Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
+17
Omy2111
yoomi.95
heohamhong20063002
mizukage
Bà Chồn❤️
hjhgjmgh
channchann
Since
hoavosac
vsao23
cavang02
Thủy Phong
channn
sao bang
tieuyeutinh
An Đại Nhân
Nhã Nhã
21 posters
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Đây là truyện đầu tay của mình, mô típ sư đồ luyến ( hí hí, ta cuồng sư đồ luyến a~~),mn đọc truyện vui vẻ ạ !!!^^
NHẤT NHẬT VI SƯ, CHUNG THÂN VI PHU
Văn Án
7 tuổi, hắn nhặt nàng từ lề đường trở về, khi ấy nàng chỉ là một tiểu khất nhi lăn lộn kiếm sống qua ngày…
Nàng ngọt ngào gọi hắn :” Sư phụ !!”
Hắn dịu dàng bảo nàng :” Ca nhi
Hắn nghiêm khắc nhưng ân cần, nàng tinh nghịch nhưng đáng yêu
Sớm chiều gần gũi, hắn dạy nàng mọi thứ , tình cảm sâu nặng, ngày tháng vui vẻ tưởng chừng không bao giờ kết thúc…
Bọn họ đều không biết tơ hồng từ khi nào đã vấn vít trên tay, buộc vận mệnh hai người với nhau, không thể chia rời…
Hai người đau khổ nhận ra tình cảm với đối phương, thế nhưng …
“ Một ngày làm thầy, cả đời làm cha…”
“ Đây là trái với luân thường đạo lý, khi sư diệt tổ, thiên địa bất dung..”
.
.
.
Ngược luyến tàn tâm, dằn vặt đau khổ triền miên…
…
Hoa đào như xưa vẫn nở rộ, cảnh vẫn vẹn nguyên chỉ có lòng người thay đổi…
“ Sư phụ, con muốn ở bên người cả đời?”
“ Sư phụ… người từng hứa sẽ không bỏ rơi con… người nói dối”
.
.
“ Sư phụ, nếu có kiếp sau, con nhất định không trở thành đồ đệ của người ?”
W : Giới thiệu có tính chất lừa tình ^^~
NHẤT NHẬT VI SƯ, CHUNG THÂN VI PHU
Văn Án
7 tuổi, hắn nhặt nàng từ lề đường trở về, khi ấy nàng chỉ là một tiểu khất nhi lăn lộn kiếm sống qua ngày…
Nàng ngọt ngào gọi hắn :” Sư phụ !!”
Hắn dịu dàng bảo nàng :” Ca nhi
Hắn nghiêm khắc nhưng ân cần, nàng tinh nghịch nhưng đáng yêu
Sớm chiều gần gũi, hắn dạy nàng mọi thứ , tình cảm sâu nặng, ngày tháng vui vẻ tưởng chừng không bao giờ kết thúc…
Bọn họ đều không biết tơ hồng từ khi nào đã vấn vít trên tay, buộc vận mệnh hai người với nhau, không thể chia rời…
Hai người đau khổ nhận ra tình cảm với đối phương, thế nhưng …
“ Một ngày làm thầy, cả đời làm cha…”
“ Đây là trái với luân thường đạo lý, khi sư diệt tổ, thiên địa bất dung..”
.
.
.
Ngược luyến tàn tâm, dằn vặt đau khổ triền miên…
…
Hoa đào như xưa vẫn nở rộ, cảnh vẫn vẹn nguyên chỉ có lòng người thay đổi…
“ Sư phụ, con muốn ở bên người cả đời?”
“ Sư phụ… người từng hứa sẽ không bỏ rơi con… người nói dối”
.
.
“ Sư phụ, nếu có kiếp sau, con nhất định không trở thành đồ đệ của người ?”
W : Giới thiệu có tính chất lừa tình ^^~
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
MỞ ĐẦU
“Sư phụ.. sư phụ…”- Tiểu oa nhi ríu rít
“ Có chuyện gì ? “ – Nam nhân buông sách đáp lời nàng, giọng không chút biểu tình nhưng ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ sủng nịch.
“ Đồ nhi muốn hỏi … bao giờ người mới rước sư nương về a ? “ – Ánh mắt nàng long lanh ánh lên sự mong chờ.
“ Khụ.. khụ.. Ca nhi, ngươi đã học xong Thiên Tự Kinh lần trước ta giao chưa ? “ – Hắn cố tình lảng tránh nàng, aizz, đây là lần thứ mấy nàng hỏi a ?
“ Sư phụ… người mau trả lời a, tại sao mỗi lần đồ nhi hỏi người đều nói chuyện khác.. “ – Nàng bất mãn bĩu môi hờn dỗi.
Hôm nay gặp tiểu sư thúc, hắn lại quấn lấy nàng hỏi sư phụ đã thành thân chưa. Khi nàng mờ mịt lắc đầu, hắn lại như trước cười nhạo :
“ Ta nói rồi, sư phụ ngươi nhất định đoạn tụ, ha..ha..ha !!!”
Mới không phải a, sư phụ nàng thanh cao như vậy, lợi hại như vậy, làm sao giống kẻ thích nam nhân được chứ…
“ Sư phụ… sư phụ … con muốn sư nương, sư nương a…”- Nàng sống chết níu tay áo hắn khóc nháo. Nàng thực sự muốn a, sư nương nhất định vừa hiền vừa nấu ăn ngon, nhất định yêu thương nàng bênh vực nàng.
“ Mau đi học bài… không thì đi luyện công “- Hắn bảo
“ Không… con không chịu..không chịu… sư nương a sư nương “
Bị nàng phiền nhiễu bướng bỉnh, hắn nhịn không được kéo nàng lại gần hung hăng phát vài cái vào mông nhỏ.
“ Sư phụ… đau a…. sư phụ !!”
Nàng bị đau ngừng khóc nháo, ngước vành mắt đỏ ửng ầng ậng nước ủy khuất nhìn hắn, tay nhỏ xoa xoa mông, thật là đau a…
Hắn nghiêm khắc nhìn nàng :” Đây không phải chuyện tiểu hài tử ngươi lo , mau về luyện tập, lần sau kiểm tra không tốt đừng trách ta lại phạt ngươi trúc bản *”
“ Vâng , sư phụ, đồ nhi cáo lui “- không còn cách nào khác a, nếu còn dây dưa nhất định mông nhỏ nàng sẽ nở hoa, đành chờ sau vậy…
Nàng vừa xoay lưng đã làm mặt quỷ, sư phụ đại nhân a, đồ nhi nhất định tìm một sư nương cho người, chiến đấu phải trường kỳ, Ca nhi cố lên !!!!
Chú thích : Trúc bản : roi bằng thân cây trúc
Đoạn tụ : đồng tính nam
Sư nương : thê tử của sư phụ
( Cho những bạn không rành ngôn tình nhá ^^ )
“Sư phụ.. sư phụ…”- Tiểu oa nhi ríu rít
“ Có chuyện gì ? “ – Nam nhân buông sách đáp lời nàng, giọng không chút biểu tình nhưng ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ sủng nịch.
“ Đồ nhi muốn hỏi … bao giờ người mới rước sư nương về a ? “ – Ánh mắt nàng long lanh ánh lên sự mong chờ.
“ Khụ.. khụ.. Ca nhi, ngươi đã học xong Thiên Tự Kinh lần trước ta giao chưa ? “ – Hắn cố tình lảng tránh nàng, aizz, đây là lần thứ mấy nàng hỏi a ?
“ Sư phụ… người mau trả lời a, tại sao mỗi lần đồ nhi hỏi người đều nói chuyện khác.. “ – Nàng bất mãn bĩu môi hờn dỗi.
Hôm nay gặp tiểu sư thúc, hắn lại quấn lấy nàng hỏi sư phụ đã thành thân chưa. Khi nàng mờ mịt lắc đầu, hắn lại như trước cười nhạo :
“ Ta nói rồi, sư phụ ngươi nhất định đoạn tụ, ha..ha..ha !!!”
Mới không phải a, sư phụ nàng thanh cao như vậy, lợi hại như vậy, làm sao giống kẻ thích nam nhân được chứ…
“ Sư phụ… sư phụ … con muốn sư nương, sư nương a…”- Nàng sống chết níu tay áo hắn khóc nháo. Nàng thực sự muốn a, sư nương nhất định vừa hiền vừa nấu ăn ngon, nhất định yêu thương nàng bênh vực nàng.
“ Mau đi học bài… không thì đi luyện công “- Hắn bảo
“ Không… con không chịu..không chịu… sư nương a sư nương “
Bị nàng phiền nhiễu bướng bỉnh, hắn nhịn không được kéo nàng lại gần hung hăng phát vài cái vào mông nhỏ.
“ Sư phụ… đau a…. sư phụ !!”
Nàng bị đau ngừng khóc nháo, ngước vành mắt đỏ ửng ầng ậng nước ủy khuất nhìn hắn, tay nhỏ xoa xoa mông, thật là đau a…
Hắn nghiêm khắc nhìn nàng :” Đây không phải chuyện tiểu hài tử ngươi lo , mau về luyện tập, lần sau kiểm tra không tốt đừng trách ta lại phạt ngươi trúc bản *”
“ Vâng , sư phụ, đồ nhi cáo lui “- không còn cách nào khác a, nếu còn dây dưa nhất định mông nhỏ nàng sẽ nở hoa, đành chờ sau vậy…
Nàng vừa xoay lưng đã làm mặt quỷ, sư phụ đại nhân a, đồ nhi nhất định tìm một sư nương cho người, chiến đấu phải trường kỳ, Ca nhi cố lên !!!!
Chú thích : Trúc bản : roi bằng thân cây trúc
Đoạn tụ : đồng tính nam
Sư nương : thê tử của sư phụ
( Cho những bạn không rành ngôn tình nhá ^^ )
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Thấy quán mới khai trương đi vào ủng hộ à.
Đúng thể loại ta thích
chúc quán chủ khai trương quán đại cát đại lợi, nhiều khách ủng hộ thuận lợi kinh doanh đừng để sập quán nhá
ko ra truyện đều là ta đá quán đấy
ps: ta đang bị ngôn tình nhập
Đúng thể loại ta thích
chúc quán chủ khai trương quán đại cát đại lợi, nhiều khách ủng hộ thuận lợi kinh doanh đừng để sập quán nhá
ko ra truyện đều là ta đá quán đấy
ps: ta đang bị ngôn tình nhập
An Đại Nhân- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 574
Points : 33386
Thanks : 18
Join date : 30/11/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Thích nha...mong tg sẽ ra chap đều nhé
tieuyeutinh- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 140
Points : 32748
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
hay qua ak, đoạn mở đầu mình thấy giống giống với Hoa Thiên Cốt, k pit là có phải k ??
sao bang- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 43
Points : 32876
Thanks : 3
Join date : 27/11/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Hóng truyện nhaa, cái văn án nồng nặc mùi ngược =), ngược nhiều vào nhưng đừng Se hah,đột nhiên dạo này thích sư đồ luyến ^^ . Chắc au thích truyện "lương sư như thử đa kiều hoặc HTC ?"
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33217
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Yên tâm yên tâm, au ta nói không vs SE cũng nói không với Ngược sống chết... đảm bảo ^^~~
Đa tạ các vị ủng hộ hihi
Đa tạ các vị ủng hộ hihi
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Yên tâm yên tâm, au ta nói không vs SE cũng nói không với Ngược sống chết... đảm bảo ^^~~
Đa tạ các vị ủng hộ hihi
Đa tạ các vị ủng hộ hihi
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Chương 1
Mùa xuân đến…
Cánh én nhỏ chao liệng trên bầu trời báo hiệu một mùa xuân lại về..
Muôn hoa nở rộ khoe sắc, gốc đào trăm năm trước cửa Đạm Tình Cư cũng trổ từng chùm hoa ánh hồng rực rỡ, cánh hoa bay như mưa, lan tỏa khắp trời, khiến không khí vương vấn hương hoa nhàn nhạt…
“ Tiểu Cầu… tiểu Cầu… mau đến đây “ – Một thân ảnh nho nhỏ nghịch ngợm chạy trong sân cố đuổi theo chú chó nhỏ, miệng liên tục gọi, Tiểu Cầu, Tiểu Cầu…
Tiểu nữ oa phấn nộn xinh xắn ấy là bạn nhỏ Ca nhi của chúng ta nha. Ca nhi tròn 10 tuổi, đã đến Đạm Tình Cư 3 năm rồi.
Ca nhi không có cha, cũng không có mẹ, từ nhỏ theo một lão hành khất kiếm ăn qua ngày, cuộc sống vô vàn khó khăn a, nhưng Ca nhi chính là một mặt trời nhỏ, luôn luôn lạc quan vui vẻ, khiến lão hành khất ấy xem nàng như tiểu tôn nữ* yêu thương hết mực. Cho đến mùa đông 3 năm trước, lão hành khất bệnh nặng qua đời, nàng mới phải lăn lộn ăn cắp vặt sống qua ngày, sau đó, nàng gặp sư phụ…
……………….. ……………. ………………
“ Tên nhóc kia mau đứng lại……. trả bánh bao đây..” – Tên bán bánh bao vừa la hét vừa đuổi theo tiểu hài tử ăn mặc bẩn thỉu vừa trộm bánh bao của hắn..
Thân hình nho nhỏ khéo léo luồn qua dòng người đông đúc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa tên bán bánh, chỉ còn nghe tiếng mắng chửi văng vẳng.
“ Đại thúc, thực xin lỗi, chừng nào xin được tiền, ta nhất định quaylại trả ngươi “- Ca nhi trong lòng khóc rống, nàng thực sự rất đói bụng, nàng thưc không muốn ăn cắp a.
Nàng cố chạy thật nhanh, lòng lại mê mang suy nghĩ, bỗng..
“Rầm”….” Ai nha…”- Nàng đụng phải cái gì vậy, đau quá … Không, bánh bao của nàng a, nàng thực vất vả lấy được giờ rơi hết xuống đất. Lão thiên gia, sao người nỡ đối xử với con như vậy ô ..ô..ô…
“ Ngươi không sao chứ ?” – Âm thanh trầm ấm vang bên tai khiến nàng ngây ngẩn…
Tà áo trắng không nhiễm chút bụi trần bay bay, tóc đen như mực , mày rậm mắt phượng uy khí, thân ảnh cao lớn dưới ánh hoàng hôn đổ bóng râm bao phủ lấy nàng đang ngã sóng xoài trên mặt dất…
Thời gian như ngừng lại, tim nàng cũng như ngừng lại, nàng như bị hút vào ánh mắt sâu thẳm ấy không thể trốn thoát…
Khoảng khắc ấy, Ca nhi đã không còn là Ca nhi nữa rồi…
“ Bắt lấy nó … “- Tiếng hét giận dữ khiến nàng thầm kêu không ổn, lại lồm cồm bò dậy chuẩn bị chạy thoát, hôm nay thực xui xẻo… Ai nha, sao không chạy được nha, sao nàng lại bị nhấc bổng lên thế này. Ca nhi đạp chân loạn xạ, vô vọng, nàng đã bị thần tiên đại nhân túm gáy a…
“ Nó…nó…ăn trộm bánh của ta…hộc.. hộc “- Tên hàng bánh đã đuổi đến nơi, vừa thở hồng hộc vừa tố giác, xem ra hôm nay nàng thực sự đi tong rồi..
“ Tất cả bao nhiêu tiền ? “- Thanh âm ấy lại vang lên, cả nàng và tên bán bánh đều trố mắt nhìn.
“ Ba văn tiền” – “ Được, tiền đây “ – “ Đa tạ đại nhân,… hừ , xem như ngươi may mắn “- tên bán bánh quắc mắt nhìn nàng rồi bỏ đi.
…
“ Ngươi mau đi đi “. Nam nhân thả nàng xuống đất rồi nhanh chóng xoay người.
“ Ân nhân… “ – nàng níu tay áo hắn, ngập ngừng : “ Đa tạ ân nhân cứu giúp.. “
Hắn gật đầu, lại toan bước đi, nhưng nhìn thân hình gầy yếu của nàng lại có chút không nỡ.
“ Ngươi đi theo ta “
….
Hắn dẫn nàng đi ăn cơm .
Ngon quá , thật ngon quá. Nàng ăn ăn uống uống trong khi hắn chỉ ngồi nhìn . Thấy nàng sắp ăn xong, hắn định đứng dậy bỏ đi thì đã thấy nàng quỳ xuống .
“ Ân nhân, xin nhận của con một lạy”- Rồi nàng dập đầu trước hắn, giọng run run “ Xin cho con được báo đáp người ! “
Hắn chưa kịp nói nàng đã rối rít :” Con có thể làm nhiều chuyện, nấu cơm xách nước giặt đồ,… xin người nhận con làm tì nữ, con không còn chỗ nào để đi cả !”
Hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi bảo : “ Ta không cần nữ tì, nhưng nếu ngươi muốn, ngươi có thể theo ta học dược, chế thuốc.” Dù sao chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, có gặp ắt có duyên, thôi thì cứ thu nhận nàng vậy.
Ca nhi cười rạng rỡ :” Sư phụ .”
“ Ngươi tên gì ?”- “ Con là Mẫn Anh Ca, gia gia gọi con Ca nhi, thưa sư phụ “.
-“ Ân, Ca nhi, đồ đệ của ta phải theo quy tắc của ta, nếu vi phạm đừng trách ta ra tay ác độc …“ – Phải giáo huấn nàng một chút, dù sao một đứa nhỏ ăn cắp cũng là một đứa nhỏ hư hỏng . “Đưa tay đây…”- hắn nhàn nhạt bảo.
Nàng rụt rè đưa tay ra , không hiểu hắn muốn gì, bỗng chiếc quạt trên tay hắn gập lại rồi đánh vào tay nàng một cái đau điếng…
“ Chát..”- “ A, sư phụ…”- nàng bị đau rụt tay lại , xoa xoa vệt hồng trong lòng bàn tay, sợ hãi nhìn hắn.
-“ Hôm nay ngươi đã làm gì ?” – Sư phụ nhàn nhạt hỏi nàng, không chút để ý vành mắt ươn ướt, bàn tay bé nhỏ lấm lem dần đỏ lên vì một roi của hắn.
-“ Con… ăn cắp bánh bao”
-“ Việc này đúng hay sai a ?”
-“ Sư phụ, con biết sai ~~”
-“ …ví dụ như việc hôm nay, đây là chút giáo huấn nho nhỏ cho ngươi, lần sau tái phạm thì không đơn giản như vậy “- Hắn nhìn nàng thật nghiêm khắc.
-“ Sư phụ, con xin lỗi .“ Nàng ủy khuất cúi đầu, bộ dáng thành thật. Lúc này hắn mới hài lòng, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy a.
-“ Mau đi thôi “- Hắn phất tay áo bước đi, nàng lẽo đẽo chạy theo sau, hai bóng người một lớn một nhỏ đối lập mà hài hòa đổ dưới ánh chiều tà…
Hiển Mạch Cung – nam nhân ấy không biết, hắn vừa nhặt về duyên phận kiếp này của hắn…
Mùa xuân đến…
Cánh én nhỏ chao liệng trên bầu trời báo hiệu một mùa xuân lại về..
Muôn hoa nở rộ khoe sắc, gốc đào trăm năm trước cửa Đạm Tình Cư cũng trổ từng chùm hoa ánh hồng rực rỡ, cánh hoa bay như mưa, lan tỏa khắp trời, khiến không khí vương vấn hương hoa nhàn nhạt…
“ Tiểu Cầu… tiểu Cầu… mau đến đây “ – Một thân ảnh nho nhỏ nghịch ngợm chạy trong sân cố đuổi theo chú chó nhỏ, miệng liên tục gọi, Tiểu Cầu, Tiểu Cầu…
Tiểu nữ oa phấn nộn xinh xắn ấy là bạn nhỏ Ca nhi của chúng ta nha. Ca nhi tròn 10 tuổi, đã đến Đạm Tình Cư 3 năm rồi.
Ca nhi không có cha, cũng không có mẹ, từ nhỏ theo một lão hành khất kiếm ăn qua ngày, cuộc sống vô vàn khó khăn a, nhưng Ca nhi chính là một mặt trời nhỏ, luôn luôn lạc quan vui vẻ, khiến lão hành khất ấy xem nàng như tiểu tôn nữ* yêu thương hết mực. Cho đến mùa đông 3 năm trước, lão hành khất bệnh nặng qua đời, nàng mới phải lăn lộn ăn cắp vặt sống qua ngày, sau đó, nàng gặp sư phụ…
……………….. ……………. ………………
“ Tên nhóc kia mau đứng lại……. trả bánh bao đây..” – Tên bán bánh bao vừa la hét vừa đuổi theo tiểu hài tử ăn mặc bẩn thỉu vừa trộm bánh bao của hắn..
Thân hình nho nhỏ khéo léo luồn qua dòng người đông đúc, chẳng mấy chốc đã bỏ xa tên bán bánh, chỉ còn nghe tiếng mắng chửi văng vẳng.
“ Đại thúc, thực xin lỗi, chừng nào xin được tiền, ta nhất định quaylại trả ngươi “- Ca nhi trong lòng khóc rống, nàng thực sự rất đói bụng, nàng thưc không muốn ăn cắp a.
Nàng cố chạy thật nhanh, lòng lại mê mang suy nghĩ, bỗng..
“Rầm”….” Ai nha…”- Nàng đụng phải cái gì vậy, đau quá … Không, bánh bao của nàng a, nàng thực vất vả lấy được giờ rơi hết xuống đất. Lão thiên gia, sao người nỡ đối xử với con như vậy ô ..ô..ô…
“ Ngươi không sao chứ ?” – Âm thanh trầm ấm vang bên tai khiến nàng ngây ngẩn…
Tà áo trắng không nhiễm chút bụi trần bay bay, tóc đen như mực , mày rậm mắt phượng uy khí, thân ảnh cao lớn dưới ánh hoàng hôn đổ bóng râm bao phủ lấy nàng đang ngã sóng xoài trên mặt dất…
Thời gian như ngừng lại, tim nàng cũng như ngừng lại, nàng như bị hút vào ánh mắt sâu thẳm ấy không thể trốn thoát…
Khoảng khắc ấy, Ca nhi đã không còn là Ca nhi nữa rồi…
“ Bắt lấy nó … “- Tiếng hét giận dữ khiến nàng thầm kêu không ổn, lại lồm cồm bò dậy chuẩn bị chạy thoát, hôm nay thực xui xẻo… Ai nha, sao không chạy được nha, sao nàng lại bị nhấc bổng lên thế này. Ca nhi đạp chân loạn xạ, vô vọng, nàng đã bị thần tiên đại nhân túm gáy a…
“ Nó…nó…ăn trộm bánh của ta…hộc.. hộc “- Tên hàng bánh đã đuổi đến nơi, vừa thở hồng hộc vừa tố giác, xem ra hôm nay nàng thực sự đi tong rồi..
“ Tất cả bao nhiêu tiền ? “- Thanh âm ấy lại vang lên, cả nàng và tên bán bánh đều trố mắt nhìn.
“ Ba văn tiền” – “ Được, tiền đây “ – “ Đa tạ đại nhân,… hừ , xem như ngươi may mắn “- tên bán bánh quắc mắt nhìn nàng rồi bỏ đi.
…
“ Ngươi mau đi đi “. Nam nhân thả nàng xuống đất rồi nhanh chóng xoay người.
“ Ân nhân… “ – nàng níu tay áo hắn, ngập ngừng : “ Đa tạ ân nhân cứu giúp.. “
Hắn gật đầu, lại toan bước đi, nhưng nhìn thân hình gầy yếu của nàng lại có chút không nỡ.
“ Ngươi đi theo ta “
….
Hắn dẫn nàng đi ăn cơm .
Ngon quá , thật ngon quá. Nàng ăn ăn uống uống trong khi hắn chỉ ngồi nhìn . Thấy nàng sắp ăn xong, hắn định đứng dậy bỏ đi thì đã thấy nàng quỳ xuống .
“ Ân nhân, xin nhận của con một lạy”- Rồi nàng dập đầu trước hắn, giọng run run “ Xin cho con được báo đáp người ! “
Hắn chưa kịp nói nàng đã rối rít :” Con có thể làm nhiều chuyện, nấu cơm xách nước giặt đồ,… xin người nhận con làm tì nữ, con không còn chỗ nào để đi cả !”
Hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi bảo : “ Ta không cần nữ tì, nhưng nếu ngươi muốn, ngươi có thể theo ta học dược, chế thuốc.” Dù sao chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, có gặp ắt có duyên, thôi thì cứ thu nhận nàng vậy.
Ca nhi cười rạng rỡ :” Sư phụ .”
“ Ngươi tên gì ?”- “ Con là Mẫn Anh Ca, gia gia gọi con Ca nhi, thưa sư phụ “.
-“ Ân, Ca nhi, đồ đệ của ta phải theo quy tắc của ta, nếu vi phạm đừng trách ta ra tay ác độc …“ – Phải giáo huấn nàng một chút, dù sao một đứa nhỏ ăn cắp cũng là một đứa nhỏ hư hỏng . “Đưa tay đây…”- hắn nhàn nhạt bảo.
Nàng rụt rè đưa tay ra , không hiểu hắn muốn gì, bỗng chiếc quạt trên tay hắn gập lại rồi đánh vào tay nàng một cái đau điếng…
“ Chát..”- “ A, sư phụ…”- nàng bị đau rụt tay lại , xoa xoa vệt hồng trong lòng bàn tay, sợ hãi nhìn hắn.
-“ Hôm nay ngươi đã làm gì ?” – Sư phụ nhàn nhạt hỏi nàng, không chút để ý vành mắt ươn ướt, bàn tay bé nhỏ lấm lem dần đỏ lên vì một roi của hắn.
-“ Con… ăn cắp bánh bao”
-“ Việc này đúng hay sai a ?”
-“ Sư phụ, con biết sai ~~”
-“ …ví dụ như việc hôm nay, đây là chút giáo huấn nho nhỏ cho ngươi, lần sau tái phạm thì không đơn giản như vậy “- Hắn nhìn nàng thật nghiêm khắc.
-“ Sư phụ, con xin lỗi .“ Nàng ủy khuất cúi đầu, bộ dáng thành thật. Lúc này hắn mới hài lòng, quả nhiên là trẻ nhỏ dễ dạy a.
-“ Mau đi thôi “- Hắn phất tay áo bước đi, nàng lẽo đẽo chạy theo sau, hai bóng người một lớn một nhỏ đối lập mà hài hòa đổ dưới ánh chiều tà…
Hiển Mạch Cung – nam nhân ấy không biết, hắn vừa nhặt về duyên phận kiếp này của hắn…
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Tem tem ♡♡♡
tieuyeutinh- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 140
Points : 32748
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Ối giờ ơi... sư đồ luyến sư đồ huấn. Ủng hộ! Tới bến đi.(Dù không "ưa" sư đồ luyến lắm nhưng sư đồ huấn là ta chịu lắm cơ)
Được sửa bởi Thủy Phong ngày 3/3/2016, 15:40; sửa lần 1.
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Mà văn phong của tác giả đọc dễ chịu lắm. Truyện rất dễ thương, tính cách nhân vật khá rõ ràng.
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Thủy Phong đã viết:Mà văn phong của tác giả đọc dễ chịu lắm. Truyện rất dễ thương, tính cách nhân vật khá rõ ràng.
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Chương 2
“ Tiểu Cầu a, đừng chạy nữa, ta thật sự mệt chết “ – Mẫn Anh Ca vừa đuổi vừa cầu xin, nàng chỉ không cẩn thận chút thôi, tiểu cẩu thối này đã thành công phá loạn nơi trồng dược của sư phụ. Tiểu Cầu a, ngươi thực sự hại chết ta a…
“ Ca nhi “- Hiển Mạch Cung bên ngoài trở về không thấy nàng ra đón liền cảm thấy kỳ lạ, không phải nha đầu này lại gây họa chứ…
“ Sư phụ, đồ nhi sai rồi ! “- Mẫn Anh Ca cực kỳ tự giác quỳ trong đại diện, thành thật hướng hắn nhận lỗi. Hiển Mạch Cung bất đắc dĩ xoa trán, mỗi khi nàng bày bộ dáng này, nhất định là đại họa.
Không để ý đồ nhi ra sức tỏ ra đáng thương, hắn mau chóng đi tìm hậu họa.
Giỏi, quả nhiên là đồ đệ ngoan của hắn, vườn thảo dược trân quý hắn dày công chăm sóc, giờ đây điêu tàn đầy dấu chân chó và dấu chân tiểu hài tử nho nhỏ…
Hắn quay trở lại đại điện, nàng vẫn ngay ngắn quỳ ở đó đáng thương nhìn hắn.
Hắn bình tĩnh ngồi xuống, uống một ngụm trà hạ hỏa, lạnh lùng nhìn nàng :” Nói đi “
Mẫn Anh Ca nhìn dáng vẻ hắn sợ đến phát khóc, nước mắt rơi tí tách , rụt rè : “ Sáng nay… , con… ra suối lấy nước tưới thảo dược…”
“ Ân “
“… phát hiện ra có rất nhiều hoa thơm …”
“ Ân “
“ … mải lo hái, con quên mất cửa vườn thảo dược chưa gài khóa..”
“…”
“… khi về con đã thấy Tiểu Cầu chạy loạn trong đó…”
“…”
“… tiểu Cầu dẫm thảo dược của người, con vì đuổi bắt nó mới vô ý dẫm một vài cây thảo dược khác….”
“..Sư phụ, Ca nhi thực sự không cố ý, sư phụ đừng tức giận, hu hu ..”
Hóa ra là do mải hái hoa, thật giỏi, mải chơi mà quăng lời dặn của hắn sau đầu. Đầu Hiển Mạch Cung mây đen cuồn cuộn, hoàn toàn quyết tâm dạy dỗ đồ đệ này một lần.
“ Đem ra đây”- Hắn lạnh lùng bảo nàng, Mẫn Anh Ca khóc không ra nước mắt, trận đòn này quả nhiên không thể tránh a. Nàng xiêu vẹo đứng dậy vào thư phòng rút ra trúc bản, thầm khóc trong lòng.
Hai tay đưa thước cho sư phụ, nàng cúi đầu đứng trước người chờ đợi hình phạt.
“ Đem váy vén tới gối “
Nàng mau chóng làm theo, không thể chọc sư phụ giận thêm a,…
Trúc bản lành lạnh lướt qua khiến nàng rùng mình nhắm chặt mắt, hu hu , thật đáng sợ, sư phụ đại nhân, con thực sự rất sợ…
“ Đây là phạt cái chân mải chạy chơi quên lời ta dặn “- Lời chưa dứt, trúc bản đã vụt lên bắp chân trắng nõn của nàng
“ Vút…chát…. a….”- Trúc bản chỉ bé như ngón tay lại gây ra phi thường đau đớn. Mẫn Anh Ca có thể cảm thấy một vạch từ từ nổi lên trên bắp chân nàng.
“ Sư phụ… huhu… đau con.. sư phụ”- Mẫn Anh Ca khóc lớn van xin.
“ Vút… chát… a.. huhu..”
“ Con biết lỗi rồi… huhu..”
“ Vút… chát…”
“ Vút.. chát ..”
…
Từng vệt đỏ thẫm hiện lên, đau thấu xương a , Ca nhi tay nắm chặt mép váy khóc nức nở.” Sư phụ…con sai rồi..sư phụ huhu..hu. “
“ Chát… chát… a..a ..”
“ Chát…A.. huhu …đừng mà sư phụ… con xin người .. huhu”- Một thước vô tình chồng lên vết thương cũ làm Mẫn Anh Ca đau thót người, tay đánh rơi mép váy khiến nàng hoảng sợ quỳ xuống , tay nhỏ nắm lấy tay áo sư phụ mà cầu xin.
Hiển Mạch Cung vẫn không nói gì, chỉ nghiêm khắc nhìn nàng. Mẫn Anh Ca thút thít buông tay áo hắn, lại xiêu vẹo đứng dậy vén váy lên.
“ Vì sao lại phạt ngươi ?”- Hiển Mạch Cung lạnh lùng hỏi
“..huhu..vì..vì..con làm ..hỏng dược của sư phụ…chát…aa..huhu”
“ Vì sao nữa?”
“ Vì…vì… chát…a..huhu…con không biết…sư phụ…con không biết…”
“ Tội của ngươi là lơ đễnh, làm việc không chút chú tâm, còn nữa, ham chơi chạy loạn, tội này ta đã nhắc nhở qua, ân?”
“ Con biết lỗi.. huhu..con xin chịu phạt..”- Mẫn Anh Ca nhắm mắt
“ Vút…chát.. “
“vút.. chát.. chát.. chát..”
Mẫn Anh Ca cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dù đau như thể chân đang cháy, nàng vẫn không nhúc nhích, đứng yên chịu phạt. Nàng lại phạm sai lầm a, sư phụ đại nhân, người phạt con đi nhưng đừng lạnh lùng với con như vậy, huhu..
Hiển Mạch Cung đau lòng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đồ nhi hắn yêu thương, thấy nàng khóc thảm thiết thì không nỡ xuống tay nữa. Trúc bản dừng trên không trung, hắn thở dài,dù sao nàng chỉ là một tiểu hài tử, chỉ mới 10 tuổi a, ham chơi một chút là không thể tránh khỏi
” Phạt ngươi quỳ gối chép toàn bộ tên và công dụng thảo dược ngươi tàn phá…’’ dừng một chút ,hắn nhìn chú cún nhỏ sợ hãi nép ngoài cửa “… còn nó, tối nay không cho ăn cơm !”
Nói xong hắn phất tay áo bỏ đi, để lại tiểu đồ nhi chân đau quỳ xiêu vẹo hì hụi mài mực chép phạt.
Tiểu Cầu như biết lỗi , rụt rè liếm liếm tay nàng. Ca nhi không khách khí xách nó lên, gào vào mặt nó: “ Tiểu Cầu Tử, ta hận ngươi ahhhhhh!!!!!!!”
……………..
“ Sư phụ …”- Ca nhi rụt rè đứng ngoài cửa phòng hắn, gõ gõ cửa.
“ Vào đi “
Nàng chậm rãi đẩy cửa tiến vào, trên tay là xấp giấy chép phạt.
Sư phụ đang chuẩn bị cái gì đó. Nàng cẩn thận đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn dừng lại nhận xấp giấy trên tay nàng kiểm tra một chút. Ân, nàng viết không sai, chỉ là chữ viết như gà bới, xem ra hắn phải dành thời gian rèn chữ cho nàng. Hắn phải công nhận một điều, đồ nhi này của hắn tư chất rất cao, dạy đâu hiểu đó, còn có thể tự suy luận, có thể gọi nhân tài, chỉ là tính tình có chút biếng nhác, không thể không nghiêm khắc với nàng.
“ Ngươi đây là viết cho ai xem hả ? “ – Hắn lạnh lùng trách mắng
“ Sư phụ … con.. “ – Nàng đáng thương nhìn hắn bằng ánh mắt biết lỗi, chân nàng còn đau lắm, không thể lại tiếp tục chịu đòn a…
“ Kể từ mai dành 1 canh giờ luyện chữ mang đến cho ta xem “
“ Vâng, con đã biết “- Nàng như được lệnh đại xá, lúc này gương mặt ủ rũ mới rụt rè lộ ra chút tươi cười. Sư phụ của nàng a, cái gì cũng tốt, chỉ những lúc nghiêm khắc với nàng thế này là không tốt chút nào
Hắn nhìn nàng , đứa nhỏ này lại sợ hắn như vậy . Hắn cũng muốn dịu dàng với nàng, nhưng mà …hắn lạnh lùng không biết dỗ dành trẻ con, Ca nhi lại nghịch ngợm hiếu động, không ít lần bị phạt vì phá phách. Lần đầu nhận đồ đệ, lại còn là một nữ oa nhi khiến người thương tiếc, hắn không biết làm sao cho đúng, chỉ biết dùng dáng vẻ lạnh lùng mà lại âm thầm quan tâm dạy dỗ nàng, liệu nàng có hiểu cho hắn a ?
“ Đã thoa dược chưa ? “- Thưa sư phụ, đã thoa tốt “ – “ Ân, mau về nghỉ sớm, sáng mai theo ta lên núi “
Nàng kích động mở to hai mắt : “ Sư phụ, người dẫn con lên núi chơi sao ? Hoan hô, sư phụ thật tốt “ Nàng vui vẻ sắp nhảy lên, mai ta sẽ đi chơi ,ha ha…
“ Đi hái dược, còn không phải nhờ ngươi sao ? “- Hắn lừ mắt nhìn nàng. Đi chơi ? Nàng còn dám nghĩ đến đi chơi ? Không phải nhờ nàng dược liệu mới không còn một chút sao ? Đừng làm hắn nhớ lại mà tức giận nha..
“ Hì hì, vâng vâng, là đi hái thuốc…”- Nàng cười lấy lòng hắn rồi lập tức biến mất sau cửa , chỉ để lại tiếng cười trong trẻo như chuông bạc
“ Sư phụ, đồ nhi cáo lui ! “
………….
“ Tiểu Cầu a, đừng chạy nữa, ta thật sự mệt chết “ – Mẫn Anh Ca vừa đuổi vừa cầu xin, nàng chỉ không cẩn thận chút thôi, tiểu cẩu thối này đã thành công phá loạn nơi trồng dược của sư phụ. Tiểu Cầu a, ngươi thực sự hại chết ta a…
“ Ca nhi “- Hiển Mạch Cung bên ngoài trở về không thấy nàng ra đón liền cảm thấy kỳ lạ, không phải nha đầu này lại gây họa chứ…
“ Sư phụ, đồ nhi sai rồi ! “- Mẫn Anh Ca cực kỳ tự giác quỳ trong đại diện, thành thật hướng hắn nhận lỗi. Hiển Mạch Cung bất đắc dĩ xoa trán, mỗi khi nàng bày bộ dáng này, nhất định là đại họa.
Không để ý đồ nhi ra sức tỏ ra đáng thương, hắn mau chóng đi tìm hậu họa.
Giỏi, quả nhiên là đồ đệ ngoan của hắn, vườn thảo dược trân quý hắn dày công chăm sóc, giờ đây điêu tàn đầy dấu chân chó và dấu chân tiểu hài tử nho nhỏ…
Hắn quay trở lại đại điện, nàng vẫn ngay ngắn quỳ ở đó đáng thương nhìn hắn.
Hắn bình tĩnh ngồi xuống, uống một ngụm trà hạ hỏa, lạnh lùng nhìn nàng :” Nói đi “
Mẫn Anh Ca nhìn dáng vẻ hắn sợ đến phát khóc, nước mắt rơi tí tách , rụt rè : “ Sáng nay… , con… ra suối lấy nước tưới thảo dược…”
“ Ân “
“… phát hiện ra có rất nhiều hoa thơm …”
“ Ân “
“ … mải lo hái, con quên mất cửa vườn thảo dược chưa gài khóa..”
“…”
“… khi về con đã thấy Tiểu Cầu chạy loạn trong đó…”
“…”
“… tiểu Cầu dẫm thảo dược của người, con vì đuổi bắt nó mới vô ý dẫm một vài cây thảo dược khác….”
“..Sư phụ, Ca nhi thực sự không cố ý, sư phụ đừng tức giận, hu hu ..”
Hóa ra là do mải hái hoa, thật giỏi, mải chơi mà quăng lời dặn của hắn sau đầu. Đầu Hiển Mạch Cung mây đen cuồn cuộn, hoàn toàn quyết tâm dạy dỗ đồ đệ này một lần.
“ Đem ra đây”- Hắn lạnh lùng bảo nàng, Mẫn Anh Ca khóc không ra nước mắt, trận đòn này quả nhiên không thể tránh a. Nàng xiêu vẹo đứng dậy vào thư phòng rút ra trúc bản, thầm khóc trong lòng.
Hai tay đưa thước cho sư phụ, nàng cúi đầu đứng trước người chờ đợi hình phạt.
“ Đem váy vén tới gối “
Nàng mau chóng làm theo, không thể chọc sư phụ giận thêm a,…
Trúc bản lành lạnh lướt qua khiến nàng rùng mình nhắm chặt mắt, hu hu , thật đáng sợ, sư phụ đại nhân, con thực sự rất sợ…
“ Đây là phạt cái chân mải chạy chơi quên lời ta dặn “- Lời chưa dứt, trúc bản đã vụt lên bắp chân trắng nõn của nàng
“ Vút…chát…. a….”- Trúc bản chỉ bé như ngón tay lại gây ra phi thường đau đớn. Mẫn Anh Ca có thể cảm thấy một vạch từ từ nổi lên trên bắp chân nàng.
“ Sư phụ… huhu… đau con.. sư phụ”- Mẫn Anh Ca khóc lớn van xin.
“ Vút… chát… a.. huhu..”
“ Con biết lỗi rồi… huhu..”
“ Vút… chát…”
“ Vút.. chát ..”
…
Từng vệt đỏ thẫm hiện lên, đau thấu xương a , Ca nhi tay nắm chặt mép váy khóc nức nở.” Sư phụ…con sai rồi..sư phụ huhu..hu. “
“ Chát… chát… a..a ..”
“ Chát…A.. huhu …đừng mà sư phụ… con xin người .. huhu”- Một thước vô tình chồng lên vết thương cũ làm Mẫn Anh Ca đau thót người, tay đánh rơi mép váy khiến nàng hoảng sợ quỳ xuống , tay nhỏ nắm lấy tay áo sư phụ mà cầu xin.
Hiển Mạch Cung vẫn không nói gì, chỉ nghiêm khắc nhìn nàng. Mẫn Anh Ca thút thít buông tay áo hắn, lại xiêu vẹo đứng dậy vén váy lên.
“ Vì sao lại phạt ngươi ?”- Hiển Mạch Cung lạnh lùng hỏi
“..huhu..vì..vì..con làm ..hỏng dược của sư phụ…chát…aa..huhu”
“ Vì sao nữa?”
“ Vì…vì… chát…a..huhu…con không biết…sư phụ…con không biết…”
“ Tội của ngươi là lơ đễnh, làm việc không chút chú tâm, còn nữa, ham chơi chạy loạn, tội này ta đã nhắc nhở qua, ân?”
“ Con biết lỗi.. huhu..con xin chịu phạt..”- Mẫn Anh Ca nhắm mắt
“ Vút…chát.. “
“vút.. chát.. chát.. chát..”
Mẫn Anh Ca cắn chặt răng, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn, dù đau như thể chân đang cháy, nàng vẫn không nhúc nhích, đứng yên chịu phạt. Nàng lại phạm sai lầm a, sư phụ đại nhân, người phạt con đi nhưng đừng lạnh lùng với con như vậy, huhu..
Hiển Mạch Cung đau lòng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đồ nhi hắn yêu thương, thấy nàng khóc thảm thiết thì không nỡ xuống tay nữa. Trúc bản dừng trên không trung, hắn thở dài,dù sao nàng chỉ là một tiểu hài tử, chỉ mới 10 tuổi a, ham chơi một chút là không thể tránh khỏi
” Phạt ngươi quỳ gối chép toàn bộ tên và công dụng thảo dược ngươi tàn phá…’’ dừng một chút ,hắn nhìn chú cún nhỏ sợ hãi nép ngoài cửa “… còn nó, tối nay không cho ăn cơm !”
Nói xong hắn phất tay áo bỏ đi, để lại tiểu đồ nhi chân đau quỳ xiêu vẹo hì hụi mài mực chép phạt.
Tiểu Cầu như biết lỗi , rụt rè liếm liếm tay nàng. Ca nhi không khách khí xách nó lên, gào vào mặt nó: “ Tiểu Cầu Tử, ta hận ngươi ahhhhhh!!!!!!!”
……………..
“ Sư phụ …”- Ca nhi rụt rè đứng ngoài cửa phòng hắn, gõ gõ cửa.
“ Vào đi “
Nàng chậm rãi đẩy cửa tiến vào, trên tay là xấp giấy chép phạt.
Sư phụ đang chuẩn bị cái gì đó. Nàng cẩn thận đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn dừng lại nhận xấp giấy trên tay nàng kiểm tra một chút. Ân, nàng viết không sai, chỉ là chữ viết như gà bới, xem ra hắn phải dành thời gian rèn chữ cho nàng. Hắn phải công nhận một điều, đồ nhi này của hắn tư chất rất cao, dạy đâu hiểu đó, còn có thể tự suy luận, có thể gọi nhân tài, chỉ là tính tình có chút biếng nhác, không thể không nghiêm khắc với nàng.
“ Ngươi đây là viết cho ai xem hả ? “ – Hắn lạnh lùng trách mắng
“ Sư phụ … con.. “ – Nàng đáng thương nhìn hắn bằng ánh mắt biết lỗi, chân nàng còn đau lắm, không thể lại tiếp tục chịu đòn a…
“ Kể từ mai dành 1 canh giờ luyện chữ mang đến cho ta xem “
“ Vâng, con đã biết “- Nàng như được lệnh đại xá, lúc này gương mặt ủ rũ mới rụt rè lộ ra chút tươi cười. Sư phụ của nàng a, cái gì cũng tốt, chỉ những lúc nghiêm khắc với nàng thế này là không tốt chút nào
Hắn nhìn nàng , đứa nhỏ này lại sợ hắn như vậy . Hắn cũng muốn dịu dàng với nàng, nhưng mà …hắn lạnh lùng không biết dỗ dành trẻ con, Ca nhi lại nghịch ngợm hiếu động, không ít lần bị phạt vì phá phách. Lần đầu nhận đồ đệ, lại còn là một nữ oa nhi khiến người thương tiếc, hắn không biết làm sao cho đúng, chỉ biết dùng dáng vẻ lạnh lùng mà lại âm thầm quan tâm dạy dỗ nàng, liệu nàng có hiểu cho hắn a ?
“ Đã thoa dược chưa ? “- Thưa sư phụ, đã thoa tốt “ – “ Ân, mau về nghỉ sớm, sáng mai theo ta lên núi “
Nàng kích động mở to hai mắt : “ Sư phụ, người dẫn con lên núi chơi sao ? Hoan hô, sư phụ thật tốt “ Nàng vui vẻ sắp nhảy lên, mai ta sẽ đi chơi ,ha ha…
“ Đi hái dược, còn không phải nhờ ngươi sao ? “- Hắn lừ mắt nhìn nàng. Đi chơi ? Nàng còn dám nghĩ đến đi chơi ? Không phải nhờ nàng dược liệu mới không còn một chút sao ? Đừng làm hắn nhớ lại mà tức giận nha..
“ Hì hì, vâng vâng, là đi hái thuốc…”- Nàng cười lấy lòng hắn rồi lập tức biến mất sau cửa , chỉ để lại tiếng cười trong trẻo như chuông bạc
“ Sư phụ, đồ nhi cáo lui ! “
………….
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Cho ta hỏi xíu nàng, cây "trúc bản" mà sư phụ dùng đánh đồ đệ trong truyện là dạng cây roi hay là dẹp như cây thước? Theo ta biết thì từ "bản" là nói tấm ván gỗ hay các vật "có bề ngang" dạng như cây thước ấy. Mà đó là do ta học lóm thôi, có gì sai sót xin được chỉ giáo nhiều. ^^
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Tiếp nào tiếp nào. Hóng~
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Ta chỉ để v cho nó có màu sắc ngôn tình thôi...chứ không rành lắm nàng à. Nhưng như ta tưởng tượng thì nó như roi mây áThủy Phong đã viết:Cho ta hỏi xíu nàng, cây "trúc bản" mà sư phụ dùng đánh đồ đệ trong truyện là dạng cây roi hay là dẹp như cây thước? Theo ta biết thì từ "bản" là nói tấm ván gỗ hay các vật "có bề ngang" dạng như cây thước ấy. Mà đó là do ta học lóm thôi, có gì sai sót xin được chỉ giáo nhiều. ^^
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Đã hiểu ^^ thanks nàng.
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
chap tiếp đi au
sao bang- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 43
Points : 32876
Thanks : 3
Join date : 27/11/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
mỗi ngày một chap nha mn ^^~~
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Tiếp đi au ơi. Hay quá
tieuyeutinh- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 140
Points : 32748
Thanks : 12
Join date : 19/12/2015
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Chap này tạm thời ko có sp ...^^~~
CHAP 3 :
Trời chưa sáng rõ, sương mù vẫn dày đặc phủ lên mặt đất khiến không khí có chút lạnh lẽo. Đèn trong Đạm Tình Cư đã thắp lên, tỏa sáng một vùng…
Mẫn Anh Ca vui vẻ thay y phục. Hôm nay lên núi nàng vận y phục gọn gàng để tiện hoạt động, hai bím tóc xinh xinh hằng ngày cũng búi lên thành một búi nho nhỏ, lại cài một đóa hoa bé bé hồng hông , trông linh hoạt xinh xắn khiến người ta yêu thích.
“ Sư phụ , sư phụ “ – nàng đứng trước phòng hắn gọi to, nàng thực nóng lòng a.
Cửa phòng khẽ mở, sư phụ đại nhân cũng đã chuẩn bị xong, một thân lam y đạm bạc lại tôn lên dáng vẻ lãnh đạm thoát tục của hắn. Vai đeo chiếc gùi to, hắn lại giúp Mẫn Anh Ca đeo thêm chiếc gùi nhỏ, hai thầy trò xuất phát…
“ Sư phụ, người định hái bao nhiêu dược a ? “- Tay nàng bé nhỏ được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn khẽ lắc lắc
“ Đầy hai giỏ rồi về “- Hắn dịu dàng nhìn nàng ,vì trời lạnh nên hai má Ca nhi ửng đỏ, thật đáng yêu…
Trời đã sáng rõ, từng tia sáng ấm áp soi tỏ mọi ngóc ngách của khu rừng. Từng giọt sương long lanh trên lá xanh non nớt. Chim hót ríu rít, ong bướm vui đùa . Từng thảm hoa nở rộ tô điểm màu sắc khắp nơi, quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh…
Xa xa, tiếng tiểu hài tử vui cười rộn ràng cùng tiếng nam nhân nhẹ nhàng nhắc nhở khiến khung cảnh càng hài hòa ấm áp…
Mẫn Anh Ca phấn khích chạy tới chạy lui dưới những tàng hoa đào nở rộ, vui đến quên trời quên đất. Sư phụ cũng mặc kệ nàng, dù sao nha đầu này ở với hắn cũng bị gò bó, chi bằng cứ cho nàng chơi thỏa thích.
Mẫn Anh Ca dùng chiếc gùi nhỏ đựng đầy cánh hoa, lần này về nhà sẽ có canh hoa đào mứt hoa đào ăn , thật là thích..
“ Ca nhi “- Hiển Mạch Cung nhẹ giọng gọi nha đầu đang lăn lăn dưới gốc đào – “ Mau đến đây “
“ Vâng , sư phụ “
Nàng nhanh chóng chạy đến bên hắn
“ Nhìn xem, đây là gì ? “
Mẫn Anh Ca nghiêm túc nhìn cây nhỏ trong tay sư phụ, ừm, rễ phình củ dài, lá mọc thẳng từ rễ, phiến lá 5 góc, hoa cụm nhỏ màu vàng lục…
“ Hồi sư phụ, là hoàng liên a ..”
“ Công dụng ? “ –
“ Hồi sư phụ, hoàng liên vị đắng tính hàn, tác dụng thanh nhiệt giải độc, táo thấp, tả hỏa, tiêu sưng làm sáng mắt , thường được dùng điều trị tiêu thực kém, mất ngủ , v…v…”
Những điều này nàng đều học qua trong Y lý, do vậy dưới ánh mắt sư phụ, nàng vẫn rất tự tin trả lời.
Hiển Mạch Cung lộ ánh mắt tán thưởng :” Ân, thế còn đây ?”
“ Rễ nhỏ dài khoảng một ngón tay, màu đỏ nâu, lá đối nhau, hoa từng chùm tím nhạt…, sư phụ, là đan sâm phải không ạ ?”
….
Nắng đã lên cao, không khí trong rừng có chút ẩm ướt, Ca nhi và sư phụ đại nhân vẫn đang miệt mài học tập..
“ Không tệ,…”- Hiển Mạch Cung đáp lại ánh mắt mong chờ tán thưởng từ Ca nhi..” ngày mai theo ta đến dược đường tập bốc dược thôi”
Đồ nhi của hắn đã thông qua Y lý sơ đẳng, người làm sư phụ như hắn cũng có chút tự hào.
Mẫn Anh Ca vì được khen thưởng mà rạng rỡ cười, từ mai nàng không còn phải ngốc ở cửa chờ sư phụ về a...
“ SƯ HUYNH !!!” –
Một nam tử tuấn tú từ đâu chạy đến trước hai thầy trò, vừa thở hổn hển vừa chào
“ Tiểu đệ bái kiến sư huynh !” – Nam tử cười đến nở hoa, thật khó khăn để gặp sư huynh nha
Mẫn Anh Ca trốn sau lưng sư phụ, lẳng lặng đánh giá nam tử trước mặt, ân, khôi ngô tuấn tú, mắt như hoa đào …nhưng vẫn kém xa sư phụ nàng lắm. Người này tản ra khí thế biếng nhác lơ đãng , làm sao uy vũ bức người như sư phụ a.
Hiển Mạch Cung im lặng , rồi nhẹ giọng :
“ Ca nhi, mau ra mắt sư thúc ! “
Mẫn Anh Ca giật mình, sau đó khéo léo quỳ xuống
“ Mẫn Anh Ca ra mắt sư thúc “ – sau đó hướng hắn dập đầu
Mạc Thiên Kỳ mau chóng nâng nàng dậy
“ Ôi chao, thật là một nữ hài đáng yêu nha !!” – Hắn vươn tay véo hai má phúng phính của nàng “ Đáng yêu…thật đáng yêu !!!”
Mẫn Anh Ca bị hắn véo đau, mắt ngập nước hướng sư phụ cầu cứu
“ Thiên Kỳ, không được càn rỡ “ – Sư phụ đại nhân thật chán ghét bộ dáng cà lơ phất phơ của sư đệ mình, lạnh giọng mắng.
“ Hì hì, sư huynh, ta đến Đạm Tình Cư tìm không thấy, liền đoán huynh ở đây,….. cuối cùng huynh cũng thu đồ đệ a, còn là nữ hài tử “- Mạc Thiên Kỳ thích thú cười, không chút để ý vẻ mặt hờ hững của sư huynh khi hắn đang thao thao bất tuyệt.
“ Có gì về rồi nói “ – Hiển Mạch Cung xoay người trở về, Mẫn Anh Ca lẽo đẽo chạy theo như cái đuôi nhỏ, Mạc Thiên Kỳ cũng nhanh chóng bước theo.
…
Cơm tối thật ngon, sư phụ làm bao nhiêu mỹ thực, sau đó còn nấu một nồi canh hoa đào thơm ngọt cho đồ nhi hắn. Mạc Thiên Kỳ không chút khách khí vừa ăn vừa nói, vừa trố mắt nhìn đại sư huynh băng tuyết ngàn năm của hắn dịu dàng săn sóc tiểu đồ đệ..
“ Ca nhi “
“ Vâng, sư thúc..”
Mạc Thiên Kỳ cứ quấn lấy Mẫn Anh Ca hỏi đông hỏi tây
“ Nghe sư thúc hỏi….” – Mạc Thên Kỳ làm vẻ mặt huyền bí –“… ngươi đã có sư nương chưa a ? “
“ Sư…nương…? “ – Ca nhi vẻ mặt mờ mịt –“… sư nương là ai a ?”
“ Ngốc nghếch…sư nương là thê tử sư phụ ngươi chứ ai ?” – Hắn tức giận rèn sắt không thành thép gõ đầu nàng.
Vấn đề hôn sự của đại sư huynh là cực hấp dẫn trong Dược môn a, hắn lần này ngoài đến thăm còn mang trọng trách dò hỏi xem sư huynh rốt cuộc đã nhìn trúng cô nương nhà nào.
“ … ta nói ngươi biết, có sư nương rất thích nha, sư nương xinh đẹp hiền lành, nấu cơm ngon canh ngọt, thêu thùa may áo cho ngươi,…còn có, lúc nào cũng làm sư phụ ngươi “ vui vẻ” , sẽ không lạnh lùng khó tính nữa” – Hắn mê hoặc nàng bằng lời ngon tiếng ngọt
“ Oa, sư nương thật tốt, nhưng mà….Ca nhi không có sư nương a“- Mẫn Anh Ca ủ rũ
Mạc Thiên Kỳ vẻ mặt xấu xa :” Ta nói…sư phụ ngươi nhất định ĐOẠN TỤ”
“ Sao cơ…không thể nào !!!!!!!!”- Mẫn Anh Ca vẻ mặt khiếp sợ. Trong Y lý có viết, đoạn tụ là một dị tượng, chính là nam nhân thích nam nhân nha…
Mới không phải a, sư phụ nàng uy vũ lẫm liệt như thế, thanh cao lợi hại như thế, sao có thể thích nam nhân, nhất định là sư thúc nói dối …
“ Con không tin, sư thúc nói bậy !!!! “ – nàng mạnh mẽ phản kháng
“ Vậy tại sao hắn lại không cưới thê tử, rước sư nương ngươi về ? “- Mạc Thiên Kỳ nhướng mày khêu khích nàng, hắn có cảm giác nha đầu này nhất định làm nên chuyện tốt …
“ Vì… vì…”- nàng đuối lý, tức giận hét vào mặt hắn :” Không nói với sư thúc nữa !!!!!!” bôi nhọ sư phụ nàng, thật không thể chấp nhận
.
.
.
“ Ca nhi, ngươi lại vô lễ như vậy !”- tiếng nói lạnh lùng vang bên tai khiến nàng giật thót.
Hiển Mạch Cung nghiêm khắc nhìn Mẫn Anh Ca khiến nàng sợ đến mềm nhũn chân, cúi đầu quỳ trước hắn “ Sư phụ…”
“ Mau tạ tội với sư thúc ngươi”
“ Sư thúc, con biết lỗi “- Nàng lại phạm lỗi a, sư phụ dạy Tiên học lễ hậu học văn, nàng hôm nay lại vô lễ với trưởng bối.
“ Không sao, không sao,… chỉ là trẻ nhỏ a , hê hê “- Mạc Thiên Kỳ cười xảo quyệt
“ Sư huynh, cũng không còn sớm , chuyện cần nói đều ở trong thư a, đệ xin phép cáo từ……à, sư huynh , mọi người trong Dược môn đều rất mong chờ huynh trở về”- Hiếm khi Mạc Thiên Kỳ nói một câu đứng đắn lại khiến Hiển Mạch Cung trở nên âm trầm.
“ Mọi chuyện ta tự có cân nhắc “- Hiển Mạch Cung phất tay áo tiễn khách.
Hiển Mạch Cung trở lại đại điện, Ca nhi vẫn còn ngoan ngoãn quỳ ở đó.
“ Sư phụ, đổ nhi xin thỉnh tội “- nàng lại dập đầu.
“ Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi , cho khất, lần sau lại tính một thể “ – Hắn vẫn còn nhiều việc, lại xót nàng đường núi mệt nhọc, không muốn làm khó nàng thêm .” Mau trở về nghỉ ngơi “
“ Sư phụ… dồ nhi … đồ nhi muốn hỏi “- Mẫn Anh Ca ấp úng
“ Chuyện gì ?”
“ Sư phụ …. Có..có… phải đoạn tụ không ạ ?”- nàng lấy can đảm hỏi hắn
Đầu Hiển Mạch Cung lập tức chảy đầy vạch đen…
CHAP 3 :
Trời chưa sáng rõ, sương mù vẫn dày đặc phủ lên mặt đất khiến không khí có chút lạnh lẽo. Đèn trong Đạm Tình Cư đã thắp lên, tỏa sáng một vùng…
Mẫn Anh Ca vui vẻ thay y phục. Hôm nay lên núi nàng vận y phục gọn gàng để tiện hoạt động, hai bím tóc xinh xinh hằng ngày cũng búi lên thành một búi nho nhỏ, lại cài một đóa hoa bé bé hồng hông , trông linh hoạt xinh xắn khiến người ta yêu thích.
“ Sư phụ , sư phụ “ – nàng đứng trước phòng hắn gọi to, nàng thực nóng lòng a.
Cửa phòng khẽ mở, sư phụ đại nhân cũng đã chuẩn bị xong, một thân lam y đạm bạc lại tôn lên dáng vẻ lãnh đạm thoát tục của hắn. Vai đeo chiếc gùi to, hắn lại giúp Mẫn Anh Ca đeo thêm chiếc gùi nhỏ, hai thầy trò xuất phát…
“ Sư phụ, người định hái bao nhiêu dược a ? “- Tay nàng bé nhỏ được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay to lớn khẽ lắc lắc
“ Đầy hai giỏ rồi về “- Hắn dịu dàng nhìn nàng ,vì trời lạnh nên hai má Ca nhi ửng đỏ, thật đáng yêu…
Trời đã sáng rõ, từng tia sáng ấm áp soi tỏ mọi ngóc ngách của khu rừng. Từng giọt sương long lanh trên lá xanh non nớt. Chim hót ríu rít, ong bướm vui đùa . Từng thảm hoa nở rộ tô điểm màu sắc khắp nơi, quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh…
Xa xa, tiếng tiểu hài tử vui cười rộn ràng cùng tiếng nam nhân nhẹ nhàng nhắc nhở khiến khung cảnh càng hài hòa ấm áp…
Mẫn Anh Ca phấn khích chạy tới chạy lui dưới những tàng hoa đào nở rộ, vui đến quên trời quên đất. Sư phụ cũng mặc kệ nàng, dù sao nha đầu này ở với hắn cũng bị gò bó, chi bằng cứ cho nàng chơi thỏa thích.
Mẫn Anh Ca dùng chiếc gùi nhỏ đựng đầy cánh hoa, lần này về nhà sẽ có canh hoa đào mứt hoa đào ăn , thật là thích..
“ Ca nhi “- Hiển Mạch Cung nhẹ giọng gọi nha đầu đang lăn lăn dưới gốc đào – “ Mau đến đây “
“ Vâng , sư phụ “
Nàng nhanh chóng chạy đến bên hắn
“ Nhìn xem, đây là gì ? “
Mẫn Anh Ca nghiêm túc nhìn cây nhỏ trong tay sư phụ, ừm, rễ phình củ dài, lá mọc thẳng từ rễ, phiến lá 5 góc, hoa cụm nhỏ màu vàng lục…
“ Hồi sư phụ, là hoàng liên a ..”
“ Công dụng ? “ –
“ Hồi sư phụ, hoàng liên vị đắng tính hàn, tác dụng thanh nhiệt giải độc, táo thấp, tả hỏa, tiêu sưng làm sáng mắt , thường được dùng điều trị tiêu thực kém, mất ngủ , v…v…”
Những điều này nàng đều học qua trong Y lý, do vậy dưới ánh mắt sư phụ, nàng vẫn rất tự tin trả lời.
Hiển Mạch Cung lộ ánh mắt tán thưởng :” Ân, thế còn đây ?”
“ Rễ nhỏ dài khoảng một ngón tay, màu đỏ nâu, lá đối nhau, hoa từng chùm tím nhạt…, sư phụ, là đan sâm phải không ạ ?”
….
Nắng đã lên cao, không khí trong rừng có chút ẩm ướt, Ca nhi và sư phụ đại nhân vẫn đang miệt mài học tập..
“ Không tệ,…”- Hiển Mạch Cung đáp lại ánh mắt mong chờ tán thưởng từ Ca nhi..” ngày mai theo ta đến dược đường tập bốc dược thôi”
Đồ nhi của hắn đã thông qua Y lý sơ đẳng, người làm sư phụ như hắn cũng có chút tự hào.
Mẫn Anh Ca vì được khen thưởng mà rạng rỡ cười, từ mai nàng không còn phải ngốc ở cửa chờ sư phụ về a...
“ SƯ HUYNH !!!” –
Một nam tử tuấn tú từ đâu chạy đến trước hai thầy trò, vừa thở hổn hển vừa chào
“ Tiểu đệ bái kiến sư huynh !” – Nam tử cười đến nở hoa, thật khó khăn để gặp sư huynh nha
Mẫn Anh Ca trốn sau lưng sư phụ, lẳng lặng đánh giá nam tử trước mặt, ân, khôi ngô tuấn tú, mắt như hoa đào …nhưng vẫn kém xa sư phụ nàng lắm. Người này tản ra khí thế biếng nhác lơ đãng , làm sao uy vũ bức người như sư phụ a.
Hiển Mạch Cung im lặng , rồi nhẹ giọng :
“ Ca nhi, mau ra mắt sư thúc ! “
Mẫn Anh Ca giật mình, sau đó khéo léo quỳ xuống
“ Mẫn Anh Ca ra mắt sư thúc “ – sau đó hướng hắn dập đầu
Mạc Thiên Kỳ mau chóng nâng nàng dậy
“ Ôi chao, thật là một nữ hài đáng yêu nha !!” – Hắn vươn tay véo hai má phúng phính của nàng “ Đáng yêu…thật đáng yêu !!!”
Mẫn Anh Ca bị hắn véo đau, mắt ngập nước hướng sư phụ cầu cứu
“ Thiên Kỳ, không được càn rỡ “ – Sư phụ đại nhân thật chán ghét bộ dáng cà lơ phất phơ của sư đệ mình, lạnh giọng mắng.
“ Hì hì, sư huynh, ta đến Đạm Tình Cư tìm không thấy, liền đoán huynh ở đây,….. cuối cùng huynh cũng thu đồ đệ a, còn là nữ hài tử “- Mạc Thiên Kỳ thích thú cười, không chút để ý vẻ mặt hờ hững của sư huynh khi hắn đang thao thao bất tuyệt.
“ Có gì về rồi nói “ – Hiển Mạch Cung xoay người trở về, Mẫn Anh Ca lẽo đẽo chạy theo như cái đuôi nhỏ, Mạc Thiên Kỳ cũng nhanh chóng bước theo.
…
Cơm tối thật ngon, sư phụ làm bao nhiêu mỹ thực, sau đó còn nấu một nồi canh hoa đào thơm ngọt cho đồ nhi hắn. Mạc Thiên Kỳ không chút khách khí vừa ăn vừa nói, vừa trố mắt nhìn đại sư huynh băng tuyết ngàn năm của hắn dịu dàng săn sóc tiểu đồ đệ..
“ Ca nhi “
“ Vâng, sư thúc..”
Mạc Thiên Kỳ cứ quấn lấy Mẫn Anh Ca hỏi đông hỏi tây
“ Nghe sư thúc hỏi….” – Mạc Thên Kỳ làm vẻ mặt huyền bí –“… ngươi đã có sư nương chưa a ? “
“ Sư…nương…? “ – Ca nhi vẻ mặt mờ mịt –“… sư nương là ai a ?”
“ Ngốc nghếch…sư nương là thê tử sư phụ ngươi chứ ai ?” – Hắn tức giận rèn sắt không thành thép gõ đầu nàng.
Vấn đề hôn sự của đại sư huynh là cực hấp dẫn trong Dược môn a, hắn lần này ngoài đến thăm còn mang trọng trách dò hỏi xem sư huynh rốt cuộc đã nhìn trúng cô nương nhà nào.
“ … ta nói ngươi biết, có sư nương rất thích nha, sư nương xinh đẹp hiền lành, nấu cơm ngon canh ngọt, thêu thùa may áo cho ngươi,…còn có, lúc nào cũng làm sư phụ ngươi “ vui vẻ” , sẽ không lạnh lùng khó tính nữa” – Hắn mê hoặc nàng bằng lời ngon tiếng ngọt
“ Oa, sư nương thật tốt, nhưng mà….Ca nhi không có sư nương a“- Mẫn Anh Ca ủ rũ
Mạc Thiên Kỳ vẻ mặt xấu xa :” Ta nói…sư phụ ngươi nhất định ĐOẠN TỤ”
“ Sao cơ…không thể nào !!!!!!!!”- Mẫn Anh Ca vẻ mặt khiếp sợ. Trong Y lý có viết, đoạn tụ là một dị tượng, chính là nam nhân thích nam nhân nha…
Mới không phải a, sư phụ nàng uy vũ lẫm liệt như thế, thanh cao lợi hại như thế, sao có thể thích nam nhân, nhất định là sư thúc nói dối …
“ Con không tin, sư thúc nói bậy !!!! “ – nàng mạnh mẽ phản kháng
“ Vậy tại sao hắn lại không cưới thê tử, rước sư nương ngươi về ? “- Mạc Thiên Kỳ nhướng mày khêu khích nàng, hắn có cảm giác nha đầu này nhất định làm nên chuyện tốt …
“ Vì… vì…”- nàng đuối lý, tức giận hét vào mặt hắn :” Không nói với sư thúc nữa !!!!!!” bôi nhọ sư phụ nàng, thật không thể chấp nhận
.
.
.
“ Ca nhi, ngươi lại vô lễ như vậy !”- tiếng nói lạnh lùng vang bên tai khiến nàng giật thót.
Hiển Mạch Cung nghiêm khắc nhìn Mẫn Anh Ca khiến nàng sợ đến mềm nhũn chân, cúi đầu quỳ trước hắn “ Sư phụ…”
“ Mau tạ tội với sư thúc ngươi”
“ Sư thúc, con biết lỗi “- Nàng lại phạm lỗi a, sư phụ dạy Tiên học lễ hậu học văn, nàng hôm nay lại vô lễ với trưởng bối.
“ Không sao, không sao,… chỉ là trẻ nhỏ a , hê hê “- Mạc Thiên Kỳ cười xảo quyệt
“ Sư huynh, cũng không còn sớm , chuyện cần nói đều ở trong thư a, đệ xin phép cáo từ……à, sư huynh , mọi người trong Dược môn đều rất mong chờ huynh trở về”- Hiếm khi Mạc Thiên Kỳ nói một câu đứng đắn lại khiến Hiển Mạch Cung trở nên âm trầm.
“ Mọi chuyện ta tự có cân nhắc “- Hiển Mạch Cung phất tay áo tiễn khách.
Hiển Mạch Cung trở lại đại điện, Ca nhi vẫn còn ngoan ngoãn quỳ ở đó.
“ Sư phụ, đổ nhi xin thỉnh tội “- nàng lại dập đầu.
“ Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi , cho khất, lần sau lại tính một thể “ – Hắn vẫn còn nhiều việc, lại xót nàng đường núi mệt nhọc, không muốn làm khó nàng thêm .” Mau trở về nghỉ ngơi “
“ Sư phụ… dồ nhi … đồ nhi muốn hỏi “- Mẫn Anh Ca ấp úng
“ Chuyện gì ?”
“ Sư phụ …. Có..có… phải đoạn tụ không ạ ?”- nàng lấy can đảm hỏi hắn
Đầu Hiển Mạch Cung lập tức chảy đầy vạch đen…
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Ta kết sư thúc của Ca Nhi ha ha ha
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Thủy Phong đã viết:Ta kết sư thúc của Ca Nhi ha ha ha
ha ha, nàng thích kiểu lưu manh s ??^^
Nhã Nhã- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 34
Points : 32499
Thanks : 3
Join date : 03/01/2016
Re: Nhất nhật vi sư , chung thân vi phu
Ta bị kết mẫu nghịch ngợm, hơi lưu manh và cà lơ phất phơ. Chẹp... nhưng phải có tài nga~ sư đệ của Mạch Cung chắc cũng phải có bản lĩnh nhễ. Với lại ta thích tên Thiên Kỳ. Kaka.
Thủy Phong- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 42
Points : 31974
Thanks : 0
Join date : 24/02/2016
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Similar topics
» Quay đầu vẫn thấy anh
» nhật kí lạ lạ :)
» NHẬT KÝ SPANKING
» Duy nhất dành cho em!
» [Fanfic] May mắn nhặt được bảo bối
» nhật kí lạ lạ :)
» NHẬT KÝ SPANKING
» Duy nhất dành cho em!
» [Fanfic] May mắn nhặt được bảo bối
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0