Thanh xuân của Em mang tên Anh.
+14
khanhlinh
heohamhong20063002
Vương Tử
vsao23
Rosa_Vu
ccc1234
Lăn Lê Bò
ĐứacontừSaoHỏa
Kỳ Vũ
Lâm Thiên Di
SmilePiyu
Since
hjhgjmgh
Concủanữthầnbuêđuê
18 posters
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Thanh xuân của Em mang tên Anh.
YOU ARE MY YOUTH
(Thanh xuân của Em mang tên Anh)
Thể loại: Đam mẽo, Huấn văn (m/m), Hiện đại, Huynh đệ văn, H nhẹ.
Tác giả: Phan Hạo Minh (Quintus Vincent)
Tình trạng truyện: Lê lết :v
Văn án: Không có văn án do tác giả quá lầy :v
Giới thiệu nhân vật:
Hoàng Kỳ Nam (Mimi): 16 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, là học sinh lớp 10.
Trần Minh Huy: 29 tuổi, quê ở Bắc Giang, lên Hà Nội lập nghiệp, từng đỗ Đại học Y Hà Nội nhưng sau đó bỏ dở theo nghề pha chế, tan ca làm shipper kiếm thêm tiền.
Giới thiệu qua thế thôi, cụ thể ngoại hình, tính tình thế nào đọc truyện sẽ rõ :v
...
Thật ra lạc vô cái động Bách thế này mà đăng Đam t cũng không dám hy vọng gì đâu :') Nhưng thôi các bạn đi qua để lại cho t cái cmt cho có động lực viết tiếp nhé. T lầy lắm ahihii =))
(Thanh xuân của Em mang tên Anh)
Thể loại: Đam mẽo, Huấn văn (m/m), Hiện đại, Huynh đệ văn, H nhẹ.
Tác giả: Phan Hạo Minh (Quintus Vincent)
Tình trạng truyện: Lê lết :v
Văn án: Không có văn án do tác giả quá lầy :v
Giới thiệu nhân vật:
Hoàng Kỳ Nam (Mimi): 16 tuổi, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, là học sinh lớp 10.
Trần Minh Huy: 29 tuổi, quê ở Bắc Giang, lên Hà Nội lập nghiệp, từng đỗ Đại học Y Hà Nội nhưng sau đó bỏ dở theo nghề pha chế, tan ca làm shipper kiếm thêm tiền.
Giới thiệu qua thế thôi, cụ thể ngoại hình, tính tình thế nào đọc truyện sẽ rõ :v
...
Thật ra lạc vô cái động Bách thế này mà đăng Đam t cũng không dám hy vọng gì đâu :') Nhưng thôi các bạn đi qua để lại cho t cái cmt cho có động lực viết tiếp nhé. T lầy lắm ahihii =))
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Chap 1. Gia biến.
Ai đã từng đến Hà Nội chắc chắn k thể k biết đến những cơn tắc đường đầy khói bụi. Anh bất lực nhìn hàng xe dài kẹt cứng, không còn một khoảng trống để con ngựa sắt của anh lách qua. Mùa hè Hà Nội thật đáng sợ. Cái nóng 37°C làm cho người dân lao động ngoài trời như anh vất vả quá. Tranh thủ lúc mắc kẹt giữa dòng xe bất động, bây giờ anh mới có thời gian uống miếng nước. Chết dở, kẹt xe thế này lại giao hàng trễ mất thôi. Cái nghề shipper này thật là một chút cũng k dễ dàng. Không khéo cuối tháng anh lại không kịp đóng trọ mất. Haiz...
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt, theo phản xạ của 1 shipper, anh nhanh tay bắt máy.
- Alo?
Đáp lại anh là tiếng khóc nức nở của Mimi, đứa em trai kết nghĩa 16 tuổi của anh. Thằng bé cố nói với anh điều gì đó, nhưng anh chẳng thể nào nghe rõ được, xung quanh anh động cơ xe máy cứ vang lên rần rần.
- Alo? Mimi hả? Sao thế em?
Nó cố trấn tĩnh lại, nhưng vẫn k ngăn nổi tiếng nấc ủy khuất nơi cổ họng.
- Anh hai ơi... Hức.
- Ừ ừ, anh hai nghe? Có chuyện gì vậy?
Anh sốt ruột, nhóc con hôm nay đột nhiên gọi điện cho anh rồi khóc. Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Ba em có thương em không anh hai?
- Đương nhiên là có rồi Mimi. Ba nào mà chẳng thương con. Hỏi thừa quá!
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, khiến cho anh càng sốt ruột. Tiếng nấc thưa dần, nó chậm rãi nói một câu không đầu không đuôi. Anh thật không theo kịp logic của đứa nhỏ này nữa.
- Người ta bảo đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.
Câu trả lời của nó làm anh giật mình. Mới 16 tuổi đầu, là ai lại đi nhồi nhét vào đầu đứa nhỏ của anh mấy thứ vớ vẩn này cơ chứ?
- Mimi à, chuyện này có liên quan đến việc thương em đâu.
- Có mà. Tại vì suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cho nên thương người khác hơn em rồi.
Nói đến đây nó lại tủi thân khóc. Ừ thì, từ nhỏ đến lớn được baba sủng như tiểu hoàng tử. Nay bỗng nhiên có người phụ nữ lạ mặt đến tranh sủng, tòa lâu đài vững chắc bấy lâu nay cũng bắt đầu đổ vỡ. Mấy ngày nay nó đi ngủ trong tiếng cãi nhau, thức dậy cũng là bị tiếng cãi cọ của ba mẹ đánh thức. Dẫu là con trai cũng tránh không khỏi cảm thấy mất mát, tủi thân.
- Người khác? - Anh có lục lại trí nhớ - Có phải cái cô ở NB không?
- A..? Sao anh biết? - Nó ngỡ ngàng.
- À thì, hồi còn làm việc cho ba em đã gặp qua rồi. Chuyện riêng nhà em anh không tiện nói, nhưng Mimi à, anh nghĩ ba nào thì cũng thương con thôi.
- Anh chắc không?
- Ừ. Nín đi.
- Ừm... tin anh.
Đứa nhỏ này lúc nào cũng vậy, nghe lời và tin tưởng anh 100%. Bởi với nó, anh là một người rất quan trọng.
- Mimi à, em còn ốm đó, ăn tối rồi ngủ chút đi lát anh về anh gọi em ha. Đừng khóc nữa.
- Dạ. Anh hai về sớm với em nha.
- Ừ.
Anh dập máy. Đường đã có thể di chuyển, anh vít xe đi mà lòng bề bộn, ngổn ngang. Với anh, Mimi là một cậu nhóc đặc biệt. Từ ngày đầu tiên anh gặp nó, nó là một đứa bé rất không hòa đồng, mỗi ngày chỉ quanh quẩn chơi một mình với cún con. Anh phải mất khá nhiều thời gian mới trò chuyện được với thằng bé. 3 tháng sau, nó quấn anh không rời. Ngày anh vì mâu thuẫn mà thôi việc chỗ ba nó, nó khóc như mưa. Nó chưa từng vì ai mà khóc nhiều đến thế, cũng chỉ tại nó sợ mất anh thôi. Thật tốt vì đến giờ anh và nó còn giữ liên lạc. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh muốn dành một đời thương yêu và chiều chuộng cậu nhóc này.
Một tuần sau, chuyện gì phải đến cũng đã đến. Ba mẹ nó ly hôn, mẹ nó vào Đà Nẵng lập nghiệp, ba nó kết hôn với người phụ nữ kia rồi dọn ra ở riêng, để lại nhà cho con theo đúng nguyện vọng của nó. Chiều hôm đó, mẹ nó gọi anh đến nhà nói chuyện.
- Minh Huy à, thằng Nam nhà cô cứ nằng nặc đòi qua ở với cháu. Cháu ở trọ một tháng chắc cũng mất không ít tiền. Hay là thế này, thằng bé cũng cần có người chăm sóc, cháu dọn qua ở cùng Nam cho vui.
- Sao thế được ạ, phiền nhà cô lắm. Thôi để thỉnh thoảng cháu qua xem em rồi về.
- Có gì phiền đâu. Cái nhà to thế này, mình thằng Nam ở cũng k hết. Coi như cô nhờ cháu ở lại trông coi nó học hành, ăn uống. Chứ mai cô vào Đà Nẵng rồi, để thằng Nam một mình cô không yên tâm.
Mẹ nó cứ tha thiết như thế, có muốn từ chối cũng không dễ dàng gì. Huống chi, mấy tháng này anh cũng đang kẹt tiền thuê trọ. Bà chủ trọ sắp đuổi anh ra khỏi nhà đến nơi rồi.
- Vậy để cháu thu xếp rồi mai dọn qua với em. Làm phiền cô quá.
Vậy là mẹ nó đi. Ba nó cũng đi rồi. Tòa lâu đài của nó giờ chỉ còn lại một mình tiểu hoàng tử. Không có hoàng đế, cũng chẳng có hoàng hậu. Một mình giữa tòa lâu đài trống huơ trống hoác, thật chẳng muốn về nhà. Cả tuần nay lúc nào nó cũng đi học về muộn, uống rượu say xỉn bét nhè. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nó trở về nhà lúc 11h đêm, đứa nhỏ 16 tuổi còn mặc đồng phục học sinh, đeo balo trên vai mà cả cơ thể nồng nặc mùi rượu, dáng đi siêu vẹo trông thật khó coi. Nó bấm mã mở cửa mà sai tùm lum. Bỗng nhiên... Cạch. Cửa mở. Kì quái, nó bấm hoài không đúng mà cửa lại mở ra được là sao? Nó ngước lên nhìn, không tin nổi vào mắt mình nữa. Người này...?? A a ~ không đúng không đúng. Nhất định là say quá nên mới tưởng tượng ra thôi. Bất chợt một tiếng quát giận dữ truyền đến thức tỉnh mọi tế bào trong nó.
- Hoàng Kỳ Nam!! - Một thanh âm quen thuộc...
- Anh hai...?!
Ai đã từng đến Hà Nội chắc chắn k thể k biết đến những cơn tắc đường đầy khói bụi. Anh bất lực nhìn hàng xe dài kẹt cứng, không còn một khoảng trống để con ngựa sắt của anh lách qua. Mùa hè Hà Nội thật đáng sợ. Cái nóng 37°C làm cho người dân lao động ngoài trời như anh vất vả quá. Tranh thủ lúc mắc kẹt giữa dòng xe bất động, bây giờ anh mới có thời gian uống miếng nước. Chết dở, kẹt xe thế này lại giao hàng trễ mất thôi. Cái nghề shipper này thật là một chút cũng k dễ dàng. Không khéo cuối tháng anh lại không kịp đóng trọ mất. Haiz...
Tiếng chuông điện thoại vang lên bất chợt, theo phản xạ của 1 shipper, anh nhanh tay bắt máy.
- Alo?
Đáp lại anh là tiếng khóc nức nở của Mimi, đứa em trai kết nghĩa 16 tuổi của anh. Thằng bé cố nói với anh điều gì đó, nhưng anh chẳng thể nào nghe rõ được, xung quanh anh động cơ xe máy cứ vang lên rần rần.
- Alo? Mimi hả? Sao thế em?
Nó cố trấn tĩnh lại, nhưng vẫn k ngăn nổi tiếng nấc ủy khuất nơi cổ họng.
- Anh hai ơi... Hức.
- Ừ ừ, anh hai nghe? Có chuyện gì vậy?
Anh sốt ruột, nhóc con hôm nay đột nhiên gọi điện cho anh rồi khóc. Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Ba em có thương em không anh hai?
- Đương nhiên là có rồi Mimi. Ba nào mà chẳng thương con. Hỏi thừa quá!
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, khiến cho anh càng sốt ruột. Tiếng nấc thưa dần, nó chậm rãi nói một câu không đầu không đuôi. Anh thật không theo kịp logic của đứa nhỏ này nữa.
- Người ta bảo đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà.
Câu trả lời của nó làm anh giật mình. Mới 16 tuổi đầu, là ai lại đi nhồi nhét vào đầu đứa nhỏ của anh mấy thứ vớ vẩn này cơ chứ?
- Mimi à, chuyện này có liên quan đến việc thương em đâu.
- Có mà. Tại vì suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cho nên thương người khác hơn em rồi.
Nói đến đây nó lại tủi thân khóc. Ừ thì, từ nhỏ đến lớn được baba sủng như tiểu hoàng tử. Nay bỗng nhiên có người phụ nữ lạ mặt đến tranh sủng, tòa lâu đài vững chắc bấy lâu nay cũng bắt đầu đổ vỡ. Mấy ngày nay nó đi ngủ trong tiếng cãi nhau, thức dậy cũng là bị tiếng cãi cọ của ba mẹ đánh thức. Dẫu là con trai cũng tránh không khỏi cảm thấy mất mát, tủi thân.
- Người khác? - Anh có lục lại trí nhớ - Có phải cái cô ở NB không?
- A..? Sao anh biết? - Nó ngỡ ngàng.
- À thì, hồi còn làm việc cho ba em đã gặp qua rồi. Chuyện riêng nhà em anh không tiện nói, nhưng Mimi à, anh nghĩ ba nào thì cũng thương con thôi.
- Anh chắc không?
- Ừ. Nín đi.
- Ừm... tin anh.
Đứa nhỏ này lúc nào cũng vậy, nghe lời và tin tưởng anh 100%. Bởi với nó, anh là một người rất quan trọng.
- Mimi à, em còn ốm đó, ăn tối rồi ngủ chút đi lát anh về anh gọi em ha. Đừng khóc nữa.
- Dạ. Anh hai về sớm với em nha.
- Ừ.
Anh dập máy. Đường đã có thể di chuyển, anh vít xe đi mà lòng bề bộn, ngổn ngang. Với anh, Mimi là một cậu nhóc đặc biệt. Từ ngày đầu tiên anh gặp nó, nó là một đứa bé rất không hòa đồng, mỗi ngày chỉ quanh quẩn chơi một mình với cún con. Anh phải mất khá nhiều thời gian mới trò chuyện được với thằng bé. 3 tháng sau, nó quấn anh không rời. Ngày anh vì mâu thuẫn mà thôi việc chỗ ba nó, nó khóc như mưa. Nó chưa từng vì ai mà khóc nhiều đến thế, cũng chỉ tại nó sợ mất anh thôi. Thật tốt vì đến giờ anh và nó còn giữ liên lạc. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh muốn dành một đời thương yêu và chiều chuộng cậu nhóc này.
Một tuần sau, chuyện gì phải đến cũng đã đến. Ba mẹ nó ly hôn, mẹ nó vào Đà Nẵng lập nghiệp, ba nó kết hôn với người phụ nữ kia rồi dọn ra ở riêng, để lại nhà cho con theo đúng nguyện vọng của nó. Chiều hôm đó, mẹ nó gọi anh đến nhà nói chuyện.
- Minh Huy à, thằng Nam nhà cô cứ nằng nặc đòi qua ở với cháu. Cháu ở trọ một tháng chắc cũng mất không ít tiền. Hay là thế này, thằng bé cũng cần có người chăm sóc, cháu dọn qua ở cùng Nam cho vui.
- Sao thế được ạ, phiền nhà cô lắm. Thôi để thỉnh thoảng cháu qua xem em rồi về.
- Có gì phiền đâu. Cái nhà to thế này, mình thằng Nam ở cũng k hết. Coi như cô nhờ cháu ở lại trông coi nó học hành, ăn uống. Chứ mai cô vào Đà Nẵng rồi, để thằng Nam một mình cô không yên tâm.
Mẹ nó cứ tha thiết như thế, có muốn từ chối cũng không dễ dàng gì. Huống chi, mấy tháng này anh cũng đang kẹt tiền thuê trọ. Bà chủ trọ sắp đuổi anh ra khỏi nhà đến nơi rồi.
- Vậy để cháu thu xếp rồi mai dọn qua với em. Làm phiền cô quá.
Vậy là mẹ nó đi. Ba nó cũng đi rồi. Tòa lâu đài của nó giờ chỉ còn lại một mình tiểu hoàng tử. Không có hoàng đế, cũng chẳng có hoàng hậu. Một mình giữa tòa lâu đài trống huơ trống hoác, thật chẳng muốn về nhà. Cả tuần nay lúc nào nó cũng đi học về muộn, uống rượu say xỉn bét nhè. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Nó trở về nhà lúc 11h đêm, đứa nhỏ 16 tuổi còn mặc đồng phục học sinh, đeo balo trên vai mà cả cơ thể nồng nặc mùi rượu, dáng đi siêu vẹo trông thật khó coi. Nó bấm mã mở cửa mà sai tùm lum. Bỗng nhiên... Cạch. Cửa mở. Kì quái, nó bấm hoài không đúng mà cửa lại mở ra được là sao? Nó ngước lên nhìn, không tin nổi vào mắt mình nữa. Người này...?? A a ~ không đúng không đúng. Nhất định là say quá nên mới tưởng tượng ra thôi. Bất chợt một tiếng quát giận dữ truyền đến thức tỉnh mọi tế bào trong nó.
- Hoàng Kỳ Nam!! - Một thanh âm quen thuộc...
- Anh hai...?!
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
yahhhhhh,ủng hộ bạn nè , thường ra chap nhaa
Concủanữthầnbuêđuê- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 17
Points : 30799
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
hắc hắc mình hóng truyện đam hơi bị lâu rồi nha ) truyện bạn dễ thương quá ráng viết nha ) iu iu *hôn*
khanhlinh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 32404
Thanks : 0
Join date : 13/01/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
hay quá, ủng hộ nhiệt tình. luôn
hjhgjmgh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 49
Points : 32846
Thanks : 1
Join date : 02/12/2015
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Chap 2. Từ hôm nay anh sẽ chăm sóc em.
Trước mặt nó lúc này là thân ảnh quen thuộc. Tuy rằng người đứng đối diện nó đang giận dữ vô cùng, nhưng lại khiến cho lòng nó cảm thấy phi thường, phi thường ấm áp. Hôm nay, rốt cuộc cũng có người lo lắng đợi mình về. Gương mặt non nớt vì men rượu mà trở nên ửng hồng. Vừa đáng giận, lại vừa đáng yêu. Nó làm điệu bộ đứng nghiêm chỉnh:
- Tiểu hoàng tử giá lâm!
Đứng thẳng người chưa được 2 giây, nó mất đà ngã thẳng vào lòng anh. Haiz ~ say khướt rồi. Dìu nó vào thay quần áo trước đã, có gì mai nói vậy.
Anh ôm nó về phòng, mặc cho đứa nhỏ này nháo loạn trong khuôn ngực rắn chắc của anh, miệng còn liên tục nói nhảm. Cái gì mà "tiểu hoàng tử", cái gì mà "lâu đài"... Aii ~ Mimi của anh nhiễm phim ảnh nặng quá rồi. Anh đặt thằng bé xuống giường rồi đi tìm quần áo thay cho nó. Lúc quay lại thì đã thấy nó ngủ khì, tướng ngủ trông thật đáng ghét, y chang con sao biển. Vật lộn mãi mới thay được quần áo ngủ cho nó, anh mệt đến thở k ra hơi, liền nằm xuống bên cạnh nó. Mới bây lớn mà nhậu nhẹt ha, để anh đợi gần hai tiếng đồng hồ ha, sáng mai dậy cưng chết với anh! Thiệt tình! Đi ngủ còn lẩm bẩm nói mớ. "Tiểu hoàng tử giá lâm" cái gì chứ? Em là cái đồ tiểu công chúa thì có! Anh ngắt mũi nó 1 cái rồi dậy về phòng ngủ.
Sáng ngủ dậy, đầu nó đau như búa bổ. Hẳn là tối qua uống phải rượu giả rồi. Còn có... "A! Anh hai!". Nó bật dậy, ngó trái ngó phải, ngó xuống phòng khách cũng không thấy ai. Haiz ~ chắc là đêm qua say quá rồi tưởng tượng ra thôi. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 rưỡi, may mắn nó học ca chiều, nếu không đã sớm bị đánh dấu bỏ tiết rồi. Hà Nội càng gần trưa càng nóng, nó có thói quen cởi trần khi ở nhà. Vừa bước xuống bếp liền hết hồn! Anh hai ở đây thật sao?
- Chịu dậy rồi hả?
Minh Huy ngay cả liếc nó 1 cái cũng không thèm liếc. Anh vẫn còn giận nha.
- Anh haiiiiii ~
Nó từ cầu thang lao như tên lửa nhảy phóc lên lưng anh rồi bám chặt anh như Koala bám trúc. May mắn thằng bé vừa thấp vừa còi, nếu không lưng của anh gãy làm đôi mất. Anh làm mặt lạnh, mặc kệ nó dính chặt sau lưng, anh vẫn tập trung nấu cơm. Chợt nhớ ra thằng nhóc còn đang cảm mạo, anh nghiêm giọng hỏi nó:
- Áo đâu không mặc vào?
- Nóng a ~
- Ai nóng?
- Người ta nóng ~
- "Người ta" là đứa nào?
- ... Mimi nóng.
- Gì nữa?
- Mimi nóng ạ.
- Ôm tôi thế này có thấy mát không? Lên lấy áo mặc vào rồi đi đánh răng đi. Cậu còn đang ốm đấy.
Nó cảm thấy tình hình không ổn lắm liền buông anh ra. Hic... lâu không gặp mà anh dữ quá ah ( Mặc áo đánh răng xong quay lại bếp anh đã nấu xong cơm. Woa ~ không hổ danh một mình lăn lộn đất Hà Nội mấy năm trời. Món gì nhìn cũng rất ngon a ~ Anh treo tạp dề lên, lạnh lùng ra lệnh một câu:
- Ra phòng khách nói chuyện với anh.
- Dạ.
Nó lũn cũn bước theo anh giống như một con cún nhỏ. Chẳng biết từ bao giờ, nó đã quen nghe lời anh vô điều kiện. Nó ngồi đối diện anh, đột nhiên anh trở nên lãnh đạm như thế khiến nó cảm thấy có chút sợ hãi.
- Mấy giờ em tan học hả Mimi?
- 6 giờ kém 15 thưa anh hai.
- Thế hôm qua mấy giờ em về?
- ... Em không nhớ nữa.
- Hôm qua anh bỏ bao nhiêu đơn, ráng về sớm với em, mà 11h em mới chịu về. Anh đợi em 2 tiếng đồng hồ lận đó.
- Anh hai... em đâu có biết anh tới đâu.
Nó mếu máo, thật oan quá, làm sao nó biết được là anh sẽ tới cơ chứ?!
- Anh không tới em cũng không được phép về muộn vậy. Còn say xỉn nữa. Mới bây lớn mà rượu bia cái gì? Nói anh nghe em như vậy bao nhiêu hôm rồi?
- Dạ 7 hôm.
Nó k quen nói dối, nhất là với anh. Nó biết anh ghét nhất là nói dối.
- Mỗi hôm 10 cây ha. Mang cái chổi lông gà ra đây cho anh.
- Anh nói thiệt hay giỡn vậy anh hai?
Trước giờ anh chưa từng phạt nó, nó có hư anh cũng chỉ dọa cho sợ chứ chẳng phạt nó bao giờ. Mà hôm nay tự nhiên lại...
- Cậu cứ mang cây ra đây là biết anh nói thiệt hay giỡn liền ah.
Dù là thật hay đùa thì anh đã ra lệnh như thế rồi, đành phải đi lấy thôi. Ai bảo nó quen bị anh bắt nạt rồi. Nó đưa chổi lông gà cho anh bằng hai tay. Điệu bộ rất thuần thục. Chẳng ai biết thật ra nó chính là 1 spankee.
- Cởi quần ra cho anh.
Anh tiếp tục ra lệnh. Mà lệnh này... coi bộ hơi khó thực thi à!
- Anh hai ~ Mimi k cởi đâu!
- Cậu ngại cái gì chứ! Đêm qua thay quần áo cho cậu anh nhìn thấy hết rồi. Bé như trái ớt có gì mà ngại. Cởi ra mau lên.
Anh vừa ra lệnh vừa trêu, khiến cho thằng bé xấu hổ mặt đỏ au, lúng ta lúng túng đem hai lớp quần tụt xuống đầu gối. Nó nằm lên đùi anh, cảm nhận phần cán chổi lướt nhẹ trên cặp mông tròn căng mà lạnh cả sống lưng.
- 70 roi nhỉ?
Nó khẽ rùng mình. Kì thực, nó k sợ lắm, ngược lại còn có chút mong chờ. Lần đầu tiên anh hai đánh đòn nó, liệu có khác với những lần bị spanker đập nhừ tử không? Cảm nhận cơ thể bé nhỏ trên đùi đang run lên, được rồi, anh không để nhóc chờ lâu nữa đâu. Không cần warm-up bằng tay. Minh Huy đều tay vụt xuống mông nó từng roi đầu tiên.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
5 roi rơi xuống tạo thành 5 vệt dài màu hồng phấn vô cùng đẹp mắt, trải đều trên bờ mông căng mịn của cậu thiếu niên.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Nhịp roi cứ đều đều quất xuống. Sau 5 roi đầu anh thấy nó vẫn ổn, liền xuống tay mạnh hơn. Nó cảm thấy phía sau càng lúc càng như tê như dại.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
10 roi liên tiếp trải đều xuống. Tiết tấu mạnh mẽ khiến cho nó không tự chủ mà di chuyển nhẹ phần hông. Anh liền đè tay giữ chặt eo nó.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Tiếng roi cứ đều đều liên tục. Mông nó nhiễm một tầng đỏ ửng. Đủ biết lực đạo anh phát xuống không hề nhẹ. Chân nó bắt đầu không yên vị, hết đạp rồi lại co, cố né để anh khỏi đánh vào vị trí đau nhất. Nhưng ý định của nó cũng bị anh biết tỏng, liền lấy một chân cố định đôi chân không ngoan ngoãn kia lại.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Nó cố gắng cách mấy cũng không ngăn được tiếng rên rỉ đang phát ra nơi cổ họng. "Ưm ưm.. ah ah.." tiếng rên xen kẽ với từng nhịp roi đang mạnh mẽ quật xuống mông nó. Đau.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Không chịu nổi nữa, nó liều mình đưa tay ra sau đỡ. Anh rất không vừa lòng vụt thẳng vào tay nó 1 cây.
Chát!
- Á ~
- Cái tay này muốn ăn đòn thay mông hả?
Không ổn rồi. Mặc dù anh đánh k có kĩ thuật như spanker, nhưng lực đạo k hề thua kém chút nào. Cứ thế này nó sẽ k ổn mất. Phải dùng tuyệt chiêu thôi.
- Huhu ~ Mimi chừa rồi anh hai ơi. Anh đánh đau quá Mimi chịu không nổi nữa.
Nó chẳng khó khăn mà nặn ra vài giọt nước mắt. Làm nũng a ~ chiêu này luôn luôn lợi hại nhất. Mimi ta đây dùng nó hạ gục nhiều spanker rồi hahaha ~
- Còn 10 roi nữa thôi, ráng mà chịu đi.
Thất bại rồi. Không thể tin được. Tuyệt chiêu này cũng có lúc thất bại sao?! Anh khóa tay nó ở thắt lưng, động tác nhanh gọn chẳng khác nào spanker chuyên nghiệp. Tuy vậy nhưng vẫn thương tình xoa dịu cơn đau ở phía sau cho nó.
- Chuẩn bị tinh thần đi, 10 roi cuối anh đánh đau này.
Cơ thể mềm nhũn trên đùi anh nghe vậy theo phản xạ liền gồng cứng người lên. Anh cũng chẳng muốn khó khăn với thằng bé nữa. Xét cho cùng, đánh nó, anh cũng là người đau lòng kia mà.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Anh đánh liền 10 roi không nghỉ. Nó chỉ còn biết giãy nhẹ theo từng nhịp roi. Nó đau đến quên cả hét. Ăn 70 con lươn, mông nó bấy giờ giống như một bức họa mỹ lệ. Làn da trắng mịn càng làm nổi bật thêm sắc đỏ hài hòa.
- Xong rồi.
Anh vỗ nhẹ mông nó ý bảo nó đứng dậy. Nó kéo quần lên cũng không quên lấy tay che JJ (là cái ấy a ~) phía trước. Anh phì cười kéo nó ngồi vào lòng, ôn nhu hỏi:
- Anh đánh đau không?
- Đau. - Nó ra vẻ hờn dỗi anh ghê gớm lắm.
- Ai đau?
Không ở gần anh cũng không có ai đủ kiên nhẫn giúp thằng nhỏ sửa tật nói trống không. Xem ra lại phải mất thời gian sửa lại rồi.
- Mimi đau ạ.
- Thông minh thông minh.
Anh sủng nịnh xoa đầu nó. Mimi của anh ngoan mà, sao còn giận dỗi thế kia?
- Giận anh hả?
- Ừm...
- Anh hai đang tính dọn qua ở chung với Mimi nè. Mà Mimi giận vậy rồi chắc không muốn ở với anh đâu ha? Buồn ghê ta...
- Anh hai nói thiệt hả?
- Ừa, tối hôm qua anh mang cả vali sang rồi. Mà giờ Mimi giận vậy anh đi về.
- Không giận anh hai. Anh hai ở với Mimi.
Nó nép vào lòng anh. Giận hồi nào chứ? Người ta giả bộ thôi ah ~
- Anh hai ở cùng mà hư là anh hai đánh Mimi sưng mông đó, chịu thì anh ở.
- Chịu mà, chịu mà.
Aii ~ đứa nhỏ đáng yêu. 16 tuổi rồi mà làm nũng kiểu này, không biết người khác thấy thế nào chứ anh chỉ thấy cưng chết đi được thôi. Anh ôm cục cưng trong lòng, thương nó lắm. Cả Hà Nội anh chỉ có nó ở bên cạnh, không thương nó thì thương ai đây?
- Mimi à, từ hôm nay anh hai sẽ chăm sóc em.
Trước mặt nó lúc này là thân ảnh quen thuộc. Tuy rằng người đứng đối diện nó đang giận dữ vô cùng, nhưng lại khiến cho lòng nó cảm thấy phi thường, phi thường ấm áp. Hôm nay, rốt cuộc cũng có người lo lắng đợi mình về. Gương mặt non nớt vì men rượu mà trở nên ửng hồng. Vừa đáng giận, lại vừa đáng yêu. Nó làm điệu bộ đứng nghiêm chỉnh:
- Tiểu hoàng tử giá lâm!
Đứng thẳng người chưa được 2 giây, nó mất đà ngã thẳng vào lòng anh. Haiz ~ say khướt rồi. Dìu nó vào thay quần áo trước đã, có gì mai nói vậy.
Anh ôm nó về phòng, mặc cho đứa nhỏ này nháo loạn trong khuôn ngực rắn chắc của anh, miệng còn liên tục nói nhảm. Cái gì mà "tiểu hoàng tử", cái gì mà "lâu đài"... Aii ~ Mimi của anh nhiễm phim ảnh nặng quá rồi. Anh đặt thằng bé xuống giường rồi đi tìm quần áo thay cho nó. Lúc quay lại thì đã thấy nó ngủ khì, tướng ngủ trông thật đáng ghét, y chang con sao biển. Vật lộn mãi mới thay được quần áo ngủ cho nó, anh mệt đến thở k ra hơi, liền nằm xuống bên cạnh nó. Mới bây lớn mà nhậu nhẹt ha, để anh đợi gần hai tiếng đồng hồ ha, sáng mai dậy cưng chết với anh! Thiệt tình! Đi ngủ còn lẩm bẩm nói mớ. "Tiểu hoàng tử giá lâm" cái gì chứ? Em là cái đồ tiểu công chúa thì có! Anh ngắt mũi nó 1 cái rồi dậy về phòng ngủ.
Sáng ngủ dậy, đầu nó đau như búa bổ. Hẳn là tối qua uống phải rượu giả rồi. Còn có... "A! Anh hai!". Nó bật dậy, ngó trái ngó phải, ngó xuống phòng khách cũng không thấy ai. Haiz ~ chắc là đêm qua say quá rồi tưởng tượng ra thôi. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 rưỡi, may mắn nó học ca chiều, nếu không đã sớm bị đánh dấu bỏ tiết rồi. Hà Nội càng gần trưa càng nóng, nó có thói quen cởi trần khi ở nhà. Vừa bước xuống bếp liền hết hồn! Anh hai ở đây thật sao?
- Chịu dậy rồi hả?
Minh Huy ngay cả liếc nó 1 cái cũng không thèm liếc. Anh vẫn còn giận nha.
- Anh haiiiiii ~
Nó từ cầu thang lao như tên lửa nhảy phóc lên lưng anh rồi bám chặt anh như Koala bám trúc. May mắn thằng bé vừa thấp vừa còi, nếu không lưng của anh gãy làm đôi mất. Anh làm mặt lạnh, mặc kệ nó dính chặt sau lưng, anh vẫn tập trung nấu cơm. Chợt nhớ ra thằng nhóc còn đang cảm mạo, anh nghiêm giọng hỏi nó:
- Áo đâu không mặc vào?
- Nóng a ~
- Ai nóng?
- Người ta nóng ~
- "Người ta" là đứa nào?
- ... Mimi nóng.
- Gì nữa?
- Mimi nóng ạ.
- Ôm tôi thế này có thấy mát không? Lên lấy áo mặc vào rồi đi đánh răng đi. Cậu còn đang ốm đấy.
Nó cảm thấy tình hình không ổn lắm liền buông anh ra. Hic... lâu không gặp mà anh dữ quá ah ( Mặc áo đánh răng xong quay lại bếp anh đã nấu xong cơm. Woa ~ không hổ danh một mình lăn lộn đất Hà Nội mấy năm trời. Món gì nhìn cũng rất ngon a ~ Anh treo tạp dề lên, lạnh lùng ra lệnh một câu:
- Ra phòng khách nói chuyện với anh.
- Dạ.
Nó lũn cũn bước theo anh giống như một con cún nhỏ. Chẳng biết từ bao giờ, nó đã quen nghe lời anh vô điều kiện. Nó ngồi đối diện anh, đột nhiên anh trở nên lãnh đạm như thế khiến nó cảm thấy có chút sợ hãi.
- Mấy giờ em tan học hả Mimi?
- 6 giờ kém 15 thưa anh hai.
- Thế hôm qua mấy giờ em về?
- ... Em không nhớ nữa.
- Hôm qua anh bỏ bao nhiêu đơn, ráng về sớm với em, mà 11h em mới chịu về. Anh đợi em 2 tiếng đồng hồ lận đó.
- Anh hai... em đâu có biết anh tới đâu.
Nó mếu máo, thật oan quá, làm sao nó biết được là anh sẽ tới cơ chứ?!
- Anh không tới em cũng không được phép về muộn vậy. Còn say xỉn nữa. Mới bây lớn mà rượu bia cái gì? Nói anh nghe em như vậy bao nhiêu hôm rồi?
- Dạ 7 hôm.
Nó k quen nói dối, nhất là với anh. Nó biết anh ghét nhất là nói dối.
- Mỗi hôm 10 cây ha. Mang cái chổi lông gà ra đây cho anh.
- Anh nói thiệt hay giỡn vậy anh hai?
Trước giờ anh chưa từng phạt nó, nó có hư anh cũng chỉ dọa cho sợ chứ chẳng phạt nó bao giờ. Mà hôm nay tự nhiên lại...
- Cậu cứ mang cây ra đây là biết anh nói thiệt hay giỡn liền ah.
Dù là thật hay đùa thì anh đã ra lệnh như thế rồi, đành phải đi lấy thôi. Ai bảo nó quen bị anh bắt nạt rồi. Nó đưa chổi lông gà cho anh bằng hai tay. Điệu bộ rất thuần thục. Chẳng ai biết thật ra nó chính là 1 spankee.
- Cởi quần ra cho anh.
Anh tiếp tục ra lệnh. Mà lệnh này... coi bộ hơi khó thực thi à!
- Anh hai ~ Mimi k cởi đâu!
- Cậu ngại cái gì chứ! Đêm qua thay quần áo cho cậu anh nhìn thấy hết rồi. Bé như trái ớt có gì mà ngại. Cởi ra mau lên.
Anh vừa ra lệnh vừa trêu, khiến cho thằng bé xấu hổ mặt đỏ au, lúng ta lúng túng đem hai lớp quần tụt xuống đầu gối. Nó nằm lên đùi anh, cảm nhận phần cán chổi lướt nhẹ trên cặp mông tròn căng mà lạnh cả sống lưng.
- 70 roi nhỉ?
Nó khẽ rùng mình. Kì thực, nó k sợ lắm, ngược lại còn có chút mong chờ. Lần đầu tiên anh hai đánh đòn nó, liệu có khác với những lần bị spanker đập nhừ tử không? Cảm nhận cơ thể bé nhỏ trên đùi đang run lên, được rồi, anh không để nhóc chờ lâu nữa đâu. Không cần warm-up bằng tay. Minh Huy đều tay vụt xuống mông nó từng roi đầu tiên.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
5 roi rơi xuống tạo thành 5 vệt dài màu hồng phấn vô cùng đẹp mắt, trải đều trên bờ mông căng mịn của cậu thiếu niên.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Nhịp roi cứ đều đều quất xuống. Sau 5 roi đầu anh thấy nó vẫn ổn, liền xuống tay mạnh hơn. Nó cảm thấy phía sau càng lúc càng như tê như dại.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
10 roi liên tiếp trải đều xuống. Tiết tấu mạnh mẽ khiến cho nó không tự chủ mà di chuyển nhẹ phần hông. Anh liền đè tay giữ chặt eo nó.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Tiếng roi cứ đều đều liên tục. Mông nó nhiễm một tầng đỏ ửng. Đủ biết lực đạo anh phát xuống không hề nhẹ. Chân nó bắt đầu không yên vị, hết đạp rồi lại co, cố né để anh khỏi đánh vào vị trí đau nhất. Nhưng ý định của nó cũng bị anh biết tỏng, liền lấy một chân cố định đôi chân không ngoan ngoãn kia lại.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Nó cố gắng cách mấy cũng không ngăn được tiếng rên rỉ đang phát ra nơi cổ họng. "Ưm ưm.. ah ah.." tiếng rên xen kẽ với từng nhịp roi đang mạnh mẽ quật xuống mông nó. Đau.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Không chịu nổi nữa, nó liều mình đưa tay ra sau đỡ. Anh rất không vừa lòng vụt thẳng vào tay nó 1 cây.
Chát!
- Á ~
- Cái tay này muốn ăn đòn thay mông hả?
Không ổn rồi. Mặc dù anh đánh k có kĩ thuật như spanker, nhưng lực đạo k hề thua kém chút nào. Cứ thế này nó sẽ k ổn mất. Phải dùng tuyệt chiêu thôi.
- Huhu ~ Mimi chừa rồi anh hai ơi. Anh đánh đau quá Mimi chịu không nổi nữa.
Nó chẳng khó khăn mà nặn ra vài giọt nước mắt. Làm nũng a ~ chiêu này luôn luôn lợi hại nhất. Mimi ta đây dùng nó hạ gục nhiều spanker rồi hahaha ~
- Còn 10 roi nữa thôi, ráng mà chịu đi.
Thất bại rồi. Không thể tin được. Tuyệt chiêu này cũng có lúc thất bại sao?! Anh khóa tay nó ở thắt lưng, động tác nhanh gọn chẳng khác nào spanker chuyên nghiệp. Tuy vậy nhưng vẫn thương tình xoa dịu cơn đau ở phía sau cho nó.
- Chuẩn bị tinh thần đi, 10 roi cuối anh đánh đau này.
Cơ thể mềm nhũn trên đùi anh nghe vậy theo phản xạ liền gồng cứng người lên. Anh cũng chẳng muốn khó khăn với thằng bé nữa. Xét cho cùng, đánh nó, anh cũng là người đau lòng kia mà.
Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát. Chát.
Anh đánh liền 10 roi không nghỉ. Nó chỉ còn biết giãy nhẹ theo từng nhịp roi. Nó đau đến quên cả hét. Ăn 70 con lươn, mông nó bấy giờ giống như một bức họa mỹ lệ. Làn da trắng mịn càng làm nổi bật thêm sắc đỏ hài hòa.
- Xong rồi.
Anh vỗ nhẹ mông nó ý bảo nó đứng dậy. Nó kéo quần lên cũng không quên lấy tay che JJ (là cái ấy a ~) phía trước. Anh phì cười kéo nó ngồi vào lòng, ôn nhu hỏi:
- Anh đánh đau không?
- Đau. - Nó ra vẻ hờn dỗi anh ghê gớm lắm.
- Ai đau?
Không ở gần anh cũng không có ai đủ kiên nhẫn giúp thằng nhỏ sửa tật nói trống không. Xem ra lại phải mất thời gian sửa lại rồi.
- Mimi đau ạ.
- Thông minh thông minh.
Anh sủng nịnh xoa đầu nó. Mimi của anh ngoan mà, sao còn giận dỗi thế kia?
- Giận anh hả?
- Ừm...
- Anh hai đang tính dọn qua ở chung với Mimi nè. Mà Mimi giận vậy rồi chắc không muốn ở với anh đâu ha? Buồn ghê ta...
- Anh hai nói thiệt hả?
- Ừa, tối hôm qua anh mang cả vali sang rồi. Mà giờ Mimi giận vậy anh đi về.
- Không giận anh hai. Anh hai ở với Mimi.
Nó nép vào lòng anh. Giận hồi nào chứ? Người ta giả bộ thôi ah ~
- Anh hai ở cùng mà hư là anh hai đánh Mimi sưng mông đó, chịu thì anh ở.
- Chịu mà, chịu mà.
Aii ~ đứa nhỏ đáng yêu. 16 tuổi rồi mà làm nũng kiểu này, không biết người khác thấy thế nào chứ anh chỉ thấy cưng chết đi được thôi. Anh ôm cục cưng trong lòng, thương nó lắm. Cả Hà Nội anh chỉ có nó ở bên cạnh, không thương nó thì thương ai đây?
- Mimi à, từ hôm nay anh hai sẽ chăm sóc em.
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Tks 3 b nhiều nhiều. Mình sẽ cố gắng ra chap đều ^^
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Mm vs gege phải hong :3 cuồng quá
Since- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 98
Points : 32937
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Ừa đúng rồi đó :3
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
:3 thích quớ. Ra chap đều nha mm
Since- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 98
Points : 32937
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Hay quá và tui lỡ sập hố mất rồi =))))
Bạch Nương- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32865
Thanks : 3
Join date : 29/11/2015
Đến từ : Quy Nhơn
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ. Sáng mai MM up chap 3, cả nhà đợi nhé :3
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Hay lắm bạn ơi....mình thích )
SmilePiyu- Tổng số bài gửi : 9
Points : 30809
Thanks : 0
Join date : 18/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
ko có ế đâu ))))
Concủanữthầnbuêđuê- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 17
Points : 30799
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
đang ăn!!! vô đọc thử truyện!!! nhìn cái giới thiệu!!! "mi mi" con trai tên "mi mi" -_-!!! đó là tên con mèo nhà mị!!! thật sự mà nói lúc nhìn vào cái tên "dễ thương" mà t/g đặt cho bạn ấy, bao nhiêu thức ăn trong miệng mị đều ra ngoài hết lun a~ đến giờ vẫn còn "shock" a~ nhưng mà ngoài trừ cái tên "dễ thương" đó ra thì mị cx chẳng còn j nói hết!!! à !!! còn, truyện của t/g rất hay!!! cho nên, mị kiếm gạch xây nhà ngủ lại cho nó vững chắc!!! chờ chap mới của au!!! "vâng lảm nhảm đến đây đủ rồi ạ!"
Lâm Thiên Di- Moderators
- Tổng số bài gửi : 195
Points : 33032
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Không phải tác giả đặt đâu =)) Là anh hai đặt riêng cho hắn đó
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Chap 3. Em trai gây chuyện rồi.
Cơm anh nấu thật ngon. Mimi ăn no đến thở không nổi nữa. Nó lật đật chuẩn bị thay đồ đi học. Kì quái, đồng phục của nó đâu mất tiêu. Sực nhớ hôm qua say rượu, là anh hai giúp nó thay quần áo mà.
- Anh hai ~ đồng phục của em hôm qua đâu??
- Giặt rồi. - Anh trả lời thản nhiên.
Hic.. rồi xong. Bộ đồng phục duy nhất còn sạch sẽ của nó... Trường nó quản đồng phục rất nghiêm a ~ k có đồng phục tuyệt đối k thể bước chân vào trường đâu.
- Yeah! Khỏi đi học! - Nó hớn hở ra mặt - Anh hai xin cô giáo cho em nghỉ học đi anh haiiiii ~
- Không có chuyện đó đâu.
- Wể?? Wây sần má?? Tại anh hai giặt đồng phục của Mimi chứ bộ. Không có đồng phục làm sao đi học đây??
Anh buông chén bát đang rửa xuống, lau khô tay rồi đi vào phòng nó. Nó ngơ ngác theo sau anh.
- Anh haiii ~ làm gì vậy?
Anh không trả lời, mở tủ quần áo của nó ra, quăng cho nó một bộ đồng phục thể dục.
- Đi học được rồi chứ?
- Ơ nhưng mà hôm nay không có học thể dục a ~ - Nó trả treo.
- Chẳng phải có đồng phục là vào được trường sao? Nhanh một chút, muộn rồi.
- Aa ~ anh hai ~ Nãy anh hai tét mông Mimi giờ còn đau nè. Nghỉ học một bữa thôi ha?
- Ăn thêm 100 cây nữa rồi nghỉ, đồng ý không?
Cứng họng. Cứng họng triệt để. Uhuhu ~ không làm biếng được rồi. Anh bỏ xuống rửa bát, để lại nó một mình phụng phịu thay quần áo, soạn sách vở. Xem qua thời khóa biểu một chút: Lý, sử, sinh, tin, hóa. Mẹ kiếp, lại là tiết lý ở đầu! Nó thầm nguyền rủa ai nghĩ ra cái môn học mắc dịch này. Lại thêm bà giáo viên bộ môn mà nó vẫn thường ưu ái đặt cho bả một biệt danh dễ thương hết sức: "Yêu quái". Nó hậm hực xách balo ra khỏi nhà, không thèm chào anh một câu. Đã vậy còn trực tiếp trút giận lên cánh cửa tội nghiệp. Anh nhìn biểu hiện không ngoan ngoãn của nó cũng chỉ biết thở dài. Ở nhà ba mẹ chiều chuộng như vậy, khó trách...
Sắp đến kì thi học kì 2, thời tiết cũng trở nên nóng nực. Mọi người ai cũng gấp rút chuẩn bị cho kì thi, chỉ có mình nó là không. Từ khi ba mẹ li hôn, nó tỏ ra khá thờ ơ với chuyện học hành. Tuy nhiên thành tích của nó không vì thế mà giảm sút, giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua. Trời thì nóng, Yêu Quái trên bục giảng mồm miệng tía lia, phiền chết bổn bảo bảo! Kể từ lúc thay giáo viên Vật Lý, nó đã sớm không còn chịu nghe giảng cũng như ghi chép trong giờ học nữa rồi. Nó lật trang cuối cuốn tập chăm chú vẽ, chẳng để ý Yêu Quái đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Hoàng Kỳ Nam, em không làm bài tập sao?
Nó không hề dừng tay, cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy 1 cái, hờ hững nói:
- Em không biết làm.
- Cả lớp biết làm tại sao em không biết làm? - Yêu Quái vẫn không chịu buông tha, trực tiếp giật cuốn tập trong tay nó.
- Cô giảng em nghe không hiểu. Trả lại vở cho em, cô làm em chệch tay rồi.
- Chỗ nào không hiểu?
Yêu Quái muốn làm khó nó sao? Đâu có dễ. Để xem ai làm khó ai. Nó cười thầm trong lòng.
- Chỗ nào cũng không hiểu.
- Cả lớp hiểu tại sao em không hiểu? Là do em không chịu nghe.
Nó quay xuống hỏi thằng "đệ tử" bàn dưới:
- Nè Đạt, tao mượn vở coi.
Tiểu Đạt đáng thương, tự nhiên bị lôi vào cuộc chiến không hồi kết này. Biết sao được, nó mang ơn Nam Nam a ~ bất đắc dĩ đưa cuốn tập cho "đại ca" mà lòng như lửa đốt. Kỳ Nam lật lật cuốn tập rồi trả lại cho Tiểu Đạt.
- Ồ, chép bài đủ quá! Nãy giờ mày nghe giảng chăm chú ghê. Hiểu gì không?
Rồi xong, Tiểu Đạt lãnh đạn rồi. Cả lớp thở chờ câu trả lời của cu cậu.
- Ơ... Ách... Không.
Thật nghĩa khí! Vậy mới là anh em chứ! Nó đắc ý nhìn biểu cảm thẹn quá hóa giận của Yêu Quái.
- Phiền cô trả lại em cuốn tập để em về nhà chép bài.
Cô ta ném 1 cái bịch cuốn tập lên bàn nó, nén giận ra lệnh:
- Cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút. Ai không làm được bài cuối giờ ở lại gặp tôi.
Í ẹ, quả này cả lớp thù nó mất thôi. Hic. Xin lỗi anh em.
Cả lớp nộp bài xong, cô ta chấm bài ngay lập tức. Có đến phân nửa lớp không làm được bài. Mà trong đó, kì quái, lật đi lật lại không hề có bài của Nam Nam. Yêu Quái tức giận đến mặt đỏ bừng. Giờ kiểm tra cô quan sát thằng nhóc rất kĩ a ~ tuyệt nhiên không hề có gian lận. Thật ra, không phải là nó không biết làm, dạng bài tập này nó sớm đã tự học qua ở nhà. Yêu Quái giơ một nửa xấp bài lên hỏi:
- Thật sự đến từng này người không hiểu bài?
Cả lớp im thin thít. Ai cũng không dám ho he. Cô ta đặt xấp bài đó xuống, cầm lên một xấp bài khác:
- Cuối giờ k cần ở lại, tôi sẽ bố trí thời gian ôn lại cho cả lớp 1 lượt. Điểm dưới trung bình này không lấy. Bây giờ tôi đọc điểm những người trên điểm trung bình.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Còn nó đắc ý tựa lưng khoanh tay chờ nghe điểm.
- Nguyễn A: 7. Trần B: 6. Vũ C: 10... Trương V: 8 điểm. Và Hoàng Kỳ Nam: 9,75.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nó. Chẳng phải mới nãy nói là không hiểu bài sao? Nó khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Yêu Quái. Ừ thì, thách thức giáo viên kiểu này sẽ ảnh hưởng thế nào đến thành tích học tập, bản thân nó cũng biết rõ hơn ai hết. Nhưng sinh ra tính tình đã bá đạo thế này, đành chịu thôi.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống cắt ngang bầu không khí căng thẳng trong lớp. Yêu Quái bước ra khỏi lớp không quên để lại 1 câu khiến cả lớp đều thấy lạnh sống lưng:
- Hoàng Kỳ Nam, cậu xuống phòng giáo viên gặp tôi.
Nó cười khẩy, quay xuống vỗ vai Tiểu Đạt:
- Ban nãy cảm ơn nhé. Rất có nghĩa khí! Hảo huynh đệ!
- Còn đùa được sao? Coi chừng sau này khó sống đó!
- Không vấn đề. Tao là ai cơ chứ? Mày coi thường tao quá rồi đó.
Nó bước ra khỏi lớp, hô to:
- Nè lớp trưởng, tiết sau xin cô tao nghỉ nha! Đi "diệt" Yêu Quái.
- Thượng lộ bình an.
Nhỏ lớp trưởng cười hiền đáp lại 1 câu. Cả lớp vỗ tay hưởng ứng, cũng là trêu chọc lớp trưởng. Ai mà không biết nhỏ này thích thằng nhóc kia chứ. Chỉ có mình nó là không biết thôi. Nó oai phong lẫm liệt tiến đến phòng giáo viên. Đẩy nhẹ cửa, quả nhiên, Yêu Quái cùng với chủ nhiệm lớp đều ở sẵn đó chờ nó.
- Hai cô gọi em có việc gì ạ? - Nó lễ phép, chẳng qua là vì có cô chủ nhiệm thôi.
- Cậu còn hỏi nữa? Cậu nói xem, tôi có gì mà cậu không vừa ý hả? Thái độ của cậu như thế là ý gì? Coi thường tôi phải không.
Yêu Quái kích động đến mức chủ nhiệm lớp phải ra hiệu bình tĩnh. Nó thầm khinh bỉ, đúng là chó cậy gần nhà! Dựa vào chủ nhiệm để uy hiếp Mimi ta sao? Không có cửa đâu cưng.
- Xin lỗi cô, em không có ý đó. Thái độ của em vừa rồi cũng không có gì là vô lễ cả, cô hỏi gì em trả lời nấy, đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, có cả lớp làm chứng.
Ây da ây da ~ cô chủ nhiệm, xin cô ngàn vạn lần đừng buông Yêu Quái ra nha, bả cắn em đó. Chủ nhiệm lớp vốn rất hiền, bình tĩnh hỏi nó:
- Vậy em giải thích thế nào về bài kiểm tra? Tại sao em nói cô giảng em không hiểu mà em làm được bài?
- Đúng vậy, cô ấy giảng em không hiểu, nhưng bài tập này không phải là quá đơn giản rồi sao? Có điều, cách làm em tự nghĩ đúng là hơi dài, em sẽ hỏi lại Vũ C, cậu ấy làm rất tốt.
Yêu Quái bên cạnh lập tức phát điên lên. Cô có thể giảm âm lượng xuống một chút được không a ~ ? Đau tai bảo bảo.
- Tôi không cần biết, thái độ của cậu như vậy là không tôn trọng giáo viên! Gọi phụ huynh đến đây ngay cho tôi nếu không thì đừng hòng lên lớp.
Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh cũng hết cách. Mặc dù cô cũng rất muốn giúp đỡ cho Nam Nam, thằng bé thật sự rất đáng thương. Chẳng đợi cô chủ nhiệm lên tiếng, nó tự mình khơi lại vết thương lòng:
- Ba em đang đi du lịch tuần trăng mật với vợ hai. Mẹ em định cư ở Đà Nẵng. Em đang ở với anh trai kết nghĩa. Cô muốn gọi cho ai?
Không khí trong phòng như trùng xuống. Yêu Quái có chút sững sờ.
- Chuyện này... tôi sẽ tạm thời cho qua. Nhưng kì thi trước mắt quan trọng, gọi anh trai cậu tới đây.
Nó cầm điện thoại, bấm số anh mà lòng nặng trĩu. Anh.. sẽ không la mình chứ?... Chuông vừa đổ một hồi đã thấy anh bắt máy. Nó bật loa ngoài.
- Alo anh hai hả? Anh đi làm chưa?
- Ừa, chưa, sao thế Mimi? Giờ này em phải đang học chứ nhỉ?
- Cô giáo em muốn gặp anh. Bây giờ anh qua trường em một lúc được k?
- Ừ được, anh qua liền.
- Dạ, em ra đón anh.
Tắt máy. Nó xin phép hai cô cho ra ngoài đón anh. Chờ anh đến mà trong lòng thấp thỏm. Chắc là... chắc là anh không đánh mình đâu nhỉ... nó tự trấn an bản thân như thế, mãi cho đến khi bóng dáng anh xuất hiện ở cổng trường...
Cơm anh nấu thật ngon. Mimi ăn no đến thở không nổi nữa. Nó lật đật chuẩn bị thay đồ đi học. Kì quái, đồng phục của nó đâu mất tiêu. Sực nhớ hôm qua say rượu, là anh hai giúp nó thay quần áo mà.
- Anh hai ~ đồng phục của em hôm qua đâu??
- Giặt rồi. - Anh trả lời thản nhiên.
Hic.. rồi xong. Bộ đồng phục duy nhất còn sạch sẽ của nó... Trường nó quản đồng phục rất nghiêm a ~ k có đồng phục tuyệt đối k thể bước chân vào trường đâu.
- Yeah! Khỏi đi học! - Nó hớn hở ra mặt - Anh hai xin cô giáo cho em nghỉ học đi anh haiiiii ~
- Không có chuyện đó đâu.
- Wể?? Wây sần má?? Tại anh hai giặt đồng phục của Mimi chứ bộ. Không có đồng phục làm sao đi học đây??
Anh buông chén bát đang rửa xuống, lau khô tay rồi đi vào phòng nó. Nó ngơ ngác theo sau anh.
- Anh haiii ~ làm gì vậy?
Anh không trả lời, mở tủ quần áo của nó ra, quăng cho nó một bộ đồng phục thể dục.
- Đi học được rồi chứ?
- Ơ nhưng mà hôm nay không có học thể dục a ~ - Nó trả treo.
- Chẳng phải có đồng phục là vào được trường sao? Nhanh một chút, muộn rồi.
- Aa ~ anh hai ~ Nãy anh hai tét mông Mimi giờ còn đau nè. Nghỉ học một bữa thôi ha?
- Ăn thêm 100 cây nữa rồi nghỉ, đồng ý không?
Cứng họng. Cứng họng triệt để. Uhuhu ~ không làm biếng được rồi. Anh bỏ xuống rửa bát, để lại nó một mình phụng phịu thay quần áo, soạn sách vở. Xem qua thời khóa biểu một chút: Lý, sử, sinh, tin, hóa. Mẹ kiếp, lại là tiết lý ở đầu! Nó thầm nguyền rủa ai nghĩ ra cái môn học mắc dịch này. Lại thêm bà giáo viên bộ môn mà nó vẫn thường ưu ái đặt cho bả một biệt danh dễ thương hết sức: "Yêu quái". Nó hậm hực xách balo ra khỏi nhà, không thèm chào anh một câu. Đã vậy còn trực tiếp trút giận lên cánh cửa tội nghiệp. Anh nhìn biểu hiện không ngoan ngoãn của nó cũng chỉ biết thở dài. Ở nhà ba mẹ chiều chuộng như vậy, khó trách...
Sắp đến kì thi học kì 2, thời tiết cũng trở nên nóng nực. Mọi người ai cũng gấp rút chuẩn bị cho kì thi, chỉ có mình nó là không. Từ khi ba mẹ li hôn, nó tỏ ra khá thờ ơ với chuyện học hành. Tuy nhiên thành tích của nó không vì thế mà giảm sút, giáo viên chủ nhiệm cũng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua. Trời thì nóng, Yêu Quái trên bục giảng mồm miệng tía lia, phiền chết bổn bảo bảo! Kể từ lúc thay giáo viên Vật Lý, nó đã sớm không còn chịu nghe giảng cũng như ghi chép trong giờ học nữa rồi. Nó lật trang cuối cuốn tập chăm chú vẽ, chẳng để ý Yêu Quái đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
- Hoàng Kỳ Nam, em không làm bài tập sao?
Nó không hề dừng tay, cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy 1 cái, hờ hững nói:
- Em không biết làm.
- Cả lớp biết làm tại sao em không biết làm? - Yêu Quái vẫn không chịu buông tha, trực tiếp giật cuốn tập trong tay nó.
- Cô giảng em nghe không hiểu. Trả lại vở cho em, cô làm em chệch tay rồi.
- Chỗ nào không hiểu?
Yêu Quái muốn làm khó nó sao? Đâu có dễ. Để xem ai làm khó ai. Nó cười thầm trong lòng.
- Chỗ nào cũng không hiểu.
- Cả lớp hiểu tại sao em không hiểu? Là do em không chịu nghe.
Nó quay xuống hỏi thằng "đệ tử" bàn dưới:
- Nè Đạt, tao mượn vở coi.
Tiểu Đạt đáng thương, tự nhiên bị lôi vào cuộc chiến không hồi kết này. Biết sao được, nó mang ơn Nam Nam a ~ bất đắc dĩ đưa cuốn tập cho "đại ca" mà lòng như lửa đốt. Kỳ Nam lật lật cuốn tập rồi trả lại cho Tiểu Đạt.
- Ồ, chép bài đủ quá! Nãy giờ mày nghe giảng chăm chú ghê. Hiểu gì không?
Rồi xong, Tiểu Đạt lãnh đạn rồi. Cả lớp thở chờ câu trả lời của cu cậu.
- Ơ... Ách... Không.
Thật nghĩa khí! Vậy mới là anh em chứ! Nó đắc ý nhìn biểu cảm thẹn quá hóa giận của Yêu Quái.
- Phiền cô trả lại em cuốn tập để em về nhà chép bài.
Cô ta ném 1 cái bịch cuốn tập lên bàn nó, nén giận ra lệnh:
- Cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra 15 phút. Ai không làm được bài cuối giờ ở lại gặp tôi.
Í ẹ, quả này cả lớp thù nó mất thôi. Hic. Xin lỗi anh em.
Cả lớp nộp bài xong, cô ta chấm bài ngay lập tức. Có đến phân nửa lớp không làm được bài. Mà trong đó, kì quái, lật đi lật lại không hề có bài của Nam Nam. Yêu Quái tức giận đến mặt đỏ bừng. Giờ kiểm tra cô quan sát thằng nhóc rất kĩ a ~ tuyệt nhiên không hề có gian lận. Thật ra, không phải là nó không biết làm, dạng bài tập này nó sớm đã tự học qua ở nhà. Yêu Quái giơ một nửa xấp bài lên hỏi:
- Thật sự đến từng này người không hiểu bài?
Cả lớp im thin thít. Ai cũng không dám ho he. Cô ta đặt xấp bài đó xuống, cầm lên một xấp bài khác:
- Cuối giờ k cần ở lại, tôi sẽ bố trí thời gian ôn lại cho cả lớp 1 lượt. Điểm dưới trung bình này không lấy. Bây giờ tôi đọc điểm những người trên điểm trung bình.
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm. Còn nó đắc ý tựa lưng khoanh tay chờ nghe điểm.
- Nguyễn A: 7. Trần B: 6. Vũ C: 10... Trương V: 8 điểm. Và Hoàng Kỳ Nam: 9,75.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía nó. Chẳng phải mới nãy nói là không hiểu bài sao? Nó khoanh tay nhìn thẳng vào mắt Yêu Quái. Ừ thì, thách thức giáo viên kiểu này sẽ ảnh hưởng thế nào đến thành tích học tập, bản thân nó cũng biết rõ hơn ai hết. Nhưng sinh ra tính tình đã bá đạo thế này, đành chịu thôi.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống cắt ngang bầu không khí căng thẳng trong lớp. Yêu Quái bước ra khỏi lớp không quên để lại 1 câu khiến cả lớp đều thấy lạnh sống lưng:
- Hoàng Kỳ Nam, cậu xuống phòng giáo viên gặp tôi.
Nó cười khẩy, quay xuống vỗ vai Tiểu Đạt:
- Ban nãy cảm ơn nhé. Rất có nghĩa khí! Hảo huynh đệ!
- Còn đùa được sao? Coi chừng sau này khó sống đó!
- Không vấn đề. Tao là ai cơ chứ? Mày coi thường tao quá rồi đó.
Nó bước ra khỏi lớp, hô to:
- Nè lớp trưởng, tiết sau xin cô tao nghỉ nha! Đi "diệt" Yêu Quái.
- Thượng lộ bình an.
Nhỏ lớp trưởng cười hiền đáp lại 1 câu. Cả lớp vỗ tay hưởng ứng, cũng là trêu chọc lớp trưởng. Ai mà không biết nhỏ này thích thằng nhóc kia chứ. Chỉ có mình nó là không biết thôi. Nó oai phong lẫm liệt tiến đến phòng giáo viên. Đẩy nhẹ cửa, quả nhiên, Yêu Quái cùng với chủ nhiệm lớp đều ở sẵn đó chờ nó.
- Hai cô gọi em có việc gì ạ? - Nó lễ phép, chẳng qua là vì có cô chủ nhiệm thôi.
- Cậu còn hỏi nữa? Cậu nói xem, tôi có gì mà cậu không vừa ý hả? Thái độ của cậu như thế là ý gì? Coi thường tôi phải không.
Yêu Quái kích động đến mức chủ nhiệm lớp phải ra hiệu bình tĩnh. Nó thầm khinh bỉ, đúng là chó cậy gần nhà! Dựa vào chủ nhiệm để uy hiếp Mimi ta sao? Không có cửa đâu cưng.
- Xin lỗi cô, em không có ý đó. Thái độ của em vừa rồi cũng không có gì là vô lễ cả, cô hỏi gì em trả lời nấy, đầy đủ chủ ngữ vị ngữ, có cả lớp làm chứng.
Ây da ây da ~ cô chủ nhiệm, xin cô ngàn vạn lần đừng buông Yêu Quái ra nha, bả cắn em đó. Chủ nhiệm lớp vốn rất hiền, bình tĩnh hỏi nó:
- Vậy em giải thích thế nào về bài kiểm tra? Tại sao em nói cô giảng em không hiểu mà em làm được bài?
- Đúng vậy, cô ấy giảng em không hiểu, nhưng bài tập này không phải là quá đơn giản rồi sao? Có điều, cách làm em tự nghĩ đúng là hơi dài, em sẽ hỏi lại Vũ C, cậu ấy làm rất tốt.
Yêu Quái bên cạnh lập tức phát điên lên. Cô có thể giảm âm lượng xuống một chút được không a ~ ? Đau tai bảo bảo.
- Tôi không cần biết, thái độ của cậu như vậy là không tôn trọng giáo viên! Gọi phụ huynh đến đây ngay cho tôi nếu không thì đừng hòng lên lớp.
Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh cũng hết cách. Mặc dù cô cũng rất muốn giúp đỡ cho Nam Nam, thằng bé thật sự rất đáng thương. Chẳng đợi cô chủ nhiệm lên tiếng, nó tự mình khơi lại vết thương lòng:
- Ba em đang đi du lịch tuần trăng mật với vợ hai. Mẹ em định cư ở Đà Nẵng. Em đang ở với anh trai kết nghĩa. Cô muốn gọi cho ai?
Không khí trong phòng như trùng xuống. Yêu Quái có chút sững sờ.
- Chuyện này... tôi sẽ tạm thời cho qua. Nhưng kì thi trước mắt quan trọng, gọi anh trai cậu tới đây.
Nó cầm điện thoại, bấm số anh mà lòng nặng trĩu. Anh.. sẽ không la mình chứ?... Chuông vừa đổ một hồi đã thấy anh bắt máy. Nó bật loa ngoài.
- Alo anh hai hả? Anh đi làm chưa?
- Ừa, chưa, sao thế Mimi? Giờ này em phải đang học chứ nhỉ?
- Cô giáo em muốn gặp anh. Bây giờ anh qua trường em một lúc được k?
- Ừ được, anh qua liền.
- Dạ, em ra đón anh.
Tắt máy. Nó xin phép hai cô cho ra ngoài đón anh. Chờ anh đến mà trong lòng thấp thỏm. Chắc là... chắc là anh không đánh mình đâu nhỉ... nó tự trấn an bản thân như thế, mãi cho đến khi bóng dáng anh xuất hiện ở cổng trường...
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
:3 huwa, hí hí, đọc qua giờ hôm nay mới cmt nè
Mị là mị thích đam ngaa~
Mị cuồng luôn ýyyy
Truyện của " ấy" đã cứu mị khỏi chết đói :3 cám ơn "ấy" nhiều nhá
Xương xương
Mị là mị thích đam ngaa~
Mị cuồng luôn ýyyy
Truyện của " ấy" đã cứu mị khỏi chết đói :3 cám ơn "ấy" nhiều nhá
Xương xương
Kỳ Vũ- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 19
Points : 32045
Thanks : 4
Join date : 17/02/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Canh từ sáng tới giờ đợi chương mới không thấy tác giả up lên đến khi tác giả up tui lại ngủ mất tiêu T^T tui muốn bóc tem mà thôi phong bì cũng được :3 Mãi hóng chương từ tác giả :3
Thành phần hủ nữ như tui đọc được truyện của tác giả như lữ khách gặp nước trên sa mạc :3 Tui sẽ chăm chỉ cmt, đều đặn cmt :3 Ôm ôm tác giả )))
Thành phần hủ nữ như tui đọc được truyện của tác giả như lữ khách gặp nước trên sa mạc :3 Tui sẽ chăm chỉ cmt, đều đặn cmt :3 Ôm ôm tác giả )))
Bạch Nương- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 32
Points : 32865
Thanks : 3
Join date : 29/11/2015
Đến từ : Quy Nhơn
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Chap 4. Chạy trốn nỗi buồn.
Chưa đầy 5 phút sau anh đã xuất hiện ở cổng. Nó giúp anh gửi xe rồi cùng anh trở về phòng giáo viên.
Àiii ~ lần đầu tiên trong đời bị giáo viên của em trai "triệu tập". Hồi hộp quá đi mất. Tinh thần trách nhiệm trong anh ngày một đẩy lên cao hơn thì phải. Cảm giác được thằng bé có chút không vui, anh nắm tay nó, hy vọng có thể làm cho cu cậu an tâm thêm một chút. Nó dắt tay anh đến đối diện hai giáo viên, lần lượt giới thiệu. Anh vỗ nhẹ mu bàn tay nó, cử chỉ ôn nhu:
- Em về lớp học đi. Để anh nói chuyện với cô giáo nhé.
Nó ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng đóng cửa lại. Dường như cậu thiếu niên bướng bỉnh mới ban nãy vừa cãi tay đôi với giáo viên biến đi đâu mất tiêu. Thay vào đó là một bé trai rất biết nghe lời. Anh đàm đạo với hai cô rất lâu. Có cô chủ nhiệm bên cạnh nói đỡ, Yêu Quái cũng đã bớt giận đi phần nào vì xét cho cùng, với 1 đứa bé đến thời kì nổi lọan như Nam Nam, chuyện vừa rồi cũng không có gì quá đáng. Anh đứng dậy chào 2 cô ra về. Yêu Quái cũng nhanh chóng về bàn làm việc chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Chủ nhiệm lớp ngập ngừng giữ cậu lại, dường như có điều muốn nói:
- Ừm.. cậu Huy này.
- Vâng? Còn chuyện gì vậy cô giáo?
- Có vẻ như thằng bé còn buồn chuyện gia đình lắm. Cậu ráng động viên thằng nhỏ, chứ sắp thi học kì rồi, chểnh mảng vậy là không ổn đâu.
Anh trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng đưa ra một quyết định có điểm tùy hứng.
- Chiều nay Kỳ Nam có tiết gì vậy cô giáo?
- Lý, sử, sinh, tin, hóa. Có chuyện gì sao?
- Không quá quan trọng chứ? Nghỉ 1 hôm có ảnh hưởng gì không cô?
Chủ nhiệm lớp mỉm cười hòa ái. Cô là một giáo viên rất thương học sinh.
- Không quá quan trọng. Kỳ Nam thông minh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Vậy xin phép cô cho thằng bé nghỉ chiều nay. Vừa rồi tâm trạng nó có chút bất ổn.
- Ừ được rồi.
Anh tạm biệt cô giáo, định quay về lớp đón nó, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy thằng bé đứng đợi bên ngoài. Nó đứng đó, đưa đôi mắt vừa đượm buồn, vừa pha chút lo âu nhìn anh. Thằng bé có đôi mắt màu trà trong veo, mái tóc tơ thẳng mượt và hàng mi dài giống như con gái. Người gầy gầy, không cao, đã vậy chân tay còn ngắn tũn. Giờ mới nhìn kĩ, Mimi của anh thật sự là một cậu nhóc rất xinh trai. Anh nghe tim mình nhẹ nhàng gõ lên từng nhịp. Không được, nhóc là em mình kia mà. Hơn nữa lại là con trai. Tỉnh lại đi Trần Minh Huy, là em trai mày đấy!
- Anh hai...
- Ừ.. ủa Mimi? Sao em không vô lớp học đi?
Thằng bé bối rối. Ồ, Mimi cũng có lúc không nghe lời anh hai. Nhìn nó lúng túng gãi tai, anh không làm khó nó nữa. Bàn tay anh lùa nhẹ vào làn tóc tơ đen óng của nó, nhẹ nhàng xoa:
- Không vui phải không? Hôm nay anh nghỉ việc. Đi chơi với anh hai nhé?
Nó nhìn anh nghi hoặc. Anh hai không mắng? Thật sao?
- Vậy còn lớp học?
- Giúp cưng xin phép rồi.
- Yeahhh ~
Gương mặt lo lắng vừa nãy nhanh chóng chuyển sắc. Đôi mắt sáng rỡ lên như chứa cả một bầu trời sao. Phản ứng 100% tự nhiên, đáng yêu quá! Minh Huy không tự chủ mà vỗ nhẹ lên mông nó, cái đồ con nít! (Dê quá ba ==")
Hành động của anh khiến nó lập tức đứng hình, tròn mắt nhìn anh. Hic, anh cũng không hiểu sao mình làm vậy nữa.
- Ơ.. anh.. - Anh lúng túng.
- Anh haiiiii ~ chỗ này còn đau đó!!!
Phù ~ thì ra là đụng vết thương hồi sáng bị anh đánh đòn nên cậu đau. Hú hồn, anh tưởng cậu định chửi anh là đồ biến thái dâm dục chứ. Anh cười, nụ cười của anh làm nó ngơ ngẩn, so với ánh dương quang còn rạng rỡ hơn gấp vạn lần.
- Định đứng đây đến bao giờ? Về lớp lấy balo đi.
- Ừ ha.
Nó kéo tay anh đi dọc hành lang. Đến trước cửa lớp thì dừng lại. Vẫn chưa vào tiết, cả lớp đang nhốn nháo cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng dung nhan người đứng ngoài cửa.
- U oaaa ~ Soái ca!!
Đám con gái trong lớp nhao nhao lên. Nó vênh mặt đắc ý vào lớp lấy đồ rồi đi cùng anh trong tiếng hú hét đầy biến thái của bọn hủ nữ trong lớp. Anh ngượng chín cả mặt. Nó cười ha hả, thiệt tình, đắc ý cái gì chứ, người ta khen anh hai, không phải là khen cậu nha! Nó tháo balo trên vai đưa cho anh, oai phong ra lệnh:
- Người đâu! Xách đồ cho bổn thiếu gia!
Cái gì "bổn thiếu gia"? Bổn tiểu thư thì có! Anh đón balo từ tay nó mà trong lòng đem 3 chữ "bổn thiếu gia" kia khinh bỉ ngàn vạn lần. Nhìn từ phía sau lưng, cảnh tượng này đích thực vô cùng đặc sắc. Một thanh niên tuấn tú, một thiếu niên xinh đẹp. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Có mù cũng sẽ ngửi thấy mùi gian tình a ~
Anh ngồi trên xe, ôn nhu đội lên đầu nó một chiếc mũ bảo hiểm. Dù anh luôn đi một mình, chiếc mũ dự phòng anh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn trong cốp, chỉ cần cục cưng gọi là anh có thể đến đón thằng bé ngay rồi. Nó trèo lên sau xe, vòng tay ôm eo anh thật chặt. Giống như lúc nhỏ ngồi sau xe ba, vì sợ ngã nên luôn ôm chặt tấm lưng ba không rời.
Anh lái xe ra khỏi trường học. Đem nó chạy trốn khỏi cái nơi chỉ toàn áp lực điểm số và thi cử kia. Để lại sau lưng tất cả phiền muộn, anh đi tìm lại nụ cười thuần khiết cho đứa nhỏ của anh.
3 giờ chiều ở Hà Nội, nắng tuy không còn gay gắt nhưng vẫn chẳng đủ để tiết trời mát mẻ hơn. Vậy mà nó ôm anh, anh không thấy nóng tẹo nào. Ngược lại cảm thấy ấm áp, kể từ khi kết thúc với mối tình đầu, anh nhớ da diết những cái ôm từ phía sau của cô ấy. Thật hoài niệm.
- Mimi, em muốn đi đâu?
- Em muốn vẽ tranh.
Anh đèo nó ra tận ngoại ô, tạm biệt thành phố xô bồ tấp nập. Đi càng xa, cảnh vật trước mắt nó càng lạ lẫm.
- Đến nơi rồi.
Anh dừng xe dưới chân một ngọn núi. Không quá cao, chẳng mất nhiều sức để anh và nó leo lên tới đỉnh. Bất quá phong cảnh rất đẹp, non nước hữu tình.
- Mimi à, thử hét lên đi. Sẽ có tiếng vang đấy!
Nó nghe lời anh hét to:
- Aaaaaa ~
"Aaaa" âm thanh từ đâu vọng lại nghe rất vui tai.
- Mỗi lần anh không vui sẽ đến đây hét cho đã rồi về. Em thử đi, hiệu nghiệm lắm.
- BA MẸ MAU VỀ VỚI CON ĐI!!!
Nó đem tất cả ủy khuất trong lòng tống khứ ra ngoài không gian. Quả nhiên bao nhiêu ấm ức liền vơi đi một nửa. Anh hai không nói dối. Anh rút điện thoại ra, muốn lưu lại hình ảnh này, lén lút chụp vài tấm hình của nhóc con.
- ANH HAI TUYỆT NHẤT!!!!! MIMI YÊU ANH HAIII!!!!
Nó hét thật lớn. Anh nghe mà sững sờ, chợt thấy cay cay nơi khóe mắt. Cảm giác này là gì? Nhóc con quay đầu về phía anh nở nụ cười. Một nụ cười trong veo thuần khiết mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Tách! Chụp được rồi. Khoảnh khắc này... anh lưu lại được rồi.
- Anh haiii ~ mau hét đi. Hét là anh cũng rất yêu Mimi. - Nó kéo tay anh.
- ANH YÊU MIMI!!! - Anh hét.
Nó chưa hài lòng a ~ thiếu của nó chữ "nhất" rồi.
- Anh yêu Mimi nhất chứ! Anh hét lại đi.
- Anh yêu nhóc thứ nhì thôi. Hạng nhất dành cho ba mẹ anh rồi!
- Ừ ha.
Anh đưa tay cấu má nó. Nhóc con tham lam muốn tranh cả phần của ba mẹ anh sao? Hò hét khản cả giọng, nó ngồi xuống vẽ tranh. Chẳng cần dụng cụ gì chuyên nghiệp, một cây bút chì, một tờ giấy tập, vậy mà thành tranh. Anh ngồi kế bên xem nó vẽ tranh, trong lòng không ngừng cảm thán. Mimi của anh, trông thế mà có tài!
- Nè nhóc, em vẽ đẹp đấy chứ! Thích vẽ lắm hả?
- Dạ thích. - Nó gật đầu, đôi tay vẫn múa không ngừng, vẽ ra những đường nét thật hào phóng.
- Thích vẽ thì đi học vẽ tử tế. Ngồi vẽ trong giờ có ngày ăn đòn tan mông ah.
Anh khéo léo nhắc nhở nó. Chuyện ngày hôm nay không thể tiếp tục tái diễn. Nó chột dạ, quả nhiên bị mách tội rồi.
- Sau này em không thế nữa.
- Ừ.
Anh xoa lưng nó. Thằng nhóc này ra ngoài quậy phá ra sao anh không biết, nhưng về với anh lại làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Anh không thể nặng lời với nó được.
- Mimi à, cãi nhau với giáo viên là không ngoan đâu.
- Dạ, anh hai. Mimi chưa tốt.
Nó thành thật nhận lỗi, nhưng anh thấy vậy vẫn chưa đủ. Nhận lỗi rồi, còn phải biết sửa sai.
- Anh muốn em nói với anh thế nào, ra ngoài nói chuyện với người lớn cũng phải lễ phép như thế. Biết chưa?
- Dạ.
- Ừ giỏi, đói chưa? Đi ăn thôi. Tranh này chụp ảnh lại, về nhà vẽ nốt, được chứ?
Nó cất đồ lại vào balo. Về thôi, mặt trời cũng sắp lặn rồi, nhanh nhanh xuống núi.
Rồi anh và nó lại lên đường hướng về thành phố. Phía sau lưng, mặt trời chầm chậm ngả màu, khuất dần sau dãy núi nhấp nhô. Trở về trong ánh hoàng hôn rực rỡ, nó và anh, mỗi người đều mang theo nỗi lòng của riêng mình.
Chưa đầy 5 phút sau anh đã xuất hiện ở cổng. Nó giúp anh gửi xe rồi cùng anh trở về phòng giáo viên.
Àiii ~ lần đầu tiên trong đời bị giáo viên của em trai "triệu tập". Hồi hộp quá đi mất. Tinh thần trách nhiệm trong anh ngày một đẩy lên cao hơn thì phải. Cảm giác được thằng bé có chút không vui, anh nắm tay nó, hy vọng có thể làm cho cu cậu an tâm thêm một chút. Nó dắt tay anh đến đối diện hai giáo viên, lần lượt giới thiệu. Anh vỗ nhẹ mu bàn tay nó, cử chỉ ôn nhu:
- Em về lớp học đi. Để anh nói chuyện với cô giáo nhé.
Nó ngoan ngoãn gật đầu, chậm rãi bước ra khỏi phòng đóng cửa lại. Dường như cậu thiếu niên bướng bỉnh mới ban nãy vừa cãi tay đôi với giáo viên biến đi đâu mất tiêu. Thay vào đó là một bé trai rất biết nghe lời. Anh đàm đạo với hai cô rất lâu. Có cô chủ nhiệm bên cạnh nói đỡ, Yêu Quái cũng đã bớt giận đi phần nào vì xét cho cùng, với 1 đứa bé đến thời kì nổi lọan như Nam Nam, chuyện vừa rồi cũng không có gì quá đáng. Anh đứng dậy chào 2 cô ra về. Yêu Quái cũng nhanh chóng về bàn làm việc chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Chủ nhiệm lớp ngập ngừng giữ cậu lại, dường như có điều muốn nói:
- Ừm.. cậu Huy này.
- Vâng? Còn chuyện gì vậy cô giáo?
- Có vẻ như thằng bé còn buồn chuyện gia đình lắm. Cậu ráng động viên thằng nhỏ, chứ sắp thi học kì rồi, chểnh mảng vậy là không ổn đâu.
Anh trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng đưa ra một quyết định có điểm tùy hứng.
- Chiều nay Kỳ Nam có tiết gì vậy cô giáo?
- Lý, sử, sinh, tin, hóa. Có chuyện gì sao?
- Không quá quan trọng chứ? Nghỉ 1 hôm có ảnh hưởng gì không cô?
Chủ nhiệm lớp mỉm cười hòa ái. Cô là một giáo viên rất thương học sinh.
- Không quá quan trọng. Kỳ Nam thông minh, có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Vậy xin phép cô cho thằng bé nghỉ chiều nay. Vừa rồi tâm trạng nó có chút bất ổn.
- Ừ được rồi.
Anh tạm biệt cô giáo, định quay về lớp đón nó, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy thằng bé đứng đợi bên ngoài. Nó đứng đó, đưa đôi mắt vừa đượm buồn, vừa pha chút lo âu nhìn anh. Thằng bé có đôi mắt màu trà trong veo, mái tóc tơ thẳng mượt và hàng mi dài giống như con gái. Người gầy gầy, không cao, đã vậy chân tay còn ngắn tũn. Giờ mới nhìn kĩ, Mimi của anh thật sự là một cậu nhóc rất xinh trai. Anh nghe tim mình nhẹ nhàng gõ lên từng nhịp. Không được, nhóc là em mình kia mà. Hơn nữa lại là con trai. Tỉnh lại đi Trần Minh Huy, là em trai mày đấy!
- Anh hai...
- Ừ.. ủa Mimi? Sao em không vô lớp học đi?
Thằng bé bối rối. Ồ, Mimi cũng có lúc không nghe lời anh hai. Nhìn nó lúng túng gãi tai, anh không làm khó nó nữa. Bàn tay anh lùa nhẹ vào làn tóc tơ đen óng của nó, nhẹ nhàng xoa:
- Không vui phải không? Hôm nay anh nghỉ việc. Đi chơi với anh hai nhé?
Nó nhìn anh nghi hoặc. Anh hai không mắng? Thật sao?
- Vậy còn lớp học?
- Giúp cưng xin phép rồi.
- Yeahhh ~
Gương mặt lo lắng vừa nãy nhanh chóng chuyển sắc. Đôi mắt sáng rỡ lên như chứa cả một bầu trời sao. Phản ứng 100% tự nhiên, đáng yêu quá! Minh Huy không tự chủ mà vỗ nhẹ lên mông nó, cái đồ con nít! (Dê quá ba ==")
Hành động của anh khiến nó lập tức đứng hình, tròn mắt nhìn anh. Hic, anh cũng không hiểu sao mình làm vậy nữa.
- Ơ.. anh.. - Anh lúng túng.
- Anh haiiiii ~ chỗ này còn đau đó!!!
Phù ~ thì ra là đụng vết thương hồi sáng bị anh đánh đòn nên cậu đau. Hú hồn, anh tưởng cậu định chửi anh là đồ biến thái dâm dục chứ. Anh cười, nụ cười của anh làm nó ngơ ngẩn, so với ánh dương quang còn rạng rỡ hơn gấp vạn lần.
- Định đứng đây đến bao giờ? Về lớp lấy balo đi.
- Ừ ha.
Nó kéo tay anh đi dọc hành lang. Đến trước cửa lớp thì dừng lại. Vẫn chưa vào tiết, cả lớp đang nhốn nháo cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng dung nhan người đứng ngoài cửa.
- U oaaa ~ Soái ca!!
Đám con gái trong lớp nhao nhao lên. Nó vênh mặt đắc ý vào lớp lấy đồ rồi đi cùng anh trong tiếng hú hét đầy biến thái của bọn hủ nữ trong lớp. Anh ngượng chín cả mặt. Nó cười ha hả, thiệt tình, đắc ý cái gì chứ, người ta khen anh hai, không phải là khen cậu nha! Nó tháo balo trên vai đưa cho anh, oai phong ra lệnh:
- Người đâu! Xách đồ cho bổn thiếu gia!
Cái gì "bổn thiếu gia"? Bổn tiểu thư thì có! Anh đón balo từ tay nó mà trong lòng đem 3 chữ "bổn thiếu gia" kia khinh bỉ ngàn vạn lần. Nhìn từ phía sau lưng, cảnh tượng này đích thực vô cùng đặc sắc. Một thanh niên tuấn tú, một thiếu niên xinh đẹp. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Có mù cũng sẽ ngửi thấy mùi gian tình a ~
Anh ngồi trên xe, ôn nhu đội lên đầu nó một chiếc mũ bảo hiểm. Dù anh luôn đi một mình, chiếc mũ dự phòng anh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn trong cốp, chỉ cần cục cưng gọi là anh có thể đến đón thằng bé ngay rồi. Nó trèo lên sau xe, vòng tay ôm eo anh thật chặt. Giống như lúc nhỏ ngồi sau xe ba, vì sợ ngã nên luôn ôm chặt tấm lưng ba không rời.
Anh lái xe ra khỏi trường học. Đem nó chạy trốn khỏi cái nơi chỉ toàn áp lực điểm số và thi cử kia. Để lại sau lưng tất cả phiền muộn, anh đi tìm lại nụ cười thuần khiết cho đứa nhỏ của anh.
3 giờ chiều ở Hà Nội, nắng tuy không còn gay gắt nhưng vẫn chẳng đủ để tiết trời mát mẻ hơn. Vậy mà nó ôm anh, anh không thấy nóng tẹo nào. Ngược lại cảm thấy ấm áp, kể từ khi kết thúc với mối tình đầu, anh nhớ da diết những cái ôm từ phía sau của cô ấy. Thật hoài niệm.
- Mimi, em muốn đi đâu?
- Em muốn vẽ tranh.
Anh đèo nó ra tận ngoại ô, tạm biệt thành phố xô bồ tấp nập. Đi càng xa, cảnh vật trước mắt nó càng lạ lẫm.
- Đến nơi rồi.
Anh dừng xe dưới chân một ngọn núi. Không quá cao, chẳng mất nhiều sức để anh và nó leo lên tới đỉnh. Bất quá phong cảnh rất đẹp, non nước hữu tình.
- Mimi à, thử hét lên đi. Sẽ có tiếng vang đấy!
Nó nghe lời anh hét to:
- Aaaaaa ~
"Aaaa" âm thanh từ đâu vọng lại nghe rất vui tai.
- Mỗi lần anh không vui sẽ đến đây hét cho đã rồi về. Em thử đi, hiệu nghiệm lắm.
- BA MẸ MAU VỀ VỚI CON ĐI!!!
Nó đem tất cả ủy khuất trong lòng tống khứ ra ngoài không gian. Quả nhiên bao nhiêu ấm ức liền vơi đi một nửa. Anh hai không nói dối. Anh rút điện thoại ra, muốn lưu lại hình ảnh này, lén lút chụp vài tấm hình của nhóc con.
- ANH HAI TUYỆT NHẤT!!!!! MIMI YÊU ANH HAIII!!!!
Nó hét thật lớn. Anh nghe mà sững sờ, chợt thấy cay cay nơi khóe mắt. Cảm giác này là gì? Nhóc con quay đầu về phía anh nở nụ cười. Một nụ cười trong veo thuần khiết mà anh tìm kiếm bấy lâu nay. Tách! Chụp được rồi. Khoảnh khắc này... anh lưu lại được rồi.
- Anh haiii ~ mau hét đi. Hét là anh cũng rất yêu Mimi. - Nó kéo tay anh.
- ANH YÊU MIMI!!! - Anh hét.
Nó chưa hài lòng a ~ thiếu của nó chữ "nhất" rồi.
- Anh yêu Mimi nhất chứ! Anh hét lại đi.
- Anh yêu nhóc thứ nhì thôi. Hạng nhất dành cho ba mẹ anh rồi!
- Ừ ha.
Anh đưa tay cấu má nó. Nhóc con tham lam muốn tranh cả phần của ba mẹ anh sao? Hò hét khản cả giọng, nó ngồi xuống vẽ tranh. Chẳng cần dụng cụ gì chuyên nghiệp, một cây bút chì, một tờ giấy tập, vậy mà thành tranh. Anh ngồi kế bên xem nó vẽ tranh, trong lòng không ngừng cảm thán. Mimi của anh, trông thế mà có tài!
- Nè nhóc, em vẽ đẹp đấy chứ! Thích vẽ lắm hả?
- Dạ thích. - Nó gật đầu, đôi tay vẫn múa không ngừng, vẽ ra những đường nét thật hào phóng.
- Thích vẽ thì đi học vẽ tử tế. Ngồi vẽ trong giờ có ngày ăn đòn tan mông ah.
Anh khéo léo nhắc nhở nó. Chuyện ngày hôm nay không thể tiếp tục tái diễn. Nó chột dạ, quả nhiên bị mách tội rồi.
- Sau này em không thế nữa.
- Ừ.
Anh xoa lưng nó. Thằng nhóc này ra ngoài quậy phá ra sao anh không biết, nhưng về với anh lại làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Anh không thể nặng lời với nó được.
- Mimi à, cãi nhau với giáo viên là không ngoan đâu.
- Dạ, anh hai. Mimi chưa tốt.
Nó thành thật nhận lỗi, nhưng anh thấy vậy vẫn chưa đủ. Nhận lỗi rồi, còn phải biết sửa sai.
- Anh muốn em nói với anh thế nào, ra ngoài nói chuyện với người lớn cũng phải lễ phép như thế. Biết chưa?
- Dạ.
- Ừ giỏi, đói chưa? Đi ăn thôi. Tranh này chụp ảnh lại, về nhà vẽ nốt, được chứ?
Nó cất đồ lại vào balo. Về thôi, mặt trời cũng sắp lặn rồi, nhanh nhanh xuống núi.
Rồi anh và nó lại lên đường hướng về thành phố. Phía sau lưng, mặt trời chầm chậm ngả màu, khuất dần sau dãy núi nhấp nhô. Trở về trong ánh hoàng hôn rực rỡ, nó và anh, mỗi người đều mang theo nỗi lòng của riêng mình.
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
temmmm nè ,tiếp đi tác giả ơi <3
ĐứacontừSaoHỏa- Thành Viên Vip
- Tổng số bài gửi : 124
Points : 30943
Thanks : 21
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
Thêm 2 cmt nữa hoặc mai k có chap mới nha =)) au đang bật chế độ thương tâm vì nãy viết đc hơn nửa chap rồi mà quên save đây.
Vương Tử- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30846
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
poor au ra chap mới ha ))
Lăn Lê Bò- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 36
Points : 32337
Thanks : 3
Join date : 20/01/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
2 cmts rồi nè au ơi
Lăn Lê Bò- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 36
Points : 32337
Thanks : 3
Join date : 20/01/2016
Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.
hú hú mị kết rồi.Lót dép hóng *mong chờ-ing*
khanhlinh- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 12
Points : 32404
Thanks : 0
Join date : 13/01/2016
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Similar topics
» (BTS) 7 mảnh ghép thanh xuân! (Oneshot)
» Muộn Màng...!!!
» Tìm KEE ( MẬP ) tại thành phố HCM.
» Ker NỮ cần tìm kee NỮ ở NỘI THÀNH HÀ NỘI
» Tịch dương nhớ : Lối rẽ trong hẻm cụt
» Muộn Màng...!!!
» Tìm KEE ( MẬP ) tại thành phố HCM.
» Ker NỮ cần tìm kee NỮ ở NỘI THÀNH HÀ NỘI
» Tịch dương nhớ : Lối rẽ trong hẻm cụt
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0