VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Quay đầu vẫn thấy anh
SPANKING ALONG Icon_minitime7/11/2024, 12:21 by Nicefun

» Tấm Cám - SP 2024
SPANKING ALONG Icon_minitime12/8/2024, 18:49 by canning

» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
SPANKING ALONG Icon_minitime16/6/2024, 11:50 by Ema

» Góc lải nhải
SPANKING ALONG Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
SPANKING ALONG Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
SPANKING ALONG Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
SPANKING ALONG Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
SPANKING ALONG Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
SPANKING ALONG Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 

Calendar Calendar


SPANKING ALONG

Go down

SPANKING ALONG Empty SPANKING ALONG

Bài gửi by Bông_hime 2/9/2017, 18:37

Một câu chuyện thập cẩm về những tình huống đời thường của học sinh.
Bao gồm phần chữ in xanh là cái nhìn từ nữ chính, in tím từ nam chính và in đen từ cái nhìn tác giả.
Enjoy it <3
  Chiều muộn…những cánh chim vội vã bay về, thấp thoáng trong những đám mây hồng tím huyền ảo phía chân trời. Con đường dài vắng lặng heo hút, những chiếc lá úa nhuộm màu đồng hun rơi nhẹ trên thềm nhà, trong giai điệu buồn của gió. Cổng trường mầm non vắng hoe, tôi khẽ dựa mình vào song cửa lạnh ngắt, thở dài. Mama, giờ này đang ở đâu vậy?
  Đeo chiếc tai nghe, lựa chọn một điệu nhạc buồn yêu thích
  Ít ra không gian yên tĩnh thật tuyệt
 -Chào bạn-một bạn trai lại gần tôi làm quen…-Mình có thể nói chuyện với bạn được không?
  Tôi hơi nghiêng đầu một chút, tắt bản nhạc đang vang lên buồn đến da diết
 - Không ạ.
 -Ra công viên kia đi-Cậu bạn lạ hoắc lạ huơ hào hứng chỉ tay-Công viên đó, có ghế đá để ngồi, đối diện với đây luôn, không sợ mẹ cậu tìm luôn..Được không..
 -Hơ..công viên-Tôi bối rối nhưng lập tức bị vẻ hào hứng của cậu bạn kia nhấn chìm..-Được..được..
   Ngay lập tức, cậu ta kéo tay tôi xa bên kia đường.Còn phía sau thì..do tôi ngượng quá nên chẳng nhớ nổi như thế nào, đại loại là tôi và cậu ấy ngồi trên ghế đá dưới tán cây , và nghe cậu ta nói lung tung về chính bản thân mình…Vén một lọn tóc bị gió thổi bay, tôi trộm nhìn về phía cậu bạn, cậu ấy thật tuấn tú và có cặp mắt thông minh. Một cảm giác kì lạ dâng tràn trong tôi… Thật ra, ngay từ đầu tôi đã vốn dĩ làm rơi mất chính bản thân mình rồi
 -Nhóc Hana của mẹ ơi…-Hình như là tiếng mẹ tôi thì phải…
 -Đây mẹ ơi, làm ơn đừng gọi tên con như vậy ạ.
   Chiếc xe máy phân phối lớn lập tức dừng lại trước mặt tôi..
   Tôi trèo lên xe, không quên ngoảnh mặt nhìn lại phía cậu bé ngồi, bối rối:
 -Chào cậu, thực sự..hôm nay rất vui khi được gặp cậu..
    Cậu bé chạy gần tôi, dúi vào tay tôi một vật, chính xác hơn là một chiếc cặp tóc nhỏ nhìn rất dễ thương…
 -Tớ nhặt được chúng.Tặng cậu.. tớ cũng rất vui..
    “Chào cháu”, mẹ tôi xoa đầu cậu ấy, và rồ ga lái xe đi về nhà. Tôi cố ngoái lại nhìn, hình bóng cậu ấy vẫy tay cười với tôi nhỏ dần về phía cuối đường…Gió thổi mát lạnh…
 -Là một cậu bé..rất đẹp trai nha-Mẹ tôi cười cười, nháy mắt với tôi..
 -…
-Con gái tôi ngượng chưa kìa, chắc là…-Mẹ cố ngân dài chữ là, ra vẻ trêu trọc..
 -…
 -Rồi rồi, mẹ không nói nữa..hihi..
     Chiếc cặp nhỏ nằm gọn trong tay tôi
Sẽ còn gặp lại.
11năm sau…
  Tôi bước vào lớp, và tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ…Xung quanh tôi ồn ào và huyên náo như một cái chợ vậy, tuy chẳng ai buôn bán cái gì. Hơi liếc mắt qua, tôi cảm nhận được, chắc chắn đây là những con người học hành xuất sắc, phong thái tự tin và đều có chung một đặc điểm: rất hòa đồng. Ha, mấy chữ này, tôi… Cũng tốt, không hổ danh là một lớp chọn đầu khối của ngôi trường chuyên này. Nhưng tôi không phải người hòa đồng. Khẽ vứt cặp sách sang bên cạnh, ngây dại nhìn ra cửa sổ, tôi tự cho mình một khoảng tĩnh lặng. Tâm trí tôi…một màu trắng…
  “Tùng…tùng”, tiếng trống vang lên, các cô giáo chủ nhiệm bắt đầu đi nhận lớp. Mọi thứ ồn ào im bặt, mọi người lục tục về chỗ..1s..2s..3s im lặng…4s..ồn ào…náo nhiệt…5s…im lặng. Các tiếng nói chuyện như mưa rào mùa hạ khiến tôi muốn cười, nhưng rốt cuộc vẫn không thể cười nổi..
   -Chào các em, cô tên là Satomi Shiyagawa, cô giáo chủ nhiệm của lớp chúng ta. Hãy gọi cô là Satomi nha. Rất vui khi được làm quen với các em. Chúng ta sẽ có ba năm học phổ thông thật vui vẻ nhé, được không nào? -Một giọng nữ thanh thoát vang lên.
Tôi quay đầu về phía bục giảng. Là nữ, lại rất xinh đẹp nữa…
Một cô giáo trẻ chủ nhiệm một lớp chọn đầu khối sao? Ha, thật đáng sợ
Hay vào nhầm lớp rồi…
   -Em là Tomizawa Hanaki, đúng chứ?-cô đã đến bên tôi từ bao giờ, khẽ cúi xuống, ánh mắt có ý cười nhìn vào đôi mắt ngẩn ngơ của tôi.
   -Xin thứ lỗi, cô biết mẹ em ạ?
    -Mẹ em là bạn thân của cô mà. Cô đã xem qua học bạ của em. Thành tích xuất sắc, thi đỗ đầu vào đạt điểm tuyệt đối, có tố chất. Làm lớp trưởng nhé, Hana_chan!!
    -Vô nghĩa, em không thể.
    -Từ nay, bạn Tomiyawa Hanaki sẽ làm lớp trưởng, các em cho một tràng vỗ tay nào.
Tôi muốn vứt hết tất cả kính ngữ…


 Tôi rảo bước, đây, chính căn phòng này, tôi phải gắn bó với ba năm trời phổ thông.  Lại phải đi học. Có vẻ như tôi đến khá muộn, bạn bè trong lớp đã đến đông đủ cả. Bước vào lớp, may mắn cho tôi, lớp này nam sinh nhiều hơn nữ giới. Nhưng trời lại phụ lòng người hiền, nó không đồng nghĩa với việc…
  -Bạn đẹp trai gì đó ơi, cho mình xin cái số điện thoại
  -Tên là gì, đằng ấy ơi  
  -…..
  Ồn ào quá, đẹp trai quá, thực sự là một cái tội nha.
  Một giáo viên bước vào lớp, như một phép thần thông khiến tất cả mọi lời nói đều im bặt. Một bà cô tóc ngắn, khá già, dáng lùn, xấu hoắc! Ôi mẹ của con ơi, ba năm luyện mắt của tuiii
  -Các em nghe đây, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp này, là lớp chọn đầu khối, tôi hy vọng…..bla..bla…abc…xyz…bla…bla…abc…xyz…. Tôi sẽ không nương tay với tất cả những hành vi không tốt trong lớp này.
Aizzza, khổ rồi đây.  
  Kết thúc lần đầu gặp mặt là sự bổ nhiệm cán bộ lớp, tôi-là-lớp-trưởng. Không tệ. Ít ra cũng có con mắt nhìn người, quả nhiên bản thân đã đạt đến trình độ đi đâu hào quang lấp lánh tới đó, hoa thấy hoa yêu người thấy người đổ nha.


   …..Bốp…..
-Làm ơn hãy nhìn đường đi ạ.
-Ôi ôi, xin lỗi xin lỗi. Nhưng nữ thần của tôi ơi, chẳng phải nàng đi trên hành lang trường nhưng mắt đang nhìn tận ra đến cuối phố hay sao.
Không khí xung quanh lập tức giảm xuống âm độ.
-Không phù hợp với hình tượng lạnh lùng cẩn trọng nhỉ, lớp trưởng A1.
-Dùng kính ngữ nhiều khiến cậu thật nhảm chán, cô gái lớp trưởng A7 ơi.
Đây vốn dĩ là định mệnh rang buộc nhau rồi.

 
  Vứt cặp sách vào xó nhà, hôm nay thật là một ngày không hề may mắn. Tôi, anh chàng đẹp trai phong độ, chưa hề thua trong bất kỳ cuộc chiến nào lại phải ngang hàng với một con nhóc kính cận dày cộm lớp 10A7 sao. Nghe truyền thuyết mà cảm thấy máu sôi sôi trong người. Bực mình quá!
   -Chát…chát…aaaa…là tao không dạy được mày…
   -Aaaa, con xin lỗi ba…quả thật, không phải do con làm.
 Tôi giật mình quay lại, mắt hướng lên phòng hình. Là tiếng của anh hai. Chuyện gì vậy, mong là không phải…chuyện đó.
  Đứng ngoài cửa phòng hình, tôi khẽ áp tai vào cánh cửa nghe ngóng. Tiếng roi quất đều đều, và những tiếng rên của anh nữa. Hi vọng là:
   - Nói mau, sao mày lại làm vỡ chai rượu quý hả, mày biết là nó là bảo vật vô giá của dòng họ này không?
   -Con không làm thật mà ha…chát..aaa…
   -Trong nhà này có tao và mà biết chuyện về cái bình cổ, không phải mày thì là tao làm à…chát…giỏi lắm, còn biết lượm mảnh vỡ chôn xuống đất đấy…chát…may mà tao thấy…
  Ngọn roi lên xuống, anh tôi oằn mình sau những đợt mưa roi, mặt tái bệch. Tất cả là do tôi, nếu tôi không tò mò thì chẳng có chuyện này xảy ra. Liệu, tôi có nên vào nhận lỗi..nhưng, tôi không đủ can đảm.. Nếu vào đó, tôi sẽ không còn mông để ngồi, còn nếu không vào, anh sẽ bị đánh chết mất, tôi sẽ cả đời không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa..Làm sao đây, vào hay không vào…bàn tay khẽ đặt lên cửa rồi lại thôi..hèn nhát.
Vốn dĩ, ở đây, tôi vón chẳng bao giờ là dũng cảm cả.
   -Chát…chát…tao sẽ đánh chết mày luôn..chát..chát..aaaaa..
  Những tiếng roi như quất thẳng vào tôi.  
  -Tất cả là do con làm, không phải anh hai..là con làm vỡ..con xin chịu tội.
  -Em..em..
   Tôi nuốt nước bọt, anh, đều là em không tốt.
   Còn tôi, thê thảm rồi đây.
  -Leo lên…100 roi, tự đếm.
   Hả, 100 roi? Tôi không phải không biết lực đánh của ba. 10 roi đủ để tôi ngất đi rồi đấy.
Nhưng, đã không còn đường lui, tôi phải chấp nhận. Một ước mơ nhỏ nhoi, mong là ngày này năm sau không phải ngày giỗ đầu của tôi.
  Chát…chát…chát..quá nhanh, tôi chưa kịp chuẩn bị gì thì ba roi đã giáng xuống. Đau điếng người, và rát nữa. Tôi cắn môi để khỏi bật ra tiếng kêu, 3 roi mà tôi đã đau không chịu thấu thế này, thì 97 roi chắc chắn sẽ rất khốc liệt. À, đúng rồi, dù có khốc liệt đi chăng nữa…
  Chát..chát..hai roi nảy lửa nữa, tôi oằn mình chịu đựng. Đau quá, mặt tôi nhắm chặt lại, cắn môi và vùi đôi tay xuống mặt phản, không để đôi tay bất trị kia làm một vài điều dại dột…Lực đạo ba tôi rất mạnh, từng tiếng roi xé gió  đáp xuống cặp mông đang rên rỉ của tôi.
   Chát….chát…chát….chát…chát…
   Chát….chát…chát….chát…chát…
  Những ngọn roi liên tục đáp xuống để lại những lằn roi sưng mọng, có lằn tím thẫm, chồng chéo lên nhau. Tôi chắc chắn là vậy đấy. Trong lớp quần jean, tôi cảm nhận được cái đau thấu đến tận xương tủy, nhức nhối.
    Chát….chát..ha, tôi rên nhẹ. Tiếng rên rất nhỏ, chỉ để thỏa mãn cơn đau thôi. Tiếng roi xé gió làm mông tôi bất giác nhúm lên. Những lằn roi chồng lên nhau, hơi xước da một chút..vài giọt máu nhỏ ra. Vẫn lực đạo đó, không hề giảm. Tôi cũng chẳng biết tôi đã bị bao nhiêu roi, cơ thể đang mệt mỏi kia phải đang gồng cứng thế nào, tất cả chỉ là những cơn đau kinh khủng liên tục kéo đến.
  Chát….chát…chát….chát…chát…
  Chát….chát…chát….chát…chát…                                                                                         Đôi chân khẽ ngọ nguậy, vắt qua vắt lại, tôi muốn vùng dậy để nói chuyện với ba tôi quá, tôi ghét ông ta. Là một thằng con trai, lần nào đầu tôi cũng ngập trong những ý nghĩ nổi loạn. Nhưng, ha, đúng rồi..Con thỏ vào đường cùng sẽ làm bất cứ chuyện gì, còn tôi bị ẩy vào đường cùng cũng chẳng dám yếu ớt phản kháng lại. Vì mẹ, vì anh, mà cũng là vì tôi nữa. Cố gắng chịu đựng, một chút nữa thôi.
  Có lẽ một chút ở đây tôi đã dùng sai thì phải. Tiếng roi vẫn quất xuống xé nát không khí yên tĩnh. Tay chân ngọ nguậy, mắt tôi mờ dần đi cơn đau không còn rõ rệt nữa, tôi đã thấm đòn rồi. Bao nhiêu rồi nhỉ, chắc cũng được nửa đường rồi. Khẽ nhếch mép cười, tôi khinh bỉ chính bản thân mình, vô dụng. Tôi có một gia đình, một gia đình như thế này đây. Đánh nữa đi, đánh nữa đi…hahahaha.
  Có vẻ, lực đánh lại tăng lên đáng kể rồi:
  Chát….chát…chát….chát…chát…
  Chát….chát…chát….chát…chát…
  Đau, không phải là vết thương ngoài da, là ở trong tim. Từ bé, tôi liệu đã được hưởng tình yêu của cha, tất cả chỉ là giả dối. Răn dạy, không, tôi chẳng thấy đây là răn dạy. Đây là sự hành hạ thể xác mà thôi.Đúng thật ấy, chưa bao giờ bản thân tôi nghĩ mình sai rồi.
Đó chỉ là nỗi sợ hãi kéo dài vô hạn định mà thôi.
  Chát….chát…chát….chát…chát…
  Chát….chát…chát….chát…chát…  
  Trong cõi mờ nhạt, tôi vẫn cảm nhận được tiếng roi..và những cơn đau như những cơn ác mộng…
    ……………………………………………………………………………………………
   -Dậy đi em, dậy, nếu em có mệnh hệ gì thì anh sao sống nổi đây..
   -Con ơi, mở mắt ra đi, mẹ đây, mẹ đây…
   Khẽ mở đôi mắt nhắm nghiền, nơi khóe mắt vẵn còn một vài vết nước đã khô, tôi bắt gặp ánh sáng chói và nhắm tịt mắt lại. Tất cả những kí ức như ùa về  trong tôi, và những cơn đau làm tê dại. Tôi vừa trải qua một giấc ngủ dài, đủ để xóa đi hết những mệt mỏi, những tiếng roi xé gió…xung quanh tôi là mẹ và anh..an toàn.
   Tôi hoàn toàn trống rỗng.

   
   Khẽ gấp cuốn tiểu thuyết lại, tôi thở dài, ngả lưng ra thành ghế. Mệt mỏi…nhưng trong con tim tôi, cụm từ đó đã vốn rất quen thuộc rồi.. 12 giờ đêm..thời điểm mà tất cả mọi người đã chìm trong giấc ngủ yên bình bên người thân…còn tôi, làm bạn với những cuốn tiểu thuyết dày cộm dằng đặc chữ.ừm, ít ra là vẫn còn người bầu bạn.
   Có những lúc, tôi tự cười một mình..những kỉ niệm hạnh phúc…những giấc mộng về một quá khứ hạnh phúc, nơi đó…có cha, có mẹ luôn quan tâm chăm sóc tôi..và cả những trận đòn nữa…tuy đau nhưng tôi cảm nhận được..mình hạnh phúc và được mọi người quan tâm đến nhường nào…
  Gần như tôi bé tới lớn tôi chưa từng mắc một sai lầm nào…Cụm mỹ từ hoàn hảo được mọi người khen tặng, bề ngoài tôi không dám nhận, nhưng bên trong tôi luôn thầm tự hào về chính mình. Vậy nên, một vấp ngã, đúng hơn là một sai sót nho nhỏ tôi cũng biến nó thành cú ngã quá lớn. Chiều hôm đó cũng vậy… tôi bước đi trên con đường về nhà mà lòng nặng trịch như đeo đá…bài kiểm tra Nhật ngữ của tôi được 85 điểm..85 điểm…một số điểm khá cao, đủ để một học sinh trung bình khá nhảy cẫng lên vì vui sướng, một học sinh giỏi hài lòng nhìn lên trời nhưng với tôi, nó là mọi sai lầm tồi tệ. Quen thuộc với số điểm 100 tôi thường có, vậy mà giờ đây, cái môn tôi tự hào mình học giỏi nhất thì là cái môn tôi kém nhất…đúng rồi, đó là kết quả cho những kẻ không thèm ôn bài trước khi đi thi như tôi…
  Bố mẹ nhận ra sự buồn bã bất thường của tôi…tôi đưa bảng điểm ra, cắn môi im lặng..
  -Sao con buồn thế, mẹ thấy điểm cao mà, các môn đều 100 trừ…
  Mẹ tôi hiểu.
  Tôi bỏ dở bữa cơm..nên phòng và khóa cửa lại.. Tôi nằm vật nên giường, ngước nhìn nên trần nhà và thấy mình thật kém cỏi…Một bài kiểm tra được 85 điểm.. Tồi tệ.. tôi đã quá tự tin vào bản thân để bây giờ đã trượt một cú tự do khó cứu vãn…Tôi muốn mình thật hoàn hảo. Tôi luôn muốn đứng đầu, để họ phải sung bái và khen ngợi, thậm chsi đố kị với tôi. Dó là thứu hào quang tôi thấy hợp với mình nhất...nước trên mặt tôi, chắc chắn không phải nước mắt. Nhưng sao nó mặn thế này.
  Cả tuần đấy, tôi không thiết ăn uống, về nhà đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Hậu quả là tôi bị sốt, và suy nhược cơ thể nữa. Khẽ lắc đầu trước bản bệnh án của tôi, ba thở dài..Còn mẹ…tốt rồi, tình hình là không những chân tay đau mà mông cũng sắp đau nữa.
   -Nằm sấp xuống.
  Tôi tự động làm theo không chút phản kháng. Việc này đúng là lỗi của tôi của tôi. Tuy toàn thân mỏi mệt nhưng tôi cố thể hiện mình là một đứa trẻ biết nghe lời, nhắm mắt lại..tôi đón nhận cơn đau. Hơn nữa, vốn dĩ cùng là những thứ in sâuvào tận não tôi rồi. Khi mẹ tôi đánh, bà sẽ không bao giờ hạn định số roi..chỉ dừng lại khi bà thấy đủ. Tôi cũng không dám mở miệng yêu cầu như bất cứ đứa trẻ nào khác.
   Chót…chót…chót..ba roi đầu tiên làm tôi chợt nảy mình..cảm giác đau rát truyền đến mông…
   Tôi hơi nhướn người đau đớn. Ba lằn roi vắt ngang qua mông, để lại những cơn rát cháy bỏng. Tôi hoàn toàn để lỏng người, toàn thân không còn chút khí lực. Nhắm mắt lại, tôi chờ đợi những cơn đau từ chiếc chổi lông gà kia.
    Chót…chót….chót….-Một chữ thôi, đau.
    Chót…chót..chót..chót…chót..-Mông tôi nảy theo từng nhịp đánh, những lằn này nối tiếp lằn kia, bỏng rát. Tôi bấu mạnh tay vào thành giường, cắn chặt môi, thở gấp gáp. Cảm thấy mình đang gồng lên, tôi từ từ thả người, hít vào một hơi thật sâu. Cơn đau chợt ập đến…
    Chót…chót..chót..chót…chót..
    Chót…chót..chót..chót…chót..-Nói mẹ nghe, con không chịu ăn uống sao sống nổi?
    -…….-Im lặng.
    -Mẹ có yêu cầu con phải học thật giỏi không? Mẹ có bắt con ngày nào cũng được điểm 100 không?
    -……..
    -Đúng là mẹ mong con học giỏi, nhưng mẹ không mong con vì một bài kiểm tra không toàn vẹn mà ốm thế này đâu.
    -Bố mẹ luôn mong con luôn cố gắng, nhưng không mong con phải thật hoàn hảo quá mức. Ai cũng từng gặp thất bại, nhưng con mới có thế này đã gục ngã rồi. Sau này mà  thất bại thì con định làm sao?
    -……
   
    -…….-Qủa thật là như thế. Tôi đã quá ép buộc bản thân mình, tạo ra một cái đích ảo tưởng xa vời.  
Nguwoif vốn dĩ nghĩ bản than mình thật giỏi, lại là kẻ ngu ngốc nhất.
     -Mẹ..khụ khụ..mẹ..-Tôi ho khan, cố gắng rên lên-Con xin lỗi, là con..con không..khụ khụ..không..tố..t.khụ…khụ…
     -Ngốc-Mẹ kéo tôi vào lòng mẹ, cười hiền-Cái gì mà không tốt.
    Mẹ kéo tôi vào lòng mẹ, xoa xoa mái tóc đen ngang vai của tôi. Thế là vừa đủ cho những giọt nước mắt chết tiệt của tôi rơi xuống.
    Mũi tôi cay xè đi …Đã bao lâu rồi tôi không được cạnh mẹ.. Tôi không phải là một đứa trẻ có tuổi thơ được cha mẹ bao bọc và cưng nựng… Thứ đó rất xa xỉ với tôi.. Cha mẹ tôi là chủ tịch của một tập lớn, từ năm 3 tuồi bố mẹ đã đi lập nghiệp ở nước ngoài.. Thứ mà níu chân bố mẹ còn lại ở Nhật Bản là tôi và một chuỗi công ti lớn bé có tiếng trong ngành… Khoảng cách giữa tôi và bố mẹ rất xa, tôi thu mình trông vỏ ốc thư viện, cố tỏ ra kiên cường để bố mẹ an lòng… Tình cảm mà ai cũng có theo cách rất đỗi bình thường này lại là thứ làm tôi khao khát nhất.
    -Con có đau không?-Mẹ ân cần hỏi-Con nằm đây, mẹ xuống nấu cháo cho con ăn nhé, mấy ngày nay con có ăn gì đâu…
    -Mẹ…ừm…com khỏe mà, có vài roi thôi mà-Tôi cười trừừ-Thôi mẹ ạ, con..ừm..à..con không.. khụ khụ..cần..khụ khụ..ăn.cháo..đâu. Con có thể ăn cơm được mà…
    -Ốm thế này mà con còn nói khỏe. Không biết giữ gìn sức khỏe gì hết đó. Mẹ đi nấu cháo đây…-Đóng cửa.
    -Không, mẹ ơi, làm ơn….-Tôi với tay về phía giường hét lên. Thôi xong rồi..
   Ai chứ riêng tôi thì tôi biết khả năng nấu nướng của mẹ tôi thì ngon-đến-phát-khóc  như thế nào. Trên thương trường mẹ có giỏi thế nào đi chăng nữa thì trong bếp mẹ lại “tỉ lệ nghịch” bấy nhiêu. Đó là một lý do to đùng khi nhà tôi ngày nào cũng phải đi..ăn quán.
    3 phút sau…( sau khi có những âm thanh khá là “bất thường” từ phía bếp):
    -Con gái ơi ăn cháo đi nè!
  Và tất nhiên là tôi-một người còn rất yêu đời và còn nhiều việc đang dang dở-đã biến mất khỏi phòng trước khi phải viết di chúc sớm …
----------END FLASH----------
   Tôi khẽ rùng mình khi nhớ lại “hương vị khó quên” của bát cháo đó…Đúng là phong cách nấu nướng của mẹ tôi, có đủ ngũ vị tạp trần (chua, cay, mặn, ngọt, đắng)… Híc.
   
   Khụ…khụ…tôi ho khan. Nhấm nháp thêm một chút cà phê đã nguội ngắt… 1 giờ đêm…Khẽ bỏ cặp kính ra, tôi ngả người vào tành ghế, cố đi tìm ông thần giấc ngủ… Đêm nay tiếp tục sẽ là một đêm dài…và cô độc…
Bông_hime
Bông_hime

Tổng số bài gửi : 1
Points : 32593
Thanks : 0
Join date : 22/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết