LUYẾN YÊM NHÂN
+16
SmilePiyu
trantran 266
lanhciute
Vân Nhu
tieuyeutinh
LoveYa
miknagn
Louis Dĩ Đằng
heohamhong20063002
nakahara
Khỉ
Since
Ngokngok20
Lâm Thiên Di
socola19
ccc1234
20 posters
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
LUYẾN YÊM NHÂN
Canh một, cung Càn Thanh vẫn còn ánh đèn sáng rực. Ngài vẫn còn đang phê duyệt tấu chương của bá quan văn võ. Năm nay mất mùa, nạn đói xảy ra liên miên, kéo dài lục tỉnh. Vị vua trẻ ngán ngẩm thở dài.
Lên ngôi vua vỏn vẹn chưa đầy 1 năm, nhưng không biết đã có bao nhiêu cuộc nỗi loạn ở biên cương, bao nhiêu vụ tham ô, bao nhiêu mùa màn thất bát, bao nhiêu việc đằng đẵng chờ đến ngài, khiến cho khuôn mặt thanh tú của tuổi đôi mươi cũng già đi ít nhiều.
Ngài nhìn quanh tẩm cung, nhưng vẫn không thấy nhân ảnh quen thuộc đâu. Từ giờ trưa đến nay đã không thấy bóng dáng. Thật kì lạ,cậu luôn theo ngài như hình với bóng, 1 bước chẳng rời, nhưng lần này thì lại…chẳng lẽ tên tiểu tử đó xảy ra chuyện gì? Ngài bắt đầu lo lắng cho tâm phúc của mình.
– Người đâu.
– Hoàng thượng có gì căn dặn chúng nô tài.
– Các người có gặp Lăng công công không?
– Bẩm hoàng thượng….
Tên thị vệ cứ ấp a ấp úng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc làm ngài càng lo lắng:
– Có chuyện gì? Mau nói.
– Bẩm hoàng thượng, Trữ Tú cung bị mất trộm, Liễu tổng quản nghi ngờ là do 1 trong các thái giám ở hậu cung sinh lòng tham, nên đều bị bắt dùng hình tra hỏi, Lăng…
Bốn chữ “ dùng hình tra hỏi” như oanh lôi uy vào tai ngài . Ngài nắm chặt nấm đấm, mặt nóng ran bừng bừng sát khí.
– Bãi giá Trữ tú cung.
…………..TRỮ TÚ CUNG……………..
27 Bốp…. 28 bốp….. 29 bốp….
– Hoàng thượng giá lâm….
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Trong ánh đuốc lập lòe,tâm phúc mà ngài sủng nịnh nhất đang nằm trên ghế thụ hình, hay tay bị hai tên thị vệ vạm vỡ giữ chặt, hai tên khác cầm trượng vụt từng roi trời giáng xuống thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt thon dài đang nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi lăn dài trên làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ mím lại, cánh mũi phập phòng, đôi mắt to tròn mọng nước,phần thân dưới thì run lên bần bật. Mỹ nam tuyệt thế bị hành hạ đến mức này, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, huống gì là ngài.
Tim ngài chợt nhói lên, thoáng qua nhẹ nhàng nhưng rõ rệt.Trong lòng vừa xót xa vứa căm tức. Ngài như muốn lăng trì những kẻ làm Tiểu Du tổn thương. Nhưng suy cho cùng ngài vẩn là vua 1 nước, nếu chỉ vì 1 tiểu thái giám mà long nhan phẫn nộ thì sẽ làm thiên hạ đàm tiếu. Ngài lấy lại bình tĩnh, dứt mắt khỏi Tiểu Du, bắt đầu cất giọng:
– Xảy ra chuyện gì?
Tên Liễu tổng quan liếc mắt gian xảo trả lời rành mạch như đã chuẩn bị từ lâu càng làm long nhan căm phẫn:
– Bẩm hoàng thượng, Trữ Tú cung bị kẻ gian nhiễu loạn, thần nghi ngờ là do người ở hậu cung gây ra, nên nô tài phải điều tra làm rõ để làm tròn chức trách.
– Hậu cung xưa nay do Quách thái hậu cai quản, mọi chuyện đều phải bẩm tấu lên người. Ngươi lại tự ý…
– Bẩm hoàng thượng, hậu cung rộng lớn, thái hậu ngày lo trăm việc, chỉ tra hỏi vài tên thái giám nên nô tài không muốn làm phiền đến phụng thể. Nên mới tự ý hành sự.
– Kẻ trên người dưới hậu cung, kể cả bá quan văn võ đều biết Lăng Tiểu Du là thân cận của trẫm, hắn ở bên cạnh trẫm hầu hạ ngày đêm. Thử hỏi làm sao là kẻ gian được.
Lúc này nộ khí của ngài đã lên đến đỉnh điểm, bá khí bức người lan tỏa rộng khắp khiến mọi người đều phải thu mình khiếp sợ, Liễu tổng quản cũng bắt đầu run rẫy:
– Hoàng thượng… anh minh.
– Hắn lại là tâm phúc của ta, ngươi đánh hắn mà không tâu bẩm với trẫm. Chẳng phải là không xem trẫm ra gì.
– Nô tài biết tội, nô tài biết tội. Xin hoàng thượng tha mạng. Xin tha mạng.
Liễu tổng quản quỳ phục dưới chân ngài xin tội. Dù là được thái hậu xem trọng nhưng trong tình cảnh này, vẫn là không khỏi không sợ án tử.
– Ưm…hoàng…
Tiểu Du khẽ nhấc mình dậy,cơn đau ở thân dưới truyền lên khiến cậu như ngất xỉu. Ngài không khỏi lo lắng,đi đến bên cạnh cậu, ghé sát tai cậu thì thầm:
– Ngươi đang bị thương, đừng cử động, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu,giờ đây những hành dù nhẹ nhàng cũng khiến thân thể và tâm can cậu nhói lên từng cơn, đau nhức khôn cùng.
– Hai ngươi đưa Tiểu Du Tử về Càng Thanh Cung cho trẫm.
Ngài chỉ 2 tên thị vệ cao to cốt là để chúng có thể nhấc bổng Tiểu Du để không chạm vào thương thế. Ngài phẩy mạnh tay áo. Xoay người bỏ đi, khuôn mặt lại thanh tú, hiền hòa như dòng sông êm ả chưa hề dậy sóng.
” Liễu Hà Nam, hãy đợi đó, khi thương thế Du Tử lành lặn, thì đó là lúc ông phải gánh chịu bội phần”
………..CÀN THANH CUNG………
Ngài bước vào tẩm cung thì thấy Tiểu Du quỳ dưới sàn,có lẽ thương thế đau nhức không thể đứng vững. Tâm ngài lại trào lên cỗ khí chua xót. Ngài ra lệnh cho 2 tên thị vệ:
– Các ngươi chuẩn bị nước ấm cho trẫm. Trẫm muốn mục dục.
– Nô tài tuân mệnh. Nô tài xin cáo lui.
Khi bọn thị vệ đã đi khuất, ngài ngồi trên long ngai, ngắm nhìn Tiểu Du thật lâu. Long ngai lạnh băng nhưng lòng ngài như lửa thiêu đốt, nhấp nhỏm không yên. Ngài thật tâm muốn đỡ Tiểu Du lên, xem thương thế ra sao.
Tiểu Du biết ngài đang lạnh lùng nhìn mình nên cậu lén đưa mắt nhìn lên. Cặp mi dài khẽ lay động làm tim ai xao xuyến.
– Bẩm hoàng thượng, nước ấm và xạ hương đã chuẩn bị xong.
– Được rồi, các ngươi lui ra. Để Tiểu Du Tử hầu hạ trẫm. Bất cứ ai cũng không được làm phiền trẫm. Trái lệnh chém không tha.
– Bẩm hoàng thượng, nhưng Lăng công công đang…
– Lui ra. Hay là ngươi muốn kháng chỉ.
Lời nói của ngài nhẹ nhàng nhưng âm vực của câu nói ấy khiến kẻ tôi đối diện phải rùng mình.
– Nô tài cáo lui.
Giờ đây chỉ còn hai người trong một không gian rộng lớn, khoảng cách cũng xa dần. Tiểu Du khó nhọc đứng lên, loạn choạng suýt ngã xuống đất. May mà ngài luôn dõi theo cậu, nhanh chóng vòng tay ra ôm lấy thân hình yếu ớn ấy vào lòng.
– Ngươi định làm gì?
– Du Tử hầu hạ ngài mục dục.
Tiểu Du nói không thành tiếng, đưa cặp mắt buồn bã pha lẫn tủi thân nhìn vị minh quân trước mặt mình.
– Không cần, ngươi lên giường nằm xuống cho ta.
– Du Tử không dám. Du Tử chỉ là 1 tên thái giám nhỏ nhoi, dù được hoàng thượng xem trọng cũng không dám trèo cao. Du Tử làm sao dĩ hạ phạm thượng, nằm nghỉ ngơi…trên long sàng..
Câu nói của Tiểu Du khiến ngài không khỏi bật cười.
– Nghỉ ngơi….bảo ngươi nằm lên long sàng không phải để nghỉ ngơi….mà là để phạt.
– Phạt…phạt Du Tử sao?
Tiểu Du vừa nghe ngài ban chỉ liền giật mình thật hoảng sợ. Không biết bản thân đã phạm lỗi gì mà phải đích thân thiên tử động thủ giáo huấn. Hơn nữa cậu vừa bị 1 trận đòn thừa sống thiếu chết, thân thể còn đau đớn tột cùng, giờ phải tiếp tục chịu phạt, e là nửa cái mạng nhỏ còn lại cũng không còn.
Nhưng mạng của cậu là do ngài cứu về, ngài muốn giết cậu thì cậu cũng cam chịu. Cậu từ từ lên giường, tuy đã cố gắng không động mạnh nhưng mông vẫn đau khôn xiết.
– Khoan đã…ngươi cởi y phục ra rồi mới nằm lên.
Tiểu Du bàng hoàng nhìn ngài suýt bật khóc, cậu đã khổ sở lắm rồi, ngài có cần vũ nhục cậu đến vậy không. Cậu tuân mệnh nhưng lòng đầy uất ức, thà rằng ngài 1 đao giết chết cậu cho xong.
Khi cậu đã yên vị trên long sàn, lớp chăn và gối bằng tơ lụa thượng hạng khiến đôi mắt cậu lim dim như chú mèo con. Trên người cậu chỉ vận một bộ trung y màu trắng, làn da trắng noãn ẩn hiện đằng sau lớp vải mỏng đẹp đến mê người. Dáng người gầy nhỏ đơn bạc cho người bên cạnh có cảm giác muốn ôm chặt vào lòng để hoàn hào bảo vệ.
Tuy có 1 lớp vải che chắn, nhưng ngài vẫn thấy rõ mông của cậu đang căng lên, sưng to gắp đôi bình thường, tim ngài chợt thắt lại, đau đớn khôn cùng.
Ngài lấy lại vẻ uy nghiêm, lấy roi trúc rồi trở lại giường.
Thân trúc màu xanh ngọc, nhẹ và thon, khi ra đòn cực kỳ chuẩn xác. Ngài đặt roi trúc nhẹ lên mông của cậu, khiến cậu khẽ rùng mình. Ngài nghiêm giọng hỏi:
– Ngươi biết ngươi phạm lỗi gì không?
– Bẩm hoàng thượng, nô tài không biết.
Ngài giơ roi thật cao, cậu nắm chặt 2 tay, gồng mình sẵn sàng chịu phạt…
Lên ngôi vua vỏn vẹn chưa đầy 1 năm, nhưng không biết đã có bao nhiêu cuộc nỗi loạn ở biên cương, bao nhiêu vụ tham ô, bao nhiêu mùa màn thất bát, bao nhiêu việc đằng đẵng chờ đến ngài, khiến cho khuôn mặt thanh tú của tuổi đôi mươi cũng già đi ít nhiều.
Ngài nhìn quanh tẩm cung, nhưng vẫn không thấy nhân ảnh quen thuộc đâu. Từ giờ trưa đến nay đã không thấy bóng dáng. Thật kì lạ,cậu luôn theo ngài như hình với bóng, 1 bước chẳng rời, nhưng lần này thì lại…chẳng lẽ tên tiểu tử đó xảy ra chuyện gì? Ngài bắt đầu lo lắng cho tâm phúc của mình.
– Người đâu.
– Hoàng thượng có gì căn dặn chúng nô tài.
– Các người có gặp Lăng công công không?
– Bẩm hoàng thượng….
Tên thị vệ cứ ấp a ấp úng, ánh mắt liếc ngang liếc dọc làm ngài càng lo lắng:
– Có chuyện gì? Mau nói.
– Bẩm hoàng thượng, Trữ Tú cung bị mất trộm, Liễu tổng quản nghi ngờ là do 1 trong các thái giám ở hậu cung sinh lòng tham, nên đều bị bắt dùng hình tra hỏi, Lăng…
Bốn chữ “ dùng hình tra hỏi” như oanh lôi uy vào tai ngài . Ngài nắm chặt nấm đấm, mặt nóng ran bừng bừng sát khí.
– Bãi giá Trữ tú cung.
…………..TRỮ TÚ CUNG……………..
27 Bốp…. 28 bốp….. 29 bốp….
– Hoàng thượng giá lâm….
– Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Trong ánh đuốc lập lòe,tâm phúc mà ngài sủng nịnh nhất đang nằm trên ghế thụ hình, hay tay bị hai tên thị vệ vạm vỡ giữ chặt, hai tên khác cầm trượng vụt từng roi trời giáng xuống thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt thon dài đang nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi lăn dài trên làn da trắng mịn, đôi môi nhỏ mím lại, cánh mũi phập phòng, đôi mắt to tròn mọng nước,phần thân dưới thì run lên bần bật. Mỹ nam tuyệt thế bị hành hạ đến mức này, ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, huống gì là ngài.
Tim ngài chợt nhói lên, thoáng qua nhẹ nhàng nhưng rõ rệt.Trong lòng vừa xót xa vứa căm tức. Ngài như muốn lăng trì những kẻ làm Tiểu Du tổn thương. Nhưng suy cho cùng ngài vẩn là vua 1 nước, nếu chỉ vì 1 tiểu thái giám mà long nhan phẫn nộ thì sẽ làm thiên hạ đàm tiếu. Ngài lấy lại bình tĩnh, dứt mắt khỏi Tiểu Du, bắt đầu cất giọng:
– Xảy ra chuyện gì?
Tên Liễu tổng quan liếc mắt gian xảo trả lời rành mạch như đã chuẩn bị từ lâu càng làm long nhan căm phẫn:
– Bẩm hoàng thượng, Trữ Tú cung bị kẻ gian nhiễu loạn, thần nghi ngờ là do người ở hậu cung gây ra, nên nô tài phải điều tra làm rõ để làm tròn chức trách.
– Hậu cung xưa nay do Quách thái hậu cai quản, mọi chuyện đều phải bẩm tấu lên người. Ngươi lại tự ý…
– Bẩm hoàng thượng, hậu cung rộng lớn, thái hậu ngày lo trăm việc, chỉ tra hỏi vài tên thái giám nên nô tài không muốn làm phiền đến phụng thể. Nên mới tự ý hành sự.
– Kẻ trên người dưới hậu cung, kể cả bá quan văn võ đều biết Lăng Tiểu Du là thân cận của trẫm, hắn ở bên cạnh trẫm hầu hạ ngày đêm. Thử hỏi làm sao là kẻ gian được.
Lúc này nộ khí của ngài đã lên đến đỉnh điểm, bá khí bức người lan tỏa rộng khắp khiến mọi người đều phải thu mình khiếp sợ, Liễu tổng quản cũng bắt đầu run rẫy:
– Hoàng thượng… anh minh.
– Hắn lại là tâm phúc của ta, ngươi đánh hắn mà không tâu bẩm với trẫm. Chẳng phải là không xem trẫm ra gì.
– Nô tài biết tội, nô tài biết tội. Xin hoàng thượng tha mạng. Xin tha mạng.
Liễu tổng quản quỳ phục dưới chân ngài xin tội. Dù là được thái hậu xem trọng nhưng trong tình cảnh này, vẫn là không khỏi không sợ án tử.
– Ưm…hoàng…
Tiểu Du khẽ nhấc mình dậy,cơn đau ở thân dưới truyền lên khiến cậu như ngất xỉu. Ngài không khỏi lo lắng,đi đến bên cạnh cậu, ghé sát tai cậu thì thầm:
– Ngươi đang bị thương, đừng cử động, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu,giờ đây những hành dù nhẹ nhàng cũng khiến thân thể và tâm can cậu nhói lên từng cơn, đau nhức khôn cùng.
– Hai ngươi đưa Tiểu Du Tử về Càng Thanh Cung cho trẫm.
Ngài chỉ 2 tên thị vệ cao to cốt là để chúng có thể nhấc bổng Tiểu Du để không chạm vào thương thế. Ngài phẩy mạnh tay áo. Xoay người bỏ đi, khuôn mặt lại thanh tú, hiền hòa như dòng sông êm ả chưa hề dậy sóng.
” Liễu Hà Nam, hãy đợi đó, khi thương thế Du Tử lành lặn, thì đó là lúc ông phải gánh chịu bội phần”
………..CÀN THANH CUNG………
Ngài bước vào tẩm cung thì thấy Tiểu Du quỳ dưới sàn,có lẽ thương thế đau nhức không thể đứng vững. Tâm ngài lại trào lên cỗ khí chua xót. Ngài ra lệnh cho 2 tên thị vệ:
– Các ngươi chuẩn bị nước ấm cho trẫm. Trẫm muốn mục dục.
– Nô tài tuân mệnh. Nô tài xin cáo lui.
Khi bọn thị vệ đã đi khuất, ngài ngồi trên long ngai, ngắm nhìn Tiểu Du thật lâu. Long ngai lạnh băng nhưng lòng ngài như lửa thiêu đốt, nhấp nhỏm không yên. Ngài thật tâm muốn đỡ Tiểu Du lên, xem thương thế ra sao.
Tiểu Du biết ngài đang lạnh lùng nhìn mình nên cậu lén đưa mắt nhìn lên. Cặp mi dài khẽ lay động làm tim ai xao xuyến.
– Bẩm hoàng thượng, nước ấm và xạ hương đã chuẩn bị xong.
– Được rồi, các ngươi lui ra. Để Tiểu Du Tử hầu hạ trẫm. Bất cứ ai cũng không được làm phiền trẫm. Trái lệnh chém không tha.
– Bẩm hoàng thượng, nhưng Lăng công công đang…
– Lui ra. Hay là ngươi muốn kháng chỉ.
Lời nói của ngài nhẹ nhàng nhưng âm vực của câu nói ấy khiến kẻ tôi đối diện phải rùng mình.
– Nô tài cáo lui.
Giờ đây chỉ còn hai người trong một không gian rộng lớn, khoảng cách cũng xa dần. Tiểu Du khó nhọc đứng lên, loạn choạng suýt ngã xuống đất. May mà ngài luôn dõi theo cậu, nhanh chóng vòng tay ra ôm lấy thân hình yếu ớn ấy vào lòng.
– Ngươi định làm gì?
– Du Tử hầu hạ ngài mục dục.
Tiểu Du nói không thành tiếng, đưa cặp mắt buồn bã pha lẫn tủi thân nhìn vị minh quân trước mặt mình.
– Không cần, ngươi lên giường nằm xuống cho ta.
– Du Tử không dám. Du Tử chỉ là 1 tên thái giám nhỏ nhoi, dù được hoàng thượng xem trọng cũng không dám trèo cao. Du Tử làm sao dĩ hạ phạm thượng, nằm nghỉ ngơi…trên long sàng..
Câu nói của Tiểu Du khiến ngài không khỏi bật cười.
– Nghỉ ngơi….bảo ngươi nằm lên long sàng không phải để nghỉ ngơi….mà là để phạt.
– Phạt…phạt Du Tử sao?
Tiểu Du vừa nghe ngài ban chỉ liền giật mình thật hoảng sợ. Không biết bản thân đã phạm lỗi gì mà phải đích thân thiên tử động thủ giáo huấn. Hơn nữa cậu vừa bị 1 trận đòn thừa sống thiếu chết, thân thể còn đau đớn tột cùng, giờ phải tiếp tục chịu phạt, e là nửa cái mạng nhỏ còn lại cũng không còn.
Nhưng mạng của cậu là do ngài cứu về, ngài muốn giết cậu thì cậu cũng cam chịu. Cậu từ từ lên giường, tuy đã cố gắng không động mạnh nhưng mông vẫn đau khôn xiết.
– Khoan đã…ngươi cởi y phục ra rồi mới nằm lên.
Tiểu Du bàng hoàng nhìn ngài suýt bật khóc, cậu đã khổ sở lắm rồi, ngài có cần vũ nhục cậu đến vậy không. Cậu tuân mệnh nhưng lòng đầy uất ức, thà rằng ngài 1 đao giết chết cậu cho xong.
Khi cậu đã yên vị trên long sàn, lớp chăn và gối bằng tơ lụa thượng hạng khiến đôi mắt cậu lim dim như chú mèo con. Trên người cậu chỉ vận một bộ trung y màu trắng, làn da trắng noãn ẩn hiện đằng sau lớp vải mỏng đẹp đến mê người. Dáng người gầy nhỏ đơn bạc cho người bên cạnh có cảm giác muốn ôm chặt vào lòng để hoàn hào bảo vệ.
Tuy có 1 lớp vải che chắn, nhưng ngài vẫn thấy rõ mông của cậu đang căng lên, sưng to gắp đôi bình thường, tim ngài chợt thắt lại, đau đớn khôn cùng.
Ngài lấy lại vẻ uy nghiêm, lấy roi trúc rồi trở lại giường.
Thân trúc màu xanh ngọc, nhẹ và thon, khi ra đòn cực kỳ chuẩn xác. Ngài đặt roi trúc nhẹ lên mông của cậu, khiến cậu khẽ rùng mình. Ngài nghiêm giọng hỏi:
– Ngươi biết ngươi phạm lỗi gì không?
– Bẩm hoàng thượng, nô tài không biết.
Ngài giơ roi thật cao, cậu nắm chặt 2 tay, gồng mình sẵn sàng chịu phạt…
Được sửa bởi Louis Dĩ Đằng ngày 27/6/2017, 20:55; sửa lần 9.
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Aizaaaa~~~~~ truyện hay quá. Hóng a.
ccc1234- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 16
Points : 32765
Thanks : -1
Join date : 04/12/2015
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Cảm ơn bạn đã ủng hộ nha ^.^
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
truyen hay wa, tiep di!
socola19- Tổng số bài gửi : 3
Points : 31473
Thanks : 0
Join date : 10/04/2016
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
thích!!! thích truyện này!!! au nhanh ra chap mới nha!!!
Lâm Thiên Di- Moderators
- Tổng số bài gửi : 195
Points : 33012
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Chương 2
Cậu đợi cơn đau truyền đến nhưng………chẳng có gì xảy ra, cây roi lại nhẹ nhàng đặt lên mông cậu.
– Tại sao từ giờ trưa đến giờ ngươi không bên cạnh hầu hạ ta. Có phải ngươi không muốn hầu hạ bổn vương nữa?
Tiểu Du bật dậy, xoay người lại nhìn ngài, mặc cho vết thương đang hành hạ:
-Không phải như vậy, không phải mà. Từ lúc Du Tử được hoàng thượng cứu về, Du Tử đã thề với trời đất chỉ một lòng bên cạnh hầu hạ người, chăm sóc người, vì người mà lo lắng. Mỗi ngày chia sẻ nỗi lo với người, được nhìn thấy người hảo vui vẻ. Trung thành tận tụy. Nếu có phải chết cũng phải chết vì người, tuyệt nhiên không thay đổi. Xin người đừng nghĩ Du Tử như vậy mà.
Tiểu Du vừa nói vừa rơi lệ, từng giọt nước mắt của cậu như pha lê rơi vào tim ngài. Ngài biết chứ, biết tâm của Tiểu Du luôn hướng về ngài. Mỗi lần ngài thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, Tiểu Du cho dù có mang bệnh trong người vẫn đứng ở bên cạnh hầu hạ ngài không rời một bước. Khi ngài chợp mắt, Tiểu Du sẽ lấy long bào đắp cho ngài. Khi long thể bất an, Tiểu Du sẽ nhất nhất chăm sóc đến khi long thể an khang.
Những kỉ niệm đẹp của ngài cùng Tiểu Du ùa về vây quanh tâm trí của ngài. Khiến ngài như sống lại trong thời gian ấy mà quên mất vẫn còn một đôi mắt to tròn xoe đang nhìn ngài.
– Hoàng thượng.
Tiểu Du khẽ gọi đưa ngài trở lại.
– Nằm ngay lại cho ta.
Tiểu Du cuối gằm mặt. Nằm ngay ngắn lại, vùi mặt vào gối.
Ngài lại giơ roi trúc lên. Tiểu Du hét lên, đôi vai gầy nhỏ căng cứng lại.
Ngài lại không đánh xuống, nhẹ nhàng đặt roi ở vị trí cũ.
Tiểu Du thấy mông mình vẫn an toàn nên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngài cứ đùa giỡn thế này thì không biết cậu sẽ chịu đựng được bao lâu. Ngài lại lạnh lùng hỏi:
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Tiểu Du nhỏ giọng ủy khuất đáp:
– Khi người thượng triều xong sẽ phê duyệt tấu chương ngay. Du Tử lo người nhọc lòng nên muốn căn dặn ngự trù làm bánh hoa quế mà người thích ăn nhất để người dùng. Du Tử đi được nửa đường thì bị người của Liễu tổng quản….
– Vậy tại sao ngươi không sai người đến bẩm báo cho biết?
– Vì….người chăm lo quốc sự đã phiền lòng lắm rồi, Du Tử không muốn người phải nhọc lòng thêm. Du Tử cũng chỉ mang thân phận nô tài…
Nói đến đây Tiểu Du chợt òa khóc dù ngài chẳng hề đánh cậu roi nào. Ngài thở dài, bỏ roi xuống, đến ngồi bên cạnh Tiểu Du, tay ôn nhu vuốt ve dọc lưng cậu, dịu giọng nói:
– Cực khổ cho ngươi rồi, Du Tử…
– Không đâu, là Du Tử cam tâm tình nguyện vì người mà.
Tiểu Du nhìn ngài bằng ánh mắt tha thiết, tràn ngập niềm kính trọng, yêu thương, và….nước mắt.
Ngài nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Tiểu Du, lau đi những giọt nước mắt của cậu. Ngài đã xót xa lắm rồi, nhìn cậu khóc thế này, thật tâm ngài chẳng chịu nổi nữa.
– Ngươi luôn nghĩ cho ta, ta lại đối xử với ngươi thế này, ngươi có giận ta không.
– Du Tử không dám.
– Ta phạt ngươi như vậy chỉ muốn ngươi hãy nhớ từ nay về sau, ngươi đi đâu làm gì cũng phải bẩm báo với ta. Lúc thị vệ bẩm với ta ngươi bị Liễu tổng quản dụng hình, ngươi biết ta lo lắng thế nào không? Sau này đừng như thế nữa. Có biết không?
Tiểu Du gật đầu vâng lời. Nước mắt vẫn rơi lã chã.
Được nghe ngài tâm sự những lời thật lòng khiến cậu không khỏi cảm động đến rơi lệ.
– Du Tử ngoan, đừng khóc nữa, nằm ở đây để ta trị thương cho ngươi.
Ngài thì thầm vào tai cậu, tay vẫn ôn nhu vuốt ve trên đôi gò má đang đỏ lên vì thẹn.
Ngài vừa quay lưng rời đi thì người trên giường lại hồ nháo muốn động. Khi một chân của cậu sắp chạm đất thì bị ngày tóm lấy, kéo trở vào giường:
– Du Tử, không phải ta bảo ngươi nằm yên ở đây sao? Còn muốn nháo loạn?
Tiểu Du nghe mắng liền sợ sệt rụt cổ lại, nhỏ giọng ủy khuất tâu:
– Du Tử chỉ là không dám mạo phạm nằm trên long sàng. Lại càng không dám phiền hoàng thượng trị thương cho Du tử. Du Tử không dám trèo cao…
Ngài thở dài, vươn tay kéo đầu cậu tựa vào ngực mình, ôn nhu vuốt tóc cậu. Tay còn lại trực tiếp ấn cậu xuống giường, dịu giọng nói:
– Ngốc tử, ta không tính toán với ngươi, ngươi lại nhất nhất phân chia ranh giới với ta. Hôm nay ta vì ngươi đã đau lòng một trận rồi. Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời ta nga. Nằm xuống.
Ngài kéo lớp vải mỏng còn lại trên thân cậu xuống, nhìn thấy vết thương trên mông cậu khiến ngài không khỏi bàng hoàng. Từng vết bầm lớn do trượng gây ra hiện rõ mồn một trước mắt ngài. Ngài áp tay lên mông đầy thương tích của cậu dịu dàng xoa, xoa đến đâu ngài xót xa đến đó.
Mông cậu không chỉ sưng to mà còn có nơi bầm đen, có nơi rươm rướm máu.
Chỉ chưa đầy 30 roi mà cậu đã phải khổ sở thế này, nếu ngài đến trễ 1 chút thì…
Tiểu Du là người được đương kim thiên tử sủng nịnh nhất, không tránh khỏi các thái giám sinh lòng ganh ghét, nên nhân dịp này cho cậu bài học.
Khi chú tâm suy nghĩ ngài vô tình ấn nhẹ vào vết thương của Tiểu Du khiến cậu rên lên.
Ngài xót xa hỏi:
– Ta làm ngươi đau sao? Ta sẽ cố nhẹ tay một chút.
– Không, Du Tử không đau đâu.
“Tiểu tử ngốc, nói dối không chớp mắt”
Ngài xoa lưng cho cậu ra ý bảo cậu nằm yên. Tránh xoay người lại rồi động thương.
Ngài vắt khăn ấm đặt lên mông của Tiểu Du. Xoa nhẹ mông của cậu qua lớp khăn.
Dù là tâm phúc của ngài, bên cạnh ngài hầu hạ ngày đêm suốt mười mấy năm qua. Nhưng lần đầu tiên mông cậu bị ngài nhìn thấy, còn trị thương cho cậu, khiến cậu không khỏi xấu hồ đỏ mặt.
Nhưng….được ngài xoa nhẹ như vậy vết thương của cậu giảm đau rất nhiều. Không còn nhức nhối nữa. Cậu cảm nhận được ngài là rất quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, vì cậu mà đau lòng.
Nghĩ đến đó cậu mỉm cười sung sướng, ấm áp lan tỏa khắp châu thân.
Ngài lấy lọ dược trị thương bôi một lượt. Ngài cố làm thật nhẹ tay để cậu không phải tỉnh giấc vì đau. Hôm nay cậu đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Khi thượng dược xong thì Tiểu Du đã chợp mắt, nhịp thở cũng đều hơn.
Trông cậu bây giờ xinh đẹp như một tiểu tiên.
Ngài tự trách bản thân tại sao lâu nay lại lãng quên Tiểu Du, tại sao lại để thân thể mềm yếu này gánh chịu quá nhiều đau đớn, tại sao ngài là vua 1 nước mà Tiểu Du ngài nâng niu nhất cũng không thể bào vệ.
Bỗng ngài cảm thấy sống mũi mình cay cay, Tiểu Du Tử thì nhòe đi chẳng nhìn rõ.
Xong xuôi mọi việc ngài thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng nghìn cân.
Ngài sửa y phục của Tiểu Du lại, kéo chăn đắp lên người cậu, rồi ngồi bên giường dỗ cậu ngủ cả đêm.
Ngài thỉnh thoảng sờ trán Tiểu Du xem cậu có sốt không. Khi cậu trở mình ngài lại sợ chạm vào vết thương nên ôm vai cậu giữ lại. Chốc chốc lại xoa thêm thuốc cho cậu.
Thời gian thấp thoáng trôi, cũng đã đến canh năm, đến lúc ngài phải thượng triều bàn quốc sự.
Ngài vỗ về Tiểu Du lần cuối, kéo chăn đắp kín người cậu.
Không quên căn dặn thị vệ canh gác và cung nữ không được bước vào tẩm cung dọn dẹp, không được làm ồn. Lí do thì chẳng ai biết, chỉ biết nếu trái lời thì dùng hình xử phạt.
Ngài khoác long bào, đội long mão, uy nghiêm đỉnh đạt.
Cậu đợi cơn đau truyền đến nhưng………chẳng có gì xảy ra, cây roi lại nhẹ nhàng đặt lên mông cậu.
– Tại sao từ giờ trưa đến giờ ngươi không bên cạnh hầu hạ ta. Có phải ngươi không muốn hầu hạ bổn vương nữa?
Tiểu Du bật dậy, xoay người lại nhìn ngài, mặc cho vết thương đang hành hạ:
-Không phải như vậy, không phải mà. Từ lúc Du Tử được hoàng thượng cứu về, Du Tử đã thề với trời đất chỉ một lòng bên cạnh hầu hạ người, chăm sóc người, vì người mà lo lắng. Mỗi ngày chia sẻ nỗi lo với người, được nhìn thấy người hảo vui vẻ. Trung thành tận tụy. Nếu có phải chết cũng phải chết vì người, tuyệt nhiên không thay đổi. Xin người đừng nghĩ Du Tử như vậy mà.
Tiểu Du vừa nói vừa rơi lệ, từng giọt nước mắt của cậu như pha lê rơi vào tim ngài. Ngài biết chứ, biết tâm của Tiểu Du luôn hướng về ngài. Mỗi lần ngài thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, Tiểu Du cho dù có mang bệnh trong người vẫn đứng ở bên cạnh hầu hạ ngài không rời một bước. Khi ngài chợp mắt, Tiểu Du sẽ lấy long bào đắp cho ngài. Khi long thể bất an, Tiểu Du sẽ nhất nhất chăm sóc đến khi long thể an khang.
Những kỉ niệm đẹp của ngài cùng Tiểu Du ùa về vây quanh tâm trí của ngài. Khiến ngài như sống lại trong thời gian ấy mà quên mất vẫn còn một đôi mắt to tròn xoe đang nhìn ngài.
– Hoàng thượng.
Tiểu Du khẽ gọi đưa ngài trở lại.
– Nằm ngay lại cho ta.
Tiểu Du cuối gằm mặt. Nằm ngay ngắn lại, vùi mặt vào gối.
Ngài lại giơ roi trúc lên. Tiểu Du hét lên, đôi vai gầy nhỏ căng cứng lại.
Ngài lại không đánh xuống, nhẹ nhàng đặt roi ở vị trí cũ.
Tiểu Du thấy mông mình vẫn an toàn nên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngài cứ đùa giỡn thế này thì không biết cậu sẽ chịu đựng được bao lâu. Ngài lại lạnh lùng hỏi:
– Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Tiểu Du nhỏ giọng ủy khuất đáp:
– Khi người thượng triều xong sẽ phê duyệt tấu chương ngay. Du Tử lo người nhọc lòng nên muốn căn dặn ngự trù làm bánh hoa quế mà người thích ăn nhất để người dùng. Du Tử đi được nửa đường thì bị người của Liễu tổng quản….
– Vậy tại sao ngươi không sai người đến bẩm báo cho biết?
– Vì….người chăm lo quốc sự đã phiền lòng lắm rồi, Du Tử không muốn người phải nhọc lòng thêm. Du Tử cũng chỉ mang thân phận nô tài…
Nói đến đây Tiểu Du chợt òa khóc dù ngài chẳng hề đánh cậu roi nào. Ngài thở dài, bỏ roi xuống, đến ngồi bên cạnh Tiểu Du, tay ôn nhu vuốt ve dọc lưng cậu, dịu giọng nói:
– Cực khổ cho ngươi rồi, Du Tử…
– Không đâu, là Du Tử cam tâm tình nguyện vì người mà.
Tiểu Du nhìn ngài bằng ánh mắt tha thiết, tràn ngập niềm kính trọng, yêu thương, và….nước mắt.
Ngài nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Tiểu Du, lau đi những giọt nước mắt của cậu. Ngài đã xót xa lắm rồi, nhìn cậu khóc thế này, thật tâm ngài chẳng chịu nổi nữa.
– Ngươi luôn nghĩ cho ta, ta lại đối xử với ngươi thế này, ngươi có giận ta không.
– Du Tử không dám.
– Ta phạt ngươi như vậy chỉ muốn ngươi hãy nhớ từ nay về sau, ngươi đi đâu làm gì cũng phải bẩm báo với ta. Lúc thị vệ bẩm với ta ngươi bị Liễu tổng quản dụng hình, ngươi biết ta lo lắng thế nào không? Sau này đừng như thế nữa. Có biết không?
Tiểu Du gật đầu vâng lời. Nước mắt vẫn rơi lã chã.
Được nghe ngài tâm sự những lời thật lòng khiến cậu không khỏi cảm động đến rơi lệ.
– Du Tử ngoan, đừng khóc nữa, nằm ở đây để ta trị thương cho ngươi.
Ngài thì thầm vào tai cậu, tay vẫn ôn nhu vuốt ve trên đôi gò má đang đỏ lên vì thẹn.
Ngài vừa quay lưng rời đi thì người trên giường lại hồ nháo muốn động. Khi một chân của cậu sắp chạm đất thì bị ngày tóm lấy, kéo trở vào giường:
– Du Tử, không phải ta bảo ngươi nằm yên ở đây sao? Còn muốn nháo loạn?
Tiểu Du nghe mắng liền sợ sệt rụt cổ lại, nhỏ giọng ủy khuất tâu:
– Du Tử chỉ là không dám mạo phạm nằm trên long sàng. Lại càng không dám phiền hoàng thượng trị thương cho Du tử. Du Tử không dám trèo cao…
Ngài thở dài, vươn tay kéo đầu cậu tựa vào ngực mình, ôn nhu vuốt tóc cậu. Tay còn lại trực tiếp ấn cậu xuống giường, dịu giọng nói:
– Ngốc tử, ta không tính toán với ngươi, ngươi lại nhất nhất phân chia ranh giới với ta. Hôm nay ta vì ngươi đã đau lòng một trận rồi. Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời ta nga. Nằm xuống.
Ngài kéo lớp vải mỏng còn lại trên thân cậu xuống, nhìn thấy vết thương trên mông cậu khiến ngài không khỏi bàng hoàng. Từng vết bầm lớn do trượng gây ra hiện rõ mồn một trước mắt ngài. Ngài áp tay lên mông đầy thương tích của cậu dịu dàng xoa, xoa đến đâu ngài xót xa đến đó.
Mông cậu không chỉ sưng to mà còn có nơi bầm đen, có nơi rươm rướm máu.
Chỉ chưa đầy 30 roi mà cậu đã phải khổ sở thế này, nếu ngài đến trễ 1 chút thì…
Tiểu Du là người được đương kim thiên tử sủng nịnh nhất, không tránh khỏi các thái giám sinh lòng ganh ghét, nên nhân dịp này cho cậu bài học.
Khi chú tâm suy nghĩ ngài vô tình ấn nhẹ vào vết thương của Tiểu Du khiến cậu rên lên.
Ngài xót xa hỏi:
– Ta làm ngươi đau sao? Ta sẽ cố nhẹ tay một chút.
– Không, Du Tử không đau đâu.
“Tiểu tử ngốc, nói dối không chớp mắt”
Ngài xoa lưng cho cậu ra ý bảo cậu nằm yên. Tránh xoay người lại rồi động thương.
Ngài vắt khăn ấm đặt lên mông của Tiểu Du. Xoa nhẹ mông của cậu qua lớp khăn.
Dù là tâm phúc của ngài, bên cạnh ngài hầu hạ ngày đêm suốt mười mấy năm qua. Nhưng lần đầu tiên mông cậu bị ngài nhìn thấy, còn trị thương cho cậu, khiến cậu không khỏi xấu hồ đỏ mặt.
Nhưng….được ngài xoa nhẹ như vậy vết thương của cậu giảm đau rất nhiều. Không còn nhức nhối nữa. Cậu cảm nhận được ngài là rất quan tâm cậu, lo lắng cho cậu, vì cậu mà đau lòng.
Nghĩ đến đó cậu mỉm cười sung sướng, ấm áp lan tỏa khắp châu thân.
Ngài lấy lọ dược trị thương bôi một lượt. Ngài cố làm thật nhẹ tay để cậu không phải tỉnh giấc vì đau. Hôm nay cậu đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Khi thượng dược xong thì Tiểu Du đã chợp mắt, nhịp thở cũng đều hơn.
Trông cậu bây giờ xinh đẹp như một tiểu tiên.
Ngài tự trách bản thân tại sao lâu nay lại lãng quên Tiểu Du, tại sao lại để thân thể mềm yếu này gánh chịu quá nhiều đau đớn, tại sao ngài là vua 1 nước mà Tiểu Du ngài nâng niu nhất cũng không thể bào vệ.
Bỗng ngài cảm thấy sống mũi mình cay cay, Tiểu Du Tử thì nhòe đi chẳng nhìn rõ.
Xong xuôi mọi việc ngài thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng nghìn cân.
Ngài sửa y phục của Tiểu Du lại, kéo chăn đắp lên người cậu, rồi ngồi bên giường dỗ cậu ngủ cả đêm.
Ngài thỉnh thoảng sờ trán Tiểu Du xem cậu có sốt không. Khi cậu trở mình ngài lại sợ chạm vào vết thương nên ôm vai cậu giữ lại. Chốc chốc lại xoa thêm thuốc cho cậu.
Thời gian thấp thoáng trôi, cũng đã đến canh năm, đến lúc ngài phải thượng triều bàn quốc sự.
Ngài vỗ về Tiểu Du lần cuối, kéo chăn đắp kín người cậu.
Không quên căn dặn thị vệ canh gác và cung nữ không được bước vào tẩm cung dọn dẹp, không được làm ồn. Lí do thì chẳng ai biết, chỉ biết nếu trái lời thì dùng hình xử phạt.
Ngài khoác long bào, đội long mão, uy nghiêm đỉnh đạt.
Được sửa bởi Louis Dĩ Đằng ngày 21/8/2016, 18:53; sửa lần 1.
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Có chương 2 rồi nhé ^.^ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.
PS: Mình mới đổi tên nhé =]]]]]
PS: Mình mới đổi tên nhé =]]]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
aiz aiz!!! Thực là "mật ngọt chết người" mà!!! thích vị vua này quá a~ Còn nữa, Du Du cũng rất là đáng yêu!!! nói chung t là người dành được tem nga~ cũng rất thích truyện ngươi viết nga~ cho nên mau mau ra chap mới cho ta đọc nga~
Lâm Thiên Di- Moderators
- Tổng số bài gửi : 195
Points : 33012
Thanks : 7
Join date : 28/11/2015
Age : 22
Đến từ : Việt Nam
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Thật ra tui đã viết đến chương 12 rồi nhưng post từ từ để câu reader =]]]]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Tiếp đi tác giả ơi hay qua
Ngokngok20- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 13
Points : 30838
Thanks : 3
Join date : 14/06/2016
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
:]]] au còn nhớ since hong. Post hết luôn đi au. Qua khúc ngược luôn đi :3
Since- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 98
Points : 32917
Thanks : 9
Join date : 29/11/2015
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Ngokngok20 đã viết:Tiếp đi tác giả ơi hay qua
Được sửa bởi Louis Dĩ Đằng ngày 19/8/2016, 06:12; sửa lần 1. (Reason for editing : cảm ơn bạn đã ủng hộ nha :))))))
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Since đừng có mới gặp lại nhau mà lật tẩy nhau sớm vậy chứ ))) Phải post từ từ reader mới kích thích ))))
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
truyện này e đọc bên wordpress ko biết bao nhiu lần, lâu lâu lại vô xem au có viết tiếp chưa, mà h đọc lại vẫn cảm thấy thích
ccc1234- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 16
Points : 32765
Thanks : -1
Join date : 04/12/2015
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
trời ))) vậy hả )) cảm ơn em nhiều lắm nha )))
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
ccc1234 đã viết:truyện này e đọc bên wordpress ko biết bao nhiu lần, lâu lâu lại vô xem au có viết tiếp chưa, mà h đọc lại vẫn cảm thấy thích
Không ngờ ss kéo dài tới bây giờ mà em vẫn còn ủng hộ ss =]]]] nghe nói mà cảm động quá trời =]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Yupppp ... truyện này em đọc được nhiều rồi a . Nhưng h đọc lại cũng không sao , miễn là au đăng lẹ lẹ là được rồi a .... tới khúc kia rồi !!!
heohamhong20063002- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 87
Points : 31173
Thanks : 0
Join date : 19/05/2016
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
heohamhong20063002 đã viết:Yupppp ... truyện này em đọc được nhiều rồi a . Nhưng h đọc lại cũng không sao , miễn là au đăng lẹ lẹ là được rồi a .... tới khúc kia rồi !!!
Cảm ơn em nha =]]] tới khúc kia là khúc nào cưng =]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Em theo ss đến tận giờ này,kết bộ này từ bên WordPress cơ.Ra chap ms đi mà ~
LoveYa- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 57
Points : 31157
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
LoveYa đã viết:Em theo ss đến tận giờ này,kết bộ này từ bên WordPress cơ.Ra chap ms đi mà ~
Thật ra ss mới viết xong chương 12 nhưng đang chờ beta sữa lỗi ))) nhưng ss đợi post ở đây đến chương 12 luôn cho nó đồng đều ))) cảm ơn em đã ủng hộ ss nha
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Ui thế là tiểu tội nghiệp e phải ngồi chờ nữa sao.Hông chịu âu
LoveYa- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 57
Points : 31157
Thanks : 0
Join date : 17/05/2016
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
LoveYa đã viết:Ui thế là tiểu tội nghiệp e phải ngồi chờ nữa sao.Hông chịu âu
ss chưa tính sổ em chuyện coi truyện trong wordpress của ss mà không com không like gì hết trơn =]]] Làm ss tưởng không ai nhớ tới ss với Tiểu Du nữa =]]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
ss ơi nhanh ra chap đi =]] hóng quá rồi nè =]]
Khỉ- Moderators
- Tổng số bài gửi : 117
Points : 31907
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
Khỉ đã viết:ss ơi nhanh ra chap đi =]] hóng quá rồi nè =]]
Tui ra chap mới mà không đọc là tui nhồi nhét vô đầu nha cô kia =]]]
Louis Dĩ Đằng- Thành Viên Chính Thức
- Tổng số bài gửi : 54
Points : 30430
Thanks : 0
Join date : 30/07/2016
Age : 28
Đến từ : HCM
Re: LUYẾN YÊM NHÂN
đọc mừ =]] nói kì vậy ta , hành hung reader à (
Khỉ- Moderators
- Tổng số bài gửi : 117
Points : 31907
Thanks : 12
Join date : 13/03/2016
Age : 26
Đến từ : nhà Khỉ
Trang 1 trong tổng số 4 trang • 1, 2, 3, 4
Similar topics
» [Bách Hợp ] Cung Đình Chi Luyến ( A Bảo )
» Tuyệt sắc nữ nhân cung tưởng ký (Tân Phượng Hoàng- cung đấu)
» Tịch dương nhớ : Lối rẽ trong hẻm cụt
» Vấn đề lập nick diễn đàn
» Chuyện của anh nào zô nhận hàng
» Tuyệt sắc nữ nhân cung tưởng ký (Tân Phượng Hoàng- cung đấu)
» Tịch dương nhớ : Lối rẽ trong hẻm cụt
» Vấn đề lập nick diễn đàn
» Chuyện của anh nào zô nhận hàng
Trang 1 trong tổng số 4 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
7/11/2024, 12:21 by Nicefun
» Tấm Cám - SP 2024
12/8/2024, 18:49 by canning
» Tìm ker nữ ở Q7 tpHCM
16/6/2024, 11:50 by Ema
» Góc lải nhải
14/3/2024, 16:58 by ....
» Tìm ker nữ
21/9/2023, 00:39 by benhiyeu123
» CẦN SHARE CÁC CLIP SPANKING THỰC TẾ
2/4/2023, 09:54 by bitter.chocolate
» Tìm ker nữ Cần Thơ ạ
9/1/2023, 15:08 by Tdh9494
» Tìm pn ở Kiên Giang
13/11/2022, 19:47 by AnhCuong1992
» Tìm chị ker ảo
4/11/2022, 06:36 by Nga0