai"
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 9: Thở Dài - Trang 3


"Aaaa, tại... tại.., hic, đaaaauuu! Em thấy vui mà."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huuuuu.... đaaaaauuuuu!"

"Thứ ba, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, thuốc không phải là thứ có thể lạm dụng được!"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huu, đa... đau! đau mà!!"

"Hơn nữa, 'chỉ cần bỏ là được chứ gì!' Ai đã nói câu đó nhỉ? Tiểu thư nói dối."

"Nếu không nói vậy thì anh sẽ tiếp tục đánh em!"

"Đúng vậy, cũng nhớ được ha. Cứ liên quan tới chuyện này thì em chắc chắn sẽ bị phạt.
Tôi đã cấm em dùng thuốc và sử dụng phòng tắm hơi rồi mà. Càng nói dối thì mông em càng khổ thôi"

"Eh? Sao anh biết được chuyện em xài phòng tắm hơ... aaa"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Huuuuuuhuuuuuuuuuu..... đaaaaaauuuu......."

"Có gì muốn nói?"

"Xin... em xin lỗi....."

"Vì sao em lại trở nên như vậy? Trước đây có bao giờ em ăn kiêng đâu?"

"Tại vì, Sayuri-san ốm. Cô ta cũng ăn kiêng kìa"

"Ai là hôn thê của tôi?"

"Chuyện đó không liên quan! Cô ta ở bên cạnh Koji-san nhiều hơn em nữa. Huhu!"

"Đừng có nói câu đó!"

*bốppp* "Đaaauuuu!"

"Hừ. Người mà anh đang hẹn hò là Yuri mà.

Mà anh từng nói rồi đó, anh không thích mấy cô nàng mỏng manh đâu.

Anh dám nói chắc rằng sở thích của anh là mấy nàng đầy đặn một chút đó."

"Nhưng mà Sayuri-san cũng đẹp..."

"Có liên quan chút nào không? Người dưng thì dính dáng gì ở đây?
Người mà anh thích đó hả... không bị đánh tới đỏ mông thì không bao giờ chịu ngoan ngoãn,

khi mà nấu ăn thì chắc chắn bị thương nghiêm trọng, khi dọn dẹp thì lại làm bể đồ,

vừa ích kỷ, vừa bướng bỉnh, lại vừa nói nhiều, giảm cân thì toàn làm sai cách,

còn chẳng bao giờ nói được lời xin lỗi thật lòng, và anh chuẩn bị khiến cho mông của vị hôn thê yêu dấu đó đỏ hơn nữa. Em có hiểu không, Yuri?"

"Ếh? Ếh? Eh? Em nên ngượng ngùng hay nên lo lắng đây?"

"Ai biết được. Cái đó thì em tự chọn đi. Được rồi, giờ thì một lần nữa ha."

"E.. e... đủ rồi mà anh. Em sẽ không ăn kiêng nữa đâu mà, em hiểu rồi mà!"

Vị hôn thê của tôi dường như vẫn còn ngơ ngác,

chỉ một chút nữa thôi có lẽ cô ấy sẽ hiểu được lỗi lầm của mình.

Chỉ còn một chút nữa thôi, có lẽ cô ấy sẽ bỏ hoàn toàn ý định ăn kiêng.

"Nếu em còn muốn giảm cân cho giống Sayuri-san, thì em thử lau nhà bằng giẻ đi.
Cô ấy nói làm việc nhà sẽ làm bắp tay thon hơn đó.
Nếu giữa chừng mà em thấy chán thì tôi cho em vài phát vào mông để giúp em ha.

Em mà còn dám giảm cân bằng cách quái lạ nào nữa thì anh sẽ thực hiện đó.

Đánh em thật nặng bằng tay xong, tôi sẽ dùng thước đó"

"Em không chịu!"

"Hiểu chưa? Tôi có nói gì khó hiểu đâu chứ.
Nếu em không thích vừa dọn dẹp nhà cửa vừa bị đòn thì ngưng ăn kiêng.

Còn nếu thích vậy thì cứ ăn kiêng đi. Được chứ?"

"Em không đồng ý! Không chịu đâu! Ác độc! Đồ vi phạm nhân quyền!!"

Có vẻ không thể tha cho cô ấy liền được rồi,
trận đòn này có lẽ sẽ kéo dài thêm chút nữa.

Tôi lại thở dài lần nữa.
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 10: Người Giám Hộ


Chào các bạn~

Như mình đã nói ở chap trước, tác giả chia truyện làm 2 phần và phần 1 có 10 chap... như vậy có nghĩa là chap này là chap cuối của phần 1~

Và sau chap 10 mình xin tạm ngưng edit truyện 1 thời gian. Đến khi nào mình ổn định công việc thì mình sẽ tiếp tục. ^^ Cảm ơn các bạn đã theo dõi đến chap này :">

-------------------------------------------------------------

Cũng đã 3 năm rồi kể từ khi tôi trở thành người giám hộ của vị hôn thê của tôi.

Thời gian đính hôn và thời gian làm người giám hộ, áng chừng cũng bằng nhau.

Chính xác thì để làm vào được cái vị trí đó thì cũng mất cả nửa năm.

Hiện tại, cả tôi lẫn những người khác đều công nhận tôi là người giám hộ của cô nàng.

Mà có vẻ như ngài giám hộ thật cũng đã công nhận luôn rồi.

Đó mới là điều thật sự phiền phức a. [giám hộ thật là ý nói papa của Yuri á]

"Dạo này, ta đang gặp chút rắc rối a, bữa nào cậu đến nhà ta mà không báo trước một chuyến được không?"

Có vẻ là ngài giám hộ thật hơi nuông chiều ái nữ của ông. Chắc đây là lí do, cô nàng ấy trở nên như thế.

Nghe thấy lời yêu cầu từ người từng là giáo sư thời đại học,
là một nhà nghiên cứu tôi kính trọng,
và còn là cha vợ tương lai của tôi nữa,
tôi thở dài và bắt đầu cho xe lăn bánh.

Tôi không bấm chuông mà dùng chìa khóa, mà ông từng đưa cho tôi, mở cửa và vào bên trong nhà, vừa đúng ngay bữa cơm tối.

Chỗ tôi đứng không lọt vào tầm mắt của Yuri, đang ngồi bên bàn ăn, nhưng phụ thân của cô ấy thì đã để ý thấy, rồi ông ấy bắt đầu bài thuyết giáo.

"Dạo này con có ăn uống đàng hoàng không đó?"

"Papa không thấy con đang bổ sung dinh dưỡng sao."

"Cái này có được gọi là ăn đâu. Chẳng phải nãy giờ con chỉ toàn uống thôi sao."

"Con chỉ cần đáp ứng đủ lượng calories là được rồi mà?
Ngày hôm qua papa cũng nói y chang. Nếu con gái mà đẹp ra thì papa cũng vui mà đúng không. Thôi... dừng chủ đề này lại, chứ không con ăn mất ngon"

"Con gọi đó là ăn được sao.
Mà nè, papa nhớ mình chưa từng nói gầy giơ xương là đẹp đâu ha."

"Được rồi mà. Con nói dừng lại rồi mà. Dù sao, gu thẩm mỹ thời nay khác với thời của papa đó."

"Mà tại con ăn uống kiểu này nên vô lớp chắc chẳng học hành gì nổi chứ gì? Thành tích năm 2 không có gì đáng để khen hết a."

"Không sao hết. Chỉ cần năm 4 con tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, và papa sẽ phát biểu trong lễ cưới của con. Vậy là papa hài lòng rồi đúng chứ? Mọi thứ sẽ ổn hết. Chỉ cần thấy đủ tín chỉ là được, con tính toán hết rồi."

"Con mà được vậy thì Koji-kun chắc chắn sẽ khen ngợi con đó. Cậu ấy không những là một nhà nghiên cứu xuất sắc, từ thời còn đi học cậu ấy đã là một sinh viên ưu tú rồi. À mà, không phải cậu ấy cấm con ăn kiêng rồi sao?"
Vị Hôn Phu của Tôi - Chap 10: Người Giám Hộ - Trang 2


"Không sao. Nếu papa giữ im lặng thì anh ấy không biết đâu. Cứ đem thành tích của con ra làm chủ đề, và trước mặt anh ấy con ăn uống đàng hoàng là được thôi. Nếu không bị lộ thì ok thôi. Nha... papa giữ bí mật giùm con nha."

"Hmm.... vậy sao."

Tôi hắng giọng nghe trầm hơn bình thường, gương mặt cô gái đang ngậm ống hút kia liền hiện lên sự bất ngờ.

".... Anh đến hồi nào vậy?"

"Hồi nào vậy ha~"

"Nghe trộm không phải là một sở thích tốt đâu nha..."

"Không cần trả treo với tôi. Lên phòng em chút đi."

"Em chưa ăn xong mà, để sau đi nha..."

"Oh.. con đâu có ăn uống gì đâu ta?
À không, ta thấy con ăn xong rồi mà nhỉ? Vừa về, thấy con vội vã ăn mà nhỉ? Lẫn mất rồi... chắc ta phải nghỉ hưu sớm cho đầu óc được thảnh thơi quá"

"Papa ngốc! Đồ phản bội"

"Tính thêm cả phần này. Đó không phải là lời dùng để nói với người lớn tuổi hơn mình đâu."

Cô ấy lê từng bước chân nặng nề đi ngang qua tôi.

"Dạ, em lên phòng Yuri chút xíu, chút nữa em dùng bữa tối nên thầy cứ để đó đi ạ. Àh, còn nữa, lần này em sẽ mạnh tay, nên xin thầy đừng can thiệp."

"Ừ, ta hiểu rồi. Ta cũng còn tài liệu cần nghiên cứu. Trước khi về nói ta một tiếng ha."

Tôi cúi đầu chào vị phụ huynh dễ tính đang rời khỏi phòng ăn.
Thật là... dù tôi có nghiêm khắc đến cỡ nào đi nữa, về nhà cô ấy lại được nuông chiều như vậy, đến bao giờ mới vào khuôn được đây.

Tôi gõ cửa phòng vào bước vào, không biết cô nàng này có hiểu những lời tôi hăm dọa lúc nãy không mà giờ đây cô ấy nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt vừa được trang điểm xong.

Dường như là cô ấy hoàn toàn không hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

"Anh đến gặp em á? Nhớ em đúng hok?"

"Được rồi, quỳ đàng hoàng coi. Đến giờ giáo huấn rồi" (1)

"Sao vậy? Đây đâu phải là việc một người hôn phu làm đâu chứ."

"Đây là trách nhiệm của người chồng tương lai. Có người vợ không tự biết ăn uống thì khổ lắm a."

"Sao mà cứ nói việc này hoài. Tụi mình đừng nói nữa nha?"

"Không được. Hôn phu của em không giỏi nuông chiều như papa em đâu. Chỉ giáo huấn bằng miệng thôi thì chẳng có ý nghĩa gì với em ha."

"Làm gì có chứ! Em biết rồi mà! Từ nay em ăn uống đàng hoàng là được chứ gì?"

"Đủ rồi. Bớt cái miệng cô lại cho tôi.. đến đây."

Thấy tôi vỗ vỗ đùi mình, khuôn mặt cô ấy từ từ hiện lên vẻ lóng ngóng.

"Được rồi mà. Em sẽ ăn uống đàng hoàng mà, nha"

Cử chỉ của cô ấy lúc này nhìn như con mèo lúc đang nịnh chủ, dễ khiến người khác mềm lòng,
nhưng tôi khác cha em, tôi không để cho bản thân yếu lòng đâu.
Đó là điều tôi học được kể từ ngày hẹn hò với em đó.

"Không. Tôi nói rồi, chỉ nói bằng miệng thôi thì em sẽ chẳng quan tâm đến. Hơn nữa, hôn phu của em không phải là người dễ dãi. Được rồi, đến giờ phạt rồi."

Tôi nắm lấy tay cô ấy và cố kéo lại phía mình, con mèo con liền giương vuốt phản kháng đứng dậy.
Đúng như dự tính, tôi cũng đã bắt cô bé nằm ngang đùi mình.

"Không chịu đâu! Như vậy... không giống mấy cặp đôi khác chút nào hết!"

"Thật vậy mà. Họ đồng trang lứa với nhau mà.
Vậy nên tôi muốn em trưởng thành nhanh chút giùm."

"Á.. đừng mà! Dừng lại đi! Đừng cởi ra mà!!"

"Nói bao nhiều lần rồi mà vẫn không chịu nghe.
Lần trước tôi nói gì có nhớ không?"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaa, đừng mà... đau... đừng. Đừng đánh nữa mà!"

"Đau là đương nhiên. Lần trước tôi nói gì...."

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaa! đa.... đau... đau, dừng lại đi mà!"

".. nói lại cho tôi nghe coi?"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Sao em biết được! Đủ rồi đó... đau lắm rồi!"

"Em hoàn toàn không biết hối lỗi là gì ha."

Tôi quyết định trừng phạt cô ấy thật nặng.

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaa! Đaaaau! Đừng mà, đau mà!"

"Tôi từng nói rằng nếu em lại ăn kiêng sai phương pháp thêm lần nào nữa,

tôi sẽ vừa đánh đòn em bằng thước và bắt em lau nhà bằng giẻ. Có nhớ ra chưa? "

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*

"Aaaa, không được! Em không đồng ý! Không chịu đâu! Huhuu.. đaaaau!"

"Không phải cứ nói ghét hay không chịu là tôi không phạt em nữa đâu.

Nếu tôi chiều em, thì tôi mới là người chịu khổ"

*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
"Aaaaa~!! Đaaaaaau!! Đủ rồi mà! Cái này được gọi là hành hạ đó!"

"Cái này được gọi là phạt đó, tiểu thư à.

Xem ra vẫn chưa thấm vào đâu ha."

*bốp* "Phản đối!"
*bốp* "Bạo hành!"
*bốp* "Huhu.."
*bốp* "Đủ rồi mà!!"
*bốp* "Dừng lại!"
*bốp* "Huhu!!"

*bốp* "Đừng đánh nữa mà!"

*bốp* "Đau mà!!"

"Có chịu bỏ ăn kiêng không?"

"Không!!!"

"Hiểu rồi"

Vừa thả cô ấy ra khỏi đùi tôi, cô nàng liền vùi khuôn mặt đỏ ửng của mình vào chiếc gối trên giường,
tay thì xoa lấy xoa để một bộ phận cũng đang đỏ ửng khác.

Tôi ra khỏi phòng, tự tiện đi khắp ngôi nhà đã quá đỗi thân thuộc này.
Tôi lấy cây thước khoảng 1m, miếng giẻ cùng chiếc xô,
và trở lại căn phòng của cô người yêu bướng bỉnh với cặp mông còn đỏ ửng.


"Á, anh định là gì đó?"

"Cái này gọi là đã nói là làm. Cứ dễ dãi với em thì em sẽ không bao giờ rút kinh nghiệm cả."

"Làm gì có chuyện....."

"Có chứ!"

Tôi liền đánh một phát thật mạnh vào mông cô tiểu thư đang cứng họng kia, khiến cơ thể cô bé giật nảy lên

"Nếu không ngoan ngoãn thì sẽ tôi sẽ đánh em lại từ đầu"

"Không chịu! Không chịu! Không chịu!"

"Được rồi, dậy đi. Nếu em lau sạch hết hành lang lớn,
hình phạt cho tội ăn kiêng sẽ kết thúc.
Không cần mặc quần vô đâu. Mông em cần phải bị phạt nữa mà."

"Vi phạm nhân quyền. Quấy rối tình dục. Lạm dụng quyền hành. Yêu quái."

"Nói cái gì đó? Nếu muốn bị phạt lại từ đầu thì cứ nói thế đi.
Có bức xúc gì thì nói, tôi nghe đây? Được chưa? Rồi, vắt khô cái giẻ đi.
Nè, tôi không có nói siết chặt nó đâu chứ, làm cho đàng hoàng đi!"

"Aaa! Đau! Ngừng đánh chút cũng không được sao!"

"Không! Đây cũng là một phần của hình phạt. Tôi sẽ phạt em cho đủ hết."

Tuy trong miệng còn lầm bầm càu nhau, nhưng cô ấy cũng đã vắt tấm giẻ đàng hoàng.

Tôi liên tục nhắc nhở, và đi theo cô bé đến phía đầu hành lang.

"Dùng cả 2 tay mà lau và nâng cao phần mông lên. Sai rồi.
Phải như vầy nè.. đúng rồi.. giữ tư thế này rồi lau đến cuối hành lang đi"

Cô tiểu thư chưa bao giờ lau nhà, giờ lại phải lau bằng tay,
bộ dạng của cô ấy lúc này nhìn giống như Ikkyu-san vậy. (2)

Khi tôi tiếp tục đánh thì cô ấy dừng lại và bắt đầu rên rỉ...

"Đủ lắm rồi"

"Này, mới bắt đầu thôi đó! Không làm nghiêm túc thì như thế này..."

"Đaaaaaaaaauuuuuuuuu!!!"

"Nè, đứng dậy nào. Muốn làm lại từ đầu đúng không?"

"Không chịu! Không chịu! Không chịu!"

Trong một căn biệt thự không đếm nổi số phòng này, thì chỉ mỗi hành lang tầng 2 thôi cũng phải khiến cô ấy vận động khá nhiều rồi.

Đến khi hết đủ 3 vòng, sau vô số lời phàn nàn kể lể, được đáp lại bằng vô số lần tôi phải giơ thước lên, thì hình phạt mới kết thúc.

Cuối cùng, khi hai hàng mi của cô tiểu thư cứng đầu hay rên rỉ này trở nên ướt đẫm, cũng là lúc cô ấy chịu ngoan ngoãn thì dãy hành lang cũng đã sáng bóng lên.

"Lần sau còn tái phạm, không những phải lau hành lang từ tầng 1 đến tầng 3, mà em còn phải đánh sáp cho bóng sàn nhà luôn. Hiểu chưa?"

Tôi đỡ cô ấy dậy và ôm vào lòng, đồng thời xoa nhẹ phần mông của cô nàng. Cuối cùng những lời tôi muốn nói cũng chạm tới được cô bé.

Phạt đến mức này rồi, thì chắc cô ấy cũng hiểu được điều tôi đã giáo huấn.

Còn một việc nữa mà tôi cần học cách để xử lý con mèo con này,
Còn một việc nữa cần phải được quyết định.

"Thứ bảy tuần này có hẹn gì không?"

"Không có! Đi chơi hả? Em có bộ phim muốn xem. Àh, còn có quán muốn đến nữa!"

Mắt cô tiểu thư của tôi liền sáng lên lấp lánh, nhưng thật tiếc quá.

còn 1 chuyện nữa mà phụ huynh em muốn tôi trách phạt em .

"Vậy , mang bảng điểm năm rồi đến nhà anh. Chúng ta nói chuyện một chút. Hiểu chưa?"

"Eeeeeeee...."

"Từ đây đến hôm đó, phải ăn đủ 1 ngày 3 bữa đàng hoàng cho anh.
Anh sẽ hỏi papa em đó, nói dối thì hiểu rồi ha. Lau hết tất cả các tầng ok? Hiểu anh nói gì không? Sao?!"

".... Dạạạạạ."

Chắc chắn thứ bảy tới... cô ấy sẽ không chịu ngoan ngoãn đâu, nếu vậy thì.... phạt lại từ đầu chăng?

Nếu cô ấy chịu cố gắng sửa đổi để mông không bị đau nữa giùm tôi, thì đỡ cho tôi biết mấy

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(1) thật ra thì tác giả sử dụng chữ "ngồi" chứ không phải "quỳ". Nhưng mình dùng chữ quỳ cho các bạn dễ hình dung ra thôi. Kiểu ngồi (dưới sàn) của người Nhật cũng tựa tựa như quỳ vậy a~

(---> [You must be registered and logged in to see this link.] )

(2) Ikkyu-san: các bạn /p>

-------------------------------------------------------------------------------------------

do lap mình nó dở hơi thành ra có 1 cái mớ thoại liền tù tì mấy dòng, hơi rối mắt chút, thông cảm cho mình. Mà nếu bạn đã đọc đến dòng này rồi thì chắc đã ổn Smile))

Arigatou~

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:06

Vị Hôn Phu của Tôi - Phần 2 - Chap 1: Sofa


Ohayo~~~~~~

Chào các bạn~ Sau 3 tháng bận rộn và lười biếng, J đã trở lại~

Nhân dịp 5 ngày sau ngày đầu năm, J chúc các bạn 1 năm vui vẻ và nhiều sức khoẻ~

Năm rồi cảm ơn các bạn nhiều vì đã ủng hộ J, đọc comment của các bạn J vui lắm (chỉ có điều do lười nên không reply lại thôi, gomen ne~)

Năm nay mong các bạn cũng ủng hộ J tiếp nhé ♡♡♡ Yoroshiku ♡♡♡

Và mới các bạn xem chap 1, phần 2 của truyện~ ♡♡♡
Sau mỗi chap mình lại càng cưng anh Koji a~ o(≧∇≦o)

**à.. mình xin nhắc lại... đây là truyện mình DỊCH... nên mình không thể sửa bất tình tình tiết nào trong truyện vì làm vậy là không tôn trọng tác giả a~

------------------------------------------------------------------------------------

Ngôi nhà mới của tôi và Koji-san cách nhà ba mẹ tôi khoảng 1 tiếng đi xe hơi trên đường cao tốc.

Cả papa lẫn Koji-san đều khuyên nên chọn nhà ở gần nhà ba mẹ,

nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn muốn thử sống ở một vùng khác.

Dù sao tôi cũng đã bước vào một cuộc sống mới rồi mà.

Lần đầu tiên trong đời tôi được sống trong một tòa nhà chung cư.

Tôi quyết định chọn căn hộ này vì 2 lý do. Thứ nhất, anh ấy có thể đến trường dạy mà không cần phải chuyển xe. Thứ 2, tôi thích thành phố sành điệu này cùng với cảnh đêm nơi đây.

Khi lập gia đình thì ở gần papa cũng tốt, sống chung với papa cũng tốt,
nếu muốn ra riêng thì cũng không sao,
Nhưng rốt cuộc khi đang còn lưỡng lự với hàng tá sự lựa chọn, tôi quyết định bắt đầu cuộc sống hôn nhân từ căn hộ chung cư thuê.


Lý do à? Không phải là vì cuộc sống vợ chồng yêu đương nồng cháy gì đâu
Koji-san thì thường vì cần đi nghiên cứu, xong rồi có hội nghị, rồi lại có hội thảo nghiên cứu nên phải đi công tác, nhiều khi lại ngủ lại trường đại học.

Từ đêm tân hôn đến nay mới chỉ được 1 tháng thôi.
Vậy mà rốt cuộc tôi đã phải trải qua khoảng thời gian đó 1 mình.

"Yuri?"

Rất là hiếm khi anh ấy về nhà sớm như thế này,
Nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác giọng điệu của anh nghe rất kỳ quặc

"Cái này là sao đây?"

"Anh nhìn mà không hiểu à? Chỉ là ghế sofa thôi mà"

"Không phải chúng ta đã có sofa rồi sao?"

"Cái đó dùng để tiếp khách đến nhà đúng không?
Còn cái này để khi em ngồi coi TV 1 mình"

"Anh nhớ lúc trước ở đây cũng có 1 chiếc màu trắng rồi mà?"

Hử? Tôi cứ tưởng là anh ấy sẽ vui chứ,
nhưng không hiểu sao bầu không khí mỗi lúc một nặng nề hơn.

"À.. cái đó em bỏ rồi. Sofa đó ngồi khó chịu lắm.

Anh ngồi thử cái này đi. Cái này cực kỳ thoải mái luôn á"

"Được rồi. Để anh ngồi thử ha"

Vị Hôn Phu của Tôi - Phần 2 - Chap 1: Sofa - Trang 2


Aa. Thật bất ngờ. Nhanh thật.
Có lẽ tôi đã truyền đạt được điểm tốt của chiếc ghế tới anh rồi rồi nhỉ?

"Nè, anh thấy sao?"

Tôi ngồi trên phần tay vịn của chiếc ghế để làm nũng với anh ấy, đột nhiên anh vòng tay ra phía sau vào kéo tôi xuống

"Áaaaa!"

Chân của tôi bị vướng vào phần tay vịn cao của ghế, nên cứ giơ lên cao như thế.
Ngược lại thì đầu lại nằm nghiêng giữ phần thấp của tay vịn và đùi của anh.
Nhìn giống như cái ghế đã bị gấp lại thành ghế sofa nhỏ giành cho 1 người vậy.

"Nào, bà xã?"

"Gì... gì chứ?"

Tôi đang nằm gọn trên đùi Koji-san, rồi anh lại gọi tối bằng "bà xã" - từ mà tôi vẫn chưa quen chút nào. Đầu óc vẫn đang lơ mơ nên câu trả lời cũng trống rỗng.

"Ghế sofa trước em có nhớ ai tặng và khi nào không?"

"Lần trước hở... Aa, là papa chứ gì? Papa tặng tụi mình hồi đám cưới chứ gì?
Khoảng 1 tháng thôi. Em có quên đâu chứ!"

"Đúng. Quà cưới của ba, dù giá cả khá là đắt, nhưng cái nào em thích thì ba đều mua tặng em đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng khi dùng rồi em mới thấy nó không hợp~"

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài thật sâu, điều này làm tôi có phần lo lắng.
Cảm giác không hay chút nào, Koji-san có thói quen thở dài từ khi nào nhỉ~

"Cái ghế sofa này bao nhiêu tiền hả?"

"Anh lo chuyện tiền bạc à? Không sao đâu. Em trả tiền mặt đàng hoàng chứ không có mua thiếu nợ gì đâu"

Dù chỉ có 2 người, nhưng thái độ của anh hoàn toàn không có chút nào ngọt ngào cả.
Trong tư thế như vậy, lại còn cự ly rất gần nữa, nhưng cảm xúc như mọi khi lại hoàn toàn không xuất hiện.

"Trả bằng thẻ hết 1 lần sao?"

"Đúng... đúng vậy."

"Vậy thì em còn giữ hoá đơn đúng không? Chút nữa anh sẽ xem nó"

"được thôi... mà... chút nữa sao?"

"Trước tiên, chúng ta có việc cần giải quyết"

Một bữa ăn? hay là anh cần vào phòng tắm? Tôi có cảm giác như vậy....

"Lần trước, lúc mua cái giường này không phải anh đã cảnh báo em rồi đúng không"

Tình hình có vẻ xấu đi.... bầu không khí lúc này có đôi chút đáng sợ

"À đúng rồi, cơm, em đã nấu xong rồi a"

Tuy cố tình nói thế để có thể thoát khỏi tình thế bất lợi như lúc này, nhưng tay anh ấy vẫn không thả lỏng ra chút nào, và cũng không để tôi đứng dậy.

"à..... Koji-san?"

"Nói miệng thôi thì không chịu hiểu, cảnh báo thì không thèm nghe, rồi còn cố đánh trống lảng nữa. Kể từ khi kết hôn đến giờ, có vẻ như tôi đã nuông chiều em quá nhiều rồi"

"Làm gì c...."

Rồi chiếc quần lót ưu thích của tôi bị kéo lên ngang đùi đang ở trên cao. Tôi có thể nhận thấy được nó đang vất vả chống lại trọng lực như thế nào.
"Koji-san!"

"Tôi đã nghĩ chỉ cần em nói một tiếng xin lỗi thôi thì tôi sẽ tha cho em, vậy mà"

"Vậy mà anh nói để sau, thật không công bằng tí nào!
Với lại, chỉ như vậy thôi mà, anh không cần phải nổi giận như thế đâu!"

"Xem kìa, 1 chút hối lỗi cũng không.
Xem nào, với 1 cô vợ mà không biết mình làm sai cái gì thì cần phải dạy cho cặp mông của cô ấy một bài học đáng nhớ ha"

Quả nhiên!!

Quá đủ rồi, tôi có làm gì sai đâu chứ!

Dù tôi quyết tâm chạy trốn, thử đẩy anh ra, cố gắng vặn phần thân nhưng không thể thoát được cái lực mạnh mẽ từ đâu ra không biết chặn lại. Thật không may tôi không thể làm gì được.

"Không... không chịu! Tại sao chứ?!"

Phần thân của tôi giờ đây đang nằm trên phần cao của tay vịn sofa,
còn phần lưng thì bị ghì chặt,

Dù một người có mạnh như thế nào, nhưng bị ghì thật chặt một chỗ như vậy thì cũng không thể nào cử động được.
Phần cử động duy nhất chỉ có đầu và tay chân.

Một âm thanh cao vút vọng đến *bốp*
Không kịp nghĩ "sao lại có thể đau đến vậy?!" nữa, tôi nuốt khan một cái.Thậm chí còn không còn thời gian để suy nghĩ lời biện hộ, phát thứ 2 đã đáp xuống phần mông của tôi. Sau đó là một cơn bão đòn không ngừng nghỉ.

Không được tự ý mua một món đồ lớn.
Đặc biệt là đồ nội thất và thiết bị gia dụng, nếu cần mua thì phải bàn bạc với anh trước đã.

Nghĩ lại thì lúc mua chiếc giường kia, và cả lúc mua tấm nệm hàng đặc biệt tại cửa hàng chuyên dụng, thì anh ấy cũng đã từng nói rồi.

Không được tuỳ tiện vứt bỏ đồ đạc. Phải trân quý chúng.

Mấy cái việc hứa hẹn này nọ thì cũng chỉ là từ 1 phía thôi.

Nhưng nếu tôi nói gì khác ngoài "vâng" thì anh nhất định sẽ không bỏ qua
Còn nếu không trả lời thì tôi da tôi sẽ bị thiêu cháy với cơn đau dữ dội.

Nói ra thì cái việc tôi đã vứt chiếc sofa mà papa đã tặng có lẽ cũng là một nguyên nhân khiến anh nổi giận

"Papa sẽ không bao giờ giận chỉ vì chuyện đó đâu mà"

Với những lời buộc miệng nói thì chỉ có mông là thứ duy nhất phải chịu trách nhiệm thay thôi.

Khi tiếng khó la inh ỏi bắt đầu lạc đi thì cũng là lúc tay anh ngưng lại.

"Chắc là đủ ấm rồi ha?"

Ấm cái gì mà ấm chứ

Đột nhiên anh thả lỏng ra và để tôi rơi nhẹ xuống sàn nhà
Sau khi tôi nhẹ nhàng lau đi khoé mắt ướt đầm,
thì anh lại ra lệnh với một giọng điệu không nhẹ nhàng đi được chút nào.

"Mang hoá đơn lại đây"

Tôi lẳng lặng không nói tiếng nào, và miễn cưỡng lấy chiếc vì trong túi ra.
Vừa xoa xoa cặp mông vừa tìm hoá đơn của sofa.


"300 ngàn yên sao?" (*tầm 58tr VND)

"Chiếc sofa này được giảm giá rất nhiều rồi đó..."

"Hơn nữa 2 cái sao? Tổng cộng 600 ngàn yên cơ à..." (*~116tr VND)

"Một chiếc nữa được để trong phòng ngủ. Sẽ có lúc cả 2 chúng ta cần dùng mà.
Với lại màu sắc cũng khác nhau nữa, em đã chọn kỹ càng cho anh luôn rồi"

Tại sao anh lại thở dài?

"Em được chăm sóc lớn lên như một nàng công chúa, nên em thực sự không hiểu được giá trị của đồng tiền trong cái thế giới này, đã đến lúc em cần phải nhớ rõ điều này. Lương của tôi không nhiều đến thế đâu."

"Em tự trả tiền mà..."

"Đó không phải là vấn đề ở đây! Lần này, chắc tôi cần phải phạt em thật nặng rồi đây."

"Không cần đánh nữa mà! Quá nhiều rồi!"

"Tôi vẫn chưa thấy được sự ăn năn của em, có vẻ tôi phạt vẫn chưa tới nhỉ.

Nào, bà xã. Tôi sẽ làm cho em hối lỗi mà không quên được tối hôm nay"

"Không! Không đồng ý!!!"

"Bắt đầu lại một lần nữa nhỉ?"

"Sao anh lại ác như vậy! Tôi có làm gì sai đâu!"

"Thật là... không chịu hối lỗi chứ gì... tôi hiểu rồi!"

Aaa! Chết rồi! Anh ấy đã thật sự tức giận rồi!

"Em xin lỗi!"

"Muộn rồi! Ở đây mà ăn năn chút đi!"

Anh để tôi quỳ trên chiếc ghế sofa mới, sau đó anh biến đi đâu mất.
Vừa nghĩ như thế thì anh trở lại mang theo hộp quà còn nguyên ruy-băng chưa mở từ hồi đám cưới được đặt để trang trí trong nhà bếp.
Anh lấy trong hộp ra một chiếc bàn xẻng bản to bằng gỗ. (1)

Chẳng lẽ nào?

"Anh mới tìm ra một món đồ vừa đủ tốt。
Nào, nằm lên sofa đi"

"Sao lại nhẫn tâm như vậy chứ! Tôi sẽ kiện anh tội bạo hành đó!"

"Có vẻ lời xin lỗi lúc nãy chỉ là lời nói dối thôi nhỉ"

Lời van xin tuyệt vọng cũng vô ích, anh bế bổng tôi lên, và đặt phần trên của tôi xuống phía chỗ ngồi của ghế, còn phần thân dưới ở trên phần dựa của ghế.

Phần mông tôi giờ đây đang nằm ở trên cao.

Cảm giác vừa bất an vừa sợ hãi, tôi nắm chặt phần lưng ghế,
do đó không thể nào lấy tay che đi phần mông được.

"Koji-san..."

Tuy tôi cố gắng nhìn anh và gọi tên anh, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì

"Sau mỗi roi thì em hãy nói tiếng xin lỗi cho tôi.
Nãy giờ em chỉ toàn nói cho có để né tội thôi.
Đến chừng nào em có thể thật sự hối lỗi, tôi sẽ làm cho cặp mông của em ấm lên đến chừng ấy."

Anh chỉ đáp lại tôi bằng những lời cay độc đó.

"Nào!" *chát*

"Aaaa... đau....!!"
Đau đến vậy sao trời?
Với cảm giác như bị thiêu đốt, đầu tôi tự động bật lên cao.

"Nói gì đó?"

"Tại đau quá mà!"

"Thế sao. Vậy thì không tính roi đó"

"Sao lại thế chứ!"

"Vẫn là roi đầu tiên!" *chát*

"Không chịu.... ááááá! Đau.... đauuuuu! Em xin lỗi!」

"Được, như vậy mới đúng. 1"*chát*

"Huuuuuuu. Em xin lỗi!"

"2"*chát*

"Aaaaaa! Em xin lỗiiiiii!"

"3"





"Đủ... đủ rồi mà, em không chịu nổi nữa đau! Được rồi màaaa!!"

Do phần thân nằm ở trên cao, cùng với việc phần thân bị bàn tay anh đè chặt, nên cho dù muốn khuỵ người xuống thì cũng hoàn toàn không thể cử động được.

"Nói gì?" *chát*

"Đủ.. đủ rồi mà~ !"

"Như vậy là chưa kết thúc được đâu" *chát*

"Ááááááá, dừng lại đi màaaaa, đau... đau mà!!!"

"Vẫn chưa chịu nói nữa à?" *chát*

"Huuuuuu, không chịu!! Đauuuuu! Em xin lỗi, Em xin lỗi!!」

"Tốt lắm, cuối cùng cũng được 10 roi rồi"

"Anh còn định đánh đến chừng nào nữa? Đủ lắm rồi màaaa! không chịu nổi nữa rồi~"

"Hôm nay tôi sẽ không dễ dãi với em nữa.
Từ sau khi kết hôn tôi đã làm ngơ quá nhiều nên mọi việc mới thành ra vậy"





Tôi chỉ biết khóc và khóc, khóc nhiều đến mức có thể làm ra 1 vũng nước dưới sàn nhà.
Cổ họng giờ đây cũng có cảm giác đau rát như bị thiêu đốt,
còn mông thì đau gấp bội lần, cảm giác nóng rát như là bị đang sưng tấy lên.

"30. Đi được nửa đường rồi ha."

Anh ấy còn định đánh nữa sao chứ?

Chỉ vừa nghĩ thế thôi, nước mắt của tôi đã tuôn trào.
Không quan tâm đến mặt mũi như thế nào nữa, tôi khóc oa oa lên.

"Hmm, xem ra thì em cũng đã cố gắng rồi nhỉ? Phần còn lại, anh sẽ để đó"

.... vậy có nghĩa là xong rồi nhỉ?

Oaaaaa........... Oaaaaaaaa

Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi, và nước mắt tôi tuôn rơi như nước vỡ bỡ.
Tôi không ngừng thổn thức, vừa nấc vừa bám lấy người anh mà khóc hết nước mắt.

Bị đánh đến như thế này,
Thấy được một anh ấy đáng sợ như thế này
Đều là những việc mà lần đầu tiên tôi trải nghiệm qua.

Thành thật mà nói, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại bị đánh nhiều đến như vậy.

"Dù sao đi nữa, em cũng đã mua được 1 chiếc sofa phù hợp cho việc phạt đòn nhỉ.
Nằm lên đùi cũng được, nằm lên ghế cũng được ha.

Từ nay, nếu em có làm sai chuyện gì, tôi sẽ phạt em trên chính chiếc sofa này."

Tôi thì vẫn trong tư thế như khi bị phạt, anh thì vừa xoa nhẹ mông tôi vừa tuyên bố một chuyện không thể tin nổi.

"Em không chịu đâu! Em sẽ vứt cái sofa này đi đó!"

"Vẫn chưa chịu hiểu sao?" *chát*

"Đaaaaauuuuuuuuu! Em hiểu rồi! Em không vứt đâu mà... đừng đánh nữa mà!"


Sau khi làm sai thì phải xin lỗi.

Lần sau, nếu có tùy hứng đi mua sắm, hay lúc muốn mua những món đồ không cần thiết, thì 30 roi còn lại sẽ luôn gõ cốc cốc để cảnh báo tôi.

Nếu mà tôi chỉ vứt cái bàn xẻng kia đi thì có bị phát hiện không ta?

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) là cái này


Long time no see~

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by channn 5/7/2018, 22:07

Chào các bạn, J đã trở lại sau thời gian dài tu luyện~

Đùa thôi chứ thật sự là do đi làm rồi riết quên luôn truyện đang dịch dang dở.
Anh bạn Non (của J) mà không nhắc, chắc mình không nhớ nổi đâu~ ahihi

Thiệt tình xin lỗi đã để mọi người chờ! *cúi đầu*

---------------------------------------------------------------------------------

Blog mà tôi lập do sở thích dần dần trở nên được yêu thích,
và từ lúc nào không biết, tôi được toà soạn nọ cho hẳn một góc riêng trên tạp chí của họ nữa.

"Yuri, ngồi lên coi nào"

Xuất hiện bộ mặt đáng sợ lâu rồi mới thấy.

Chẳng lẽ mình đã là gì khiến anh giận sao?!

Dù có lục lại não bộ đến mấy, tôi cũng chẳng thể nhớ ra chút nào.

"Anh nhớ là mình từng nói về việc này rồi nhỉ"

Nếu chỉ là từng mà không phải vô số lần thì em sẽ không tài nào nhớ nổi đâu.

"Dù anh có vắng nhà, nhưng em vẫn phải về nhà trước nửa đêm.. anh từng nhắc rồi đúng chứ?"

Thì ra là chuyện đó~~
Chẳng lẽ khi mình khômg có nhà anh ấy gọi điện thoại về sao?
Gọi di động hay hơn chứ nhỉ.

"Có khi em về nhà papa, rồi có khi em trọ lại nhà bạn nữa.
Em không quen với việc về căn nhà không có người, buồn lắm."

Tôi đặt chế độ làm nũng và ngước mắt lên nhìn quý ngài ông xã.

"Chứ không phải là đi chơi khuya sao?"

"Ế~~! Anh đang nghi ngờ em saoo? Không phải em đã hứa là em không làm vậy nữa rồi còn gì.
Anh thậm chí còn nói rằng vì thời gian ta xa nhau khá nhiều nên hãy tin tưởng lẫn nhau nhé nữa"

Đây là điều thiết yếu.
Tôi ra vẻ làm nũng, ngược với thái độ của anh lúc này, vì tôi cần phải lẩn tránh cái vấn đề dễ gây hiểu lầm này.

"Anh nhớ mình cũng dặn em không được nói dối và cũng bớt chanh chua cái miệng lại đi nhỉ?"

"Em không có nói dối màaa. Anh ác quá điii!"

"Vậy thì, cái này là gì?"

Thứ anh mở ra quẳng lên bàn, cũng chính là thứ tôi muốn che giấu, quyển đặc san "Cuộc sống về đêm"

"Tuy anh không cấm em phỏng vấn cho tạp chí, nhưng anh đã nói rằng em không được phép làm ba em mang tiếng mà nhỉ? "

Có vẻ là nhìn hoài vào cái nơi mình giấu đồ kỹ thì thật là ngốc nhỉ?

"Thì... tại ai chứ!!"

"Yuri!"

"Gì chứ.."

"Lần trước thì thâm nhập vào club, còn lần này thì kí sự trải nghiệm host club?(1)
Thời gian còn được viết rất rõ ràng.
Từ 2 giờ khuya trở đi không khí mới nóng lên sao?
Khi đêm đã khuya, club đóng cửa thì đi tăng 2 với mấy anh chàng host?
Rồi lại còn tiếp tục kỳ sau?
Đủ rồi, anh phải làm sao với em đây? Tiểu thư nói dối ơi?"
"Ai? Ai cho anh coi những thứ đó?"

"Nói sau lưng người khác thì không hay nhỉ.
Cơ mà, ai mới là người đáng bị trách?"

Ý anh là em là người có lỗi sao?

"Dù rằng tội nói dối cộng thêm phá giờ giới nghiêm đã được phơi bày ra rồi sao?"

Đầu tiên là đưa ra bằng chứng, tôi có thể nói gì bây giờ nhỉ?

"Là người đã có chồng rồi mà còn đi chơi đêm ở host club nhỉ?"

"Nhưng mà... đó là vì...."

Tôi vừa định mở miệng thì một ngón tay đặt lên miệng tôi,
Người chặn tôi lại ấy, từ nãy đến giờ có ngọn lửa giận dữ nổi lên một cách lặng lẽ trong mắt người ấy.

"Được rồi, bà xã. Kết thúc việc trả treo và chuẩn bị hối lỗi đi.
Và anh nói trước 1 điều, hôm nay ông xã của em đang khá là giận đó.
Và anh sẽ khiến cho em suy nghĩ rằng em sẽ không bao giờ dám đi chơi khuya thêm lần nào nữa."

"Thôi mà! Được rồi! Em sẽ không làm vậy nữa mà!"

"Đúng, vậy thì mới đúng chứ.
Cơ mà, anh cũng không nghĩ em sẽ dám làm thế lần thứ 2 đâu nhỉ"

Dù những người xung quanh thường nói tôi xoay họ nhưng chong chóng,
nhưng thực tế thì quý ngài bảo hộ ác ma của tôi luôn khiến tôi cảm thấy vậy.

Sao mà tôi có cảm giác thời còn đính hôn anh ấy ngọt ngào hơn bây giờ nhỉ...

"Anh cũng có đủ kinh nghiệm về việc thuyết giáo Yuri không có tác dụng như thế nào rồi.
Tốt nhất là anh nên thuyết giáo khi em nằm trên đùi anh.
Vì em cần phải được dạy dỗ lại cho đủ nên tốn thời gian lắm.
Em cũng đã từng hứa với anh là sẽ đi ngủ trước khi sang ngày mới mà nhỉ."

Hở.. chiều vừa ngả bóng thôi mà?
Anh định phạt em đến mức nao vậyyy??

"Không... không mà! Thả ra! Thả em ra!"

Tôi ra sức kháng cự, và bị kéo lê đến cái nơi mà anh ấy gọi là "Nơi phản tỉnh của Yuri"

Cái ghê sofa màu đỏ tươi ấy, thứ mà tôi hoàn toàn không ưa nổi cái cách anh sử dụng nó, là cái sofa mà chứa đầy "kỷ niệm" khó chịu.

Cái ngày mà anh quyết định "sẽ khiêm khắc hơn", tôi đã khóc đến sưng mắt ở đây.

Kết hôn được 1 năm. Đã có đến 4 lần bị phạt.

Lần trước, anh đánh tôi 30 roi bằng cái bàn xẻng vào cặp mông đang còn đỏ,
khiến tôi suốt cả tuần vừa xoa mông vừa sinh hoạt hằng ngày.

Nếu đi vắt cái sofa màu đỏ tươi này thì chắc chắn nước mắt của tôi đã thấm vô chiếc ghế này sẽ chảy ra như suối.

Và rồi anh ấy bắt đầu "bắt nạt" yếu điểm của tôi, người mà dù có bị ép buộc lôi kéo nằm gọn trên đùi anh thì vẫn dùng hết sức để vùng vẫy trong vô vọng.

"Không không không! Em không thích như vậy đâu! Em không muốn màa!"

Lâu rồi mới bị phạt lại, trong lòng tôi vừa đầy sự lo sợ cùng với chút tức giận.
Em là vợ anh cơ mà! Anh lại toàn hành động như vậy!

"Không phải em đã nói là em không thích rồi sao?"

"Vậy à, có vẻ cách này không hiệu quả nhỉ"

"Không mà! Không phải vậy! Bỏ em ra đi!!"

Dù chỉ là mảnh vải mỏng dánh nhưng nó cũng đang cố hết sức bình sinh để bảo vệ tôi, vậy mà chiếc áo giáp nhỏ nhắn đó lại bị ai kia thả rơi tự do về đất mẹ

"Áaaaa! Đauuuu!"

*Bốp*

Một âm thanh cao vút vang lên trong phòng khách, khác hoàn toàn với những âm thanh từ nãy đến giờ.
Không chỉ có âm thanh mà độ sát thương cũng hoàn toàn khác.

"Mỗi lần em đều cho anh một điều bất ngờ mới nhỉ.
Vẫn còn cái mà anh vẫn chưa biết về em sao"

Lại là thói xấu của anh, một hơi thở thật dài.

"Chỉ cần em biết sợ thì thật sự em giúp anh rất nhiều rồi"

"Đủ rồi màaa! Em bị phạt đủ rồi!!!"

"Vừa chỉ mới bắt đầu thôi!"

Như để chứng mình cho cái câu nói khó ưa anh vừa nói tôi,
Cùng với âm thanh ngắn gọn
*bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp* *bốp*
là liên hoàn đánh ở mức độ không tin nổi.

Thêm nữa là cái cảm giác rất rất khó chịu, giống như là một ngọn lửa đang bùng cháy, ở ngay tại 1 chỗ duy nhất.

"Đau, đau, đau!! Đủ rồi! Em hết chịu nổi rồi! Đủ lắm rồiii!"

"Không phải anh đã nói vừa chỉ mới bắt đầu thôi rồi sao?"

"Sao mà... mông em đang bùng cháy rồi nè! Em không chịu nổi nữa đâu mà!"

"Hoàn toàn không có một chút sự hối lỗi nào nhỉ"

"Không phải vậy mà! Đủ lắm rồi! Nhiều quá rồi!"

Dù có nhanh chóng chống đối, mà có vẻ việc đó hình như phản tác dụng thì phải,
mà tiếng *bốp* *bốp* cứ như những lời khiển trách,
và tôi cảm nhận được từng phát đánh mạnh rõ rệt liên đáp xuống từng bên trái phải của tôi.

"Áaaaaa!"

Sau đó là 1 phát vào ngay chính giữa,
rồi lại liên tục ở phần mông dưới với nhịp độ nhanh.

Mỗi lúc một khắc nghiệt hơn, dù tôi có vùng vẫy hay kêu gào như thế nào đi nữa,
cơn đau ngày một tăng lên, và tôi thật sự không biết mình nên làm gì để anh ấy chịu dừng lại.

"Cứ như vậy, nếu trải nghiệm cái cảm giác đau này một lúc thì em có chịu nhớ những lời anh dạy không nhỉ?"

Nghe cái giọng điệu vô tư ấy cùng với việc phần đằng sau gần bắp về của tôi đang tiếp tục chịu đau, dòng nước mắt tôi kiềm chế nãy giờ bỗng tuôn trào.

"Đầu tiên là 100. Bây giờ thì nghỉ xả hơi một chút nào"

"Nói cho em biết em phải làm sao để kết thúc chuyện này đi?"

"Em không biết sao?"

"Em không biết mới hỏi anh đây nè!"

Sau khi tôi hét lên với giọng điệu hơi khó chịu thì bàn tay đang xoa xoa lập tức dừng lại,
phút nghỉ giải lao tôi không yêu cầu bị ép buộc kết thúc.
"Không mà, đau, đau em..."

"Hôm nay anh sẽ không chỉ cho em. Tự mình suy nghĩ đi"

Tôi không có 1 chút thời gian nào để suy nghĩ, trong đầu tôi giờ chỉ nghĩ được về trận đòn lúc này mà thôi.
Những phát đánh chỉ ở giữa mông, rồi thì đánh từ phía trên xuống, rồi từ dưới lên, và toàn bộ vùng mông nóng hết lên,
tôi khóc òa lên, nước mắt của tôi có thể tạo nên biển rồi, vậy mà chưa có dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ dừng lại.

Tôi chìm trong nỗi bất an rằng sẽ không bao giờ kết thúc.
Không hiểu tại sao suy nghĩ đáng sợ ấy lại lướt qua trong đầu tôi

"Koji-san... đáng sợ..."

Với lời nói buộc miệng không suy nghĩ ấy, đột nhiên tay anh ngừng lại.

"Thử nghĩ xem làm như thế nào để anh tha?"

Tôi nghe thấy một giọng điệu có chút dịu dàng

Làm gì thì được nhỉ?
Làm thế nào để anh ấy tha cho?

Thấy tôi rơi vào im lặng, anh mới đưa ra gợi ý thứ 2.

"Khi làm lỗi bị phạt thì phải nói gì?"

"Em xin lỗi?"

"Anh không cần câu hỏi nào hết.
Nói kiểu đó thì anh nghĩ muôn đời em cũng chẳng nhớ được gì đâu"

"Vậy à.. thì ra là vậy sao"

Lời nói vô tình buông ra của tôi có vẻ lại đụng chạm đến cơn thịnh nộ của vị hoàng đế....

"Em xin lỗi!" anh ấy để tôi nói cả trăm ngàn lần、
Và rồi bỏ ý định đốt cháy cái mông đáng thương của tôi, thật là nhẹ nhõm mà.

Bàn tay ấy nhẹ nhàng xoa tôi, có một chút đau, nhưng cảm giác rất dễ chịu, tôi không nói dù chỉ một lời phàn nàn, mà thả lỏng, và giao phó toàn thân cho anh ấy chăm sóc.

Tôi đột nhiên nghĩ ra và bèn hỏi

"Nè, hông lẽ... anh ghen sao?"

*bốp*

Lại một cơn đau mãnh liệt đáp xuống chính giữa mông tôi.

"Anh đi nấu cơm, còn em đi tắm rửa chuẩn bị ăn rồi ngủ sớm cho anh"

Anh để tôi xuống sàn nhà một cách bạo lực, do mất thăng bằng tôi ngã tiếp đất bằng cặp mông đau rang.
Đang định càm ràm, thì khi nhìn lên tôi thấy hình dáng phía sau của ai kia bị nhuộm màu đỏ rực đến tận mang tai.

Sao mà... dễ thương vậy trời.

Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra điểm thú vị của anh chồng lớn tuổi luôn điềm tĩnh và trầm tính này, không hiểu sao nhưng tôi cảm thấy rất vui.

"Nè, nè, nói cho em biết đi, nè anh?"

Tôi bám lấy lưng anh và chọc nghẹo thì tôi có một suy nghĩ rằng một người từng lúc nào cũng hoạt ngôn như anh, lại im lặng như lúc này thì lại càng dễ thương hơn nữa.

"Nè, anh ghen đúng hông? nè?"

"Nèe? Cho em biết đi? Nói thiệt đi mà?"

Tôi cười khúc khích và đang lúc định nhìn trộm khuôn mặt quay về phía trước kia, thì đột nhiên tôi bị ôm lấy và *bộp* *bộp* *bộp*

"Áa, đau, đang còn đau mà!!"

"Này, cứ để cái mông trần trơ trơ ra vậy thì tiếp tục thế này nhé"

*bốp* *bốp* *bốp*

"Aa! Bất công! Bất công quá đi mà!"

Tôi giật tay khỏi cánh tay mạnh mẽ ấy, quẹo sang bên phải và trốn vào phòng ngủ.

Sự phản công này thật là xảo quyệt mà!

Mông của em mà hồi phục lại, em nhấttt định sẽ chọc anh cho mà xem.

-------------------------------------------------------------------------------

(1) Host club: đây là 1 dạng hộp đêm, quán bar hạng sang bên Nhật. Nhân viên phục vụ trong hostclub là nam, được gọi là host. Các host sẽ ngồi tiếp chuyện, uống rượu, tâm sự với các quý bà, quý cô.

------------------------------------------------------------------------------

Đến đây nhé... chap sau mình sẽ ráng sắp xếp dịch sớm nhất có thể... mà chắc sau Tết Ta.. nhưng tóm lại mình không hứa thời gian nào~

Cảm ơn các bạn~
Editor :JandNon

channn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 272
Points : 31127
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM

Về Đầu Trang Go down

Vị Hôn Phu Của Tôi Empty Re: Vị Hôn Phu Của Tôi

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết