The Third Way Of Love
+2
Admin
channn
6 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
The Third Way Of Love
Tác giả : Terrachanchan ( wattpad )
Thể loại : Spanking , boy love ,hơi ngược ,oneshot
~~~Tình yêu thứ ba~~~~
"Ding" "Hẹn gặp lại quý khách lần sau"
Hàm Mặc bước ra khỏi cửa tiệm đồ ăn nhanh, trên tay là hai túi mì gói tích trữ cả tuần.Nhiệt độ bên ngoài dường như đã lên đến gần âm độ,nhưng trên người cậu chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo dài tay, cậu ngồi vào băng ghế đá gần đó, đặt hai túi mì dưới đất, đưa hai tay hứng những bông hoa tuyết rơi xuống, chúng tan dần làm tay cậu lạnh buốt,người run lên theo từng cơn,cậu cảm giác cả cơ thể tê cứng lại. Ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn dòng người qua lại trước mặt,cậu xoa hai tay vào nhau mong giảm bớt cái lạnh.
Như một thói quen,Cậu nhắm mắt lại,ngước đầu lên phía bầu trời, vì chỉ khi làm như vậy,nước mắt sẽ không chảy xuống,mà sẽ dần thấm ngược vào lòng,sẽ không ai biết được cậu đang khóc.
"Em không thể yêu một người mà vốn dĩ em không thể xứng với người đó. Bởi vì tình yêu của em rất tuyệt vọng bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, em đã biết được kết cục ♩♪♫♬☎"
Ngẩn người không biết đã bao lâu,khi nhạc chuông vang lên liên hồi,cậu mới giât mình lấy ra từ túi áo chiếc điệc thoại áp vào tai, giọng khàn khàn :
-Alo
-Mặc Mặc à, cậu ngày mai có rảnh không a~
-Chuyện gì thế ?
-Ahaha,ngày mai tớ và bà xã đón giáng sinh,nhưng mà ca trực của tớ...
-Được rồi, cậu cứ đi ,tớ làm thay cho
-Cậu thật tốt nha
-Tạm biệt
Hàm Mặc cúi người xuống cầm túi mỳ định về nhà, khi ngước mặt lên,bỗng nhiên phát hiện chỗ trống xuất hện một người đàn ông,mùi hương bạc hà quen thuộc khiến cậu đờ người trong giây lát, hai chân không theo sự điều khiển mà cứ đứng yên tại chỗ.
Cậu đã từng nghĩ đến bao nhiêu cách gặp anh,không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này....
Cậu đã từng đứng trước gương lừa dối chính mình vẫn ổn nhưng không thể nào làm được...
Cậu đã từng nghĩ mình đã quên hết quá khứ,nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể buông xuôi tất cả...
-Hàm Mặc-giọng nói trầm ấm khiến từng tấc da của cậu run lên,đã bao lâu rồi anh không gọi cậu như thế,nếu là cậu nhóc hai năm trước,cậu đã lon ton chạy đến trước mặt anh,bây giờ,cậu nên lấy tư cách gì đây.
Vì thế,Hàm Mặc chọn cách đơn giản nhất: xem như không quen viêt :
-Tiên sinh,tôi không quen anh-Hít sâu một hơi,dồn hết mọi sức lực để thốt lên câu nói này,chính thức cắt đứt mọi quan hệ,chính cậu cũng không nghĩ đây là lời mình sẽ nói.
-Thế à-bên kia vang lên tiếng cười khẽ ,như một nhát dao cứa sâu vào tâm cậu,cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống, hai năm nay,cậu khóc đã cạn rồi !
-Tôi nhận nhầm người rồi-Người đàn ông tao nhã đứng dậy,cậu không dám nhìn sắc mặt của anh nhưng cảm nhận được đôi mắt của anh đang gắt gao khóa chặt người mình. Sau đó, anh nhẹ nhàng lướt qua người cậu, hương bạc hà thoang thoảng dần tan trong làn gió.
Đêm nay,cậu lại bị mất ngủ!
~~~oOo~~~
-Hàm Mặc à,mang cái này lên phòng vip 1,làm ăn cho cẩn thận biết không,khách quý đó
-Vâng ạ-Hàm Mặc chỉnh chu lại quần áo,cào cào lại mái tóc rối,theo lời chị quản lý mang khay rượu đến phòng Vip 1, cẩn thận gõ cửa.
-Vào đi
Cậu mở cửa bước vào,bên trong là một ổ đồi trụy ồn ào, cậu nhíu mày nhìn ánh đèn lập lòe,những cô gái mặc áo hở hang đang uốn mình nhảy múa,tiếng hò reo cổ vũ đầy tạp nham.Đây chính là cuộc sống thường ngày của cậu. Qùy xuống đất, cậu bật nắp chai whisky thượng hạng, rót vào đầy ly có sẵn.Đang định đứng dậy ra ngoài ,bỗng một bàn tay mập mạp vòng qua eo cậu,tiếng cười đầy thô bỉ bên tai :
-Em trai nào nào, da thịt trắng trẻo thế này,kỹ thuật chắc không tồi nhỉ, đêm nay đi với anh nhé-Bàn tay lại không an phận sờ loạn trên người cậu
-Qúy khách, tôi phải làm việc rồi-Cậu khéo léo từ chối, cắn môi chịu đựng
-Đi vội thế, ở đây với anh,uống một chút nào-Vừa nói xong,ly rượu lại đưa đến bên miệng, cậu nhắm chặt mắt, trong khoan miệng tràn ngập chất lỏng gắt mùi đổ vào,cố gắng nuốt xuống, cơn choáng váng lại xộc vào tận mũi,cậu ho khan vài tiếng.
Mặc dù làm việc trong quán bar nhưng cậu lại ít khi uống rượu,nhất là những loại rượu mạnh như thế này.Một ly khác lại được đưa đến, Hàm Mặc nhíu mày, theo quán tính đưa tay hất ra,ly thủy tinh rơi xuống đất tạo nên âm thanh nặng nề,ướt một mảng lớn áo người đàn ông :
-Mẹ kiếp, đã là trai bao mà còn tỏ vẻ,tao cho mày chết.-Người đàn ông mập mạp gầm lên, vung tay tát vào má phải làm cậu ngã khụy xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên này nhưng chỉ nhìn bằng ánh mắt thờ ơ,không ai có ý định ngăn cản,ở cái nơi đầy phức tạp này tình người vốn dĩ không tồn tại, vì thế phải tự lo cho bản thân mình,cậu đã ngộ ra điều này khi làm việc ở đây.
Hàm Mặc lồm cồm bò dậy,hắn ta lại ấn cậu xuống,vung thêm một cái tát nữa,cậu cắn răng nhịn cơn đau nhói, khàn khàn nói :
-Qúy khách,thực xin lỗi.
-Xin lỗi con mẹ mày, chưa ai dám làm nhục tao như vậy,đêm nay tao sẽ bắt mày quỳ dưới giường mà cầu xin tao.
-Ôn tổng à,cần gì đối xử với người mới như vậy như vậy-Nơi góc tường phát ra một tiếng nói trầm trầm,hai người đều quay mặt sang,cậu mím môi,không ngờ trái đất lại tròn như vậy.Dù trong căn phòng tối om,con ngươi màu hổ phách của anh vẫn lóe sáng,nổi bật trong đêm,cậu nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hàn Vũ~Cái tên mà suốt hai năm qua dù cố gắng cậu vẫn không thể nà quên được.Cái tên luôn ám ảnh cậu trong mọi giấc mơ khi đêm đến.
Người đàn ông cũng không tránh né ánh mắt của cậu,trái lại nhìn cậu một cách hoàn toàn xa lạ,lòng cậu đau nhói,hóa ra nãy giờ anh đã nhìn thấy, hóa ra anh cũng như người khác một mực xem kịch vui, hóa ra tất cả chỉ là cậu ngộ nhận anh sẽ đến giúp mình.
Hàm Mặc cảm thấy buồn cười,hai người đã đi tới bước đường này rồi, tại sao cậu còn ngộ nhận như vậy.
-Hàn Thiếu,chú cũng có hứng thú với nó à,thôi thì anh nhường cho chú vậy-Ôn tổng cười cười lấy lòng,hoàn toàn trái ngược với vẻ hung bạo ban nãy.
Sau đó,cả ba đều im lặng,không có nghe tiếng anh trả lời,chỉ nghe tiếng lách cách của bật lửa,Ôn tổng nghĩ rằng anh từ chối,quay sang tiếp tục nắm tóc ,đẩy cậu ngã xuống đất,miệng liên tục chửi bới.
Hàn Vũ lấy bao thuốc từ trong túi áo,châm một điếu, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt.
Cuối cùng là do cậu bỏ anh trước ~.~,đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ.
Hàn Vũ nhìn cậu mặc dù đau đớn nhưng không chịu khuất phục,lòng lại cảm thấy buồn bực,dập tắt điếu thuốc, khoan thai đứng dậy kéo tay cậu,ánh mắt lạnh băng nhìn Ôn tổng:
-Đồ của tôi mà cũng dám chạm vào,ông to gan rồi đấy.
-Hàn thiếu,tôi..tôi tưởng...-Người đàn ông thần sắc lúng túng,mặc trắng bệch,anh không thèm đoái hoài,kéo tay cậu ra khỏi quán bar,một động tác nhét cậu vào chiếc ferrari sang trọng chờ sẵn bên ngoài.
Thư ký thấy anh bước vào, khẽ giật mình chuyển hướng sang nhìn cậu ngồi bên cạnh anh ,lắp bắp:
-Hàm...-Chưa nói hết câu đã bị ánh mắt cảnh cáo của anh quét qua,thần sắc nghiêm túc lại nhưng gương mặt khó nén tò mò
-Hàn thiếu,anh muốn đi đâu
-Về nhà
Suốt quãng đường đi không ai nói một lời.thư ký Trương đôi lúc nhìn trộm hai người qua tấm gương,khẽ lắc đầu thở dài.
Hàm Mặc tựa đầu vào cửa sổ, đầu vẫn còn choáng váng vì men rượu,dù trong xe có lò sưởi nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt.Không phải cơ thể mà là lạnh trong lòng~~,cậu liếc trộm anh,người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần,ngũ quan hoàn mĩ như điêu khắc, thân âu phục thẳng tắp,trong màn đêm càng thêm nổi bật,ngày hôm qua, cậu đã nghĩ bao nhiêu câu để hỏi anh: Hai năm qua anh sống có tốt không ? Quan trọng là đã có người khác chưa ? Nhưng hôm nay,anh đang ngồi ngay bên cạnh,cậu vẫn không thể mở miệng nói nên lời.
-Hàn thiếu,đến nhà rồi-Thư ký Trương thận trọng mở miệng đánh thức hai người đang trong suy nghĩ riêng của mình.Anh mở cửa xe vào nhà,cậu suy nghĩ một hồi cũng bước theo sau.
Căn nhà theo trí nhớ của cậu sau hai năm vẫn không hề thay đổi, bất giác chỉ là cũ hơn đôi chút.Cậu mang theo tia hy vọng đảo mắt nhìn quanh,mong gặp được bức tranh cậu vẽ tặng Hàn Vũ năm tốt nghiệp,nhưng vị trí đó đã được thay bằng tranh của họa sĩ nổi tiếng Helmon.Trong lòng không khỏi thất vọng.
-Đi thôi-Hàm Mặc ngước mắt lên thấy anh đứng trên bậc cầu thang cao ngạo nhìn xuống cậu,cậu cắn môi,từng bước lên lầu.
Hàm Mặc ngồi trên giường êm ái, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm,lát sau,anh bước ra ngoài, chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm,để lộ thân hình rắn chắc,làn da màu đồng khỏe mạnh,mái tóc vì ướt nước mà rủ xuống, cực kỳ quyến rũ,cậu nuốt nước bọt,người đàn ông này,trong trường hợp nào cũng làm người ta bị mê hoặc.
-Lại đây
Cậu nhận lấy khăn,cẩn thận lau khô tóc anh, hương bạc hà nhàn nhạc vây quanh,tạo nên một khung cảnh trữ tình.
Anh bỗng nhiễn xoay người,mạnh mẽ ấn cậu xuống giường,hôn cuồng nhiệt lên môi cậu, nhẹ nhàng tách môi, đầu lưỡi dần tiếng vào khoang miệng của cậu, Hàn Vũ còn nghe được mùi vị của Whisky còn sót lại.
Đêm càng lúc càng khuya,cảm xúc càng lúc càng mạnh mẽ tuôn trào...Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy,mê đắm,khung cảnh hoàn toàn ái muội.
Nụ hôn của anh một chút cũng không ôn nhu,hôn đến nỗi môi của cậu cảm thấy đau,đầu lưỡi bị mút đến tê buốt,làm cậu cực kỳ đau đớn,hai tay bấy chặt drap giường đến nhăn nhúm.
Hàn Vũ đang thoải mái,đột nhiên trận đau nhói từ đầu lưỡi truyền đến,làm cho anh phải dừng lại,ngẩng đầu nhìn cánh môi sưng đỏ của Hàm Mặc,tiếp theo còn nếm được mùi máu nhàn nhạt trong miệng mình.Đôi mắt màu hổ phách lóe lên đáng sợ :
-Em dám cắn tôi ?
Cậu lặng lẽ cúi đầu không đáp.Hàn Vũ tức giận nắm lấy cằm cậu nâng lên,ép nhìn thẳng vào mắt mình,tay vân vể cằm cậu.Ánh mắt anh tràn lửa giận, xen lẫn một phần thất vọng,khiến cậu không dám nhìn vào.
-Em không tình nguyện ?
Lại không có lời đáp trả,anh vùi đầu vào xương quai xanh của cậu,cắn một cái, cậu thét lên đau đớn,hai tay ôm chầm lấy cổ anh, tận hưởng cảm giác được gần anh, đầu nhỏ liên tục cọ qua lại.
Men rượu mạnh bạo đưa cậu vào thế chủ động,cậu đưa tay định gỡ chiếc khăn xuống thì anh bỗng phát ra tiếng cười khe khẽ, nắm chặt cổ tay cậu,đau buốt.
-Em không có tư cách chạm vào tôi.
Hàn Vũ đứng dậy mặc quần áo, nhìn mặt cậu ửng đỏ,môi sưng mọng, lòng trào lên cảm giác tức giận.Anh chồng hai cái gối lên nhau, mở tủ lấy thắt lưng chỉ xuống nệm,lạnh giọng ra lệnh :
-Nằm xuống
Hàm Mặc lồm cồm bò dậy, thoải mái nằm trên gối ngủ,anh buồn cười vút một dây lưng vào đùi cậu :
-Nằm sấp lại
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, anh nhằm vào mông kê cao của cậu mà đánh xuống.
Vút...Vút...Vút...
Vút...Vút...Vút...
Vút...Vút...Vút...
Năm roi mạnh mẽ đáp xuống,ngay lập tức hằn lên mông cậu vệt đỏ ửng.Hàm Mặc hét lên đau đớn ,vòng tay ra sau xoa mông, hai tay không an phận bị bắt được,kẹp chặt tay cậu lại, quần cậu lập tức bị kéo xuống đầu gối.
Vút...Vút...
Vút...Vút...vút..aaaaa
Vút...Vút...vút...ưm
Vút...vút...vút...
Vút...vút...vút...
Hai cánh mông đã ửng đỏ,đau rát nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng tay, cậu vặn vẹo người,hai tay bị kẹp chặt không nhúc nhích được,chỉ có thể dùng chân quẫy đạp.
Vút...Vút...Vút...
Vút...vút..vút...
Vút...vút...vút..
Vút...vút...vút...
Gần 20 thắt lưng,mông dường như không còn cảm giác,môi bị cắn đến bật máu, cậu lăn người ngã xuống sàn.
Hàn Vũ nhanh mắt túm áo cậu kéo lên nằm vắt ngang đùi mình,tay vẫn tiếp tục vung không thương tiếc
Bốp...bốp...bốp...
Bốp...bốp...bốp...
Bốp...Bốp...bốp...
Biết không thể thoát được,sức lực đã dần cạn,thân hình thả lỏng nằm yên trên đùi anh,chân cũng ngừng quẫy đạp.
Bốp...Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...Bốp...
Gần mười mấy bạt tay,thấy mông cậu tím bầm,Hàn Vũ chuyển xuống đùi mà đánh.Anh thật sự rất tức giận,đêm hôm đó,khi biết tin cậu bỏ đi không nói lời nào,anh gần như đã lục tung cả thành phố A,nguyện thề khi gặp được sẽ hành hạ cậu đến chết đi sống lại nhưng cuối cùng vẫn không làm được.Khi biết được cậu ở thành phố B,anh đã hủy tất cả lịch trình làm việc để tìm gặp cậu.Cuối cùng,bắt gập cậu làm việc ở quán bar đầy phức tạp,lại hằng ngày bị sỉ nhục không ngừng,nhớ đến cảnh ban nãy,lực đánh lại tăng lên vài phần.
Trong phòng, đêm tĩnh lặng,chỉ còn nghe tiếng đánh va chạm vào da thịt và tiếng nức nở của cậu.
Bốp...Bốp...Bốp...
Đánh thêm năm cái nữa,Hàn Vũ dừng tay lại, Hàm Mặc bật dậy mặc kệ mông đau lùi sát vào góc tường.Bật khóc :
-Chúng ta ly hôn đi.
-Cái gì?-Hàn Vũ nhíu mày,lập tức nhiệt độ căn phòng lại giảm xuống âm độ.
Hàm Mặc cúi đầu,vùi mặt vào đầu gối, chỉ ngày mai thôi,anh và cậu sẽ thật sự là hai người xa lạ.
Cậu đã từng nghĩ nếu thiếu anh,những ngày còn lại sẽ tẻ nhạt vô vị,nhưng cậu đã sống như thế suốt hai năm.Bây giờ, cậu sẽ phải tiếp tục như thế trong quãng đường còn lại,chẳng sao hết.
Trong thế giới này,những người ủng hộ tình yêu đồng tính rất nhiều,nhưng đó chỉ là lời nói ngoài miệng.Nhưng ủng hộ không có nghĩa là cuồng nhiệt, chấp nhận không có nghĩa là đồng tình.Tình cảm thì tự do thật đấy, nhưng cái kết hạnh phúc thì chỉ có thể có trong truyện mà thôi, Tình cảm đồng giới ngoài đời rất ngột ngạt khó khăn và tràn ngập đau khổ , không thể dễ dàng đạt được tình yêu đích thực, càng không phải nói đến cái gì đó " thiên trường địa cửu, chí tử bất du". Được như vậy thật sự rất khó, hiện tại khác giới yêu nhau cũng không có gì tin tưởng, huống chi là những người đồng giới. cậu là người rất thực tế,nếu là hai năm về trước,cậu sẽ ngây thơ nghĩ rằng,anh và cậu sẽ được chấp nhận,thậm chí bọn họ cũng đã kết hôn rồi,nhưng mãi mãi sẽ không tiến xa hơn được nữa.
-Đúng thế, chúng ta ly hôn,từ đây cắt đứt quan hệ
-Sau hai năm bỏ đi biệt tích,em chấp nhận ở đây đêm nay chỉ để nói những lời này.-Anh nheo mắt
-Đúng thế-Giong cậu run run,không biết vì đau hay là lý do gì khác mà nước mắt cứ thế trào ra
Hôn nhân của hai người bọn họ vốn không được chấp nhận,chỉ là lúc ấy trong lúc bồng bột,hai con người chưa suy nghĩ chính chắn đã bất chấp tất cả để kết hôn,ngay cả ba mẹ cũng từ bỏ không nhận cậu.Vậy thì cố chấp làm gì để nhận thêm đau khổ.
Trầm mặc một lúc sau,anh bỏ ra ngoài,đóng sầm cửa lại,để mặc cậu một mình trong căn phòng tối om,lòng tràn ngập suy nghĩ.
~~oOo~~~
Hôm sau khi tỉnh dậy,cậu cảm thấy cả người đau nhức,vươn tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh nhìn đồng hồ,đã 10h hơn rồi,e rằng đêm nay cậu không thể đi làm được.
Nếu không phải cơn đau nhói ở mông nhắc nhở,cậu vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là giấc mơ,giấc mơ do cậu tưởng tượng ra~
Vừa nằm định chợp mắt thêm một lát, chuông điện thoại lại reo lên.Cậu mặc kệ,nhưng người gọi rất kiên nhẫn,cậu bực tức :
-Gọi cái gì,mới sáng sớm...
-Xuống đây-bên kia là giọng nói trầm trầm quen thuộc.
Tay cầm điện thoại của cậu run lên,cố gắng trấn định thân hình,cơn buồn ngủ cũng vơi gần hết :
-Làm gì thế
-Chẳng phải muốn ly hôn sao,tôi đồng ý
"..."
Hàm Mặc không biết nói gì nữa,cổ họng nghẹn đắng,mặc dù đây là thứ cậu muốn nhưng vẫn có cảm giác buồn lòng,khó chịu.Con người vốn dĩ là vậy,dù đã đạt được nguyện vọng nhưng luôn cứ yêu cầu xa hơn.
30' sau, cậu thay quần áo bước xuống nhà,vừa mở cổng thì chiếc ferrari sang trọng đang đậu trước cửa,hoàn toàn trái ngược với hình ảnh khu dân cư tồi tàn này.Vài hộ dân lần đầu thấy xe ló đầu ra xem với vẻ mặc tò mò,xì xầm bàn tán.Có người còn lại gần,chạm vào xe vẻ mặt thích thú.
Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ,Hàn Vũ đang bàn việc nhìn thấy cậu,nói qua loa vài câu rồi cúp máy.Chiếc xe theo hướng cục dân chính mà đến.
Đi ngang phòng đăng ký kết hôn, cậu nhìn những cặp vợ chồng đang âu yếm nhau lòng bỗng chua xót, cậu còn nhớ ngày trước,mình cũng nắm tay anh ngồi tại nơi này chờ đợi, mỉm cười hạnh phúc,cậu từng nghĩ bọn họ đã có thể vượt qua mọi rào cản để đến được với nhau,không ngờ hôm nay lại đến nông nỗi này,không ngờ chính cậu lại đưa hai người trở về nơi bắt đầu.
Anh liếc mắt nhìn cậu,ánh mắt lóe lên tia phức tạp,nắm tay cậu vào phòng ly hôn.Nhìn thấy cậu ôm mông nhăn nhó theo sau,anh nhíu mày dừng lại,bước đến bên cạnh :
-Thoa thuốc chưa.
-Hả..-Cậu lắc đầu,hôm qua khi về đến chỗ ở đã là hai giờ sáng ,cậu liền nằm xuống ngủ ngay,mệt mỏi quá rồi !
Gương mặt anh nhanh chóng đen lại,cậu nhìn thấy tia lo lắng trong mắt anh, Hàn Vũ cúi người bế ngang mình cậu lên,nhẹ nhàng để tránh chạm vào mông cậu, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn anh,bối rối :
-Tôi..tôi có thể tự đi được.
-Yên lặng đi
Hàn Vũ bế cậu vào đứng trước phòng ly hôn,chần chừ rồi cũng bước vào.
Hàm Mặc nhìn ghế gỗ,khẽ nhíu mày, anh gấp áo vest của mình lót trên ghế đặt cậu ngồi xuống.Quay sang cô nhân viên :
-Chúng tôi muốn ly hôn
Cô nhân viên từng thấy những cặp vợ chồng khi đến đây đều cãi nhau om sòm ,không ai mà tình cảm nồng nàng và bình thản thế này cả ,vì thế cô dè dặt hỏi :
-Hai người chắc chắn muốn ly hôn sao ,phòng kết hôn bên kia đấy ?
-Ừ,tôi dúng là muốn ly hôn-anh gật đầu
-Anh có đem theo giấy chứng nhận kết hôn không?-Haizz chắc là thị giác mình có vấn đề rồi,cô nhân viên tự nhủ.
Hàm Mặc quay nhìn anh, Hàn Vũ nhún vai,lắc đầu :
-Không có,tôi quăng mất rồi.
-Cái gì,nếu thế thì không được rồi,phiền anh tìm kỹ lại cho.
-Chẳng phải ly hôn thôi sao,cần giấy đó làm gì.
-Vậy có đem chứng minh nhân dân không ?
-Không có,tôi quên ở nhà rồi.
-Anh à-Hàm Mặc kéo tay anh bảo đừng nói nữa,cô nhân viên kia tức muốn điên rồi.
-Qúy khách , chúng tôi không có đùa đâu,tôi còn nhiều việc làm lắm-Cô dở khóc dở cười,nhìn đồng hồ mau chóng muốn thay ca,hôm nay gặp phải cặp này thật xui nha~
-Được rồi,cảm ơn cô-Hàm Mặc cười gượng,kéo tay anh ra ngoài.Mím môi hỏi :
-Anh làm mất thật sao
-Ừ,mất rồi.
-Anh-Cậu trừng mắt,xù lông như chú mèo con,thật là hết nói nổi, bỗng nhiên nhíu mày,thò tay vào túi áo anh lấy ra tờ giấy với dòng chữ thật to :
GIẤY CHỨNG NHẬN KẾT HÔN
Hàm Mặc : 22 tuổi
Hàn Vũ : 26 tuổi
Ngày 19/05/2013
.
.
.
-Chẳng phải anh nói mất rồi sao
Hàn Vũ im lặng không nói gì, trầm giọng :
-Em thật sự muốn như vậy sao ?Tại sao năm đó lại bỏ đi?
Cậu cắn môi,câu hỏi này trong suốt hai năm nay cậu luôn tự hỏi chính mình,đến bây giờ vẫn không có được đáp án mong muốn
Hàn Vũ cúi người,nâng cằm cậu hôn sâu xuống ,nụ hôn không cuồng nhiệt ,trút giận như hôm qua mà êm đềm dịu dàng,làm cho cậu cảm thấy sóng mũi cay cay, cậu vòng tay ôm eo anh,mùi hương bạc hà đầy quyến rũ thoang thoảng,cậu an tâm dựa vào mà khóc nức nở.Đưa tay vuốt tóc cậu,anh nói :
-Chúng ta bắt đầu lại,được không ? ♥‿♥
Cậu không nói gì cả,khẽ gật đầu.
-Sau này không được vào Bar làm nữa
-Ừ ≧◡≦
-Không được bỏ trốn
-Ừ ≧◡≦
-Không được uống rượu
-Ừ ≧◡≦
Nhắm mắt lại,cậu xác định,người đàn ông này sẽ là người cùng cậu đi hết quãng đường còn lại, cậu chỉ cần anh mà thôi,mặc kệ người khác nói gì,cậu có quyền yêu và được yêu, dù đối phương là cùng giới đi chăng nữa,không ai có thể ngăn cách bọn họ.Vì số phận vốn đã định sẵn.♥♥♥
"Nhân sinh mười phần thì bảy tám phần đã là không như ý. Nhưng nếu có thể lấy bảy tám phần không như ý kia đổi được một hai phân hạnh phúc, thế cũng đủ vừa lòng"
End.
Thể loại : Spanking , boy love ,hơi ngược ,oneshot
~~~Tình yêu thứ ba~~~~
"Ding" "Hẹn gặp lại quý khách lần sau"
Hàm Mặc bước ra khỏi cửa tiệm đồ ăn nhanh, trên tay là hai túi mì gói tích trữ cả tuần.Nhiệt độ bên ngoài dường như đã lên đến gần âm độ,nhưng trên người cậu chỉ mặc vỏn vẹn chiếc áo dài tay, cậu ngồi vào băng ghế đá gần đó, đặt hai túi mì dưới đất, đưa hai tay hứng những bông hoa tuyết rơi xuống, chúng tan dần làm tay cậu lạnh buốt,người run lên theo từng cơn,cậu cảm giác cả cơ thể tê cứng lại. Ánh mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn dòng người qua lại trước mặt,cậu xoa hai tay vào nhau mong giảm bớt cái lạnh.
Như một thói quen,Cậu nhắm mắt lại,ngước đầu lên phía bầu trời, vì chỉ khi làm như vậy,nước mắt sẽ không chảy xuống,mà sẽ dần thấm ngược vào lòng,sẽ không ai biết được cậu đang khóc.
"Em không thể yêu một người mà vốn dĩ em không thể xứng với người đó. Bởi vì tình yêu của em rất tuyệt vọng bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, em đã biết được kết cục ♩♪♫♬☎"
Ngẩn người không biết đã bao lâu,khi nhạc chuông vang lên liên hồi,cậu mới giât mình lấy ra từ túi áo chiếc điệc thoại áp vào tai, giọng khàn khàn :
-Alo
-Mặc Mặc à, cậu ngày mai có rảnh không a~
-Chuyện gì thế ?
-Ahaha,ngày mai tớ và bà xã đón giáng sinh,nhưng mà ca trực của tớ...
-Được rồi, cậu cứ đi ,tớ làm thay cho
-Cậu thật tốt nha
-Tạm biệt
Hàm Mặc cúi người xuống cầm túi mỳ định về nhà, khi ngước mặt lên,bỗng nhiên phát hiện chỗ trống xuất hện một người đàn ông,mùi hương bạc hà quen thuộc khiến cậu đờ người trong giây lát, hai chân không theo sự điều khiển mà cứ đứng yên tại chỗ.
Cậu đã từng nghĩ đến bao nhiêu cách gặp anh,không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này....
Cậu đã từng đứng trước gương lừa dối chính mình vẫn ổn nhưng không thể nào làm được...
Cậu đã từng nghĩ mình đã quên hết quá khứ,nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể buông xuôi tất cả...
-Hàm Mặc-giọng nói trầm ấm khiến từng tấc da của cậu run lên,đã bao lâu rồi anh không gọi cậu như thế,nếu là cậu nhóc hai năm trước,cậu đã lon ton chạy đến trước mặt anh,bây giờ,cậu nên lấy tư cách gì đây.
Vì thế,Hàm Mặc chọn cách đơn giản nhất: xem như không quen viêt :
-Tiên sinh,tôi không quen anh-Hít sâu một hơi,dồn hết mọi sức lực để thốt lên câu nói này,chính thức cắt đứt mọi quan hệ,chính cậu cũng không nghĩ đây là lời mình sẽ nói.
-Thế à-bên kia vang lên tiếng cười khẽ ,như một nhát dao cứa sâu vào tâm cậu,cố kìm nén để nước mắt không rơi xuống, hai năm nay,cậu khóc đã cạn rồi !
-Tôi nhận nhầm người rồi-Người đàn ông tao nhã đứng dậy,cậu không dám nhìn sắc mặt của anh nhưng cảm nhận được đôi mắt của anh đang gắt gao khóa chặt người mình. Sau đó, anh nhẹ nhàng lướt qua người cậu, hương bạc hà thoang thoảng dần tan trong làn gió.
Đêm nay,cậu lại bị mất ngủ!
~~~oOo~~~
-Hàm Mặc à,mang cái này lên phòng vip 1,làm ăn cho cẩn thận biết không,khách quý đó
-Vâng ạ-Hàm Mặc chỉnh chu lại quần áo,cào cào lại mái tóc rối,theo lời chị quản lý mang khay rượu đến phòng Vip 1, cẩn thận gõ cửa.
-Vào đi
Cậu mở cửa bước vào,bên trong là một ổ đồi trụy ồn ào, cậu nhíu mày nhìn ánh đèn lập lòe,những cô gái mặc áo hở hang đang uốn mình nhảy múa,tiếng hò reo cổ vũ đầy tạp nham.Đây chính là cuộc sống thường ngày của cậu. Qùy xuống đất, cậu bật nắp chai whisky thượng hạng, rót vào đầy ly có sẵn.Đang định đứng dậy ra ngoài ,bỗng một bàn tay mập mạp vòng qua eo cậu,tiếng cười đầy thô bỉ bên tai :
-Em trai nào nào, da thịt trắng trẻo thế này,kỹ thuật chắc không tồi nhỉ, đêm nay đi với anh nhé-Bàn tay lại không an phận sờ loạn trên người cậu
-Qúy khách, tôi phải làm việc rồi-Cậu khéo léo từ chối, cắn môi chịu đựng
-Đi vội thế, ở đây với anh,uống một chút nào-Vừa nói xong,ly rượu lại đưa đến bên miệng, cậu nhắm chặt mắt, trong khoan miệng tràn ngập chất lỏng gắt mùi đổ vào,cố gắng nuốt xuống, cơn choáng váng lại xộc vào tận mũi,cậu ho khan vài tiếng.
Mặc dù làm việc trong quán bar nhưng cậu lại ít khi uống rượu,nhất là những loại rượu mạnh như thế này.Một ly khác lại được đưa đến, Hàm Mặc nhíu mày, theo quán tính đưa tay hất ra,ly thủy tinh rơi xuống đất tạo nên âm thanh nặng nề,ướt một mảng lớn áo người đàn ông :
-Mẹ kiếp, đã là trai bao mà còn tỏ vẻ,tao cho mày chết.-Người đàn ông mập mạp gầm lên, vung tay tát vào má phải làm cậu ngã khụy xuống đất.
Tất cả mọi người đều nhìn qua bên này nhưng chỉ nhìn bằng ánh mắt thờ ơ,không ai có ý định ngăn cản,ở cái nơi đầy phức tạp này tình người vốn dĩ không tồn tại, vì thế phải tự lo cho bản thân mình,cậu đã ngộ ra điều này khi làm việc ở đây.
Hàm Mặc lồm cồm bò dậy,hắn ta lại ấn cậu xuống,vung thêm một cái tát nữa,cậu cắn răng nhịn cơn đau nhói, khàn khàn nói :
-Qúy khách,thực xin lỗi.
-Xin lỗi con mẹ mày, chưa ai dám làm nhục tao như vậy,đêm nay tao sẽ bắt mày quỳ dưới giường mà cầu xin tao.
-Ôn tổng à,cần gì đối xử với người mới như vậy như vậy-Nơi góc tường phát ra một tiếng nói trầm trầm,hai người đều quay mặt sang,cậu mím môi,không ngờ trái đất lại tròn như vậy.Dù trong căn phòng tối om,con ngươi màu hổ phách của anh vẫn lóe sáng,nổi bật trong đêm,cậu nhìn một cái là nhận ra ngay.
Hàn Vũ~Cái tên mà suốt hai năm qua dù cố gắng cậu vẫn không thể nà quên được.Cái tên luôn ám ảnh cậu trong mọi giấc mơ khi đêm đến.
Người đàn ông cũng không tránh né ánh mắt của cậu,trái lại nhìn cậu một cách hoàn toàn xa lạ,lòng cậu đau nhói,hóa ra nãy giờ anh đã nhìn thấy, hóa ra anh cũng như người khác một mực xem kịch vui, hóa ra tất cả chỉ là cậu ngộ nhận anh sẽ đến giúp mình.
Hàm Mặc cảm thấy buồn cười,hai người đã đi tới bước đường này rồi, tại sao cậu còn ngộ nhận như vậy.
-Hàn Thiếu,chú cũng có hứng thú với nó à,thôi thì anh nhường cho chú vậy-Ôn tổng cười cười lấy lòng,hoàn toàn trái ngược với vẻ hung bạo ban nãy.
Sau đó,cả ba đều im lặng,không có nghe tiếng anh trả lời,chỉ nghe tiếng lách cách của bật lửa,Ôn tổng nghĩ rằng anh từ chối,quay sang tiếp tục nắm tóc ,đẩy cậu ngã xuống đất,miệng liên tục chửi bới.
Hàn Vũ lấy bao thuốc từ trong túi áo,châm một điếu, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt.
Cuối cùng là do cậu bỏ anh trước ~.~,đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ.
Hàn Vũ nhìn cậu mặc dù đau đớn nhưng không chịu khuất phục,lòng lại cảm thấy buồn bực,dập tắt điếu thuốc, khoan thai đứng dậy kéo tay cậu,ánh mắt lạnh băng nhìn Ôn tổng:
-Đồ của tôi mà cũng dám chạm vào,ông to gan rồi đấy.
-Hàn thiếu,tôi..tôi tưởng...-Người đàn ông thần sắc lúng túng,mặc trắng bệch,anh không thèm đoái hoài,kéo tay cậu ra khỏi quán bar,một động tác nhét cậu vào chiếc ferrari sang trọng chờ sẵn bên ngoài.
Thư ký thấy anh bước vào, khẽ giật mình chuyển hướng sang nhìn cậu ngồi bên cạnh anh ,lắp bắp:
-Hàm...-Chưa nói hết câu đã bị ánh mắt cảnh cáo của anh quét qua,thần sắc nghiêm túc lại nhưng gương mặt khó nén tò mò
-Hàn thiếu,anh muốn đi đâu
-Về nhà
Suốt quãng đường đi không ai nói một lời.thư ký Trương đôi lúc nhìn trộm hai người qua tấm gương,khẽ lắc đầu thở dài.
Hàm Mặc tựa đầu vào cửa sổ, đầu vẫn còn choáng váng vì men rượu,dù trong xe có lò sưởi nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt.Không phải cơ thể mà là lạnh trong lòng~~,cậu liếc trộm anh,người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần,ngũ quan hoàn mĩ như điêu khắc, thân âu phục thẳng tắp,trong màn đêm càng thêm nổi bật,ngày hôm qua, cậu đã nghĩ bao nhiêu câu để hỏi anh: Hai năm qua anh sống có tốt không ? Quan trọng là đã có người khác chưa ? Nhưng hôm nay,anh đang ngồi ngay bên cạnh,cậu vẫn không thể mở miệng nói nên lời.
-Hàn thiếu,đến nhà rồi-Thư ký Trương thận trọng mở miệng đánh thức hai người đang trong suy nghĩ riêng của mình.Anh mở cửa xe vào nhà,cậu suy nghĩ một hồi cũng bước theo sau.
Căn nhà theo trí nhớ của cậu sau hai năm vẫn không hề thay đổi, bất giác chỉ là cũ hơn đôi chút.Cậu mang theo tia hy vọng đảo mắt nhìn quanh,mong gặp được bức tranh cậu vẽ tặng Hàn Vũ năm tốt nghiệp,nhưng vị trí đó đã được thay bằng tranh của họa sĩ nổi tiếng Helmon.Trong lòng không khỏi thất vọng.
-Đi thôi-Hàm Mặc ngước mắt lên thấy anh đứng trên bậc cầu thang cao ngạo nhìn xuống cậu,cậu cắn môi,từng bước lên lầu.
Hàm Mặc ngồi trên giường êm ái, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm,lát sau,anh bước ra ngoài, chỉ quấn vỏn vẹn chiếc khăn tắm,để lộ thân hình rắn chắc,làn da màu đồng khỏe mạnh,mái tóc vì ướt nước mà rủ xuống, cực kỳ quyến rũ,cậu nuốt nước bọt,người đàn ông này,trong trường hợp nào cũng làm người ta bị mê hoặc.
-Lại đây
Cậu nhận lấy khăn,cẩn thận lau khô tóc anh, hương bạc hà nhàn nhạc vây quanh,tạo nên một khung cảnh trữ tình.
Anh bỗng nhiễn xoay người,mạnh mẽ ấn cậu xuống giường,hôn cuồng nhiệt lên môi cậu, nhẹ nhàng tách môi, đầu lưỡi dần tiếng vào khoang miệng của cậu, Hàn Vũ còn nghe được mùi vị của Whisky còn sót lại.
Đêm càng lúc càng khuya,cảm xúc càng lúc càng mạnh mẽ tuôn trào...Nụ hôn càng lúc càng nồng cháy,mê đắm,khung cảnh hoàn toàn ái muội.
Nụ hôn của anh một chút cũng không ôn nhu,hôn đến nỗi môi của cậu cảm thấy đau,đầu lưỡi bị mút đến tê buốt,làm cậu cực kỳ đau đớn,hai tay bấy chặt drap giường đến nhăn nhúm.
Hàn Vũ đang thoải mái,đột nhiên trận đau nhói từ đầu lưỡi truyền đến,làm cho anh phải dừng lại,ngẩng đầu nhìn cánh môi sưng đỏ của Hàm Mặc,tiếp theo còn nếm được mùi máu nhàn nhạt trong miệng mình.Đôi mắt màu hổ phách lóe lên đáng sợ :
-Em dám cắn tôi ?
Cậu lặng lẽ cúi đầu không đáp.Hàn Vũ tức giận nắm lấy cằm cậu nâng lên,ép nhìn thẳng vào mắt mình,tay vân vể cằm cậu.Ánh mắt anh tràn lửa giận, xen lẫn một phần thất vọng,khiến cậu không dám nhìn vào.
-Em không tình nguyện ?
Lại không có lời đáp trả,anh vùi đầu vào xương quai xanh của cậu,cắn một cái, cậu thét lên đau đớn,hai tay ôm chầm lấy cổ anh, tận hưởng cảm giác được gần anh, đầu nhỏ liên tục cọ qua lại.
Men rượu mạnh bạo đưa cậu vào thế chủ động,cậu đưa tay định gỡ chiếc khăn xuống thì anh bỗng phát ra tiếng cười khe khẽ, nắm chặt cổ tay cậu,đau buốt.
-Em không có tư cách chạm vào tôi.
Hàn Vũ đứng dậy mặc quần áo, nhìn mặt cậu ửng đỏ,môi sưng mọng, lòng trào lên cảm giác tức giận.Anh chồng hai cái gối lên nhau, mở tủ lấy thắt lưng chỉ xuống nệm,lạnh giọng ra lệnh :
-Nằm xuống
Hàm Mặc lồm cồm bò dậy, thoải mái nằm trên gối ngủ,anh buồn cười vút một dây lưng vào đùi cậu :
-Nằm sấp lại
Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, anh nhằm vào mông kê cao của cậu mà đánh xuống.
Vút...Vút...Vút...
Vút...Vút...Vút...
Vút...Vút...Vút...
Năm roi mạnh mẽ đáp xuống,ngay lập tức hằn lên mông cậu vệt đỏ ửng.Hàm Mặc hét lên đau đớn ,vòng tay ra sau xoa mông, hai tay không an phận bị bắt được,kẹp chặt tay cậu lại, quần cậu lập tức bị kéo xuống đầu gối.
Vút...Vút...
Vút...Vút...vút..aaaaa
Vút...Vút...vút...ưm
Vút...vút...vút...
Vút...vút...vút...
Hai cánh mông đã ửng đỏ,đau rát nhưng anh vẫn không có dấu hiệu dừng tay, cậu vặn vẹo người,hai tay bị kẹp chặt không nhúc nhích được,chỉ có thể dùng chân quẫy đạp.
Vút...Vút...Vút...
Vút...vút..vút...
Vút...vút...vút..
Vút...vút...vút...
Gần 20 thắt lưng,mông dường như không còn cảm giác,môi bị cắn đến bật máu, cậu lăn người ngã xuống sàn.
Hàn Vũ nhanh mắt túm áo cậu kéo lên nằm vắt ngang đùi mình,tay vẫn tiếp tục vung không thương tiếc
Bốp...bốp...bốp...
Bốp...bốp...bốp...
Bốp...Bốp...bốp...
Biết không thể thoát được,sức lực đã dần cạn,thân hình thả lỏng nằm yên trên đùi anh,chân cũng ngừng quẫy đạp.
Bốp...Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...Bốp...
Bốp...Bốp...Bốp...
Gần mười mấy bạt tay,thấy mông cậu tím bầm,Hàn Vũ chuyển xuống đùi mà đánh.Anh thật sự rất tức giận,đêm hôm đó,khi biết tin cậu bỏ đi không nói lời nào,anh gần như đã lục tung cả thành phố A,nguyện thề khi gặp được sẽ hành hạ cậu đến chết đi sống lại nhưng cuối cùng vẫn không làm được.Khi biết được cậu ở thành phố B,anh đã hủy tất cả lịch trình làm việc để tìm gặp cậu.Cuối cùng,bắt gập cậu làm việc ở quán bar đầy phức tạp,lại hằng ngày bị sỉ nhục không ngừng,nhớ đến cảnh ban nãy,lực đánh lại tăng lên vài phần.
Trong phòng, đêm tĩnh lặng,chỉ còn nghe tiếng đánh va chạm vào da thịt và tiếng nức nở của cậu.
Bốp...Bốp...Bốp...
Đánh thêm năm cái nữa,Hàn Vũ dừng tay lại, Hàm Mặc bật dậy mặc kệ mông đau lùi sát vào góc tường.Bật khóc :
-Chúng ta ly hôn đi.
-Cái gì?-Hàn Vũ nhíu mày,lập tức nhiệt độ căn phòng lại giảm xuống âm độ.
Hàm Mặc cúi đầu,vùi mặt vào đầu gối, chỉ ngày mai thôi,anh và cậu sẽ thật sự là hai người xa lạ.
Cậu đã từng nghĩ nếu thiếu anh,những ngày còn lại sẽ tẻ nhạt vô vị,nhưng cậu đã sống như thế suốt hai năm.Bây giờ, cậu sẽ phải tiếp tục như thế trong quãng đường còn lại,chẳng sao hết.
Trong thế giới này,những người ủng hộ tình yêu đồng tính rất nhiều,nhưng đó chỉ là lời nói ngoài miệng.Nhưng ủng hộ không có nghĩa là cuồng nhiệt, chấp nhận không có nghĩa là đồng tình.Tình cảm thì tự do thật đấy, nhưng cái kết hạnh phúc thì chỉ có thể có trong truyện mà thôi, Tình cảm đồng giới ngoài đời rất ngột ngạt khó khăn và tràn ngập đau khổ , không thể dễ dàng đạt được tình yêu đích thực, càng không phải nói đến cái gì đó " thiên trường địa cửu, chí tử bất du". Được như vậy thật sự rất khó, hiện tại khác giới yêu nhau cũng không có gì tin tưởng, huống chi là những người đồng giới. cậu là người rất thực tế,nếu là hai năm về trước,cậu sẽ ngây thơ nghĩ rằng,anh và cậu sẽ được chấp nhận,thậm chí bọn họ cũng đã kết hôn rồi,nhưng mãi mãi sẽ không tiến xa hơn được nữa.
-Đúng thế, chúng ta ly hôn,từ đây cắt đứt quan hệ
-Sau hai năm bỏ đi biệt tích,em chấp nhận ở đây đêm nay chỉ để nói những lời này.-Anh nheo mắt
-Đúng thế-Giong cậu run run,không biết vì đau hay là lý do gì khác mà nước mắt cứ thế trào ra
Hôn nhân của hai người bọn họ vốn không được chấp nhận,chỉ là lúc ấy trong lúc bồng bột,hai con người chưa suy nghĩ chính chắn đã bất chấp tất cả để kết hôn,ngay cả ba mẹ cũng từ bỏ không nhận cậu.Vậy thì cố chấp làm gì để nhận thêm đau khổ.
Trầm mặc một lúc sau,anh bỏ ra ngoài,đóng sầm cửa lại,để mặc cậu một mình trong căn phòng tối om,lòng tràn ngập suy nghĩ.
~~oOo~~~
Hôm sau khi tỉnh dậy,cậu cảm thấy cả người đau nhức,vươn tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh nhìn đồng hồ,đã 10h hơn rồi,e rằng đêm nay cậu không thể đi làm được.
Nếu không phải cơn đau nhói ở mông nhắc nhở,cậu vẫn nghĩ rằng tất cả chỉ là giấc mơ,giấc mơ do cậu tưởng tượng ra~
Vừa nằm định chợp mắt thêm một lát, chuông điện thoại lại reo lên.Cậu mặc kệ,nhưng người gọi rất kiên nhẫn,cậu bực tức :
-Gọi cái gì,mới sáng sớm...
-Xuống đây-bên kia là giọng nói trầm trầm quen thuộc.
Tay cầm điện thoại của cậu run lên,cố gắng trấn định thân hình,cơn buồn ngủ cũng vơi gần hết :
-Làm gì thế
-Chẳng phải muốn ly hôn sao,tôi đồng ý
"..."
Hàm Mặc không biết nói gì nữa,cổ họng nghẹn đắng,mặc dù đây là thứ cậu muốn nhưng vẫn có cảm giác buồn lòng,khó chịu.Con người vốn dĩ là vậy,dù đã đạt được nguyện vọng nhưng luôn cứ yêu cầu xa hơn.
30' sau, cậu thay quần áo bước xuống nhà,vừa mở cổng thì chiếc ferrari sang trọng đang đậu trước cửa,hoàn toàn trái ngược với hình ảnh khu dân cư tồi tàn này.Vài hộ dân lần đầu thấy xe ló đầu ra xem với vẻ mặc tò mò,xì xầm bàn tán.Có người còn lại gần,chạm vào xe vẻ mặt thích thú.
Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ,Hàn Vũ đang bàn việc nhìn thấy cậu,nói qua loa vài câu rồi cúp máy.Chiếc xe theo hướng cục dân chính mà đến.
Đi ngang phòng đăng ký kết hôn, cậu nhìn những cặp vợ chồng đang âu yếm nhau lòng bỗng chua xót, cậu còn nhớ ngày trước,mình cũng nắm tay anh ngồi tại nơi này chờ đợi, mỉm cười hạnh phúc,cậu từng nghĩ bọn họ đã có thể vượt qua mọi rào cản để đến được với nhau,không ngờ hôm nay lại đến nông nỗi này,không ngờ chính cậu lại đưa hai người trở về nơi bắt đầu.
Anh liếc mắt nhìn cậu,ánh mắt lóe lên tia phức tạp,nắm tay cậu vào phòng ly hôn.Nhìn thấy cậu ôm mông nhăn nhó theo sau,anh nhíu mày dừng lại,bước đến bên cạnh :
-Thoa thuốc chưa.
-Hả..-Cậu lắc đầu,hôm qua khi về đến chỗ ở đã là hai giờ sáng ,cậu liền nằm xuống ngủ ngay,mệt mỏi quá rồi !
Gương mặt anh nhanh chóng đen lại,cậu nhìn thấy tia lo lắng trong mắt anh, Hàn Vũ cúi người bế ngang mình cậu lên,nhẹ nhàng để tránh chạm vào mông cậu, cậu ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn anh,bối rối :
-Tôi..tôi có thể tự đi được.
-Yên lặng đi
Hàn Vũ bế cậu vào đứng trước phòng ly hôn,chần chừ rồi cũng bước vào.
Hàm Mặc nhìn ghế gỗ,khẽ nhíu mày, anh gấp áo vest của mình lót trên ghế đặt cậu ngồi xuống.Quay sang cô nhân viên :
-Chúng tôi muốn ly hôn
Cô nhân viên từng thấy những cặp vợ chồng khi đến đây đều cãi nhau om sòm ,không ai mà tình cảm nồng nàng và bình thản thế này cả ,vì thế cô dè dặt hỏi :
-Hai người chắc chắn muốn ly hôn sao ,phòng kết hôn bên kia đấy ?
-Ừ,tôi dúng là muốn ly hôn-anh gật đầu
-Anh có đem theo giấy chứng nhận kết hôn không?-Haizz chắc là thị giác mình có vấn đề rồi,cô nhân viên tự nhủ.
Hàm Mặc quay nhìn anh, Hàn Vũ nhún vai,lắc đầu :
-Không có,tôi quăng mất rồi.
-Cái gì,nếu thế thì không được rồi,phiền anh tìm kỹ lại cho.
-Chẳng phải ly hôn thôi sao,cần giấy đó làm gì.
-Vậy có đem chứng minh nhân dân không ?
-Không có,tôi quên ở nhà rồi.
-Anh à-Hàm Mặc kéo tay anh bảo đừng nói nữa,cô nhân viên kia tức muốn điên rồi.
-Qúy khách , chúng tôi không có đùa đâu,tôi còn nhiều việc làm lắm-Cô dở khóc dở cười,nhìn đồng hồ mau chóng muốn thay ca,hôm nay gặp phải cặp này thật xui nha~
-Được rồi,cảm ơn cô-Hàm Mặc cười gượng,kéo tay anh ra ngoài.Mím môi hỏi :
-Anh làm mất thật sao
-Ừ,mất rồi.
-Anh-Cậu trừng mắt,xù lông như chú mèo con,thật là hết nói nổi, bỗng nhiên nhíu mày,thò tay vào túi áo anh lấy ra tờ giấy với dòng chữ thật to :
GIẤY CHỨNG NHẬN KẾT HÔN
Hàm Mặc : 22 tuổi
Hàn Vũ : 26 tuổi
Ngày 19/05/2013
.
.
.
-Chẳng phải anh nói mất rồi sao
Hàn Vũ im lặng không nói gì, trầm giọng :
-Em thật sự muốn như vậy sao ?Tại sao năm đó lại bỏ đi?
Cậu cắn môi,câu hỏi này trong suốt hai năm nay cậu luôn tự hỏi chính mình,đến bây giờ vẫn không có được đáp án mong muốn
Hàn Vũ cúi người,nâng cằm cậu hôn sâu xuống ,nụ hôn không cuồng nhiệt ,trút giận như hôm qua mà êm đềm dịu dàng,làm cho cậu cảm thấy sóng mũi cay cay, cậu vòng tay ôm eo anh,mùi hương bạc hà đầy quyến rũ thoang thoảng,cậu an tâm dựa vào mà khóc nức nở.Đưa tay vuốt tóc cậu,anh nói :
-Chúng ta bắt đầu lại,được không ? ♥‿♥
Cậu không nói gì cả,khẽ gật đầu.
-Sau này không được vào Bar làm nữa
-Ừ ≧◡≦
-Không được bỏ trốn
-Ừ ≧◡≦
-Không được uống rượu
-Ừ ≧◡≦
Nhắm mắt lại,cậu xác định,người đàn ông này sẽ là người cùng cậu đi hết quãng đường còn lại, cậu chỉ cần anh mà thôi,mặc kệ người khác nói gì,cậu có quyền yêu và được yêu, dù đối phương là cùng giới đi chăng nữa,không ai có thể ngăn cách bọn họ.Vì số phận vốn đã định sẵn.♥♥♥
"Nhân sinh mười phần thì bảy tám phần đã là không như ý. Nhưng nếu có thể lấy bảy tám phần không như ý kia đổi được một hai phân hạnh phúc, thế cũng đủ vừa lòng"
End.
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33247
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: The Third Way Of Love
>w< thật tình là ta không có biết viết truyện ngọt và sủng a~
channn- Admin
- Tổng số bài gửi : 272
Points : 33247
Thanks : 29
Join date : 27/11/2015
Age : 44
Đến từ : TPHCM
Re: The Third Way Of Love
hay quá cảm giác như đọc 1 cuốn tiểu thuyết vậy XD
heymama- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32721
Thanks : 5
Join date : 14/12/2015
Re: The Third Way Of Love
Hay thế ta
Very good
Very good
minh Triết- Tổng số bài gửi : 4
Points : 31426
Thanks : 0
Join date : 18/04/2016
Re: The Third Way Of Love
Tình quá
minhtriet123- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 10
Points : 31180
Thanks : 0
Join date : 13/05/2016
Re: The Third Way Of Love
Má ơi, tui bị tiểu đường luôn rồi, quá ngọt đi ~
phương nhi- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 19
Points : 30951
Thanks : 0
Join date : 06/06/2016
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0