Nguyện Mãi Thương Một Người
+9
Caduoipro98
123456
Khỉ
Phan thuy kieu
Suoifang
Biibo
lavareherb
Vân Nhu
Nhược Hàn
13 posters
Trang 2 trong tổng số 2 trang
Trang 2 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Cảm ơn mọi người nhiều lắm nhé. Sau thời gian ngủ đông, au xin đăng chap mới xem như quà chúc mừng năm mới nhé! Hihi
Lavare Herb- Tổng số bài gửi : 4
Points : 30194
Thanks : 0
Join date : 16/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Tiểu Du từ từ nhấp nháy mí mắt, đầu đau như búa bổ, cả thân người cũng không khá hơn bao nhiêu. Theo quán tính đưa mắt nhìn xung quanh, ắt hẳn tìm dáng người quen thuộc kia, lòng đinh ninh chắc Người đang bên cạnh mình. Nhưng không, căn phòng vắng không bóng người, cảm giác trơ trọi đến hụt hẫng xuyên thẳng tâm can, Tiểu Du khẽ đưa tay chặn ngay trước mũi, bản thân không kìm được mà chợt thở dài ra một tiếng...
Cánh cửa phòng vừa được mở, có người đến, Tiểu Du liền vờ nhắm mắt, khuôn mặt tựa hồ bình thản đối lập hoàn toàn với tâm can đang dậy sóng, có muốn cũng không thể phủ nhận, Tiểu Du đang hi vọng người đến là...
Lại một lần nữa, sự hụt hẫng lại kéo đến như muốn nhấn chìm cả con người bé nhỏ kia vào hố sâu tăm tối của tuyệt vọng, người đến, không phải là người Tiểu Du đã mong chờ... buồn cười nhỉ? Tại sao cứ ngóng trông một người đã khiến bản thân tổn thương?
- Đã gần 2 ngày rồi, Tiểu Du vẫn chưa tỉnh?
Giọng Lan Viên bật chợt thở dài thường thượt
- Em nghĩ bạn ấy sẽ mau tỉnh lại thôi, bạn ấy mạnh mẽ và ngang lì lắm mà!
Bình An vừa nói vừa cười. Uổng công tớ cứu cậu, nay dám nói xấu trước mặt tớ, đợi đó, nhất định tớ sẽ cho cậu biết tay.
- Ừ, chị biết, nhưng đã lâu lắm chị mới thấy Tiểu Du trong tình cảnh này, cũng cảm thấy chút lo lo. Ơ nhưng, dưới chân em có con mèo kìa, màu lông giống hệt con mèo lúc trước của Tiểu Du ở Đại Chủng Viện.
"Lan Viên, chị đang nói gì vậy, con mèo đó là...."
- Chị nói sao ạ?
Biết mình lỡ lời, Lan Viên vội lảng tránh:
- À không có gì, nhưng xem ra khá quý em nhỉ? Bạn thân nhau à?
- Hihi, bạn thân của Viện Trưởng đó chị. Người quý con mèo này lắm.
- Viện Trưởng...
- Thiệt tình, chẳng biết người đã đi đâu, mấy hôm nay em không hề gặp Người.
Khuôn mặt Lan Viên bỗng chốc trở nên đăm chiêu:
- Người bảo sẽ không đến đây nữa...
- Ơ, tại sao?
- Vì, người bảo như thế sẽ tốt hơn cho Tiểu Du.
Tiểu Du như xét đánh ngang tai, bản thân không kiềm được mà run lên, phía bên ngực trái đau buốt, người đó, người đó đã không còn muốn nhìn thấy Tiểu Du nữa, không thấy thật buồn cười khi cứ cố tình xua đuổi người ta đi, đến lúc người ta đi rồi lại đau lòng sao?
Con bảo người đi đi, sao người không đứng lại?
Con bảo người đừng đợi, sao người vội vã quay đi?
Nghe tức cười ha?
Đáng thương, có phải không?
Nước mắt không kiềm được mà trào ra khỏi khóe.
--------------------------------
- Lan Viên chị thu xếp đi, tôi muốn rời khỏi đây.
Lan Viên giật mình quay lại thì đã thấy Tiểu Du gượng ngồi dậy, ngang tàng chẳng màng đang mang thương tích trên tích trên người muốn làm "loạn"
- Tiểu Du em tỉnh rồi sao? Em vẫn còn yếu lắm, hay ở đây vài hôm đợi em khỏe hẳn chúng ta hãy....
Chưa đợi Lan Viên dứt câu, Tiểu Du đã xen ngang, giọng điệu mà chút hỏa khí:
- Lập tức rời khỏi đây.
Bình An định nói gì đó nhưng Lan Viên đã kịp ngăn lại, ra hiệu không nên nói gì thì tốt hơn, nếu không, hậu quả e là... khó lường.
Mệt mỏi lê từng bước nặng nề về căn nhà mà trước đây là cả một vùng trời bình yên, giờ chỉ như sa mạc cằn cỗi, vừa đặt chân đến liền lập tức muốn rời đi, vì nắng ấm áp nhưng cũng rất chói chang chăng???
Tay xoa nhẹ thái dương, bước đi chậm chạp đầy mệt mỏi của Tiểu Du dừng hẳn khi nghe tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng ngài Đại Tướng Vương Hạ Dương.
- Tiểu Du hiện giờ con bé đã ra sao rồi?
- Vì có quá nhiều vết thương cộng với sức khỏe suy yếu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh, thưa Đại Tướng.
- Các người sao lại có thể để chuyện này xảy ra hả?
- Xin Đại Tướng bớt nóng giận, chúng tôi thật ngờ Viện Trưởng của Chủng Viện ấy lại là Chủ Giáo Phúc Ân năm xưa.
- Năm đó, ta đã khó khăn đến mức nào mới có thể khiến Tiểu Du tránh xa người đó, các người có biết không hả? Ta thừa biết được sẽ có một ngày nào đó con bé vì con người kia sẽ tự tổn thương chính mình nên mới đưa nó tránh xa người đó, các người là người thân cận của ta còn không hiểu được sao?
- Do chúng tôi khinh xuất, mong Ngài trách phạt.
Vương Hạ Dương thở dài một tiếng rồi phất tay:
- Thôi được rồi, các người lui ra đi
- Đa tạ Ngài, nhưng...
Người ấy toan quay lưng đi nhưng rồi khựng lại, như muốn nói thêm gì đó
- Còn có việc gì?
- Xin phép cho tôi được đi quá quyền hạn, nhưng cũng đã 3 năm rồi, tôi luôn ray rứt trong lòng không thể hiểu được lý do vì sao Ngài lại muốn Tiểu Du rời xa chủ giáo Phúc Ân, chẳng phải Ngài thừa biết tình cảm của Tiểu Du dành cho người đó sao?
- Ngươi thôi đi, có biết là mình đang nói gì không hả?
Thì ra trong phòng ngoài Đại Tướng Vương Hạ Dương và cấp dưới mà còn có Thiếu Tướng Vương Hạ Đông – người chú của Vương Hạ Dương, đang trừng mắt nhìn tên thuộc hạ lắm điều kia. Hơn ai hết Thiếu Tướng hiểu rõ được nỗi lòng của anh trai mình. Người thuộc hạ bị chỉnh lập tức nhận ra mình đã quá lời vội đỡ lại
- Xin lỗi, tôi đã lỡ lời...
Nhưng Đại Tướng cũng không hề trách cứ, mà xem đó như một cơ hội để bày tỏ nỗi lòng:
- Bởi vì ta biết rất rõ, nên ta mới làm điều đó, Tiểu Du không được phép có tình cảm với bất cứ một ai, những tình cảm vớ vẩn đó không cần thiết cho một người thừa kế của Gia Tộc Họ Vương, ngươi có hiểu không hả?
- Thưa Đại Tướng....
- Những tình cảm ngu muội đó chỉ khiến cho Tiểu Du ngày một thêm cảm tính yếu đuối và nhu nhược, ta ngày trước những tưởng nơi đó có thể mài dũa con bé trở thành một người trội vượt mà ta không muốn, nên mới gợi ý và đưa Tiểu Du vào đó, nào ngờ lại đem về kết quả bằng 0 hơn thế lại còn dẫn tới những vấn đề vô cùng phiền toái.
- Đại Tướng, ý người là chủ giáo Phúc Ân...
- ...
- Xin phép Đại Tướng cho tôi được nói điều này
- Ngươi nói đi
- Tôi nhận thấy, Phúc Ân thật lòng rất yêu thương Tiểu Du không hề có ý định vụ lợi, lại là người chính trực, thanh liêm hiếm ai sánh bằng, Tiểu Du không dễ dàng có tình cảm với bất kì ai nhưng với Phúc Ân thì ngược lại, Phúc Ân đã làm điều đó...
- Ta biết, cũng vì thế nên Phúc Ân mới trở thành điểm yếu của Tiểu Du.
- Điểm yếu?
- Đúng, điểm yếu của Tiểu Du nằm ở những người mà con bé yêu thương, chỉ cần người khác biết được điểm yếu này, tính mạng của con bé sẽ bị nguy hiểm, trường hợp mai sau có người dùng Phúc Ân để khống chế Tiểu Du là điều không thể nói trước được. Ta không muốn sự kiện năm đó lặp lại, ta không muốn nhìn thấy một Tiểu Du điên cuồng trước sự mất mát của Mẹ Tiểu Du, Người mà Tiểu Du hết mực yêu thương...
- Đại Tướng...
Hóa ra, sau cùng, ông cũng chỉ vì quá ích kỉ, luôn ám ảnh quá khứ năm xưa mà phòng vệ quá mức để bảo vệ đứa con gái bé bỏng của mình.
- Ta biết Phúc Ân cũng có chút tình cảm với Tiểu Du nên khi ta nói đến việc rời đi sẽ tốt hơn cho tương lai sau này của Tiểu Du, người đó đã đồng ý ngay mà không do dự. Còn nhận lời giúp ta sẽ khuyên bảo Tiểu Du, nếu không ta có thề sẽ không ngần ngại mà ra tay trừ khử người
- Đại Tướng...
- Đủ rồi đấy, mau ra ngoài đi
Vương Thiếu Tướng nghiêm giọng "phanh" con người chưa biết điểm dừng kia lại
- Vâng, chào Đại Tướng và Thiếu Tướng, tôi lui ra trước.
Vừa mở cửa phòng, người đó đã giật mình lùi về sau vài bước miệng ấm úng:
- Tiểu.... thư....
Cả Thiếu Tướng và Đại Tướng cũng ngạc nhiên không kém
Con người trước mặt hắn đằng đằng sát khí, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, giọng lạnh lùng như bắn hàn khí:
- Tránh ra...
- Tiểu thư...
Thấy tên thuộc hạ vừa nãy còn lắm mồm nay bỗng chốc đứng như chết trân thì Thiếu Tướng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, giải vây cho hắn
- Sao còn chưa đi, đứng đó làm gì?
- Dạ dạ vâng, tôi đi ngay, xin phép!
Đợi người đi khuất Tiểu Du mới thẳng hướng Đại Tướng tiến vào:
- Tôi hiện giờ đã không còn bất kì quan hệ nào với người tên Phúc Ân đó, như thế không biết đã vừa lòng Đại Tướng chưa?
- Con đám đem giọng điệu ấy để nói chuyện với ta?
- Không còn Mẹ, đó là người khi mệt mỏi nhất tôi có thể nghĩ đến.
Vương Hạ Dương thở dài một tiếng rồi tiếp lời
- Tiểu Du con nên hiểu cho đại cục, người đó không nên xuất hiện trong cuộc đời con, con có hiểu không?
- NHƯNG ĐÓ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ DUY NHẤT MÀ CON GÁI ÔNG THẬT SỰ YÊU THƯƠNG.
Tiểu Du nói như gào lên trong nước mắt và bỏ chạy ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng chỉ là tiếng kêu với...
Bao lâu nay, con đã hiểu lầm Người rồi sao?
Tại sao? Tại sao ngày đó Người không nói rõ mọi sự với con.
Nếu nói thì liệu mối quan hệ của chúng ta có đi đến bước đường cùng như thế này không?
Người có đau lòng không?
Con thì đau lòng lắm!
Người có thể chịu đựng được?
Nhưng con thì không, mọi thứ như quá sức chịu đựng của con rồi
Con thật sự rất mệt mỏi, con cần Người, con rất cần Người
Ngày đó tại sao Người lại lựa chọn im lặng rời xa con, không một lời giải thích
Như vậy là rất tàn nhẫn đấy, Người có biết không, ngày đó, tại sao? Tại sao lại đối xử với con như vậy?
--------------------------- 3 năm trước ----------------------
- Con không quan tâm nơi đó là nơi nào, có tốt ra sao con cũng mặc, con chỉ muốn được ở đây thôi.
- Con thôi cứng đầu đi có được không vậy? Con không cảm thấy rằng mình rất phiền phức sao? Tại sao cứ muốn nhốt mình tại nơi chật hẹp này trong khi ngoài kia có nhiều nơi thỏa sức cho con vùng vẫy.
- Đủ rồi, con không muốn nghe, con chỉ muốn ở đây với Người thôi, Người nói đi, là kẻ nào, con biết là đã kẻ nào đó bắt ép Người buộc con phải rời đi, Người mau nói cho con biết đi, con nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá.
- CON THÔI ĐI, CON NÍT NHƯ CON THÌ BIẾT ĐƯỢC ĐIỀU GÌ?
Phúc Ân phút chốc nghe những lời đau xuyên tâm can không kiềm được mà lớn tiếng.
- Con...
Tiểu Du đôi mắt rưng rưng, tựa như chực tuôn trào đến nơi, giọng điệu như xuống tận 18 tầng âm tào địa phủ:
- Người thật sự muốn con rời đi
- Đúng vậy.
Phúc Ân tay nắm chặt, như cố kìm nén cảm xúc của chính mình giọng run run nhưng có đứa ngốc nào đó mặt cứ cắm xuống đất chật vật với mớ cảm xúc hỗn loạn của mình nên không thể nhận ra.
- Được thôi, con sẽ đi, con đi, con đi là được chứ gì.
Tiểu Du nói từng chữ trong nước mắt, quay lưng bỏ đi, Phúc Ân bất thần nhìn theo, trái tim muốn níu giữ nhưng lí trí không cho, không đành lòng nhìn bóng dáng bé nhỏ quen thuộc kia từng bước rời xa mình, Phúc Ân quay lưng lại, thất thần cất từng bước một, bỗng dưng, bị một bàn tay bé nhỏ từ phía sau ôm chặt lấy, giọng nức nở khó khăn cất lên từng tiếng một.
- Hãy giữ con lại, và bảo con đừng đi, làm ơn.
Vòng tay vừa ngay bụng mặt áp khít vào lưng khóc ướt một mảng lớn trên áo.
Một giọt nước mắt của Phúc Ân rơi xuống, bàn tay run rẩy của Người nắm lấy bàn tay đang xiết chặt của Tiểu Du.
- Xin người...
Nước mắt cả 2 đua nhau rơi xuống, còn xót xa nào hơn, Phúc Ân, chính người cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, dằn lòng, thắt tim gỡ mạnh bàn tay bé nhỏ ra khỏi người mình rồi bỏ đi.
Giây phút đó, đối với Tiểu Du là một khúc truyện ngắn ám ảnh kinh hoàng, bị chính người mình yêu thương nhất quay lưng và bỏ rơi, Tiểu Du cứ thất thần đứng yên đó, nước mắt không dừng được mà liên tục chảy dài, không thể nói nên lời, chân càng không thể bước, như không thể chấp nhận và tin được chuyện gì đã xảy đến với mình.
Chỉ đến khi từng giọt mưa rơi xuống trên vai, Tiểu Du mới giật mình nhận ra, hóa ra chỉ còn một mình bản thân trơ trọi nơi đây, không còn bất cứ ai bên cạnh, người mà bản thân yêu thương nhất cũng đã rời bỏ y mà đi, cô đơn và cô độc đến đáng thương....
Uất hận, đau đớn, tổn thương khiến 2 con người ấy dường như ko thể nói nên lời, câu nói muốn thoát ra dường như lại nghẹn ứ ngay cổ... bất lực... chính là hoàn toàn bất lực
Cánh cửa phòng vừa được mở, có người đến, Tiểu Du liền vờ nhắm mắt, khuôn mặt tựa hồ bình thản đối lập hoàn toàn với tâm can đang dậy sóng, có muốn cũng không thể phủ nhận, Tiểu Du đang hi vọng người đến là...
Lại một lần nữa, sự hụt hẫng lại kéo đến như muốn nhấn chìm cả con người bé nhỏ kia vào hố sâu tăm tối của tuyệt vọng, người đến, không phải là người Tiểu Du đã mong chờ... buồn cười nhỉ? Tại sao cứ ngóng trông một người đã khiến bản thân tổn thương?
- Đã gần 2 ngày rồi, Tiểu Du vẫn chưa tỉnh?
Giọng Lan Viên bật chợt thở dài thường thượt
- Em nghĩ bạn ấy sẽ mau tỉnh lại thôi, bạn ấy mạnh mẽ và ngang lì lắm mà!
Bình An vừa nói vừa cười. Uổng công tớ cứu cậu, nay dám nói xấu trước mặt tớ, đợi đó, nhất định tớ sẽ cho cậu biết tay.
- Ừ, chị biết, nhưng đã lâu lắm chị mới thấy Tiểu Du trong tình cảnh này, cũng cảm thấy chút lo lo. Ơ nhưng, dưới chân em có con mèo kìa, màu lông giống hệt con mèo lúc trước của Tiểu Du ở Đại Chủng Viện.
"Lan Viên, chị đang nói gì vậy, con mèo đó là...."
- Chị nói sao ạ?
Biết mình lỡ lời, Lan Viên vội lảng tránh:
- À không có gì, nhưng xem ra khá quý em nhỉ? Bạn thân nhau à?
- Hihi, bạn thân của Viện Trưởng đó chị. Người quý con mèo này lắm.
- Viện Trưởng...
- Thiệt tình, chẳng biết người đã đi đâu, mấy hôm nay em không hề gặp Người.
Khuôn mặt Lan Viên bỗng chốc trở nên đăm chiêu:
- Người bảo sẽ không đến đây nữa...
- Ơ, tại sao?
- Vì, người bảo như thế sẽ tốt hơn cho Tiểu Du.
Tiểu Du như xét đánh ngang tai, bản thân không kiềm được mà run lên, phía bên ngực trái đau buốt, người đó, người đó đã không còn muốn nhìn thấy Tiểu Du nữa, không thấy thật buồn cười khi cứ cố tình xua đuổi người ta đi, đến lúc người ta đi rồi lại đau lòng sao?
Con bảo người đi đi, sao người không đứng lại?
Con bảo người đừng đợi, sao người vội vã quay đi?
Nghe tức cười ha?
Đáng thương, có phải không?
Nước mắt không kiềm được mà trào ra khỏi khóe.
--------------------------------
- Lan Viên chị thu xếp đi, tôi muốn rời khỏi đây.
Lan Viên giật mình quay lại thì đã thấy Tiểu Du gượng ngồi dậy, ngang tàng chẳng màng đang mang thương tích trên tích trên người muốn làm "loạn"
- Tiểu Du em tỉnh rồi sao? Em vẫn còn yếu lắm, hay ở đây vài hôm đợi em khỏe hẳn chúng ta hãy....
Chưa đợi Lan Viên dứt câu, Tiểu Du đã xen ngang, giọng điệu mà chút hỏa khí:
- Lập tức rời khỏi đây.
Bình An định nói gì đó nhưng Lan Viên đã kịp ngăn lại, ra hiệu không nên nói gì thì tốt hơn, nếu không, hậu quả e là... khó lường.
Mệt mỏi lê từng bước nặng nề về căn nhà mà trước đây là cả một vùng trời bình yên, giờ chỉ như sa mạc cằn cỗi, vừa đặt chân đến liền lập tức muốn rời đi, vì nắng ấm áp nhưng cũng rất chói chang chăng???
Tay xoa nhẹ thái dương, bước đi chậm chạp đầy mệt mỏi của Tiểu Du dừng hẳn khi nghe tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng ngài Đại Tướng Vương Hạ Dương.
- Tiểu Du hiện giờ con bé đã ra sao rồi?
- Vì có quá nhiều vết thương cộng với sức khỏe suy yếu nên tạm thời vẫn chưa tỉnh, thưa Đại Tướng.
- Các người sao lại có thể để chuyện này xảy ra hả?
- Xin Đại Tướng bớt nóng giận, chúng tôi thật ngờ Viện Trưởng của Chủng Viện ấy lại là Chủ Giáo Phúc Ân năm xưa.
- Năm đó, ta đã khó khăn đến mức nào mới có thể khiến Tiểu Du tránh xa người đó, các người có biết không hả? Ta thừa biết được sẽ có một ngày nào đó con bé vì con người kia sẽ tự tổn thương chính mình nên mới đưa nó tránh xa người đó, các người là người thân cận của ta còn không hiểu được sao?
- Do chúng tôi khinh xuất, mong Ngài trách phạt.
Vương Hạ Dương thở dài một tiếng rồi phất tay:
- Thôi được rồi, các người lui ra đi
- Đa tạ Ngài, nhưng...
Người ấy toan quay lưng đi nhưng rồi khựng lại, như muốn nói thêm gì đó
- Còn có việc gì?
- Xin phép cho tôi được đi quá quyền hạn, nhưng cũng đã 3 năm rồi, tôi luôn ray rứt trong lòng không thể hiểu được lý do vì sao Ngài lại muốn Tiểu Du rời xa chủ giáo Phúc Ân, chẳng phải Ngài thừa biết tình cảm của Tiểu Du dành cho người đó sao?
- Ngươi thôi đi, có biết là mình đang nói gì không hả?
Thì ra trong phòng ngoài Đại Tướng Vương Hạ Dương và cấp dưới mà còn có Thiếu Tướng Vương Hạ Đông – người chú của Vương Hạ Dương, đang trừng mắt nhìn tên thuộc hạ lắm điều kia. Hơn ai hết Thiếu Tướng hiểu rõ được nỗi lòng của anh trai mình. Người thuộc hạ bị chỉnh lập tức nhận ra mình đã quá lời vội đỡ lại
- Xin lỗi, tôi đã lỡ lời...
Nhưng Đại Tướng cũng không hề trách cứ, mà xem đó như một cơ hội để bày tỏ nỗi lòng:
- Bởi vì ta biết rất rõ, nên ta mới làm điều đó, Tiểu Du không được phép có tình cảm với bất cứ một ai, những tình cảm vớ vẩn đó không cần thiết cho một người thừa kế của Gia Tộc Họ Vương, ngươi có hiểu không hả?
- Thưa Đại Tướng....
- Những tình cảm ngu muội đó chỉ khiến cho Tiểu Du ngày một thêm cảm tính yếu đuối và nhu nhược, ta ngày trước những tưởng nơi đó có thể mài dũa con bé trở thành một người trội vượt mà ta không muốn, nên mới gợi ý và đưa Tiểu Du vào đó, nào ngờ lại đem về kết quả bằng 0 hơn thế lại còn dẫn tới những vấn đề vô cùng phiền toái.
- Đại Tướng, ý người là chủ giáo Phúc Ân...
- ...
- Xin phép Đại Tướng cho tôi được nói điều này
- Ngươi nói đi
- Tôi nhận thấy, Phúc Ân thật lòng rất yêu thương Tiểu Du không hề có ý định vụ lợi, lại là người chính trực, thanh liêm hiếm ai sánh bằng, Tiểu Du không dễ dàng có tình cảm với bất kì ai nhưng với Phúc Ân thì ngược lại, Phúc Ân đã làm điều đó...
- Ta biết, cũng vì thế nên Phúc Ân mới trở thành điểm yếu của Tiểu Du.
- Điểm yếu?
- Đúng, điểm yếu của Tiểu Du nằm ở những người mà con bé yêu thương, chỉ cần người khác biết được điểm yếu này, tính mạng của con bé sẽ bị nguy hiểm, trường hợp mai sau có người dùng Phúc Ân để khống chế Tiểu Du là điều không thể nói trước được. Ta không muốn sự kiện năm đó lặp lại, ta không muốn nhìn thấy một Tiểu Du điên cuồng trước sự mất mát của Mẹ Tiểu Du, Người mà Tiểu Du hết mực yêu thương...
- Đại Tướng...
Hóa ra, sau cùng, ông cũng chỉ vì quá ích kỉ, luôn ám ảnh quá khứ năm xưa mà phòng vệ quá mức để bảo vệ đứa con gái bé bỏng của mình.
- Ta biết Phúc Ân cũng có chút tình cảm với Tiểu Du nên khi ta nói đến việc rời đi sẽ tốt hơn cho tương lai sau này của Tiểu Du, người đó đã đồng ý ngay mà không do dự. Còn nhận lời giúp ta sẽ khuyên bảo Tiểu Du, nếu không ta có thề sẽ không ngần ngại mà ra tay trừ khử người
- Đại Tướng...
- Đủ rồi đấy, mau ra ngoài đi
Vương Thiếu Tướng nghiêm giọng "phanh" con người chưa biết điểm dừng kia lại
- Vâng, chào Đại Tướng và Thiếu Tướng, tôi lui ra trước.
Vừa mở cửa phòng, người đó đã giật mình lùi về sau vài bước miệng ấm úng:
- Tiểu.... thư....
Cả Thiếu Tướng và Đại Tướng cũng ngạc nhiên không kém
Con người trước mặt hắn đằng đằng sát khí, đôi mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, giọng lạnh lùng như bắn hàn khí:
- Tránh ra...
- Tiểu thư...
Thấy tên thuộc hạ vừa nãy còn lắm mồm nay bỗng chốc đứng như chết trân thì Thiếu Tướng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, giải vây cho hắn
- Sao còn chưa đi, đứng đó làm gì?
- Dạ dạ vâng, tôi đi ngay, xin phép!
Đợi người đi khuất Tiểu Du mới thẳng hướng Đại Tướng tiến vào:
- Tôi hiện giờ đã không còn bất kì quan hệ nào với người tên Phúc Ân đó, như thế không biết đã vừa lòng Đại Tướng chưa?
- Con đám đem giọng điệu ấy để nói chuyện với ta?
- Không còn Mẹ, đó là người khi mệt mỏi nhất tôi có thể nghĩ đến.
Vương Hạ Dương thở dài một tiếng rồi tiếp lời
- Tiểu Du con nên hiểu cho đại cục, người đó không nên xuất hiện trong cuộc đời con, con có hiểu không?
- NHƯNG ĐÓ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ DUY NHẤT MÀ CON GÁI ÔNG THẬT SỰ YÊU THƯƠNG.
Tiểu Du nói như gào lên trong nước mắt và bỏ chạy ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng chỉ là tiếng kêu với...
Bao lâu nay, con đã hiểu lầm Người rồi sao?
Tại sao? Tại sao ngày đó Người không nói rõ mọi sự với con.
Nếu nói thì liệu mối quan hệ của chúng ta có đi đến bước đường cùng như thế này không?
Người có đau lòng không?
Con thì đau lòng lắm!
Người có thể chịu đựng được?
Nhưng con thì không, mọi thứ như quá sức chịu đựng của con rồi
Con thật sự rất mệt mỏi, con cần Người, con rất cần Người
Ngày đó tại sao Người lại lựa chọn im lặng rời xa con, không một lời giải thích
Như vậy là rất tàn nhẫn đấy, Người có biết không, ngày đó, tại sao? Tại sao lại đối xử với con như vậy?
--------------------------- 3 năm trước ----------------------
- Con không quan tâm nơi đó là nơi nào, có tốt ra sao con cũng mặc, con chỉ muốn được ở đây thôi.
- Con thôi cứng đầu đi có được không vậy? Con không cảm thấy rằng mình rất phiền phức sao? Tại sao cứ muốn nhốt mình tại nơi chật hẹp này trong khi ngoài kia có nhiều nơi thỏa sức cho con vùng vẫy.
- Đủ rồi, con không muốn nghe, con chỉ muốn ở đây với Người thôi, Người nói đi, là kẻ nào, con biết là đã kẻ nào đó bắt ép Người buộc con phải rời đi, Người mau nói cho con biết đi, con nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả giá.
- CON THÔI ĐI, CON NÍT NHƯ CON THÌ BIẾT ĐƯỢC ĐIỀU GÌ?
Phúc Ân phút chốc nghe những lời đau xuyên tâm can không kiềm được mà lớn tiếng.
- Con...
Tiểu Du đôi mắt rưng rưng, tựa như chực tuôn trào đến nơi, giọng điệu như xuống tận 18 tầng âm tào địa phủ:
- Người thật sự muốn con rời đi
- Đúng vậy.
Phúc Ân tay nắm chặt, như cố kìm nén cảm xúc của chính mình giọng run run nhưng có đứa ngốc nào đó mặt cứ cắm xuống đất chật vật với mớ cảm xúc hỗn loạn của mình nên không thể nhận ra.
- Được thôi, con sẽ đi, con đi, con đi là được chứ gì.
Tiểu Du nói từng chữ trong nước mắt, quay lưng bỏ đi, Phúc Ân bất thần nhìn theo, trái tim muốn níu giữ nhưng lí trí không cho, không đành lòng nhìn bóng dáng bé nhỏ quen thuộc kia từng bước rời xa mình, Phúc Ân quay lưng lại, thất thần cất từng bước một, bỗng dưng, bị một bàn tay bé nhỏ từ phía sau ôm chặt lấy, giọng nức nở khó khăn cất lên từng tiếng một.
- Hãy giữ con lại, và bảo con đừng đi, làm ơn.
Vòng tay vừa ngay bụng mặt áp khít vào lưng khóc ướt một mảng lớn trên áo.
Một giọt nước mắt của Phúc Ân rơi xuống, bàn tay run rẩy của Người nắm lấy bàn tay đang xiết chặt của Tiểu Du.
- Xin người...
Nước mắt cả 2 đua nhau rơi xuống, còn xót xa nào hơn, Phúc Ân, chính người cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, dằn lòng, thắt tim gỡ mạnh bàn tay bé nhỏ ra khỏi người mình rồi bỏ đi.
Giây phút đó, đối với Tiểu Du là một khúc truyện ngắn ám ảnh kinh hoàng, bị chính người mình yêu thương nhất quay lưng và bỏ rơi, Tiểu Du cứ thất thần đứng yên đó, nước mắt không dừng được mà liên tục chảy dài, không thể nói nên lời, chân càng không thể bước, như không thể chấp nhận và tin được chuyện gì đã xảy đến với mình.
Chỉ đến khi từng giọt mưa rơi xuống trên vai, Tiểu Du mới giật mình nhận ra, hóa ra chỉ còn một mình bản thân trơ trọi nơi đây, không còn bất cứ ai bên cạnh, người mà bản thân yêu thương nhất cũng đã rời bỏ y mà đi, cô đơn và cô độc đến đáng thương....
Uất hận, đau đớn, tổn thương khiến 2 con người ấy dường như ko thể nói nên lời, câu nói muốn thoát ra dường như lại nghẹn ứ ngay cổ... bất lực... chính là hoàn toàn bất lực
Lavare Herb- Tổng số bài gửi : 4
Points : 30194
Thanks : 0
Join date : 16/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Tiểu Du lao đi như tên bắn, mặc bao vết thương đang hành hạ xác thịt, Lan Viên mặt mày đang hốt hoảng không biết xử trí tình hình thế nào, thấy Tiểu Du chạy đi, theo quán tính cũng toan chạy theo thì đã bị Tiểu Du chặn lại ngay:
- Đừng đi theo tôi
Lan Viên đáng thương khựng người không dám tiến thêm bước nửa, phải chăng vì sát khí phát ra từ câu nói người kia hết sức nặng nề?
Tiểu Du cứ đâm đầu chạy đến không còn sức, bước chân rệu rã gương mặt thất thần cứ thế nặng nhọc lê thân xác đi mà không hề ý thức được mình đã đi đâu.
Dựa người vào thanh sắt gần đấy, hơi thở gấp gáp, Tiểu Du cố gắng gượng dậy chút nhận thức còn xót lại, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, đây là... là bờ sông gần Đại Chủng Viện năm đó.
Tiểu Du khẽ chếch môi cười khẩy mình một tiếng, điên thật, sao lại đi đến đây rồi?
Nơi đây 3 năm trước, có 2 bóng lưng ở cạnh nhau cùng ngắm hoàng hôn.
Nơi đây 3 năm trước, có người nắm tay Tiểu Du đi dạo dọc con sông.
Nơi đây 3 năm trước, có người cho Tiểu Du mượn chân làm gối kê đầu để ngủ.
Nơi đây 3 năm trước....
Còn nhiều, nhiều điểu chưa kể lắm!
Tiểu Du nặng nhọc đi đến một quán dường như rất quen, người chủ quán thấy Tiểu Du trong bộ dạng không thể nào thảm hại hơn thì không khỏi thương tâm, bé con ngày trước má tròn bầu bĩnh, đôi mắt trong veo mang chút ý cười, miệng nhỏ chu chu vòi vĩnh Người phải ăn 2 phần kem nay đã không còn, bé con như lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác.
Lại còn kêu chai rượu, chẳng phải trước giờ Tiểu Du luôn ghét thức uống có cồn đắng chát thế này sao? Người chủ quán dùng dằng không muốn đưa nhưng Tiểu Du kiên quyết giật lấy, miệng cười nói:
- Chú tiếc với con một chai rượu à?
Đó là nụ cười xót xa nhất mà ông ấy từng thấy.
Tiểu Du bỏ đi, chút lý trí cuối cùng cũng đã bị men rượu che lấp, Tiểu Du buông người trên song sắt, nằm vất vưởng, chênh vênh...
Phúc Ân trở về thăm Đại Chủng Viện xưa, nơi đã từ lâu Người không đặt chân đến, mấy đêm nay không đêm nào Người ngủ yên giấc, hôm nay tính ra ngoài đi dạo để hít chút khí trời an lành thì đập vào mắt là dáng người trông rất thân quen kia... cẩn thận, cẩn thận chút, nếu không.....
ẦMMMMMM.... KHÔNGGGGGGGGGGGGG....
ĐÓ LÀ...... ẦMMMM
Dáng người bé nhỏ kia vì không làm chủ được mình đã ngã nhào xuống sông, Phúc Ân la lên một tiếng rồi lập tức lao xuống con sông đen quánh, bất chấp nguy hiểm một tâm muốn cướp người từ tay thủy thần trở về, đứa trẻ ấy có thể không cần sự quan tâm này của y, nhưng y không thể ngừng yêu thương nó dù chỉ một giây.
Dù Phúc Ân khẩn trưởng cứu người, nhưng với khoảng cách đó cũng đủ để Tiểu Du ngụp lặn và miễn cưỡng nuốt vài ngụm nước.
- Tiểu Du, Tiểu Du, con mau tỉnh lại
- Đừng làm ta sợ
- Mau mở mắt nhìn ta đi con
- Ta không cho phép con ngủ, con nghe rõ không?
Phúc Ân như mất đi bình tĩnh vốn có thường ngày, những động tác sơ cứu người ngạt nước cũng được thực hiện một cách hấp tấp, vội vã hơn bao giờ hết. Nhưng với trình độ của Phúc Ân, Tiểu Du cuối cùng cũng đưa được lượng nước kia từ phổi ra ngoài, nhịp thở cũng dần dần ổn định hơn, Phúc Ân thở phào như vừa thoáng ra khỏi tảng đá nghìn tấn.
- Ổn rồi, ổn rồi Tiểu Du, con không sao rồi
Tiểu Du mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt khắc sâu trong tim, miệng mỉm cười, tay vừa muốn giơ lên chạm lấy khuôn mặt ấy đã vội vàng rơi xuống.
Một màn đen đặc quánh.
Tiểu Du từ từ chau màu nheo mắt nhìn quanh, nơi này, nơi này là, phòng của Người... không... sao mình lại ở đây, tay ôm lấy đầu đau như búa bổ, toàn thân đau nhức, ráng gượng dậy, vừa mới cho một chân xuống giường chưa kịp chạm đất, một giọng nói vang đến bất thình lình khiến Tiểu Du phút chốc lạnh cả sóng lưng:
- Con còn muốn đi đâu?
Tiểu Du giật mình, đưa ánh mắt mông lung nhìn Phúc Ân tay đang cầm một ly nước và một cái khăn.
- Người...
- Con ngủ đã chưa? Dậy rồi thì để ta giúp con rửa mặt.
- Người...
Toàn thân Tiểu Du cứng đờ, chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, Tiểu Du muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, âm thanh phát ra chỉ là tiếng gọi Người không đầu không cuối. Phúc Ân thấy thế bất giác mỉm cười:
- Mới sáng sớm đã liền khóc nhè?
Người nhẹ nhàng đến cạnh, dịu dàng lau mặt cho bé con đang lấm lem kia. Sự ôn nhu này, đã bao lâu rồi Tiểu Du mới có lại được?
Ấn nhẹ Tiểu Du nằm lại trên giường, Phúc Ân không quên cảnh cáo mang ý tứ cười:
- Nằm yên ở đấy, con dám bước nửa bước xuống giường thì đừng trách ta.
Tâm trí Tiểu Du rối loạn một tá cảm xúc không tên.
Vì đâu nên sự tình?
Số là... đêm qua....
Trong cơn mê sảng vì sốt, Tiểu Du liên tục nói mớ:
- Người đừng đi, đừng bỏ con
- Tiểu Du, ta đây, ta không đi đâu hết, ta ở đây với con
- Con đau... con đau lắm.
Tâm Phúc Ân một phen chấn động, mắt không yên vị mà nhìn khắp nơi trên thân người Tiểu Du, hấp tấp hỏi:
- Tiểu Du con đau ở đâu, Tiểu Du mau nói ta biết con bị đau ở đâu?
- Ở đây, con đau ở đây.
Giây phút Tiểu Du yếu ớt đưa bàn tay chạm vào phía bên ngực trái, trái tim Phúc Ân như vỡ vụ từng mảnh.
- Tiểu Du...
Nước mắt Phúc Ân không kiềm được cứ thế mà chảy dài. Tiểu Du, con bé vẫn còn đang chật vật với con sốt, vậy mà....
- Con sai rồi, đừng bỏ con
- Tiểu Du...
- Con.... Sai... rồi...
- Tiểu Du, không, con không sai, là ta sai, ta sai, xin lỗi con, xin lỗi Tiểu Du
Phúc Ân nghẹn ngào ôm lấy thân người nóng hổi kia mà khóc, giây phút này, Người đã mong chờ biết bao lâu rồi đây, bé con bé bỏng ấy đang ở trong vòng tay Người, Người không thể mất đi con bé thêm một lần nữa, một lần, một lần thôi là đã quá đủ cho cả hai rồi. Trong vòng tay ấm áp của Người, Tiểu Du trong vô thức thều thào:
- Con... nhớ... Người... con nhớ Người... khủng... khiếp...
Bé con đáng hận này, còn muốn làm ta đau lòng đến mức nào nữa mới chịu dừng đây hả?
Phải chi con chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao người khác, thân phận của con ta dường như không được phép kề cận, giây phút này, ta chỉ muốn con là của riêng ta, không phải là con của một Đại Tướng, càng không phải là người thừa kế của Gia Tộc Họ Vương, con chỉ là một tiểu hài tử bé nhỏ, luôn cần vòng tay quan tâm và chở che, là người mà ta trân trọng và yêu thương nhất cuộc đời này.
Đêm ấy, Phúc Ân dường như thức trắng đêm, những vết thương trên người Tiểu Du, đều được Phúc Ân "thăm hỏi" một cách chu đáo, tay chạm đến đâu, nước mắt liền rơi đến đó.
- Tiểu Du, phải để con chịu thiệt thòi nhiều rồi
Phúc Ân dứt câu, không kiềm được mà đặt lên đầu người kia một nụ hôn, nước mắt lại rơi xuống, những giọt nước mắt chất chứa cả vạn nỗi niềm không tên.
E hèm...
- Cũng biết vâng lời quá nhỉ?
Phúc Ân cười khi thấy bé con vẫn đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
- Người...
- Ta thế nào? Sao không nói mà nước mắt chảy hoài thế này, công tắc nước hư ở đâu, nói ta biết để ta còn đi khóa lại.
Miệng cười, tiện tay đưa lên xoa đầu đứa nhỏ trấn an
Có người cả đêm qua cũng khóc suốt đấy còn gì?
Tiểu Du giọng bé tí hỏi, phải gióng tai lắm Phúc Ân mới nghe được.
- Người... có giận con không?
- Giận con?
Phúc Ân thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh qua rồi bình thản đáp:
- Dĩ nhiên là có, không là giận mà là... RẤT TỨC GIẬN.
Phúc Ân còn rất không có lương tâm còn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, Tiểu Du còn chưa đủ đáng thương hay sao chứ?
- Con....
Tiểu Du nghe thấy liền cuối gầm mặt.
- Con thế nào?
- Con sai rồi.
- Biết sai?
- Con biết con sai, con không nên....
Chưa kịp để Tiểu Du nói hết câu, Phúc Ân đã nhấc người bé con đặt ngang qua đùi mình:
- Được lắm, nếu biết sai rồi thì dễ nói chuyện hơn, đúng không?
Phúc Ân thật là, vừa nói tay còn nhịp nhịp trên cái mông bé nhỏ còn chưa kịp lành vì trận đòn lần trước, Người quả là tàn ác siêu cấp vô địch hệ mặt trời rồi.
- Con...
- Nào, nói đi, con sai ở đâu?
Lại còn cố tình làm khó bé con, lương tâm để đâu mất rồi không biết
- Con....
Tiểu Du đáng thương của chúng ta cứ ấm úng, người cứ run lên từng cơn vì tiếng nấc, không nói thành lời
- Con xấu hổ nên khó nói, được thôi, ta sẽ nói giúp con vậy.
Bàn tay không mạnh không nhẹ vỗ lên cặp mông đang run rẩy của Tiểu Du một phát.
- Ra đường vào nửa đêm con có biết nguy hiểm lắm không?
BA
- Hành lang đó, ta có cho con tùy tiện dựa vào không?
BA
- Lại còn dám uống rượu, con nay to gan lớn mật lắm rồi
BA
- Uống đến nổi không kiểm soát được mình, ngã luôn xuống sông, nếu ta không đến kịp thì sao đây hả Tiểu Du?
- ....
Tiểu Du không đáp, chỉ gồng người chịu đòn nước mắt lặng lẽ rơi lã chã, Tiểu Du biết Người cũng đang khóc, những bàn tay kia dẫu... chỉ là như đánh cho có cũng làm khó Tiểu Du, người ta vừa mới như chết đi sống lại không thương tình lại còn ra tay đánh người.
Nhưng Tiểu Du không giận Người, Tiểu Du giận mình, giận mình suốt quãng thời gian kia đều ngu muội trách nhầm Người, khiến Người phải lao tâm đến lao lực, Tiểu Du ích kỉ chỉ nghĩ mình là người duy nhất phải gánh chịu tổn thương mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Người, Tiểu Du căm ghét chính bản thân mình vì cớ gì hóa ra hồ đồ đến thế để chính mình tự tổn thương lấy người mình hết mực yêu thương?
- Giây phút đó ta... ta thực sự rất sợ hãi Tiểu Du ạ!
- ...
- Ta sợ mình sẽ mất con mãi mãi...
Giọng Phúc Ân run rẩy đến đáng thương.
- Người đừng khóc, là con sai, con sai rồi, Người cứ đánh cứ phạt con đi, con đáng bị phạt lắm mà.
Tiểu Du xoay khuôn mặt đỏ hoe ấy lại nhìn Phúc Ân tim không kiềm được co thắt một cái rõ đau đến quặng tim
- Không, Tiểu Du con không sai, là ta sai.
- ...
- Nếu phải phạt con 1 ta nên tự trừng phạt ta đến 100, 1000 lần.
- Người, Người đừng nói vậy mà
- Những gì con làm sai, đều chính do ta mà ra, ta là người đã đẩy con vào những sai lầm đó.
- Không, không đúng, là do con không tốt, con đã hiểu nhầm Người, con cư xử vô lễ với Người... con...
Tiểu Du vừa khóc vừa khó khăn nói trong nước mắt, hình như còn muốn nói thêm nhưng đã kịp thời bị Phúc Ân chặn lại
- Thôi, con đừng nói nữa
Nhẹ nhàng kéo thân người bé nhỏ kia vào lòng, đẩy nhẹ đầu tựa trên vai mình, Phúc Ân thỏ thẻ:
- Những gì qua rồi, hãy cho qua đi con, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không?
- ...
Tiểu Du không trả lời, chỉ gật đầu trên vai Người, hảo hảo nghe theo.
- Ngoan lắm, Tiểu Du của ta ngoan lắm!
- ... hic...hic...
Không có hồi âm trả lời, chỉ có tiếng thút thít nhẹ, bé con đáng ghét này, Người khiến ta vừa khóc vừa cười trên thế gian này chỉ có mỗi con.
- Còn chưa chịu nín, khi nãy ta mạnh tay khiến con còn đau sao?
Tay người không chịu yên mà dịch từ lưng xuống mông đứa nhỏ, xoa xoa. Tiểu Du kịch liệt lắc đầu phản đối, lại mắc cỡ nữa đây mà. Chứ gì nữa, bây giờ Tiểu Du đã 18 tuổi rồi chớ có phải là đứa nhóc 14,15 tuổi năm xưa nữa đâu, Người kì cục quá...
- Không, con không đau chỗ đó.
Nói rồi Tiểu Du đẩy nhẹ tay Người ra...
- Nói dối không chớp mắt...
Phúc Ân mắng yêu, cho thêm cú nhẹ vào đầu, nhưng rồi chợt nhận ra gì đó, Người bật cười thành tiếng rồi hô lên giọng cảm thán
- Hay là...
Tiểu Du thấy Người cười vui vẻ, trưng cặp mắt cún con ngây thơ nhìn như đặt dấu chấm hỏi to đùng thắc mắc...
- Hay là con đang... mắc cỡ vì ta xoa mông cho đúng không? Haha
- Ngườiiii...
Rồi xong, Tiểu Du nhà ta quê độ giận dỗi vùi mặt vào vai Phúc Ân mất rồi
- Haha, đừng bảo với ta là con lớn rồi nha, ta không cho con lớn biết không?
- Ơ...
Tiểu Du hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vô thức đẩy nhẹ Phúc Ân ra, nhìn thẳng vào Người, chắc là định hỏi sao Người lại vô lí như thế ?nhưng chỉ mới xuất hiện trong tư tưởng chưa được phát ngôn ra thì đã bị Phúc Ân nhanh hơn cướp diễn đàn
- Ơ a gì? Giờ lại còn đẩy ta, còn không phải định không cho ta ôm nữa chứ?
Hỏi xong Người nhíu mày nhìn, chờ đợi câu trả lời từ bé con ngốc nghếch mặt đang nghệch ra thấy thương...
- Con... con...
- Có nhớ con đã từng nói với ta điều gì không?
- ... (lại đưa mắt cún con nhìn)
- Con nói là: "Sau này con có lớn, con vẫn để cho Người ôm mà" đấy, con nói thế đấy...
- Người...
Tiểu Du nghe xong liền lấy tay che mặt, lại mắc cỡ rồi
- Chẳng phải thế sao? Con định nuốt lời hay lật kèo với ta đây?
Phúc Ân cười nhưng vờ làm mặt nghiêm túc (nói chung là cũng rất buồn cười, haha) đưa tay gỡ 2 bàn tay đang che khuôn mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều kia ra.
- Con không có mà...
- Có thật không?
- Thật mà
- Tốt lắm, thế mới được chứ!
Khỏi nói là có người đắc ý đến thế nào rồi.
- Mà con có nhớ con nói câu đó vào lúc nào không?
Lại thử thách trí nhớ của người khác rồi.
- Là lúc...
- Sao? Con quên rồi...
- Là lúc con ngã xuống sông, rồi bị... bị...
- ...
Phúc Ân tâm tình vui vẻ kiên nhẫn chờ câu trả lời, thì ra là bé con đang mắc cỡ, thấy cưng hết biết
- Bị người phạt...
- Haha
Cuối cùng cũng đã đợi được câu trả lời mà mình muốn nghe, Phúc Ân đắc ý bật cười, nghiêm giọng đùa:
- Đúng rồi, lần đó ta đã thật sự rất giận vì đứa ngốc bướng bỉnh như con đấy!
- Người, đừng nhắc lại nữa mà...
Lại vùi mặt vào vai Phúc Ân phụng phịu rồi. Đáng yêu thế hỏi sao không thương?
À mà, lần đó là.......
------------------------------
Vài bữa rãnh tui kể lại cho nghe ha =))
- Đừng đi theo tôi
Lan Viên đáng thương khựng người không dám tiến thêm bước nửa, phải chăng vì sát khí phát ra từ câu nói người kia hết sức nặng nề?
Tiểu Du cứ đâm đầu chạy đến không còn sức, bước chân rệu rã gương mặt thất thần cứ thế nặng nhọc lê thân xác đi mà không hề ý thức được mình đã đi đâu.
Dựa người vào thanh sắt gần đấy, hơi thở gấp gáp, Tiểu Du cố gắng gượng dậy chút nhận thức còn xót lại, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, đây là... là bờ sông gần Đại Chủng Viện năm đó.
Tiểu Du khẽ chếch môi cười khẩy mình một tiếng, điên thật, sao lại đi đến đây rồi?
Nơi đây 3 năm trước, có 2 bóng lưng ở cạnh nhau cùng ngắm hoàng hôn.
Nơi đây 3 năm trước, có người nắm tay Tiểu Du đi dạo dọc con sông.
Nơi đây 3 năm trước, có người cho Tiểu Du mượn chân làm gối kê đầu để ngủ.
Nơi đây 3 năm trước....
Còn nhiều, nhiều điểu chưa kể lắm!
Tiểu Du nặng nhọc đi đến một quán dường như rất quen, người chủ quán thấy Tiểu Du trong bộ dạng không thể nào thảm hại hơn thì không khỏi thương tâm, bé con ngày trước má tròn bầu bĩnh, đôi mắt trong veo mang chút ý cười, miệng nhỏ chu chu vòi vĩnh Người phải ăn 2 phần kem nay đã không còn, bé con như lột xác trở thành một con người hoàn toàn khác.
Lại còn kêu chai rượu, chẳng phải trước giờ Tiểu Du luôn ghét thức uống có cồn đắng chát thế này sao? Người chủ quán dùng dằng không muốn đưa nhưng Tiểu Du kiên quyết giật lấy, miệng cười nói:
- Chú tiếc với con một chai rượu à?
Đó là nụ cười xót xa nhất mà ông ấy từng thấy.
Tiểu Du bỏ đi, chút lý trí cuối cùng cũng đã bị men rượu che lấp, Tiểu Du buông người trên song sắt, nằm vất vưởng, chênh vênh...
Phúc Ân trở về thăm Đại Chủng Viện xưa, nơi đã từ lâu Người không đặt chân đến, mấy đêm nay không đêm nào Người ngủ yên giấc, hôm nay tính ra ngoài đi dạo để hít chút khí trời an lành thì đập vào mắt là dáng người trông rất thân quen kia... cẩn thận, cẩn thận chút, nếu không.....
ẦMMMMMM.... KHÔNGGGGGGGGGGGGG....
ĐÓ LÀ...... ẦMMMM
Dáng người bé nhỏ kia vì không làm chủ được mình đã ngã nhào xuống sông, Phúc Ân la lên một tiếng rồi lập tức lao xuống con sông đen quánh, bất chấp nguy hiểm một tâm muốn cướp người từ tay thủy thần trở về, đứa trẻ ấy có thể không cần sự quan tâm này của y, nhưng y không thể ngừng yêu thương nó dù chỉ một giây.
Dù Phúc Ân khẩn trưởng cứu người, nhưng với khoảng cách đó cũng đủ để Tiểu Du ngụp lặn và miễn cưỡng nuốt vài ngụm nước.
- Tiểu Du, Tiểu Du, con mau tỉnh lại
- Đừng làm ta sợ
- Mau mở mắt nhìn ta đi con
- Ta không cho phép con ngủ, con nghe rõ không?
Phúc Ân như mất đi bình tĩnh vốn có thường ngày, những động tác sơ cứu người ngạt nước cũng được thực hiện một cách hấp tấp, vội vã hơn bao giờ hết. Nhưng với trình độ của Phúc Ân, Tiểu Du cuối cùng cũng đưa được lượng nước kia từ phổi ra ngoài, nhịp thở cũng dần dần ổn định hơn, Phúc Ân thở phào như vừa thoáng ra khỏi tảng đá nghìn tấn.
- Ổn rồi, ổn rồi Tiểu Du, con không sao rồi
Tiểu Du mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt khắc sâu trong tim, miệng mỉm cười, tay vừa muốn giơ lên chạm lấy khuôn mặt ấy đã vội vàng rơi xuống.
Một màn đen đặc quánh.
Tiểu Du từ từ chau màu nheo mắt nhìn quanh, nơi này, nơi này là, phòng của Người... không... sao mình lại ở đây, tay ôm lấy đầu đau như búa bổ, toàn thân đau nhức, ráng gượng dậy, vừa mới cho một chân xuống giường chưa kịp chạm đất, một giọng nói vang đến bất thình lình khiến Tiểu Du phút chốc lạnh cả sóng lưng:
- Con còn muốn đi đâu?
Tiểu Du giật mình, đưa ánh mắt mông lung nhìn Phúc Ân tay đang cầm một ly nước và một cái khăn.
- Người...
- Con ngủ đã chưa? Dậy rồi thì để ta giúp con rửa mặt.
- Người...
Toàn thân Tiểu Du cứng đờ, chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, Tiểu Du muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ứ nơi cổ họng, âm thanh phát ra chỉ là tiếng gọi Người không đầu không cuối. Phúc Ân thấy thế bất giác mỉm cười:
- Mới sáng sớm đã liền khóc nhè?
Người nhẹ nhàng đến cạnh, dịu dàng lau mặt cho bé con đang lấm lem kia. Sự ôn nhu này, đã bao lâu rồi Tiểu Du mới có lại được?
Ấn nhẹ Tiểu Du nằm lại trên giường, Phúc Ân không quên cảnh cáo mang ý tứ cười:
- Nằm yên ở đấy, con dám bước nửa bước xuống giường thì đừng trách ta.
Tâm trí Tiểu Du rối loạn một tá cảm xúc không tên.
Vì đâu nên sự tình?
Số là... đêm qua....
Trong cơn mê sảng vì sốt, Tiểu Du liên tục nói mớ:
- Người đừng đi, đừng bỏ con
- Tiểu Du, ta đây, ta không đi đâu hết, ta ở đây với con
- Con đau... con đau lắm.
Tâm Phúc Ân một phen chấn động, mắt không yên vị mà nhìn khắp nơi trên thân người Tiểu Du, hấp tấp hỏi:
- Tiểu Du con đau ở đâu, Tiểu Du mau nói ta biết con bị đau ở đâu?
- Ở đây, con đau ở đây.
Giây phút Tiểu Du yếu ớt đưa bàn tay chạm vào phía bên ngực trái, trái tim Phúc Ân như vỡ vụ từng mảnh.
- Tiểu Du...
Nước mắt Phúc Ân không kiềm được cứ thế mà chảy dài. Tiểu Du, con bé vẫn còn đang chật vật với con sốt, vậy mà....
- Con sai rồi, đừng bỏ con
- Tiểu Du...
- Con.... Sai... rồi...
- Tiểu Du, không, con không sai, là ta sai, ta sai, xin lỗi con, xin lỗi Tiểu Du
Phúc Ân nghẹn ngào ôm lấy thân người nóng hổi kia mà khóc, giây phút này, Người đã mong chờ biết bao lâu rồi đây, bé con bé bỏng ấy đang ở trong vòng tay Người, Người không thể mất đi con bé thêm một lần nữa, một lần, một lần thôi là đã quá đủ cho cả hai rồi. Trong vòng tay ấm áp của Người, Tiểu Du trong vô thức thều thào:
- Con... nhớ... Người... con nhớ Người... khủng... khiếp...
Bé con đáng hận này, còn muốn làm ta đau lòng đến mức nào nữa mới chịu dừng đây hả?
Phải chi con chỉ là một đứa trẻ bình thường như bao người khác, thân phận của con ta dường như không được phép kề cận, giây phút này, ta chỉ muốn con là của riêng ta, không phải là con của một Đại Tướng, càng không phải là người thừa kế của Gia Tộc Họ Vương, con chỉ là một tiểu hài tử bé nhỏ, luôn cần vòng tay quan tâm và chở che, là người mà ta trân trọng và yêu thương nhất cuộc đời này.
Đêm ấy, Phúc Ân dường như thức trắng đêm, những vết thương trên người Tiểu Du, đều được Phúc Ân "thăm hỏi" một cách chu đáo, tay chạm đến đâu, nước mắt liền rơi đến đó.
- Tiểu Du, phải để con chịu thiệt thòi nhiều rồi
Phúc Ân dứt câu, không kiềm được mà đặt lên đầu người kia một nụ hôn, nước mắt lại rơi xuống, những giọt nước mắt chất chứa cả vạn nỗi niềm không tên.
E hèm...
- Cũng biết vâng lời quá nhỉ?
Phúc Ân cười khi thấy bé con vẫn đang nằm ngoan ngoãn trên giường.
- Người...
- Ta thế nào? Sao không nói mà nước mắt chảy hoài thế này, công tắc nước hư ở đâu, nói ta biết để ta còn đi khóa lại.
Miệng cười, tiện tay đưa lên xoa đầu đứa nhỏ trấn an
Có người cả đêm qua cũng khóc suốt đấy còn gì?
Tiểu Du giọng bé tí hỏi, phải gióng tai lắm Phúc Ân mới nghe được.
- Người... có giận con không?
- Giận con?
Phúc Ân thoáng chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh qua rồi bình thản đáp:
- Dĩ nhiên là có, không là giận mà là... RẤT TỨC GIẬN.
Phúc Ân còn rất không có lương tâm còn cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, Tiểu Du còn chưa đủ đáng thương hay sao chứ?
- Con....
Tiểu Du nghe thấy liền cuối gầm mặt.
- Con thế nào?
- Con sai rồi.
- Biết sai?
- Con biết con sai, con không nên....
Chưa kịp để Tiểu Du nói hết câu, Phúc Ân đã nhấc người bé con đặt ngang qua đùi mình:
- Được lắm, nếu biết sai rồi thì dễ nói chuyện hơn, đúng không?
Phúc Ân thật là, vừa nói tay còn nhịp nhịp trên cái mông bé nhỏ còn chưa kịp lành vì trận đòn lần trước, Người quả là tàn ác siêu cấp vô địch hệ mặt trời rồi.
- Con...
- Nào, nói đi, con sai ở đâu?
Lại còn cố tình làm khó bé con, lương tâm để đâu mất rồi không biết
- Con....
Tiểu Du đáng thương của chúng ta cứ ấm úng, người cứ run lên từng cơn vì tiếng nấc, không nói thành lời
- Con xấu hổ nên khó nói, được thôi, ta sẽ nói giúp con vậy.
Bàn tay không mạnh không nhẹ vỗ lên cặp mông đang run rẩy của Tiểu Du một phát.
- Ra đường vào nửa đêm con có biết nguy hiểm lắm không?
BA
- Hành lang đó, ta có cho con tùy tiện dựa vào không?
BA
- Lại còn dám uống rượu, con nay to gan lớn mật lắm rồi
BA
- Uống đến nổi không kiểm soát được mình, ngã luôn xuống sông, nếu ta không đến kịp thì sao đây hả Tiểu Du?
- ....
Tiểu Du không đáp, chỉ gồng người chịu đòn nước mắt lặng lẽ rơi lã chã, Tiểu Du biết Người cũng đang khóc, những bàn tay kia dẫu... chỉ là như đánh cho có cũng làm khó Tiểu Du, người ta vừa mới như chết đi sống lại không thương tình lại còn ra tay đánh người.
Nhưng Tiểu Du không giận Người, Tiểu Du giận mình, giận mình suốt quãng thời gian kia đều ngu muội trách nhầm Người, khiến Người phải lao tâm đến lao lực, Tiểu Du ích kỉ chỉ nghĩ mình là người duy nhất phải gánh chịu tổn thương mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Người, Tiểu Du căm ghét chính bản thân mình vì cớ gì hóa ra hồ đồ đến thế để chính mình tự tổn thương lấy người mình hết mực yêu thương?
- Giây phút đó ta... ta thực sự rất sợ hãi Tiểu Du ạ!
- ...
- Ta sợ mình sẽ mất con mãi mãi...
Giọng Phúc Ân run rẩy đến đáng thương.
- Người đừng khóc, là con sai, con sai rồi, Người cứ đánh cứ phạt con đi, con đáng bị phạt lắm mà.
Tiểu Du xoay khuôn mặt đỏ hoe ấy lại nhìn Phúc Ân tim không kiềm được co thắt một cái rõ đau đến quặng tim
- Không, Tiểu Du con không sai, là ta sai.
- ...
- Nếu phải phạt con 1 ta nên tự trừng phạt ta đến 100, 1000 lần.
- Người, Người đừng nói vậy mà
- Những gì con làm sai, đều chính do ta mà ra, ta là người đã đẩy con vào những sai lầm đó.
- Không, không đúng, là do con không tốt, con đã hiểu nhầm Người, con cư xử vô lễ với Người... con...
Tiểu Du vừa khóc vừa khó khăn nói trong nước mắt, hình như còn muốn nói thêm nhưng đã kịp thời bị Phúc Ân chặn lại
- Thôi, con đừng nói nữa
Nhẹ nhàng kéo thân người bé nhỏ kia vào lòng, đẩy nhẹ đầu tựa trên vai mình, Phúc Ân thỏ thẻ:
- Những gì qua rồi, hãy cho qua đi con, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được không?
- ...
Tiểu Du không trả lời, chỉ gật đầu trên vai Người, hảo hảo nghe theo.
- Ngoan lắm, Tiểu Du của ta ngoan lắm!
- ... hic...hic...
Không có hồi âm trả lời, chỉ có tiếng thút thít nhẹ, bé con đáng ghét này, Người khiến ta vừa khóc vừa cười trên thế gian này chỉ có mỗi con.
- Còn chưa chịu nín, khi nãy ta mạnh tay khiến con còn đau sao?
Tay người không chịu yên mà dịch từ lưng xuống mông đứa nhỏ, xoa xoa. Tiểu Du kịch liệt lắc đầu phản đối, lại mắc cỡ nữa đây mà. Chứ gì nữa, bây giờ Tiểu Du đã 18 tuổi rồi chớ có phải là đứa nhóc 14,15 tuổi năm xưa nữa đâu, Người kì cục quá...
- Không, con không đau chỗ đó.
Nói rồi Tiểu Du đẩy nhẹ tay Người ra...
- Nói dối không chớp mắt...
Phúc Ân mắng yêu, cho thêm cú nhẹ vào đầu, nhưng rồi chợt nhận ra gì đó, Người bật cười thành tiếng rồi hô lên giọng cảm thán
- Hay là...
Tiểu Du thấy Người cười vui vẻ, trưng cặp mắt cún con ngây thơ nhìn như đặt dấu chấm hỏi to đùng thắc mắc...
- Hay là con đang... mắc cỡ vì ta xoa mông cho đúng không? Haha
- Ngườiiii...
Rồi xong, Tiểu Du nhà ta quê độ giận dỗi vùi mặt vào vai Phúc Ân mất rồi
- Haha, đừng bảo với ta là con lớn rồi nha, ta không cho con lớn biết không?
- Ơ...
Tiểu Du hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vô thức đẩy nhẹ Phúc Ân ra, nhìn thẳng vào Người, chắc là định hỏi sao Người lại vô lí như thế ?nhưng chỉ mới xuất hiện trong tư tưởng chưa được phát ngôn ra thì đã bị Phúc Ân nhanh hơn cướp diễn đàn
- Ơ a gì? Giờ lại còn đẩy ta, còn không phải định không cho ta ôm nữa chứ?
Hỏi xong Người nhíu mày nhìn, chờ đợi câu trả lời từ bé con ngốc nghếch mặt đang nghệch ra thấy thương...
- Con... con...
- Có nhớ con đã từng nói với ta điều gì không?
- ... (lại đưa mắt cún con nhìn)
- Con nói là: "Sau này con có lớn, con vẫn để cho Người ôm mà" đấy, con nói thế đấy...
- Người...
Tiểu Du nghe xong liền lấy tay che mặt, lại mắc cỡ rồi
- Chẳng phải thế sao? Con định nuốt lời hay lật kèo với ta đây?
Phúc Ân cười nhưng vờ làm mặt nghiêm túc (nói chung là cũng rất buồn cười, haha) đưa tay gỡ 2 bàn tay đang che khuôn mặt đỏ bừng vì khóc quá nhiều kia ra.
- Con không có mà...
- Có thật không?
- Thật mà
- Tốt lắm, thế mới được chứ!
Khỏi nói là có người đắc ý đến thế nào rồi.
- Mà con có nhớ con nói câu đó vào lúc nào không?
Lại thử thách trí nhớ của người khác rồi.
- Là lúc...
- Sao? Con quên rồi...
- Là lúc con ngã xuống sông, rồi bị... bị...
- ...
Phúc Ân tâm tình vui vẻ kiên nhẫn chờ câu trả lời, thì ra là bé con đang mắc cỡ, thấy cưng hết biết
- Bị người phạt...
- Haha
Cuối cùng cũng đã đợi được câu trả lời mà mình muốn nghe, Phúc Ân đắc ý bật cười, nghiêm giọng đùa:
- Đúng rồi, lần đó ta đã thật sự rất giận vì đứa ngốc bướng bỉnh như con đấy!
- Người, đừng nhắc lại nữa mà...
Lại vùi mặt vào vai Phúc Ân phụng phịu rồi. Đáng yêu thế hỏi sao không thương?
À mà, lần đó là.......
------------------------------
Vài bữa rãnh tui kể lại cho nghe ha =))
Lavare Herb- Tổng số bài gửi : 4
Points : 30194
Thanks : 0
Join date : 16/08/2016
miknagn- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 72
Points : 30862
Thanks : 10
Join date : 19/06/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Ơ TvT Cắt cái rụp thế TvT Đang cute thế kia mà TvT
Nhược Hàn- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 626
Points : 31556
Thanks : 8
Join date : 15/06/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
hay vậy...ra chap đều nhé tg
Phan thuy kieu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 69
Points : 32069
Thanks : 0
Join date : 17/02/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Miknagn: hihi ❤️
Nhược Hàn: mình thích thì mình cắt thôi. Haha =)))
Phan thuy kieu: vụ ra chap đều chắc ko hứa trước được, tuỳ vào tâm tình tg hoyyy =)))
Nhược Hàn: mình thích thì mình cắt thôi. Haha =)))
Phan thuy kieu: vụ ra chap đều chắc ko hứa trước được, tuỳ vào tâm tình tg hoyyy =)))
Lavare Herb- Tổng số bài gửi : 4
Points : 30194
Thanks : 0
Join date : 16/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Yêu Au quá...hai người dễ thương quá
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30787
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
hay quá, cho ra chap mới đi au ơi
nhocbuongbinh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 20
Points : 28082
Thanks : 0
Join date : 17/03/2017
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Và đây, như đã hứa gần 5000 từ )
Cũng mong mấy bạn hãy ủng hộ và khích lệ tinh thần thanh niên trẻ chuyên bị down mood khi viết truyện thế này.... hihi!
Luôn yêu thương mấy bạn bằng năng lương bầu trời, mặt trăng và các vì sao <3
------------------------
Vào một ngày trời trong xanh, lớp Tiểu Du được đi cắm trại ở thượng nguồn con sông cạnh Đại Chủng Viện. Còn phải nói, Tiểu Du nhà ta tâm tình hảo hảo vui vẻ, cứ thế xách theo túi đồ và đi ngay thôi.
Bé con này, nghe tới đi chơi là tít mắt lên thôi, chẳng còn để tâm đến ai nữa, ta đây cũng bị con đưa vào miền lãng quên rồi, tiếng ai đó thầm than than trách phận chẳng biết có người hiểu thấu không?
Nhưng quả thật cũng đáng lo ngại, thượng nguồn con sông có vẻ là nơi tuyệt vời cho buổi cắm trại nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, địa hình ghồ ghề đã dốc lại còn sâu, có nơi vách núi cheo leo nước lại chảy xiết, thật tình cũng không mấy yên tâm mà vui vẻ được. Hơn nữa, đứa nhóc hiếu động không mấy khi chịu ngồi yên kia lại khiến lòng dạ Phúc Ân đã lo lắng nay còn được đà lo lắng hơn.
6h sáng, cả binh đoàn thanh niên trẻ của Đại Chủng Viện đã đặt chân đến mặt trận đóng quân và tiến hành dựng trại. Tiểu Du hí hứng phụ giúp Lan Chi và những người khác mà bỏ mặt luôn cả ai kia. Ham vui đến thế là cùng.
Đã xong, tiếng còi đang reo, ý hiệu, mọi người nhanh chóng vào hàng ngũ để điểm danh quân số và phổ biến lịch trình.
Bỗng dưng, Tiểu Du chợt nhìn thấy bóng dáng một người quen đang từ từ đi khỏi khu vực cắm trại... cố nheo mắt nhìn, Tiểu Du nhận ra đó là Nhật Giang. Thật tình cũng không muốn để tâm cho lắm nhưng lại là... lực bất tòng tâm.
Tiểu Du rời hàng ngũ và đi theo Nhật Giang. Nhật Giang đi mỗi lúc một xa, đoạn đường lại càng trở nên cao dốc và hiểm trở hơn, không được, hình như trước kia đã là vách đá, nếu chị ta cứ đi như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện... Tiểu Du lớn tiếng gọi:
- Nhật Giang, chị mau dừng lại, phía trước là vực thẳm.
Nhật Giang nghe thấy, thoáng ngạc nhiên rồi chếch môi cười khinh bỉ.
- Không cần phải giả vờ nhân nghĩa ở đây, chẳng ai xem đâu.
- Tôi...
- Có phải bây giờ mày đang rất vui và hạnh phúc không? Trong mắt Người giờ chỉ có mày,mọi điều tốt đẹp và quan tâm Người đều dành cho mày? Còn tao thì sao? Từ khi mày xuất hiện, chính mày đã khiến mối quan hệ của tao và Người tồi tệ đến mức này.
- ...
- Lại còn giả vờ ta đây thanh cao, dù bị Người phạt vẫn một mực không nói chính tao là Người khiến mày phải bỏ giờ học, rồi sau đó tường thuật lại từ tốn mọi sự cho Người biết để tăng thêm sự thương cảm từ Người...
Tiểu Du thật sự bối rối với lời kết tội hoàn toàn sai sự thật.
- Chị đã hiểu lầm rồi, tôi... tôi không hề nói gì với Người cả.
Càng nói, càng khiến tâm tình Nhật Giang mất kiểm soát.
- Hiểu lầm? Vậy mày nói đi, tại sao Người lại biết để đến chất vấn tao và khen ngợi mày như một đứa hiền lành, lương thiện ?
- Tôi... tôi... thật sự không nói gì cả... hãy tin tôi...
Nhật Giang điên cuồng gào lên
- Tin mày? Thật nực cười? Tại sao tao phải tin một người như mày chứ?
- Tôi chẳng hiểu vì sao chị lại ghét tôi đến vậy? Nhưng... có gì chị hãy từ từ nói, làm ơn đừng cử động, sau lưng chị đã là vực thảm rồi, nếu không cẩn thận, chị sẽ....
Tiểu Du vừa nói, vừa từng bước lại gần phía Nhật Giang, toan xoa dịu con người đang mất kiểm soát cơn giận kia để kéo vào trong, nhưng hình như đã đưa đến kết quả ngược lại, hành động của Tiểu Du dường như đã khiến Nhật Giang càng thêm giận dữ.
- IM NGAY, TAO ĐÃ BẢO MÀY HÃY THÔI NGAY GIỌNG ĐIỆU GIẢ TẠO ĐẤY TRƯỚC MẶT TAO, TAO ĐÃ CHÁN GHÉT ĐẾN TẬN CỔ RỒI...
Vừa nói, tay chân Nhật Giang lại không yên mà quơ quào loạn lên trong trạng thái mất kiểm soát
- Nhật Giang, tôi xin chị hãy bình tĩnh lại.
- TRÁNH XA RA, MÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN TAO.
- Đừng... Nhật Giang, chị làm ơn đừng...
- MAU TRÁNH RAAAAAA...
- KHÔNGGGGGG
Vách đá sau lưng Nhật Giang đã bị sạc lỡ. Ngay vừa lúc chị ta mất thăng bằng toan ngã xuống, Tiểu Du đã kịp thời chạy đến xoay người đẩy Nhật Giang vào trong, và kết quả chính mình đã bị rơi xuống vực thảm....
- AAA
Cú va chạm và sự cố xảy ra quá bất ngờ đã khiến cả cùng kêu thảm, Nhật Giang bất chợt run lẩy bẩy khi vừa thoát chết trong gang tấc...
Phần Phúc Ân khi không thấy Tiểu Du đâu đã vội vã đi tìm ngay sau đó, nhưng vẫn là không thể tìm ra vị trí chính xác của đứa nhỏ kia, lòng vừa lo lắng, vừa nóng giận cho đến khi tiếng la thất thanh kia vang lên:
- Là tiếng của Tiểu Du...
- Tiểu Du là con đúng không?
Phúc Ân chạy đến nơi đã thấy Nhật Giang mặt mày tái ngắt, đứng trơ ra như trời trồng
- Nhật Giang, Nhật Giang con có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
- Tiểu... Tiểu... Duu...
Nhật Giang giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, chỉ về phía vách đá, có lẽ giờ đây, trong đầu Nhật Giang là một mớ cảm xúc rối ren như tơ vò...
- Sao? Tiểu Du? Tiểu Du ở phía đó?
Phúc Ân hỏi như không cần trả lời, hướng vách đá mà bước nhanh tới.
- Tiểu Du....
Thật còn may qua, Tiểu Du đã nắm được một cành cây gần đó và chân cố gắng trụ vững ở một vách đá nhỏ hơi nhô ra để leo lên, nhưng hiểu rõ chính là hoàn toàn không thể.
Phúc Ân thấy đứa nhỏ như đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì vô cùng hoảng hốt:
- Nhật Giang, con hãy mau tìm người đến đây giúp đi...
- Dạ...?
- NHANH LÊN...
Nhật Giang bị thanh âm lớn tiếng đánh động liền lập tức nhận định được tình hình hiện tại và nhanh chóng lao như bay đi tìm người cứu giúp.
- Tiểu Du, con phải cố gắng lên, không được buông tay, ta sẽ kéo con lên ngay.
- Người.... Người....
- Nào, Tiểu Du con đừng sợ, mau đưa tay cho ta...
- Con... con...
Khoảng cách rõ ràng là không thể với tới nhau được, dù cả 2 đã cố gắng hết sức...
- Tiểu Du, bình tĩnh nào, có ta ở đây kia mà, con cố gắng một chút, một chút nữa thôi, có được không? Ta sẽ nắm được tay con ngay....
- Con...
Tiểu Du mặt mày lấm lem nước mắt, nhóc con thật sự rất hoảng sợ khi phải đối diện với vách núi sâu thăm thẳm kia, cố gắng, cố gắng một chút, được rồi, đã gần chạm đến tay Người rồi...
Ôi không...
Vách đá nhỏ, điểm tựa cuối cùng của Tiểu Du đã không chịu được lực tác động mà đã bất ngờ sạc lỡ xuống, tay đang nắm lấy cành cây kia cũng đã vì giật mình mà buông ra, Tiểu Du nhắm mắt và la lớn, phó mặc cho số phận.
RẦM...
Phúc Ân đã liều mình lao người xuống, tay nắm cành cây, tay còn lại nhanh chóng giữ lấy Tiểu Du...
- Tiểu Du, Tiểu Du, con không sao chứ? Tiểu Du, Tiểu Du à, mau trả lời ta...
Vai Tiểu Du bị đập mạnh vào vách đá, một cành cây khô vì lực va chạm mạnh cũng đã đâm vào áo... Phúc Ân rơi nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, trấn an đứa nhỏ đang run lên vì sợ hãi kia:
- Tiểu Du, sẽ không sao đâu, mau ngước lên nhìn ta đi...
Tiểu Du từ từ mở đôi mắt ướt nhòe ngước lên, bàn tay phải đang được Người nắm chặt, và cả hai đang treo lơ lửng nơi vách núi...
- Người... vì con... vì con... nên mới...
- Tiểu Du, con đừng nói gì nữa, Nhật Giang sẽ nhanh chóng tìm người đến cứu chúng ta lên thôi, con hãy kiên trì thêm chút nữa, có được không?
RẮC...RẮC...
Là tiếng cành cây kia đang kêu, có vẻ như nó không thể chịu đựng được sức nặng của cả 2 người. Tiểu Du hốt hoảng la lên:
- Người mau buông tay con ra đi, mau lên
- Tiểu Du, con đang nói linh tinh gì vậy hả?
- Mau lên, hãy buông tay con ra, nếu không cành cây kia sẽ gãy, con và Người sẽ cùng ngã xuống đó.
- Có ngã sẽ cùng ngã, ta không bao giờ buông tay con ra đâu...
- Đừng mà, làm ơn, mau buông tay con ra đi...
- TIỂU DU....
- Hức... hức... (bé con lại khóc nức lên rồi)
- Im lặng và nghe lời ta, ta cấm con nói thêm một từ nào nữa...
RẮC...RẮC...
Không được, nếu tiếp tục như thế này thì cả hai sẽ cùng chết, không thể như vậy được, Tiểu Du không thể để vì mình mà Người phải đi đến tình cảnh đó.
Nghĩ ngợi gì đó, Tiểu Du nước mắt đua nhau chảy ra, một tay đá bị Người nắm chặt, sống chết nhất quyết không buông, tay còn lại Tiểu Du đưa đến vai áo, nơi có một cành cây đang ghim vào đó, cắn răng rút ra... cuối gầm mặt, giọng yếu ớt đề nghị:
- Người... hãy mau buông tay con ra đi.
- Tiểu Du, con không được nói nữa, ta nhất quyết không bao giờ buông tay con ra, hãy kiên trì một chút, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi...
PHẶC – AAA
Cành cây kia đã đâm vào bàn tay Người đến chảy máu thành dòng, mục đích chính là để Người buông lấy tay Tiểu Du ra, nhưng không, Tiểu Du đã nhầm, Phúc Ân dù đau đớn, máu chảy thành dòng vẫn nhất định không buông bàn tay bé nhỏ ấy ra...
Tiểu Du khóc nức lên:
- Người... Người tại sao... tại sao...?
- ....
Phúc Ân không trả lời, cắn răng, gồng người giữ chặt tay Tiểu Du, chịu đựng cả cơn đau ở mu bàn tay trái, tay càng dùng sức, máu ở vết thương lại chảy ra càng nhiều, xuống đến luôn bàn tay Tiểu Du.... Vừa ngay lúc đó...
- Mau lên... mau nhanh chóng cứu người...
- Mau mau... khẩn trương... khẩn trương một chút...
Cuối cùng, thì cả hai cũng đã cứu thoát khỏi vách núi tử thần đó.
Người ta đều hốt hoảng và hết mực lo lắng, hỏi han đủ điều, nhưng hai người đó, chẳng một ai trả lời được nửa câu...
Chỉ im lặng... im lặng... trở về...
Buổi cắm trại vẫn được tiếp tục với sự điều hành của chủ giáo khác. Cả Nhật Giang lẫn Lan Viên dù trong lòng bộn bề không yên vẫn không được phép rời đi. Trong lòng chỉ mong buổi trại này mau chóng kết thúc để về lại Đại Chủng Viện xem tình hình.
Đã đến Đại Chủng Viện, nhưng Phúc Ân vẫn không hé môi nửa lời, biểu tình thật khiến người khác không rét mà run, lăm lăm đi về phía phòng mình, không hề để tâm đến bàn tay trái, vết thương kia vẫn còn đang rỉ máu.
Tiểu Du muốn nói, nhưng vẫn là không thể nói, chỉ lẳng lặng đi theo Phúc Ân, người phòng y thấy trên vai Tiểu Du, lớp áo đã thấm một lớp máu đó, đề nghị băng bó sát trùng vết thương, nhưng Tiểu Du cũng lờ đi, vì việc đó giờ đây, không còn là vấn đề nữa rồi...
Phúc Ân một mạch bước vào phòng, Tiểu Du biết Người đang cố tình không để tâm đến sự có mặt của mình, nhưng vẫn là gắng giọng gọi:
- Người ơi... con...
- TIỂU DU...
Đang bước nhưng bước nặng nhọc từ từ chậm rãi, cũng bị khựng lại khi nghe thấy tiếng quát quá lớn của Phúc Ân, Tiểu Du biết trăm ngàn lần vẫn là mình không đúng, trong lòng đang lo lắng không yên, lại thêm thanh âm gọi tên dọa người kia, thật khiến Tiểu Du khó lòng đứng vững, tự giác khụy chân quỳ xuống, chân chạm sàn gỗ vang tiếng kêu rõ ràng.
Tiểu Du giọng nghèn nghẹn, đôi mắt ướt đẫm nhìn bóng lưng Phúc Ân, đáng thương nhận lỗi
- Con sai rồi...
Phúc Ân nghe xong, từ từ quay lại, đôi mắt Tiểu Du như bừng sáng, Tiểu Du thầm nghĩ Người sẽ đến đỡ Tiểu Du lên và ôm và lòng... nhưng không... Phúc Ân mặt lạnh đạm đi tới, không chút liếc mắt đến Tiểu Du, tuyệt tình đến mức đưa tay đóng ngay cửa phòng lại một tiếng thật kêu.
RẦM.
Để lại sau cánh cửa ấy là một Tiểu Du đáng thương, tuyệt vọng vô cùng, cảm giác này, còn sợ hãi hơn cả cảm giác khi đang cheo leo trên vách núi ấy...
Cổ họng Tiểu Du nghẹn ứ, như muốn nói nhưng không thể cất lời, dường như bất động, đầu óc hiện tại như trống rỗng chẳng biết phải nên làm gì đây?
Cho đến khi có tiếng vỗ vai và giọng nói quen thuộc cất lên:
- Tiểu Du à...
Giật mình, là Lan Viên...
- Chị Lan Viên...
Dùng giọng điệu dịu dàng hết mức có thể, Lan Viên từ tốn hỏi:
- Ừm, Tiểu Du à, em biết em đã như vậy được bao lâu rồi không? Bây giờ đã là 6h tối.
- 6h tối ?
- Đúng vậy, em vẫn chưa ăn gì , và em cũng biết là Người vẫn không hề bước chân ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước?
- ...
- Tiểu Du à, có thể tạm thời, Người vẫn chưa muốn gặp ai vì sự cố vừa rồi, chỉ là tạm thời thôi. Nếu Tiểu Du cứ nhất quyết ở đây, Người cũng sẽ nhất quyết ở trong ấy, không ra ngoài ăn gì cả, Tiểu Du có muốn Người phải để bụng đói như vậy không?
Lắc đầu.
- Chị biết Tiểu Du sẽ không muốn mà, nên giờ chúng ta về phòng đi nhé, khi nào Người ăn tối xong rồi, bình tĩnh hơn rồi, chúng ta sẽ quay lại, có được không?
Miễn cưỡng gật đầu.
Hầy, đúng là ngoài Phúc Ân, chỉ có thể là Lan Viên mới có khả năng khiến con người ngang bướng kia bớt cố chấp lại.
Vết thương bên vai trái đã được Lan Chi chăm sóc cẩn thận, phần ăn cũng được Lan Chi chu đáo đem về phòng, nhưng có người cũng chẳng buồn động đũa, ngang tàng bảo chỉ muốn một mình, không muốn gì thêm, thật khiến người ta phải lao tâm đến lao lực.
Cuối cùng cũng là không thể nằm yên nơi góc phòng, Tiểu Du ra ngoài hi vọng làm vậy có thể khiến mình thoải mái hơn. Ngoài trời gió thổi lạnh, mà đứa nhóc mang tâm tình bất cần đời kia cũng không vớ được cái áo khoác mỏng đem theo.
Tiểu Du đi ra bờ sông gần Đại Chủng Viện, nhìn về hướng thượng nguồn, nhớ lại tình cảnh điên cuồng lúc đó, bất giác rùng mình, ngồi thụp xuống gốc cây gần đó, nước mắt lại đột nhiên chảy dài. Đôi lúc Tiểu Du cảm thấy mình thật bất tài vô dụng, gặp chuyện chỉ có thể ngồi khóc chứ không làm được bất cứ điều gì. Chính Tiểu Du đã khiến Người gặp nguy hiểm, chính Tiểu Du đã khiến người bị thương vẫn phải gồng người chỉ để cứu lấy Tiểu Du, Tiểu Du xem xét cho cùng mình cũng chỉ là gánh nặng đem lại phiền phức cho Người. Càng nghĩ đến nước mắt lại rơi hoài không ngưng, biết làm sao có thể đối diện với Người. Phải chi Người cứ la mắng hay trách phạt, Tiểu Du sẵn sàng lãnh đủ. Nhưng là lần này, chính là Người không muốn nhìn mặt Tiểu Du nữa.
Những giọt mưa từ màn đêm rơi xuống không biết để an ủi hay càng làm lạnh lẽo hơn con người đáng thương ấy, Tiểu Du không có ý định rời đi, dù cho mưa mỗi lúc một nặng hạt, cứ cố chấp ngồi đấy gánh chịu tất cả như một cách tự dằn vặt bản thân.
ẦM ẦM....
Tiếng sấm chớp lớn quá... ngoài trời lại mưa to...
Có người nghe tiếng mưa lòng lại bồn chồn không yên...
Sáng mai, trời vẫn u ám một màu xám tro, như mưa không thể dội bay mọi muộn phiền và sau mỗi cơn mưa, không hẳn trời lại xám, mà có thể là kéo thêm một vài cơn mưa khác chẳng hạn...
6h sáng, Lan Chi đến gõ cửa phòng Phúc Ân:
- Con muốn xin phép ra ngoài Đại Chủng Viện ạ!
- Có việc gì?
- Con... con...
- Khó nói?
Phúc Ân đưa ánh mắt dò xét
- Dạ thưa Người... con...
- Nếu không giải trình được thì con mau về phòng đi.
Lan Chi chợt thở dài, Người lại trở về trạng thái lạnh lùng vốn có rồi.
Là cả tối qua, Tiểu Du không hề về phòng, trời đã khuya, cổng Đại Chủng Viện khóa, cũng không thể lấy lí do để xin ra ngoài, chỉ có thể đợi đến sáng, tranh thủ cơ hội ra ngoài, tìm Tiểu Du và đưa về phòng trước giờ học của Người thì có thể xem là thoát nạn.
Nhóc con đáng chết này, tội kia chưa xong lại muốn gây thêm chuyện, có phải em chán sống rồi không Tiểu Du... dù sao, nhất định cũng không thể để Người biết chuyện này.
Phần Phúc Ân thấy biểu tình kì lạ của Lan Chi liền đem sự nghi ngại, trong lòng lại phút chốc không yên như hệt cảm giác tối qua, chợt nghĩ đến ai đó, rồi thở hắt ra
Phúc Ân lấy một phần bánh nhỏ mang ra cho Mèo con, thì phát hiện chén đồ ăn của chú trống trơn khác hẳn mọi lần, Mèo con thấy Phúc Ân đến thì mừng rỡ kêu gào loạn lên, vớ được phần bánh của Phúc Ân ăn ngấu nghiến, có vẻ như đói lắm... Mèo con đói... có lẽ nào...
- Ai đó....?
......
Phúc Ân lại vội vàng rời đi, Người ra khỏi Đại Chủng Viện chạy thẳng về hướng phía bờ sông
- Tiểu Du...
- Tiểu Du, con ở đâu?
- Tiểu ....
- Tiểu Du, con sao rồi, mau tỉnh lại, Tiểu Du...
Phúc Ân tìm thấy Tiểu Du đang nằm bất động phía bên bờ sông, cũng may trời còn thương, nếu không chỉ còn vài mét nửa, Tiểu Du đã ngã xuống sông rồi.
Lan Viên đang tìm cách leo tường thì nghe tin Phúc Ân đang bế Tiểu Du về thì muốn bật ngửa, kì này thì chết chắc rồi.... Lan Viên vuốt mặt tự trấn an mình.
Phúc Ân nhìn nhóc con bướng bỉnh, toàn thân nóng hổi, đang thiếp đi trong vòng tay mình thì xót xa đến rơi nước mắt, thật là khiến người khác giận đến run người mà.
Đặt Tiểu Du lên giường, thay vội bộ đồ ướt đẫm, Phúc Ân quay ra ngoài toan lấy ít nước ấm, cháo và thuốc...
Khi quay lại, đã thấy đứa nhóc kia đang mang cơn sốt trên người, lại còn bướng bỉnh quỳ dưới nền đất lạnh lẽo. Cơn giận dữ đùng đùng nổi lên, Phúc Ân lớn tiếng:
- TIỂU DU
- Người...
- Con đang làm cái trò gì vậy hả? Là con đang muốn chọc giận ta hết lần này đến lần khác?
- Con... sai... rồi....
Tiểu Du nói trong giọng nghèn nghẹn không rõ lời, nước mắt rơi, đầu cúi gầm xuống đất.
Đứa nhỏ này, sao con có thề khiến ta đau lòng đến không thở được như vậy?
Phúc Ân không trả lời, khiến đứa nhỏ kia càng lo lắng hơn, như lấy hết can đảm để nói:
- Thước... thước con để ở bàn, người phạt con đi, là con sai rồi...
- ...
- Người làm ơn đừng giận con, con biết con sai rồi, Người hãy phạt đi, con sẽ không xin tha hay kêu đau đâu, con hứa mà.
- ...
- Người phạt xong con cũng sẽ không đòi người dỗ nữa, con sẽ tự về phòng, con sẽ...
- Tiểu Du...
Ngoài việc khiến ta đau lòng con còn làm gì được khác không vậy hả?
Phúc Ân xoay lưng về phía bàn, cầm lấy cây thước:
- Vậy con nói đi, là con đã phạm những lỗi nào? Kể thiếu bất cứ lỗi nào ta nhất định không nương tay với con...
- Con đã khiến người bị thương.
BA – Một thước bất ngờ đánh tới, Tiểu Du cố kìm mình kêu lên vì rõ ràng là thước ấy, không hề nhẹ tay một chút nào.
Cố gắng không để tiếng nấc át tiếng nói đi, Tiểu Du tiếp:
- Tối qua con không về phòng.
BA
- Hức... hức...
Thước này rơi xuống khiến Tiểu Du khóc nức lên, bình thường đã chịu đòn kém, nay mang thêm cơn sốt trong người, thì lại còn kém hơn...
- Tiểu Du, còn gì nữa..?
Phúc Ân nghiêm giọng hỏi
- Con... con...
Tiểu Du đang cố gắng nhớ xem mình còn phạm lỗi nào nữa
- Con dầm mưa, để mình bị bệnh.
- Chẳng phải ta đã từng nói, ta rất ghét những việc ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân sao? Có phải con xem lời nói của ta chẳng ra gì?
BA BA BA
Ba thước đánh liên tục, khiến Tiểu Du mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, nhưng tuyệt nhiên là không hé môi kêu than nửa lời, chỉ có nước mắt là rơi liên tục không ngưng, đến đỏ hoe và sưng lên rồi. Ấy thế mà, Phúc Ân vẫn lạnh lùng nghiêm giọng:
- Tiểu Du, chống tay, quỳ ngay lên.
- ...
Tiểu Du lẳng lặng làm theo, cố gắng quỳ ngay ngắn lại
- Con còn lỗi gì nữa?
- ....
- TIỂU DU...
BA
Lại thêm một thước, Tiểu Du thật sự không biết mình đã phạm thêm lỗi nào nữa?
BA
- Tiểu Du, trả lời ta...
- Con... con đã làm người bị thương...
BA BA BA
- Ta không nói đến lỗi đó
Lại 3 thước đánh xuống không hề nương tay, đầu gối vì quỳ quá lâu cũng trở nên đau nhức, toàn thân mệt mỏi, ý chí bắt đầu lung lay, không thể giữ bản thân quỳ nghiêm chỉnh nửa, Tiểu Du là ngã người, đập mạnh dưới nền đất.
Một giọt nước mắt Phúc Ân rơi xuống, nhưng được lau vội đi, giọng run run:
- Tiểu Du, quỳ thẳng lên.
- Dạ.....
Rầm, Tiểu Du cố lấy hết sức bình sức, chống tay xuống đất nhưng cánh tay giờ lại không nghe lời chủ nhân của nó nữa rồi, lại té ngã một lần nửa. Phúc Ân thấy đứa nhỏ chật vật chỉ muốn đưa tay đỡ lấy, nhưng kiềm lòng lại thôi.
- Tiểu Du...
Chật vật một lúc, cuối cùng cũng chống người quỳ lên được rồi.
- Tiểu Du...
- Con... hức... con...
- Là con không biết?
- ...
- Được thôi, vậy ta không phạt con nữa.
Phúc Ân thả thước xuống rồi quay lưng bỏ đi, Tiểu Du thấy thế bất giác đứng dậy đuổi theo, nhưng đôi chân đã qua đau nhức không còn muốn nghe lời nữa rồi, vừa định đứng lên, đã mất thăng bằng ngã xuống,
- Người... đừng đi... mà.
May vừa lúc đó có Phúc Ân đỡ lấy, và nhấc bổng lên bế về phía giường. Nhíu mày, nghiêm giọng liên tục quở trách:
- Tại sao con cứ bướng bỉnh như vậy hả?
- ...
- Là con muốn bị đòn đến thế sao?
- ...
- Muốn bị ta đánh thêm nửa, đến mức không thể nhúc nhích mới hợp lòng con?
- ...
- Là vì gì? Vì gì hả? Vì gì con đã thành ra như thế này rồi vẫn muốn ta phải phạt thêm mới được?
- ...
- Con trả lời xem...
- Người... đừng giận con mà... con sai rồi...
- Một tiếng con sai rồi, hai tiếng cũng con sai rồi, nhưng con có biết mình sai ở đâu không hả?
- Con... con...
- Ở vách núi đó, tại sao con có thể làm như vậy được? Con buộc ta phải buông tay con ra và nhìn con rơi xuống vực thẳm đó sao?
- Người....
- Con nghĩ làm như vậy thì có thể giúp ta vui vẻ đường hoàng sống tiếp?
- ....
- Nhưng thật ra là con chỉ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình, con có hiểu được cảm giác tự tay mình đánh mất người mình yêu thương nhất nó ra như thế nào không hả?
- ....
- Nếu như thật sự ta buông tay con thì sẽ như thế nào đi, con sẽ ra đi thanh thản vì nghĩ rằng điều đó sẽ tốt cho ta, còn ta thì sao, cả đời ta sẽ phải sống chung với nỗi dằn vặt đã đánh mất con, rằng chính mình đã buông tay con ra và đẩy con vào chỗ chết?
- Người... ơi... con... con...
- Con thực sự muốn như vậy lắm hay sao? Hả? hả? trả lời ta đi...
BA BA BA – 3 phát đánh tay thẳng vào mông, Tiểu Du chỉ biết mím môi chịu đòn
Trong cơn tức giận, lực đạo của Phúc Ân thật đáng sợ. Nếu 3 phát đánh tay ấy thay bằng thước có lẽ mạng Tiểu Du khó lòng giữ...
- Con... con... xin... lỗi....
- Xin lỗi? Con nghĩ ta phải chấp nhận lời xin lỗi của con như thế nào đây?
- Con... con lúc đấy thật sự rất sợ, con sợ sẽ mất Người, con không muốn như vậy đâu, con không muốn rời xa người, hãy tha lỗi cho con... hộc hộc... con.. hộc.. sai..
- Thôi ngoan nào, ngoan nào Tiểu Du, đừng nói nữa, con đang ho rồi...
Tiếng khóc nấc với cố gắng nói khiến Tiểu Du không kìm được mà ho khan lên, Phúc Ân vội ôm chặt Tiểu Du vào lòng, để đầu Tiểu Du dựa trên vai mình, vỗ vỗ nhẹ lưng, xoa dịu cơn ho....
- Người đừng... giận... con...
- Được rồi, ta không giận con....
- Con thương Người nhiều lắm...
- Ta cũng rất thương con, Tiểu Du ạ...
- ....
Có ai kia dù mệt mỏi, đôi mắt nhắm ghiềm vẫn mỉm miệng cười
- Con biết không? Ta vẫn thích được ôm trọn con vào lòng như thế này.
- ...
- Lúc đó, ta đã sợ, rằng mình sẽ không được ôm con như thế này nữa... nên đã nhất định không buông tay con ra...
- ...
- Giờ khi mọi chuyện đã qua, ta vẫn sợ...
- Hưm?
- Con càng ngày càng lớn, suy nghĩ lại càng khác nhiều đi, ta sợ, sau này con lớn lên rồi, ta sẽ không được ôm con vào lòng như thế này nữa.
- Sau này con có lớn, con vẫn để cho Người ôm mà...
- Có thật là như vậy? Là con nói đấy nhé!
Gật đầu
- Hứa đi, sau này con mà nuốt lời ta sẽ đét mông con.
- Người à...
- Còn không mau hứa, hay là con muốn bị đòn luôn lúc này?
Lấy tay xoa xoa nhè nhẹ lên mông, dọa đứa nhỏ...
- Không... không... con hứa... con hứa mà...
Và rồi... Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên mái tóc Tiểu Du...
Cũng mong mấy bạn hãy ủng hộ và khích lệ tinh thần thanh niên trẻ chuyên bị down mood khi viết truyện thế này.... hihi!
Luôn yêu thương mấy bạn bằng năng lương bầu trời, mặt trăng và các vì sao <3
------------------------
Vào một ngày trời trong xanh, lớp Tiểu Du được đi cắm trại ở thượng nguồn con sông cạnh Đại Chủng Viện. Còn phải nói, Tiểu Du nhà ta tâm tình hảo hảo vui vẻ, cứ thế xách theo túi đồ và đi ngay thôi.
Bé con này, nghe tới đi chơi là tít mắt lên thôi, chẳng còn để tâm đến ai nữa, ta đây cũng bị con đưa vào miền lãng quên rồi, tiếng ai đó thầm than than trách phận chẳng biết có người hiểu thấu không?
Nhưng quả thật cũng đáng lo ngại, thượng nguồn con sông có vẻ là nơi tuyệt vời cho buổi cắm trại nhưng cũng không kém phần nguy hiểm, địa hình ghồ ghề đã dốc lại còn sâu, có nơi vách núi cheo leo nước lại chảy xiết, thật tình cũng không mấy yên tâm mà vui vẻ được. Hơn nữa, đứa nhóc hiếu động không mấy khi chịu ngồi yên kia lại khiến lòng dạ Phúc Ân đã lo lắng nay còn được đà lo lắng hơn.
6h sáng, cả binh đoàn thanh niên trẻ của Đại Chủng Viện đã đặt chân đến mặt trận đóng quân và tiến hành dựng trại. Tiểu Du hí hứng phụ giúp Lan Chi và những người khác mà bỏ mặt luôn cả ai kia. Ham vui đến thế là cùng.
Đã xong, tiếng còi đang reo, ý hiệu, mọi người nhanh chóng vào hàng ngũ để điểm danh quân số và phổ biến lịch trình.
Bỗng dưng, Tiểu Du chợt nhìn thấy bóng dáng một người quen đang từ từ đi khỏi khu vực cắm trại... cố nheo mắt nhìn, Tiểu Du nhận ra đó là Nhật Giang. Thật tình cũng không muốn để tâm cho lắm nhưng lại là... lực bất tòng tâm.
Tiểu Du rời hàng ngũ và đi theo Nhật Giang. Nhật Giang đi mỗi lúc một xa, đoạn đường lại càng trở nên cao dốc và hiểm trở hơn, không được, hình như trước kia đã là vách đá, nếu chị ta cứ đi như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện... Tiểu Du lớn tiếng gọi:
- Nhật Giang, chị mau dừng lại, phía trước là vực thẳm.
Nhật Giang nghe thấy, thoáng ngạc nhiên rồi chếch môi cười khinh bỉ.
- Không cần phải giả vờ nhân nghĩa ở đây, chẳng ai xem đâu.
- Tôi...
- Có phải bây giờ mày đang rất vui và hạnh phúc không? Trong mắt Người giờ chỉ có mày,mọi điều tốt đẹp và quan tâm Người đều dành cho mày? Còn tao thì sao? Từ khi mày xuất hiện, chính mày đã khiến mối quan hệ của tao và Người tồi tệ đến mức này.
- ...
- Lại còn giả vờ ta đây thanh cao, dù bị Người phạt vẫn một mực không nói chính tao là Người khiến mày phải bỏ giờ học, rồi sau đó tường thuật lại từ tốn mọi sự cho Người biết để tăng thêm sự thương cảm từ Người...
Tiểu Du thật sự bối rối với lời kết tội hoàn toàn sai sự thật.
- Chị đã hiểu lầm rồi, tôi... tôi không hề nói gì với Người cả.
Càng nói, càng khiến tâm tình Nhật Giang mất kiểm soát.
- Hiểu lầm? Vậy mày nói đi, tại sao Người lại biết để đến chất vấn tao và khen ngợi mày như một đứa hiền lành, lương thiện ?
- Tôi... tôi... thật sự không nói gì cả... hãy tin tôi...
Nhật Giang điên cuồng gào lên
- Tin mày? Thật nực cười? Tại sao tao phải tin một người như mày chứ?
- Tôi chẳng hiểu vì sao chị lại ghét tôi đến vậy? Nhưng... có gì chị hãy từ từ nói, làm ơn đừng cử động, sau lưng chị đã là vực thảm rồi, nếu không cẩn thận, chị sẽ....
Tiểu Du vừa nói, vừa từng bước lại gần phía Nhật Giang, toan xoa dịu con người đang mất kiểm soát cơn giận kia để kéo vào trong, nhưng hình như đã đưa đến kết quả ngược lại, hành động của Tiểu Du dường như đã khiến Nhật Giang càng thêm giận dữ.
- IM NGAY, TAO ĐÃ BẢO MÀY HÃY THÔI NGAY GIỌNG ĐIỆU GIẢ TẠO ĐẤY TRƯỚC MẶT TAO, TAO ĐÃ CHÁN GHÉT ĐẾN TẬN CỔ RỒI...
Vừa nói, tay chân Nhật Giang lại không yên mà quơ quào loạn lên trong trạng thái mất kiểm soát
- Nhật Giang, tôi xin chị hãy bình tĩnh lại.
- TRÁNH XA RA, MÀY KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN TAO.
- Đừng... Nhật Giang, chị làm ơn đừng...
- MAU TRÁNH RAAAAAA...
- KHÔNGGGGGG
Vách đá sau lưng Nhật Giang đã bị sạc lỡ. Ngay vừa lúc chị ta mất thăng bằng toan ngã xuống, Tiểu Du đã kịp thời chạy đến xoay người đẩy Nhật Giang vào trong, và kết quả chính mình đã bị rơi xuống vực thảm....
- AAA
Cú va chạm và sự cố xảy ra quá bất ngờ đã khiến cả cùng kêu thảm, Nhật Giang bất chợt run lẩy bẩy khi vừa thoát chết trong gang tấc...
Phần Phúc Ân khi không thấy Tiểu Du đâu đã vội vã đi tìm ngay sau đó, nhưng vẫn là không thể tìm ra vị trí chính xác của đứa nhỏ kia, lòng vừa lo lắng, vừa nóng giận cho đến khi tiếng la thất thanh kia vang lên:
- Là tiếng của Tiểu Du...
- Tiểu Du là con đúng không?
Phúc Ân chạy đến nơi đã thấy Nhật Giang mặt mày tái ngắt, đứng trơ ra như trời trồng
- Nhật Giang, Nhật Giang con có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
- Tiểu... Tiểu... Duu...
Nhật Giang giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, chỉ về phía vách đá, có lẽ giờ đây, trong đầu Nhật Giang là một mớ cảm xúc rối ren như tơ vò...
- Sao? Tiểu Du? Tiểu Du ở phía đó?
Phúc Ân hỏi như không cần trả lời, hướng vách đá mà bước nhanh tới.
- Tiểu Du....
Thật còn may qua, Tiểu Du đã nắm được một cành cây gần đó và chân cố gắng trụ vững ở một vách đá nhỏ hơi nhô ra để leo lên, nhưng hiểu rõ chính là hoàn toàn không thể.
Phúc Ân thấy đứa nhỏ như đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc thì vô cùng hoảng hốt:
- Nhật Giang, con hãy mau tìm người đến đây giúp đi...
- Dạ...?
- NHANH LÊN...
Nhật Giang bị thanh âm lớn tiếng đánh động liền lập tức nhận định được tình hình hiện tại và nhanh chóng lao như bay đi tìm người cứu giúp.
- Tiểu Du, con phải cố gắng lên, không được buông tay, ta sẽ kéo con lên ngay.
- Người.... Người....
- Nào, Tiểu Du con đừng sợ, mau đưa tay cho ta...
- Con... con...
Khoảng cách rõ ràng là không thể với tới nhau được, dù cả 2 đã cố gắng hết sức...
- Tiểu Du, bình tĩnh nào, có ta ở đây kia mà, con cố gắng một chút, một chút nữa thôi, có được không? Ta sẽ nắm được tay con ngay....
- Con...
Tiểu Du mặt mày lấm lem nước mắt, nhóc con thật sự rất hoảng sợ khi phải đối diện với vách núi sâu thăm thẳm kia, cố gắng, cố gắng một chút, được rồi, đã gần chạm đến tay Người rồi...
Ôi không...
Vách đá nhỏ, điểm tựa cuối cùng của Tiểu Du đã không chịu được lực tác động mà đã bất ngờ sạc lỡ xuống, tay đang nắm lấy cành cây kia cũng đã vì giật mình mà buông ra, Tiểu Du nhắm mắt và la lớn, phó mặc cho số phận.
RẦM...
Phúc Ân đã liều mình lao người xuống, tay nắm cành cây, tay còn lại nhanh chóng giữ lấy Tiểu Du...
- Tiểu Du, Tiểu Du, con không sao chứ? Tiểu Du, Tiểu Du à, mau trả lời ta...
Vai Tiểu Du bị đập mạnh vào vách đá, một cành cây khô vì lực va chạm mạnh cũng đã đâm vào áo... Phúc Ân rơi nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc, trấn an đứa nhỏ đang run lên vì sợ hãi kia:
- Tiểu Du, sẽ không sao đâu, mau ngước lên nhìn ta đi...
Tiểu Du từ từ mở đôi mắt ướt nhòe ngước lên, bàn tay phải đang được Người nắm chặt, và cả hai đang treo lơ lửng nơi vách núi...
- Người... vì con... vì con... nên mới...
- Tiểu Du, con đừng nói gì nữa, Nhật Giang sẽ nhanh chóng tìm người đến cứu chúng ta lên thôi, con hãy kiên trì thêm chút nữa, có được không?
RẮC...RẮC...
Là tiếng cành cây kia đang kêu, có vẻ như nó không thể chịu đựng được sức nặng của cả 2 người. Tiểu Du hốt hoảng la lên:
- Người mau buông tay con ra đi, mau lên
- Tiểu Du, con đang nói linh tinh gì vậy hả?
- Mau lên, hãy buông tay con ra, nếu không cành cây kia sẽ gãy, con và Người sẽ cùng ngã xuống đó.
- Có ngã sẽ cùng ngã, ta không bao giờ buông tay con ra đâu...
- Đừng mà, làm ơn, mau buông tay con ra đi...
- TIỂU DU....
- Hức... hức... (bé con lại khóc nức lên rồi)
- Im lặng và nghe lời ta, ta cấm con nói thêm một từ nào nữa...
RẮC...RẮC...
Không được, nếu tiếp tục như thế này thì cả hai sẽ cùng chết, không thể như vậy được, Tiểu Du không thể để vì mình mà Người phải đi đến tình cảnh đó.
Nghĩ ngợi gì đó, Tiểu Du nước mắt đua nhau chảy ra, một tay đá bị Người nắm chặt, sống chết nhất quyết không buông, tay còn lại Tiểu Du đưa đến vai áo, nơi có một cành cây đang ghim vào đó, cắn răng rút ra... cuối gầm mặt, giọng yếu ớt đề nghị:
- Người... hãy mau buông tay con ra đi.
- Tiểu Du, con không được nói nữa, ta nhất quyết không bao giờ buông tay con ra, hãy kiên trì một chút, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi...
PHẶC – AAA
Cành cây kia đã đâm vào bàn tay Người đến chảy máu thành dòng, mục đích chính là để Người buông lấy tay Tiểu Du ra, nhưng không, Tiểu Du đã nhầm, Phúc Ân dù đau đớn, máu chảy thành dòng vẫn nhất định không buông bàn tay bé nhỏ ấy ra...
Tiểu Du khóc nức lên:
- Người... Người tại sao... tại sao...?
- ....
Phúc Ân không trả lời, cắn răng, gồng người giữ chặt tay Tiểu Du, chịu đựng cả cơn đau ở mu bàn tay trái, tay càng dùng sức, máu ở vết thương lại chảy ra càng nhiều, xuống đến luôn bàn tay Tiểu Du.... Vừa ngay lúc đó...
- Mau lên... mau nhanh chóng cứu người...
- Mau mau... khẩn trương... khẩn trương một chút...
Cuối cùng, thì cả hai cũng đã cứu thoát khỏi vách núi tử thần đó.
Người ta đều hốt hoảng và hết mực lo lắng, hỏi han đủ điều, nhưng hai người đó, chẳng một ai trả lời được nửa câu...
Chỉ im lặng... im lặng... trở về...
Buổi cắm trại vẫn được tiếp tục với sự điều hành của chủ giáo khác. Cả Nhật Giang lẫn Lan Viên dù trong lòng bộn bề không yên vẫn không được phép rời đi. Trong lòng chỉ mong buổi trại này mau chóng kết thúc để về lại Đại Chủng Viện xem tình hình.
Đã đến Đại Chủng Viện, nhưng Phúc Ân vẫn không hé môi nửa lời, biểu tình thật khiến người khác không rét mà run, lăm lăm đi về phía phòng mình, không hề để tâm đến bàn tay trái, vết thương kia vẫn còn đang rỉ máu.
Tiểu Du muốn nói, nhưng vẫn là không thể nói, chỉ lẳng lặng đi theo Phúc Ân, người phòng y thấy trên vai Tiểu Du, lớp áo đã thấm một lớp máu đó, đề nghị băng bó sát trùng vết thương, nhưng Tiểu Du cũng lờ đi, vì việc đó giờ đây, không còn là vấn đề nữa rồi...
Phúc Ân một mạch bước vào phòng, Tiểu Du biết Người đang cố tình không để tâm đến sự có mặt của mình, nhưng vẫn là gắng giọng gọi:
- Người ơi... con...
- TIỂU DU...
Đang bước nhưng bước nặng nhọc từ từ chậm rãi, cũng bị khựng lại khi nghe thấy tiếng quát quá lớn của Phúc Ân, Tiểu Du biết trăm ngàn lần vẫn là mình không đúng, trong lòng đang lo lắng không yên, lại thêm thanh âm gọi tên dọa người kia, thật khiến Tiểu Du khó lòng đứng vững, tự giác khụy chân quỳ xuống, chân chạm sàn gỗ vang tiếng kêu rõ ràng.
Tiểu Du giọng nghèn nghẹn, đôi mắt ướt đẫm nhìn bóng lưng Phúc Ân, đáng thương nhận lỗi
- Con sai rồi...
Phúc Ân nghe xong, từ từ quay lại, đôi mắt Tiểu Du như bừng sáng, Tiểu Du thầm nghĩ Người sẽ đến đỡ Tiểu Du lên và ôm và lòng... nhưng không... Phúc Ân mặt lạnh đạm đi tới, không chút liếc mắt đến Tiểu Du, tuyệt tình đến mức đưa tay đóng ngay cửa phòng lại một tiếng thật kêu.
RẦM.
Để lại sau cánh cửa ấy là một Tiểu Du đáng thương, tuyệt vọng vô cùng, cảm giác này, còn sợ hãi hơn cả cảm giác khi đang cheo leo trên vách núi ấy...
Cổ họng Tiểu Du nghẹn ứ, như muốn nói nhưng không thể cất lời, dường như bất động, đầu óc hiện tại như trống rỗng chẳng biết phải nên làm gì đây?
Cho đến khi có tiếng vỗ vai và giọng nói quen thuộc cất lên:
- Tiểu Du à...
Giật mình, là Lan Viên...
- Chị Lan Viên...
Dùng giọng điệu dịu dàng hết mức có thể, Lan Viên từ tốn hỏi:
- Ừm, Tiểu Du à, em biết em đã như vậy được bao lâu rồi không? Bây giờ đã là 6h tối.
- 6h tối ?
- Đúng vậy, em vẫn chưa ăn gì , và em cũng biết là Người vẫn không hề bước chân ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước?
- ...
- Tiểu Du à, có thể tạm thời, Người vẫn chưa muốn gặp ai vì sự cố vừa rồi, chỉ là tạm thời thôi. Nếu Tiểu Du cứ nhất quyết ở đây, Người cũng sẽ nhất quyết ở trong ấy, không ra ngoài ăn gì cả, Tiểu Du có muốn Người phải để bụng đói như vậy không?
Lắc đầu.
- Chị biết Tiểu Du sẽ không muốn mà, nên giờ chúng ta về phòng đi nhé, khi nào Người ăn tối xong rồi, bình tĩnh hơn rồi, chúng ta sẽ quay lại, có được không?
Miễn cưỡng gật đầu.
Hầy, đúng là ngoài Phúc Ân, chỉ có thể là Lan Viên mới có khả năng khiến con người ngang bướng kia bớt cố chấp lại.
Vết thương bên vai trái đã được Lan Chi chăm sóc cẩn thận, phần ăn cũng được Lan Chi chu đáo đem về phòng, nhưng có người cũng chẳng buồn động đũa, ngang tàng bảo chỉ muốn một mình, không muốn gì thêm, thật khiến người ta phải lao tâm đến lao lực.
Cuối cùng cũng là không thể nằm yên nơi góc phòng, Tiểu Du ra ngoài hi vọng làm vậy có thể khiến mình thoải mái hơn. Ngoài trời gió thổi lạnh, mà đứa nhóc mang tâm tình bất cần đời kia cũng không vớ được cái áo khoác mỏng đem theo.
Tiểu Du đi ra bờ sông gần Đại Chủng Viện, nhìn về hướng thượng nguồn, nhớ lại tình cảnh điên cuồng lúc đó, bất giác rùng mình, ngồi thụp xuống gốc cây gần đó, nước mắt lại đột nhiên chảy dài. Đôi lúc Tiểu Du cảm thấy mình thật bất tài vô dụng, gặp chuyện chỉ có thể ngồi khóc chứ không làm được bất cứ điều gì. Chính Tiểu Du đã khiến Người gặp nguy hiểm, chính Tiểu Du đã khiến người bị thương vẫn phải gồng người chỉ để cứu lấy Tiểu Du, Tiểu Du xem xét cho cùng mình cũng chỉ là gánh nặng đem lại phiền phức cho Người. Càng nghĩ đến nước mắt lại rơi hoài không ngưng, biết làm sao có thể đối diện với Người. Phải chi Người cứ la mắng hay trách phạt, Tiểu Du sẵn sàng lãnh đủ. Nhưng là lần này, chính là Người không muốn nhìn mặt Tiểu Du nữa.
Những giọt mưa từ màn đêm rơi xuống không biết để an ủi hay càng làm lạnh lẽo hơn con người đáng thương ấy, Tiểu Du không có ý định rời đi, dù cho mưa mỗi lúc một nặng hạt, cứ cố chấp ngồi đấy gánh chịu tất cả như một cách tự dằn vặt bản thân.
ẦM ẦM....
Tiếng sấm chớp lớn quá... ngoài trời lại mưa to...
Có người nghe tiếng mưa lòng lại bồn chồn không yên...
Sáng mai, trời vẫn u ám một màu xám tro, như mưa không thể dội bay mọi muộn phiền và sau mỗi cơn mưa, không hẳn trời lại xám, mà có thể là kéo thêm một vài cơn mưa khác chẳng hạn...
6h sáng, Lan Chi đến gõ cửa phòng Phúc Ân:
- Con muốn xin phép ra ngoài Đại Chủng Viện ạ!
- Có việc gì?
- Con... con...
- Khó nói?
Phúc Ân đưa ánh mắt dò xét
- Dạ thưa Người... con...
- Nếu không giải trình được thì con mau về phòng đi.
Lan Chi chợt thở dài, Người lại trở về trạng thái lạnh lùng vốn có rồi.
Là cả tối qua, Tiểu Du không hề về phòng, trời đã khuya, cổng Đại Chủng Viện khóa, cũng không thể lấy lí do để xin ra ngoài, chỉ có thể đợi đến sáng, tranh thủ cơ hội ra ngoài, tìm Tiểu Du và đưa về phòng trước giờ học của Người thì có thể xem là thoát nạn.
Nhóc con đáng chết này, tội kia chưa xong lại muốn gây thêm chuyện, có phải em chán sống rồi không Tiểu Du... dù sao, nhất định cũng không thể để Người biết chuyện này.
Phần Phúc Ân thấy biểu tình kì lạ của Lan Chi liền đem sự nghi ngại, trong lòng lại phút chốc không yên như hệt cảm giác tối qua, chợt nghĩ đến ai đó, rồi thở hắt ra
Phúc Ân lấy một phần bánh nhỏ mang ra cho Mèo con, thì phát hiện chén đồ ăn của chú trống trơn khác hẳn mọi lần, Mèo con thấy Phúc Ân đến thì mừng rỡ kêu gào loạn lên, vớ được phần bánh của Phúc Ân ăn ngấu nghiến, có vẻ như đói lắm... Mèo con đói... có lẽ nào...
- Ai đó....?
......
Phúc Ân lại vội vàng rời đi, Người ra khỏi Đại Chủng Viện chạy thẳng về hướng phía bờ sông
- Tiểu Du...
- Tiểu Du, con ở đâu?
- Tiểu ....
- Tiểu Du, con sao rồi, mau tỉnh lại, Tiểu Du...
Phúc Ân tìm thấy Tiểu Du đang nằm bất động phía bên bờ sông, cũng may trời còn thương, nếu không chỉ còn vài mét nửa, Tiểu Du đã ngã xuống sông rồi.
Lan Viên đang tìm cách leo tường thì nghe tin Phúc Ân đang bế Tiểu Du về thì muốn bật ngửa, kì này thì chết chắc rồi.... Lan Viên vuốt mặt tự trấn an mình.
Phúc Ân nhìn nhóc con bướng bỉnh, toàn thân nóng hổi, đang thiếp đi trong vòng tay mình thì xót xa đến rơi nước mắt, thật là khiến người khác giận đến run người mà.
Đặt Tiểu Du lên giường, thay vội bộ đồ ướt đẫm, Phúc Ân quay ra ngoài toan lấy ít nước ấm, cháo và thuốc...
Khi quay lại, đã thấy đứa nhóc kia đang mang cơn sốt trên người, lại còn bướng bỉnh quỳ dưới nền đất lạnh lẽo. Cơn giận dữ đùng đùng nổi lên, Phúc Ân lớn tiếng:
- TIỂU DU
- Người...
- Con đang làm cái trò gì vậy hả? Là con đang muốn chọc giận ta hết lần này đến lần khác?
- Con... sai... rồi....
Tiểu Du nói trong giọng nghèn nghẹn không rõ lời, nước mắt rơi, đầu cúi gầm xuống đất.
Đứa nhỏ này, sao con có thề khiến ta đau lòng đến không thở được như vậy?
Phúc Ân không trả lời, khiến đứa nhỏ kia càng lo lắng hơn, như lấy hết can đảm để nói:
- Thước... thước con để ở bàn, người phạt con đi, là con sai rồi...
- ...
- Người làm ơn đừng giận con, con biết con sai rồi, Người hãy phạt đi, con sẽ không xin tha hay kêu đau đâu, con hứa mà.
- ...
- Người phạt xong con cũng sẽ không đòi người dỗ nữa, con sẽ tự về phòng, con sẽ...
- Tiểu Du...
Ngoài việc khiến ta đau lòng con còn làm gì được khác không vậy hả?
Phúc Ân xoay lưng về phía bàn, cầm lấy cây thước:
- Vậy con nói đi, là con đã phạm những lỗi nào? Kể thiếu bất cứ lỗi nào ta nhất định không nương tay với con...
- Con đã khiến người bị thương.
BA – Một thước bất ngờ đánh tới, Tiểu Du cố kìm mình kêu lên vì rõ ràng là thước ấy, không hề nhẹ tay một chút nào.
Cố gắng không để tiếng nấc át tiếng nói đi, Tiểu Du tiếp:
- Tối qua con không về phòng.
BA
- Hức... hức...
Thước này rơi xuống khiến Tiểu Du khóc nức lên, bình thường đã chịu đòn kém, nay mang thêm cơn sốt trong người, thì lại còn kém hơn...
- Tiểu Du, còn gì nữa..?
Phúc Ân nghiêm giọng hỏi
- Con... con...
Tiểu Du đang cố gắng nhớ xem mình còn phạm lỗi nào nữa
- Con dầm mưa, để mình bị bệnh.
- Chẳng phải ta đã từng nói, ta rất ghét những việc ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân sao? Có phải con xem lời nói của ta chẳng ra gì?
BA BA BA
Ba thước đánh liên tục, khiến Tiểu Du mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, nhưng tuyệt nhiên là không hé môi kêu than nửa lời, chỉ có nước mắt là rơi liên tục không ngưng, đến đỏ hoe và sưng lên rồi. Ấy thế mà, Phúc Ân vẫn lạnh lùng nghiêm giọng:
- Tiểu Du, chống tay, quỳ ngay lên.
- ...
Tiểu Du lẳng lặng làm theo, cố gắng quỳ ngay ngắn lại
- Con còn lỗi gì nữa?
- ....
- TIỂU DU...
BA
Lại thêm một thước, Tiểu Du thật sự không biết mình đã phạm thêm lỗi nào nữa?
BA
- Tiểu Du, trả lời ta...
- Con... con đã làm người bị thương...
BA BA BA
- Ta không nói đến lỗi đó
Lại 3 thước đánh xuống không hề nương tay, đầu gối vì quỳ quá lâu cũng trở nên đau nhức, toàn thân mệt mỏi, ý chí bắt đầu lung lay, không thể giữ bản thân quỳ nghiêm chỉnh nửa, Tiểu Du là ngã người, đập mạnh dưới nền đất.
Một giọt nước mắt Phúc Ân rơi xuống, nhưng được lau vội đi, giọng run run:
- Tiểu Du, quỳ thẳng lên.
- Dạ.....
Rầm, Tiểu Du cố lấy hết sức bình sức, chống tay xuống đất nhưng cánh tay giờ lại không nghe lời chủ nhân của nó nữa rồi, lại té ngã một lần nửa. Phúc Ân thấy đứa nhỏ chật vật chỉ muốn đưa tay đỡ lấy, nhưng kiềm lòng lại thôi.
- Tiểu Du...
Chật vật một lúc, cuối cùng cũng chống người quỳ lên được rồi.
- Tiểu Du...
- Con... hức... con...
- Là con không biết?
- ...
- Được thôi, vậy ta không phạt con nữa.
Phúc Ân thả thước xuống rồi quay lưng bỏ đi, Tiểu Du thấy thế bất giác đứng dậy đuổi theo, nhưng đôi chân đã qua đau nhức không còn muốn nghe lời nữa rồi, vừa định đứng lên, đã mất thăng bằng ngã xuống,
- Người... đừng đi... mà.
May vừa lúc đó có Phúc Ân đỡ lấy, và nhấc bổng lên bế về phía giường. Nhíu mày, nghiêm giọng liên tục quở trách:
- Tại sao con cứ bướng bỉnh như vậy hả?
- ...
- Là con muốn bị đòn đến thế sao?
- ...
- Muốn bị ta đánh thêm nửa, đến mức không thể nhúc nhích mới hợp lòng con?
- ...
- Là vì gì? Vì gì hả? Vì gì con đã thành ra như thế này rồi vẫn muốn ta phải phạt thêm mới được?
- ...
- Con trả lời xem...
- Người... đừng giận con mà... con sai rồi...
- Một tiếng con sai rồi, hai tiếng cũng con sai rồi, nhưng con có biết mình sai ở đâu không hả?
- Con... con...
- Ở vách núi đó, tại sao con có thể làm như vậy được? Con buộc ta phải buông tay con ra và nhìn con rơi xuống vực thẳm đó sao?
- Người....
- Con nghĩ làm như vậy thì có thể giúp ta vui vẻ đường hoàng sống tiếp?
- ....
- Nhưng thật ra là con chỉ ích kỉ nghĩ cho bản thân mình, con có hiểu được cảm giác tự tay mình đánh mất người mình yêu thương nhất nó ra như thế nào không hả?
- ....
- Nếu như thật sự ta buông tay con thì sẽ như thế nào đi, con sẽ ra đi thanh thản vì nghĩ rằng điều đó sẽ tốt cho ta, còn ta thì sao, cả đời ta sẽ phải sống chung với nỗi dằn vặt đã đánh mất con, rằng chính mình đã buông tay con ra và đẩy con vào chỗ chết?
- Người... ơi... con... con...
- Con thực sự muốn như vậy lắm hay sao? Hả? hả? trả lời ta đi...
BA BA BA – 3 phát đánh tay thẳng vào mông, Tiểu Du chỉ biết mím môi chịu đòn
Trong cơn tức giận, lực đạo của Phúc Ân thật đáng sợ. Nếu 3 phát đánh tay ấy thay bằng thước có lẽ mạng Tiểu Du khó lòng giữ...
- Con... con... xin... lỗi....
- Xin lỗi? Con nghĩ ta phải chấp nhận lời xin lỗi của con như thế nào đây?
- Con... con lúc đấy thật sự rất sợ, con sợ sẽ mất Người, con không muốn như vậy đâu, con không muốn rời xa người, hãy tha lỗi cho con... hộc hộc... con.. hộc.. sai..
- Thôi ngoan nào, ngoan nào Tiểu Du, đừng nói nữa, con đang ho rồi...
Tiếng khóc nấc với cố gắng nói khiến Tiểu Du không kìm được mà ho khan lên, Phúc Ân vội ôm chặt Tiểu Du vào lòng, để đầu Tiểu Du dựa trên vai mình, vỗ vỗ nhẹ lưng, xoa dịu cơn ho....
- Người đừng... giận... con...
- Được rồi, ta không giận con....
- Con thương Người nhiều lắm...
- Ta cũng rất thương con, Tiểu Du ạ...
- ....
Có ai kia dù mệt mỏi, đôi mắt nhắm ghiềm vẫn mỉm miệng cười
- Con biết không? Ta vẫn thích được ôm trọn con vào lòng như thế này.
- ...
- Lúc đó, ta đã sợ, rằng mình sẽ không được ôm con như thế này nữa... nên đã nhất định không buông tay con ra...
- ...
- Giờ khi mọi chuyện đã qua, ta vẫn sợ...
- Hưm?
- Con càng ngày càng lớn, suy nghĩ lại càng khác nhiều đi, ta sợ, sau này con lớn lên rồi, ta sẽ không được ôm con vào lòng như thế này nữa.
- Sau này con có lớn, con vẫn để cho Người ôm mà...
- Có thật là như vậy? Là con nói đấy nhé!
Gật đầu
- Hứa đi, sau này con mà nuốt lời ta sẽ đét mông con.
- Người à...
- Còn không mau hứa, hay là con muốn bị đòn luôn lúc này?
Lấy tay xoa xoa nhè nhẹ lên mông, dọa đứa nhỏ...
- Không... không... con hứa... con hứa mà...
Và rồi... Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên mái tóc Tiểu Du...
lavareherb- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 27
Points : 30335
Thanks : 2
Join date : 05/08/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Đọc chap mới xong mừng rớt nước mắt. Chaiyoo~
Nhược Hàn- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 626
Points : 31556
Thanks : 8
Join date : 15/06/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Hay qa...tg viết cảm động qa di ak..
Phan thuy kieu- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 69
Points : 32069
Thanks : 0
Join date : 17/02/2016
Re: Nguyện Mãi Thương Một Người
Nhìn thấy chap mới ngồi cười con khùng luôn <3
Viết rất hay nha~
Tym cho au nè
Viết rất hay nha~
Tym cho au nè
Vân Nhu- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 267
Points : 30787
Thanks : 4
Join date : 17/07/2016
Age : 22
Đến từ : Hồ Chí MIinh
Trang 2 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Similar topics
» Thường mọi người đi spank ở đâu thì an toàn ạ ?
» Tìm kee nam, nữ ở Hà Nội hoặc Thái Nguyên
» Một chút yêu thương
» Truyện Tình thương vĩ đại
» Tìm người dạy dỗ qua fb=))
» Tìm kee nam, nữ ở Hà Nội hoặc Thái Nguyên
» Một chút yêu thương
» Truyện Tình thương vĩ đại
» Tìm người dạy dỗ qua fb=))
Trang 2 trong tổng số 2 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0