VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Quay đầu vẫn thấy anh
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime7/11/2024, 12:21 by Nicefun

» Tấm Cám - SP 2024
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime12/8/2024, 18:49 by canning

» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime16/6/2024, 11:50 by Ema

» Góc lải nhải
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
Duy nhất dành cho em! Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 

Calendar Calendar


Duy nhất dành cho em!

+13
Nhật Phương
nhocbuongbinh
luuhoangbaomi
Linhtinh
Ngokngok20
123456
ngọc châu
Omy2111
sunprince1310
vsao23
phanhuong96
vgvbhh
Joy
17 posters

Trang 1 trong tổng số 3 trang 1, 2, 3  Next

Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 20/1/2017, 00:11

Nắng len lỏi qua từng kẻ lá. Trời vừa vào thu xanh cao vời vợi. Trên bục giảng, thầy giáo trẻ tuổi một thân âu phục phẳng phiu tựa tiếu phi tiếu giảng bài. Tiết học của thầy Khả luôn thu hút được sự chú ý của nhiều học sinh vì chất giọng trầm ấm, nụ cười luôn trên môi và vẻ ngoài điển trai của thầy. Còn chưa kể đến chuyên môn, tuy mới hai mươi ba nhưng am hiểu của thầy không thua bất kì một giáo sư lớn tuổi nào. Tiết học này sẽ thật tuyệt vời nếu như mông nở hoa của Lục Nguyên không phải tiếp xúc trực tiếp với mặt ghế gỗ lạnh lẽo. Nhìn đám nữ sinh mắt sáng như sao chăm chú dõi theo thầy, Lục Nguyên thầm rủa... "Tên đại ác ôn... Có gì tốt đâu chứ...hức...hức..." Phải... Thủ phạm khiến mông cô đau nhức cả buổi sáng hôm nay, ngay cả ngồi cũng khó khăn chính là tên thầy giáo được người người khen ngợi kia, Khả Vương Khang! Tối qua vì cô lỡ lời tranh cãi với anh mà lãnh hơn hai mươi thước gỗ vào mông. Thật thê thảm... Sáng nay mặc cho cô mè nheo đủ kiểu anh vẫn mặt lạnh bắt cô phải đến trường, kèm theo chỉ thị vắng một tiết thì hai mươi thước gỗ. Gần sáu năm sống với anh cô biết rõ ai chứ Khả Vương Khang đã nói thì sẽ làm. Cô tốt hơn hết nên đành ngoan ngoãn nghe lời nếu không chỉ tội cái mông của cô thôi...
Giới thiệu...
Chứng kiến Lục Nguyên dần trưởng thành bên cạnh mình, cả cuộc đời Khả Vương Khang anh xem như đã dành hết tình yêu thương cho cô, dìu dắt cô gái nhỏ trưởng thành và dạy cô cách lấy đi trái tim anh, dù cho từ lâu anh đã định, tim anh mãi là của cô. Thiên Hạo Khiêm đã từng hỏi anh rằng: "Liệu cậu có bao giờ hối hận khi lựa chọn dành trọn vẹn đời mình cho cô ấy?"... Nhưng có lẽ đối với Khả Vương Khang, chuyện đúng đắn nhất anh đã làm trong cả cuộc đời mình là vào ngày đó, anh đã quyết định quãng đời còn lại của anh phải gắn với Lục Nguyên.
Lần đầu tiên chạm mặt, Lục Nguyên 6 tuổi bị quả bóng rổ do anh ném bay thẳng vào đầu. Khả Vương Khang 12 tuổi vội vàng nói xin lỗi sau khi đã ngẩn người một lúc trước ánh mắt trong veo nhưng chứa bao tâm tư, muộn phiền của cô. Ánh mắt đó làm anh khắc sâu tận trong lòng.
Lần thứ hai, anh đến nhà thăm cậu bạn thân Thiên Hạo Khiêm. Thật ngạc nhiên khi cô là cháu gái gọi Hạo Khiêm là cậu út. Lục Nguyên 8 tuổi ngây thơ gọi anh là chú, vẫn ánh mắt đó đã khiến anh muốn được che chở, bảo vệ cô cả cuộc đời.
Lần thứ ba và cũng là khoảng thời gian thay đổi cuộc đời anh, Khả Vương Khang giúp bạn tốt Hạo Khiêm trông cháu gái 12 tuổi. Thiên Hạo Khiêm phải ra nước ngoài vì bất đắc dĩ không thể để sự nghiệp tương lai bị bỏ lỡ. Và Khả Vương Khang biết rằng, cô bé này đã thiếu đi tình thương của cha mẹ từ rất lâu rồi, cô lớn lên bên cạnh người cậu của mình. Khả Vương Khang vỗ vỗ đầu Lục Nguyên, giọng điệu cưng chiều: "chú Khả sẽ chăm sóc và nuông chiều Tiểu Nguyên cả đời." Cô bé 12 tuổi vẫn chưa hiểu được ý tứ xâu xa trong câu nói của anh. Cô cười tươi nói cảm ơn với anh.
... Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, Lục Nguyên càng trưởng thành càng trở nên xinh đẹp và đáng yêu hơn, nhưng với Khả Vương Khang thì anh đang rất lo lắng và sợ... Anh sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, sợ cái bóng của hai từ "chú Khả", sợ khoảng cách về tuổi tác, sợ cô xem anh là bậc trưởng bối mà kính nể... Khả Vương Khang anh không muốn mang danh chú của Nguyên Nguyên, tình cảm anh cho cô là tình yêu. Trước sau vẫn không đổi. Anh yêu cô! Gần sáu năm bên cạnh, chăm sóc và chờ đợi Lục Nguyên. Nhưng liệu rằng đối với cô, anh là ai? Thầy giáo? Người nuôi dưỡng? Bạn thân của cậu?... Có trời mới biết chỉ vì muốn cô gọi mình một tiếng "anh" Khả Vương Khang đã vất vả thế nào. Cô gái nhỏ này chỉ luôn miệng "chú...chú..." khiến anh khó chịu chết được. Bây giờ thì quen rồi... Từ lúc sống với anh, cô không ít lần bị anh phạt đòn vì phạm lỗi. Mỗi lần nhìn đôi mông của cô sưng đỏ dưới tay của anh, anh đau lòng lắm. Tuy nhiên nếu dung túng cho đứa nhỏ nghịch ngợm này anh sợ mình sẽ phải hối hận và còn có lỗi với bạn thân của anh, Thiên Hạo Khiêm!
...
Chương đầu mang tính chất giới thiệu thôi ạ! Hi vọng sẽ được mọi người ủng hộ. Nhận xét của các anh/chị/bạn bè sẽ là kinh nghiệm và động lực để Joy viết tiếp. Cảm ơn mọi người! Lần đầu em viết truyện ạ nên không biết có thiếu sót gì không...

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by vgvbhh 20/1/2017, 12:49

siêu hay nha Joy
vgvbhh
vgvbhh
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 30
Points : 31652
Thanks : 0
Join date : 26/03/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Khỉ 20/1/2017, 21:09

Rất thích ạ Very Happy
Khỉ
Khỉ
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 117
Points : 31907
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by phanhuong96 20/1/2017, 21:26

Hóng lắmm

phanhuong96

Tổng số bài gửi : 7
Points : 32457
Thanks : 0
Join date : 03/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by vsao23 21/1/2017, 00:43

m thích mô tuýp này b viết tiếp đi nha.m ủng hộ

vsao23
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 148
Points : 32911
Thanks : 19
Join date : 04/12/2015

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by sunprince1310 21/1/2017, 10:24

Truyện dễ thương lắm.. hóng chap nha ^^
sunprince1310
sunprince1310
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 127
Points : 32242
Thanks : 3
Join date : 06/02/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Omy2111 22/1/2017, 23:45

Hóng chap Very Happy

Omy2111
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 10
Points : 30240
Thanks : 0
Join date : 12/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 24/1/2017, 15:14

Ra về Lục Nguyên ngoan ngoãn đợi Khả Vương Khang đi lấy xe. Tình cờ bạn học Thi Linh lớp bên cạnh đến bắt chuyện...
-Chào cậu! Chưa về sao?-Thi Linh cười vui vẻ
-À tớ đợi thầy Khả.-Lục Nguyên cong môi lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô vốn đã xinh đẹp lại còn thân thiện nên chiếm không ít thiện cảm đối với mọi người ở trường.
-Quan hệ của cậu và thầy ấy tốt nhỉ?
-Thầy chăm sóc tớ thay cậu tớ từ nhỏ đến bây giờ. Thầy như anh trai tớ đấy!-Lục Nguyên nghe đến đây cũng biết cô nàng này muốn đề cập đến vấn đề gì rồi. Tiếp cận cô trước để nhờ cô thổ lộ với tên "đại ác ôn" đó chứ sao nữa. Hắc hắc quen quá mà...
-À...hmmm... thầy Khả...thực sự rất đẹp trai...-Thi Linh ngượng đỏ ửng mặt.
Lục Nguyên rủa thầm trong đầu. Gì cơ chứ. Mọi người xung quanh mù hết rồi cả sao. Sao ai cũng đi khen tên đó hết vậy? Ngay cả cậu cô cũng không ngoại lệ. Gọi điện thoại một câu là phải nghe lời Khả Vương Khang, hai câu là không được bướng bỉnh. Hừ...cứ như cô phá phách anh lắm vậy nhưng thật lòng mà nói thì gần sáu năm nay, dù có ác độc, hung dữ đánh đòn cô nhưng anh rất tốt, chăm lo cho cô từ bữa ăn đến giấc ngủ, chuyện học hành, đến quần áo giày dép, những lời anh dạy chưa bao giờ sai cả.
-Lục Nguyên!-Khả Vương Khang gọi. Cổng trường lúc ra về tấp nập người, dáng người cao lớn của anh in bóng dài trên mặt đất. Chàng trai này đúng là tuấn tú hơn người.
-Thầy đến rồi. Tớ về nhé! Tạm biệt.
Lục Nguyên vẫy vẫy tay chào Thi Linh rồi cong chân chạy ù về phía Khả Vương Khang như một đứa trẻ mới lớn. Ba lô lớn trên lưng cộng với dáng người nhỏ nhỏ của cô trông rất đáng yêu. Khả Vương Khang giơ tay xoa xoa đầu cô nhóc. Lục Nguyên chỉ đứng ngang ngực của anh thôi. Nếu không phải trước cổng trường thì anh không ngần ngại ôm cô vào lòng rồi. Cô nhóc này cứ dễ thương như vậy thật khiến anh nhịn không được mà làm chuyện có lỗi với tên bạn thân mất. Mọi hành động cùng với ánh mắt dịu dàng của anh thâu hết vào tầm mắt của Thi Linh. Cô ấy khó chịu không thôi.
Sau khi vào xe, Khả Vương Khang giúp Lục Nguyên cài dây an toàn cẩn thận rồi mới lái xe rời đi. Chiếc Audi A4 này của anh là do cô cùng anh đi chọn vào hè năm rồi. Bộ âu phục cùng caravat hôm nay anh mặc cũng do một tay cô phối. Không biết từ bao giờ Khả Vương Khang đã quá quen với việc cuộc sống vốn rất tẻ nhạt và cô đơn của anh có sự góp mặt của cô gái nhỏ này.
-Mông còn đau không mà khi nãy chạy đấy?-Khả Vương Khang cất tiếng phá vỡ sự im lặng.
-Vẫn còn ạ.-Lục Nguyên trưng bộ mặt mèo con ra với anh. Cô biết tên đại ác ôn này không còn giận cô chuyện tối qua nữa nên cứ lấn tới thôi.
-Ngồi ghế rất đau? Khi sáng anh thấy em không được thoải mái lắm.
-Đỡ hơn tối qua rồi. Mà em không thể tin được thầy Khả hút hồn nữ sinh trong truyền thuyết lại còn thời gian để ý đến một nữ sinh nhỏ bé như em đây.-Cô cong môi nhỏ lên như khiêu khích anh.
-Gì cơ chứ? Nhưng anh lo cho tiểu Nguyên hơn nhận xét của người ngoài.-Khả Vương Khang cười. Không phải nay cô nhóc của anh biết ghen rồi ư? tranh thủ lúc dừng đèn đỏ anh giơ tay véo má cô.
Lục Nguyên nhăn nhó:
-Lại có một bạn nữ khen anh đẹp trai đấy. Anh nghĩ xem có phải một ngày nào đó có ai đó cướp anh đi không? Anh sẽ có bạn gái, không còn quan tâm đến em nữa...
-Cũng có thể.-Khả Vương Khang nhàn nhạt đáp.
-Ơ...
-Ơ a gì... Lên phòng nghỉ ngơi đi rồi gọi điện thoại cho cậu của em. Sáng nay Hạo Khiêm có gọi cho anh hỏi thăm xem em có nát mông chưa đấy. Cậu em đêm qua tăng ca đến nửa đêm, chắc cũng chưa ngủ được bao lâu đâu. Lát cơm chín anh gọi em xuống.
-Nát rồi này, anh ra tay ác độc quá mà.
Cô mải mê ê a với suy nghĩ anh có người yêu thì anh đã lái xe về đến nhà. Cô lủi thủi vác cái ba lô lên lầu, chính xác hơn là kéo xệch xoạch dưới đất. Nhìn dáng mèo lười của Lục Nguyên, Khả Vương Khang bất giác mỉm cười.
Trong căn phòng màu tro xám được trang trí đơn giản mà tao nhã, tinh tế. Lục Nguyên nằm dài trên sô pha nghe điện thoại:
-Cậu... Cậu dậy chưa?
Bây giờ mới chỉ có hơn 5 giờ sáng ở Luân Đôn. Thiên Hạo Khiêm vẫn còn chìm trong mộng đẹp thì bị chuông điện thoại đánh thức. Gần đây công ty có hạng mục quan trọng, thân là lãnh đạo anh phải "lấy mình làm gương" cực nhọc làm việc để còn tranh thủ về nước nghỉ Tết với Lục Nguyên và Khả Vương Khang. "My lover is calling". Là của cháu gái. Giọng nói mang vẻ lười nhác của cô khiến anh bật cười...
-Cậu đây! Nhóc con mới đi học về à?
-Vâng ạ! Con nhớ cậu lắm.-Lục Nguyên nói lời thật lòng.
-Ừ...Cậu cũng nhớ tiểu Nguyên nhiều lắm. Hơn một tháng nữa cậu về với con nhé. Ngoan ngoãn nghe lời của Khả Vương Khang nha. À mà tối qua không ngoan bị phạt đòn đúng không?-Có trời mới biết đứa cháu gái này làm hao tổn sức lực của Thiên Hạo Khiêm đến mức nào. Con bé một tay anh nuôi lớn, nó đau một anh đau mười.
-Ơ... con lỡ lời tranh cãi không phép tắc với Khả Vương Khang nên bị đòn. Không nặng đâu ạ! Con hết đau rồi. Cậu đừng lo cũng đừng trách anh ấy.-Khả Vương Khang nói cậu làm việc rất nhiều, cô nghĩ tốt nhất không nên tăng thêm phiền toái cho cậu.  
-Ừ cậu biết rồi. Chăm sóc tốt cho bản thân nhé.-Thiên Hạo Khiêm biết Lục Nguyên chỉ nói để anh yên tâm thôi. Cháu gái của anh, thật sự đã lớn và hiểu chuyện rồi.
-Cậu về mua sách hay cho con nha.-Lục Nguyên đưa mắt về phía "gia tài" của cô, một tủ sách khổng lồ với đủ thể loại nhưng nổi bật nhất vẫn là sách y học, lĩnh vực mà cô say mê nghiên cứu. Sự thật thì Lục Nguyên học rất giỏi, lại rất chăm chỉ, có mục tiêu và cô luôn nỗ lực không ngừng để đạt được ước mơ đó. Chẳng bao giờ để cậu và anh lo lắng về chuyện học hành hết. Nhưng cô có hai tội không thể sửa: một là hấp tấp, hai là cố chấp. Không ít lần bị Khả Vương Khang mắng, thậm chí đánh đòn nhưng cô vẫn đâu vào đấy, chưa có tiến triển gì tốt đẹp.
-Hôm trước cậu đi Paris có tìm được hai quyển tiểu thuyết tiếng anh khá hay. Cậu sẽ mang về cho con. Ba ngày nữa rảnh cậu đi săn sách cho tiểu Nguyên nhé.-Thiên Hạo Khiêm cất giọng yêu chiều. Cháu gái ham học hỏi như vậy, người làm cậu như anh cũng thấy vui.
-Con cảm ơn cậu. Tiểu Nguyên thương cậu nhất.
-Nhóc con này... Cậu có thể biết được bây giờ bên đó hai mắt con sáng như sao phải không?
-Hắc hắc... Cậu trêu con nha. Mà cậu ơi lúc này bên ngoài có rất nhiều người để ý đến Khả Vương Khang... Con sợ...-Đối với Thiên Hạo Khiêm, Lục Nguyên không ngần ngại giải bày hết tâm sự. Cậu rất tốt, sẽ khuyên cô những điều tốt đẹp.
-Hahahahaha cháu gái của cậu lớn thật rồi. Cậu nói con này... Cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh là báu vật. Là con gái, phải thật xinh đẹp và tài giỏi thì không chàng trai nào không bị đốn ngã cả. Cậu nói vậy, tiểu Nguyên suy nghĩ đi.
-Vâng ạ! Con cảm ơn cậu. Con yêu cậu. Tạm biệt cậu nhé!
Tắt điện thoại, mặt Lục Nguyên ửng đỏ vì xấu hổ. Cô nói thế không biết cậu có kể tên đại ác ôn đó nghe không nữa...
Nhưng...
Cậu nói con gái phải trở nên xinh đẹp và tài giỏi...
Lại sắp đến sinh nhật của anh, xem ra cô phải làm gì đó rồi. Anh chăm sóc cô sáu năm, lần này coi như cô đền đáp cho tên đại ác ôn đấy. Mà... mục đích chính vẫn là cho anh biết chỉ có cô thương anh thôi, thương nhiều hơn bọn con gái bên ngoài nhiều... hắc hắc... nghĩ đến đấy Lục Nguyên cười ha hả.

Mười ngày sau...
Sáng nay Khả Vương Khang đi công tác, chuyến công tác khẩn cấp để lấy tài liệu cho cuộc thi học sinh giỏi sắp tới. Anh còn phải ghé qua công ty của ba anh lấy dự án về giúp ông. Khả Vương Khang có chuyên ngành là kinh tế nhưng khổ nỗi ba anh vẫn còn muốn "hồi xuân" chinh chiến trên thương trường nên anh thỉnh thoảng giúp ba, thời gian còn lại anh làm giáo viên thực hiện ước mơ khi còn nhỏ của anh. Do đi gấp anh chỉ kịp nhắn tin căn dặn Lục Nguyên ăn cơm ở bên ngoài, chiều anh sẽ về. Nào ngờ đâu vừa ra khỏi trung tâm thành phố thì anh nhận được điện thoại của đồng nghiệp báo Lục Nguyên ngất xỉu trên lớp, đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cô nhóc này chẳng phải sáng nay còn cười đùa trêu ghẹo anh sao... Bị làm sao thế không biết... Khả Vương Khang vội xin hoãn công tác, báo với ba anh không ghé được. Ba mẹ anh đặc biệt quý Lục Nguyên, xem như con gái trong nhà, nghe cô nhập viện cũng lo lắng không ít. Anh chạy như bay vào bệnh viện. Chết tiệt...Kẹt xe... Khả Vương Khang như ngồi trên đống lửa. Anh biết Lục Nguyên xem vậy chứ rất yếu, mẹ cô sinh cô non cộng thêm việc không được uống sữa mẹ khiến sức đề kháng của cô rất kém, trở trời là khịt khịt mũi. Do vậy, trong nhà lúc nào cũng đủ thuốc. Khả Vương Khang còn mua rất nhiều đồ tẩm bổ cho cô.
Khả Vương Khang đến bệnh viện đã là chuyện của hai giờ sau. Lục Nguyên đã được chuyển vào phòng nghỉ ngơi. Cô vẫn chưa tỉnh. Bây giờ, Lục Nguyên xanh xao hẳn. Nhìn cô nhóc yếu ớt nằm trên giường, Khả Vương Khang đau lòng không thôi. Khóe mắt cô còn vương lại giọt lệ. Chắc hẳn lúc tiêm thuốc cô đã khóc. Anh biết cô rất sợ tiêm, mỗi lần bệnh nặng cần tiêm cô đều nắm chặt tay của anh. Cảm ơn cô giáo, người đưa Lục Nguyên vào viện, tiễn cô ấy về thì anh đi gặp bác sĩ. Bác sĩ bảo Lục Nguyên bị suy nhược cơ thể, ban đêm ngủ rất ít, ban ngày lại căng thẳng quá độ. Kì lạ... Không phải đêm nào anh cũng ghé qua phòng cô chúc cô ngủ ngon sao? Khuya lắm thì chỉ đến mười một giờ là cô đã an phận trên giường. Còn nữa, cô làm gì mà để căng thẳng dẫn đến suy nhược cơ thể?
Khả Vương Khang đành phải gọi Thiên Hạo Khiêm xem cô nhóc nhỏ này còn bệnh gì mà anh không biết nữa không... điện thoại nhanh chóng được kết nối...
-Hạo Khiêm à... Tiểu Nguyên bị ngất xỉu trên lớp. Cô ấy đang ở bệnh viện, không còn nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ bảo cô ấy bị suy nhược cơ thể do ngủ ít và căng thẳng. Nhưng rõ ràng mình qua phòng tắt đèn cho cô ấy đều thấy cô ấy lên giường rồi mà. Còn căng thẳng nữa, không lẽ do mình làm gì khiến cô ấy bị áp lực ư ?-Do quá lo nên Khả Vương Khang tuôn một tràn.
-Haiz... Con nhóc này... Thật là... Nhưng Lục Nguyên từ nhỏ đến lớn chưa bị vậy bao giờ. Cậu nghĩ kĩ lại xem gần đây nhóc con có gì bất thường không?-Thiên Hạo Khiêm cũng khẩn trương không kém. Đứa cháu gái anh thương nhất đang ở trong bệnh viện. Thân là cậu mà anh chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại thôi.
-Không có! Cô ấy vẫn bình thường. Sáng này vẫn còn trêu ghẹo mình mà.
-À đúng rồi... Trường cậu lúc này có cuộc thi gì không? Đại loại về học tập í.-Thiên Hạo Khiêm như biết được điều gì đó.
-Có. Sắp tới có cuộc thi học sinh giỏi. Nhưng có việc gì không? Hình như cậu biết được gì rồi.
-Mấy hôm trước tiểu Nguyên kể với mình về cậu. Nó nói rất nhiều người thích cậu. Mình nói với nó rằng con gái đẹp nhất khi vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Mình nghĩ...có thể để được cậu chú ý nó đã cố gắng học bài để thi tốt. Với bản tính của nó thì rất có thể.-Thiên Hạo Khiêm giải thích. Chết tiệt thật, cho dù điều đó là sự thật nhưng anh nói với tiểu Nguyên khiến nó nhọc lòng cố gắng như vậy khiến anh đau lòng không thôi.
-Con bé ngốc này... Mình không ngờ...-Nghe bạn nói vậy, lòng Khả Vương Khang rối mù. Tức giận có, ai bảo cô dốc sức đến như vậy. Buồn có, tại sao anh lại không quan tâm đến cô nhiều hơn. Vui có, cuối cùng cô gái nhỏ cũng đặt tâm tư vào anh rồi...
-Vương Khang... Lục Nguyên năm nay cũng đã gần mười tám tuổi rồi. Con bé một tay mình nuôi lớn. Từ lúc nó sinh ra đã mất mẹ. Chuyện này không phải cậu không rõ. Nếu bắt đầu, mình hi vọng cậu nghiêm túc với nó. Con bé tuy hay nói cười vô tư nhưng sâu thắm trong tim nó là rất nhiều nỗi lo sợ, nó sợ nhất là rời xa. Mình mong cậu hiểu. Năm đó mình gửi nó cho cậu là vì mình tin cậu, bạn tốt!-Đây là những tâm tư của Thiên Hạo Khiêm từ lần nói chuyện điện thoại mà Lục Nguyên hỏi anh vấn đề tình cảm của nó dành cho Khả Vương Khang.  
-Mình hiểu rồi. Mình với Lục Nguyên là nghiêm túc. Mình sẽ không làm cậu thất vọng đâu. Tiểu Nguyên đối với mình là tâm can, là bảo bối, là sinh mệnh. Cô ấy đau, không chỉ mình cậu buồn, mình buồn không thua gì cậu đâu. Vậy nhé! Mình chăm sóc cô ấy đấy. Tạm biệt. Cố làm việc để sớm về nước với chúng mình nhé.
-Ừ.Khi nào tiểu Nguyên khỏe cậu nói nó gọi cho mình nha. Tạm biệt.
Tắt điện thoại. Khả Vương Khang trở lại phòng bệnh. Anh ngồi bên giường, nắm chặt tay Lục Nguyên. Anh thầm nghĩ...
"Đồ ngốc! Nhiều người thích anh thì sao? Anh thương em. Tim anh đã là của em từ khi em còn là một đứa trẻ ê a gọi anh là "chú Khả" rồi. Sao có thể liều mạng học không tiếc thân mình thế chứ. Cô nhóc của anh thông minh, học hành có thua ai đâu mà lại tự tạo áp lực để căng thẳng quá độ. Khi em khỏe rồi anh sẽ hảo hảo hỏi tội em. Mông em chuẩn bị đi là vừa, tiểu bảo bối ngốc nghếch!"


^^ chương này dài lắm vì chủ yếu mình lồng các chi tiết vào mang tính chất giới thiệu những điều xung quanh cuộc sống của các nhân vật. Chương sau chắc chắn có spank. Màn spank đầu tiên của truyện. Hi vọng được mọi người ủng hộ!
Cho mình xin nhận xét ạ Smile


Được sửa bởi Joy ngày 5/6/2017, 14:07; sửa lần 1.

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Nhật Phương 24/1/2017, 15:26

Tiếp di thớt ơi
Nhật Phương
Nhật Phương

Tổng số bài gửi : 9
Points : 31399
Thanks : 0
Join date : 18/04/2016
Age : 26
Đến từ : TP.HCM

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Khỉ 24/1/2017, 21:11

Chời ơi tới khúc sp rồi kìa, hóng quá đi huhu
Khỉ
Khỉ
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 117
Points : 31907
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Omy2111 24/1/2017, 22:18

Hehe hóng quá

Omy2111
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 10
Points : 30240
Thanks : 0
Join date : 12/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by sunprince1310 25/1/2017, 02:18

Truyện hay và rất xúc động. Tình cảm chân thành. Mình ủng hộ bạn,
Mình củng rất hóng nha ^^
sunprince1310
sunprince1310
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 127
Points : 32242
Thanks : 3
Join date : 06/02/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by ngọc châu 26/1/2017, 14:36

truyện của bn hay lắm, giọng văn mạch lạc,tình cảm.

ngọc châu

Tổng số bài gửi : 6
Points : 30826
Thanks : 0
Join date : 14/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 12/2/2017, 00:34

Trong phòng bệnh...
11:30 pm
-Khang... Anh Khang...-Lục Nguyên giật mình thức giấc, mồ hôi thấm đẫm trán. Có lẽ là cô đã gặp ác mộng.
-Anh đây! Em đừng sợ.-Nói rồi Khả Vương Khang ôm cô vào lòng. Do quá mệt mỏi vì anh đã ở cạnh cô từ sáng đến bây giờ, nhìn cô ngủ mê man anh chẳng ăn uống gì nổi, tâm tình đặt hết cả vào cô, vừa chợp mắt được một chút đã bị giọng nói yếu ớt của ai kia đánh thức...
Khả Vương Khang xoa xoa đầu cô, giúp cô lau đi những giọt mồ hôi, cử chỉ hết sức dịu dàng và ôn nhu.
-Để anh gọi bác sĩ nhé... Ngoan...
Anh giơ tay lên đầu giừơng bấm chuông, chưa kịp rụt tay về đã bị bàn tay nhỏ nắm lấy. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng... Đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh, rất đẹp, nhưng phảng phất chút ưu phiền. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã say mê ánh mắt này.
-Sao thế?
-Em... Em sợ anh rời bỏ em ạ.
Cô cúi đầu vùi vào ngực anh. Xấu hổ có, vui có, lo có... Tâm tình mấy hôm nay cuối cùng cũng được bộc lộ.
-Đừng lo lắng. Anh không đi đâu hết. Anh chỉ ở bên cạnh tiểu Nguyên thôi.
Giọng anh trầm ấm hẳn. Kể từ hơn năm năm trước cô đã biết anh thương cô, lo cho cô như với một đứa em gái, một đứa nhóc con. Nhưng cô không dám chắc rằng tình cảm anh dành cho cô là tình yêu... Bởi lẽ anh chưa nói, anh chưa làm, cô tin vào điều gì đây? Lục Nguyên không dám tự mình nghĩ suy rồi thất vọng...
Bác sĩ đến, kiểm tra sơ lược, kê cho cô thuốc và bảo sáng mai cô có thể xuất viện. Cả quá trình cô đều được bảo bọc trong vòng tay của Khả Vương Khang. Tên ác ôn này hôm nay dịu dàng hơn thường ngày khiến cô rất ngạc nhiên. Anh ôm cô rất chặt, ý bảo có anh bên cạnh cô, anh không muốn cô bất an nhưng anh nào biết cô nhóc này vẫn mang suy nghĩ anh là đại ác ôn được hôm nắng mưa thất thường. Sau khi bác sĩ rời đi, cô đẩy anh ra, giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc dài mượt mà của mình, khóe môi khẽ cong.
-Bác sĩ bảo em bị bệnh gì thế?
-Chuyện này đợi em khỏe rồi chúng ta sẽ bàn nhé. Còn giờ anh lấy cháo cho em ăn.
-Hứ... Tùy anh vậy.-Lục Nguyên bĩu môi. Trong thân tâm cô vẫn không thể hiểu được tại sao cô lại động lòng trước một người vô cùng bá đạo, hung dữ, nghiêm khắc, giả tạo, được mỗi ngoại hình chẳng chê vào đâu được, gia thế tốt, hiểu biết thâm sâu như Khả Vương Khang nữa... (Trời trời... Chị nói anh giả tạo vì trước mặt học sinh trong trường anh luôn vui vẻ, thân thiện, còn khi cô phạm lỗi anh nhìn cô với vẻ mặt như ác quỷ tu la. Còn "được mỗi..." là toàn điều tốt của Khả Vương Khang mà không phải người đàn ông nào cũng đáp ứng được nhưng vào suy nghĩ của Lục Nguyên thì chỉ dừng lại ở từ "được mỗi..." thôi...hắc...hắc...)
...
Ngày hôm sau
10:00 am
Trong một ngôi biệt thự màu trắng nằm ở trung tâm thành phố...
-Haizzz em lên phòng nha anh.-Lục Nguyên nói.
Hôm nay vừa được xuất viện, anh liền dẫn cô đi dùng điểm tâm ở nhà hàng cô thích nhất, cùng cô đi mua sắm, còn tận tay chọn quần áo cho cô. Về đến nhà cô liền buồn ngủ, lười biếng đòi lên phòng, bỏ mặc anh đi sau với những túi đồ. Nhưng Khả Vương Khang không khó chịu chút nào vì anh đã được nhìn thấy nụ cười của cô thay cho vẻ mặt tiều tụy trên giường bệnh, với cả việc anh sắp sửa giáo huấn cô một trận.
-Em lên trước đi. Lát anh lên. Anh có chuyện muốn nói với em.
... 15 phút sau...
Khả Vương Khang bước vào phòng cô, trên tay anh là cây thước gỗ quen thuộc. (truyền thuyết về cây thước gỗ này sẽ được kể trong vài chương tới)
Lục Nguyên nằm vắt vẻo trên ghế sô pha nhìn thấy anh cô thoáng giật mình... Thôi rồi... Chuyện cô ngã bệnh đã khiến anh nổi giận, chỉ là hai ngày nay anh im lặng như sẽ không trách mắng gì cô cả...
Khả Vương Khang không vội. Anh đặt thước lên bàn, ngồi xuống cạnh Lục Nguyên. Cất lên chất giọng vốn rất ấm áp của mình:
-Anh muốn biết lí do em bị căng thẳng. Bệnh án của em có ghi thần kinh căng thẳng, cộng thêm việc không được nghỉ ngơi đầy đủ dẫn đến suy nhược cơ thể.
-Em... Em... -Lục Nguyên bất giác lạnh người vì người bên cạnh. Cô cảm nhận được rõ ràng anh rất tức giận nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh nói chuyện với cô.
-Anh cần câu trả lời chính xác nhất!
Thôi rồi... Lại là cái giọng điệu này rồi... Linh cảm cho Lục Nguyên biết lần này cô thảm rồi... Thành thật sẽ được khoan hồng! Kinh nghiệm sau bao nhiêu năm sống với Khả Vương Khang cô đã rút ra được điều này. Cô cúi gầm mặt, không để mình đối diện với ánh mắt chấn vấn của anh, khẽ nói:
-Mỗi ngày sau khi anh ghé phòng em, em đều không ngủ. Em học bài. Còn buổi trưa em ngủ bù vì vậy bỏ bữa. Mấy hôm anh dạy buổi chiều, em không nghe lời anh nghỉ ngơi mà tiếp tục học ạ. Em ăn không đúng giờ giấc nên cũng không biết lúc nào dạ dày đói...
-Ừ. Còn gì nữa?-Khả Vương Khang lãnh đạm hỏi
-Dạ... Không còn gì nữa ạ!
-Em chắc chứ?
-Vâng ạ!-Lục Nguyên không do dự đáp. Cô không thể nào nói ra lí do cô làm thế được. Anh sẽ ghét cô mất... (eo ơi. Bà chị lần đầu biết yêu gặp ngay ông anh ác ma)
-Ok. Lúc trước anh đã nói với em về việc học như thế nào? Ngẩng đầu nhìn anh này. Cô học trò có gan dám trái lời dặn của anh sao bây giờ ngay cả nhìn anh cũng không dám?-Giọng điệu không nghe ra được chút tức giận nào nhưng sát khí vẫn hừng hực.
-Anh bảo... Điểm số không quan trọng bằng kiến thức em có được... Kiến thức không quan trọng bằng cách em vận dụng... Không cần hơn thua với ai. Em chỉ cần hơn bản thân em... Theo đuổi ước mơ phía trước mới là điều quan trọng...-Cô ấp úng... Nói ra những lời này chẳng khác nào chọc tức anh thêm.
-Trí nhớ rất tốt. Nếu đã nhớ rõ như vậy tại sao em không làm được? Nói anh nghe xem em đã làm ra chuyện tốt gì rồi? Em thấy mình có đáng trách không hả?
-Em... Em vì cuộc thi học sinh giỏi mà đâm đầu học nhiều... Khiến bản thân bị bệnh... Làm anh và cậu lo lắng...
-Em đã biết lỗi?-Anh khá hài lòng với biểu hiện hôm nay của cô. Cô gái nhỏ này xem ra đã hết ngang bướng rồi. Không biết bao nhiêu lần anh đánh cô bầm mông vì tội tranh cãi vô phép tắc...
-Vâng ạ...-Tên ác ôn này, muốn đánh thì đánh lẹ đi. Em vì anh đấy... Đồ đáng ghét! Còn truy hỏi nữa, cô rất sợ nha...
-Có lỗi đương nhiên phải phạt. Trẻ nhỏ dễ dạy. Hôm nay không còn cãi lại anh nữa. Rất tốt. Anh sẽ nương tay với em.-Anh đứng lên xoa xoa đầu cô, bước đến bàn lấy cây thước gỗ.
Lục Nguyên biết mình phải làm gì. Cô cởi quần ngoài và quần trong ra nằm sấp lên giường. Thầm cầu nguyện cho mông của mình. Nương tay của anh chắc cũng phải nằm sấp hai ngày.
Chát...aa...
-Đau em...
Bị đánh bất ngờ, Lục Nguyên đưa tay xoa mông. Rát quá. Mới roi đầu tiên anh đã đánh mạnh như thế rồi, cô còn chưa kịp chuẩn bị nữa.
-Em bỏ tay ra khỏi mông ngay lập tức nếu không muốn anh đánh nát mông em!-Giọng anh mang tám chín phần uy hiếp.
Lục Nguyên vội rụt tay về. Hai tay nắm chặt dra giường, chờ đợi roi tiếp theo rơi xuống mông cô.
Chát...chát...chát...chát...chát...chát...chát...chát...chát...chát...aaa...đau...
Anh đánh liên tiếp mười roi trải đều khắp mông. Cơn nóng lan tỏa ra. Cảm giác thật khó chịu... Lục Nguyên cắn chặt môi.
Chát... Em có biết anh lo lắm không hả... Chát... Em đâu biết Hạo Khiêm đã tự trách bản thân vì không thể ở bên cạnh chăm sóc em... Chát... Em thì hay rồi... Chát... Vùi đầu vào sách vở quên ăn quên ngủ... Chát... Em đem mạng sống của em ra đùa à... Chát... Em xem cái danh hiệu đó quan trọng hơn thân thể em hay sao... Chát... Chát... Chát...
Tiếng thước gỗ vụt xuống mông cô xen kẽ tiếng giáo huấn của anh. Bao nhiêu sự kìm nén hai hôm nay đã được bộc lộ... Anh đánh thước nào đáng thước đó. Dùng bảy tám phần lực... Cô nào biết anh đã rất lo, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Chát... Chát... Chát... Chát...
Hơn hai mươi thước rồi. Mông cô nhuộm một màu đỏ au. Vài chỗ roi mới chồng lên roi cũ khiến nó nổi cộm lên. Cô không khóc. Chỉ cắn môi chịu đựng. Cô biết hậu quả này là do cô tự làm tự chịu. Ít ra cô biết được anh đã-từng-rất lo lắng cho cô... Nhiêu đó thôi là đã đủ rồi.
Chát... Chát... Chát... Ngừng khoảng một phút cho cô ổn định lại nhịp thở. Anh di chuyển xuống phần tiếp giáp giữa mông và đùi cô. Mông cô đã sưng đỏ rồi nhưng vẫn im lặng. Anh muốn xem khi nào cô mới chịu nói ra nguyên nhân khiến cô làm như vậy. Anh biết nhưng anh muốn chính miệng cô nói ra. Cô vẫn giữ khư khư cái suy nghĩ đó mặc cho bị đánh đau. Cô nhóc này... Thật khiến anh đau đầu. Nói ra rồi không phải tốt hơn hay sao. Chát... Chát... Chát... Chát... Chát... Tiếng thước gỗ xé gió đều đều... Đánh ngay đùi còn đau hơn cả mông. Cô bắt đầu khẽ kêu... Chát... Hmm... Chát... Hmm... Chát... Hmm... Chát... Hmm... Chát... Anh lại di chuyển thước lên mông cô. Lực đạo còn mạnh hơn lúc nãy... Chát... Chát... Chát...
Rất đau! Cô cảm thấy toàn thân sau như muốn tách rời ra. Đau... Nhức... Nóng... Tất cả rất khó chịu...
-Em... Vì... hức... hức... anh nên... hức... mới học nhiều như vậy!-Lục Nguyên òa lên khóc. Nước mắt thi nhau rớt xuống. Môi đã bị cô cắn đến bật máu...
Khả Vương Khang vội buông thước xuống. Anh lặng người đi vì câu nói của cô. Anh đã lường trước được điều này. Anh cũng đã chuẩn bị tâm lí trước khi nghe cô nói nguyên nhân... Cô vì anh, vì muốn được anh chú ý, vì muốn được anh đặt tình yêu mà cố gắng... Đó là điều anh đã chờ đợi bao năm nay. Chờ đợi tình yêu của anh, chờ đợi cô gái nhỏ này lớn lên... Nhưng sao khi đối mặt với lời nói của cô, anh thật sự xúc động, khó mà nói lên lời... Mông và đùi cô sưng tấy, vài chỗ bầm tím...

Chương mới ạ ^^ mong được mọi người ủng hộ!


Được sửa bởi Joy ngày 12/2/2017, 07:26; sửa lần 1.

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by sunprince1310 12/2/2017, 01:50

Hay lắm ạ. Smile
sunprince1310
sunprince1310
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 127
Points : 32242
Thanks : 3
Join date : 06/02/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by vgvbhh 12/2/2017, 16:54

lại hóng chap nha
vgvbhh
vgvbhh
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 30
Points : 31652
Thanks : 0
Join date : 26/03/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 12/2/2017, 21:29

Chap này ít bạn đọc quá :'(

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by 123456 13/2/2017, 08:24

Hay quá bạn ơi, ủng hộ bạn nè, mọi người có đọc nhưng chắc ko cmt thôi bạn Smile

123456
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 27
Points : 30091
Thanks : 2
Join date : 30/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Ngokngok20 13/2/2017, 12:26

Hay lắm tiếp đi bạn ơi

Ngokngok20
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 13
Points : 30838
Thanks : 3
Join date : 14/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 13/2/2017, 18:30

123456 đã viết:Hay quá bạn ơi, ủng hộ bạn nè, mọi người có đọc nhưng chắc ko cmt thôi bạn Smile
ngồi viết cả buổi nhưng nhận được cmt ít nhiều gì cũng vui lắm bạn ^^

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by 123456 13/2/2017, 18:47

Òm hihi, tiếp tục cố gắng nha bạn Smile)

123456
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 27
Points : 30091
Thanks : 2
Join date : 30/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Khỉ 14/2/2017, 19:42

Hay quá -.-
Khỉ
Khỉ
Moderators
Moderators

Tổng số bài gửi : 117
Points : 31907
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Omy2111 15/2/2017, 09:32

Hay quá, hóng chap mới ghê ^^

Omy2111
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 10
Points : 30240
Thanks : 0
Join date : 12/08/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by sunprince1310 15/2/2017, 12:32

Bạn cứ viết tiếp đi nè. Mình rất thích truyện này. Ủng hộ bạn
sunprince1310
sunprince1310
Thành Viên Vip
Thành Viên Vip

Tổng số bài gửi : 127
Points : 32242
Thanks : 3
Join date : 06/02/2016

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Joy 19/2/2017, 00:46

Khả Vương Khang ngồi xuống bên giường, ôm cô, để cô tựa vào ngực mình. Nhìn thấy gương mặt vốn sáng ngời của cô giờ lem luốc nước mắt, môi nhỏ rỉ ra máu tươi. Anh đã sai rồi sao? Anh làm người con gái anh yêu đau như vậy. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt của cô. Tim anh đau nhói. Anh cúi xuống, hôn lên môi cô, dịu dàng dùng đầu lưỡi của mình lau đi vết máu. Hơi thở nam tính của anh xộc thẳng vào mũi cô. Tim cô loạn mất một nhịp, như muốn thoát ra khỏi lòng ngực. Nụ hôn đầu đời của anh và của cô.
-Em không được phép cắn môi nữa. Môi này dành cho anh hôn. Em không được phép phá hoại nó.-Khả Vương Khang cất giọng trầm thấp, nhẹ nhàng.
-...
-Lục Nguyên, anh yêu em. Em là người con gái duy nhất trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời của anh. Không phải tình cảm chú cháu, không phải tình nghĩa giữa anh và cậu em, mà là tình yêu, tình yêu của anh dành cho người con gái khiến tim anh rung động.
Cô ngây người. Anh trước mặt cô, người luôn cao ngạo lại có thể dịu dàng nói ra những lời như thế. Ánh mắt nghiêm túc mang theo vẻ đợi chờ.
-Xin em hãy tin anh. Không phải em thì không là ai khác.
-...
-Anh đã rất sợ, sợ một ngày em lớn lên bên anh nhưng rồi thuộc về một người khác. Khi biết em vì anh mà nhập viện, anh đã rất giận bản thân. Nếu anh nói ra tình cảm của mình sớm hơn thì em đã không lo lắng, nhưng nói ra rồi thì liệu em có chấp nhận hay muốn rời xa anh? Anh không chắc nên đã rất chần chừ...
Lục Nguyên vội cắt lời anh:
-Khang... Em xin lỗi... Em đã nghĩ anh sẽ rất vui, sẽ rất tự hào khi em giành được giải thưởng nên em mới cố gắng nhiều như thế. Em sợ em không đủ ưu tú để đến bên anh.
-Ngốc...
Khả Vương Khang để cô tựa đầu vào lòng ngực mình, cười bảo:
-Đây này. Tim anh chỉ đập vì em thôi. Anh yêu em... Hứa với anh không được làm hại bản thân nữa. Thân thể em không phải của riêng em nữa, mà còn là của anh. Em đau, anh đau hơn em gấp bội.
Giọng anh dịu dàng, rất ấm áp. Khả Vương Khang, anh đã yêu cô. Người con gái khiến anh dành tình cảm là cô chứ không phải ai khác. Cô không nằm mơ. Đây là sự thật. Mười bảy năm nay, không ít lần cô từ chối các anh khóa trên hay bạn học, cuối cùng người con trai cô yêu, người làm cô rung động lại là người hằng ngày cận kề chăm sóc cô...
Anh cảm nhận được những giọt nước nóng hổi đang thi nhau làm ướt áo anh. Anh trầm mặc, ôm chặt lấy cô. Từng giây từng phút trôi qua đến khi cô nín hẳn. Ngẩng đầu nhìn anh, cô mỉm cười:
-Tình cảm của em được hồi đáp rồi. Cảm ơn anh.
-Ừ. Anh nghĩ anh có nên phạt em tội không hỏi không nói mà tự hại mình đấy chứ, à không đúng...tội không tin tưởng anh mới phải.-Câu anh vừa thốt ra khiến cô bất ngờ. Lại đánh đòn cô nữa sao?
-Anh chưa từng nói với em anh yêu em. Em tin anh bằng cách nào?
-Hơn năm năm sống với anh, em thừa biết rằng anh không thân với một người con gái nào cả. Ngoài giờ đi làm thời gian còn lại của anh đều dành cho em.
-Em... Em thật sự không nghĩ đến.-Đúng thật. Là cô sai. Là do cô để tình cảm lấn đi lí trí.
Lục Nguyên tuy bướng bỉnh nhưng chuyện cô sai cô sẽ nhận.
-Phát mông hai mươi cái tội làm việc không suy nghĩ kĩ càng, không tin tưởng anh.
-Anh...
-Có tội phải phạt. Anh sợ rằng sau này chỉ một hai câu của người ngoài em lại bỏ anh đi mất. Còn nữa... Chúng ta là người yêu của nhau nhưng cũng không ngăn được việc em làm sai thì sẽ bị anh đánh đòn, có khi còn hơn nữa đấy chứ.-Khả Vương Khang cười như không cười.
-Được. Anh muốn đánh muốn phạt gì tùy anh.-Cô lẫy. Anh lại hung dữ nữa rồi. Đáng ghét...
Đặt cô nằm sấp qua đùi mình. Anh dùng bảy, tám phần lực hạ bàn tay to lớn xuống...
Bốp... bốp... bốp... bốp... bốp... bốp... bốp... bốp... aa... bốp... aa... bốp... aa... bốp... Mông cô vốn đã sưng, anh đánh tuy không hết lực nhưng rất đau. Bốp...aa... bốp...aa...bốp...bốp... Cô cọ cọ hai chân vào nhau như muốn giảm đau nhưng vô vụng. Nóng...rát...cái đau mới chồng lên cái đau cũ... Bốp...bốp...
-Tha cho em. Không đánh nữa.-Nhìn cô như vậy anh cũng không nỡ phạt tiếp. Nhiêu đây là đủ với cô gái nhỏ này rồi.
Nói rồi anh hung hăng véo một cái vào mông cô.
-Aaaaa! Đồ bại hoại!
Bốp! Aa... -Dám mắng anh à? Muốn bị đánh nữa hay sao?
-Không không ạ...
-Nằm ngoan đấy. Anh đi lấy thuốc.
Nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa, Lục Nguyên nở nụ cười hạnh phúc. Anh luôn như vậy, tỏa ánh nắng sau một cơn mưa rào, Khả Vương Khang của lòng cô...
...

*giới thiệu chương sau:
-Lục Nguyên nó có gì tốt? Nhỏ nhắn, xinh xắn à? Em thua gì con nhỏ đó. Chẳng lẽ anh thích kiểu con nít như vậy sao?
[...]
-A lô! Tôi là cô Kim đây. Sao hôm nay tôi không thấy Lục Nguyên đến lớp vậy thầy?
[...]
-Anh... Anh... tức thì đánh chết em đây này...


Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình ^^ nhận xét của các bạn là động lực và kinh nghiệm để mình viết tiếp.

Joy
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 46
Points : 28780
Thanks : 6
Join date : 10/01/2017

Về Đầu Trang Go down

Duy nhất dành cho em! Empty Re: Duy nhất dành cho em!

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 1 trong tổng số 3 trang 1, 2, 3  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết