Ta Là Vương Phi (
+16
cavang02
Since
hoangnam
vsao23
Lâm Thiên Di
solu
heymama
vanvaniuiu
Bà Chồn❤️
hjhgjmgh
Trangkute299
mizukage
An Đại Nhân
Yurin
Admin
channn
20 posters
Trang 2 trong tổng số 4 trang
Trang 2 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Re: Ta Là Vương Phi (
Chương 4.
Bên ngoài tiếng ồn ào vang lên từng đợt khiến Nguyệt Song bất giác tỉnh dậy,nàng dụi mắt,nhìn dáo dác :
-Tiểu Lam,ngoài kia là đang xảy ra việc gì ?
Tiểu Lam cắn môi cúi đầu,bỗng oa lên một tiếng :
-Vương phi...oaoaoa...
-Đừng khóc mà ! Việc gì cứ nói .
-Ngày hôm qua hoàng thượng tứ hôn tứ công chúa Tần Quốc-Tần Nguyệt cho vương gia làm trắc phi. Vương gia không hiểu làm sao lại đồng ý, nói là ba tháng sau đại hôn, mà Tần Nguyệt công chúa da mặt cũng thật dày đi ! Hôm nay đã tùy tiện chuyển sang đây sống,nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với vương gia . Nàng ta xem đây là nhà trọ chắc...Vương phi...người đừng quá đau buồn....oaoaoaoa...
Nguyệt Song sững sờ, rõ ràng,hắn đã nói chỉ nạp một mình nàng, vậy mà lại có thêm một trắc phi.Nguyệt Song biết hắn là thân phận hoàng gia,việc có một thê tử độc nhất là việc không thể, nhưng lòng không khỏi ê ẩm.Nàng cố nuốt nước mắt, phân phó Tiểu Lam :
-Việc gì phải đau buồn, hắn muốn nạp ai mặc xác hắn, mau hầu hạ ta thay y phục.
~~~oOo~~~
Ngự Thiện phòng .
Vốn dĩ bữa sáng chỉ có hai người,nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm một nhân vật- Tần Nguyệt công chúa.
-Nam ca ca , chàng mau ăn đi a~ , đây là món ăn ở Tần Quốc mà thiếp thích nhất, chính tay đầu bếp của thiếp làm ah.
-Nam ca ca, chàng có cảm thấy ngon miệng hay không ? Thiếp sau này nếu là thê tử của chàng, sẽ bồi chàng thật nhiều món ngon nữa.
-Nam ca ca , dùng bữa xong chàng đưa thiếp đi thăm quan vương phủ ah.
-Nam ca ca...
Nguyệt Song ngồi đối diện nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp mặn nồng ,lòng không khỏi dâng lên cảm giác buồn bực.Nàng ngước mắt thấy Hiên Viên Nam biểu tình một mực lạnh lùng,nhưng là hắn cũng không có từ chối những lời ngọt ngào của Tần Nguyệt . Nguyệt Song đứng lên, hướng nàng ta nói :
-Tần Nguyệt muội muội, sau này chúng ta là cùng một hu quân,sống cùng một mái nhà xem như đã là tỷ muội.Muội muội ở đây chưa quen có thể hỏi tỷ tỷ . Khắc sau tỷ sẽ đưa muội đi thăm quan vương phủ, không cần thiết làm phiền vương gia.
-Nam ca ca- Tần Nguyệt đôi mắt nhanh chóng phủ một tầng sương mỏng, dáng vẻ ủy khuất đáng yêu, hoàn toàn không để nàng vào mắt mà quay sang Hiên Viên Nam cầu xin.
-Được rồi, ta đưa Tần Nguyệt đi thăm quan vương phủ, nàng an tĩnh nghỉ ngơi đi.
Vừa nói , hắn xoay người, tao nhã rời đi cùng Tần Nguyệt.Nguyệt Song mím môi nhìn Tiểu Lam :
-Đi,chúng ta cũng đi.
-Vương phi,hảo nghĩa khí,người nên đuổi theo vạch trần bộ mặt cô ta.
-Bọn họ hẹn hò liên quan gì đến ta,chúng ta xuất phủ để hai người họ thoải mái tâm tình.Ngươi thay y phục rồi theo ta đến Hương Minh Các.
Tiểu Lam trân trân nhìn vương phi hậm hực chạy đi,một lác sau mới hoàn hồn,la lớn chạy theo :
-Á...vương phi..Hương Minh Các....chính là thanh lâu mà...khổ rồi...vương gia mà biết nô tỳ cũng không giữ được mạng nhỏ đâu...người mau dừng lại đi mà...
~~~oOo~~~
Nguyệt Song chớp chớp mắt nhìn khung cảnh trước mặt, nhíu mày suy nghĩ,nàng rõ ràng là hôm qua một thân nam trang tuấn tú đang vui đùa cùng các cô nàng kiều diễm ở Hương Minh Các,hùng hùng hổ hổ xưng ta đây anh hùng cuối cùng bị chuốc rượu say khướt, như thế nào đang chơi vui lại xuất hiện ở đây rồi.Ui...da...đầu đau quá...
Nguyệt Song với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm,một giọng nói vang lên sau lưng khiến nàng suýt nữa là phun tất cả ra ngoài :
-Vương phi...tỉnh rồi sao ? Nghĩ xem có nên bồi ta một lời giải thích hay không ?
-Vương gia ,người không có thiết triều hay sao ?-Cười một cách vô tội.
-Trả lời ta .
Nguyệt Song nhìn nhìn hắn một lát...đứng dậy a một tiếng :
-Ta biết rồi biết rồi.Có phải vương gia trách ta là đi mà không cho người đi cùng hay không.Ahaha...không cần lo..lần sau ta sẽ cho Tiểu Lam đến mời ngài...ta nói này...hoa khôi Hương Minh Các chắc chắn sẽ thỏa mãn người ah...Áaaaaa
Nguyệt Song vừa dứt lời, người đối diện đã sớm đen mặt,nổi đầy gân xanh. Hắn tức giận vung tay nắm lấy cổ của nàng,ấn vào tường,xiết chặt, lạnh giọng nói :
-Nàng là muốn thử lòng kiên nhẫn của ta hay sao ? Trả lời...vì sao hôm qua đến thanh lâu.
-Trả lời cái rắm ? Không nhìn thấy sao mà còn hỏi .Ta chính là muốn trả lại sự bình yên cho ngươi và Tần Nguyệt muội muội hảo hảo tâm tình.ngươi không cảm ơn còn bày ra thái độ như vậy là như thế nào ? Đau...ưm...mau buông ra...
Hiên Viên Nam nhíu mày, cái rắm ? loại từ thô tục như thế mà nàng cũng có thể nói được ?
-Nàng đường đường là một vương phi...Đi thanh lâu còn uống rượu say khướt đến kia còn ra thể thống gì nữa ? Có phải nàng cần được dạy dỗ lại ?
-Thể thống ? Ta đây từ nhỏ đã không còn biết sĩ diện là gì. Nếu ngươi khăng khăng muốn ôm thể diện thì hưu ta đi. Vị trí vương phi này ta không thèm,nhường lại cho Tần Nguyệt muội muội của ngươi.
Hiên Viên Nam càng lúc càng tức giận.lực đạo trên tay siết chặt làm cho Nguyệt Song khó thở,mặt nàng đã trở nên tím tái,người bị nhấc bổng lên không trung,không thể cử động được,chỉ có thể bất lực chịu đựng.Một khắc sau khi thấy nàng sắp bất tỉnh, cơn tức giận của hắn không dịu đi, buông cổ nàng sau đó xoay người ra ngoài phân phó hạ nhân :
-Người đâu,mang vương phi đánh 50 đại bản, dạy dỗ nàng quy củ của vương phủ.Nếu chống cự cứ tiếp tục bản hình không được nương tay.
Nguyệt Song mặt trắng bệch...50 đại bản khác gì lấy mạng nàng. Nhưng mà nàng cũng không có quỳ xuống xin tha...an phận bị hai người mang đến đặt nằm xuống phản,cảm giác hai khúc bản tử to đang đặt trên mông cùng giọng nói cung kính :
-Vương phi...xin thứ lỗi...
Ba...Một hạ nhằm vào mông trái nàng đánh xuống,Nguyệt Song cắn môi cố để không bật ra tiếng thét.
Ba...Lại một đại bản hạ xuống mông phải,tiếng thét của nàng bị nghẹn nơi cuống họng.
Ba...Ba...Ba....Đại bản lại vô tình rơi xuống khắp mông nàng,Nguyệt Song đau đớn tột cùng, đổ mồ hôi lạnh dầy mặt,vặn vẹo thân hình.
Ba...Ba...Ba
Ba...Ba...Ba...
-ô...Ô...Ô
Đại bản lần lượt đánh xuống là một âm thanh vang dội, bên cạnh quản gia đang đếm số,nhắm mắt cầu mong mau chóng qua nhanh...
Ba...Ba...Ba...
Ba...ba...ba...
-Mười tám...mười chín...
Tiếng quản gia vang lên, nahức nhở nàng vẫn chưa đi hết quãng đường, Nguyệt Song cảm thấy mông nàng như tê liệt,muốn vùng vẫy bật dậy nhưng không thể,ngón tay bấu chặt lấy thành phảng đến trắng bệch...
Ba...ba...ba
ba...ba...ba
-Ô..ô...ô..đau...
-Hai mươi lăm...hai mươi sáu...
Tiểu Lam đứng bên cạnh rốt cục không nhị được nữa,quỳ sụp xuống cúi đầu :
-Vương gia...người tha cho vương phi..tất cả đều là tại nô tỳ..nô tỳ không nên để vương phi tùy ý bát nháo...để nô tỳ chịu thay hình phạt...ô..ô...
Tiểu Lam thấy hắn không để ý ,lại tiếp tục dập đầu :
-Số còn lại nô tỳ chịu thay vương phi...cầu xin vương gia hạ lệnh dừng tay...
Nguyệt Song cảm giác bất lực không chống đỡ được nữa, ý thức sắp mơ hồ,nàng nhớ các bạn muôn thú.Nàng không muốn sống ở đây nữa...Từng bản tử rơi xuống là tiếng nức nở của nàng cùng thân hình giãy giụa tuyệt vọng...
Ba...Ba...Ba...
Ba...Ba...Ba...
-Hai mươi chín...ba mươi...
-Dừng lại,đưa vương phi về nghỉ ngơi.Phạt cấm túc hai tuần.
Tiểu Lam như được đặc xá,nước mắt ngắn dài bước đến nhìn Nguyệt Song đang bất tỉnh,lay lay người nàng :
-Vương phi...tỉnh...tỉnh...đừng làm nô tỳ sợ hãi mà...
~~~oOo~~~
Vài hôm nay, Hiên Viên Nam không đên Nhật Lâu thăm nàng, ẩn cư tại thư phòng của hắn, Nguyệt Song tính tình trở nên bực bội khó chịu,hằng ngày hồ nháo khiến hạ nhân trong phủ lăng xăng hầu hạ,nơm nớp lo sợ bị trách phạt.
-Vương phi,người mau uống dược đi ah...
-Đem đổ đi...
-Nhưng...người phải uống để mau chóng khỏi bệnh .
-Rốt cục ta là chủ hay ngươi? Ta bảo như thế nào chính là như vậy...mang đổ đi.
-Nhưng...
-Ta tự mình động thủ-Nói xong lại vung tay...hất bát thuốc ném ra khỏi cửa sổ.Tình trạng này cứ lặp lại hằng ngày...
~~~oOo~~~
-Vương phi...người xuống đây đi...trên cây nguy hiểm lắm...phía dưới là hồ nước đấy...
-Ngươi cũng thật là nói nhiều,câm miệng lại.
-Nô tỳ chỉ là lo lắng cho người...á...cẩn thận...người mau xuống đi...
...Rầm....
-Á...vương phi...người có sao hay không ? Cứu mạng...cứu mạng,vương phi rơi xuống hồ rồi....
~~`oOo~~~
Hiên Viên Nam nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo sự việc xảy ra trong phủ.Một chữ hắn nghe đều cảm thấy tức giận.Làm loạn...hồ nháo...Nguyệt Song ...nàng được lắm....
-Tốt lắm...ngươi nói với mọi người cách xa Nhật Lâu ,không được bước chân vào,rõ hay không ?
-Vâng...vương gia...
~~~oOo~~~
Nhật Lâu.
Hiên Viên Nam bước vào,lập tức bắt gặp ngay cảnh tượng nàng đang hất bát dược khỏi cửa sổ,hai đầu lông mày nhíu lại,lúc nãy nghe hạ nhân bẩm báo có chút chần chừ,bây giờ thấy xác thực thì tin rồi đấy !
Nguyệt Song nhìn thấy hắn bước vào,tay là một cây roi trúc thì khẽ giật mình,bất giác lùi về phía sau :
-Ngươi..ngươi muốn làm gì...
-Nghe nói vương phi gần đây hồ nháo, ta hôm nay thân phận phu quân là dạy dỗ lại nàng quy củ trong vương phủ.
-Ta mới là không cần.
Hiên Viên Nam lập tức nhìn nàng, đập đập roi vào chiếc ghế giữa viện, lạnh giọng :
-Bước qua đây quỳ xuống,hay là muốn ta động thủ.
Nguyệt Song ấm ức,nước ắmt lại trào ra,nghĩ nghĩ mình hiện tại không còn sức chống đỡ,chỉ có thể nhu thuận làm theo.
Khi bước đến vừa định quỳ xuống ,hắn lại bồi thêm :
-Cởi bỏ ý phục.
Nguyệt Song hiện tại đang trong thời gian dưỡng thương,chỉ mặc độc nhất lớp váy lụa mỏng.Nàng vén váy lên.Lập tức vết thương lần trước hiện ra, vì không bôi dược và uống dược nên vết thương ngày càng sưng to.Nguyệt Song mong sao hắn niệm tình mà tha cho nàng,ai ngờ được hắn lại càng tức giận :
-Làm loạn ? Bỏ bữa ? Đổ dược ? Hồ nháo ? Xem ra nàng không để bổn vương vào mắt đúng hay không ? Cúi người xuống, đưa mông lên cao,chân tách ra.
Nguyệt Song chậm chạp làm theo,Hiên Viên Nam không còn kiên nhẫn bước đến ấn thắt lưng làm nàng ngã chúi ra phía trước,tay đặt và dựa người vào thành ghế,mông lập tức đưa cao lên .
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Ô..ô..ô..ta bị thương thành như thế này..ngươi còn dám đánh ta...ô..ô..ô....khốn khiếp...
-Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy...cúi người ngay ngắn....đừng để ta phải trói nàng lại...
-Ô...ô...ô...
Vút...Vút...
-Điều đầu tiên là không được gọi phu quân là ngươi ngươi ta ta...hiểu rõ...
Vút...Vút...
-Trả lời...
-Nghe rồi...ô...ô..đau...quá...
Vết thương lần trước chưa lành,lần này lại roi cũ chồng roi mới,đau nhức tột cùng,Nguyệt Song vặn vẹo thân người khóc lớn...hắn vẫn mặt lạnh thuyết giảng...
-Việc thứ hai là không được hồ nháo...định đoạt theo ý mình,vương phủ cũng phải có gia quy.
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Tiếp theo là phải nghe lời của ta...tuyệt đối không được cãi bướng...
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Làm việc gì cũng phải thông qua ý của ta..cấm tùy ý làm loạn...
Nguyệt Song này lên sau từng roi,quỳ lên nắm lấy roi của hắn :
-Ô..ô...ô..ta biết sai rồi...ta không dám nữa...tha cho ta...ô...ô...
-Xem ra chỉ có biện pháo này mới dạy dỗ được nàng...quỳ ngày ngắn lại,đừng để ta lặp lại lần hai.
Nguyệt Song ho khan hai tiếng...ngoan ngoãn cúi người.
Vút...Vút...
-Nhớ rõ trận đòn này...sau này có làm việc gì...nhớ đến hậu quản ngày hôm nay để không phạm phải...nghe rõ chưa...
-Hức...ân...
Dứt lời,hắn lại ấn thắt lưng nàng...vụt roi xuống...
Vút...Vút...-Đến thanh lâu uống rượu này....-Vút...Vút...làm loạn....Vút...Vút...đổ dược này...Vút...Vút...Không dùng bữa này...Vút...Vút...Ô...ô...đau quá...tha cho ta...ô...ô...Vút...vút...có biết nguy hiểm hay không mà trèo lên cây...Vút...vút...tự làm mình tổn thương này...Vút...Vút...
Nguyệt Song gào khóc khản cổ. Hai chân đập đập vào ghế mong giảm bớt cái đau.Mông dường như từ trên xuống dưới không còn chỗ lành lặn.
Vút...Vút...
-Nhắc lại quy củ ban nãy của ta .
-ô...ô...ta sẽ nghe lời...ta sai lầm rồi...ta xin lỗi...ô...ô...tha cho ta....
Nàng mồ hôi lạnh đầy mặt,giọng khàn cố gắng thốt lên.Nàng là chưa bao giờ chịu qua nỗi đau như thế này.
-Đứng lên.
Như được đặt xá,Nguyệt Song nhanh chóng đứng lên,nhăn mặt ôm mông đau đớn, bên kia hắn lại nói :
-Tay nào của nàng hất bát thuốc,đưa thẳng ra cho ta.
-Ô...ô...ta thật sự sai lầm rồi...cầu ngươi...chàng đừng phạt nữa...ô...ô...
-Đừng để ta mất kiên nhẫn.
Nguyệt Song run rầy...vươn tay phải .
Vút...vút...
Vút...Vút...
Vút...vút...
Năm lằn roi dày cộm nhanh chóng được in hằn trên bàn tay trắng nõn của nàng.Giây phút này nàng thập phần hối hận.Nàng không muốn làm vương phi của tên ác ma này nữa T^T .
Hiên Viên Nam lạnh lùng đem cất roi sau bàn trà. Nhìn nàng khóc đến thảm thương, nhịn không được nữa ôm nàng đặt nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố mỏng. Gió nhẹ thổi vào đủ để làm cho Nguyệt Song đau đớn,nàng hít một ngụm khí lạnh,lùi sát vào góc giường :
-Vương gia...ta tự làm là được,không cần nhọc công đến người.
Hiên Viên Nam mím môi,thở dài,kéo nàng nằm ngay ngắn lại vị trí cũ, tay ôn nhu xoa lên vết roi nổi dày cộm trên mông tím bầm của nàng,dịu giọng :
-Tại sao nàng không chịu hiểu ?
-Hiểu cái gì...ta không cần hiểu gì cả.
-Thật ra...ta không có thất hứa với nàng, cả đời chỉ cưới một mình nàng,không nạp thêm thê thiếp.Nhưng đó là ý chỉ của hoàng thượng, ta không thể kháng cự được.
Gỉa dối...nàng biết...hắn nắm trong tay 20 vạn binh quyền, hơn nữ là đệ đệ của hoàng thượng, muôn phần sủng ái.Nếu không muốn ai có thể ép buộc được hắn được hay sao ?
Như biết được suy nghĩ trong lòng nàng,hắn dịu dàng xoa vết thương,tiếp tục nói :
-Mọi việc không chỉ nàng muốn là có thể được. Tần Quốc tuy là một nước nhỏ,nhưng không thể xem thường được.Họ gửi Tần Nguyệt công chúa qua đây hòa thân để thăm do Hiên Viên Quốc.Nhưng ta không thể vạch trần được.Nếu kháng chỉ nghĩ là xem thường Tần Quốc,họ sẽ có lý do để sang gây chiến với Hiên Viên Quốc.Ta làm như vậy là cho bách tính muôn dân khỏi cảnh lầm than,nàng có hiểu hay không ?
Nguyệt Song im lặng nghe hắn nói,sau đó oa lên một tiếng,ôm lấy hắn khóc ầm :
-Huhu...tại sao ngươi không nói sớm...làm cho ta hiểu lầm ngươi...ta đau lòng...thật sự đau lòng muốn chết khi thấy ngươi cùng nàng ta sánh đôi.Ô...ô...khốn khiếp...
-Nàng đừng khóc...ta sẽ đau lòng...sau này không được hồ nháo nữa, ta và nàng là phu thê, phải tin tưởng ta,biết hay không ?
Hiên Viên Nam nhìn nữ nhân nằm trong ngực đang run rẩy,lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác đau lòng.Hắn vốn nghĩ mình đã đủ băng lãnh,khi nhìn thấy mẫu thân mất đi vào năm mười hai tuổi,hắn không còn niềm tin vào nữ nhân, không ngờ hôm nay lại gặp nàng,muốn giữ chặt nàng bên cạnh mình.Đây là đúng hay sai ?
Hiên Viên Nam ôn nhu dỗ dành,thay y phục, thoa dược lên vết thương cho nàng, sau đó nằm bên cạnh canh chừng nàng ngủ.
Nguyệt Song đôi lúc đau đớn nhíu mày,bật lên tiếng rên khẽ,bàn tay đặt trên mông lại dịu dàng xoa nhẹ cùng theo những lời nói mật ngọt.Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thật tốt quá !
Bên ngoài tiếng ồn ào vang lên từng đợt khiến Nguyệt Song bất giác tỉnh dậy,nàng dụi mắt,nhìn dáo dác :
-Tiểu Lam,ngoài kia là đang xảy ra việc gì ?
Tiểu Lam cắn môi cúi đầu,bỗng oa lên một tiếng :
-Vương phi...oaoaoa...
-Đừng khóc mà ! Việc gì cứ nói .
-Ngày hôm qua hoàng thượng tứ hôn tứ công chúa Tần Quốc-Tần Nguyệt cho vương gia làm trắc phi. Vương gia không hiểu làm sao lại đồng ý, nói là ba tháng sau đại hôn, mà Tần Nguyệt công chúa da mặt cũng thật dày đi ! Hôm nay đã tùy tiện chuyển sang đây sống,nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với vương gia . Nàng ta xem đây là nhà trọ chắc...Vương phi...người đừng quá đau buồn....oaoaoaoa...
Nguyệt Song sững sờ, rõ ràng,hắn đã nói chỉ nạp một mình nàng, vậy mà lại có thêm một trắc phi.Nguyệt Song biết hắn là thân phận hoàng gia,việc có một thê tử độc nhất là việc không thể, nhưng lòng không khỏi ê ẩm.Nàng cố nuốt nước mắt, phân phó Tiểu Lam :
-Việc gì phải đau buồn, hắn muốn nạp ai mặc xác hắn, mau hầu hạ ta thay y phục.
~~~oOo~~~
Ngự Thiện phòng .
Vốn dĩ bữa sáng chỉ có hai người,nhưng hôm nay lại xuất hiện thêm một nhân vật- Tần Nguyệt công chúa.
-Nam ca ca , chàng mau ăn đi a~ , đây là món ăn ở Tần Quốc mà thiếp thích nhất, chính tay đầu bếp của thiếp làm ah.
-Nam ca ca, chàng có cảm thấy ngon miệng hay không ? Thiếp sau này nếu là thê tử của chàng, sẽ bồi chàng thật nhiều món ngon nữa.
-Nam ca ca , dùng bữa xong chàng đưa thiếp đi thăm quan vương phủ ah.
-Nam ca ca...
Nguyệt Song ngồi đối diện nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp mặn nồng ,lòng không khỏi dâng lên cảm giác buồn bực.Nàng ngước mắt thấy Hiên Viên Nam biểu tình một mực lạnh lùng,nhưng là hắn cũng không có từ chối những lời ngọt ngào của Tần Nguyệt . Nguyệt Song đứng lên, hướng nàng ta nói :
-Tần Nguyệt muội muội, sau này chúng ta là cùng một hu quân,sống cùng một mái nhà xem như đã là tỷ muội.Muội muội ở đây chưa quen có thể hỏi tỷ tỷ . Khắc sau tỷ sẽ đưa muội đi thăm quan vương phủ, không cần thiết làm phiền vương gia.
-Nam ca ca- Tần Nguyệt đôi mắt nhanh chóng phủ một tầng sương mỏng, dáng vẻ ủy khuất đáng yêu, hoàn toàn không để nàng vào mắt mà quay sang Hiên Viên Nam cầu xin.
-Được rồi, ta đưa Tần Nguyệt đi thăm quan vương phủ, nàng an tĩnh nghỉ ngơi đi.
Vừa nói , hắn xoay người, tao nhã rời đi cùng Tần Nguyệt.Nguyệt Song mím môi nhìn Tiểu Lam :
-Đi,chúng ta cũng đi.
-Vương phi,hảo nghĩa khí,người nên đuổi theo vạch trần bộ mặt cô ta.
-Bọn họ hẹn hò liên quan gì đến ta,chúng ta xuất phủ để hai người họ thoải mái tâm tình.Ngươi thay y phục rồi theo ta đến Hương Minh Các.
Tiểu Lam trân trân nhìn vương phi hậm hực chạy đi,một lác sau mới hoàn hồn,la lớn chạy theo :
-Á...vương phi..Hương Minh Các....chính là thanh lâu mà...khổ rồi...vương gia mà biết nô tỳ cũng không giữ được mạng nhỏ đâu...người mau dừng lại đi mà...
~~~oOo~~~
Nguyệt Song chớp chớp mắt nhìn khung cảnh trước mặt, nhíu mày suy nghĩ,nàng rõ ràng là hôm qua một thân nam trang tuấn tú đang vui đùa cùng các cô nàng kiều diễm ở Hương Minh Các,hùng hùng hổ hổ xưng ta đây anh hùng cuối cùng bị chuốc rượu say khướt, như thế nào đang chơi vui lại xuất hiện ở đây rồi.Ui...da...đầu đau quá...
Nguyệt Song với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm,một giọng nói vang lên sau lưng khiến nàng suýt nữa là phun tất cả ra ngoài :
-Vương phi...tỉnh rồi sao ? Nghĩ xem có nên bồi ta một lời giải thích hay không ?
-Vương gia ,người không có thiết triều hay sao ?-Cười một cách vô tội.
-Trả lời ta .
Nguyệt Song nhìn nhìn hắn một lát...đứng dậy a một tiếng :
-Ta biết rồi biết rồi.Có phải vương gia trách ta là đi mà không cho người đi cùng hay không.Ahaha...không cần lo..lần sau ta sẽ cho Tiểu Lam đến mời ngài...ta nói này...hoa khôi Hương Minh Các chắc chắn sẽ thỏa mãn người ah...Áaaaaa
Nguyệt Song vừa dứt lời, người đối diện đã sớm đen mặt,nổi đầy gân xanh. Hắn tức giận vung tay nắm lấy cổ của nàng,ấn vào tường,xiết chặt, lạnh giọng nói :
-Nàng là muốn thử lòng kiên nhẫn của ta hay sao ? Trả lời...vì sao hôm qua đến thanh lâu.
-Trả lời cái rắm ? Không nhìn thấy sao mà còn hỏi .Ta chính là muốn trả lại sự bình yên cho ngươi và Tần Nguyệt muội muội hảo hảo tâm tình.ngươi không cảm ơn còn bày ra thái độ như vậy là như thế nào ? Đau...ưm...mau buông ra...
Hiên Viên Nam nhíu mày, cái rắm ? loại từ thô tục như thế mà nàng cũng có thể nói được ?
-Nàng đường đường là một vương phi...Đi thanh lâu còn uống rượu say khướt đến kia còn ra thể thống gì nữa ? Có phải nàng cần được dạy dỗ lại ?
-Thể thống ? Ta đây từ nhỏ đã không còn biết sĩ diện là gì. Nếu ngươi khăng khăng muốn ôm thể diện thì hưu ta đi. Vị trí vương phi này ta không thèm,nhường lại cho Tần Nguyệt muội muội của ngươi.
Hiên Viên Nam càng lúc càng tức giận.lực đạo trên tay siết chặt làm cho Nguyệt Song khó thở,mặt nàng đã trở nên tím tái,người bị nhấc bổng lên không trung,không thể cử động được,chỉ có thể bất lực chịu đựng.Một khắc sau khi thấy nàng sắp bất tỉnh, cơn tức giận của hắn không dịu đi, buông cổ nàng sau đó xoay người ra ngoài phân phó hạ nhân :
-Người đâu,mang vương phi đánh 50 đại bản, dạy dỗ nàng quy củ của vương phủ.Nếu chống cự cứ tiếp tục bản hình không được nương tay.
Nguyệt Song mặt trắng bệch...50 đại bản khác gì lấy mạng nàng. Nhưng mà nàng cũng không có quỳ xuống xin tha...an phận bị hai người mang đến đặt nằm xuống phản,cảm giác hai khúc bản tử to đang đặt trên mông cùng giọng nói cung kính :
-Vương phi...xin thứ lỗi...
Ba...Một hạ nhằm vào mông trái nàng đánh xuống,Nguyệt Song cắn môi cố để không bật ra tiếng thét.
Ba...Lại một đại bản hạ xuống mông phải,tiếng thét của nàng bị nghẹn nơi cuống họng.
Ba...Ba...Ba....Đại bản lại vô tình rơi xuống khắp mông nàng,Nguyệt Song đau đớn tột cùng, đổ mồ hôi lạnh dầy mặt,vặn vẹo thân hình.
Ba...Ba...Ba
Ba...Ba...Ba...
-ô...Ô...Ô
Đại bản lần lượt đánh xuống là một âm thanh vang dội, bên cạnh quản gia đang đếm số,nhắm mắt cầu mong mau chóng qua nhanh...
Ba...Ba...Ba...
Ba...ba...ba...
-Mười tám...mười chín...
Tiếng quản gia vang lên, nahức nhở nàng vẫn chưa đi hết quãng đường, Nguyệt Song cảm thấy mông nàng như tê liệt,muốn vùng vẫy bật dậy nhưng không thể,ngón tay bấu chặt lấy thành phảng đến trắng bệch...
Ba...ba...ba
ba...ba...ba
-Ô..ô...ô..đau...
-Hai mươi lăm...hai mươi sáu...
Tiểu Lam đứng bên cạnh rốt cục không nhị được nữa,quỳ sụp xuống cúi đầu :
-Vương gia...người tha cho vương phi..tất cả đều là tại nô tỳ..nô tỳ không nên để vương phi tùy ý bát nháo...để nô tỳ chịu thay hình phạt...ô..ô...
Tiểu Lam thấy hắn không để ý ,lại tiếp tục dập đầu :
-Số còn lại nô tỳ chịu thay vương phi...cầu xin vương gia hạ lệnh dừng tay...
Nguyệt Song cảm giác bất lực không chống đỡ được nữa, ý thức sắp mơ hồ,nàng nhớ các bạn muôn thú.Nàng không muốn sống ở đây nữa...Từng bản tử rơi xuống là tiếng nức nở của nàng cùng thân hình giãy giụa tuyệt vọng...
Ba...Ba...Ba...
Ba...Ba...Ba...
-Hai mươi chín...ba mươi...
-Dừng lại,đưa vương phi về nghỉ ngơi.Phạt cấm túc hai tuần.
Tiểu Lam như được đặc xá,nước mắt ngắn dài bước đến nhìn Nguyệt Song đang bất tỉnh,lay lay người nàng :
-Vương phi...tỉnh...tỉnh...đừng làm nô tỳ sợ hãi mà...
~~~oOo~~~
Vài hôm nay, Hiên Viên Nam không đên Nhật Lâu thăm nàng, ẩn cư tại thư phòng của hắn, Nguyệt Song tính tình trở nên bực bội khó chịu,hằng ngày hồ nháo khiến hạ nhân trong phủ lăng xăng hầu hạ,nơm nớp lo sợ bị trách phạt.
-Vương phi,người mau uống dược đi ah...
-Đem đổ đi...
-Nhưng...người phải uống để mau chóng khỏi bệnh .
-Rốt cục ta là chủ hay ngươi? Ta bảo như thế nào chính là như vậy...mang đổ đi.
-Nhưng...
-Ta tự mình động thủ-Nói xong lại vung tay...hất bát thuốc ném ra khỏi cửa sổ.Tình trạng này cứ lặp lại hằng ngày...
~~~oOo~~~
-Vương phi...người xuống đây đi...trên cây nguy hiểm lắm...phía dưới là hồ nước đấy...
-Ngươi cũng thật là nói nhiều,câm miệng lại.
-Nô tỳ chỉ là lo lắng cho người...á...cẩn thận...người mau xuống đi...
...Rầm....
-Á...vương phi...người có sao hay không ? Cứu mạng...cứu mạng,vương phi rơi xuống hồ rồi....
~~`oOo~~~
Hiên Viên Nam nghe hạ nhân trong phủ bẩm báo sự việc xảy ra trong phủ.Một chữ hắn nghe đều cảm thấy tức giận.Làm loạn...hồ nháo...Nguyệt Song ...nàng được lắm....
-Tốt lắm...ngươi nói với mọi người cách xa Nhật Lâu ,không được bước chân vào,rõ hay không ?
-Vâng...vương gia...
~~~oOo~~~
Nhật Lâu.
Hiên Viên Nam bước vào,lập tức bắt gặp ngay cảnh tượng nàng đang hất bát dược khỏi cửa sổ,hai đầu lông mày nhíu lại,lúc nãy nghe hạ nhân bẩm báo có chút chần chừ,bây giờ thấy xác thực thì tin rồi đấy !
Nguyệt Song nhìn thấy hắn bước vào,tay là một cây roi trúc thì khẽ giật mình,bất giác lùi về phía sau :
-Ngươi..ngươi muốn làm gì...
-Nghe nói vương phi gần đây hồ nháo, ta hôm nay thân phận phu quân là dạy dỗ lại nàng quy củ trong vương phủ.
-Ta mới là không cần.
Hiên Viên Nam lập tức nhìn nàng, đập đập roi vào chiếc ghế giữa viện, lạnh giọng :
-Bước qua đây quỳ xuống,hay là muốn ta động thủ.
Nguyệt Song ấm ức,nước ắmt lại trào ra,nghĩ nghĩ mình hiện tại không còn sức chống đỡ,chỉ có thể nhu thuận làm theo.
Khi bước đến vừa định quỳ xuống ,hắn lại bồi thêm :
-Cởi bỏ ý phục.
Nguyệt Song hiện tại đang trong thời gian dưỡng thương,chỉ mặc độc nhất lớp váy lụa mỏng.Nàng vén váy lên.Lập tức vết thương lần trước hiện ra, vì không bôi dược và uống dược nên vết thương ngày càng sưng to.Nguyệt Song mong sao hắn niệm tình mà tha cho nàng,ai ngờ được hắn lại càng tức giận :
-Làm loạn ? Bỏ bữa ? Đổ dược ? Hồ nháo ? Xem ra nàng không để bổn vương vào mắt đúng hay không ? Cúi người xuống, đưa mông lên cao,chân tách ra.
Nguyệt Song chậm chạp làm theo,Hiên Viên Nam không còn kiên nhẫn bước đến ấn thắt lưng làm nàng ngã chúi ra phía trước,tay đặt và dựa người vào thành ghế,mông lập tức đưa cao lên .
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Ô..ô..ô..ta bị thương thành như thế này..ngươi còn dám đánh ta...ô..ô..ô....khốn khiếp...
-Tất cả đều là nàng tự chuốc lấy...cúi người ngay ngắn....đừng để ta phải trói nàng lại...
-Ô...ô...ô...
Vút...Vút...
-Điều đầu tiên là không được gọi phu quân là ngươi ngươi ta ta...hiểu rõ...
Vút...Vút...
-Trả lời...
-Nghe rồi...ô...ô..đau...quá...
Vết thương lần trước chưa lành,lần này lại roi cũ chồng roi mới,đau nhức tột cùng,Nguyệt Song vặn vẹo thân người khóc lớn...hắn vẫn mặt lạnh thuyết giảng...
-Việc thứ hai là không được hồ nháo...định đoạt theo ý mình,vương phủ cũng phải có gia quy.
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Tiếp theo là phải nghe lời của ta...tuyệt đối không được cãi bướng...
Vút...Vút...
Vút...Vút...
-Làm việc gì cũng phải thông qua ý của ta..cấm tùy ý làm loạn...
Nguyệt Song này lên sau từng roi,quỳ lên nắm lấy roi của hắn :
-Ô..ô...ô..ta biết sai rồi...ta không dám nữa...tha cho ta...ô...ô...
-Xem ra chỉ có biện pháo này mới dạy dỗ được nàng...quỳ ngày ngắn lại,đừng để ta lặp lại lần hai.
Nguyệt Song ho khan hai tiếng...ngoan ngoãn cúi người.
Vút...Vút...
-Nhớ rõ trận đòn này...sau này có làm việc gì...nhớ đến hậu quản ngày hôm nay để không phạm phải...nghe rõ chưa...
-Hức...ân...
Dứt lời,hắn lại ấn thắt lưng nàng...vụt roi xuống...
Vút...Vút...-Đến thanh lâu uống rượu này....-Vút...Vút...làm loạn....Vút...Vút...đổ dược này...Vút...Vút...Không dùng bữa này...Vút...Vút...Ô...ô...đau quá...tha cho ta...ô...ô...Vút...vút...có biết nguy hiểm hay không mà trèo lên cây...Vút...vút...tự làm mình tổn thương này...Vút...Vút...
Nguyệt Song gào khóc khản cổ. Hai chân đập đập vào ghế mong giảm bớt cái đau.Mông dường như từ trên xuống dưới không còn chỗ lành lặn.
Vút...Vút...
-Nhắc lại quy củ ban nãy của ta .
-ô...ô...ta sẽ nghe lời...ta sai lầm rồi...ta xin lỗi...ô...ô...tha cho ta....
Nàng mồ hôi lạnh đầy mặt,giọng khàn cố gắng thốt lên.Nàng là chưa bao giờ chịu qua nỗi đau như thế này.
-Đứng lên.
Như được đặt xá,Nguyệt Song nhanh chóng đứng lên,nhăn mặt ôm mông đau đớn, bên kia hắn lại nói :
-Tay nào của nàng hất bát thuốc,đưa thẳng ra cho ta.
-Ô...ô...ta thật sự sai lầm rồi...cầu ngươi...chàng đừng phạt nữa...ô...ô...
-Đừng để ta mất kiên nhẫn.
Nguyệt Song run rầy...vươn tay phải .
Vút...vút...
Vút...Vút...
Vút...vút...
Năm lằn roi dày cộm nhanh chóng được in hằn trên bàn tay trắng nõn của nàng.Giây phút này nàng thập phần hối hận.Nàng không muốn làm vương phi của tên ác ma này nữa T^T .
Hiên Viên Nam lạnh lùng đem cất roi sau bàn trà. Nhìn nàng khóc đến thảm thương, nhịn không được nữa ôm nàng đặt nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố mỏng. Gió nhẹ thổi vào đủ để làm cho Nguyệt Song đau đớn,nàng hít một ngụm khí lạnh,lùi sát vào góc giường :
-Vương gia...ta tự làm là được,không cần nhọc công đến người.
Hiên Viên Nam mím môi,thở dài,kéo nàng nằm ngay ngắn lại vị trí cũ, tay ôn nhu xoa lên vết roi nổi dày cộm trên mông tím bầm của nàng,dịu giọng :
-Tại sao nàng không chịu hiểu ?
-Hiểu cái gì...ta không cần hiểu gì cả.
-Thật ra...ta không có thất hứa với nàng, cả đời chỉ cưới một mình nàng,không nạp thêm thê thiếp.Nhưng đó là ý chỉ của hoàng thượng, ta không thể kháng cự được.
Gỉa dối...nàng biết...hắn nắm trong tay 20 vạn binh quyền, hơn nữ là đệ đệ của hoàng thượng, muôn phần sủng ái.Nếu không muốn ai có thể ép buộc được hắn được hay sao ?
Như biết được suy nghĩ trong lòng nàng,hắn dịu dàng xoa vết thương,tiếp tục nói :
-Mọi việc không chỉ nàng muốn là có thể được. Tần Quốc tuy là một nước nhỏ,nhưng không thể xem thường được.Họ gửi Tần Nguyệt công chúa qua đây hòa thân để thăm do Hiên Viên Quốc.Nhưng ta không thể vạch trần được.Nếu kháng chỉ nghĩ là xem thường Tần Quốc,họ sẽ có lý do để sang gây chiến với Hiên Viên Quốc.Ta làm như vậy là cho bách tính muôn dân khỏi cảnh lầm than,nàng có hiểu hay không ?
Nguyệt Song im lặng nghe hắn nói,sau đó oa lên một tiếng,ôm lấy hắn khóc ầm :
-Huhu...tại sao ngươi không nói sớm...làm cho ta hiểu lầm ngươi...ta đau lòng...thật sự đau lòng muốn chết khi thấy ngươi cùng nàng ta sánh đôi.Ô...ô...khốn khiếp...
-Nàng đừng khóc...ta sẽ đau lòng...sau này không được hồ nháo nữa, ta và nàng là phu thê, phải tin tưởng ta,biết hay không ?
Hiên Viên Nam nhìn nữ nhân nằm trong ngực đang run rẩy,lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác đau lòng.Hắn vốn nghĩ mình đã đủ băng lãnh,khi nhìn thấy mẫu thân mất đi vào năm mười hai tuổi,hắn không còn niềm tin vào nữ nhân, không ngờ hôm nay lại gặp nàng,muốn giữ chặt nàng bên cạnh mình.Đây là đúng hay sai ?
Hiên Viên Nam ôn nhu dỗ dành,thay y phục, thoa dược lên vết thương cho nàng, sau đó nằm bên cạnh canh chừng nàng ngủ.
Nguyệt Song đôi lúc đau đớn nhíu mày,bật lên tiếng rên khẽ,bàn tay đặt trên mông lại dịu dàng xoa nhẹ cùng theo những lời nói mật ngọt.Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thật tốt quá !
Được sửa bởi channn ngày 26/2/2016, 18:26; sửa lần 1.
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Song tỉ cúi cùng cũng đổ rùi hah.Mình muốn xem tỉ ấy tranh sủng với Tn . song tỉ cx cứng đầu quá đi bị đánh nặng .Hoàng thượng có xuất hiện k vậy tg
heymama- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32691
Thanks : 5
Join date : 14/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Truyện hay quá tg ơi! Cám ơn bạn nhiều nha! Cố gắng lên nha. Ủng hộ hết mình á!
vanvaniuiu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 23
Points : 32808
Thanks : 7
Join date : 02/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Anh đánh ác wá à , tội song tỷ tỷ
hjhgjmgh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 49
Points : 32826
Thanks : 1
Join date : 02/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Chương 6 .
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyệt Song đang lim dim an giấc,cảm giác được bên cạnh vang lên tiếng động, vô thức mở mắt thì thấy hắn đang mài mực viết chữ,nàng bước đến bên cạn,nhìn nhìn :
“Chàng làm gì thế ?”
“ Ta làm nàng tỉnh giấc rồi à !”
“Không...không có...”
“Ân...qua đây.”
Nguyệt Song tiến lại ngồi bên cạnh hắn, Hiên Viên Nam lại hỏi :
“Có biết đây là chữ gì không ?”
Nàng nhìn trên giấy, đầu óc lẫn lộn,nói trắng ra là nàng chẳng hiểu gì cả. Mặc dù là thế nhưng nhìn nét chữ của hắn mạnh mẽ ,cứng cáp mà hùng hồn,rất đẹp. Nguyệt Song đảo mắt, từ từ suy ngẫm :
“Ừm,chắc...chắc tên chàng.”
“...”
“Không phải hả ? Vậy thì là tên quản gia Vương.”
“...”
“Khó thế ! Vậy tên nha hoàn Tiểu Lam phải hay không ?”
“Nàng rốt cục có biết đọc hay không ?”
Nguyệt Song tức giận :
“Biết...à...ừ...không...thì làm sao hả ? Không biết là cái tội hay sao ? Con mẹ nó chàng thử nghĩ ở trong rừng có ai dạy ta hay không ? Thú có biết chữ hay không ?Hừ...tức chết ta rồi...”
“Đừng nóng. Ân...Ân..Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dành thời gian dạy chữ cho nàng...được chứ ?”
Hiên Viên Nam nhìn nàng,khẽ đau lòng, bảo bối của hắn phải sống những tháng ngày cực khổ trong thời gian qua,không sao,hắn sẽ bù đắp lại cho nàng.Nghĩ nghĩ hắn đứng lên,thay triều phục,lại nói tiếp :
“Còn nữa...đây chính là tên nàng.Nhớ kỹ biết không ?”
Nguyệt Song cầm tờ giấy,nhìn nét chữ,lẩm nhẩm đọc theo,ánh mắt trong trẻo không biết suy nghĩ gì.Hiên Viên Nam bước đến bế nàng nằm ngay ngắn trên giường,nhẹ giọng :
“Ngủ tiếp đi.”
Nguyệt Song loay hoay nhìn bầu trời còn tối đen như mực :
“Vừa mới giờ tỵ( 4h) , chàng đừng đi sớm thế,thiếp...” Nguyệt Song nói xong tự chính bản thân rùng mình,ọe...thật là buồn nôn.Hiên Viên Nam đối diện nhìn thấy nàng bối rối,lại cười khẽ :
“Haha...được rồi...cách xưng hô xem như tùy ý nàng, thoải mái là được . Ngoan ngoãn ở phủ dưỡng thương.không được hồ nháo chạy lung tung biết không ? Có việc gì cứ gọi nha hoàn,không cần chính mình làm...sẽ động đến vết thương, giờ Thìn ( 10h) ta sẽ về,được chứ ?À...ngày mai ta sẽ dạy nàng đọc chữ .”
“ Ân...đi đi đi...”
~~~oOo~~~
Ngày hôm sau,tại Nhật Lâu.
“Nàng viết lại chữ này mười lần cho ta.”
“Nhiều quá, tám lần thôi.”
“Ân.”
“A,năm lần.”
“Ân...”
“Ba...”
“Không kỳ kèo,chép nhanh đi.”
“A...ta đau tay quá,hay là khỏi chép được hay không ?”
“...”
“Aizz..được rồi...đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó mà.Chép đây...chép đây.”
~~~oOo~~~
“Mặt chữ cái xem như tạm ổn.Nàng đọc và học thuộc bài thơ này, một lát ta sẽ kiểm tra.”
...
“Thuộc rồi hay chưa.”
“Chưa xong...một lát nữa thôi mà..”
“Không hiểu cứ hỏi ta.Học đến đâu rồi..”
“Ực...câu 1 .”
“Cái gì ? Nửa canh giờ qua nàng làm cái gì hả ?”
“Ta...ta...ngươi đừng làm vẻ mặt đen ấy nữa, ta học ngay đây !”
“Nàng
...
Một lát sau,hắn bước vào,trên tay là một cây thước nhỏ.Nguyệt Song sợ xanh mặt :
“Ahaha,ngươi...ngươi...”
“Ta vốn dĩ không muốn dùng nó nhưng đối với nàng thì hết cách rồi...”
“Ta...vết thương chưa còn có lành đâu.”
“Không sao cả...đau sẽ nhớ lâu...Nào...bước qua đây đọc thơ cho ta.”
“...”
“Đừng nói với ta là nàng chưa thuộc.”
“Thuộc rồi thuộc rồi...ỰC...”
Nguyệt Song luôn miệng nói thuộc rồi,nhưng tay vẫn cầm khư khư quyển sách,hắn giựt mạnh lấy,kéo nàng đứng trước mặt mình ,thước vẫn cầm trên tay :
“Đọc đi.”
“À...ừm...Tuyết rơi...ừm...đông sang...ừm...xuân...Nhắc ta một chữ...một chữ thôi.”
“Một canh giờ qua nàng là làm cái gì hả ?”
“Ta...dĩ nhiên là học...”
“Vậy tại sao ngay cả một câu thơ cũng không đọc hoàn chỉnh ?”
“Ta...oa...ta mệt rồi...không học nữa đâu...”
“Đứng lại,qua đây cúi người xuống,chịu phạt rồi học xong mới được nghỉ ngơi.”
“Ngươi...đừng ép người quá đáng.”
“Ta không có ép...là chính nàng ham chơi bỏ bê việc học thơ,bỏ ngoài tai lời ta căn dặn.”
Nguyệt Song bĩu môi ,run cầm cập bước đến bên bàn gỗ,cúi thấp người.
Hiên Viên Nam tay cầm thước nhẹ nhàng vén váy ,kéo tiết khố của nàng, đặt tay lên xoa xoa.Làm Nguyệt Song rùng mình :
“Ực,vương gia,người cứ đánh đi,đừng có mà vừa đánh vừa xoa thế chứ ?”
“Xem ra nàng rất nôn nóng.”
Vừa nói,hắn đặt thước lên mông nàng,nhịp nhịp,vừa vung tay lên người đối diện đã hét lên thật to :
“Á...á...đau...đau quá...đừng đánh nữa...ta sẽ ngoan ngoãn học mà...ô...ô...”
“Làm cái gì vậy ? Ta chưa có đánh cơ mà.”
Nguyệt Song sao một hồi thất tỉnh,xấu hổ mím môi.
“Được rồi,đứng dậy đi,đưa hai tay ra.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm,lồm cồm đứng dậy,rụt rè đưa cả hai tay.
“Mỗi tay năm thước, tỉnh ngủ đi có biết không .”
Vút...
“Úi...đau quá...”
Thước đầu tiên,nàng vừa muốn rụt tay đã bị hắn giữ chặt,một lằn đỏ hiện lên trên bàn tay trắng nõn,rất chướng mắt.
Vút...
Vút...
Vút...
“Ô...đau...nhẹ tay...ta còn phải chép bài...”
Vút...
“Ô...ô...”
Năm thước,bàn tay phải đã trở nên một màu đỏ sẫm, nàng rụt tay phải về thổi thổi đau đớn,tay còn lại chịu hình phạt tương tự .
Vút...
Vút...
Vút...
“Đau..”
Vút...
Vút...
“Xong rồi, học tiếp đi.”
“Ô...nhưng tay ta...đau...”
“Ta bảo nàng học thơ...không phải viết...đau cái gì...nhanh lên.”
Khắc sau,Hiên Viên Nam nhìn nàng ủy khuất,nước mắt ngắn dài ngồi học thì cảm thấy buồn cười,bước đến kéo nàng đứng dậy,ôm vào trong ngực :
“Được rồi...không có học nữa...tạm ngưng dùng bữa.Ngày mai còn lơ là không đơn giản như vậy đâu? Biết không ?”
“Ân..”
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyệt Song đang lim dim an giấc,cảm giác được bên cạnh vang lên tiếng động, vô thức mở mắt thì thấy hắn đang mài mực viết chữ,nàng bước đến bên cạn,nhìn nhìn :
“Chàng làm gì thế ?”
“ Ta làm nàng tỉnh giấc rồi à !”
“Không...không có...”
“Ân...qua đây.”
Nguyệt Song tiến lại ngồi bên cạnh hắn, Hiên Viên Nam lại hỏi :
“Có biết đây là chữ gì không ?”
Nàng nhìn trên giấy, đầu óc lẫn lộn,nói trắng ra là nàng chẳng hiểu gì cả. Mặc dù là thế nhưng nhìn nét chữ của hắn mạnh mẽ ,cứng cáp mà hùng hồn,rất đẹp. Nguyệt Song đảo mắt, từ từ suy ngẫm :
“Ừm,chắc...chắc tên chàng.”
“...”
“Không phải hả ? Vậy thì là tên quản gia Vương.”
“...”
“Khó thế ! Vậy tên nha hoàn Tiểu Lam phải hay không ?”
“Nàng rốt cục có biết đọc hay không ?”
Nguyệt Song tức giận :
“Biết...à...ừ...không...thì làm sao hả ? Không biết là cái tội hay sao ? Con mẹ nó chàng thử nghĩ ở trong rừng có ai dạy ta hay không ? Thú có biết chữ hay không ?Hừ...tức chết ta rồi...”
“Đừng nóng. Ân...Ân..Bắt đầu từ ngày mai ta sẽ dành thời gian dạy chữ cho nàng...được chứ ?”
Hiên Viên Nam nhìn nàng,khẽ đau lòng, bảo bối của hắn phải sống những tháng ngày cực khổ trong thời gian qua,không sao,hắn sẽ bù đắp lại cho nàng.Nghĩ nghĩ hắn đứng lên,thay triều phục,lại nói tiếp :
“Còn nữa...đây chính là tên nàng.Nhớ kỹ biết không ?”
Nguyệt Song cầm tờ giấy,nhìn nét chữ,lẩm nhẩm đọc theo,ánh mắt trong trẻo không biết suy nghĩ gì.Hiên Viên Nam bước đến bế nàng nằm ngay ngắn trên giường,nhẹ giọng :
“Ngủ tiếp đi.”
Nguyệt Song loay hoay nhìn bầu trời còn tối đen như mực :
“Vừa mới giờ tỵ( 4h) , chàng đừng đi sớm thế,thiếp...” Nguyệt Song nói xong tự chính bản thân rùng mình,ọe...thật là buồn nôn.Hiên Viên Nam đối diện nhìn thấy nàng bối rối,lại cười khẽ :
“Haha...được rồi...cách xưng hô xem như tùy ý nàng, thoải mái là được . Ngoan ngoãn ở phủ dưỡng thương.không được hồ nháo chạy lung tung biết không ? Có việc gì cứ gọi nha hoàn,không cần chính mình làm...sẽ động đến vết thương, giờ Thìn ( 10h) ta sẽ về,được chứ ?À...ngày mai ta sẽ dạy nàng đọc chữ .”
“ Ân...đi đi đi...”
~~~oOo~~~
Ngày hôm sau,tại Nhật Lâu.
“Nàng viết lại chữ này mười lần cho ta.”
“Nhiều quá, tám lần thôi.”
“Ân.”
“A,năm lần.”
“Ân...”
“Ba...”
“Không kỳ kèo,chép nhanh đi.”
“A...ta đau tay quá,hay là khỏi chép được hay không ?”
“...”
“Aizz..được rồi...đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó mà.Chép đây...chép đây.”
~~~oOo~~~
“Mặt chữ cái xem như tạm ổn.Nàng đọc và học thuộc bài thơ này, một lát ta sẽ kiểm tra.”
...
“Thuộc rồi hay chưa.”
“Chưa xong...một lát nữa thôi mà..”
“Không hiểu cứ hỏi ta.Học đến đâu rồi..”
“Ực...câu 1 .”
“Cái gì ? Nửa canh giờ qua nàng làm cái gì hả ?”
“Ta...ta...ngươi đừng làm vẻ mặt đen ấy nữa, ta học ngay đây !”
“Nàng
...
Một lát sau,hắn bước vào,trên tay là một cây thước nhỏ.Nguyệt Song sợ xanh mặt :
“Ahaha,ngươi...ngươi...”
“Ta vốn dĩ không muốn dùng nó nhưng đối với nàng thì hết cách rồi...”
“Ta...vết thương chưa còn có lành đâu.”
“Không sao cả...đau sẽ nhớ lâu...Nào...bước qua đây đọc thơ cho ta.”
“...”
“Đừng nói với ta là nàng chưa thuộc.”
“Thuộc rồi thuộc rồi...ỰC...”
Nguyệt Song luôn miệng nói thuộc rồi,nhưng tay vẫn cầm khư khư quyển sách,hắn giựt mạnh lấy,kéo nàng đứng trước mặt mình ,thước vẫn cầm trên tay :
“Đọc đi.”
“À...ừm...Tuyết rơi...ừm...đông sang...ừm...xuân...Nhắc ta một chữ...một chữ thôi.”
“Một canh giờ qua nàng là làm cái gì hả ?”
“Ta...dĩ nhiên là học...”
“Vậy tại sao ngay cả một câu thơ cũng không đọc hoàn chỉnh ?”
“Ta...oa...ta mệt rồi...không học nữa đâu...”
“Đứng lại,qua đây cúi người xuống,chịu phạt rồi học xong mới được nghỉ ngơi.”
“Ngươi...đừng ép người quá đáng.”
“Ta không có ép...là chính nàng ham chơi bỏ bê việc học thơ,bỏ ngoài tai lời ta căn dặn.”
Nguyệt Song bĩu môi ,run cầm cập bước đến bên bàn gỗ,cúi thấp người.
Hiên Viên Nam tay cầm thước nhẹ nhàng vén váy ,kéo tiết khố của nàng, đặt tay lên xoa xoa.Làm Nguyệt Song rùng mình :
“Ực,vương gia,người cứ đánh đi,đừng có mà vừa đánh vừa xoa thế chứ ?”
“Xem ra nàng rất nôn nóng.”
Vừa nói,hắn đặt thước lên mông nàng,nhịp nhịp,vừa vung tay lên người đối diện đã hét lên thật to :
“Á...á...đau...đau quá...đừng đánh nữa...ta sẽ ngoan ngoãn học mà...ô...ô...”
“Làm cái gì vậy ? Ta chưa có đánh cơ mà.”
Nguyệt Song sao một hồi thất tỉnh,xấu hổ mím môi.
“Được rồi,đứng dậy đi,đưa hai tay ra.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm,lồm cồm đứng dậy,rụt rè đưa cả hai tay.
“Mỗi tay năm thước, tỉnh ngủ đi có biết không .”
Vút...
“Úi...đau quá...”
Thước đầu tiên,nàng vừa muốn rụt tay đã bị hắn giữ chặt,một lằn đỏ hiện lên trên bàn tay trắng nõn,rất chướng mắt.
Vút...
Vút...
Vút...
“Ô...đau...nhẹ tay...ta còn phải chép bài...”
Vút...
“Ô...ô...”
Năm thước,bàn tay phải đã trở nên một màu đỏ sẫm, nàng rụt tay phải về thổi thổi đau đớn,tay còn lại chịu hình phạt tương tự .
Vút...
Vút...
Vút...
“Đau..”
Vút...
Vút...
“Xong rồi, học tiếp đi.”
“Ô...nhưng tay ta...đau...”
“Ta bảo nàng học thơ...không phải viết...đau cái gì...nhanh lên.”
Khắc sau,Hiên Viên Nam nhìn nàng ủy khuất,nước mắt ngắn dài ngồi học thì cảm thấy buồn cười,bước đến kéo nàng đứng dậy,ôm vào trong ngực :
“Được rồi...không có học nữa...tạm ngưng dùng bữa.Ngày mai còn lơ là không đơn giản như vậy đâu? Biết không ?”
“Ân..”
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
tem!!! hóng chap a~ dạo này ta lười ơi là lười lun! hứa cùng ngươi edit bộ Ngợp trong vàng son mà vẫn chưa làm gì hết. ngươi chờ ta một thời gian nữa nha! Ta rảnh rồi ta bắt đầu làm, đừng giận ta nga~
Lâm Thiên Di- Moderators
- Tổng số bài gửi : 195
Points : 33012
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam
Re: Ta Là Vương Phi (
Không có gì nè ) , khi nào rảnh thì làm ,không vội , ta cũng đang lười nên đem đi ngâm dấm rồiLâm Thiên Di đã viết:tem!!! hóng chap a~ dạo này ta lười ơi là lười lun! hứa cùng ngươi edit bộ Ngợp trong vàng son mà vẫn chưa làm gì hết. ngươi chờ ta một thời gian nữa nha! Ta rảnh rồi ta bắt đầu làm, đừng giận ta nga~
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
haizzzzzzzzzzzzz!!!! k hiểu vì sao dạo này ta rất là lười nga~ bộ truyện của ta cũng đem đi ủ men ùi!!! ^^
Lâm Thiên Di- Moderators
- Tổng số bài gửi : 195
Points : 33012
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam
Re: Ta Là Vương Phi (
hay lam , song tỉ dễ thương ghê , mau ra chap moi đi au
heymama- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32691
Thanks : 5
Join date : 14/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Truyện dễ thương quá. Cám ơn tg nha!
vanvaniuiu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 23
Points : 32808
Thanks : 7
Join date : 02/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
M hóng bộ truyện ngợp trong vàng son lâu lắm oy bao giờ bạn có t.g thì edit cho m.n đọc nha
vsao23- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 148
Points : 32911
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Mình củng hóg bộ đó nữa tết rùi rảnh thì bạn edit nha
heymama- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32691
Thanks : 5
Join date : 14/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
truyện hay lm , nữ 9 hok có "bánh bèo" ,rất cá tính . A vương gia đánh ác wá , xót cho c n9 , thank au vì đã viết tr này nhah,mau ra chap ms
hoangnam- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 14
Points : 32375
Thanks : 1
Join date : 12/01/2016
Age : 29
Re: Ta Là Vương Phi (
:/ oh xin lỗi mọi người tại mình ngâm truyện lâu đến như vậy, nội trong tuần này mình sẽ lếch lên máy bù chap ) , mọi người năm mới vui vẻ ^^
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Chương 7 .
Vừa sớm tinh mơ, Tần Nguyệt đột nhiên đến Nhật Lâu thỉnh an,còn nói là muốn cùng nàng đi dạo phố.Nhìn Ngữ điệu tươi cười kia của nàng ta,chắc chắn không phải có ý đồ tốt.Được rồi,dạo này cũng thật là buồn chán đi, nàng hảo hảo bồi nàng ta chơi đùa.
Kinh thành Hiên Viên Quốc phồn hoa, dân chúng ấm no hạnh phúc, khỏi nói cũng biết vị đế vương đứng trên cao kia quyền lực ngập trời,tài năng xuất chúng,nàng nghe loáng thoáng rằng hậu cung đến nay chỉ có 3 phi tần, chưa lập hậu, quan thần cũng nhiều lần dâng tấu chương về việc này nhưng đều bị bác bỏ,vì thế đồn rằng vị đế vương này rất có thể bị đoạn tụ* .
* bị gay á *.
“A,tỷ tỷ,cửa hàng trang sức kia thật là đẹp,chúng ta vào xem thôi.”
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng,chưởng quầy thấy bọn họ nhanh chóng niềm nở tiếp đón :
“Hai vị tiểu thư,người cần mua thứ gì ,trang sức nơi đây đều là đồ tốt a~.”
“Ân.Bọn ta tự mình xem là được,ngươi đi đi.” Tần Nguyệt lên tiếng nói.
Nguyệt Song đứng một bên,nhàn nhã nhìn nàng ta cười cười nói nói,giả tạo diễn kịch,xém tý nữa là bật cười mất thôi.Bỗng dưng,nàng ta la lên một tiếng :
“A...chưởng quầy,chiếc vòng cẩm thạch màu xanh mất rồi.Ta muốn xem nó.”
Vương chưởng quầy nghe như vậy,vội vội vàng vàng chạy đến, đột nhiên la to :
“A..Vừa lúc nãy nó còn ở đây mà.”
Nguyệt Song có dự cảm không tốt,vội sờ sờ túi mình,phát hiện có một vật lạ,trong lòng không khỏi cười lạnh,nàng biết ngay mà.Muốn hãm hại nàng ? Không dễ đâu.
“Tỷ tỷ à,ban nãy hình như ta có thấy tỷ cầm lên xem,tỷ nhớ xem có để quên ở đâu hay không ?”
Lập tức tất cả các cặp mắt nhìn nàng, Vương chưởng quầy bước đến :
“Tiểu thư,người nhớ rõ xem để quên ở đâu.”
Nàng không đáp lời,quay về Tần Nguyệt nói :
“Ta không có lấy.”
“A...muội muội rõ ràng là có...mà thôi...ta nhầm rồi...tỷ tỷ ta không có lấy.” Tần Nguyệt vẻ mặt ngây thơ vô tội, điệu bộ ấp úng lo sợ khiến mọi người chỉ có suy nghĩ là nàng ta đang bị uy hiếp,Vương chưởng quầy lòng nghi ngờ càng tăng cao,hướng nàng nói :
“Tiểu thư, người hãy mau đặt hết đồ trong túi lên bàn.”
“Vì cái gì ta phải làm như vậy.Ta không có lấy.”
“Tiểu thư, tiểu nhân cũng không nói là người có lấy,chúng ta chỉ kiểm tra xem, nếu như người không chịu khám xét thì chúng ta lên quan một chuyến.”
“Được,lên thì lên,ta đây sợ ngươi chắc.”
~~~oOo~~~
Vương chưởng quầy đem mọi việc diễn ra nói vào tai của Quan huyện, ông ta nghe xong như chẳng buồn để ý,tùy tiện phất tay bảo hạ nhân :
“Đi lục soát vị tiểu thư kia.”
Nguyệt Song nhìn sang Tần Nguyệt đang đắc ý bên cạnh,lòng nàng cười lạnh,cứ chờ xem đi, ai hơn ai rồi sẽ biết.
“Bẩm quan,tiểu nữ có chuyện muốn nói.”
“Nói.”
“Tiểu nữ thật sự cảm thấy như vậy thật không công bằng,ta cùng muội muội đều bước vào quầy trang sức,chi bằng nên khám xét cả hai người thì đúng hơn,như vậy có thể chứng minh ta và muội muội trong sạch,đúng chứ.”
“Vậy khám xét hai người đi.”
Tần Nguyệt trong lòng bực tức không thôi,nhưng cố tỏ ra ngoan hiền ngoài mặt, đưa hai tay lên để hạ nhân xét quần áo,bỗng nhiên có một vật rơi ra từ túi áo của nàng kèm theo tiếng hét to :
“Bẩm quan, tiểu nhân phát hiện được một chiếc vòng cẩm thạch màu xanh trên người của vị tiểu thư này.”
Xung quanh tiếng ồn ào lần lượt vang lên, Tần Nguyệt sững sờ nhìn chiếc vòng cẩm thạch kia,rõ ràng...nàng đã bỏ vào túi áo của Nguyệt Song cơ mà...tại sao...tại sao lại như vậy ?
Nàng nhìn qua Nguyệt Song bằng ánh mắt căm tức .
Được lắm !
“Kéo nàng ta ra đánh 20 trượng.”
“Ngươi...ngươi dám đánh ta...ta chính là tứ công chúa Tần Quốc.”
“Haha...ngươi ? Nếu như thế thì ta đây chính là thái tử của Tần Quốc rồi.” Nói rồi,hai tên lính canh kéo nàng ,thô bạo ấn xuống giữa đại sảnh,trượng hình trên tay vung lên.
Bốp...
Bốp...
Bốp...
Tần Nguyệt sống trong nhung lụa từ nhỏ,chưa từng chịu qua nổi đau như thế này,ánh mắt nàng như lửa đốt bắn về phía Nguyệt Song.Tiện nhân ! ngươi dám hại ta.
Bốp....
Bốp...
Bốp....
Hai tên lính dường như chẳng thương hoa tiếc ngọc, thô bạo vung trượng, trên lớp quần lụa đã nhanh chóng xuất hiện vài lằn máu tươi.
Bốp...
Bốp...
Bốp...
-Ô...ui...dừng tay...bằng không ta sẽ bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi...
Bốp...
Bốp...
Bốp...
Tiện nhân...chờ đó,ngươi không yên với ta đâu....Lòng Tần Nguyệt thầm mắng...
Kết thúc 20 trượng , Tần Nguyệt được nha hoàn đỡ đi,thân hình dường như đau đớn gục hẳn vào người bên cạnh.Nguyệt Song thong thả đi phía trước khẽ cười lạnh...hừ...đáng đời....
~~~oOo~~~
Việc này,đương nhiên đã được hộ vệ bẩm báo cho Hiên Viên Nam.Hắn lập tức cho gọi Nguyệt Song vào phòng hỏi chuyện.
Nàng bước vào,ngồi đối diện hắn,không khách khí mà lấy chén trà trước mặt uống một ngụm :
-Gọi ta có việc gì ?
-Chiếc vòng đó ? Có phải là do nàng làm ?
-A...Tần Nguyệt muội muội báo cho ngươi ?
-Mau trả lời.
-Đúng thế, thì sao ? Là do nàng ta hãm hại ta trước,ta chỉ là hoàn trả lại .
-Nàng không nên làm như vậy .
-Chẳng lẽ,ta cứ để cho nàng ta thực hiện kế hoạch của mình ? Nguyệt Song ta không phải là người dễ bị ăn hiếp.
-Nàng có thể trả vòng lại chỗ cũ,hoặc là bẩm báo cho ta.
-A...thật buồn cười...nhưng xin lỗi ta là người tất thù tất báo.
Hắn thở dài :
-Nguyệt Song, ta không muốn nàng bị cuốn vào màn tranh sủng.Ta từ nhỏ sống trong hậu cung,chứng kiến mẫu hậu giẫm đạp lên các vị phi tần khác để tranh sủng, hằng ngày tàn sát đổ máu, ta không muốn nàng cũng như vậy.
-Ta...
Nàng im lặng,không biết nói gì hơn.
Hiên Viên Nam lấy thước gỗ đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn nàng :
-Nàng biết mình cần làm gì rồi chứ ?
Nguyệt Song cắn môi,nàng biết nếu bây giờ mình bỏ chạy,tội lại càng nặng hơn,chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến bên giường gỗ nằm xuống,một tay vén tà áo sang một bên.
-Ngươi...ngươi đánh nhẹ thôi.
-Được rồi,ta chỉ đánh cảnh cáo 10 cái,ta muốn nàng phải ghi nhớ bằng cách đếm số,hiểu không.
-Ân.
Vút...Một....Úi.
Chỉ vừa một thước,cả người nàng đã bắt đầu nảy lên,cũng phải nói thật lâu rồi nàng chưa có bị đánh nha~.
Vút...Hai...Nhẹ chút....ô...ô...
Vút....Ba....
Vút...Bốn...
-Ô...ô đau,rõ ràng ta là người bị hại mà .
Hắn không thèm để ý,tiếp tục xuống tay.
Vút...Năm...
Vút...
-Đếm .
Vút...Úi...đau quá...ô..ô...
-Nàng không hiểu lời ta nói ?
Vút...Sáu...
.
.
.
.
Vút...mười.
Hắn đặt thước xuống bàn, bước đến ngồi bên cạnh nàng .
-Đừng khóc,ta không có đánh mạnh đến mức như thế.
-Mạnh mạnh cái gì,ta đánh thử xem ngươi biết đau hay không ?
Biết mình nói hớ,Nguyệt Song mím môi chúi mặt xuống gối, chợt cảm thấy bàn tay của mình được một vật lành lạnh chạm vào,nàng ngước mắt,nhìn chiếc vòng cẩm thạch đeo trên tay,nhíu mày :
-Cái gì vậy ?
-Đây là vòng của ta tặng cho nàng,tuyệt đối không được tháo rời ra,khi gặp nguy hiểm cứ gõ nhẹ ba cái ta sẽ đến bên cạnh nàng,biết không ?
Nguyệt Song tiếp tục ngắm nghía chiếc vòng,không đáp.
-Sau này có việc gì không cần tự mình động thủ như thế,ta sẽ giải quyết giúp,dù gì thì tần Nguyệt cũng là công chúa một nước,nếu bị phát hiện thì sẽ nguy to .
-Ân....
Vừa sớm tinh mơ, Tần Nguyệt đột nhiên đến Nhật Lâu thỉnh an,còn nói là muốn cùng nàng đi dạo phố.Nhìn Ngữ điệu tươi cười kia của nàng ta,chắc chắn không phải có ý đồ tốt.Được rồi,dạo này cũng thật là buồn chán đi, nàng hảo hảo bồi nàng ta chơi đùa.
Kinh thành Hiên Viên Quốc phồn hoa, dân chúng ấm no hạnh phúc, khỏi nói cũng biết vị đế vương đứng trên cao kia quyền lực ngập trời,tài năng xuất chúng,nàng nghe loáng thoáng rằng hậu cung đến nay chỉ có 3 phi tần, chưa lập hậu, quan thần cũng nhiều lần dâng tấu chương về việc này nhưng đều bị bác bỏ,vì thế đồn rằng vị đế vương này rất có thể bị đoạn tụ* .
* bị gay á *.
“A,tỷ tỷ,cửa hàng trang sức kia thật là đẹp,chúng ta vào xem thôi.”
Hai người cùng nhau bước vào cửa hàng,chưởng quầy thấy bọn họ nhanh chóng niềm nở tiếp đón :
“Hai vị tiểu thư,người cần mua thứ gì ,trang sức nơi đây đều là đồ tốt a~.”
“Ân.Bọn ta tự mình xem là được,ngươi đi đi.” Tần Nguyệt lên tiếng nói.
Nguyệt Song đứng một bên,nhàn nhã nhìn nàng ta cười cười nói nói,giả tạo diễn kịch,xém tý nữa là bật cười mất thôi.Bỗng dưng,nàng ta la lên một tiếng :
“A...chưởng quầy,chiếc vòng cẩm thạch màu xanh mất rồi.Ta muốn xem nó.”
Vương chưởng quầy nghe như vậy,vội vội vàng vàng chạy đến, đột nhiên la to :
“A..Vừa lúc nãy nó còn ở đây mà.”
Nguyệt Song có dự cảm không tốt,vội sờ sờ túi mình,phát hiện có một vật lạ,trong lòng không khỏi cười lạnh,nàng biết ngay mà.Muốn hãm hại nàng ? Không dễ đâu.
“Tỷ tỷ à,ban nãy hình như ta có thấy tỷ cầm lên xem,tỷ nhớ xem có để quên ở đâu hay không ?”
Lập tức tất cả các cặp mắt nhìn nàng, Vương chưởng quầy bước đến :
“Tiểu thư,người nhớ rõ xem để quên ở đâu.”
Nàng không đáp lời,quay về Tần Nguyệt nói :
“Ta không có lấy.”
“A...muội muội rõ ràng là có...mà thôi...ta nhầm rồi...tỷ tỷ ta không có lấy.” Tần Nguyệt vẻ mặt ngây thơ vô tội, điệu bộ ấp úng lo sợ khiến mọi người chỉ có suy nghĩ là nàng ta đang bị uy hiếp,Vương chưởng quầy lòng nghi ngờ càng tăng cao,hướng nàng nói :
“Tiểu thư, người hãy mau đặt hết đồ trong túi lên bàn.”
“Vì cái gì ta phải làm như vậy.Ta không có lấy.”
“Tiểu thư, tiểu nhân cũng không nói là người có lấy,chúng ta chỉ kiểm tra xem, nếu như người không chịu khám xét thì chúng ta lên quan một chuyến.”
“Được,lên thì lên,ta đây sợ ngươi chắc.”
~~~oOo~~~
Vương chưởng quầy đem mọi việc diễn ra nói vào tai của Quan huyện, ông ta nghe xong như chẳng buồn để ý,tùy tiện phất tay bảo hạ nhân :
“Đi lục soát vị tiểu thư kia.”
Nguyệt Song nhìn sang Tần Nguyệt đang đắc ý bên cạnh,lòng nàng cười lạnh,cứ chờ xem đi, ai hơn ai rồi sẽ biết.
“Bẩm quan,tiểu nữ có chuyện muốn nói.”
“Nói.”
“Tiểu nữ thật sự cảm thấy như vậy thật không công bằng,ta cùng muội muội đều bước vào quầy trang sức,chi bằng nên khám xét cả hai người thì đúng hơn,như vậy có thể chứng minh ta và muội muội trong sạch,đúng chứ.”
“Vậy khám xét hai người đi.”
Tần Nguyệt trong lòng bực tức không thôi,nhưng cố tỏ ra ngoan hiền ngoài mặt, đưa hai tay lên để hạ nhân xét quần áo,bỗng nhiên có một vật rơi ra từ túi áo của nàng kèm theo tiếng hét to :
“Bẩm quan, tiểu nhân phát hiện được một chiếc vòng cẩm thạch màu xanh trên người của vị tiểu thư này.”
Xung quanh tiếng ồn ào lần lượt vang lên, Tần Nguyệt sững sờ nhìn chiếc vòng cẩm thạch kia,rõ ràng...nàng đã bỏ vào túi áo của Nguyệt Song cơ mà...tại sao...tại sao lại như vậy ?
Nàng nhìn qua Nguyệt Song bằng ánh mắt căm tức .
Được lắm !
“Kéo nàng ta ra đánh 20 trượng.”
“Ngươi...ngươi dám đánh ta...ta chính là tứ công chúa Tần Quốc.”
“Haha...ngươi ? Nếu như thế thì ta đây chính là thái tử của Tần Quốc rồi.” Nói rồi,hai tên lính canh kéo nàng ,thô bạo ấn xuống giữa đại sảnh,trượng hình trên tay vung lên.
Bốp...
Bốp...
Bốp...
Tần Nguyệt sống trong nhung lụa từ nhỏ,chưa từng chịu qua nổi đau như thế này,ánh mắt nàng như lửa đốt bắn về phía Nguyệt Song.Tiện nhân ! ngươi dám hại ta.
Bốp....
Bốp...
Bốp....
Hai tên lính dường như chẳng thương hoa tiếc ngọc, thô bạo vung trượng, trên lớp quần lụa đã nhanh chóng xuất hiện vài lằn máu tươi.
Bốp...
Bốp...
Bốp...
-Ô...ui...dừng tay...bằng không ta sẽ bảo phụ hoàng chém đầu các ngươi...
Bốp...
Bốp...
Bốp...
Tiện nhân...chờ đó,ngươi không yên với ta đâu....Lòng Tần Nguyệt thầm mắng...
Kết thúc 20 trượng , Tần Nguyệt được nha hoàn đỡ đi,thân hình dường như đau đớn gục hẳn vào người bên cạnh.Nguyệt Song thong thả đi phía trước khẽ cười lạnh...hừ...đáng đời....
~~~oOo~~~
Việc này,đương nhiên đã được hộ vệ bẩm báo cho Hiên Viên Nam.Hắn lập tức cho gọi Nguyệt Song vào phòng hỏi chuyện.
Nàng bước vào,ngồi đối diện hắn,không khách khí mà lấy chén trà trước mặt uống một ngụm :
-Gọi ta có việc gì ?
-Chiếc vòng đó ? Có phải là do nàng làm ?
-A...Tần Nguyệt muội muội báo cho ngươi ?
-Mau trả lời.
-Đúng thế, thì sao ? Là do nàng ta hãm hại ta trước,ta chỉ là hoàn trả lại .
-Nàng không nên làm như vậy .
-Chẳng lẽ,ta cứ để cho nàng ta thực hiện kế hoạch của mình ? Nguyệt Song ta không phải là người dễ bị ăn hiếp.
-Nàng có thể trả vòng lại chỗ cũ,hoặc là bẩm báo cho ta.
-A...thật buồn cười...nhưng xin lỗi ta là người tất thù tất báo.
Hắn thở dài :
-Nguyệt Song, ta không muốn nàng bị cuốn vào màn tranh sủng.Ta từ nhỏ sống trong hậu cung,chứng kiến mẫu hậu giẫm đạp lên các vị phi tần khác để tranh sủng, hằng ngày tàn sát đổ máu, ta không muốn nàng cũng như vậy.
-Ta...
Nàng im lặng,không biết nói gì hơn.
Hiên Viên Nam lấy thước gỗ đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn nàng :
-Nàng biết mình cần làm gì rồi chứ ?
Nguyệt Song cắn môi,nàng biết nếu bây giờ mình bỏ chạy,tội lại càng nặng hơn,chỉ có thể ngoan ngoãn bước đến bên giường gỗ nằm xuống,một tay vén tà áo sang một bên.
-Ngươi...ngươi đánh nhẹ thôi.
-Được rồi,ta chỉ đánh cảnh cáo 10 cái,ta muốn nàng phải ghi nhớ bằng cách đếm số,hiểu không.
-Ân.
Vút...Một....Úi.
Chỉ vừa một thước,cả người nàng đã bắt đầu nảy lên,cũng phải nói thật lâu rồi nàng chưa có bị đánh nha~.
Vút...Hai...Nhẹ chút....ô...ô...
Vút....Ba....
Vút...Bốn...
-Ô...ô đau,rõ ràng ta là người bị hại mà .
Hắn không thèm để ý,tiếp tục xuống tay.
Vút...Năm...
Vút...
-Đếm .
Vút...Úi...đau quá...ô..ô...
-Nàng không hiểu lời ta nói ?
Vút...Sáu...
.
.
.
.
Vút...mười.
Hắn đặt thước xuống bàn, bước đến ngồi bên cạnh nàng .
-Đừng khóc,ta không có đánh mạnh đến mức như thế.
-Mạnh mạnh cái gì,ta đánh thử xem ngươi biết đau hay không ?
Biết mình nói hớ,Nguyệt Song mím môi chúi mặt xuống gối, chợt cảm thấy bàn tay của mình được một vật lành lạnh chạm vào,nàng ngước mắt,nhìn chiếc vòng cẩm thạch đeo trên tay,nhíu mày :
-Cái gì vậy ?
-Đây là vòng của ta tặng cho nàng,tuyệt đối không được tháo rời ra,khi gặp nguy hiểm cứ gõ nhẹ ba cái ta sẽ đến bên cạnh nàng,biết không ?
Nguyệt Song tiếp tục ngắm nghía chiếc vòng,không đáp.
-Sau này có việc gì không cần tự mình động thủ như thế,ta sẽ giải quyết giúp,dù gì thì tần Nguyệt cũng là công chúa một nước,nếu bị phát hiện thì sẽ nguy to .
-Ân....
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Chương 8.
~~~oOo~~~
Buổi tối hôm đó,Nguyệt Song đang chợp mắt trên giường,bất chợt cảm thấy bóng người màu đen xuất hiện bên cạnh,nàng mở miệng hét thật to,lại cảm thấy đầu mình đau nhói,trời đất quay cuồng,trước mắt tôi sầm lại,sau đó liền mất đi ý thức.
“Shit ! Thật sự là bị bắt cóc rồi !” Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi nàng ngất đi.
~~~oOo~~~
Khi tỉnh dậy,xung quanh chìm trong màu đen như mực, mắt bị che mất không làm nàng có thể hình dung ra đây là ở đâu,chỉ biết xung quanh toàn là một mùi ẩm mốc và hôi thối,khiến cho nàng cảm giác muốn buồn nôn.
Mà Nguyệt Song nhận ra hoàn cảnh của chính mình hiện giờ,nàng đang bị treo trên song sắt,tay chân trói chặt không thể cử động được,miệng chỉ có thể la hét,hứng chịu từng roi da quất lên người.
“Chát ——” Chiếc roi dài hung hăng quật xuống, cánh tay nàng lập tức rách ra, máu chảy xuống như một đóa hoa đỏ rực, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.
Nguyệt Song đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy khắp thân thể nóng bừng, nàng mơ hồ run rẩy, chịu đựng nỗi đau xé rách đến cùng cực.
“Các...các người là ai ?” Nàng cố gắng thều thào hỏi, vẫn cố sức dãy dụa.
“Nói đi,nếu chịu rời khỏi kinh thành này, tránh xa Nam Vương Gia, ta sẽ tha cho ngươi.” Giọng người mặt áo đen lạnh lùng lên tiếng.
Nếu như là lúc trước,nàng sẽ gật đầu đồng ý ngay,nhưng những việc vừa qua hắn làm cho mình,lòng nàng có một chút rung động, có thể thấy được hắn thật lòng với nàng,cả cuộc đời này chắc hẳn nàng không thể tìm được một người nam nhân yêu thương nàng như thế,vì vậy,Nguyệt Song mím môi,nếu như hôm nay thoát khỏi đây,nàng chắc chắc sẽ ngoan ngoãn làm thê tử tốt của hắn :
-Không đời nào...biết điều thì hãy thả ta ra...
“Còn mạnh miệng, tiếp tục đánh cho ta!” Bên trong mật thất, giọng nói ngoan độc của một nữ tử che mặt truyền tới,giọng nói này ? Có một chút quen thuộc ?
“Chát...”...lại một trận mưa roi đáp xuống,người nàng khắp nơi đều là vết rách ra,cực kỳ đau đớn.
Bao nhiêu đau đớn cứ liên tiếp ập đến, Nguyệt Song không chịu nổi, rất muốn cứ thế mà ngất đi, nhưng lại không thể nào ngất được, mẹ nó, sao từ đầu đến cuối nàng vẫn cứ tỉnh táo như vậy?
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Còn sót lại một chút sức lực, nàng rên lên vì đau đớn, nhưng cũng bị tiếng roi vụt xuống lấn át đi, nàng đành phải cắn răng ngậm chặt miệng, đem sự đau đớn của những trận đòn roi ác liệt kia, hòa theo máu tươi mà nuốt vào trong miệng.
Không biết mình đã bị đánh bao lâu, trước mắt Nguyệt Song giống như xuất hiện ảo giác, nhìn đến những thứ đang lưu động trước mắt, mờ mờ ảo ảo, dần dần biến thành khuôn mặt của Hiên Viên Nam.
“Vương...gia?” Nguyệt Song kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn, nàng trầm mặc, yên lặng quan sát, sau đó, mũi đột nhiên trở nên đau xót, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.
Bị bắt cóc, bị đánh, dù thật sự là nàng rất đau, cũng không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của đại thúc, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác giống như một đứa trẻ bất lực, đang vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên lại nhìn thấy người thân của mình vậy.
Vương Gia . . . . Ngươi có biết là ta đang bị bắt cóc hay không?
Ngươi có biết rằng, ngươi làm Vương gia thật sự vô cùng thất bại không? Người ta còn dám đến trước cửa nhà ngươi để bắt cóc người cơ đấy!
Hắn đã từng nói rằng hắn thích nàng, hắn muốn cưới nàng làm Vương phi.
Tuy rằng,nàng luôn chống đối hắn,hưng hắn vẫn đối xử với nàng rất tốt, không lãnh khốc vô tình giống như khi hắn đối xử với người khác, hắn rất dịu dàng với nàng.
Cho nên, hắn nhất định sẽ tới cứu nàng phải không?
Đúng!
Hắn nhất định sẽ tới. . . . . .
“Tiểu thư, hình như nàng ta ngất rồi.”
Gã áo đen cầm roi lui sang một bên, nhìn về phía cô gái che mặt đợi chỉ thị: “Có tiếp tục đánh nữa hay không?”
“Ngất rồi sao?” Nàng ta có chút ảo não, nhưng cũng hơi giật mình, lâu như vậy mới chịu ngất đi, nghị lực của nữ nhân này thật không thể coi thường: “Lấy nước dội cho tỉnh lại!”
“Vâng, tiểu thư!”
Hắn nghe theo lời phân phó, lấy một thùng nước xối vào đầu Nguyệt Song.
Đã vào đông rồi, nước lạnh đến thấu xương, Nguyệt Song bị dội cả một thùng nước lạnh giá, toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh lại.
“Hiên Viên Nam...” Nguyệt Song theo bản năng mà gọi to.
Cô gái che mặt nghe nàng gọi như vậy, toàn thân chấn động, giơ tay tát Nguyệt Song một cái: “Tiện nhân! Nam ca ca là để cho ngươi gọi sao?”
“Chát...chát...chát...”
Nam ca ca...A....
“Ngươi...chính là Tần Nguyệt.”
Một chút sức lực cuối cùng,Nguyệt Song cố gắng thì thào hỏi, cô gái bên kia khẽ cười to :
“Hahaa...ngươi đã nhận ra rồi,thì ta cũng không chơi trò mèo vờn chuột nữa,mau cởi bịt mắt cho nàng ta.”
Bịt mắt rơi xuống,trước mặt nàng là một thân hồng y chói lóa,Nguyệt Song thét lên :
“Ngươi mau thả ta ra...”
“Thả ngươi ? Ta tốn bao nhiêu công bắt ngươi đến đây,nói thả là thả dễ dàng thế sao ? Ta hỏi lại lần nữa,ngươi có chịu buông ta Nam ca ca không ?”
“...”
“Tiếp tục đánh.”
Chát...chát...chát...
“A....Tần Nguyệt...ngươi điên rồi,vương gia mà biết việc này,ngươi cũng không yên ổn đâu...”
Chát...chát....
“Đúng...ta điên rồi, sớm muộn thì hắn cũng sẽ biết...có chết ta cũng phải lôi ngươi theo cùng...đồ tiện nhân...Nam ca ca không phải của ta...thì người khác đừng mong mà giành lấy.”
Tần Nguyệt môi cong lên thành một đường tà ác, bước đến gần bóp miệng nàng,đổ cốc nước vào,Nguyệt Song ho lên vài tiếng :
“Ngươi...cho ta uống thứ gì ?”
“Xuân dược.”
Nói xong,nàng ta quay người bỏ ra ngoài,nói với hai tên canh gác râu ria bồm xồm :
“Thưởng nàng cho hai ngươi,cứ chơi đùa cho thoải mái,đừng để chết là được.”
“Giao cho ta?” Gã áo đen sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Nguyệt Song, mà lúc này, bởi vì trúng xuân dược mà hai mắt của nàng trở nên mông lung, gò má đỏ bừng trông thật mê người, khiến cho gã áo đen nhìn vào cũng cảm thấy tâm hồn phơi phới, vội vàng chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư!”
“Đừng...đừng đến đây.”
“Đừng sợ,gia sẽ nhẹ tay..hahaha...”
Bóng người trước mắt càng lúc càng tới gần, toàn thân Nguyệt Song trở nên yếu ớt, không còn một chút sức lực nào, cơ thể càng lúc càng nóng rực, giống như là đang bị ném vào trong nồi hấp, mà nơi nào đó trong cơ thể nàng lại có một sự thèm khát dục vọng mãnh liệt khiến cho nàng không có cách nào kiếm chế lại, toàn thân vặn vẹo.
Nguyệt Song thân người dần thả lỏng,nước mắt chảy xuống từng giọt , đau nghẹn đến tận tim, nàng đã từng nghĩ sẽ trao tặng mình cho hắn,có thể là không được rồi.
Nàng không muốn bị người khác chạm vào. . . . . vương gia. . . . . . vì sao vẫn không đến cứu nàng. . . . . .
Hắn nói...sẽ bảo vệ nàng mà...
Nàng cảm thấy một vật thể tiến sâu vào bên người, cảm giác nóng bức dần tan đi,thế vào đó là sự khoái cảm,Nguyệt Song dần chìm vào hôn mê.
~~~oOo~~~
A...thân hình đau nhức....
Nguyệt Song cố nâng mi mắt,bất giác phát hiện mình đã được cứu,nàng vội vàng cử động,lại cảm thấy hạ thân đau nhức...
Thứ quan trọng nhất lại không còn nửa rồi...
Nguyệt Song chua xót nấc lên, bên ngoài,Tiểu Lam lại chạy vào, hoảng hốt dỗ dành :
-Vương phi,người đừng khóc, không sao rồi,không sao nữa rồi,nô tỳ đi gọi vương gia...
Nàng hét lên :
-Đừng...đừng gọi hắn...cũng đừng gọi ta là vương phi...ta....
-Được rồi...được rồi,người nghỉ ngơi đi,đừng sợ,có nô tỳ đây rồi.
Nguyệt Song ngồi dậy,lấy áo choàng khoác vội quanh thân,chạy như bay ra ngoài :
-Vương phi,người đi đâu vậy,thân thể người....
Nguyệt Song đứng từ trên cao,nhìn khắp vương phủ một lần cuối,mấp máy môi :
-Vĩnh biệt.
Sau đó,nàng thi triển khinh không rời đi ,không một chút lưu tình...
~~~oOo~~~
) Chap sau sẽ là 6 năm trôi qua rồi, xuất hiện thêm một nhân vật mới.
~~~oOo~~~
Buổi tối hôm đó,Nguyệt Song đang chợp mắt trên giường,bất chợt cảm thấy bóng người màu đen xuất hiện bên cạnh,nàng mở miệng hét thật to,lại cảm thấy đầu mình đau nhói,trời đất quay cuồng,trước mắt tôi sầm lại,sau đó liền mất đi ý thức.
“Shit ! Thật sự là bị bắt cóc rồi !” Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi nàng ngất đi.
~~~oOo~~~
Khi tỉnh dậy,xung quanh chìm trong màu đen như mực, mắt bị che mất không làm nàng có thể hình dung ra đây là ở đâu,chỉ biết xung quanh toàn là một mùi ẩm mốc và hôi thối,khiến cho nàng cảm giác muốn buồn nôn.
Mà Nguyệt Song nhận ra hoàn cảnh của chính mình hiện giờ,nàng đang bị treo trên song sắt,tay chân trói chặt không thể cử động được,miệng chỉ có thể la hét,hứng chịu từng roi da quất lên người.
“Chát ——” Chiếc roi dài hung hăng quật xuống, cánh tay nàng lập tức rách ra, máu chảy xuống như một đóa hoa đỏ rực, da tróc thịt bong, huyết nhục mơ hồ.
Nguyệt Song đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy khắp thân thể nóng bừng, nàng mơ hồ run rẩy, chịu đựng nỗi đau xé rách đến cùng cực.
“Các...các người là ai ?” Nàng cố gắng thều thào hỏi, vẫn cố sức dãy dụa.
“Nói đi,nếu chịu rời khỏi kinh thành này, tránh xa Nam Vương Gia, ta sẽ tha cho ngươi.” Giọng người mặt áo đen lạnh lùng lên tiếng.
Nếu như là lúc trước,nàng sẽ gật đầu đồng ý ngay,nhưng những việc vừa qua hắn làm cho mình,lòng nàng có một chút rung động, có thể thấy được hắn thật lòng với nàng,cả cuộc đời này chắc hẳn nàng không thể tìm được một người nam nhân yêu thương nàng như thế,vì vậy,Nguyệt Song mím môi,nếu như hôm nay thoát khỏi đây,nàng chắc chắc sẽ ngoan ngoãn làm thê tử tốt của hắn :
-Không đời nào...biết điều thì hãy thả ta ra...
“Còn mạnh miệng, tiếp tục đánh cho ta!” Bên trong mật thất, giọng nói ngoan độc của một nữ tử che mặt truyền tới,giọng nói này ? Có một chút quen thuộc ?
“Chát...”...lại một trận mưa roi đáp xuống,người nàng khắp nơi đều là vết rách ra,cực kỳ đau đớn.
Bao nhiêu đau đớn cứ liên tiếp ập đến, Nguyệt Song không chịu nổi, rất muốn cứ thế mà ngất đi, nhưng lại không thể nào ngất được, mẹ nó, sao từ đầu đến cuối nàng vẫn cứ tỉnh táo như vậy?
Bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Còn sót lại một chút sức lực, nàng rên lên vì đau đớn, nhưng cũng bị tiếng roi vụt xuống lấn át đi, nàng đành phải cắn răng ngậm chặt miệng, đem sự đau đớn của những trận đòn roi ác liệt kia, hòa theo máu tươi mà nuốt vào trong miệng.
Không biết mình đã bị đánh bao lâu, trước mắt Nguyệt Song giống như xuất hiện ảo giác, nhìn đến những thứ đang lưu động trước mắt, mờ mờ ảo ảo, dần dần biến thành khuôn mặt của Hiên Viên Nam.
“Vương...gia?” Nguyệt Song kinh ngạc nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của hắn, nàng trầm mặc, yên lặng quan sát, sau đó, mũi đột nhiên trở nên đau xót, thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.
Bị bắt cóc, bị đánh, dù thật sự là nàng rất đau, cũng không hề rơi một giọt nước mắt, nhưng không hiểu tại sao, khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của đại thúc, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác giống như một đứa trẻ bất lực, đang vô cùng sợ hãi, bỗng nhiên lại nhìn thấy người thân của mình vậy.
Vương Gia . . . . Ngươi có biết là ta đang bị bắt cóc hay không?
Ngươi có biết rằng, ngươi làm Vương gia thật sự vô cùng thất bại không? Người ta còn dám đến trước cửa nhà ngươi để bắt cóc người cơ đấy!
Hắn đã từng nói rằng hắn thích nàng, hắn muốn cưới nàng làm Vương phi.
Tuy rằng,nàng luôn chống đối hắn,hưng hắn vẫn đối xử với nàng rất tốt, không lãnh khốc vô tình giống như khi hắn đối xử với người khác, hắn rất dịu dàng với nàng.
Cho nên, hắn nhất định sẽ tới cứu nàng phải không?
Đúng!
Hắn nhất định sẽ tới. . . . . .
“Tiểu thư, hình như nàng ta ngất rồi.”
Gã áo đen cầm roi lui sang một bên, nhìn về phía cô gái che mặt đợi chỉ thị: “Có tiếp tục đánh nữa hay không?”
“Ngất rồi sao?” Nàng ta có chút ảo não, nhưng cũng hơi giật mình, lâu như vậy mới chịu ngất đi, nghị lực của nữ nhân này thật không thể coi thường: “Lấy nước dội cho tỉnh lại!”
“Vâng, tiểu thư!”
Hắn nghe theo lời phân phó, lấy một thùng nước xối vào đầu Nguyệt Song.
Đã vào đông rồi, nước lạnh đến thấu xương, Nguyệt Song bị dội cả một thùng nước lạnh giá, toàn thân run rẩy, lập tức tỉnh lại.
“Hiên Viên Nam...” Nguyệt Song theo bản năng mà gọi to.
Cô gái che mặt nghe nàng gọi như vậy, toàn thân chấn động, giơ tay tát Nguyệt Song một cái: “Tiện nhân! Nam ca ca là để cho ngươi gọi sao?”
“Chát...chát...chát...”
Nam ca ca...A....
“Ngươi...chính là Tần Nguyệt.”
Một chút sức lực cuối cùng,Nguyệt Song cố gắng thì thào hỏi, cô gái bên kia khẽ cười to :
“Hahaa...ngươi đã nhận ra rồi,thì ta cũng không chơi trò mèo vờn chuột nữa,mau cởi bịt mắt cho nàng ta.”
Bịt mắt rơi xuống,trước mặt nàng là một thân hồng y chói lóa,Nguyệt Song thét lên :
“Ngươi mau thả ta ra...”
“Thả ngươi ? Ta tốn bao nhiêu công bắt ngươi đến đây,nói thả là thả dễ dàng thế sao ? Ta hỏi lại lần nữa,ngươi có chịu buông ta Nam ca ca không ?”
“...”
“Tiếp tục đánh.”
Chát...chát...chát...
“A....Tần Nguyệt...ngươi điên rồi,vương gia mà biết việc này,ngươi cũng không yên ổn đâu...”
Chát...chát....
“Đúng...ta điên rồi, sớm muộn thì hắn cũng sẽ biết...có chết ta cũng phải lôi ngươi theo cùng...đồ tiện nhân...Nam ca ca không phải của ta...thì người khác đừng mong mà giành lấy.”
Tần Nguyệt môi cong lên thành một đường tà ác, bước đến gần bóp miệng nàng,đổ cốc nước vào,Nguyệt Song ho lên vài tiếng :
“Ngươi...cho ta uống thứ gì ?”
“Xuân dược.”
Nói xong,nàng ta quay người bỏ ra ngoài,nói với hai tên canh gác râu ria bồm xồm :
“Thưởng nàng cho hai ngươi,cứ chơi đùa cho thoải mái,đừng để chết là được.”
“Giao cho ta?” Gã áo đen sửng sốt, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Nguyệt Song, mà lúc này, bởi vì trúng xuân dược mà hai mắt của nàng trở nên mông lung, gò má đỏ bừng trông thật mê người, khiến cho gã áo đen nhìn vào cũng cảm thấy tâm hồn phơi phới, vội vàng chắp tay cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư!”
“Đừng...đừng đến đây.”
“Đừng sợ,gia sẽ nhẹ tay..hahaha...”
Bóng người trước mắt càng lúc càng tới gần, toàn thân Nguyệt Song trở nên yếu ớt, không còn một chút sức lực nào, cơ thể càng lúc càng nóng rực, giống như là đang bị ném vào trong nồi hấp, mà nơi nào đó trong cơ thể nàng lại có một sự thèm khát dục vọng mãnh liệt khiến cho nàng không có cách nào kiếm chế lại, toàn thân vặn vẹo.
Nguyệt Song thân người dần thả lỏng,nước mắt chảy xuống từng giọt , đau nghẹn đến tận tim, nàng đã từng nghĩ sẽ trao tặng mình cho hắn,có thể là không được rồi.
Nàng không muốn bị người khác chạm vào. . . . . vương gia. . . . . . vì sao vẫn không đến cứu nàng. . . . . .
Hắn nói...sẽ bảo vệ nàng mà...
Nàng cảm thấy một vật thể tiến sâu vào bên người, cảm giác nóng bức dần tan đi,thế vào đó là sự khoái cảm,Nguyệt Song dần chìm vào hôn mê.
~~~oOo~~~
A...thân hình đau nhức....
Nguyệt Song cố nâng mi mắt,bất giác phát hiện mình đã được cứu,nàng vội vàng cử động,lại cảm thấy hạ thân đau nhức...
Thứ quan trọng nhất lại không còn nửa rồi...
Nguyệt Song chua xót nấc lên, bên ngoài,Tiểu Lam lại chạy vào, hoảng hốt dỗ dành :
-Vương phi,người đừng khóc, không sao rồi,không sao nữa rồi,nô tỳ đi gọi vương gia...
Nàng hét lên :
-Đừng...đừng gọi hắn...cũng đừng gọi ta là vương phi...ta....
-Được rồi...được rồi,người nghỉ ngơi đi,đừng sợ,có nô tỳ đây rồi.
Nguyệt Song ngồi dậy,lấy áo choàng khoác vội quanh thân,chạy như bay ra ngoài :
-Vương phi,người đi đâu vậy,thân thể người....
Nguyệt Song đứng từ trên cao,nhìn khắp vương phủ một lần cuối,mấp máy môi :
-Vĩnh biệt.
Sau đó,nàng thi triển khinh không rời đi ,không một chút lưu tình...
~~~oOo~~~
) Chap sau sẽ là 6 năm trôi qua rồi, xuất hiện thêm một nhân vật mới.
Được sửa bởi channn ngày 26/2/2016, 10:09; sửa lần 2.
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Nguyệt Song chắc là con lai , chữ không biết viết nhưng lại biết nói tiếng Anh =))“Shit ! Thật sự là bị bắt cóc rồi !” Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi nàng ngất đi
Yurin- Moderators
- Tổng số bài gửi : 384
Points : 33305
Thanks : 79
Join date : 28/11/2015
Age : 29
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
nhân vật mới sau 6 năm chắc là con của 2 ng họ nhỉ ? Khi HVN đeo vòng tay cho NS thì hẳn đoán trước dược nàng sẽ bị TN trả thù rồi nên theo chị HVN đã đến kịp lúc nhưng do lúc đó NS lý trí bị lu mờ nên hok nhận ra thôi
Yurin- Moderators
- Tổng số bài gửi : 384
Points : 33305
Thanks : 79
Join date : 28/11/2015
Age : 29
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
=)) nói chớ lúc mà em viết NS bị bắt cũng quên bén cái vòng, nhờ chị Yurin mà có ý tưởng mới =)) .
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
bà công chúa chap đầu tiên gặp nhìn hiền khô mà ác qt , chap mới điiiiiiii
hoangnam- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 14
Points : 32375
Thanks : 1
Join date : 12/01/2016
Age : 29
Re: Ta Là Vương Phi (
ư hóng chap ms mất rồi , mà NS tỷ mất zin òi , đau lòng qtqđ
hjhgjmgh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 49
Points : 32826
Thanks : 1
Join date : 02/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Chương 10 : Gặp lại .
Sáu năm cứ thế mà trôi qua...
~~~oOo~~~
Tại Trùng Nguyên-một vùng ngoại ô nằm phía Nam kinh thành .
Một tiểu hài tử tầm 6 tuổi, trước ngực đeo một giỏ kẹo hồ lô,cậu bé ngồi bệch giữa lòng đường khóc òa thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, gương mặt khôi ngô tuấn tú đã bị tèm nhem bởi nước mắt,nhìn qua trông đáng yêu vô cùng.
Vài người qua đường thấy như thế,nhịn không được mà hỏi :
-Cháu bé,cháu bị làm sao thế ?
-Hức...cháu...cháu...cháu bị bọn xấu lấy hết tiền...hức...nếu không bán được hết số kẹo này...mẫu thân cháu sẽ đánh chết mất...
-Ôi ! Thật đáng thương,để ta mua giúp cháu một xâu nhé !
-Cho bác một xâu nữa...
-Ta hai xâu.
Thế là, kẹo hồ lô chất đầy trong giỏ đã bị vơi đi gần hết .Tại một góc ở trà lâu,Hiên Viên Nam quan sát mọi tình hình qua cửa sổ,thu hết cảnh tượng trước mặt vào mắt,hôm nay hắn trở về kinh sau khi đánh thắng trận ở biên cương,dừng tại Trùng Nguyên để nghỉ qua đêm,ai ngờ bắt gặp cảnh tượng như thế này,người khác không biết,nhưng hắn liếc mắc một cái là nhận ra,cậu bé kia đang nói dối để chiếm sự đồng cảm của mọi người,việc này vốn dĩ nên để quan tri huyện xử lý,nhưng nhìn khuôn mặt khôi ngô kia khiến hắn tò mò muốn biết người phía sau tiểu hài tử đó là ai.
Mắt thấy nhóc con sau khi bán hết kẹo hồ lô rời đi, hắn cũng phi thân đi theo sau .
~~~oOo~~~
-Mẫu thân,con bán hết kẹo rồi, con thắng rồi,hắc hắc,người mau đưa tiền ra đây.
-Cái gì ? Làm sao nhanh như vậy,không được,không thể như vậy được,chắc chắn con đã giở chiêu trò gì rồi đúng không,khai mau .-Nguyệt Song đưa tay kéo tai Hàm Ninh,làm cho nhóc con la oai oái :
-Buông...buông...con giở chiêu trò gì..bán hết là được rồi...còn mẫu thân chưa bán được cây nào kìa...
-A...ta chẳng phải đã nói quân tử phải sống ngay thẳng hay sao...ta không có dạy con lừa gạt người...không biết...buổi thi hôm nay bỏ qua...haizz...chúng ta đi ăn thôi .
-Không chịu..người đừng có đánh trống lãng...tiền của con... - Hàm Ninh vừa mới hét lên,một giọng nói khác lại cắt ngang lời của nó :
-Bắt bọn họ lại .
Nguyệt Song a một tiếng...quay sang Hàm Ninh trừng mắt :
-Oắt con...lại gây rối rồi đúng không...để người ta tìm đến tận cửa kìa....
Nói rồi,nàng lại quay sang bên kia :
-Xin hỏi các vị , Tiểu Ninh của ta đã gây ra việc gì,nó vẫn còn là một tiểu hài tử,mong các vị bỏ qua cho .
Khi Hiên Viên nam nghe thấy giọng nói này thì cũng đã ngây người, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Nguyệt Song trong bộ dạng nữ giả nam trang kia thì con ngươi đen như mực ngay lập tức liền run lên.
Lời vừa nói đến bên miệng bị nghẹn trở lại,nàng mở to mắt trân trân nhìn người trước mắt, hai chân không như sự điều khiển mà đứng yên .
Thực sự...là hắn....
A...trái đất thật là tròn...
-Mẫu thân,thúc thúc kia là ai a.Tại sao hai người lại nhìn chằm chằm nhau như vậy.
Bị tiếng gọi của Hàm Ninh làm thức tỉnh,nàng a một tiếng,xoay người dùng khinh công nhanh chóng chạy đi.
~~~oOo~~~
Nguyệt Song cứ như thế dốc hết toàn lực,chạy nhanh như bay,nhưng cuối cùng không bì lại sức của hắn,bị hắn nắm lấy cổ tay kéo vào một căn nhà hoang,hắn nói :
“Nguyệt Song,chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Trên mông lại truyền đến từng cơn, từng cơn đau nhói, mà Hiên Viên Nam cũng chẳng hề có chút nương tay, không nói hai lời đã trực tiếp ném nàng lên giường, cởi hết những lớp quần áo thật dày kia, sau đó không nói không rằng, cứ thế mà đánh vào mông nàng.
Ôi...cái cảnh này mà bị Tiểu Ninh nhìn thấy,chắc hẳn nàng sẽ mất mặt lắm đây !
Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...
“Đồ vương gia thúi,ngươi làm cái gì vậy ! Mau buông ta ra...”
“Đau...lỗ tai ngươi có vấn đề à ,mau buông ra...”
Hiên Viên Nam mím môi, không thèm để ý đến nàng, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, đôi tay mang theo sự tức giận mà tiếp tục hung hăng đánh xuống.
Cái giọng điệu đanh đá này,giống hệt như lần đầu tiên gặp hắn, nàng cũng mắng chửi hắn như vậy,khiến hắn có hứng thú sâu đậm,muốn giữ nàng lại bên người.
Hắn giận, giận nàng không nói tiếng nào mà biến mất nhiều năm như vậy, ngay cả một phong thư cũng không để lại cho hắn.
Bốp,...
Bốp...
Bốp...
Hắn càng nghĩ càng giận, bàn tay càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, ngay cả Nguyệt Song cũng cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, nàng cau mày nhịn đau, thở phì phì nói: “Hiên Viên Nam! Ngươi đánh đủ chưa?”
Hiên Viên Nam trừng mắt nhìn nàng :
“Đánh đủ chưa sao? Nguyệt Song, bổn vương nói cho nàng biết, hôm nay, bổn vương muốn đánh cho nàng không thể nào xuống giường được nữa! Để xem nàng còn có thể chạy đi đâu được! Xem nàng có thể trốn đi đâu được nữa hay không! Nàng có giỏi thì lại trốn thêm sáu năm nữa thử xem!”
Nói rồi...lực đạo trên tay lại càng tăng...
“Ta...” Nguyệt Song im lặng,không nói lời nào,chịu đựng từng cái đánh của hắn,một lát sau ngước mặt lên :
“Vương gia...ngươi hưu ta đi.”
A...Ngươi hưu ta đi...
Sáu năm gặp lại...lời đầu tiên nàng nói lại là câu này...
“Bổn Vương nói cho nàng biết...nàng chỉ có thể là vương phi của ta .”
“Ta...ta mệt mỏi lắm rồi.Ta không muốn sống trrong hàong thất,chỉ cần một đấng phu quân tốt, muốn sinh thật nhiều bảo bối cho hắn,sống yên bình là được.Vương gia,ngươi rất tốt,nhưng ngươi lại ở xa quá,ta không với tới được.”
Hắn nhìn nàng,cũng thôi không đánh nữa.Hắn cố gắng biết bao,muốn nàng dung hòa vào cuộc sống của hắn,cuối cùng nàng vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ .
“Ta phải làm sao,nàng mới chấp thuận .”
Nguyệt Song mím môi yên lặng,nàng thật sự muốn nói :”Vương gia,ngươi có thể từ bỏ ngôi vị này,cùng ta đi chu du thiên hạn không ?” Nhưng lại không thốt nên lời.
Hắn..làm sao có thể chấp thuận được chứ .
Bỗng dưng,một bàn tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt cho nàng, ngẩn người thì đã phát hiện Hàm Ninh hướng hắn quát to :
“Thúc thúc,tất cả là tại con không tốt,con trả tiền cho thúc thúc,người đừng làm mẫu thân con khóc nữa.”
Hiên Viên Nam sững sờ,nhìn thân ảnh trừng mắt nhìn hắn trước mặt :
“Con...vừa gọi nàng là gì ?”
“Mẫu thân...”
Hiên Viên Nam nhìn nàng,nhíu mày,lại nhìn cậu nhóc con ,cảm thấy gương mặt ấy có vài phần quen thuộc.
“Đúng đúng,đây chính ta con trai bảo bối của ta,ta đã có gia đình rồi,không có tư cách làm vương phi,vì vậy,ngươi hưu ta đi.”
“Nàng...cha của đứa bé...là ai ?”
Sáu năm cứ thế mà trôi qua...
~~~oOo~~~
Tại Trùng Nguyên-một vùng ngoại ô nằm phía Nam kinh thành .
Một tiểu hài tử tầm 6 tuổi, trước ngực đeo một giỏ kẹo hồ lô,cậu bé ngồi bệch giữa lòng đường khóc òa thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, gương mặt khôi ngô tuấn tú đã bị tèm nhem bởi nước mắt,nhìn qua trông đáng yêu vô cùng.
Vài người qua đường thấy như thế,nhịn không được mà hỏi :
-Cháu bé,cháu bị làm sao thế ?
-Hức...cháu...cháu...cháu bị bọn xấu lấy hết tiền...hức...nếu không bán được hết số kẹo này...mẫu thân cháu sẽ đánh chết mất...
-Ôi ! Thật đáng thương,để ta mua giúp cháu một xâu nhé !
-Cho bác một xâu nữa...
-Ta hai xâu.
Thế là, kẹo hồ lô chất đầy trong giỏ đã bị vơi đi gần hết .Tại một góc ở trà lâu,Hiên Viên Nam quan sát mọi tình hình qua cửa sổ,thu hết cảnh tượng trước mặt vào mắt,hôm nay hắn trở về kinh sau khi đánh thắng trận ở biên cương,dừng tại Trùng Nguyên để nghỉ qua đêm,ai ngờ bắt gặp cảnh tượng như thế này,người khác không biết,nhưng hắn liếc mắc một cái là nhận ra,cậu bé kia đang nói dối để chiếm sự đồng cảm của mọi người,việc này vốn dĩ nên để quan tri huyện xử lý,nhưng nhìn khuôn mặt khôi ngô kia khiến hắn tò mò muốn biết người phía sau tiểu hài tử đó là ai.
Mắt thấy nhóc con sau khi bán hết kẹo hồ lô rời đi, hắn cũng phi thân đi theo sau .
~~~oOo~~~
-Mẫu thân,con bán hết kẹo rồi, con thắng rồi,hắc hắc,người mau đưa tiền ra đây.
-Cái gì ? Làm sao nhanh như vậy,không được,không thể như vậy được,chắc chắn con đã giở chiêu trò gì rồi đúng không,khai mau .-Nguyệt Song đưa tay kéo tai Hàm Ninh,làm cho nhóc con la oai oái :
-Buông...buông...con giở chiêu trò gì..bán hết là được rồi...còn mẫu thân chưa bán được cây nào kìa...
-A...ta chẳng phải đã nói quân tử phải sống ngay thẳng hay sao...ta không có dạy con lừa gạt người...không biết...buổi thi hôm nay bỏ qua...haizz...chúng ta đi ăn thôi .
-Không chịu..người đừng có đánh trống lãng...tiền của con... - Hàm Ninh vừa mới hét lên,một giọng nói khác lại cắt ngang lời của nó :
-Bắt bọn họ lại .
Nguyệt Song a một tiếng...quay sang Hàm Ninh trừng mắt :
-Oắt con...lại gây rối rồi đúng không...để người ta tìm đến tận cửa kìa....
Nói rồi,nàng lại quay sang bên kia :
-Xin hỏi các vị , Tiểu Ninh của ta đã gây ra việc gì,nó vẫn còn là một tiểu hài tử,mong các vị bỏ qua cho .
Khi Hiên Viên nam nghe thấy giọng nói này thì cũng đã ngây người, nhưng đến khi hắn nhìn thấy Nguyệt Song trong bộ dạng nữ giả nam trang kia thì con ngươi đen như mực ngay lập tức liền run lên.
Lời vừa nói đến bên miệng bị nghẹn trở lại,nàng mở to mắt trân trân nhìn người trước mắt, hai chân không như sự điều khiển mà đứng yên .
Thực sự...là hắn....
A...trái đất thật là tròn...
-Mẫu thân,thúc thúc kia là ai a.Tại sao hai người lại nhìn chằm chằm nhau như vậy.
Bị tiếng gọi của Hàm Ninh làm thức tỉnh,nàng a một tiếng,xoay người dùng khinh công nhanh chóng chạy đi.
~~~oOo~~~
Nguyệt Song cứ như thế dốc hết toàn lực,chạy nhanh như bay,nhưng cuối cùng không bì lại sức của hắn,bị hắn nắm lấy cổ tay kéo vào một căn nhà hoang,hắn nói :
“Nguyệt Song,chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Trên mông lại truyền đến từng cơn, từng cơn đau nhói, mà Hiên Viên Nam cũng chẳng hề có chút nương tay, không nói hai lời đã trực tiếp ném nàng lên giường, cởi hết những lớp quần áo thật dày kia, sau đó không nói không rằng, cứ thế mà đánh vào mông nàng.
Ôi...cái cảnh này mà bị Tiểu Ninh nhìn thấy,chắc hẳn nàng sẽ mất mặt lắm đây !
Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...
“Đồ vương gia thúi,ngươi làm cái gì vậy ! Mau buông ta ra...”
“Đau...lỗ tai ngươi có vấn đề à ,mau buông ra...”
Hiên Viên Nam mím môi, không thèm để ý đến nàng, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại, đôi tay mang theo sự tức giận mà tiếp tục hung hăng đánh xuống.
Cái giọng điệu đanh đá này,giống hệt như lần đầu tiên gặp hắn, nàng cũng mắng chửi hắn như vậy,khiến hắn có hứng thú sâu đậm,muốn giữ nàng lại bên người.
Hắn giận, giận nàng không nói tiếng nào mà biến mất nhiều năm như vậy, ngay cả một phong thư cũng không để lại cho hắn.
Bốp,...
Bốp...
Bốp...
Hắn càng nghĩ càng giận, bàn tay càng tăng thêm sức lực, cuối cùng, ngay cả Nguyệt Song cũng cảm thấy hắn có gì đó không thích hợp, nàng cau mày nhịn đau, thở phì phì nói: “Hiên Viên Nam! Ngươi đánh đủ chưa?”
Hiên Viên Nam trừng mắt nhìn nàng :
“Đánh đủ chưa sao? Nguyệt Song, bổn vương nói cho nàng biết, hôm nay, bổn vương muốn đánh cho nàng không thể nào xuống giường được nữa! Để xem nàng còn có thể chạy đi đâu được! Xem nàng có thể trốn đi đâu được nữa hay không! Nàng có giỏi thì lại trốn thêm sáu năm nữa thử xem!”
Nói rồi...lực đạo trên tay lại càng tăng...
“Ta...” Nguyệt Song im lặng,không nói lời nào,chịu đựng từng cái đánh của hắn,một lát sau ngước mặt lên :
“Vương gia...ngươi hưu ta đi.”
A...Ngươi hưu ta đi...
Sáu năm gặp lại...lời đầu tiên nàng nói lại là câu này...
“Bổn Vương nói cho nàng biết...nàng chỉ có thể là vương phi của ta .”
“Ta...ta mệt mỏi lắm rồi.Ta không muốn sống trrong hàong thất,chỉ cần một đấng phu quân tốt, muốn sinh thật nhiều bảo bối cho hắn,sống yên bình là được.Vương gia,ngươi rất tốt,nhưng ngươi lại ở xa quá,ta không với tới được.”
Hắn nhìn nàng,cũng thôi không đánh nữa.Hắn cố gắng biết bao,muốn nàng dung hòa vào cuộc sống của hắn,cuối cùng nàng vẫn không chịu thay đổi suy nghĩ .
“Ta phải làm sao,nàng mới chấp thuận .”
Nguyệt Song mím môi yên lặng,nàng thật sự muốn nói :”Vương gia,ngươi có thể từ bỏ ngôi vị này,cùng ta đi chu du thiên hạn không ?” Nhưng lại không thốt nên lời.
Hắn..làm sao có thể chấp thuận được chứ .
Bỗng dưng,một bàn tay nhỏ bé mềm mại lau nước mắt cho nàng, ngẩn người thì đã phát hiện Hàm Ninh hướng hắn quát to :
“Thúc thúc,tất cả là tại con không tốt,con trả tiền cho thúc thúc,người đừng làm mẫu thân con khóc nữa.”
Hiên Viên Nam sững sờ,nhìn thân ảnh trừng mắt nhìn hắn trước mặt :
“Con...vừa gọi nàng là gì ?”
“Mẫu thân...”
Hiên Viên Nam nhìn nàng,nhíu mày,lại nhìn cậu nhóc con ,cảm thấy gương mặt ấy có vài phần quen thuộc.
“Đúng đúng,đây chính ta con trai bảo bối của ta,ta đã có gia đình rồi,không có tư cách làm vương phi,vì vậy,ngươi hưu ta đi.”
“Nàng...cha của đứa bé...là ai ?”
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Ủa sao HVN lại hỏi n. vậy con của mà k bik là sao . Hayyy
heymama- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32691
Thanks : 5
Join date : 14/12/2015
Re: Ta Là Vương Phi (
Truyện hay lắm bé .....nhưng mà phát hiện ra cứ mình đăng truyện thì con mắm Tera Chan này mới đăng truyện theo thì phải
Yurin- Moderators
- Tổng số bài gửi : 384
Points : 33305
Thanks : 79
Join date : 28/11/2015
Age : 29
Đến từ : TPHCM
Re: Ta Là Vương Phi (
Hj. Thế thì bạn yurin phải chịu khó đăng chap mới. Hjhj
vsao23- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 148
Points : 32911
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015
Trang 2 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Similar topics
» ĐẾ VƯƠNG THÊ TỬ
» Ngốc Phi Tà Vương
» Nữ vương và Tiểu phế nhân
» THUẦN PHỤC NỮ VƯƠNG
» Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
» Ngốc Phi Tà Vương
» Nữ vương và Tiểu phế nhân
» THUẦN PHỤC NỮ VƯƠNG
» Nuông Chiều Bảo Bối: Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Trang 2 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0