SAI THỜI ĐIỂM
Trang 1 trong tổng số 1 trang
SAI THỜI ĐIỂM
Tôi kể lại một câu chuyện, câu chuyện chân thực nhất tôi đã từng nghe, không có những cảnh spank nặng nề, không có những giọt nước mắt đẫm mi, nhưng có một trái tim đang rỉ máu. Trong câu chuyện ấy, tôi không dám phán xét ai sai hay đúng vì trái tim vốn không có lý lẽ, và tình yêu vốn không có xiềng xích, có chăng tôi lại đổ lỗi cho ba chữ " SAI THỜI ĐIỂM "...
Tôi cũng muốn lắng nghe cái nhìn của các bạn....
Một năm rồi, kể từ ngày tôi chạy trốn khỏi thành phố ấy, ngày nắng thu trải vàng con đường quen thuộc, rải màu nỗi nhớ, màu khắc khoải, muộn phiền. Ngày tôi nhận được bức thư của người con gái ấy, từng dòng chữ như mũi dao đâm sâu vết thương đã kết vảy, xé toạc những bất chấp, những giả dối đã phủ lên trên hồi ức xưa cũ. Bức thư lên án mối quan hệ mà trong vòng xoáy ấy, tôi tự nhận mình là người thứ ba, người con gái không có quyền và được yêu...
Tôi quen anh vào một ngày thật đẹp của 4 năm trước, ngày tôi thực sự bước vào thế giới này, thế giới mà đằng sau những vỏ bọc gai góc là những trái tim đang khô hạn đến cằn cỗi.Anh cũng như tôi ngày đó, khao khát được nhìn thấy bản ngã chân thật của chính mình trong một thế giới khác của cuộc sống này.Ngày ấy, tôi nhớ mình từng hỏi anh rằng :
" Anh ơi, anh có người yêu chưa đấy, em không muốn vào khách sạn cùng anh rồi bị đánh ghen đâu nhé"
" Anh đang độc thân " - Anh lắc đầu, nhéo nhéo tai tôi và cười như thế, nụ cười chân thành nhất tôi từng thấy, một ánh mắt trong veo đượm buồn làm tôi rung động.
Khoảng thời gian ấy, tôi nhớ, là lúc tôi bế tắc trong tất cả mọi chuyện, từ công việc, cho đến tình cảm, tất cả trượt khỏi quỹ đạo vốn có của nó mà tôi lại bất lực đứng nhìn. Tôi bỏ bê mọi chuyện, vùi đầu vào những câu chuyện thâu đêm, rửa não bằng những suy nghĩ tiêu cực, buông thả bản thân bằng những cảm xúc tự phát. Tôi thèm những cơn đau để xoa dịu những bất an, lo lắng, ham muốn sự kiểm soát để tiết chế những suy nghĩ bồng bột của bản thân. Tôi lao vào tìm kiếm những sự giám sát, quản lý để cảm thấy mình được an toàn và bình lặng. Và tôi gặp anh như thế. Găp anh để oằn mình trước những đau đớn thể xác, để thấy mình nhỏ bé, yếu đuối, thấy mình được chở che sau những ngày tháng gồng mình mạnh mẽ. Ngày ấy của 4 năm trước, tôi cũng không còn là đứa nhỏ ngây thơ, hi vọng về một tình cảm tự nguyện từ một người xa lạ. Tôi cũng hiểu, trong mối quan hệ kee- ker, chúng tôi là những người bình đẳng, bình đẳng về cảm xúc và trách nhiệm. Mỗi người đều có những góc khuất trong cuộc sống và tìm đến nhau để thỏa mãn nhu cầu của chính bản thân mình, nên chưa bao giờ, từ lúc bắt đầu mối quan hệ ấy, tôi cho phép mình được hy vọng về một điều gì đó xa hơn là mối quan hệ cung - cầu. Anh đến bên tôi, không giống như những câu chuyện spank tôi đã đọc, không phải mẫu người đàn ông gia trưởng, lạnh lùng, nghiêm khắc, mà lâu dần tôi nhận ra, trong cái vỏ bọc ướng bướng, già dặn ấy là một đứa trẻ chưa lớn....
Chúng tôi cũng bắt đầu những buổi hẹn spank, những roi mây, thắt lưng hay thước gỗ, cũng những trân đòn oằn mình dưới những lằn roi vun vút khi tôi không thuộc từ mới tiếng anh, là những cái ôm vỗ về khi tôi bật khóc hay sự thỏa mãn của người đàn ông khi giải tỏa được những dồn nén, mệt mỏi trong công việc thường ngày. Tôi đủ lớn để hiểu rằng tôi cần 1 lý do để bị phạt, để bị đau đớn và để che đi cái biến chất trong con người, bao biện cho lý do vào khách sạn với một người xa lạ để spank còn anh, 1 lí do đúng sẽ làm anh có cảm giác mình được kiểm soát mọi việc, còn không cần lý do, anh vẫn có thể làm ker theo đúng nghĩa. Cái tôi cần là giải tỏa cảm giác tội lỗi cho những buông thả, còn điều anh cần là thỏa mãn những uất chế, những kìm nén cá nhân mà vốn không thể bộc phát trong sinh hoạt thường ngày. Tôi càng đau bao nhiêu, càng quằn quại bao nhiêu, anh càng hưng phấn bấy nhiêu. Anh thích mơn trớn những lằn roi đỏ rực, xếp ngay ngắn trên mông hay lưng tôi, thích cảm giác được điều khiển mọi thứ trong buổi spank, thích tôi rên lên trong những tiếng roi vun vút. Tôi nhận ra trong mắt anh cảm giác tìm tòi, kích thích khi anh mơn trớn những lằn roi phỏng rộp trên da thịt, khi tôi run lên vì đau đớn...ánh mắt đó, không phải ánh mắt của dục vọng, mà là sự thỏa mãn của việc được làm chủ, được tôn sùng. Tôi cũng không hiểu, những khi ấy bản thân tôi lại thấy đắng chát. Là con gái, tôi cũng đã từng nghĩ về một người đần ông đủ trưởng thành, đủ chín chắn để che chở, bao bọc, để đau lòng và tức giận khi tôi càn quấy, nhưng đối với anh, tại thời điểm ấy, tôi chưa từng hi vọng nên không thất vọng. Tôi không có quyền hi vọng anh vì thương tôi thật sự mà lo lắng, hay giận giữ, tôi không trách anh khi tôi đau đớn xin anh dừng lại nhưng anh vẫn chìm trong những khoái cảm bản thân, nhưng tôi đau lòng khi nghĩ đến một đứa trẻ đang cố thoát ra khỏi sự bao bọc của người lớn, thèm khát thể hiện cái tôi, cái quyền của chính mình.
Tôi cũng muốn lắng nghe cái nhìn của các bạn....
Một năm rồi, kể từ ngày tôi chạy trốn khỏi thành phố ấy, ngày nắng thu trải vàng con đường quen thuộc, rải màu nỗi nhớ, màu khắc khoải, muộn phiền. Ngày tôi nhận được bức thư của người con gái ấy, từng dòng chữ như mũi dao đâm sâu vết thương đã kết vảy, xé toạc những bất chấp, những giả dối đã phủ lên trên hồi ức xưa cũ. Bức thư lên án mối quan hệ mà trong vòng xoáy ấy, tôi tự nhận mình là người thứ ba, người con gái không có quyền và được yêu...
Tôi quen anh vào một ngày thật đẹp của 4 năm trước, ngày tôi thực sự bước vào thế giới này, thế giới mà đằng sau những vỏ bọc gai góc là những trái tim đang khô hạn đến cằn cỗi.Anh cũng như tôi ngày đó, khao khát được nhìn thấy bản ngã chân thật của chính mình trong một thế giới khác của cuộc sống này.Ngày ấy, tôi nhớ mình từng hỏi anh rằng :
" Anh ơi, anh có người yêu chưa đấy, em không muốn vào khách sạn cùng anh rồi bị đánh ghen đâu nhé"
" Anh đang độc thân " - Anh lắc đầu, nhéo nhéo tai tôi và cười như thế, nụ cười chân thành nhất tôi từng thấy, một ánh mắt trong veo đượm buồn làm tôi rung động.
Khoảng thời gian ấy, tôi nhớ, là lúc tôi bế tắc trong tất cả mọi chuyện, từ công việc, cho đến tình cảm, tất cả trượt khỏi quỹ đạo vốn có của nó mà tôi lại bất lực đứng nhìn. Tôi bỏ bê mọi chuyện, vùi đầu vào những câu chuyện thâu đêm, rửa não bằng những suy nghĩ tiêu cực, buông thả bản thân bằng những cảm xúc tự phát. Tôi thèm những cơn đau để xoa dịu những bất an, lo lắng, ham muốn sự kiểm soát để tiết chế những suy nghĩ bồng bột của bản thân. Tôi lao vào tìm kiếm những sự giám sát, quản lý để cảm thấy mình được an toàn và bình lặng. Và tôi gặp anh như thế. Găp anh để oằn mình trước những đau đớn thể xác, để thấy mình nhỏ bé, yếu đuối, thấy mình được chở che sau những ngày tháng gồng mình mạnh mẽ. Ngày ấy của 4 năm trước, tôi cũng không còn là đứa nhỏ ngây thơ, hi vọng về một tình cảm tự nguyện từ một người xa lạ. Tôi cũng hiểu, trong mối quan hệ kee- ker, chúng tôi là những người bình đẳng, bình đẳng về cảm xúc và trách nhiệm. Mỗi người đều có những góc khuất trong cuộc sống và tìm đến nhau để thỏa mãn nhu cầu của chính bản thân mình, nên chưa bao giờ, từ lúc bắt đầu mối quan hệ ấy, tôi cho phép mình được hy vọng về một điều gì đó xa hơn là mối quan hệ cung - cầu. Anh đến bên tôi, không giống như những câu chuyện spank tôi đã đọc, không phải mẫu người đàn ông gia trưởng, lạnh lùng, nghiêm khắc, mà lâu dần tôi nhận ra, trong cái vỏ bọc ướng bướng, già dặn ấy là một đứa trẻ chưa lớn....
Chúng tôi cũng bắt đầu những buổi hẹn spank, những roi mây, thắt lưng hay thước gỗ, cũng những trân đòn oằn mình dưới những lằn roi vun vút khi tôi không thuộc từ mới tiếng anh, là những cái ôm vỗ về khi tôi bật khóc hay sự thỏa mãn của người đàn ông khi giải tỏa được những dồn nén, mệt mỏi trong công việc thường ngày. Tôi đủ lớn để hiểu rằng tôi cần 1 lý do để bị phạt, để bị đau đớn và để che đi cái biến chất trong con người, bao biện cho lý do vào khách sạn với một người xa lạ để spank còn anh, 1 lí do đúng sẽ làm anh có cảm giác mình được kiểm soát mọi việc, còn không cần lý do, anh vẫn có thể làm ker theo đúng nghĩa. Cái tôi cần là giải tỏa cảm giác tội lỗi cho những buông thả, còn điều anh cần là thỏa mãn những uất chế, những kìm nén cá nhân mà vốn không thể bộc phát trong sinh hoạt thường ngày. Tôi càng đau bao nhiêu, càng quằn quại bao nhiêu, anh càng hưng phấn bấy nhiêu. Anh thích mơn trớn những lằn roi đỏ rực, xếp ngay ngắn trên mông hay lưng tôi, thích cảm giác được điều khiển mọi thứ trong buổi spank, thích tôi rên lên trong những tiếng roi vun vút. Tôi nhận ra trong mắt anh cảm giác tìm tòi, kích thích khi anh mơn trớn những lằn roi phỏng rộp trên da thịt, khi tôi run lên vì đau đớn...ánh mắt đó, không phải ánh mắt của dục vọng, mà là sự thỏa mãn của việc được làm chủ, được tôn sùng. Tôi cũng không hiểu, những khi ấy bản thân tôi lại thấy đắng chát. Là con gái, tôi cũng đã từng nghĩ về một người đần ông đủ trưởng thành, đủ chín chắn để che chở, bao bọc, để đau lòng và tức giận khi tôi càn quấy, nhưng đối với anh, tại thời điểm ấy, tôi chưa từng hi vọng nên không thất vọng. Tôi không có quyền hi vọng anh vì thương tôi thật sự mà lo lắng, hay giận giữ, tôi không trách anh khi tôi đau đớn xin anh dừng lại nhưng anh vẫn chìm trong những khoái cảm bản thân, nhưng tôi đau lòng khi nghĩ đến một đứa trẻ đang cố thoát ra khỏi sự bao bọc của người lớn, thèm khát thể hiện cái tôi, cái quyền của chính mình.
cunngoc- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 21
Points : 32175
Thanks : 0
Join date : 02/02/2016
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0