VIỆT NAM SPANKING #HighSpank
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» Quay đầu vẫn thấy anh
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime7/11/2024, 12:21 by Nicefun

» Tấm Cám - SP 2024
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime12/8/2024, 18:49 by canning

» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime16/6/2024, 11:50 by Ema

» Góc lải nhải
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime14/3/2024, 16:58 by ....

» Tìm ker nữ
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123

» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate

» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime9/1/2023, 15:08 by Tdh9494

» Tìm pn ở Kiên Giang
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992

» Tìm chị ker ảo
Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Icon_minitime4/11/2022, 06:36 by Nga0

November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 

Calendar Calendar


Thanh xuân của Em mang tên Anh.

+14
khanhlinh
heohamhong20063002
Vương Tử
vsao23
Rosa_Vu
ccc1234
Lăn Lê Bò
ĐứacontừSaoHỏa
Kỳ Vũ
Lâm Thiên Di
SmilePiyu
Since
hjhgjmgh
Concủanữthầnbuêđuê
18 posters

Trang 4 trong tổng số 4 trang Previous  1, 2, 3, 4

Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 19/7/2016, 16:08

Chap 23. Cậu bé sữa bò.

Anh và nó trở lại với cuộc sống thường ngày. Mùa hè trở nên bớt nhàm chán khi khóa học hè của nó đã bắt đầu, và hơn cả thế : nó có việc làm thêm. Đừng hiểu lầm nhé, ba mẹ nó vẫn gửi tiền vào tài khoản cho nó đều đều đấy thôi. Lí do thằng bé phải đi làm là bởi vì không muốn dùng tiền của ba mẹ vào việc riêng. Công việc của nó đơn giản thôi, sáng sáng đến đại lý lấy sữa bò đem đi giao cho các cửa hàng tạp hóa. Và đương nhiên, chuyện nó đi làm thêm anh không hề hay biết. Phần là do anh luôn ra khỏi nhà từ rất sớm, phần là do nó cố ý muốn giấu anh a ~ Anh mà biết sẽ không vui đâu.

Hôm nay, một ngày bình thường như bao ngày, anh vội vàng làm cho nhóc con vài miếng sandwich ăn sáng rồi đi làm ngay. Chờ bóng anh khuất hẳn, nó cũng nhanh nhanh chóng chóng thay quần áo, dắt xe ra khỏi nhà.

Sau khi tạt đầu không biết bao nhiêu cái ô tô, đạp xe như một vị thần trên đường, cuối cùng nó cũng đến nơi vừa kịp lúc. Chiếc xe đạp địa hình dừng lại trước một cửa hàng đại lý sữa tươi to ơi là to. Bên trong là cả một thế giới sữa với đầy đủ các hãng và mùi vị, giống như lạc vào mê cung vậy. Bác chủ đại lý vừa thấy nó đã vui vẻ mang ra 4 thùng sữa lớn, cẩn thận ghi lại địa chỉ từng đơn hàng cho nó.

- Hôm nay cuối tháng, người ta lại nhập hàng nhiều. Tận 16 đơn cơ, cháu có đi hết nổi không? Chiều còn đi học nữa. - Bác gái tốt bụng rót cho nó một ly nước mát.

Thằng bé mướt mải mồ hôi nhìn mà thương. Nó khệ nệ bê mấy thùng hàng lên yên sau xe buộc chắc lại, vén áo lau mồ hôi rồi nhận ly nước bằng cả hai tay.

- Được bác ạ. Cháu muốn kiếm thêm một chút nữa, nghỉ học một buổi chắc không sao đâu.

Nó lễ phép. Đi xe đạp mà muốn giao hết từng ấy hàng cũng mất toi cả buổi chiều rồi. 16 đơn, 20k một đơn, vậy tổng cộng là 320k lận. Bằng tiền nó đi giao sữa 3,4 hôm rồi, ngu sao từ chối chứ! Có phải bùng học cũng chịu.

- Khổ. Nhà khó khăn lắm hả con? Chịu khó học hành vào con nhé. Thôi đi đi không muộn.

Bác gái thấy nó thật thà, chăm chỉ thì rất quý, thỉnh thoảng lại cho nó một chút đồ ăn, hay một ly nước mát để hạ nhiệt. Mấy hôm nay trời nắng chang chang, ngồi trong nhà còn chịu không nổi huống chi là nhong nhong ngoài đường mấy tiếng đồng hồ. Nó chào bác rồi đạp xe đi. Vóc dáng bé nhỏ gò lưng đạp xe, phía sau còn chở theo mấy thùng sữa nặng hơn cả người nó, mồ hôi ướt đẫm áo. "Khổ thân thằng bé mới mười mấy tuổi đầu..." - Bác gái lắc đầu ngán ngẩm.

Chiếc xe đạp của nó lang thang khắp Hà Nội. Sau mỗi điểm dừng, phía yên sau lại nhẹ đi một chút. Thoắt cái đã gần giữa trưa rồi, và nó thì mới giao xong đơn hàng thứ 8. Dưới cái nắng 39-40 độ, chiếc mũ lưỡi trai chẳng đủ che chắn cho khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của nó. Mặt nó đỏ bừng lên vì nóng, chiếc áo phông bây giờ thậm chí còn có thể vắt ra nước nữa kìa. Mắt nó bắt đầu hoa lên. Sáng nay đi vội quá, chưa kịp ăn mấy miếng bánh anh làm cho. Về đã, ăn xong rồi tính.

Nó gọi điện nhắn bác chủ đại lý là chiều quay lại lấy hàng đi giao tiếp, dặn bác nhất định phải để dành đơn cho, chỉ sợ bị người khác tranh mất. Thật sự cuộc gọi này quá thừa thãi, 12h trưa, chẳng ai rảnh mà đi giành đơn với nó, huống chi bác gái còn thương nó như vậy. Thế mà nó cứ nằng nặc đòi bác hứa rồi mới chịu yên tâm về nhà nghỉ ngơi. Nó đạp xe về nhà, chẳng kịp rửa tay đã lao thẳng vào bếp lấy sandwich ăn ngấu nghiến. Cả buổi sáng lao động vất vả, đói bụng chết bổn thiếu gia rồi. Xử lí xong đĩa bánh khổng lồ, nó cởi áo nằm vắt vẻo trên sofa xem Tivi rồi ngủ quên lúc nào không biết. Trong mơ, nó thấy anh và nó tay trong tay tiến vào lễ đường, hoa trắng bay bay. Anh đeo vào tay nó một chiếc nhẫn, giống y hệt cái trên ngón áp út của anh, mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Còn một bước quan trọng nữa thôi, anh chầm chậm ghé sát lại môi nó, hồi hộp quá đi mất, nó nhắm mắt lại chờ đợi và.....

"Heo con đáng yêu, là heo con hay cười

Cả nhà vui lắm vì em học chăm rất ngoan...."

Chiếc điện thoại vô duyên vô cớ phá tan giấc mộng đẹp. Nó khó chịu nhìn tên danh bạ hiển thị trên màn hình, là Tiểu Đạt.

- Gọi cái quần gì?! - Nó gắt.

- Mày không đi học hả? Yêu Quái đang nổi điên đó, nghỉ học thì nhắn bả cái tin xin nghỉ đi.

Tiểu Đạt nhỏ giọng nói, ở đầu dây bên kia còn loáng thoáng tiếng mắng chửi người. Hẳn là đang ở trong lớp lén gọi điện a ~

- Kệ con mẹ bả! - Nó hét lên trong điện thoại rồi dập máy cái rụp!

Đáng ghét quá đi, chỉ cần 1 phút nữa là hôn được anh hai rồi! Nó quăng điện thoại trên ghế, buồn bực không thôi. Ai thèm quan tâm đến con mụ Yêu Quái đó chứ! Còn giấc mơ ai đền được cho tui đây?! Nhìn đồng hồ đeo tay đã gần 3 giờ chiều. Haiz ~ Đi làm! Nó bực mình bật dậy mặc áo rồi lại đạp xe đi. Cố gắng lên, nốt hôm nay là đủ tiền rồi.

- Cô gì ơi con đến giao sữa.

- Chị ơi nhà mình đặt 10 vỉ Vinamilk đúng không ạ?

- Bác ơi cho con gửi. Của bác là 340k tất cả ạ.

- Chú kí vào đơn xác nhận giúp con với. Con cảm ơn.

...

Woa ~ xong rồi! Nó vươn vai, vất vả cả một ngày cuối cùng cũng giao được hết đơn rồi. Mimi giỏi quá đi! Về nhận tiền nào. Bác gái tổng kết lại đơn hàng rồi trả lương cho nó, còn thưởng thêm vài chục. Nó cầm tiền trên tay, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc khó tả. Lần đầu tiên trong đời nó tự mình làm ra tiền, cảm giác công sức đổ ra cả tháng nay cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. 1 triệu 820k, bằng một nửa tiền anh gửi về nhà mỗi tháng rồi, có nằm mơ nó cũng không dám nghĩ mình có thể kiếm ra nhiều tiền như thế. Tự cảm thấy mình không tầm thường. Tâm trạng liền trở nên đặc biệt tốt. Rối rít cảm ơn bác chủ đại lý rồi phóng xe thẳng ra bưu điện gửi tiền.

Nó cẩn thận ghi lại tên và địa chỉ người nhận, nhưng ở phần người gửi lại hoàn toàn trống không. Tháng đi làm đầu tiên thế là thành công mỹ mãn. Nhưng tất cả những ai đã và đang làm việc kiếm tiền đều đã biết rồi đấy, đồng tiền quả nhiên là có sức hút rất mãnh liệt. Đến nỗi càng kiếm càng cảm thấy không đủ, càng khao khát muốn làm ra nhiều tiền hơn. Và số buổi học nó nghỉ không phép cũng vì thế mà tỉ lệ thuận với số tiền nó kiếm được những ngày sau đó. Mọi chuyện tưởng chừng như vẫn êm đẹp, cho đến một hôm ...

- Alo Huy hả con?

Anh đang bận rộn ở quán cà phê, một tay lắc cocktail, một tay đánh bọt cho ly cà phê đá, song vẫn nghiêng đầu nghe điện thoại.

- Dạ mẹ, con nghe.

- Mẹ nhận được tiền rồi. Bộ tháng này tăng ca dữ lắm hả con? Có chú ý sức khỏe không đó?

- Dạ đâu có đâu mẹ. Con vẫn bình thường mà. Sao mẹ hỏi thế?

- Tại mẹ thấy mấy hôm trước con gửi tiền rồi mà hôm nay lại nhận được tiền nữa. Con phải để dành mà tiêu xài chứ, gửi hết về rồi lấy gì mà ăn?

Nghe đến đây anh đình chỉ mọi hoạt động, đưa tay lên giữ điện thoại.

- Mẹ nói sao? - Anh ngạc nhiên.

- Mẹ bảo tháng này thấy con gửi tiền hai lần.

- Gì cơ? Con đâu có. Con vẫn gửi 3 triệu như mọi khi mà.

- Vậy chứ gần 2 triệu còn lại là ai gửi?

- Làm sao con biết được. Có phải chị Ngọc gửi không?

- Mẹ hỏi rồi, nó nói không phải. Thế con không gửi thì thôi, mẹ cất đi vậy. Làm việc đi, mẹ hỏi người khác xem.

Anh cúp máy. Vừa làm vừa nghĩ. Quái, rốt cuộc là ai lại gửi tiền về cho mẹ nhỉ? 2 triệu, đối với người khác có thể không nhiều, nhưng đối với gia đình anh lại là một khoản tiền kha khá. Đang vật lộn với mớ suy nghĩ rối như tơ vò trong đầu thì điện thoại anh bất chợt lại reo lên lần nữa. Số lạ.

- Alo?

- Cho hỏi anh có phải anh trai của học sinh Hoàng Kỳ Nam không?

- Dạ vâng đúng rồi.

- Tôi là giáo viên bộ môn Vật Lý của em Nam. Tôi gọi điện để thông báo em Nam đã nghỉ liên tiếp 3 buổi không phép, không biết anh có biết việc đó không?

- Vậy sao? Thằng bé vẫn đi học đều mà cô giáo.

- Không hề thưa anh. Hôm nay đã là buổi học thứ 3 em Nam nghỉ không phép và theo quy định của nhà trường, nghỉ học quá 3 buổi tôi sẽ buộc phải đình chỉ em Nam khỏi khóa học hè. Hy vọng anh có thể quản lý em Nam chặt chẽ hơn.

- Vâng, xin lỗi cô gi...

Chẳng đợi anh nói xong, nữ giáo viên ngoa ngoắt kia đã thô lỗ dập máy. Anh đưa tay day day huyệt thái dương, lại chuyện gì thế này nữa không biết. Bấm số gọi điện cho nó, chuông vừa đổ được 2 giây đã bị cắt ngang bởi tiếng tút tút kéo dài. Tai anh nóng bừng lên, chỉ thiếu nước xì khói ra giống trong hoạt hình Tom & Jerry. Giỏi. Dám tắt máy anh nữa ha. Thằng nhóc này đúng là ngày càng to gan mà!

Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 20/7/2016, 20:37

Các cậu có đọc nữa không để tớ biết đường mà đăng tiếp đây? Smile) Author có tâm mà reader hổng có tâm gì hết ah =))
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Since 20/7/2016, 21:54

Có mà MM :3 tới đoạn lên thớt r mà

Since
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 98
Points : 32977
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Lăn Lê Bò 21/7/2016, 08:06

dừng đúng đoạn gay cấn ing Sad

Lăn Lê Bò
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 36
Points : 32377
Thanks : 3
Join date : 20/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 22/7/2016, 12:15

Chap 24. Sai.

Hôm nay quả là một ngày bận rộn. Nó trở về nhà với hai cánh tay mỏi nhừ và cẳng chân đau nhức do đạp xe quá lâu. Tuy mệt nhưng nó vẫn rất vui. Tháng này năng suất không tệ, cố gắng nữa thì tiền lương có thể còn gấp đôi tháng trước. Anh hai sau này sẽ không cần vất vả nữa. Hihi, nguyên lai cảm giác giúp đỡ được người mình yêu chính là vui vẻ đến vậy.

"Không tồi đâu Nam Nam, không tồi chút nào!"

Nó tự mãn khen ngợi chính mình, vươn vai một cái rồi dắt xe vào nhà. Ể?! Xe máy của anh hai sao lại ở đây? Anh không đi ship à? Ngó nghiêng một hồi cũng chẳng thấy anh đâu, trong phòng ngủ của anh cũng không có. Phù ~ may quá, anh hai ra ngoài rồi. Xác định anh hai không có nhà, nó thở phào nhẹ nhõm. Nãy giờ cứ phải rón rén hoài, bây giờ có thể đường đường chính chính mà đi rồi. Nó trở về phòng tính lấy quần áo đi tắm, nhưng vừa mở cửa ra đã bị anh dọa cho hết hồn. Anh ngồi trước bàn học nó, lật từng cuốn tập trên giá sách ra kiểm tra.

- Anh làm cái gì thế?!

Nó vội vàng chạy tới giật lại cuốn tập trên tay anh. Nguy hiểm quá! Trang cuối của mỗi cuốn tập nó đều viết chi chít tên anh. Chết rồi, không biết anh đã phát hiện ra chưa?

- Em đi đâu giờ mới về? - Anh bị hành động thô lỗ của nó làm cho bất ngờ, song nhanh chóng giấu đi sau hàng lông mày rậm nam tính, không nóng không lạnh mà hỏi.

Vẻ mặt điềm tĩnh, có vẻ như anh vẫn chưa biết gì. May quá!

- Em đi học.

Nó cố tỏ ra thản nhiên, dù vậy, ánh mắt đã tố cáo tất cả. Ai cũng biết là nó không biết nói dối, lại càng không thể qua nổi mắt anh.

- Oh, lần sau đi học đừng quên mang balô nhé?

Giọng nói của anh vẫn rất bình tĩnh, song còn mang theo ý cười châm chọc ngụy trang cho cơn thịnh nộ trong lòng. Thôi - chết - rồi! Đại não của nó liền trở nên trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được. Nó lúng túng đưa tay lên nghịch môi dưới. Bờ môi đáng thương, mỗi lần nó không biết phải làm sao liền bị cắn, cấu, giày vò đến đỏ cả lên.

- Anh nói sao về việc nói dối nhỉ?

Anh cầm cây roi mây chẳng rõ từ đâu tới nằm chễm chệ trên bàn học của nó lên ngắm nghía. Giọng điệu vẫn phi thường điềm nhiên.

- Anh hai, em sai rồi. - Nó khe khẽ thừa nhận.

- Cởi quần ra.

Huhu ~ đại ác ma hiện nguyên hình Sad(

- Anh hai tha cho em nốt lần cuối... - Nó nhỏ giọng cầu xin dù biết có năn nỉ cỡ nào cũng vô ích.

- Anh không nói lại lần thứ hai đâu nhé!

Anh vụt roi vào không khí. Đó là một cây roi mây rất mảnh, và theo lý thuyết, roi càng mảnh lực sát thương càng cao. Tiếng vun vút phát ra chính người cầm roi nghe còn rợn tóc gáy. Nó không dám làm trái lời anh, ngoan ngoãn đem hai lớp quần kéo xuống, phơi ra bộ phận riêng tư trước mặt anh. Anh lại gần đưa tay sờ qua chiếc áo phông trên người nó. Mồ hôi ra ướt nhẹp rồi.

- Cởi nốt áo ra. - Anh vừa nói vừa cầm cái điều khiển điều hòa bật lên.

Anh hai là thế, ngay cả những lúc nóng giận vẫn không quên nghĩ cho sức khỏe của em trai. Dịu dàng mà kín đáo. Soái ca ngoài lạnh trong ấm trong truyền thuyết ở đây chứ đâu! Nó chính thức "trần như nhộng" trước mặt anh. Một chút ngại ngùng, một chút sợ hãi chính là tâm trạng của nó lúc này.

- Cúi xuống chống tay lên tường cho anh.

Nó cun cút làm theo. Ý anh là ý trời. Có cho tiền cũng không dám làm sai.

- Đúng rồi, gập người vuông góc vào, tách rộng chân ra.

Hic. Anh hai ít có ác quá. Mỏi chết con nhà người ta. Cái tư thế này làm cho mọi nơi tư mật đều lộ ra hết. Chưa đánh mà đã thấy đau rồi. (Ta nói cái tư thế này mà xxoo thì quá là tềnh thú muahahaha *cười dâm*)

Anh lướt nhẹ đầu ngón tay trên hông nó, động tác này rất là kích thích a ~ Cảm giác thân thể kia khẽ run lên, anh chuyển xuống xoa bờ mông căng tròn trắng nõn. Chậc, chẳng giống mông con trai tí nào!

- Thả lỏng đi. Anh đã đánh đâu mà gồng kinh thế?

- ...

- Nói anh nghe, trốn học mấy hôm rồi?

Anh vừa hỏi vừa vuốt ve phía sau, muốn trấn an nó một chút.

- Dạ 5 buổi. 3 buổi Lý, 1 buổi Văn với lại 1 buổi Anh. - Chẳng cần anh hỏi, nó thành thật khai báo.

- Trốn học đi đâu?

- ... - Lại im lặng.

- Hửm? - Anh sắp hết kiên nhẫn.

- Em.. đi làm.

Vút! Chát! Một roi bất ngờ rơi xuống. Nó vốn đang vô cùng hưởng thụ cái vuốt ve của anh, không kịp phòng bị liền hét lên một tiếng.

- Lại nói dối! Ba mẹ gửi thiếu tiền cho em à? Em cần tiền làm gì mà phải cúp cả học để đi làm? Trốn học đi đâu, nói!

Anh tức giận tuôn ra một tràng. Đi làm? Nực cười, một cậu ấm như nó, hết chơi rồi học, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu mà đi làm cái gì cơ chứ! Mông nó hiện rõ một con lươn đỏ chót sau cái roi đầu tiên. Nó đau đớn cũng không dám đưa tay ra xoa, từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống rồi vỡ tan.

- Em đi làm thật.. hức.

Chát! Lại thêm một roi. Trùng khít với vệt đỏ ban nãy. Đau!

- Em cần tiền sao không xin anh?! Anh không đủ khả năng để nuôi em chắc!

Nghe xong còn giận hơn. Anh, một người đàn ông đã trưởng thành, thà rằng bị em trai lừa dối cũng không muốn nghe thấy điều đó. Nó bỏ cả học để đi làm, như vậy thật chẳng khác gì mắng vào mặt anh ba chữ "đồ - vô - dụng". Nó đau đớn khóc thét lên làm lòng anh cũng thắt lại.

- Em chỉ muốn giúp anh thôi! Ngày nào anh cũng đi làm tới khuya mới về, chẳng có thời gian chơi với em. Vậy mà có kiếm được bao nhiêu đâu cơ chứ!

Từng lời từng chữ nó nói ra như mũi dao nhọn hoắt phóng vào tim anh. Hiểu rồi, tất cả đều đã sáng tỏ. Người gửi số tiền lớn như vậy về quê cho mẹ chẳng ai khác chính là em trai anh. Nó bỏ học để đi làm thuê làm mướn cho người ta. Chết tiệt!

- Cho nên mày tự cho mình cái quyền được bỏ học để kiếm tiền giúp anh đúng không? Đứng yên đấy. Hôm nay anh phải đánh chết mày.

Anh vừa dứt lời, một trận mưa roi giáng xuống mông nó. Tiếng chát chát vang lên ngày càng gấp. Thậm chí còn chẳng nghe thấy âm thanh vun vút mỗi khi ngọn roi xé gió vung lên vụt xuống nữa. Anh giống như mất hết cả tỉnh táo vậy, dùng sức mà đánh. Nó thì cứ oằn mình chịu đựng. Đau đến tận xương. Anh không phải một spanker, anh chỉ là một người anh trai rất đỗi bình thường. Anh không biết làm thế nào để kìm lại lực đánh khi mà trong lòng trăm mối ngổn ngang. À, thì ra là anh vô dụng đến thế. Gần chục năm trôi qua, anh chưa một lần tiếc nuối về việc mình rời Đại học Y Hà Nội, từ bỏ ước mơ khi chỉ còn cách nó 1 cái với tay. Anh vẫn thường mỉm cười với chính mình về những việc mình đã dám làm, dám chịu, đã từng ngông cuồng với cuộc đời. Có thể đến thời điểm hiện tại, anh chỉ là một kẻ thất bại thảm hại trên con đường rẽ ngang mà anh chọn. Thiên hạ có thể chê cười anh, một vài người bạn có thể bỏ rơi anh cũng như anh đã từ bỏ những người không đáng gọi là bạn. Anh không buồn về điều đó, thất bại là một việc khó tránh khỏi trên đường đời, anh vẫn kiên cường đứng lên sau mỗi lần vấp ngã như thế. Nhưng mỗi khi nghĩ về gia đình, anh luôn day dứt một nỗi buồn, hối hận vô bờ bến. Nhìn người cha già cả cuộc đời gắn liền với vườn vải, nhìn mẹ tóc đã phất phơ những sợi bạc mà ngày ngày vẫn còng lưng bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, anh chỉ còn biết tự trách bản thân đã cố gắng chưa đủ. Và nay, em trai anh cũng vì ngã rẽ nông nổi của anh mà đi làm thuê làm mướn để kiếm vài đồng bạc. Anh thừa nhận, mình đã sai. Có lẽ anh cứ học hết 2 năm Y nữa thì mọi chuyện đã khác rồi...

"Ahhhh!"

Tiếng hét vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Nó ngã khuỵu. Giật mình nhìn xuống, đứa nhỏ kia sợ hãi nhìn anh, như thể anh là một con quái vật vậy. Anh buông roi. Tuyến lệ tiết ra một giọt nước trong suốt, theo khóe mắt chảy ra, lăn dài trên má. Mẹ kiếp! Không sai, mình đích thị là một con quái vật!

Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Since 22/7/2016, 18:23

Sad( nỡ lòng nàoo

Since
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 98
Points : 32977
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Lăn Lê Bò 22/7/2016, 20:21

hic đọc truyện mk cũng thấy tủi thân thế nào ấy huhu

Lăn Lê Bò
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 36
Points : 32377
Thanks : 3
Join date : 20/01/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 26/7/2016, 10:07

Chap 25. Lười nghĩ tên.

Nam Nam bị nước mắt của anh dọa đến phát ngốc rồi. Trong lòng nó, anh hai lúc nào cũng là người đàn ông mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất, tuyệt vời nhất. Mà nay, anh ở trước mặt nó khóc không thành tiếng. Vì ai? Còn chẳng phải là vì nó sao? Lòng đau như cắt. Dòng lệ chậm rãi lăn xuống trên má anh, tựa như những giọt axit xuyên thủng trái tim nó. Nó quên bẵng đi cái đau ê ẩm phía sau mà đứng dậy ôm anh. Vòng tay nhỏ bé căn bản không có cách nào ôm trọn lấy người con trai ấy.

- Anh hai đừng khóc... Mimi sai rồi.

Nó dỗ anh mà bản thân lại không ngừng òa lên nức nở. Thật buồn cười làm sao khi đứa nhỏ nước mắt nước mũi tèm lem lại cứ luôn miệng bảo người ta đừng khóc. Ngốc nghếch và dễ thương như vậy, ai có thể cưỡng nổi đây? Anh không ôm lại nó, chỉ lẳng lặng dùng đầu ngón tay gạt nhẹ nơi khóe mắt. Bầu trời dẫu có đổ cơn mưa thì cũng là một vẻ đẹp, người đàn ông càng mạnh mẽ, càng nam tính, khi khóc lại càng trở nên quyến rũ gấp vạn lần. Anh vẫn rất đẹp, ngay cả khi đôi mắt đã đỏ hoe. Nhìn xuống lằn roi chằng chịt trên cặp mông tròn xinh xắn, anh không nhịn nổi mà đưa tay xoa.

- Đau không?

Nó khe khẽ gật đầu. Xót xa. Anh giận bản thân đã luôn để cảm xúc chi phối mãnh liệt mỗi khi cầm roi đánh nó. Để rồi nó đau, lòng anh còn đau gấp bội. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nó cứ ôm anh mà sụt sịt mãi, nó không hiểu, cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi, vì cớ gì anh hai tức giận đến vậy.

- Anh hai... Mimi chỉ muốn giúp anh thôi mà...

Thằng bé biết anh đã mềm lòng thì không bỏ qua cơ hội làm nũng. Nó nép vào lồng ngực anh, ủy ủy khuất khuất oán trách anh bằng cái giọng nghẹt mũi. Thật chẳng biết nên khóc hay cười. Tay đang xoa xoa phía sau liền véo yêu nó một cái, làm nó khóc thét lên vì đau mới chịu buông.

- Nói vậy tức là nãy giờ vẫn không biết anh đánh tội gì đúng không?

- Thì tại em gửi tiền về mà không bảo anh chứ gì. Người ta biết thừa anh không đồng ý nên mới lén đi làm thêm chớ bộ. - Nó phụng phịu.

- Ờ! Thế còn tội trốn học rồi nói dối anh thì cậu định vứt đi đâu?

- Cái đó tính vào việc giấu anh đi làm luôn. Cùng một tội cả mà!

Cu cậu dẩu cái mỏ lên cãi, nhìn thấy ghét ghê nơi. Anh ngắt mũi nó một cái.

- Hay ha, cô giáo đang kêu cho cậu khỏi đi học luôn kìa!

"Khỏi đi thì tốt quá. Tưởng ông đây thèm đi học lắm đấy!" Nó lẩm bẩm. Tự cho rằng anh không nghe thấy đâu. Xui xẻo thay, anh hai là người mỗi ngày đều vệ sinh tai rất sạch sẽ, tiếng muỗi bay qua anh còn nghe rõ mồn một, huống chi là nó.

Bốp! Bờ mông tội nghiệp vốn đã sưng lên nay còn lãnh trọn một bạt tay. Cảm giác như muốn nổ tung vậy.

- Auuuuuu ~

- Hình như ăn đòn xong mông cong hơn thì phải. Giỏi cứ nghỉ nữa xem, anh cho cậu đi thi Next Top Model luôn. Vòng 3 cứ gọi là "căng đét". - Anh trêu.

Anh hai cũng thật là! Mới vài phút trước còn yếu lòng rơi lệ, trong chớp mắt đã khôi phục trạng thái vui vẻ thường ngày. Che giấu cảm xúc thật tốt. Quả nhiên không phải người tầm thường. Đột nhiên nó nhận ra, suốt mấy tháng ở bên anh, lúc nào cũng thấy anh vui vẻ. Nhưng anh có thật sự vui vẻ hay không, chỉ có trời mới biết. Một đứa trẻ ngốc nghếch như nó, phải làm sao mới có thể nhìn thấu mọi cảm xúc mà anh cố gắng che đậy, làm thế nào mới chạm được vào tâm lý anh?

- Anh hai, chúng mình là anh em phải không?

- Ừ?

- Vậy sau này có chuyện gì buồn anh phải nói cho em biết nhé?

- Nói linh tinh. Đi tắm đi còn ăn cơm.

Anh gạt sang một bên. Ừ thì, anh là người như thế đấy. Tự xây cho mình một bức tường, không thể chia sẻ cùng ai. Có lẽ tính cách này được hình thành bắt nguồn từ thân phận trưởng nam trong gia đình nông dân . Ba luôn dạy anh phải kiên cường mạnh mẽ, phải chịu khó, chịu khổ. Anh lớn lên, che giấu đi tâm hồn nhạy cảm và yếu đuối đã sớm trở thành thói quen không thể thiếu. Vậy được thôi, anh không nói, em cũng không hỏi. Em sẽ ở bên anh, bầu bạn cùng anh, cho đến khi anh tự chủ động mở lòng mình.

Nó kiễng chân thơm má anh một cái rồi bước vào phòng tắm. Anh nhìn theo dáng đi tập tễnh, bờ vai gầy gầy, sóng lưng S-line cong cong phía hông. Bất tri bất giác, đầu ngón tay đã đặt lên dấu tích trên má. Bất tri bất giác, khóe môi vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, ngây ngốc cười.

Cả một buổi tối anh ở bên cạnh nó, nửa bước cũng không rời. Đối với đứa trẻ này mà nói, dạy dỗ cần phải vừa đánh vừa xoa. Sau khi trách phạt nhất định phải ở bên cạnh dỗ dành, an ủi, cẩn thận giải thích, bằng không sau này nhờn đòn rồi sẽ rất khó bảo. Vừa ăn cơm, dọn dẹp xong là anh ôm nó lên giường bôi thuốc ngay. Nó nằm trên giường, quần tụt xuống đầu gối, nhắm mắt hưởng thụ một chút ôn nhu từ lòng bàn tay anh, thi thoảng lại khe khẽ rít lên một tiếng.

- Shhh ~ ngoan, sắp xong rồi. - Anh cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để không làm nó đau.

Những lằn roi trải đều từ mông xuống đến tận đùi non, sưng tấy. Hai chữ "bầm dập" không đủ để miêu tả tình trạng của nó lúc này. Ấy vậy mà thằng bé ngoan lắm, chẳng kêu ca gì, ngoan ngoãn nằm yên cho anh bôi thuốc. Nhưng dù nó không trách, trong lòng anh cũng đã tự mắng bản thân ngàn vạn lần.

- Còn đau lắm hả? - Anh xót xa.

Vốn là anh muốn xin lỗi nó, nhưng lại chẳng thể mở miệng. Biết nói gì đây? Nói rằng anh xin lỗi vì đã để cảm xúc chi phối trong lúc đánh em à? Như vậy thì nó sẽ nhằng nhặng hỏi anh có tâm sự gì mất thôi, anh không thích điều đó. Vẫn là cứ để thằng bé nghĩ rằng anh đã quá nghiêm khắc với nó thì hơn.

- Đau, đau lắm. - Nó phụng phịu.

Haiz ~ khổ thân Mimi của anh. Đều tại anh không tốt. Thuốc đã bôi xong, anh nằm xuống, dịu dàng vuốt tóc nó:

- Mimi đi làm gì mà kiếm được cho anh hai nhiều tiền dữ vậy nè?

- Em đi giao sữa bò a ~ Bằng xe đạp đó.

- Vào lúc nào?

- Sau khi anh hai đi làm ớ. Có hôm ít đơn thì về sớm, có hôm thì giao đến trưa vẫn chẳng hết.

Hic, anh đi ship hàng bằng xe máy buổi tối đã đủ mệt chết rồi. Mấy hôm Hà Nội nắng to, hèn gì da nó đổi màu thấy rõ. Mimi của anh vất vả quá.

- Giỏi quá ta. Nhưng mà anh không thích Mimi đi làm vậy đâu. Anh cũng có tiền nè, đủ nuôi Mimi từ giờ tới lúc lấy vợ luôn đó. Cho nên từ giờ đừng có nghĩ đến việc kiếm tiền nữa nha, Mimi học giỏi là anh hai vui rồi.

Anh ân cần. Phong cách dạy dỗ của anh chính là như vậy. Mềm lúc có thể mềm, cứng lúc cần phải cứng. Khiển trách cũng không quên nhìn nhận mặt tốt của nó mà khen ngợi. Điều này rất hiệu quả, nhìn xem, nó chăm chú nuốt trọn từng lời anh nói thế kia cơ mà.

- Mimi thương anh như vậy là tốt lắm. Nhưng Mimi nghĩ xem, Mimi không lấy tiền của ba mẹ cho anh, nhưng lại nghỉ học để đi kiếm tiền. Mimi bỏ 5 buổi học, ba mẹ Mimi cũng mất tiền vậy ah. Anh biết Mimi thông minh, nhưng Mimi nghỉ học nhiều như thế, các bạn không những sẽ đuổi kịp mà còn vượt Mimi mất thì sao? Anh nói có đúng không?

Nó suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời anh nói rất có lý liền gật đầu. Bây giờ thì nó hiểu tại sao anh hai tức giận đến thế rồi. Nghĩ tới ban nãy anh vì nó mà rơi nước mắt, nó lại càng cảm thấy hối hận. Hẳn là anh hai buồn nó lắm.

- Mimi chưa ngoan, xin lỗi anh hai.

Không không, cục cưng ah, em ngoan lắm. Nó mếu, đưa tay dụi dụi mắt giống như một chú mèo nhỏ. Lại sắp khóc nhè rồi, em trai bé bỏng của anh sao mà mau nước mắt quá. Có biết mỗi khi nghe tiếng khóc sụt sịt của em anh sốt ruột lắm không? Anh kéo nó nằm sát vào ngực mình, trong lòng áy náy. Anh đánh đau như vậy, nó một lời trách cứ cũng không có. Thật tâm anh muốn nói rất nhiều, muốn xin lỗi, cũng muốn cảm ơn bé con, nhưng cuối cùng lại chỉ biết ôm nó vào lòng mà vỗ về.

Nó nằm trong vòng tay anh sụt sịt thật lâu. Thật thoải mái, bàn tay thô ráp dịu dàng xoa xoa tấm lưng gầy nhỏ bé, cộng thêm mùi Downy Vĩnh cửu của anh thoang thoảng nơi cánh mũi. Hôm nay quả là một ngày vất vả với nó. Nằm trong lòng anh, nó dễ dàng tìm được tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khò khò... tiếng ngáy của nó nghe sao thật đáng yêu. Hẳn là bé con mệt lắm rồi. Anh đưa tay nghịch cái má phính phính, chợt nghĩ, sau này nó lớn lên rồi có phải sẽ không cần anh nữa không? Không biết ra khuôn mặt xinh xắn này mà có râu thì sẽ thế nào nhỉ? Nó từng kể qua với anh, rằng sau này lớn lên nó muốn làm cảnh sát. Phải nói thật là, với chiều cao ba mét bẻ đôi, mắt cận và chân tay mềm như cọng bún này thì ai mà cho? Anh thật không tưởng tượng ra thằng bé mặc quân phục trông sẽ thế nào. Có khi đi bắt cướp còn bị cướp dí ngược lại ấy chứ! Nhưng dù em có theo đuổi ngành nghề nào đi chăng nữa, anh mong em sẽ cố gắng đến cùng. Ngàn vạn lần đừng dẫm theo vết xe đổ của anh. Vuốt vuốt mái tóc tơ, anh thơm nhẹ lên trán nó.

"Cục cưng ah, hứa với anh phải học thật giỏi nhé!". Đáp lại anh vẫn chỉ là tiếng ngáy khì khì. Chậc, từ bao giờ mà anh có thói quen độc thoại một mình mỗi khi nằm cạnh nó thế này không biết? Hâm quá đi! Anh cẩn thận ra khỏi giường, cố gắng nhẹ chân hết mức có thể để không làm nó tỉnh giấc. Nó ngủ say rồi, anh cũng nên về phòng ngủ đi thôi...
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 28/7/2016, 15:53

Chap 26. Dành thời gian cho em.

"Mimi à, dậy thôi!"

Âm thanh của ai dịu dàng đến thế? Nó trở mình, nhất quyết không chịu mở mắt. Là mơ thôi, anh hai chẳng phải đã sớm đi làm rồi sao?

"Dậy nào Mimi"

Quái, rõ ràng là mơ, tại sao nó thực sự cảm giác có một bàn tay đang nhẹ nhàng lay nó dậy đây? Nó ngáp dài một cái, cực kì không tình nguyện dụi mắt thức dậy. Là ai to gan đến thế, dám phá giấc ngủ của bổn thiếu gia? Nó thiếu chút nữa phun ra tiếng chửi thề thì chợt nhận ra đó là anh, kịp thời nuốt lại.

- Anh hai chưa đi làm ạ?

Nó ngồi dậy, tóc tai rối thành một đống, giọng ngái ngủ.

- Anh bỏ việc rồi.

- Hả?! - Nó tròn mắt nhìn anh.

- Hôm qua anh đang bực sẵn. Đã thế có bà khách quen còn kêu hôm nọ anh tính tiền sai cho bả. Mà anh có tính tiền cho khách bao giờ đâu. Cãi nhau ầm lên, chủ quán mắng, anh xin nghỉ luôn.

Mới sáng sớm đã nghe tin giật gân, tỉnh cả ngủ. Anh bỏ việc rồi còn không cho nó đi làm thêm, tiền đâu mà gửi về đây? Anh hai ơi là anh hai!

- Thế anh tìm được chỗ làm mới chưa?

- Chưa. Từ từ tìm. Mimi không ngoan anh cũng chẳng yên tâm đi làm.

Thật ra anh chỉ muốn dành thời gian quan tâm nó thêm một chút thôi. Nó trốn học đi làm cả tháng trời mà anh chẳng hề hay biết. Đủ thấy anh chưa làm tròn trách nhiệm của một người anh trai.

- Em đã bảo người ta là em thôi việc chưa?

Vừa nghe câu hỏi của anh mặt nó liền biến sắc. Thôi chết, thôi chết, thôi chết! Giờ này chắc bác chủ đại lý vẫn đang đợi mình! Anh nhìn biểu cảm của nó, biết ngay chưa nói mà. Haiz ~

- Chắc... em phải làm nốt hôm nay mới được nghỉ. - Nó rụt rè dò xét thái độ của anh.

Anh không cho phép nó cũng không dám đi đâu. Đương nhiên là anh cũng không khắt khe đến mức đó. Đi thì được thôi, chỉ có điều...

- Mông đau vậy đạp xe nổi không? - Anh nghi hoặc.

Ừ nhỉ! Nó ỉu xìu. Ngồi còn muốn không nổi, huống gì đạp xe.

- Đánh răng thay quần áo anh đèo đi. Nhanh không muộn.

Quả nhiên, vẫn là anh hai thương nó nhất. Rất nhanh sau đó, hai anh em đã có mặt ở cửa hàng đại lý sữa và nhận tới 6 thùng hàng. Anh hai giải thích cho chủ đại lý xong, bác gái cũng vui vẻ chấp thuận, thậm chí còn ứng tiền luôn cho nó. Thằng bé đang tuổi ăn tuổi học, những việc như là kiếm tiền tốt nhất vẫn nên để người lớn lo.

Hình như là trời biết hôm nay có anh đi cùng, thời tiết vô cùng dễ chịu, bớt nắng hơn rất nhiều. Ngồi sau ôm anh hai, phía sau nữa buộc thêm 6 thùng sữa bò bự thiệt bự. Đây là 6 thùng sữa cuối cùng mà nó được đi giao.

- Mimi, bình thường em vẫn phải đạp xe xa thế này để giao sữa à?

- Dạ. - Nó gật đầu.

Xót xa. Tội Mimi của anh quá! Hèn chi có mấy hôm buổi tối nó cứ làm nũng, bắt anh phải massage, xoa bóp chân cho nó hoài.

Tại vì đi xe máy, nên tốc độ giao hàng cũng nhanh hơn rất nhiều. Nhoắng một cái đã hết đơn. Nhưng kì lạ làm sao, đơn thì đã giao hết, vậy mà vẫn thừa ra một thùng sữa đầy.

- Anh hai ơi, thùng này giao đi đâu?

- Về nhà mình. - Anh thản nhiên.

- Hả?! Sao anh mua nhiều dữ vậy?!

Trong cái thùng này phải đến hơn 40 hộp là ít. Nó kinh ngạc. Ngược lại hẳn với nó, anh dửng dưng như không. Trưng ra bộ mặt thản nhiên mỗi khi có ý định bắt nạt nó chính là sở thích tiêu biểu của anh.

- Phạt em đó.

- Sao lại phạt nữa?

Nó vẫn ngơ ngác. Hôm qua anh đánh đòn mình rồi cơ mà? Thật ra, gọi là hình phạt cũng chỉ là cái cớ. Anh chính là xót nó mấy bữa nay vì làm việc vất vả mà sút cân, đã vậy còn làm hỏng luôn nước da trắng trẻo xinh xắn yêu thích của anh rồi. Càng nghĩ càng bực mà.

- Mỗi ngày phải uống 2 ly. Đi học cũng phải mang theo để uống. Không uống không được đi ngủ.

Thánh thần thiên địa ơi ~ có ác quá không vậy anh hai? Mặc dù nó hơi lùn thật, nhưng sau này còn có thể cao lên mà! Uống hết chừng này sữa chắc nó cũng biến thành cowboy (không phải cao bồi, cow-boy đúng nghĩa đen ấy) luôn quá! Có điểm muốn ngất a ~

- Ngán lắm! Em hong uống! - Nó phản đối.

- Không uống thì ngủ một mình đi!

Hở? Mình vừa nghe nhầm hả ta? Anh hai mới nói gì đó?

- Ủa... em uống rồi anh hai ngủ sẽ với em sao?

- Ừ, ngoan ngoãn uống rồi anh cho ngủ chung.

Hihi, vậy nghe còn có lý. Nó vui vẻ ôm eo anh chặt hơn. Trước khi về, anh dắt nó vào siêu thị mua ít đồ ăn cho cả tuần. Nó ngồi trên xe cho anh đẩy. Khó khăn lắm mới trèo lên được, có muốn xuống cũng là cả một vấn đề a ~ Đi siêu thị với anh hai thật chán! Rau, rau, rau hoài!!! Rau muống, mồng tơi, rau cải, cà rốt, khoai tây... cả một xe đẩy toàn là rau! Người ta muốn ăn thịt cơ! Anh và nó mém xíu nữa thì cãi nhau ầm lên ở quầy rau sạch chỉ vì nó bỏ hết cả rau anh nhặt ra. Nó muốn xuống xe nhưng chịu chết, bất lực để anh kéo đi. Cuối cùng thì cũng đến hàng thịt rồi. Cứ tưởng đến đây nó sẽ chịu ngồi yên cho anh chọn thịt, ai ngờ...

- Anh hai mua cho Mimi một cái trứng sôcôla nha? - Nó chỉ tay vào gian hàng đối diện. Quả trứng sôcôla bên trong chứa đồ chơi của Kinder chính là một trong những đồ ăn vặt nó yêu thích.

- Không. Đắt. - Ngắn gọn và xúc tích.

- Một cái thôi? Em yêu anh hai mà.

- Không là không.

Anh cứng rắn. Quyết tâm giảm bớt lượng đồ ngọt trong khẩu phần ăn của nó. Ngày nào cũng kẹo, lại thường xuyên ngủ quên không đánh răng, anh lo nó sẽ sớm sâu răng mất thôi. Nhưng nó thì không nghĩ được nhiều như thế. Hậm hực thầm mắng anh hai ki bo. Trong lúc anh hai không để ý, nó lén lấy một quả trứng giấu vào trong bụng. Không ngờ hành động này lập tức lọt vào cặp mắt "hỏa nhãn kim tinh" của bác bảo vệ siêu thị đứng cách đó hơn 5m.

- Này, cậu kia! Giấu cái gì trong áo thế hả?

Bác bảo vệ hô to làm nó giật mình. Mọi người xung quanh cũng ngay lập tức chú ý. Nó không quen bị nhiều người nhìn như thế a ~ sợ hãi òa khóc. Anh không hiểu chuyện gì, nghe tiếng em trai khóc não không kịp phản ứng, lúng ta lúng túng.

- Làm sao đấy? Sao lại khóc?

Chẳng đợi nó thanh minh, bác bảo vệ nhanh chân chạy đến tốc áo nó lên. Ồ ~ ngạc nhiên chưa? Mimi đẻ ra trứng! =))

- Định ăn cắp à? - Bác bảo vệ hung hăng trừng mắt với nó.

Nó càng hoảng, khóc dữ hơn, một câu cũng chẳng kịp giải thích. Ngược lại, anh bình tĩnh nói chuyện với bác bảo vệ.

- Bác từ từ, để cháu nói chuyện với em. Nó không ăn cắp đâu.

Anh tin Mimi của anh không đời nào lại làm như thế. Thằng bé không những biết nghe lời, lại còn rất hiểu chuyện, là một bé trai rất ngoan.

- Mimi nín, nói cho anh hai nghe nào. - Anh xoa đầu nó trấn an.

- Em không có... hức... tại anh hai không cho nên mới... hức... giấu đi một lúc thôi... Mimi có thẻ... một lát Mimi sẽ trả tiền mà.

Nó giơ ra thẻ ngân hàng, vừa giải thích vừa sợ hãi nhìn bác bảo vệ. Con người nhìn có vẻ hung tợn này thật sự dọa chết bé con rồi. Mọi người hiểu ra chuyện liền trách bác bảo vệ thiếu kinh nghiệm. Anh là một người hiểu đạo lý, anh biết bác chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi. Chỉ có điều, nhóc con này bị bác dọa đến phát khóc rồi, làm sao dỗ đây?

- Xin lỗi bác. Chỉ là hiểu lầm thôi.

Anh hướng bác bảo vệ nói. Quả thực có chút bực mình. Anh bế đứa trẻ mặt mũi tèm lem nước mắt, ôm vào lòng mà vỗ về. Phải mất một lúc nó mới bình tĩnh lại được. Đại khái là cảm thấy có lỗi, bác bảo vệ đưa lại quả trứng cho nó, xoa xoa đầu đứa nhỏ.

- Thực sự muốn ăn đến vậy sao? Hửm? - Anh kéo nó ra, để nó nhìn thẳng vào mắt anh.

- Dạ. - Nó quệt nước mắt. Lem nhem càng lem nhem.

Phì cười. Mimi ngố.

- Được rồi. Mua cho em.

Nó cầm quả trứng trong tay, xấu hổ gục mặt vào vai anh sung sướng cười. Ầy ~ có ai nhận ra đây là một thiếu niên 16 tuổi không? Sắp thành thanh niên tới nơi rồi còn dễ thương như vậy. Không thể không yêu!

Cả một ngày, ngoại trừ buổi chiều nó phải đến lớp, còn lại đều là ở cùng anh. Ngay cả buổi tối cũng đòi anh cho đi ship cùng. Đèo nó phía sau, nghe nó luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển, dù đường xa, dù trời nóng anh cũng chẳng thấy mệt mỏi tí nào. Đêm về, nó ngoan ngoãn uống hết một ly sữa lớn rồi ôm anh ngủ say tít. Chợt cảm thấy chỉ cần ở bên nó, anh có dành ra bao nhiêu thời gian cũng thấy không đủ. Phải chi có thể cứ như vậy chăm sóc nhóc cả đời thì hay biết mấy!

Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 1/8/2016, 18:47

Chap 27. Kỳ đà cản mũi.

Cuối tuần, anh hai bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. Là Trung Quân - một người bạn rất thân thời cấp 3 của anh. Ngẩn người nhìn dãy số vừa quen vừa lạ hiển thị trên màn hình, đã rất lâu rồi cậu bạn này chưa gọi cho anh. Chần chừ một lúc, quyết định bắt máy...

- Alo?

- Huy hả? Khỏe không mày?

- Chưa chết. Sao? Lại định nhờ vả gì đại ca? Nói.

- Hì, sao mày biết? Mày còn ở Hà Nội đúng không? Ngày mai tao lên Hà Nội mà chưa tìm được trọ, mày có phiền không cho tao ở nhờ mấy hôm.

Anh bối rối, cậu bạn này đã từng cho anh vay vốn để mở cửa hàng a ~ Lần này không giúp thì thật dở quá. Chỉ có điều hoàn cảnh của anh hiện tại quả thực có chút không tiện, anh cũng là đang đi ở nhờ nhà người ta chứ đâu.

- Để tao suy nghĩ đã. Có gì lát tao gọi lại ha.

Dập máy. Mimi ngồi đối diện phết mứt dâu lên lát bánh mỳ nướng, thong thả ăn. Thực chất đã sớm dỏng tai lên nghe trộm anh nói chuyện điện thoại rồi, chỉ chờ anh hai lên tiếng nữa thôi. Nó biết anh là người trọng tình trọng nghĩa, đã gọi là bạn, anh nhất định sẽ giúp, không bằng cách này thì cũng bằng cách kia.

- Ừm... Mimi này. - Anh chần chừ - Anh có một đứa bạn, hồi trước nó cho anh vay vốn để làm ăn...

Có vẻ như nhờ nó anh cũng ngại, cứ vòng vo tam quốc mãi. Chẳng đợi anh nói hết câu, nó liền sốt ruột ngắt lời:

- Đồng ý.

- Hả?

- Anh bảo người ta ngày mai dọn đến luôn đi.

Anh không ngờ tới nó lại có thể dễ dàng chấp thuận đến như vậy. Hai anh em đang ở chung, bỗng nhiên có thêm người lạ đến, bất tiện là điều không tránh khỏi a ~ Nó thì chẳng nghĩ nhiều được như thế, trong lối tư duy của nó, bạn của anh hai chính là bạn mình. Anh hai yêu quý ai, nó cũng yêu quý người đó. Anh hai ghét ai, nó cũng sẽ không cùng người đó tỏ ra thân thiện. Vậy đi, dù sao bây giờ nó ngủ cùng anh hai, vẫn thừa ra một phòng trống.

Sáng chủ nhật, như đã hẹn trước, bạn anh vác một đống lớn hành lý đợi trước cổng. Chậc, này là cái biệt thự rồi chứ nhà cửa gì nữa, thằng Huy tốt số quá vậy ta. Kính coong! Chuông cửa vừa reo lên, một bé trai kháu khỉnh chạy xuống mở cửa.

- Cho hỏi...

Trung Quân chưa kịp nói xong bé trai kia đã đóng cửa chạy mất dép. Hic. Bộ mình giống người xấu lắm hay sao? Haiz ~ Chưa đầy 5 phút sau cánh cửa lại một lần nữa mở ra.

- Huyyyyy!!!

Một bị thịt hơn 60kg lao vào người, thiếu chút nữa anh nằm đo đất. May mắn đã quen với trò khỉ nhỏ leo cây của Mimi, sau cú tập kích bất ngờ kia anh vẫn còn đứng vững.

- Tránh ra mày - Anh vất vả đẩy bị thịt dính chặt trên người ra, quay sang nói với đứa nhỏ đang núp sau lưng mình - Đây là anh Quân, bạn của anh.

Trung Quân lúc bấy giờ mới kịp để ý bạn nhỏ kia. Con cái nhà ai mà xinh trai quá, nhỏ nhỏ trắng trắng y chang cây củ cải, nhìn chỉ muốn đè ra hấp diêm ngay lập tức thôi. Đùa chút, không đến nỗi biến thái như thế nhưng ảnh là shotacon chính hiệu đó nha. (Shotacon hiểu nôm na là "hội chứng" cuồng mấy bé trai nhỏ nhắn xinh xắn cute như Mimi nhà mình nè).

- Bé củ cải ơi ~ em bao nhiêu tuổi rồi?

Thằng bé nhát người lạ, đang núp sau lưng anh hai, rụt rè xòe ra 6 ngón tay. Càng nhìn càng thấy dễ thương quá chài. Trung Quân không kìm nổi mà chạy tới bẹo bẹo má thằng nhỏ. Cảnh tượng này giống như là một bé tiểu thịt tươi dâng lên miệng lão sói già vậy. Thiếu chút nữa đem thằng bé ăn thịt luôn rồi.

- Nè Huy, đào đâu ra bé củ cải này vậy?

Uhuhu ~ Mimi bị anh trai kì lạ này bẹo đến đỏ cả má rồi. Còn gọi cái gì mà củ cải chứ, tên người ta là Hoàng Kỳ Nam a ~ Anh hai, cứuuuu ~~~

- Cục nợ từ trên trời rơi xuống đó. Vào nhà mày.

Anh không để ý đến nó, cúi xuống đem mớ hành lí lỉnh kỉnh xách vào nhà. Anh Quân bế bổng nó trên tay, vừa đi vừa trầm trồ, cha sinh mẹ đẻ lần đầu tiên trong đời anh bước vào một căn nhà lớn đến vậy. Minh Huy à ~ rốt cuộc mày đã tu bao nhiêu kiếp vậy? Trong khi tao trầy trật chuyển hết chỗ này đến chỗ nọ vì túng thiếu tiền trọ, mày lại có thể ở miễn phí trong tòa lâu đài lộng lẫy thế này. Haiz ~ cuộc đời thật là bất công mà.

- Nhà của em hả củ cải?

- Dạ, nhà em đó.

- Anh tới ở nhờ vậy ba mẹ em có phiền không?

- Nhà của em, mắc mớ gì mà ba mẹ phiền.

Câu trả lời của nó làm anh choáng. Vậy là đứa nhỏ này một mình sở hữu tòa lâu đài này sao? Cuộc sống của con nhà giàu thật đáng ngưỡng mộ mà! Nó phát hiện ra anh Quân là một người rất dễ gần liền tỏ ra thân thiện hơn một chút. Đó là một nam thanh niên cao cỡ 1m70, thấp hơn anh hai một chút xíu, da cũng đen hơn, nhưng mà đô con hơn anh hai rất nhiều. Người anh Quân toàn cơ là cơ, đụng đâu cũng thấy cứng, không êm gì hết. Rốt cuộc, anh hai của nó vẫn là number 1.

Anh hai dắt bạn lên phòng mình, còn anh thì dọn qua phòng của Mimi ở, càng tiện giám sát nhóc con chuyện học hành. Xếp đồ xong xuôi mới có gần 7 rưỡi, đi sớm như vậy chắc là bạn anh chưa ăn sáng đâu. Anh xoa xoa bả vai, chậc, lâu không vận động có khác, già rồi.

- Ăn sáng chưa mày, xuống ăn với anh em tao cho vui.

Chúng ta ai cũng có một đứa bạn chỉ cần nghe đến đồ ăn là sáng mắt mà phải không? Trung Quân chính là ví dụ điển hình đây. Thời cấp 3 ngồi cùng bàn đều là anh ta giành đồ ăn vặt của anh hai nhà mình đó.

- Tao không khách khí đâu hehe.

Ba anh em dắt nhau xuống bếp làm đồ ăn sáng. Thực đơn hôm nay là sandwich jambon phô mai nha. Sang chảnh quá xá, bình thường chỉ dám ăn bánh mì patê thôi ah. Trung Quân tặc lưỡi, thằng bạn mình, vớ được bé củ cải liền lên đời rồi. Anh hai bận bịu làm bữa sáng. Nó ngồi kế anh Quân ngoan ngoãn uống sữa, vẫn còn đang thực thi hình phạt dài hạn của anh hai a ~ vẫn còn tới hơn nửa thùng lận. Ngấy quá, sao giờ? Nó huých tay anh Quân, thì thầm:

- Cho anh uống ké này.

Trung Quân không khách khí cầm ly sữa uống. Đương nhiên cũng không vô duyên đến nỗi uống hết cả sữa của bé củ cải. Thế nhưng nó cần anh uống hết cơ.

- Anh uống hết đi, củ cải no rồi. - Nó thì thầm.

Anh Quân cứ liên tục gọi nó là bé củ cải, riết nó quen, tự xưng là củ cải luôn. Cũng đỡ cho tác giả, sau này không cần gạch ngang chú thích là nó nói chuyện với ai nữa muahahaha. Trung Quân vừa định cầm ly sữa tu nốt một hơi thì đã bị anh hai ngăn lại. Anh một bước đoạt ly sữa trên tay thằng bạn đặt trước mặt em trai, nghiêm khắc nhắc nhở:

- Không ngoan nha. Sữa ai người nấy uống.

Thằng nhỏ đang hí hửng, cho rằng sau này có cứu tinh viện trợ. Xem ra là mừng hụt rồi. Nó quên mất anh hai có con mắt đằng sau gáy a ~

- Anh hai của củ cải lợi hại lắm nha. Nấu cơm, rửa bát, quét nhà cái gì cũng làm được hết á, giỏi nhất là pha và uống cà phê nè, chỉ cần nhấp môi là ảnh có thể phân biệt được cái nào là Frappucino, Cappuccino và Mocha rồi. Anh Quân có giỏi vậy không?

Vừa nịnh anh hai vừa đá sang chuyện khác. Trình độ đánh trống lảng của Mimi lại được nâng lên một tầm cao mới rồi.

- Không. Nhưng mà anh ăn rất khỏe đó nha, anh có thể ăn thịt được bé củ cải luôn đó.

Bị anh Quân chọt lét nó cười khanh khách, mém xíu nữa làm đổ luôn ly sữa uống dở ra bàn. Hai con người kia giỡn ầm ầm trên bàn ăn, đối với một người cực kì yêu thích sự yên tĩnh như anh hai mà nói, thực sự là phiền chết rồi. Mãi cho đến khi anh hai dọn thức ăn ra "hai đứa trẻ" kia mới trật tự được một lúc. Nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn thôi, vừa ăn xong là Mimi lại kéo anh Quân ra phòng khách giỡn liền. Thằng bé không biết vì sao lại dễ dàng làm thân với Trung Quân đến thế. Chuyện này xét về mặt tích cực thì chẳng có gì là xấu cả, thế nhưng tự nhiên có tên kia ở đâu tới cướp mất Mimi làm anh hai không vui nha. Một mình cặm cụi rửa bát trong phòng khách mà anh hai thấy cô đơn quá chừng. Bình thường sau khi ăn xong nó sẽ giúp anh thu dọn bát đĩa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh xem anh rửa rồi xếp đồ lên giá mà. Vậy mà giờ thế này đây. Nhìn thằng bé đùa giỡn với Trung Quân vui chưa kìa!

"Hừ! Chưa gì đã thấy không ổn rồi. Phải mau mau tìm một cái trọ rồi tống cổ tên kỳ đà cản mũi kia đi thôi!"
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 7/8/2016, 21:03

Các cậu bơ tớ đấy à? :< Treo truyện bao nhiêu lâu rồi mà k thấy ai giục là như nào =)) đã thế cóc thèm up nữa
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by LoveYa 8/8/2016, 16:27

@Vương Tử à cậu đừng giận mà.Bữa giờ tớ k lên diễn đàn nên giờ mới đọc thành ra cmt trễ mà.Up típ nha nha,đừng giận mờ <3

LoveYa
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 57
Points : 31217
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 11/8/2016, 20:44

Chap này mà dưới 3 cmt. Thì kể từ chap sau trở đi phiền các cậu qua wattpad đọc giùm tớ ạ :<

Chap 28. Cứu tinh của Mimi.

Thế là từ bây giờ, toà lâu đài của Mimi lại có thêm một người nữa. Những lúc anh bận còn có anh Quân chơi với nó. Chơi chán với anh Quân lại trở về nhõng nhẽo anh hai. Một nhà 3 người, giống như lúc trước ba mẹ vẫn chưa cãi nhau. Thằng bé mải nô đùa, bày trò trêu chọc các anh nên chẳng có thời gian nào cho nỗi buồn chen chân vào nữa. Cuộc sống mà cứ bình bình đạm đạm như vậy thì vui vẻ biết bao a ~

Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái thùng sữa bò khổng lồ của Mimi đã chỉ còn một nửa. Mùa hạ kết thúc, cái nóng oi bức cuối cùng cũng chịu hạ nhiệt. Hà Nội sang thu. Và, cái sự nghiệp học hành vĩ đại nhất đời người lại một lần nữa lôi nó về với ách thống trị quái đản mang tên "trường học"...

Sáng sớm tinh mơ, cái nắng rất dịu của ngày mới len qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng vẩy lên khuôn mặt xinh xắn của cậu thiếu niên còn đang say giấc ngủ.

"Mimi heo dậy đi học! Mimi heo dậy đi học! Mimi heo dậy đi học!..."

Cái giọng nói không thể nhầm lẫn được với ai ấy vang lên, âm lượng càng lúc càng lớn làm cho nó không thể không tỉnh dậy. Các bạn nhầm rồi, không phải anh hai đâu. Là chuông báo thức anh hai "thiết kế" dành riêng cho nó đấy. Anh hai đã dậy từ sớm và đang chuẩn bị bữa sáng dưới bếp rồi. Nó với tay tắt chuông. May mắn cho chiếc điện thoại kia, chuông báo thức là giọng nói của anh hai nên mới được tắt một cách tử tế như thế. Đổi lại, nếu là tiếng reng reng đáng ghét, con iphone triệu bạc đã sớm ra đi trong tay cậu ấm này rồi. Thói gắt ngủ mỗi sáng của nó đến anh hai còn phải sợ. Nó nằm dài trên giường, hai hàng lông mày cau lại xếp thành hình chữ bát. Ngủ không đủ, tâm tình khó chịu a ~ Chói mắt quá! Nó buồn bực kéo chăn che mặt. Mùi hương của anh còn lưu lại trên đó. Tràn ngập. Hương Downy Vĩnh cửu pha lẫn với một chút Enchanteur trên tấm chăn đắp chung ấy tạo cho con người ta cảm giác có thứ gì đó đang hòa quyện, sâu sắc gắn bó. Mùi vị này, cả đời nó cũng không thể nào quên. Nó xoay người ôm lấy chăn. Ừm... Thật dễ chịu. Nó ngáp dài một cái. Ngủ thêm một chút thôi, chắc sẽ không dậy muộn đâu ha...

Dưới bếp còn có người đang loay hoay chuẩn bị đồ ăn sáng cho bé con. Anh đeo tạp dề đặc biệt dễ nhìn. Dây tạp dề buộc chặt phía sau để lộ ra sóng lưng cong vút cùng bả vai chắc nịch. Tay cầm chảo hất lên lật mặt cho thức ăn chín đều. Nói ra thì thừa mà không nói thì lại thiếu. Thật sự là quá đẹp trai và damdang đi! Anh bày thức ăn ra đĩa. Một cây xúc xích cỡ bự và hai quả trứng ốp la. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà nhìn thế nào vẫn thấy giông giống... à mà thôi =)) Vẫn còn thiếu gì đó cho một bữa sáng hoàn hảo. À phải rồi, một ly sữa tươi cho bé con của anh nữa. Xonggg ~ bữa sáng 5 phút cộp mác anh hai đã sẵn sàng! Anh tháo tạp dề, lấy tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Nhìn qua đồng hồ một chút, 7 giờ đúng, giờ này hẳn là bé con đã dậy và đi đánh răng rồi. Anh yên tâm treo tạp dề lên mắc, tranh thủ dọn dẹp trong lúc chờ nó xuống. Thế nhưng, 5...10...rồi 15 phút trôi qua, thức ăn trên bàn đều muốn nguội lạnh cả rồi, vẫn là không thấy thằng nhóc đâu. Thôi chết, có khi nào ngủ quên trong nhà vệ sinh rồi cũng nên! Anh quăng cả cây lau nhà mà phóng như bay lên phòng gọi nó. Cửa mở ra, nhất thời máu nóng dồn lên tận não. Giời ạ, ông tướng này còn chưa thèm dậy để mà ngủ quên trong toilet nữa. Mất công mình dậy sớm chuẩn bị. Anh bực mình giật tấm chăn trên người nó đem gấp lại. Muốn đánh thức ông tướng này chỉ có biện pháp duy nhất là đem cái chăn cách ly khỏi nó thôi.

- Dậy, Mimi!

Nghe anh gọi, nó uốn éo vặn vẹo, cả nửa ngày mới chịu lên tiếng lèo nhèo gắt ngủ.

- Cho em ngủ thêm tí nữa... Còn sớm mà...

Thật sự là mắt mở không ra. Vẫn còn buồn ngủ quá ~

- Sớm sủa gì. Dậy đi, trễ lắm rồi.

Mặc kệ thằng bé nhăn nhó vì ngái ngủ, anh kéo nó dậy rồi mở tủ tìm quần áo cho nó mặc. Không phải chứ, mới ngủ có chút xíu ah, sao mà trễ được? Nó với tay lấy điện thoại xem đồng hồ.

- Hờhờ ... trễ thật.

Nó nhìn anh cười trừ. Bọng mắt nó không rõ vì lí do gì mà sưng húp, cười lên là chẳng thấy Tổ quốc đâu, quần áo thì xộc xệch, tóc tai thì rối tinh rối mù. Hẳn là dấu hiệu của một giấc ngủ ngon đây mà. Gọi thằng bé là kẻ tội đồ đáng yêu nhất quả đất cũng không phải là nói quá đâu. Anh lắc đầu ngao ngán, mới rời sự chú ý đi một chút xíu mà đã thế này rồi, sau này anh đi làm sớm, không có ai gọi dậy thì sẽ ra sao đây? Thật chẳng yên tâm chút nào. Anh thở dài, ném cho nó bộ quần áo:

- Thôi, nhanh rồi xuống ăn sáng.

Nó ôm lấy bộ đồng phục anh đưa, chẳng có ý định thay. Lớp học bắt đầu lúc 7 rưỡi, giờ đã là 7 giờ 20. Răng chưa đánh, quần áo chưa thay, có vắt chân lên cổ cũng không kịp. Mới buổi học thứ 2 mà đã đi trễ, bài tập về nhà còn chưa thèm làm, sẽ bị giáo viên chú ý mất thôi. Thật chẳng muốn đi học chút nào! Nó đánh liều hỏi anh.

- Anh ơi, đằng nào cũng trễ mất rồi, hay là để ca sau em đi nhé?

Hỡi ôi, sai lầm lớn nhất cuộc đời nó là đây. Lửa giận của anh không dễ gì mới nguôi được xuống giờ lại bị tạt thêm một can dầu hỏa thượng hạng. Mimi à, cưng là đang khiêu khích sự nhẫn nại của anh hai có đúng không? Lá gan cũng quá to rồi.

- Hay nhỉ? Tin anh đánh hỏng người bây giờ không? Đêm qua bảo đi ngủ sớm không chịu, cứ mải chơi cơ. Từ giờ còn như thế thì cứ liệu cái thần hồn!

Sáng sớm tinh mơ, ông mặt trời còn chưa có tỉnh ngủ mà màng nhĩ của nó xém chút nữa bị tiếng quát của anh xuyên thủng rồi. Ở phòng bên cạnh, bức tường cách âm cũng không có cách nào cứu vãn được giấc mộng đẹp của Quân "oppa". Vô duyên vô cớ bị cái tên nóng tính kia đánh thức. Khổ cái thân tui :'(

Anh hai tức giận rồi. Nó tốt nhất là nên tỏ ra biết điều một chút. Không thôi là sáng mai báo An ninh đưa tin "Phát hiện thi thể nam thiếu niên chết lõa thể với nhiều lằn roi trên mông" thì bách nhục. Nó nhanh nhanh chóng chóng xách balô đi học để bảo toàn tính mạng. Dù sao, từ giờ đến tối mới gặp lại anh lận. Tới lúc đó chắc anh hết giận rồi.

Ca học buổi sáng thật vất vả mới trôi qua. Buổi trưa không được về nhà. Anh đăng kí thẻ ăn cơm ở trường cho nó từ đầu năm. Bởi vì nếu để nó quay về nhà ăn cơm rồi lại đạp xe đến trường học ca chiều ngay thì cực quá. Nó cầm thẻ ăn cơm lững thững bước xuống căng tin. Xếp hàng rất lâu mới lấy được cơm, vậy mà lấy được rồi lại chẳng buồn ăn nữa. Nó cầm đũa, chọc chọc đồ ăn trên đĩa. Không biết anh hai hết giận chưa? Anh hai đã ăn gì chưa nhỉ? Mình ăn không ngon miệng, anh hai có biết không?... Nó gắp một cọng rau bỏ vào miệng, nhai rau mà cứ như nhai rơm vậy. Biểu cảm thật khó coi. Thật ra là vì tâm tình nó không tốt, chứ cọng rau đâu có tội tình gì. Bất quá, đồ ăn ở căng tin đúng là không thể so sánh với đồ anh hai làm.

- Sao vậy? - Tiểu Đạt ngồi đối diện nhịn không được liền hỏi, nhìn biểu tình của nó, ăn cũng hết thấy ngon luôn rồi.

- Ăn không quen.

Miếng thịt gà kho trên đĩa bị nó chọc đến nhìn không ra hình thù nữa rồi. Quá nhạt, chẳng đậm đà thơm ngon như gà kho của anh hai. Haiz ~ sao ăn mãi mà vẫn còn nhiều cơm thế này không biết? Tiểu Đạt nhìn nó nghịch tới nghịch lui mà thấy tội cho con gà quá. Vốn dĩ bị làm thịt đã đủ đau khổ rồi a ~ lại còn bị ông nhõi kia hành hạ ra nông nỗi này, chắc không siêu thoát nổi quá ah. Lập tức đoạt lấy miếng thịt gà tội nghiệp trên đĩa của nó, vô cùng không khách khí bỏ vào miệng.

- Không ăn thì tao ăn. Mấy bà cấp dưỡng ghét tao hay sao ấy, lúc nào cũng lấy cho tao miếng toàn xương là xương, giỏi lắm thì thêm được ít thịt trắng. Mày được ăn ngon còn kén chọn. Này, ăn trứng cuộn đi, tao mang đi để ăn thêm đấy.

Tiểu Đạt bên ngoài luôn tỏ ra vô tình, thực chất lại rất chiếu cố Nam Nam. Chơi với nhau từ thời tiểu học, Kỳ Nam kia tính tình bá đạo từ nhỏ, nhiều khi Tiểu Đạt cứ như đệ tử của thằng nhóc vậy. Quan tâm và chiều chuộng Nam Nam vô điều kiện, chẳng rõ từ bao giờ đã trở thành một trong những thói quen không thể thiếu. Sớm biết vị tiểu thiếu gia đây quen ăn ngon đã nhờ mẹ chuẩn bị thêm một phần trứng cuộn. Xem ra, Đạt rất hiểu khẩu vị của Nam Nam. Nhìn đi, nó bắt đầu thôi nghịch thức ăn trên đĩa rồi, ngoan ngoãn ăn cơm trứng. May quá, không có Tiểu Đạt chắc suất cơm này đổ sạch. Chợt nghĩ tới hồi sáng cô kiểm tra bài về nhà, là Tiểu Đạt đã sớm đem phiếu bài tập photo làm 2 rồi đưa cho nó 1 bản. Ai mà không biết giáo viên này nổi tiếng nghiêm khắc chứ. Tuy nhiên không phải ai cũng biết Tiểu Đạt kia luôn vì nó mà âm thầm chuẩn bị 2 phần bài tập. Những lúc thế này, không có Đạt thì thật chẳng biết phải làm sao nữa. Tất cả những người thiếu bài sáng nay đều phải chép phạt 10 lần cộng thêm 1 bản kiểm điểm kèm chữ kí phụ huynh. Coi như nó nhờ Đạt mà thoát được một mạng.

Nó cắn đũa, len lén liếc trộm người đối diện. Trứng cuộn nói là mang đi để ăn thêm, vậy mà đũa cũng chưa từng đụng tới. Chu đáo như vậy, so với anh hai cũng chẳng kém là bao. Cảm động. Chắc là không phải tự nhiên mà ông trời se duyên cho hai đứa nó làm bạn đâu ha. Tiểu Đạt rõ ràng sinh ra là để làm thần hộ mệnh cho nó mà!

- Đạt!

- Gì?

- Mày đúng là đệ tử ngoan, à không, là anh em tốt của tao.

- ...

Tiểu Đạt yên lặng cả nửa ngày, rốt cuộc phun ra một câu:

"Đ cho mày ăn trứng nữa!".
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by LoveYa 11/8/2016, 21:25

Vương Tử ơi.Truyện hay quá,tớ bị bấn òi nè~Cậu mau ra chap mới đi đi nha.Tớ k có nick wattpad.Hiu hiu T_T

LoveYa
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 57
Points : 31217
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 15/8/2016, 18:15

Ầy, định ghé đăng mà thấy có mỗi mình cậu đọc :'( tớ lầy quá, cậu qua bên huấn văn, hoặc wattpad, hoặc group Truyện Spanking trên fb đọc hộ tớ nhé TvT
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by LoveYa 15/8/2016, 19:00

Thế tớ qu đó đọc vậy,rồi cmt ủng hộ cậu nhé.Tớ cũng thấy mấy bạn bên Huấn văn com nhiệt tình lắm cơ chứ bên này bùn lắm

LoveYa
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 57
Points : 31217
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 16/8/2016, 20:31

Cảm ơn LoveYa nhiều nhé :*
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Fancol 20/9/2016, 21:03

Viết tiếp đi mà vương tử chuyện đang hai mà

Fancol

Tổng số bài gửi : 5
Points : 29935
Thanks : 0
Join date : 17/09/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Vương Tử 16/10/2016, 13:19

Tớ vẫn viết cậu à. Nhưng mà bên này k vui Smile) cậu qua wattpad hoặc huanvan đọc giùm tớ nha
Vương Tử
Vương Tử
Thành Viên Chính Thức
Thành Viên Chính Thức

Tổng số bài gửi : 54
Points : 30886
Thanks : 0
Join date : 20/06/2016

Về Đầu Trang Go down

Thanh xuân của Em mang tên Anh. - Page 4 Empty Re: Thanh xuân của Em mang tên Anh.

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 4 trong tổng số 4 trang Previous  1, 2, 3, 4

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết